• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Tổng Tài Giả Ngốc : Ai Là Sói? (4 Viewers)

  • Chương 36-40

Chương 36 : Chúng Ta Có Con Đi!
Nhớ lại những chuyện đó, Phó lão gia vẫn không thể quên được thái độ mà Hàn Thẩm đối với mình. Anh đối với ông vô cùng sợ hãi, vô cùng căm thù. Từ đó, lúc nào anh cũng nói chuyện một mình, ngủ thì liên tục gọi mẹ, còn khóc rất nhiều.
Hàn Thẩm hận ông cũng đúng, đến bây giờ dù cho có giải thích thì có lẽ anh cũng khó mà chấp nhận được. Đó cũng chính là lí do, khi nhìn thấy Phó Dĩ Văn như vậy với Thi Nhi, ông vô cùng tức giận và mất kiểm soát. Từ bây giờ, đứa con trai duy nhất của ông và người vợ quá cố mà mình yêu thương đã không còn thuộc về ông nữa. Ông rất sợ bi kịch sẽ lặp lại lần nữa, vậy nên ông mới từng đề nghị Thi Nhi rời khỏi Phó gia.
Hàn Thẩm đến công ty, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ về Thi Nhi ở nhà. Anh sợ cô sẽ cô đơn, sợ cô lại suy nghĩ lung tung rồi tự làm mình buồn. Anh biết cô cũng là một người thiếu thốn tình cảm, vậy nên anh mới yêu cô bằng cả trái tim mình. Thi Nhi ở nhà quả thực có chút buồn, nhưng mỗi lần ra dạo vườn hoa thì cũng thư giản được một chút, thoải mái hơn nhiều.
Đến chiều, Hàn Thẩm vừa lái xe đến cổng thì đã gặp Phó lão gia đứng ở đó. Anh liền ngừng xe, bước vội đến rồi hỏi.
"Ông đến đây làm gì?"
Mình không muốn chuyện của quá khứ lại xảy ra một lần nữa. Hi vọng Thi Nhi sẽ suy nghĩ thông suốt, mình sẽ giúp đỡ con bé để nó và cha nó được ổn định hơn. Hàn Thẩm! Cha biết quyết định này của mình thế nào cũng sẽ khiến con trách cha. Nhưng cha không muốn thấy con và Thi Nhi đi vào vết xe đổ của cha và mẹ con ngày trước. Cha không muốn con và Thi Nhi phải như vậy, cũng không muốn tình anh em của con rạn nứt.
Hàn Thẩm cười bạt bẽo.
"Nói chuyện? Tôi và ông không có gì để nói cả. Về đi!"
Anh lạnh nhạt nói ra những lời như thế, vì từ lâu đã không còn tình cảm gì. Sự hiểu lầm này, và cả những căm thù mà bao lâu nay anh nuôi nấng, có lẽ đã không thể xóa mờ. Phó lão gia nhìn anh bước đến cổng, dứt khoát nói.
"Cha muốn Thi Nhi rời xa con."
Hàn Thẩm vừa nghe xong liền khựng lại. Anh quay người nhìn ông ta, ánh mắt lạnh lùng ấy như toát ra sát khí khiếp sợ. Bàn tay anh siết chặt hằn lên các khớp. Đúng như anh dự đoán, chỉ cần là ông đến tìm thì không có chuyện gì tốt đẹp.
"Nói gì? Nói lại một lần nữa cho tôi nghe?"
"Cha muốn con và Thi Nhi chấm dứt mối quan hệ này ngay lập tức. Bây giờ con cũng đã khác xưa rồi, cần tìm người khác thích hợp hơn."
Giả tạo. Xấu xa. Tàn ác. Vô liêm sỉ. Tôi thật không hiểu sao mẹ tôi lại có thể yêu một người đàn ông như ông vậy. Thật khiến tôi kinh tởm. Ông muốn Thi Nhi rời khỏi cuộc sống của tôi để làm gì? Để tôi trở nên trơ trọi, hay là ông lại muốn làm gì cô ấy? Tôi thà mình không được sinh ra, hoặc là đã chết cùng mẹ tôi ngay thời điểm đó còn hơn là thấy bộ mặt giả tạo này của ông đó Phó Việt Vũ à. Nhưng rất tiếc, cuối cùng tôi vẫn trưởng thành, vẫn lớn lên trong sự lạnh nhạt của ông. Chính vì vậy, tôi sẽ bảo vệ cho người mà mình yêu, vì tôi không giống ông. Cách làm của tôi và ông hoàn toàn khác nhau, tôi không máu lạnh và vô tình đến như vậy.
"Cha đến để nói chuyện với con!"
Hàn Thẩm nhìn thẳng vào mặt Phó lão gia, lạnh lùng nói.
"Tôi nhắc lại cho ông nhớ một lần nữa. Thi Nhi là vợ của tôi, mãi mãi vẫn là như vậy. Ông đừng bao giờ nghĩ đến việc có thể xem vào chuyện giữa tôi và cô ấy."
Không đợi ông nói thêm lời nào nữa, Hàn Thẩm bước vào nhà rồi đóng rầm cửa lại. Vừa bước vào, anh đã nhìn thấy Thi Nhi đứng ở bậc cửa. Khuôn mặt thất thần này của cô, có lẽ đã nghe thấy hết những gì anh và lão gia nói rồi. Cô nhìn anh bước đến gần mình, cụp mắt thở dài. Đôi môi vừa hé, còn định mở lời thì anh đã buông hết mọi tài liệu trên tay xuống, lao đến ôm hôn cô. Nụ hôn ấy vô cùng bất ngờ, khiến cô như bị đông cứng hoàn toàn, hai tay không thể cử động. Dần dần, cô lại bị cuốn vào nụ hôn ấy mà không dứt ra được, càng hôn càng nồng nhiệt. Dừng lại một chút, Hàn Thẩm nhìn Thi Nhi thật gần, hơi thở vẫn còn dồn dập và gấp gáp. Hai tay anh ôm lấy đôi vai gầy, giọng trầm mà ấm áp đến lạ.
"Chúng ta có con đi!"
Cô tròn mắt, miệng lắp bắp chưa mở lời thì anh đã bế cô đi thẳng lên lầu. Anh hành động vô cùng gấp gáp, nhanh chóng đè cô xuống giường, tháo sạch toàn bộ cúc áo của cô ra. Anh hôn lên môi cô, lên xương quai xanh rồi trượt dài xuống ngực. Thi Nhi bị sự nóng vội này làm thiêu đốt, hai tay bấu lấy chăn, không nhịn được mà kêu lên vài tiếng khe khẽ.
Hàn Thẩm từ từ cởi sạch quần áo, còn di chuyển vội vào bên trong làm Thi Nhi chau mày, run giọng.
"Đừng~"
Anh lại hôn cô, vừa hôn vừa hành động ra vào một cách chậm rãi rồi lại nhanh bất ngờ. Trong hơi thở hì hục và đẫm mồ hôi ấy, anh vẫn luôn miệng nói.
"Sinh con cho anh nhé!"
Chương 37 : Đối Đầu (1)
Dưới ánh chiều hoàng hôn, vài tia nắng hồng pha một chút vàng cam chiếu vào khung cửa sổ trắng, làm làn da của họ như được phủ lên một lớp phấn sắc màu. Hai thân thể quấn lấy nhau, đầy mặn nồng và quấn quýt. Đến chiều tối, Thi Nhi giật mình thức dậy đã không thấy Hàn Thẩm ở bên cạnh. Anh đã dậy sớm hơn để tự tay chuẩn bị bữa tối cho cả hai. Nhưng lần đầu vào bếp mà, vụn về không tài nào tả nổi. Cô giúp việc đứng ở bên cạnh vẫn luôn nhắc nhở anh, muốn phụ giúp một tay nhưng anh nhất định từ chối cho bằng được.
Thi Nhi bước xuống lầu, chân sắp đi hai hàng luôn rồi. Cô thấy anh đang loay hoay ở bếp, đầu tóc bù xù, lưng áo thì đẫm mồ hôi. Cô bật cười. Không phải cười vì nhìn anh trông bừa bộn, nhem nhuốc, mà cười vì thấy anh chiều mình như thế, lòng lâng lâng vui sướng vô cùng.
"Em dậy rồi sao? Qua bàn đợi anh một lát nhé!"
Cô đi đến xem thử anh đang nấu gì, nhìn cũng khá ngon miệng, nhưng trong thùng rác thì đã bỏ đi hết mấy phần do làm không thành công.
"Để em giúp anh!"
"Không cần đâu! Anh làm được mà!"
Lúc này, Thi Nhi mới để ý, tay anh bị bỏng rồi, cả một phần của ống tay áo len cũng bị cháy rụi. Không phải anh định cho tay mình lên bếp nướng luôn ấy chứ? Cô vội cầm lấy cổ tay anh, lo lắng nói.
"Bị bỏng rồi này! Đừng làm nữa!"
Cuối cùng, Hàn Thẩm vẫn phải nghe lời Thi Nhi mà dọn dẹp lại mọi thứ. Cả hai cùng nhau ra ngoài ăn một bữa. Dưới cơn gió mát của trời đêm, mọi thứ trở nên vô cùng tươi đẹp và mát mẻ, mọi người vẫn tấp nập với công việc của mình. Ăn tối xong, lát nữa anh cũng phải đến công ty để làm việc thêm. Nghĩ đến chuyện lại bỏ cô ở nhà một mình, anh lại không nỡ. Nhưng công việc ở công ty sau khi anh trở lại vẫn còn rất nhiều, khó mà sắp xếp được.
Ngồi ăn ở cạnh một khung cửa sổ trắng, treo một chậu hoa phong lan tím rất đẹp. Hàn Thẩm nhìn Thi Nhi, im lặng một lúc rồi hỏi.
"Em có bạn không?"
Thi Nhi đang ăn thì dừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn anh như không hiểu lắm câu anh vừa hỏi. Đặt tay mình lên tay cô, giọng anh dịu dàng.
"Anh sợ em cô đơn khi anh không ở nhà! Nếu em có bạn bè, thi thoảng hãy gọi họ đến nhà trò chuyện, vậy sẽ thoải mái hơn."
Bạn bè sao? Nghĩ lại thì khi cô học cấp ba cũng có chơi thân với vài cô bạn. Nhưng từ sau khi mẹ cô mất, cô không thể tiếp tục đi học được nữa thì cũng dần mất đi liên lạc. Nói trắng ra thì, Hàn Thẩm bây giờ ngoài việc là người cô yêu còn là một người bạn của cô, là người quan tâm cô nhất.
Dù cho anh có bận rộn ở công ty như thế nào đi nữa thì vẫn tranh thủ gọi về cho cô. Rãnh rỗi là gọi, nghỉ trưa cũng gọi, làm đêm cũng gọi cho cô một tiếng để thông báo. Hôm nay anh lại tăng ca, gần đây cứ cách vài hôm là anh lại ở công ty đến tận khuya mới về. Ngoài việc gọi cho Thi Nhi, anh còn dặn dò Chung Thất phải trông chừng cửa nẻo cẩn thận, không được để người lạ đến gần.
"Thiếu phu nhân! Cô ăn cơm trước đi! Lỡ như thiếu gia về trễ thì sao?"
Chung Thất lo lắng nhìn Thi Nhi. Anh vừa gọi điện bảo 8h sẽ về, thế là cô liền chuẩn bị cơm nước rồi đợi ở bên bàn. Đã là 7h30 mà trong bụng vẫn chưa có gì. Lỡ như Hàn Thẩm mà biết được, không chừng người bị mắng lại là Chung Thất. Thấy chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, nên cô cũng bảo cậu ta đừng lo, còn mình thì ngồi đợi.
Bên ngoài có tiếng chuông cửa, nghĩ là anh về nên cô liền vui vẻ chạy ra. Nhưng khi mở cổng, người cô gặp mặt lại là Phó lão gia. Vừa thấy ông, nụ cười trên môi cô liền vụt tắt, thay vào đó là sự phập phồng lo sợ. Cuộc nói chuyện giữa ông và Hàn Thẩm lần trước, cô đều đã nghe cả. Vậy nên lần này ông đến đây, chắc hẳn cũng là vì chuyện đó. Chung Thất ở trong nhà thấy Thi Nhi lâu vào quá nên mới đứng ở cửa xem. Vừa thấy Phó lão gia ở ngoài, cậu ta liền trố mắt ra mà ngạc nhiên. Hàn Thẩm đã dặn, bất kì giá nào cũng không được để ông và cô gặp nhau. Thân chỉ là một quản gia nhỉ bé, cậu ta không thể nào ra ngăn cản rồi đuổi ông về được. Đi qua đi lại một hồi, Chung Thất lấy điện thoại gọi cho Hàn Thẩm.
Ở công ty, Hàn Thẩm đang cùng một số nhân viên đề ra kế hoạch cho dự án sắp tới. Đang nói chuyện giữa chừng thì điện thoại reo lên.
"Mọi người cứ thảo luận! Tôi nghe điện thoại một lát!"
Vừa mở máy lên, Chung Thất đã nói ngay.
"Thiếu... thiếu gia! Lão gia đang ở nhà! Lão gia đến tìm thiếu phu nhân rồi. Hình như là..."
Cậu ta còn chưa kịp nói hết, Hàn Thẩm đã cúp máy ngay. Anh chạy vội đến bàn làm việc chung của mọi người, thu dọn hồ sơ, lấy áo vest vắt trên ghế rồi gấp gáp nói.
"Mọi người giải tán! Tôi có việc gấp phải đi rồi!"
Ở nhà, Thi Nhi có ý muốn mời Phó lão gia vào trong, nhưng ông lại từ chối, bảo mình nói xong sẽ về ngay. Có lẽ từ lâu ông đã cho người theo dõi nhất cử nhất động của Hàn Thẩm, biết anh không ở nhà nên mới đếm tìm Thi Nhi. Cô khẽ thở dài, chưa bao giờ cảm thấy mình căng thẳng đến như vậy. Liệu ông vẫn muốn cô rời xa Hàn Thẩm như lần trước? Không. Cô đã từng nói sẽ ở bên anh dù cho bất kì chuyện gì đang đến với họ. Cô không phải vì tiền mới làm thế, mà là vì trái tim mình.
Không để Phó lão gia lên tiếng, cô nói trước.
"Dù cha có nói gì đi nữa, thì con... cũng sẽ không thể rời xa Hàn Thẩm đâu ạ!"
Chương 38 : Đối Đầu (2)
Phó lão gia nhìn vào mắt của Thi Nhi, chợt như rơi vào một khoảng không vô định. Đây là do ông trời sắp đặt sao? Tại sao một cô gái không cùng huyết mạch gì với Lâm Mai Nhàn lại giống bà đến như vậy. Nhìn vào khuôn mặt này, giọng nói này lại càng khiến ông nhớ như in hình bóng của bà. Biết làm sao được, khi ông lại mềm lòng trước câu nói ấy? Nhưng ông cũng thừa hiểu, Lao Lệ Quyên và Phó Dĩ Văn bây giờ đã bắt đầu hành động, người thì nhắm vào Hàn Thẩm, người thì đã nảy sinh tình cảm với Thi Nhi. Ông đã quá mệt mỏi rồi, chỉ mong mọi thứ được bình yên như lúc trước, dù biết đó là điều vô cùng khó khăn.
"Thật không?"
Phó lão gia trở nên cứng rắn hơn, nhìn Thi Nhi với ánh mắt thâm dò. Cô nhìn ông, không do dự gì mà gật đầu. Ông nói tiếp.
"Nhưng con cũng nên biết rõ, mình không xứng với Hàn Thẩm!"
Nghe ông nói như thế, cô chợt cảm thấy chạnh lòng. Nhưng đó là sự thật, cô không thể chối cãi được. Cô thừa hiểu trước đây Phó lão gia đưa cô về nhà, không phải danh chính ngôn thuận là vợ của Hàn Thẩm mà chỉ là người chăm sóc. Vì lúc đó, ông hoàn toàn không biết anh giả ngốc nên cũng không quan trọng chuyện cưới sinh, Thi Nhi vào nhà này cũng chỉ vì tiền trang trải cuộc sống. Rồi số phận thật là biết trêu người. Khi Thi Nhi nhận ra Hàn Thẩm giả ngốc chỉ là một kế hoạch, nhận ra con tim mình đã hoàn toàn thuộc về anh, thì chuyện tình của họ lại gặp trắc trở.
Ông cũng không muốn cô đau lòng, nhưng ông đã không còn cách nào khác để giải quyết mọi chuyện. Ông nhớ đến lần mà mình đi khám bệnh định kỳ lần trước. Bác sĩ bảo ông bị bệnh tim, ở độ tuổi này thì việc phẫu thuật là rất mong manh. Nếu có thể, thời gian chỉ còn khoảng 2 năm, mà thời gian này Hàn Thẩm chỉ vừa quay lại công ty làm việc, cứ mãi lo lắng cho cô sẽ ảnh hưởng rất nhiều. Một bên là tình cảm của con trai, một bên là chuyện sự nghiệp, ông chỉ đành nhẫn tâm một lần.
"Có một chuyện mà con không biết, trước khi con vào Phó gia, Hàn Thẩm đã có hôn ước rồi."
Thi Nhi đơ ra như tượng, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng sau khi nghe câu nói này. Hôn ước? Anh đã có hôn ước với một cô gái khác sao?
Nói đến chuyện hôn ước thì phải kể đến chuyện khi Hàn Thẩm 5 tuổi, gia đình anh lúc đó vẫn còn yên bình hạnh phúc. Cha anh có quen một người bạn tên là Dương Thâm, ông ta từng giúp đỡ ông trong rất nhiều chuyện làm ăn. Thế là, sau nhiều năm quen biết, họ đã hứa hôn cho Hàn Thẩm và con gái cưng của Dương Thâm tên là Dương Thùy Chi. Về chuyện này, Hàn Thẩm hoàn toàn không biết gì cả, vì lúc ấy anh còn rất nhỏ. Từ sau khi mẹ anh mất, lại thêm chuyện anh bị ngốc thì hầu như Phó gia và Dương gia đã mất liên lạc.
Phó lão gia chưa hề gặp lại Dương Thâm, cũng chưa từng nghe tung tích gì về Dương Thùy Chi. Đây chỉ là cách để ông làm lung lay quan hệ giữa Thi Nhi và Hàn Thẩm. Thi Nhi hít hà một hơi khó khăn, cũng không biết nói gì vào lúc này. Một ánh đèn xe hơi chiếu thẳng về phía bọn họ, tấp nhanh vào lề. Hàn Thẩm xuống xe rồi đóng sầm cửa chạy về phía họ. Vừa bước vào, việc đầu tiên anh làm là đứng chắn trước mặt Thi Nhi, tiếp theo đó là nhìn thẳng vào mặt Phó lão gia, khó chịu nói.
Phó lão gia chưa hề gặp lại Dương Thâm, cũng chưa từng nghe tung tích gì về Dương Thùy Chi. Đây chỉ là cách để ông làm lung lay quan hệ giữa Thi Nhi và Hàn Thẩm. Thi Nhi hít hà một hơi khó khăn, cũng không biết nói gì vào lúc này. Một ánh đèn xe hơi chiếu thẳng về phía bọn họ, tấp nhanh vào lề. Hàn Thẩm xuống xe rồi đóng sầm cửa chạy về phía họ. Vừa bước vào, việc đầu tiên anh làm là đứng chắn trước mặt Thi Nhi, tiếp theo đó là nhìn thẳng vào mặt Phó lão gia, khó chịu nói.
"Tôi đã nói là ông không được đến đây rồi kia mà? Tại sao lại đến đây làm phiền cô ấy?"
Thi Nhi lúc này cứ như người mất hồn, cứ thẩn thờ nà không để ý hai cha con họ nói gì với nhau. Phó lão gia dứt khoát nói.
"Cha chỉ muốn nhắc cho cô ta nhớ, con đã có hôn ước rồi. Hơn nữa lúc cô ta bước vào Phó gia cũng chỉ là người chăm sóc con, không phải vợ của con."
Hàn Thẩm tức giận, lớn tiếng.
"Đủ rồi. Tôi không hiểu ông nói hôn ước là cái quái gì cả. Ông không có quyền quyết định chuyện hôn nhân của tôi ông hiểu không?"
"Câm miệng."
Phó lão gia không nhịn nổi nữa, vừa gằn giọng quát vừa tát Hàn Thẩm một cái vào mặt. Anh bất ngờ đến nỗi sốc, ôm mặt trừng mắt nhìn ông. Lần đầu tiên anh bị chính người cha mà mình ghét bỏ đánh. Thay vì cảm thấy đau đớn, lòng thù hận trong anh lại càng thêm sâu hơn nữa. Nhìn ông đầy câm hận, Hàn Thẩm nói.
"Đây là lần đầu cũng như lần cuối cùng tôi để ông tát tôi. Chung Thất! Tiễn khách!"
Không cần đợi đến Chung quả gia, Phó lão gia đã đi ngay sau đó. Ông biết, những lời mà mình nói vừa rồi tác động ít nhiều đến Thi Nhi. Người thông minh như cô chắc chắn sẽ hiểu.
Vào trong nhà, Hàn Thẩm đã nhận ra Thi Nhi dường như đang mang nhiều tâm sự. Anh đi đến gần, giữ lấy vai cô.
"Thi Nhi! Nghe anh! Anh thật sự không biết mối hôn ước đó là như thế nào cả, cũng càng không muốn biết."
"Trong lòng của anh từ đầu đến cuối chỉ có một mình em mà thôi. Em tin anh không?"
Cô ngước mắt nhìn anh, khẽ gật đầu, giọng dìu dịu.
"Em tin."
Em tin anh! Em cũng tin vào tình yêu của chúng ta. Em không hi vọng cô gái có hôn ước đó sẽ xuất hiện rồi cướp anh khỏi em! Vì em không muốn mất anh một giây phút nào!
Chương 39 : Vừa Gặp Đã Oan Gia
Hàn Thẩm nhìn Thi Nhi, cười có chút giang tà. Anh đưa tay xoa xoa lên gò má của cô hỏi vu vơ.
"Không biết khi nào thì em mới sinh con cho anh nhỉ?"
Chung Thất đang ngồi ở gần đó kiểm tra sổ sách, nghe xong không nhịn được mà họ sặc sụa, mặt thì đỏ như trái cà chua. Cậu ta vội vàng đứng dậy, luống cuống tới rơi sổ, rơi bút lung tung. Nhặt chúng lên, cậu ta nói vội rồi chạy đi ngay.
"Tôi nhận ra mình chưa đi tắm! Tôi xin phép đi trước ạ!"
Vừa chạy về phía nhà tắm, Chung Thất vưa nhăn khổ sở vừa lẩm bẩm.
"Mình vừa tắm luôn đó trời ơi!"
Thi Nhi nhìn thấy hành động này của cậu ta thì càng thấy ngại hơn nữa, cảm thấy ai kia thật là quá vô sỉ rồi. Không sợ ngại thì cũng phải nghĩ cô cũng biết ngại chứ? Chỉ cần nhớ lại khuôn mặt giang tà ấy của anh, cô thật chỉ muốn đào lỗ. Nhớ lại đêm tình yêu nồng nàn ấy, anh cứ luôn miệng nói cô phải sinh con cho anh, còn phải là con gái.
Tạm gác lại chuyện xảy ra khi nãy, hai người ngồi bên ghế ôm nhau bình yên. Thi Nhi ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi hỏi anh.
"Mà tại sao lại là con gái?"
Tạm gác lại chuyện xảy ra khi nãy, hai người ngồi bên ghế ôm nhau bình yên. Thi Nhi ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi hỏi anh.
Hàn Thẩm nhìn cô, im lặng mọt lúc mới hiểu ra cô muốn hỏi chuyện gì. Đa phần các anh nghiện vợ đều muốn vợ mình sinh con gái, để không phải giành vợ với mình. Và Hàn Thẩm đây có lẽ cũng không ngoại lệ. Chỉ cần nghĩ đến việc con gái của mình sinh ra sẽ xinh đẹp như Thi Nhi, lòng anh lại có một niềm vui dâng trào không tả nổi. Anh muốn có một đứa con cùng cô, giống như một minh chứng cho tình yêu của họ. Không thể nhìn ra được những chuyện gì còn xảy ra phía trước, nhưng dù thế nào đi nữa anh cũng không để cô thiệt thòi .
Tại Phó gia.
Phó Dĩ Văn gần đây cứ hay đi sớm về khuya, uống rượu say bí tỉ không biết đường về. Về đến nhà thì cứ bị Lao Lệ Quyên cằn nhằn không ngớt. Phó gia bây giờ thật sự đã không còn gọi là gia đình nữa. Lão gia không muốn về nhà, mỗi lần làm xong thì cứ ở luôn trong công ty. Lao Lệ Quyên thì cả ngày đi mua sắm, đi chơi với những bà bạn của mình. Còn Phó Dĩ Văn, cậu ta lao đầu vào những cuộc chơi ở các bar lớn.
Chung Thất theo lời của Hàn Thẩm, đến công ty mang bữa tối cho anh. Ban đầu Thi Nhi muốn đi, nhưng anh không cho cứ bắt cô phải ở yên trong nhà. Ngang qua một quán bar nọ, cậu ta vô tình nhìn thấy Dĩ Văn đang say mèm, khoát tay mấy người bạn. Mãi lo nhìn theo, cậu ta bất cẩn tông phải đuôi xe hơi ở trước mặt. Bật ngửa ra sau một cái, còn chưa hoàn hồn thì chủ nhân của chiếc xe đó đã bước xuống.
"Trời ơi!"
Cô gái ấy kêu lên, phần đuôi xe đã bị móp hết một nửa. Nhìn thấy xe "cưng" của mình như vậy, cô như phát điên lên được. Chung Thất đang hoang mang không dám xuống xe thì bị cô gái kia đi đến đập cửa.
"Xuống xe! Xuống xe cho tôi!"
Cậu ta bất đắc dĩ quá phải xuống xe. Môi vừa hé ra, còn chưa kịp nói gì nữa thì đã bị cô gái kia mắng xối xả.
"Nhìn đi! Anh làm gì xe của tôi vậy? Mắt của anh giấu ở trong ví à? Hả?"
"Tôi... tôi..."
Cô gái ấy ăn mặc vô cùng sang trọng. Chiếc váy ôm body nhung đỏ hai dây vàng kiêu sa, để lộ vai trần gợi cảm, khuôn mặt cũng thật ưa nhìn. Nhưng trong mắt của Chung Thất lúc này, người đứng trước mặt mình khác gì là bà chằn lửa đâu?
Đứng thở một hơi mệt nhọc, cô gái ấy bắt đầu đưa ra quyết định.
"Không nói nhiều nữa! Đền đi!"
Chung Thất trố mắt ra nhìn. Mặc dì làm quản gia cho Hàn Thẩm không hề bị ngược đãi, tiền lương cũng rất hậu hĩnh. Nhưng chiếc xe này nhìn sang trọng và đắt tiền như vậy, tiền lương cả tháng cũng chưa chắc đền đủ.
Hàn Thẩm đứng ở ngoài cổng, đợi mãi mà người và cơm thì không thấy đâu. Anh vừa lo vừa khó chịu, đành phải lấy điện thoại ra gọi cho Chung Thất. Đang đứng đôi co với cô gái kia, cậu ta phải dừng lại nghe máy, dù vậy vẫn cứ nghe tiếng cằn nhằn bên tai.
"Cậu ở đâu? Tại sao chưa mang cơm đến?"
"Thiếu gia! Tôi..."
Chưa nói hết thì cô gái kia đã giành lấy điện thoại, nói thao thao bất tuyệt. Nào là cậu ta vô ý vô tư, không biết nhìn đường va phải chiếc xe đắt tiền của mình. Hàn Thẩm từ đầu đến cuối nghe không kịp hiểu, biết ngay đi lâu thế này là lại gây ra chuyện. Ngày trước cũng một lần cậu ta làm đổ sạp trái cây của người ta, đích thân anh phải bồi thường. Hàn Thẩm đưa tay day day thái dương, thở dài một hơi rồi hỏi.
"Tóm lại cô muốn gì?"
Cô gái ấy nhất quyết nói.
"Đền tiền."
Hàn Thẩm nhìn đồng hồ đen hiệu Nektom sang trọng, đã là 7h tối. Anh hắn giọng ho một tiếng rồi bảo.
"Hiện tại tôi còn ở công ty, nếu cô muốn đền tiền thì cứ bảo cậu ta đưa đến đây."
Nhận thấy được sự uy tín trong câu nói của anh, cô gái ấy liền chấp nhận. Liếc mắt nhìn Chung Thất một cái, cô ấy khoanh tay hỏi.
"Được. Tôi cần biết tên của anh."
"Phó Hàn Thẩm."
"Còn tôi, tên là Dương Thùy Chi."
...
Quà
Lưu
Chương 40 : Đón Tin Vui
Trên đường đến công ty của Hàn Thẩm, Thùy Chi cứ làm ra vẻ khó chịu với Chung Thất. Xe cô bây giờ thì gửi tạm ở một bãi đỗ xe công cộng, còn phải thuê bảo vệ trông chừng. Có chút tò mò về cậu ta, cô hỏi.
"Anh và người vừa gọi đến là sao vậy?"
"Cậu ấy là thiếu gia của tôi, còn tôi là quản gia."
Nghe nói xong, cô liền bĩu môi nói.
"Có quản gia như anh thì chắc sẽ sớm nghèo mạt mất."
Cậu ta vừa nghe đã hiểu mình đang bị nói móc. Nhưng biết làm sao được khi bản tính hậu đậu này đã định đi theo cậu ta tới già? Chung Thất là một chàng trai cao ráo, cũng khá ưa nhìn với mái tóc vàng vàng trẻ trung, nước da ngăm ngăm. Gia đình cậu ta chỉ còn mỗi mẹ mình, lại là con trai độc nhất nên rất được yêu thương. Mẹ cậu ta luôn dành hết tình yêu thương của mình cho cậu. Nghe nói Hàn Thẩm là một người thiếu thốn tình thương của mẹ, bà ấy rất đồng cảm, thường xuyên gặp gỡ và hỏi thăm anh. Cảm nhận được sự yêu thương ấy, anh cũng an ủi rất nhiều.
Đánh mắt nhìn sang Thuỳ Chi ngồi bên cạnh, phải công nhận cô gái này có sức quyến rũ đến lạ. Chung Thất cứ thi thoảng lại ngây người ra vì nhan sắc này. Vô tình nhìn thấy cậu ta đang nhìn mình, cô liền hỏi.
"Nhìn gì vậy? Không được giở trò biến thái đấy!"
Cậu ta "xì" một cái rồi nói.
"Ai thèm!"
Không hiểu sao cãi nhau với tên này mình lại có hứng thú như vậy? Trước giờ mình có thích nói chuyện với mấy chàng trai đâu chứ, thấy ai cũng lăng nhăng cả. Còn cái tên này thì...
Đến công ty, vừa gặp nhau thì Thùy Chi đã liền ngẩng ra vì Hàn Thẩm quá cuốn hút, nhưng sau khi biết anh đã có vợ rồi thì chỉ "ừ" một cái cho qua. Cô còn nói đúng là số cô xui thật, trai đẹp trong mắt cô người thì có vợ còn không thì cũng là tên cặn bã lăng nhăng. Còn tự hỏi tại sao một người có nhan sắc như mình mà tình duyên lại lận đận như vậy. Chung Thất nghe xong thì phá lên cười, càng cười càng lợi hại cứ như muốn chọc tức cô. Thùy Chi tức giận, hung hăng dẫm lên chân cậu ta một cái, đế giày cao gót cứ như cái đinh ghim vào chân cậu ta đau điếng người. Chung Thất như bị điện giật mà nhảy chân sáo.
"A! Sao cô ác độc vậy?"
Thùy Chi nhăn nhó, sau đó là lè lưỡi.
"Tôi ác độc đấy! Anh mà còn cười nữa tôi sẽ bẻ răng của anh."
Hàn Thẩm đứng ở trước mặt họ nãy giờ mà cứ như một cơn gió lướt qua, một cái bóng vô hình. Anh đã nhìn họ cãi nhau hơn 15 phút rồi mà vẫn chưa vào được vấn đề chính. Cơm thì chưa ăn mà còn phải bị sang chấn màng nhĩ. Anh khó chịu, trầm giọng hỏi.
"Cãi đủ chưa?"
Chung Thất và Thùy Chi bị giọng nói này làm cho lạnh sống lưng, lập tức im bặt. Không hiểu sao cả cô cũng bị anh doạ sợ. Sau một hồi, Thùy Chi cũng chịu đưa ra mức bồi thường rồi ra về, còn nói là nể mặt anh nên mới tha cho Chung Thất. Trên xe, cô còn nói cậu ta phải dùng tháng lương của mình trả lại cho Hàn Thẩm, coi như tiền bồi thường này là cậu ta mượn thiếu gia của mình. Chung Thất khổ sở, nhăn mặt nhìn Thùy Chi hỏi.
"Cô nhất định phải dày vò tôi vậy sao?"
Cô nhìn cậu ta cười thân thiện.
"Đó là sở thích của tôi."
Qua hôm sau.
Hàn Thẩm vừa về nhà đã thấy Chung Thất ngủ gục ngoài ghế sô pha, còn đang ngáy khò khò. Anh buồn cười nhưng vẫn tỏ ra mình nghiêm túc, đi đến ném áo vest vào mặt cậu ta. Chung Thất giật bắn mình rồi đột nhiên la lên.
"Tôi đền rồi mà trời ơi!"
Nhìn thấy người trước mặt là thiếu gia nhà mình, lại còn đang nhìn mình chằm chằm như vậy, Chung Thất chỉ muốn đào lỗ. Anh nhìn cậu ta, nghiêng đầu hỏi.
"Ám ảnh tới vậy sao?"
Cậu ta vừa nghe anh hỏi thì bắt đầu than thở.
"Cậu không biết đâu? Nhìn cô ta đẹp vậy thôi chứ không khác gì chằn tinh cả, còn dẫm lên chân tôi đau muốn chết này!"
Hàn Thẩm không những không thương xót Chung Thất câu nào, ngược lại còn bị anh cười cho một trận. Ai bảo lo nhiều chuyện làm gì. Nói đến đây, cậu ta chợt nhớ ra nguyên nhân mà mình lơ là rồi tông vào xe của Thùy Chi, kể lại cho anh nghe. Ngoài ra, cậu ta còn nghe ngóng được Phó gia dạo này bất hoà, không còn êm ấm như ngày trước nữa. Những thông tin này cũng coi như là lấy công chuộc tội.
Thời gian trôi qua êm đềm, đã lâu rồi Phó lão gia cũng không còn tìm đến Thi Nhi nữa, Hàn Thẩm cũng an tâm hơn trong công việc. Được một bữa nghỉ phép, anh liền tranh thủ thời gian ở nhà với cô, đưa cô đi mua sắm.
"Em thích mua gì không?"
Cô nghe anh hỏi, rồi nhìn những món trang sức long lanh đắc tiền trước mặt, không dám nghĩ là mình lại có thể đeo chúng trên người. Nhìn anh cười, cô lắc đầu bảo.
"Không cần đâu! Em cũng chỉ ở nhà, có đi đâu đâu mà đeo chúng?"
Anh nhìn cô dịu dàng, tự ý chọn ra một sợi dây chuyền bạch kim hình hoa tuyết đính kim cương lấp lánh. Sợi dây chuyền tinh xảo và độc quyền này chính là mẫu mới nhất và chỉ có vài sợi trên thị trường. Tiến đến gần cô, anh bảo.
"Để anh đeo nó giúp em!"
Thi Nhi tròn mắt ngạc nhiên, nhưng vẫn im lặng mà đón nhận món quà này. Nó thật đẹp và rất hợp với cô, giống như một bông hoa tuyết kiên cường và mạnh mẽ. Đi cùng anh ra xe, Thi Nhi đột nhiên cảm thấy đầu óc xoay vòng vô cùng khó chịu. Cố gắng đi vài bước nữa, cô liền không chịu được mà ngất đi. Hàn Thẩm bấn loạn, anh bế cô trên tay mà liên tục gọi.
"Thi Nhi? Em làm sao vậy? Thi Nhi?"
Đứng bên ngoài phòng cấp cứu, Hàn Thẩm lo lắng đi qua đi lại không biết tình hình như thế nào. Gần đây anh bận rộn với công việc mà lại quên để ý, cô đã gầy đi một chút, sắc mặt lại rất xanh xao. Bác sĩ vừa đi ra, anh đã lao đến hỏi.
"Bác sĩ! Vợ của tôi thế nào rồi?"
Bác sĩ lại nhìn anh cười vui vẻ, thông báo.
"Chúc mừng! Vợ anh có thai được hai tháng rồi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom