Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143
Người nhà Trương gia nghe được tin tức liền bay sang Trung Quốc đến bên cạnh
cô con gái duy nhất của Trương gia, Trương Dược vài tiếng sau đã chạy
đến bệnh viện kèm theo sau là Lãnh Cơ Uyển và Trương Nhân.
Suốt mấy tiếng đồng hồ vẫn không thấy đèn tắt, các y tá lẫn bác sĩ
đều ra vào ồ ạt kèm theo bịch máu dự phòng trong bệnh viện. Tần Quý căng thẳng bên trong phòng cấp cứu: "Đáng chết sao lại sâu như vậy! Độc dược bắt đầu lan ra cơ thể rồi mau mau lên! Đây là cơ hội cuối cùng để cứu
bệnh nhân!"
Hạ Vy Vy nghe thấy tiếng náo loạn lại khẩn trương, ánh đèn soi vào
con mắt chói.. chói quá! Toàn thân không có chút cảm giác như bị tê
liệt, cô rơi giọt nước mắt bất lực không nói nửa lời.. muốn nói cũng
không nói được nữa là..
Thiên, sao anh lại phản bội em?
Lẽ nào những việc anh đối với em cưng chiều là giả dối, người phụ nữ đó là ai..
Lăng Thần chờ lâu đến mức cậu nhóc không có kiên nhẫn, cậu chạy ùa
nhanh vào xen người y tá, y tá la: "Tiểu thiếu gia, xin đừng vào! Chúng
tôi đang phẫu thuật cho phu nhân!" Cậu cứ chạy: "Tôi không nghe!" Cậu
nhóc đi đến nắm lấy tay của cô: "Mommy! Mommy đừng bỏ con với Tiểu Bảo!
Ông cố và ông bà ngoại đang chờ ở ngoài đó ạ!"
Hạ Vy Vy liếc con mắt nhìn cậu, môi của cô gượng lên chớp chớp con mắt.
"Mommy, daddy là kẻ xấu."
Cô lắc lắc đầu, khẩu hình miệng dặn dò: Đừng giận daddy của con, chỉ là chúng ta không còn tình cảm nữa.
"Mommy nói dối!"
Đương nhiên là nói dối rồi, là anh hết tình cảm với cô, nói như vậy
cho dứt khoác: Sau này con ở với daddy phải nghe lời, không được giận
daddy.
Lăng Thần khóc lớn, cậu nức nở ôm tay của cô: "Tại sao con lại phải
nghe một người phá hoại tất cả mọi thứ con đang có, con đang rất hài
lòng với cuộc sống hiện tại! Tại sao daddy lại nhẫn tâm như vậy!"
Không phải là nhẫn tâm, không còn tình hay nghĩa, hết yêu thì chỉ có
sự đau đớn.. có nỗi đau nào bằng nỗi đau bản thân trông cậy vào người
mình yêu nhất, người đó lại cho mình một nhát dao thế này.. Tần Quý phát hiện cô đang nửa tỉnh nửa mơ ở trên giường: "Tin tôi đi, cậu ấy thương
cô rất nhiều."
Hạ Vy Vy bật cười, cô chảy nước mắt bây giờ mới mở miệng nói, giọng
điệu yếu ớt: "Nếu thương tôi thì sẽ không để tôi tổn thương, sẽ không để tôi khóc!" Anh chỉ nhíu chặt mày rồi tiêm thuốc ngủ vào cho Hạ Vy Vy..
cô mệt mỏi đôi mắt từ từ nhắm lại rã rời: "Cứ nghỉ ngơi đi, khi tỉnh dậy sẽ ổn thôi."
Sợ rằng tỉnh dậy đã không thể quay đầu lại nữa rồi.
"Mau đem Thần Thần ra ngoài." Lăng Thần kêu gào cô: "Mommy! Đừng bỏ con!"
Trương Dược la hét bên ngoài: "Chuyện gì thế này! Lăng Ngạo Thiên
đâu!" Cả nhà Lăng Ngạo Thiên chạy lên nhưng lại không thấy anh đâu cả,
Lộ Tư Tuyết cũng đã từng nói chuyện với ba người cho nên bà biết, lập
tức giải thích: "Xin hãy bình tĩnh.. con trai tôi nó thương con dâu tôi
như vậy sao có thể..."
"Nhìn đi, cháu tôi nó nằm trong đó, mấy tiếng vẫn chưa ra! Thương cái gì mà thương! Mau kêu nó đến đây đi!" Trương Dược gõ gậy xuống dưới sàn hậm hực lại quát lớn.
Lăng Ngạo Thiên cả người ướt sũng, đôi mắt đỏ đến nhìn thấy cả gan: "Con đến rồi ông."
Ông vuốt vuốt cái râu của mình quăng một sắp tờ giấy xuống, Trương
Nhân cũng đưa cây bút lên: "Ký đi!" Lãnh Cơ Uyển nãy giờ im lặng không
nói, nhìn thấy anh bà lập tức đứng dậy rút con dao ra chỉa vào cổ anh
trong chớp mắt: "Ranh con như cậu! Dám đối đầu với Trương gia và Lãnh
gia!"
Lộ Tu Kiệt can ngăn: "Phu nhân xin hãy lượng thứ, anh trai tôi không cố ý đâu!"
"Là anh cố ý." Lăng Ngạo Thiên bình tĩnh nói, anh đưa mắt nhìn vào
phòng cấp cứu cắn môi của mình: "Bà xã." Nhưng hai từ bà xã này quá nhỏ
đối với hoàn cảnh đang ầm ĩ này. Quin Alice từ khi nào đã đến, cô trống
rỗng đứng ở phòng cấp cứu không nói.. không trách..
Mạc Dương Minh đi đến chỗ của cô, anh vỗ vai: "Luyến nhi.." Cô đẩy
anh ra: "Chúng ta không thân đến vậy, đừng quên hiện tại cả hai là người xa lạ."
"Em nhất thiết giữ khoảng cách cùng tôi sao?"
"Anh có con, tôi cũng có con, chúng ta đương nhiên phải giữ khoảng
cách. Tôi không muốn làm tiểu tam cướp cha cướp chồng người khác." Quin
Alice cứ chăm chăm vào phòng cấp cứu.
"Em là người muốn gả cho tôi."
"Đó là quá khứ, không thể thay đổi."
Mạc Dương Minh im lặng, mặc cho Quin Alice lơ mình đi, cô lướt ngang
qua anh đứng sang chỗ khác một bên. Joyce Hiddleston từ xa chạy đến anh
cử chỉ quan tâm cho cô, cô chỉ gật đầu cũng đã khiến cho Mạc Dương Minh
đố kị!
Lăng Ngạo Thiên: "Ký cái gì?" Anh nhặt lấy tờ giấy xem, đôi mắt sửng sốt xé rách tờ đơn: "Không!"
"Đủ rồi! Ta coi trọng cậu, nhượng bộ cậu vì cậu là cháu Lăng Tước! Quá phận lắm rồi, mau ly hôn để cho cháu tôi được yên thân!"
"Ông, không thể!"
Trương Dược dứt khoác: "Nếu cậu không ký, tôi bảo đảm từ giờ trở đi
cho dù có gặp Vy Vy một cái cũng không gặp được!" Anh rũ mày xót xa nói: "Ông.. lẽ nào ông tách con với cô ấy!"
"Cậu đã làm thế với cháu tôi! Tôi sao lại không tách cậu được, nó bên cậu không có hạnh phúc thì cậu tha cho cháu tôi đi!"
Lăng Ngạo Thiên như suy sụp, không.. ly hôn.. ly hôn..
cô con gái duy nhất của Trương gia, Trương Dược vài tiếng sau đã chạy
đến bệnh viện kèm theo sau là Lãnh Cơ Uyển và Trương Nhân.
Suốt mấy tiếng đồng hồ vẫn không thấy đèn tắt, các y tá lẫn bác sĩ
đều ra vào ồ ạt kèm theo bịch máu dự phòng trong bệnh viện. Tần Quý căng thẳng bên trong phòng cấp cứu: "Đáng chết sao lại sâu như vậy! Độc dược bắt đầu lan ra cơ thể rồi mau mau lên! Đây là cơ hội cuối cùng để cứu
bệnh nhân!"
Hạ Vy Vy nghe thấy tiếng náo loạn lại khẩn trương, ánh đèn soi vào
con mắt chói.. chói quá! Toàn thân không có chút cảm giác như bị tê
liệt, cô rơi giọt nước mắt bất lực không nói nửa lời.. muốn nói cũng
không nói được nữa là..
Thiên, sao anh lại phản bội em?
Lẽ nào những việc anh đối với em cưng chiều là giả dối, người phụ nữ đó là ai..
Lăng Thần chờ lâu đến mức cậu nhóc không có kiên nhẫn, cậu chạy ùa
nhanh vào xen người y tá, y tá la: "Tiểu thiếu gia, xin đừng vào! Chúng
tôi đang phẫu thuật cho phu nhân!" Cậu cứ chạy: "Tôi không nghe!" Cậu
nhóc đi đến nắm lấy tay của cô: "Mommy! Mommy đừng bỏ con với Tiểu Bảo!
Ông cố và ông bà ngoại đang chờ ở ngoài đó ạ!"
Hạ Vy Vy liếc con mắt nhìn cậu, môi của cô gượng lên chớp chớp con mắt.
"Mommy, daddy là kẻ xấu."
Cô lắc lắc đầu, khẩu hình miệng dặn dò: Đừng giận daddy của con, chỉ là chúng ta không còn tình cảm nữa.
"Mommy nói dối!"
Đương nhiên là nói dối rồi, là anh hết tình cảm với cô, nói như vậy
cho dứt khoác: Sau này con ở với daddy phải nghe lời, không được giận
daddy.
Lăng Thần khóc lớn, cậu nức nở ôm tay của cô: "Tại sao con lại phải
nghe một người phá hoại tất cả mọi thứ con đang có, con đang rất hài
lòng với cuộc sống hiện tại! Tại sao daddy lại nhẫn tâm như vậy!"
Không phải là nhẫn tâm, không còn tình hay nghĩa, hết yêu thì chỉ có
sự đau đớn.. có nỗi đau nào bằng nỗi đau bản thân trông cậy vào người
mình yêu nhất, người đó lại cho mình một nhát dao thế này.. Tần Quý phát hiện cô đang nửa tỉnh nửa mơ ở trên giường: "Tin tôi đi, cậu ấy thương
cô rất nhiều."
Hạ Vy Vy bật cười, cô chảy nước mắt bây giờ mới mở miệng nói, giọng
điệu yếu ớt: "Nếu thương tôi thì sẽ không để tôi tổn thương, sẽ không để tôi khóc!" Anh chỉ nhíu chặt mày rồi tiêm thuốc ngủ vào cho Hạ Vy Vy..
cô mệt mỏi đôi mắt từ từ nhắm lại rã rời: "Cứ nghỉ ngơi đi, khi tỉnh dậy sẽ ổn thôi."
Sợ rằng tỉnh dậy đã không thể quay đầu lại nữa rồi.
"Mau đem Thần Thần ra ngoài." Lăng Thần kêu gào cô: "Mommy! Đừng bỏ con!"
Trương Dược la hét bên ngoài: "Chuyện gì thế này! Lăng Ngạo Thiên
đâu!" Cả nhà Lăng Ngạo Thiên chạy lên nhưng lại không thấy anh đâu cả,
Lộ Tư Tuyết cũng đã từng nói chuyện với ba người cho nên bà biết, lập
tức giải thích: "Xin hãy bình tĩnh.. con trai tôi nó thương con dâu tôi
như vậy sao có thể..."
"Nhìn đi, cháu tôi nó nằm trong đó, mấy tiếng vẫn chưa ra! Thương cái gì mà thương! Mau kêu nó đến đây đi!" Trương Dược gõ gậy xuống dưới sàn hậm hực lại quát lớn.
Lăng Ngạo Thiên cả người ướt sũng, đôi mắt đỏ đến nhìn thấy cả gan: "Con đến rồi ông."
Ông vuốt vuốt cái râu của mình quăng một sắp tờ giấy xuống, Trương
Nhân cũng đưa cây bút lên: "Ký đi!" Lãnh Cơ Uyển nãy giờ im lặng không
nói, nhìn thấy anh bà lập tức đứng dậy rút con dao ra chỉa vào cổ anh
trong chớp mắt: "Ranh con như cậu! Dám đối đầu với Trương gia và Lãnh
gia!"
Lộ Tu Kiệt can ngăn: "Phu nhân xin hãy lượng thứ, anh trai tôi không cố ý đâu!"
"Là anh cố ý." Lăng Ngạo Thiên bình tĩnh nói, anh đưa mắt nhìn vào
phòng cấp cứu cắn môi của mình: "Bà xã." Nhưng hai từ bà xã này quá nhỏ
đối với hoàn cảnh đang ầm ĩ này. Quin Alice từ khi nào đã đến, cô trống
rỗng đứng ở phòng cấp cứu không nói.. không trách..
Mạc Dương Minh đi đến chỗ của cô, anh vỗ vai: "Luyến nhi.." Cô đẩy
anh ra: "Chúng ta không thân đến vậy, đừng quên hiện tại cả hai là người xa lạ."
"Em nhất thiết giữ khoảng cách cùng tôi sao?"
"Anh có con, tôi cũng có con, chúng ta đương nhiên phải giữ khoảng
cách. Tôi không muốn làm tiểu tam cướp cha cướp chồng người khác." Quin
Alice cứ chăm chăm vào phòng cấp cứu.
"Em là người muốn gả cho tôi."
"Đó là quá khứ, không thể thay đổi."
Mạc Dương Minh im lặng, mặc cho Quin Alice lơ mình đi, cô lướt ngang
qua anh đứng sang chỗ khác một bên. Joyce Hiddleston từ xa chạy đến anh
cử chỉ quan tâm cho cô, cô chỉ gật đầu cũng đã khiến cho Mạc Dương Minh
đố kị!
Lăng Ngạo Thiên: "Ký cái gì?" Anh nhặt lấy tờ giấy xem, đôi mắt sửng sốt xé rách tờ đơn: "Không!"
"Đủ rồi! Ta coi trọng cậu, nhượng bộ cậu vì cậu là cháu Lăng Tước! Quá phận lắm rồi, mau ly hôn để cho cháu tôi được yên thân!"
"Ông, không thể!"
Trương Dược dứt khoác: "Nếu cậu không ký, tôi bảo đảm từ giờ trở đi
cho dù có gặp Vy Vy một cái cũng không gặp được!" Anh rũ mày xót xa nói: "Ông.. lẽ nào ông tách con với cô ấy!"
"Cậu đã làm thế với cháu tôi! Tôi sao lại không tách cậu được, nó bên cậu không có hạnh phúc thì cậu tha cho cháu tôi đi!"
Lăng Ngạo Thiên như suy sụp, không.. ly hôn.. ly hôn..
Bình luận facebook