Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 144
Trương Dược tức giận, ông cầm lấy tờ đơn ly hôn khác quăng vào người Lăng Ngạo Thiên: "Một là ký, hai là đừng hòng gặp lại một lần nào nữa!" Tay của
anh run run nhặt lấy đơn ly hôn, môi bặm lại: "..."
"Ký!" Ông quát.
Lãnh Cơ Uyển đôi mắt đỏ bừng bừng, thêm cơn thịnh nộ ở bên trong
người, tính tình của bà rất biết kiềm nén bên trong nhưng lần này bà
không thể tha thứ được. Trương Nhân nắm lấy tay bà, ông giật lấy con dao mà bà đang cầm, bà muốn lấy lại nhưng ông nói: "Em nên nhớ cậu ta là
người con gái của chúng ta yêu, nếu nó tổn thương thì con gái của chúng
ta cũng sẽ tổn thương." Bà vân vân, chỉ biết rưng rưng nước mắt dựa lên
vai của ông khóc lớn: "Con gái tôi sao nó khổ vậy nè ông ơi!"
Lộ Tư Tuyết khó xử đi đến gần bà cúi đầu xin lỗi: "Cơ Uyển.. tớ xin
lỗi, con trai của tớ chắc là nó có lý do. Cậu hãy cho nó cơ hội giải
thích." Lộ Tu Kiệt cũng nín lặng chỉ đứng kế bên đôi mắt cúi xuống đất
không dám nhìn đối diện, Lãnh Cơ Uyển lau nước mắt: "Tư Tuyết, chúng ta
là bạn bè và hiện tại là sui gia.. tôi không trách cậu, tôi chỉ trách
con trai cả tốt lành đó của cậu."
"Cậu cứ việc đánh tớ tùy thích, chỉ cần mọi người bớt giận.. tớ..."
"Tôi sao dám đánh các người, các người tha cho con gái tôi là tôi đã
biết ơn lắm rồi. Giờ tôi đánh cậu ta thì cậu ta cũng sẽ nhẹ nhõm với tội lỗi của mình hơn, tôi không đánh đâu.. tôi muốn cậu ta cảm thấy tội lỗi và hận chính mình." Lãnh Cơ Uyển từng câu từng chữ nhấn mạnh, Lăng Ngạo Thiên đương nhiên là phải nghe thấy, anh đương nhiên hiểu.. hiện tại
không cần nói anh cũng chán ghét bản thân rồi.
Tần Quý lại chạy ra, cảnh tượng này khiến cho Lăng Ngạo Thiên tim đập mãnh liệt và hồi hộp bởi vì cảnh này.. như lúc đó!
"Ngạo Thiên! Vợ cậu cơ thể đang giật rất mạnh lại còn ra máu rất nhiều!"
"Làm ăn kiểu gì vậy!" Lăng Ngạo Thiên đứng dậy, anh cầm lấy mặc đồ
phẫu thuật tiến vào bên trong, Hạ Vy Vy nằm trên giường.. không phải là
giật nhẹ như lần trước, mà lần này lại giật rất mạnh khiến cho anh hoảng loạn: "Vy Vy!"
Trương Dược nghe mà người ông thở gấp: "Bệnh tim của ba tái phát rồi, thuốc, thuốc!" Lãnh Cơ Uyển chạy lại đỡ lấy ông còn Trương Nhân lấy
thuốc ra chạy tới chỗ hai người, bỏ thuốc vào bên trong miệng của ông
thêm một miếng nước.
Lãnh Cơ Uyển khóc nức nở: "Rốt cuộc nhà tôi đã làm sai điều gì! Ba ơi ba.." Trương Dược đau xót bên trong: "Cháu.. cháu của ta!" Lăng Thần im lặng ở bên trong một góc, cậu chỉ nghiến răng nhìn Lăng Ngạo Thiên chạy vào bên trong phòng phẫu thuật.. đôi mắt căm hận chưa bao giờ thấy, cậu siết chặt tay của mình lại: "Đau lòng cái gì, hoảng hốt cái gì, ngài
không hề yêu thương mommy và tôi! Diễn kịch cho ai xem!"
Lăng Hoa cùng với Lăng Phong cùng đi theo sau, hai người không rõ
tình hình chỉ thấy người người khóc lóc.. cái này.. là sao đây? Lăng
Phong chớp mắt một cái thấy Lộ Tư Tuyết và Lộ Tu Kiệt, ông nhìn chằm
chằm vào bà và cậu con trai út của mình.. nhìn thấy bà khóc mà cũng xót
xa: "Tư Tuyết, Vy Vy con bé sẽ ổn." Lộ Tu Kiệt giờ này không rãnh đôi co cùng ông, mặc cho ông ôm lấy bà an ủi.
Rõ ràng mẹ yêu ông ta, đến giờ vẫn yêu.. nhưng mẹ lại nhường cho
người bạn thân của mẹ! Mẹ.. mẹ quá tốt, tốt đến mức ông ta phản bội mẹ
mà mẹ không oán trách nửa lời!
Người đàn bà trung niên đứng từ xa định kêu tên: "Phong!" Chỉ nhìn
thấy Lăng Phong đang ôm ai đó, người đó là Lộ Tư Tuyết: "Lộ Tư Tuyết,
chẳng phải ả ta chết rồi sao?" Lăng Quốc Vĩ cũng chạy theo nhìn thấy
cảnh cha của mình ôm người khác trước mặt mẹ mình, anh giận la: "Ba!"
Hai người đùng đùng đi đến chỗ Lăng Phong đồng thanh kêu: "Phong! Ba!" Lộ Tu Kiệt cảm thấy không ổn, đã ở sẵn tư thế phòng bị.
Mã Anh định nắm lấy tóc của Lộ Tư Tuyết, anh liền nắm lấy tay bà ta
rôi tát một cái bạt tay vào mặt: "Chó mà đi lạc vào đây! Gan quá lớn!"
Lăng Quốc Vĩ đưa tay định đánh Lộ Tu Kiệt, Quin Alice đang khóc mà nhìn
thấy cũng nổi giận, cô hét: "Lăng Quốc Vĩ!"
Anh thấy bạn thân của vợ anh trai mình liền rụt tay lại: "Chị
Alice.." Quin Alice: "Cậu dám ở đây náo loạn! Lăng Ngạo Thiên đã chỉnh
đốn cậu chưa! Biết đây là ai không hả! Có muốn chết không!"
"Đây là ai?" Lăng Quốc Vĩ liếc nhìn Lộ Tu Kiệt rồ sang Lộ Tư Tuyết,
anh không biết hai người này nhưng Mã Anh thì biết. Quin Alice lườn Mã
Anh: "Đây là mẹ và em trai của Lăng Ngạo Thiên! Cậu hình như không muốn
sống rồi!"
"Mẹ.. em trai?" Lăng Quốc Vĩ hoảng loạn, Mã Anh như rụt đuôi cáo của bà ta lại: "..."
Lăng Phong nổi giận quát: "Mã Anh, sao bà cứ theo đuôi tôi! Chúng ta
đã ly hôn rồi!" Mã Anh tức tưởi nói: "Tôi vẫn chưa ký, con đàn bà này
còn sống hèn chi ông lại muốn ly hôn cùng tôi! Là muốn ở với con điếm
này, đã già rồi còn cướp chồng người khác! Liêm sỉ ở đâu!"
"Liêm sỉ! Liêm sỉ là cái mẹ gì, không phải vì bà thì tôi và mẹ đã có
một gia đình trọn vẹn!" Lộ Tu Kiệt giờ hẳn đã biết bà là ai.. là tiểu
tam không đội trời chung với mẹ mình! Lăng Phong nghe câu nói này chỉ
cắn rứt lương tâm: "Ta..."
"Ông và hai người này! Mau cút đi!"
Lăng Hoa nhìn Lộ Tu Kiệt.. lẽ nào là cháu trai của bà?
Mã Anh réo: "Nó đuổi rồi còn không mau đi!" Lăng Quốc Vĩ kéo bà: "Mẹ, đi thôi!" Ở nơi này.. không thuộc vè chúng ta.. chúng ta mới là kẻ thừa thãi. Lăng Thần đi tới: "Chú Tống, làm ơn hộ tống kẻ ngoài ra khỏi
đây."
...
Hai người bị quăng ra khỏi bệnh viện, cậu nhóc nhìn Lộ Tu Kiệt nói:
"Chú phải dứt khoác như vậy, đừng lòng vòng làm việc thừa thãi." Cậu lần này không có tỏ vẻ đáng yêu, mommy của cậu nằm trong đó khiến cậu coi
mọi thứ như là kẻ thù, trong ánh mắt bao phủ bóng tối! Một màu đen.. sự
tuyệt vọng của trẻ con, mất đi tuổi thơ.
Ở bên trong phòng phẫu thuật Lăng Ngạo Thiên nắm lấy tay của cô, đôi
mắt đỏ ngầu người run rẩy kêu: "Tỉnh táo lại! Có nghe anh nói không!"
Hạ Vy Vy trong cơn mơ màng.. tiếng gọi này sao nghe thân thuộc quá,
là ai kêu mình.. càng nghe càng cảm thấy thân thuộc. Thiên, là anh sao?
Đến vài giờ sau, Lăng Ngạo Thiên bước ra cùng với Tần Quý. Giường của cô được đẩy ra khỏi phòng đưa đến nơi khác để quan sát.. anh ngồi ở
trên ghế chờ cô tỉnh dậy không ngủ liên tiếp mấy ngày.
Lăng Ngạo Thiên hễ đến trời tối là rơi lệ: "Anh xin lỗi."
Đến buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Vy Vy tay của cô đã có động đậy, anh
bật dậy: "Vy Vy.." Mọi người cũng thay nhau xem xét tình hình sức khỏe
của cô. Cô gái mở mắt toàn thân ê ẩm: "A.." Đôi mắt của cô tròn xoe hỏi
anh: "Xin hỏi.. anh là ai?"
anh run run nhặt lấy đơn ly hôn, môi bặm lại: "..."
"Ký!" Ông quát.
Lãnh Cơ Uyển đôi mắt đỏ bừng bừng, thêm cơn thịnh nộ ở bên trong
người, tính tình của bà rất biết kiềm nén bên trong nhưng lần này bà
không thể tha thứ được. Trương Nhân nắm lấy tay bà, ông giật lấy con dao mà bà đang cầm, bà muốn lấy lại nhưng ông nói: "Em nên nhớ cậu ta là
người con gái của chúng ta yêu, nếu nó tổn thương thì con gái của chúng
ta cũng sẽ tổn thương." Bà vân vân, chỉ biết rưng rưng nước mắt dựa lên
vai của ông khóc lớn: "Con gái tôi sao nó khổ vậy nè ông ơi!"
Lộ Tư Tuyết khó xử đi đến gần bà cúi đầu xin lỗi: "Cơ Uyển.. tớ xin
lỗi, con trai của tớ chắc là nó có lý do. Cậu hãy cho nó cơ hội giải
thích." Lộ Tu Kiệt cũng nín lặng chỉ đứng kế bên đôi mắt cúi xuống đất
không dám nhìn đối diện, Lãnh Cơ Uyển lau nước mắt: "Tư Tuyết, chúng ta
là bạn bè và hiện tại là sui gia.. tôi không trách cậu, tôi chỉ trách
con trai cả tốt lành đó của cậu."
"Cậu cứ việc đánh tớ tùy thích, chỉ cần mọi người bớt giận.. tớ..."
"Tôi sao dám đánh các người, các người tha cho con gái tôi là tôi đã
biết ơn lắm rồi. Giờ tôi đánh cậu ta thì cậu ta cũng sẽ nhẹ nhõm với tội lỗi của mình hơn, tôi không đánh đâu.. tôi muốn cậu ta cảm thấy tội lỗi và hận chính mình." Lãnh Cơ Uyển từng câu từng chữ nhấn mạnh, Lăng Ngạo Thiên đương nhiên là phải nghe thấy, anh đương nhiên hiểu.. hiện tại
không cần nói anh cũng chán ghét bản thân rồi.
Tần Quý lại chạy ra, cảnh tượng này khiến cho Lăng Ngạo Thiên tim đập mãnh liệt và hồi hộp bởi vì cảnh này.. như lúc đó!
"Ngạo Thiên! Vợ cậu cơ thể đang giật rất mạnh lại còn ra máu rất nhiều!"
"Làm ăn kiểu gì vậy!" Lăng Ngạo Thiên đứng dậy, anh cầm lấy mặc đồ
phẫu thuật tiến vào bên trong, Hạ Vy Vy nằm trên giường.. không phải là
giật nhẹ như lần trước, mà lần này lại giật rất mạnh khiến cho anh hoảng loạn: "Vy Vy!"
Trương Dược nghe mà người ông thở gấp: "Bệnh tim của ba tái phát rồi, thuốc, thuốc!" Lãnh Cơ Uyển chạy lại đỡ lấy ông còn Trương Nhân lấy
thuốc ra chạy tới chỗ hai người, bỏ thuốc vào bên trong miệng của ông
thêm một miếng nước.
Lãnh Cơ Uyển khóc nức nở: "Rốt cuộc nhà tôi đã làm sai điều gì! Ba ơi ba.." Trương Dược đau xót bên trong: "Cháu.. cháu của ta!" Lăng Thần im lặng ở bên trong một góc, cậu chỉ nghiến răng nhìn Lăng Ngạo Thiên chạy vào bên trong phòng phẫu thuật.. đôi mắt căm hận chưa bao giờ thấy, cậu siết chặt tay của mình lại: "Đau lòng cái gì, hoảng hốt cái gì, ngài
không hề yêu thương mommy và tôi! Diễn kịch cho ai xem!"
Lăng Hoa cùng với Lăng Phong cùng đi theo sau, hai người không rõ
tình hình chỉ thấy người người khóc lóc.. cái này.. là sao đây? Lăng
Phong chớp mắt một cái thấy Lộ Tư Tuyết và Lộ Tu Kiệt, ông nhìn chằm
chằm vào bà và cậu con trai út của mình.. nhìn thấy bà khóc mà cũng xót
xa: "Tư Tuyết, Vy Vy con bé sẽ ổn." Lộ Tu Kiệt giờ này không rãnh đôi co cùng ông, mặc cho ông ôm lấy bà an ủi.
Rõ ràng mẹ yêu ông ta, đến giờ vẫn yêu.. nhưng mẹ lại nhường cho
người bạn thân của mẹ! Mẹ.. mẹ quá tốt, tốt đến mức ông ta phản bội mẹ
mà mẹ không oán trách nửa lời!
Người đàn bà trung niên đứng từ xa định kêu tên: "Phong!" Chỉ nhìn
thấy Lăng Phong đang ôm ai đó, người đó là Lộ Tư Tuyết: "Lộ Tư Tuyết,
chẳng phải ả ta chết rồi sao?" Lăng Quốc Vĩ cũng chạy theo nhìn thấy
cảnh cha của mình ôm người khác trước mặt mẹ mình, anh giận la: "Ba!"
Hai người đùng đùng đi đến chỗ Lăng Phong đồng thanh kêu: "Phong! Ba!" Lộ Tu Kiệt cảm thấy không ổn, đã ở sẵn tư thế phòng bị.
Mã Anh định nắm lấy tóc của Lộ Tư Tuyết, anh liền nắm lấy tay bà ta
rôi tát một cái bạt tay vào mặt: "Chó mà đi lạc vào đây! Gan quá lớn!"
Lăng Quốc Vĩ đưa tay định đánh Lộ Tu Kiệt, Quin Alice đang khóc mà nhìn
thấy cũng nổi giận, cô hét: "Lăng Quốc Vĩ!"
Anh thấy bạn thân của vợ anh trai mình liền rụt tay lại: "Chị
Alice.." Quin Alice: "Cậu dám ở đây náo loạn! Lăng Ngạo Thiên đã chỉnh
đốn cậu chưa! Biết đây là ai không hả! Có muốn chết không!"
"Đây là ai?" Lăng Quốc Vĩ liếc nhìn Lộ Tu Kiệt rồ sang Lộ Tư Tuyết,
anh không biết hai người này nhưng Mã Anh thì biết. Quin Alice lườn Mã
Anh: "Đây là mẹ và em trai của Lăng Ngạo Thiên! Cậu hình như không muốn
sống rồi!"
"Mẹ.. em trai?" Lăng Quốc Vĩ hoảng loạn, Mã Anh như rụt đuôi cáo của bà ta lại: "..."
Lăng Phong nổi giận quát: "Mã Anh, sao bà cứ theo đuôi tôi! Chúng ta
đã ly hôn rồi!" Mã Anh tức tưởi nói: "Tôi vẫn chưa ký, con đàn bà này
còn sống hèn chi ông lại muốn ly hôn cùng tôi! Là muốn ở với con điếm
này, đã già rồi còn cướp chồng người khác! Liêm sỉ ở đâu!"
"Liêm sỉ! Liêm sỉ là cái mẹ gì, không phải vì bà thì tôi và mẹ đã có
một gia đình trọn vẹn!" Lộ Tu Kiệt giờ hẳn đã biết bà là ai.. là tiểu
tam không đội trời chung với mẹ mình! Lăng Phong nghe câu nói này chỉ
cắn rứt lương tâm: "Ta..."
"Ông và hai người này! Mau cút đi!"
Lăng Hoa nhìn Lộ Tu Kiệt.. lẽ nào là cháu trai của bà?
Mã Anh réo: "Nó đuổi rồi còn không mau đi!" Lăng Quốc Vĩ kéo bà: "Mẹ, đi thôi!" Ở nơi này.. không thuộc vè chúng ta.. chúng ta mới là kẻ thừa thãi. Lăng Thần đi tới: "Chú Tống, làm ơn hộ tống kẻ ngoài ra khỏi
đây."
...
Hai người bị quăng ra khỏi bệnh viện, cậu nhóc nhìn Lộ Tu Kiệt nói:
"Chú phải dứt khoác như vậy, đừng lòng vòng làm việc thừa thãi." Cậu lần này không có tỏ vẻ đáng yêu, mommy của cậu nằm trong đó khiến cậu coi
mọi thứ như là kẻ thù, trong ánh mắt bao phủ bóng tối! Một màu đen.. sự
tuyệt vọng của trẻ con, mất đi tuổi thơ.
Ở bên trong phòng phẫu thuật Lăng Ngạo Thiên nắm lấy tay của cô, đôi
mắt đỏ ngầu người run rẩy kêu: "Tỉnh táo lại! Có nghe anh nói không!"
Hạ Vy Vy trong cơn mơ màng.. tiếng gọi này sao nghe thân thuộc quá,
là ai kêu mình.. càng nghe càng cảm thấy thân thuộc. Thiên, là anh sao?
Đến vài giờ sau, Lăng Ngạo Thiên bước ra cùng với Tần Quý. Giường của cô được đẩy ra khỏi phòng đưa đến nơi khác để quan sát.. anh ngồi ở
trên ghế chờ cô tỉnh dậy không ngủ liên tiếp mấy ngày.
Lăng Ngạo Thiên hễ đến trời tối là rơi lệ: "Anh xin lỗi."
Đến buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Vy Vy tay của cô đã có động đậy, anh
bật dậy: "Vy Vy.." Mọi người cũng thay nhau xem xét tình hình sức khỏe
của cô. Cô gái mở mắt toàn thân ê ẩm: "A.." Đôi mắt của cô tròn xoe hỏi
anh: "Xin hỏi.. anh là ai?"