Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Hóa Ra Hôn Nhân Là Thế...
"Mẹ tới tìm con để lấy lại sính lễ."
Nghe xong câu nói của Trần Thục Oanh, người phụ nữ vừa trở thành mẹ chồng của cô cách đây vài tiếng trước, khiến Bội San bất ngờ đến mức sửng sờ cả người.
Cô cứ tưởng những chuyện mẹ chồng đòi lại quà cưới đã cho con dâu trong hôn lễ chỉ có trong những bộ phim mới tồn tại thôi, nhưng thực tế thì bản thân cô lại đang vướng phải tình cảnh giống trong phim đây sao?
Thấy Bội San vẫn đứng ngẩn người ra đó, Trần Thục Oanh liền lên tiếng tiếp tục nói:
"Không phải mẹ muốn lấy lại mà là muốn cất dùm cho con thôi, hai đứa suốt ngày đi làm nhỡ chẳng may ăn trộm vào nhà rinh đi hết thì biết làm sao. Để mẹ cất, khi nào con cần thì cứ nói, mẹ đưa lại cho."1
"Nhưng mà..."
"Hay là cô sợ tôi lấy rồi không trả lại, có ý đồ muốn đòi lại quà cưới đã cho con dâu?"
"Dạ không phải đâu mẹ, con nào dám có ý nghĩ đó chứ, mẹ chờ con một chút để con về phòng lấy."
Bội San vội vàng giải thích rồi đi về phòng lấy hộp nữ trang được cất kĩ càng trong góc tủ ra, dù là không đành lòng nhưng cô không thể làm trái ý mẹ chồng, vì hòa khí trong gia đình nên cô đành mang sính lễ vừa nhận được không lâu giao lại cho mẹ chồng của mình.
"Vậy mới được chứ, trong này có cả của hồi môn của con luôn phải không?"
Nhận được hộp nữ trang, Trần Thục Oanh liền vui mừng ra mặt, nhưng được voi lại cứ muốn đòi tiên, đến chút của hồi môn ít ỏi mà ba mẹ cô gói gém lắm mới mua được để trao cho cô làm quà nhân ngày trọng đại mà bà cũng không chịu bỏ qua.
"Sính lễ con có thể giao lại cho mẹ nhưng của hồi môn ba mẹ con cho thì con có thể tự giữ được."
"Ba mẹ con thì cũng là ba mẹ của Tử Anh rồi, mẹ của Tử Anh cũng là mẹ của con nên mẹ có quyền giữ thay con. Khi nào con cần mẹ sẽ đưa lại."1
Đã là người ngang ngược thì lí do gì cũng có thể đem ra làm cái cớ biện minh. Thấy Bội San vẫn đứng đó do dự dường như không có ý sẽ nghe lời thì Trần Thục Oanh liền cau mày sẳng giọng to tiếng.
"Hay cô không coi Tử Anh là chồng, không coi bà già này là mẹ đúng không? Chút của cải bé nhỏ đó mà cô cũng sợ tôi chiếm làm của riêng hay sao? Không biết Tử Anh nhà tôi mê cô ở điểm nào mà cứ nằng nặc đòi cưới về cho bằng được, để bây giờ choc tức bà già này. Tử Anh con ra đây mà xem cô vợ yêu quý của con làm trái ý của mẹ đây nè, Tử Anh..."
"Mẹ mẹ, giờ cũng khuya rồi, mẹ nói khẽ thôi kẻo Tử Anh với Bội Sam thức giấc, con sẽ đưa cho mẹ, nhưng mẹ phải hứa khi nào con cần mẹ phải đưa lại cho con nha, đó là món quà ba mẹ con gói gém lắm mới mua được, đối với con đó là vật vô cùng ý nghĩa..."
"Được rồi được rồi, mau đi lấy để còn nghỉ ngơi sớm, biết trời đã khuya sao còn đứng đây dài dòng mất thời gian."
Bội San lại lặng lẽ quay về phòng, lại mở chiếc tủ nhỏ lúc nãy lấy ra một hộp nữ trang nhỏ, nhưng lần này cô mang ra kèm với những giọt nước mắt.
Mấy ai nghĩ đêm tân hôn, ngày đầu tiên bước về nhà chồng đã được nhận hết bất ngờ này sang bất ngờ khác, từ quà sính lễ đến của hồi môn mà ba mẹ mình trao tặng lần lượt từng món rơi vào tay mẹ chồng. Vậy mà cô còn non nớt nghĩ rằng đây là quà đã cho cô thì sẽ là của cô, hôm nay trao lại cho mẹ chồng liệu đến khi thật sự cần dùng đến bà có trả lại như lời đã hứa hay không?
Bội San chỉ vừa bước ra khỏi cửa phòng thì đã thấy Trần Thục Oanh đi tới chờ sẵn, vừa thấy cô bà đã đoạt lấy hộp nữ trang trong tay Bội San mở ra xem ngay.
Thấy bên trong chỉ có vỏn vẹn một sợi dây chuyền Trần Thục Oanh liền tỏ thái độ khinh thường ra mặt rồi đóng hộp lại.
"Được rồi, con về phòng ngủ sớm đi, sáng năm giờ thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà."
"Năm giờ hả mẹ?"
"Đúng vậy. Năm giờ là đã trễ rồi, chứ ở dưới quê con dâu trong nhà bốn giờ là phải dậy pha trà, quét sân khi trời vừa sáng thì phải ra chợ để mua được đồ ăn tươi ngon, mấy chuyện này ở nhà bà thông gia không có dạy con sao?"1
Nhập gia thì phải tùy tục đó là điều hiển nhiên, mặc dù trước đây ở với ba mẹ những điều đó cô chưa bao giờ động tay tới, mỗi sáng thức dậy chỉ có việc ăn rồi đi học, nhiều khi muốn phụ mẹ cũng không cho. Giờ đây cũng ở với mẹ, nhưng mà là mẹ chồng, cuộc sống hiện tại còn có chồng và con gái còn có cả ba mẹ chồng. Từ đây cô đã phải là một người phụ nữ, nữ công gia chánh rồi.
Bội San cười gượng, cô khẽ gật đầu rồi nhỏ giọng trả lời Trần Thục Oanh.
"Dạ con sẽ dậy sớm, mẹ đi ngủ đi nha, con còn phải về phòng giải quyết chút công việc để ngày mai còn kịp nộp lên cho sếp."
"Ừ. Làm gì thì làm đừng để ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tử Anh là được. Mẹ về phòng đây."
Nói xong Trần Thục Oanh vui vẻ cầm theo hai hộp nữ trang quay trở về phòng ngủ.
Còn Bội San, cô mỉm cười nhưng nước mắt lại bất giác rơi xuống.
Hóa ra hôn nhân là thế này sao?
Nghe xong câu nói của Trần Thục Oanh, người phụ nữ vừa trở thành mẹ chồng của cô cách đây vài tiếng trước, khiến Bội San bất ngờ đến mức sửng sờ cả người.
Cô cứ tưởng những chuyện mẹ chồng đòi lại quà cưới đã cho con dâu trong hôn lễ chỉ có trong những bộ phim mới tồn tại thôi, nhưng thực tế thì bản thân cô lại đang vướng phải tình cảnh giống trong phim đây sao?
Thấy Bội San vẫn đứng ngẩn người ra đó, Trần Thục Oanh liền lên tiếng tiếp tục nói:
"Không phải mẹ muốn lấy lại mà là muốn cất dùm cho con thôi, hai đứa suốt ngày đi làm nhỡ chẳng may ăn trộm vào nhà rinh đi hết thì biết làm sao. Để mẹ cất, khi nào con cần thì cứ nói, mẹ đưa lại cho."1
"Nhưng mà..."
"Hay là cô sợ tôi lấy rồi không trả lại, có ý đồ muốn đòi lại quà cưới đã cho con dâu?"
"Dạ không phải đâu mẹ, con nào dám có ý nghĩ đó chứ, mẹ chờ con một chút để con về phòng lấy."
Bội San vội vàng giải thích rồi đi về phòng lấy hộp nữ trang được cất kĩ càng trong góc tủ ra, dù là không đành lòng nhưng cô không thể làm trái ý mẹ chồng, vì hòa khí trong gia đình nên cô đành mang sính lễ vừa nhận được không lâu giao lại cho mẹ chồng của mình.
"Vậy mới được chứ, trong này có cả của hồi môn của con luôn phải không?"
Nhận được hộp nữ trang, Trần Thục Oanh liền vui mừng ra mặt, nhưng được voi lại cứ muốn đòi tiên, đến chút của hồi môn ít ỏi mà ba mẹ cô gói gém lắm mới mua được để trao cho cô làm quà nhân ngày trọng đại mà bà cũng không chịu bỏ qua.
"Sính lễ con có thể giao lại cho mẹ nhưng của hồi môn ba mẹ con cho thì con có thể tự giữ được."
"Ba mẹ con thì cũng là ba mẹ của Tử Anh rồi, mẹ của Tử Anh cũng là mẹ của con nên mẹ có quyền giữ thay con. Khi nào con cần mẹ sẽ đưa lại."1
Đã là người ngang ngược thì lí do gì cũng có thể đem ra làm cái cớ biện minh. Thấy Bội San vẫn đứng đó do dự dường như không có ý sẽ nghe lời thì Trần Thục Oanh liền cau mày sẳng giọng to tiếng.
"Hay cô không coi Tử Anh là chồng, không coi bà già này là mẹ đúng không? Chút của cải bé nhỏ đó mà cô cũng sợ tôi chiếm làm của riêng hay sao? Không biết Tử Anh nhà tôi mê cô ở điểm nào mà cứ nằng nặc đòi cưới về cho bằng được, để bây giờ choc tức bà già này. Tử Anh con ra đây mà xem cô vợ yêu quý của con làm trái ý của mẹ đây nè, Tử Anh..."
"Mẹ mẹ, giờ cũng khuya rồi, mẹ nói khẽ thôi kẻo Tử Anh với Bội Sam thức giấc, con sẽ đưa cho mẹ, nhưng mẹ phải hứa khi nào con cần mẹ phải đưa lại cho con nha, đó là món quà ba mẹ con gói gém lắm mới mua được, đối với con đó là vật vô cùng ý nghĩa..."
"Được rồi được rồi, mau đi lấy để còn nghỉ ngơi sớm, biết trời đã khuya sao còn đứng đây dài dòng mất thời gian."
Bội San lại lặng lẽ quay về phòng, lại mở chiếc tủ nhỏ lúc nãy lấy ra một hộp nữ trang nhỏ, nhưng lần này cô mang ra kèm với những giọt nước mắt.
Mấy ai nghĩ đêm tân hôn, ngày đầu tiên bước về nhà chồng đã được nhận hết bất ngờ này sang bất ngờ khác, từ quà sính lễ đến của hồi môn mà ba mẹ mình trao tặng lần lượt từng món rơi vào tay mẹ chồng. Vậy mà cô còn non nớt nghĩ rằng đây là quà đã cho cô thì sẽ là của cô, hôm nay trao lại cho mẹ chồng liệu đến khi thật sự cần dùng đến bà có trả lại như lời đã hứa hay không?
Bội San chỉ vừa bước ra khỏi cửa phòng thì đã thấy Trần Thục Oanh đi tới chờ sẵn, vừa thấy cô bà đã đoạt lấy hộp nữ trang trong tay Bội San mở ra xem ngay.
Thấy bên trong chỉ có vỏn vẹn một sợi dây chuyền Trần Thục Oanh liền tỏ thái độ khinh thường ra mặt rồi đóng hộp lại.
"Được rồi, con về phòng ngủ sớm đi, sáng năm giờ thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà."
"Năm giờ hả mẹ?"
"Đúng vậy. Năm giờ là đã trễ rồi, chứ ở dưới quê con dâu trong nhà bốn giờ là phải dậy pha trà, quét sân khi trời vừa sáng thì phải ra chợ để mua được đồ ăn tươi ngon, mấy chuyện này ở nhà bà thông gia không có dạy con sao?"1
Nhập gia thì phải tùy tục đó là điều hiển nhiên, mặc dù trước đây ở với ba mẹ những điều đó cô chưa bao giờ động tay tới, mỗi sáng thức dậy chỉ có việc ăn rồi đi học, nhiều khi muốn phụ mẹ cũng không cho. Giờ đây cũng ở với mẹ, nhưng mà là mẹ chồng, cuộc sống hiện tại còn có chồng và con gái còn có cả ba mẹ chồng. Từ đây cô đã phải là một người phụ nữ, nữ công gia chánh rồi.
Bội San cười gượng, cô khẽ gật đầu rồi nhỏ giọng trả lời Trần Thục Oanh.
"Dạ con sẽ dậy sớm, mẹ đi ngủ đi nha, con còn phải về phòng giải quyết chút công việc để ngày mai còn kịp nộp lên cho sếp."
"Ừ. Làm gì thì làm đừng để ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tử Anh là được. Mẹ về phòng đây."
Nói xong Trần Thục Oanh vui vẻ cầm theo hai hộp nữ trang quay trở về phòng ngủ.
Còn Bội San, cô mỉm cười nhưng nước mắt lại bất giác rơi xuống.
Hóa ra hôn nhân là thế này sao?
Bình luận facebook