Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
"Mẹ ơi! Cha bị bệnh rồi sao?"
Hàn Huyên ngồi bên giường cạnh Thi Nhi và Hàn Thẩm, nó lo lắng lắm nên cứ chút xíu là lại hỏi. Cô vuốt ve nó rồi gật đầu, còn bảo nó mau hôn cha đi, cho cha mau khỏe bệnh. Nó rất biết nghe lời, nằm kế bên Hàn Thẩm, đưa tay sờ lên khuôn mặt của anh, còn nhìn sang mẹ rồi cười nói.
"Mẹ xem! Cha con lúc ngủ mà cũng đẹp trai nữa này!"
Thi Nhi cười gượng, không biết từ khi nào mà nó lại dính cha như vậy, còn suốt ngày khen cha mình đẹp trai. Thảo nào trước khi cô sinh Hàn Nhân, anh lại muốn cô sinh thêm một tiểu công chúa nữa. Chắc cũng là vì lí do này. Mơ màng tỉnh dậy, đã thấy con nhóc tinh nghịch bên cạnh mình, còn nhìn mình chớp mắt.
"Cha tỉnh rồi này! Con thơm cha nên cha mới tỉnh đấy!"
Hàn Thẩm cười, đưa tay xoa đầu Hàn Huyên m Sau khi khám bệnh cho anh xong, bác sĩ đã kê cho rất nhiều thuốc. Ông còn dặn đi dặn lại anh không được làm việc quá sức, ảnh hưởng không tốt cho sức khoẻ. Tốt nhất, nên dành thời gian ở nhà nghỉ ngơi vài ngày để tâm hồn được thư giãn. Anh không còn cách nào, chỉ có thể nghỉ phép vài ngày. Lần này sẽ không giống lần trước, không có cớ để ôm công việc về nhà làm. Thi Nhi đã lường trước chuyện đó nên đã giao lại toàn bộ cho nhân viên và Chung Thất xử lí.
Hôm sau.
Thùy Chi đã được tự do thì liền đến Phó gia chơi. Thi Nhi đang bón cháo cho Hàn Thẩm ở phòng khách, Hàn Huyên ngồi chơi với em. Nghe có tiếng chuông cửa, anh liền bảo Chung Thất ra xem là ai. Nào ngờ khi mở cửa ra nhìn thấy người thương, ai kia liền ném luôn cái vòi nước mà chạy đến ôm Thùy Chi. Hàn Thẩm đang ngồi ăn cháo mà bị nghẹn, anh uống một ngụm nước lớn rồi hỏi.
"Hai người đang ôm nhau trước mặt bọn trẻ đấy à?"
Hai người họ giật mình, nhìn nhau cười ngượng ngùng rồi đi vào trong ngồi. Thùy Chi vô cùng biết ơn với Hàn Thẩm, cũng nhờ anh đến nói giúp mà bây giờ cô ấy mới được thả tự do thế này. Hỏi ra mới biết, sau khi anh từ nhà cô về, bận bịu một tá công việc, thế là đổ bệnh luôn. Thùy Chi áy náy vô cùng, chỉ biết cười gượng nói lời xin lỗi. Nhưng Hàn Thẩm vốn không để bụng chuyện đó, vì Chung Thất dù sao cũng như người nhà của anh, giúp anh ta một chút cũng là chuyện nên làm.
Tuy bây giờ Dương lão gia không lên tiếng gì về chuyện Thùy Chi qua lại Phó gia, nhưng vẫn phải quan sát thái độ của ông ấy. Mọi chuyện hi vọng sẽ được tốt đẹp, hi vọng ông sẽ nghĩ thông suốt và chấp nhận bọn họ.
Thùy Chi vào phòng Chung Thất chơi, vô tình nhìn thấy ảnh của anh ta và mẹ chụp chung. Cô ấy cầm lên xem, cười hỏi.
"Đây là mẹ anh sao? Trông bác ấy trẻ quá!"
Chung Thất bất ngờ ôm lấy cô ấy từ phía sau, giọng thủ thỉ bên tai.
"Sau này phải gọi là mẹ rồi nhỉ?"
Thùy Chi thẹn thùng đứng trong vòng tay anh ta, rồi đặt lại tấm ảnh trên bàn. Hai ánh mắt vô tình nhìn nhau, ngọt ngào và ấm áp. Một nụ hôn bất chợt đến, khiến cô ấy có chút giật mình. Nhưng ngay sau đó, Thùy Chi đã đón nhận nồng nhiệt, hai vòng tay quấn lấy nhau. Nụ hôn này như đã vượt lên trên tất cả, từ những sự phản đối của gia đình và sự rụt rè của bản thân. Hai người họ quấn quýt với nhau, hôn nhau nồng nàn rồi từ từ ngã ra giường. Chung Thất đưa tay nắm chặt lấy tay cô ấy, tay còn lại chậm rãi lướt trên da thịt, một cảm giác tê dại khắp người.
Nhìn vào mắt cô ấy, Chung Thất dịu dàng hỏi.
"Anh có thể không?"
Cô ấy nhìn anh ngượng ngùng, nhưng sự im lặng ấy đã xem như là một lời ngầm đồng ý. Chung Thất nhẹ nhàng hôn lên môi cô ấy, lên vành tai, rồi trượt dài xuống xương quai xanh. Thùy Chi khẽ kêu lên một tiếng, nhỏ nhắn như một chú mèo ngoan ngoãn. Anh ta từ từ cởi quần áo, lộ ra thân hình cường tráng mà trước giờ mình vẫn luôn giữ thân như ngọc. Hôn lên đôi môi mềm mại, Chung Thất chậm rãi di chuyển vào bên trong. Thùy Chi lần đầu cảm nhận được cảm giác này, toàn thân như bị thiêu đốt.
"Đ... Đừng~"
Anh ta kề sát vào tay cô ấy, khẽ bảo.
"Suỵt! Khẽ thôi!"
Trải qua một khoảng thời gian triền miên bên nhau, Thùy Chi như mềm nhũn cả người. Cô ấy nằm trong vòng tay của anh ta, ánh mắt lờ đờ mệt mỏi. Chung Thất ôm lấy Thùy Chi, một nụ cười ngọt ngào mãn nguyện hé trên môi. Cô ấy vùi đầu vào lòng anh, có chút lo sợ hỏi.
"Chung Thất! Chúng ta như vậy... có phải gọi là ăn cơm trước kẻng không?"
Anh ta cười, khẽ gật đầu rồi vuốt ve tóc của cô ấy.
Đến gần chiều, hai người họ mới chịu quần áo chỉnh tề mà ra khỏi phòng. Vừa bước ra đã gặp ánh mắt cả nhà của Hàn Thẩm đang nhìn, họ đang cùng nhau ăn trái cây. Vì phòng của Chung Thất đối diện phòng khách, nên gặp cảnh này cũng là lẽ thường tình. Thấy gia đình họ nhìn mình như vậy, Thùy Chi có chút không thoải mái hơn bình thường, cô ấy cũng không ở lại chơi mà xin phép về luôn. Đi ra đến bậc cửa thì đã đi không vững, chân cứ loạng choạng. Hàn Quốc và Thi Nhi nhìn nhau, ánh mắt vừa bất ngờ vừa ngạc nhiên. Chung Thất thấy vậy liền chạy vèo đến chỗ Thùy Chi, nói xong liền bế cô ấy lên rồi chạy ngay ra cổng.
"Em bị đau chân mà phải không? Anh bế em nhé!"
Hàn Thẩm và Thi Nhi lại lần nữa nhìn nhau, sau đó thì cùng nhau bật cười, đồng thanh nói.
"Thì ra là như vậy."
Hàn Huyên ngồi bên giường cạnh Thi Nhi và Hàn Thẩm, nó lo lắng lắm nên cứ chút xíu là lại hỏi. Cô vuốt ve nó rồi gật đầu, còn bảo nó mau hôn cha đi, cho cha mau khỏe bệnh. Nó rất biết nghe lời, nằm kế bên Hàn Thẩm, đưa tay sờ lên khuôn mặt của anh, còn nhìn sang mẹ rồi cười nói.
"Mẹ xem! Cha con lúc ngủ mà cũng đẹp trai nữa này!"
Thi Nhi cười gượng, không biết từ khi nào mà nó lại dính cha như vậy, còn suốt ngày khen cha mình đẹp trai. Thảo nào trước khi cô sinh Hàn Nhân, anh lại muốn cô sinh thêm một tiểu công chúa nữa. Chắc cũng là vì lí do này. Mơ màng tỉnh dậy, đã thấy con nhóc tinh nghịch bên cạnh mình, còn nhìn mình chớp mắt.
"Cha tỉnh rồi này! Con thơm cha nên cha mới tỉnh đấy!"
Hàn Thẩm cười, đưa tay xoa đầu Hàn Huyên m Sau khi khám bệnh cho anh xong, bác sĩ đã kê cho rất nhiều thuốc. Ông còn dặn đi dặn lại anh không được làm việc quá sức, ảnh hưởng không tốt cho sức khoẻ. Tốt nhất, nên dành thời gian ở nhà nghỉ ngơi vài ngày để tâm hồn được thư giãn. Anh không còn cách nào, chỉ có thể nghỉ phép vài ngày. Lần này sẽ không giống lần trước, không có cớ để ôm công việc về nhà làm. Thi Nhi đã lường trước chuyện đó nên đã giao lại toàn bộ cho nhân viên và Chung Thất xử lí.
Hôm sau.
Thùy Chi đã được tự do thì liền đến Phó gia chơi. Thi Nhi đang bón cháo cho Hàn Thẩm ở phòng khách, Hàn Huyên ngồi chơi với em. Nghe có tiếng chuông cửa, anh liền bảo Chung Thất ra xem là ai. Nào ngờ khi mở cửa ra nhìn thấy người thương, ai kia liền ném luôn cái vòi nước mà chạy đến ôm Thùy Chi. Hàn Thẩm đang ngồi ăn cháo mà bị nghẹn, anh uống một ngụm nước lớn rồi hỏi.
"Hai người đang ôm nhau trước mặt bọn trẻ đấy à?"
Hai người họ giật mình, nhìn nhau cười ngượng ngùng rồi đi vào trong ngồi. Thùy Chi vô cùng biết ơn với Hàn Thẩm, cũng nhờ anh đến nói giúp mà bây giờ cô ấy mới được thả tự do thế này. Hỏi ra mới biết, sau khi anh từ nhà cô về, bận bịu một tá công việc, thế là đổ bệnh luôn. Thùy Chi áy náy vô cùng, chỉ biết cười gượng nói lời xin lỗi. Nhưng Hàn Thẩm vốn không để bụng chuyện đó, vì Chung Thất dù sao cũng như người nhà của anh, giúp anh ta một chút cũng là chuyện nên làm.
Tuy bây giờ Dương lão gia không lên tiếng gì về chuyện Thùy Chi qua lại Phó gia, nhưng vẫn phải quan sát thái độ của ông ấy. Mọi chuyện hi vọng sẽ được tốt đẹp, hi vọng ông sẽ nghĩ thông suốt và chấp nhận bọn họ.
Thùy Chi vào phòng Chung Thất chơi, vô tình nhìn thấy ảnh của anh ta và mẹ chụp chung. Cô ấy cầm lên xem, cười hỏi.
"Đây là mẹ anh sao? Trông bác ấy trẻ quá!"
Chung Thất bất ngờ ôm lấy cô ấy từ phía sau, giọng thủ thỉ bên tai.
"Sau này phải gọi là mẹ rồi nhỉ?"
Thùy Chi thẹn thùng đứng trong vòng tay anh ta, rồi đặt lại tấm ảnh trên bàn. Hai ánh mắt vô tình nhìn nhau, ngọt ngào và ấm áp. Một nụ hôn bất chợt đến, khiến cô ấy có chút giật mình. Nhưng ngay sau đó, Thùy Chi đã đón nhận nồng nhiệt, hai vòng tay quấn lấy nhau. Nụ hôn này như đã vượt lên trên tất cả, từ những sự phản đối của gia đình và sự rụt rè của bản thân. Hai người họ quấn quýt với nhau, hôn nhau nồng nàn rồi từ từ ngã ra giường. Chung Thất đưa tay nắm chặt lấy tay cô ấy, tay còn lại chậm rãi lướt trên da thịt, một cảm giác tê dại khắp người.
Nhìn vào mắt cô ấy, Chung Thất dịu dàng hỏi.
"Anh có thể không?"
Cô ấy nhìn anh ngượng ngùng, nhưng sự im lặng ấy đã xem như là một lời ngầm đồng ý. Chung Thất nhẹ nhàng hôn lên môi cô ấy, lên vành tai, rồi trượt dài xuống xương quai xanh. Thùy Chi khẽ kêu lên một tiếng, nhỏ nhắn như một chú mèo ngoan ngoãn. Anh ta từ từ cởi quần áo, lộ ra thân hình cường tráng mà trước giờ mình vẫn luôn giữ thân như ngọc. Hôn lên đôi môi mềm mại, Chung Thất chậm rãi di chuyển vào bên trong. Thùy Chi lần đầu cảm nhận được cảm giác này, toàn thân như bị thiêu đốt.
"Đ... Đừng~"
Anh ta kề sát vào tay cô ấy, khẽ bảo.
"Suỵt! Khẽ thôi!"
Trải qua một khoảng thời gian triền miên bên nhau, Thùy Chi như mềm nhũn cả người. Cô ấy nằm trong vòng tay của anh ta, ánh mắt lờ đờ mệt mỏi. Chung Thất ôm lấy Thùy Chi, một nụ cười ngọt ngào mãn nguyện hé trên môi. Cô ấy vùi đầu vào lòng anh, có chút lo sợ hỏi.
"Chung Thất! Chúng ta như vậy... có phải gọi là ăn cơm trước kẻng không?"
Anh ta cười, khẽ gật đầu rồi vuốt ve tóc của cô ấy.
Đến gần chiều, hai người họ mới chịu quần áo chỉnh tề mà ra khỏi phòng. Vừa bước ra đã gặp ánh mắt cả nhà của Hàn Thẩm đang nhìn, họ đang cùng nhau ăn trái cây. Vì phòng của Chung Thất đối diện phòng khách, nên gặp cảnh này cũng là lẽ thường tình. Thấy gia đình họ nhìn mình như vậy, Thùy Chi có chút không thoải mái hơn bình thường, cô ấy cũng không ở lại chơi mà xin phép về luôn. Đi ra đến bậc cửa thì đã đi không vững, chân cứ loạng choạng. Hàn Quốc và Thi Nhi nhìn nhau, ánh mắt vừa bất ngờ vừa ngạc nhiên. Chung Thất thấy vậy liền chạy vèo đến chỗ Thùy Chi, nói xong liền bế cô ấy lên rồi chạy ngay ra cổng.
"Em bị đau chân mà phải không? Anh bế em nhé!"
Hàn Thẩm và Thi Nhi lại lần nữa nhìn nhau, sau đó thì cùng nhau bật cười, đồng thanh nói.
"Thì ra là như vậy."
Bình luận facebook