Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-4
Chương 4: Chụp lén
Năm năm sau.
“Thần, anh có muốn làm không?”
Một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng cạnh nhau ở gần cửa sổ.
Bàn tay của người phụ nữ chạm vào lồng ngực cường tráng của người đàn ông, nhẹ nhàng sờ soạng, di chuyển ám muội.
Cố Hảo trốn trong tủ quần áo đỏ bừng cả mặt mũi, cô vô cùng ảo não, hình như mình đi sai địa chỉ rồi, cô không nên đến nơi này.
Vì các con, cô quyết định làm phóng viên báo lá cải luôn bị mọi người coi thường, còn được gọi là tuần san giải trí.
Bây giờ không có gì quan trọng bằng cuộc sống của các con.
Vì con, nhịn một chút vậy.
Người phụ nữ bên ngoài là diễn viên, ảnh hậu mới nổi đang quyến rũ chủ tịch bá đạo.
Tin tức này mà nổ ra chắc chắn sẽ rất nóng.
Cầm máy ảnh, Cố Hảo điều chỉnh tiêu cự, lén lút chụp ảnh.
“Ưm…” Người phụ nữ khẽ rên lên một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Thần, chẳng lẽ em không đủ xinh đẹp sao? Không thể kích thích anh sao?”
“Đi ra ngoài.” Giọng nói của người đàn ông vô cùng lạnh lùng, không có chút tình cảm nào, nhưng âm thanh lại rất dễ nghe.
Ách!
Sao lại bị dụ dỗ thế này chứ!
Bỗng nhiên…
Không biết người đàn ông ra tay lúc này, chỉ thấy ảnh hậu ngã xuống đất, kêu lên một tiếng đau đớn: “A!”
Người đàn ông kia từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ, khí thế quá mạnh, cho dù chưa bật đèn, chỉ dựa vào tia sáng yếu ớt mà cũng có thể cảm giác được sự lạnh đến thấu xương do đôi mắt sắc bén đó mang lại.
Sự lạnh lùng tiêu đều đến phát sợ.
Cố Hảo không khỏi giật mình một cái, lo lắng thay cho ảnh hậu.
“Phong Dập Thần!” Ảnh hậu cũng không chịu được nữa, lạnh lùng hét lên: “Chẳng lẽ ảnh hậu Trần Thanh Vận em cũng không xứng với anh à?”
“Không phải vấn đề của cô.” Phong Dập Thần mất kiên nhẫn.
“Phong Dập Thần, em không tin mình không thể khiến anh động tình.” Trần Thanh Vận đứng dậy, lại tiếp tục tiến về phía Phong Dập Thần, vươn tay kéo thắt lưng anh.
Bộp…
Ảnh hậu Trần lại bị ngã xuống đất.
Phong Dập Trần nhíu mày, trầm giọng: “Trần Thanh Vận, một vừa hai phải thôi.”
Trần Thanh Vận trợn tròn hai mắt: “Anh thực sự không muốn em?”
Phong Dập Thần lạnh lùng đáp: “Xin hãy tự trọng.”
“Hừ!” Trần Thanh Vận bật cười một tiếng, tự giễu: “Phong Dập Thần, anh có phải đàn ông không?”
“Đi ra ngoài!” Phong Dập Thần quát, giọng nói lạnh lùng.
Ngay cả khi bị châm chọc không phải là đàn ông thì Phong Dập Thần vẫn giữ nguyên tư thái cao ngạo tự thụ, dùng sự bình tĩnh và lạnh lùng để đóng băng trái tim đang xao xuyến của ảnh hậu Trần.
Ánh hậu mím môi nhìn người đàn ông trước mặt, sửa sang quần áo rồi hít sâu một hơi, nước mắt lưng tròng: “Được rồi, là tự tôi đa tình, làm phiền anh rồi.”
Nói xong, cô ta xoay người đi ra ngoài.
Cố Hảo ngơ ngác nhìn người đàn ông kia, người này là Phong Dập Thần, nghe nói là chủ tịch của Duệ Phong.
Có mỹ nhân trong lòng mà vẫn không loạn, đúng là Liễu Hạ Huệ.
Cô đang cầm máy ảnh chuẩn bị thu dọn đồ đã, nghĩ đến điều này thì âm thầm lắc đầu cười nhẹ. Thời buổi này rất hiếm những người đàn ông như vậy.
“Đi ra!” Bỗng nhiên người đàn ông lại cao giọng.
Cố Hảo căng thẳng.
“Người bạn trong tủ quần áo.” Phong Dập Thần chỉ đích danh.
Trái tim Cố Hảo đập loạn lên như đánh trống, chẳng lẽ bị phát hiện rồi?
Cô không nhúc nhích.
Phong Dập Trần bước nhanh đến chiếc tủ cô đang trốn, soạt một cái mở tủ ra.
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông chìm trong bóng đêm nên không thấy rõ. Cố Hảo ngồi ở trong đang ôm máy ảnh, lập tức bị anh phát hiện.
“Hi!” Cố Hảo lúng túng vẫy tay, bị phát hiện là thất bại rồi: “Tôi không nhìn thấy gì cả.”
Phong Dập Thần nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng: “Xóa hết mấy tấm ảnh vừa chụp đi.”
Cố Hảo trợn tròn mắt, nuốt nước bọt, phản bác: “Hừ, có phải anh biết tôi trốn trong tủ nên mới như thế không? Nếu như tôi không ở đây thì có phải anh và ảnh hậu đã quấn lấy nhau rồi?”
Phong Dập Thần: “…”
“Không nói gì tức là đồng ý?” Cố Hảo chui từ bên trong ra: “Uổng công vừa rồi tôi còn khâm phục anh ôm mỹ nhân trong lòng mà tâm không loạn, thì ra là sợ bị chụp lén nên không dám làm càn.”
Năm năm sau.
“Thần, anh có muốn làm không?”
Một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng cạnh nhau ở gần cửa sổ.
Bàn tay của người phụ nữ chạm vào lồng ngực cường tráng của người đàn ông, nhẹ nhàng sờ soạng, di chuyển ám muội.
Cố Hảo trốn trong tủ quần áo đỏ bừng cả mặt mũi, cô vô cùng ảo não, hình như mình đi sai địa chỉ rồi, cô không nên đến nơi này.
Vì các con, cô quyết định làm phóng viên báo lá cải luôn bị mọi người coi thường, còn được gọi là tuần san giải trí.
Bây giờ không có gì quan trọng bằng cuộc sống của các con.
Vì con, nhịn một chút vậy.
Người phụ nữ bên ngoài là diễn viên, ảnh hậu mới nổi đang quyến rũ chủ tịch bá đạo.
Tin tức này mà nổ ra chắc chắn sẽ rất nóng.
Cầm máy ảnh, Cố Hảo điều chỉnh tiêu cự, lén lút chụp ảnh.
“Ưm…” Người phụ nữ khẽ rên lên một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Thần, chẳng lẽ em không đủ xinh đẹp sao? Không thể kích thích anh sao?”
“Đi ra ngoài.” Giọng nói của người đàn ông vô cùng lạnh lùng, không có chút tình cảm nào, nhưng âm thanh lại rất dễ nghe.
Ách!
Sao lại bị dụ dỗ thế này chứ!
Bỗng nhiên…
Không biết người đàn ông ra tay lúc này, chỉ thấy ảnh hậu ngã xuống đất, kêu lên một tiếng đau đớn: “A!”
Người đàn ông kia từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ, khí thế quá mạnh, cho dù chưa bật đèn, chỉ dựa vào tia sáng yếu ớt mà cũng có thể cảm giác được sự lạnh đến thấu xương do đôi mắt sắc bén đó mang lại.
Sự lạnh lùng tiêu đều đến phát sợ.
Cố Hảo không khỏi giật mình một cái, lo lắng thay cho ảnh hậu.
“Phong Dập Thần!” Ảnh hậu cũng không chịu được nữa, lạnh lùng hét lên: “Chẳng lẽ ảnh hậu Trần Thanh Vận em cũng không xứng với anh à?”
“Không phải vấn đề của cô.” Phong Dập Thần mất kiên nhẫn.
“Phong Dập Thần, em không tin mình không thể khiến anh động tình.” Trần Thanh Vận đứng dậy, lại tiếp tục tiến về phía Phong Dập Thần, vươn tay kéo thắt lưng anh.
Bộp…
Ảnh hậu Trần lại bị ngã xuống đất.
Phong Dập Trần nhíu mày, trầm giọng: “Trần Thanh Vận, một vừa hai phải thôi.”
Trần Thanh Vận trợn tròn hai mắt: “Anh thực sự không muốn em?”
Phong Dập Thần lạnh lùng đáp: “Xin hãy tự trọng.”
“Hừ!” Trần Thanh Vận bật cười một tiếng, tự giễu: “Phong Dập Thần, anh có phải đàn ông không?”
“Đi ra ngoài!” Phong Dập Thần quát, giọng nói lạnh lùng.
Ngay cả khi bị châm chọc không phải là đàn ông thì Phong Dập Thần vẫn giữ nguyên tư thái cao ngạo tự thụ, dùng sự bình tĩnh và lạnh lùng để đóng băng trái tim đang xao xuyến của ảnh hậu Trần.
Ánh hậu mím môi nhìn người đàn ông trước mặt, sửa sang quần áo rồi hít sâu một hơi, nước mắt lưng tròng: “Được rồi, là tự tôi đa tình, làm phiền anh rồi.”
Nói xong, cô ta xoay người đi ra ngoài.
Cố Hảo ngơ ngác nhìn người đàn ông kia, người này là Phong Dập Thần, nghe nói là chủ tịch của Duệ Phong.
Có mỹ nhân trong lòng mà vẫn không loạn, đúng là Liễu Hạ Huệ.
Cô đang cầm máy ảnh chuẩn bị thu dọn đồ đã, nghĩ đến điều này thì âm thầm lắc đầu cười nhẹ. Thời buổi này rất hiếm những người đàn ông như vậy.
“Đi ra!” Bỗng nhiên người đàn ông lại cao giọng.
Cố Hảo căng thẳng.
“Người bạn trong tủ quần áo.” Phong Dập Thần chỉ đích danh.
Trái tim Cố Hảo đập loạn lên như đánh trống, chẳng lẽ bị phát hiện rồi?
Cô không nhúc nhích.
Phong Dập Trần bước nhanh đến chiếc tủ cô đang trốn, soạt một cái mở tủ ra.
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông chìm trong bóng đêm nên không thấy rõ. Cố Hảo ngồi ở trong đang ôm máy ảnh, lập tức bị anh phát hiện.
“Hi!” Cố Hảo lúng túng vẫy tay, bị phát hiện là thất bại rồi: “Tôi không nhìn thấy gì cả.”
Phong Dập Thần nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng: “Xóa hết mấy tấm ảnh vừa chụp đi.”
Cố Hảo trợn tròn mắt, nuốt nước bọt, phản bác: “Hừ, có phải anh biết tôi trốn trong tủ nên mới như thế không? Nếu như tôi không ở đây thì có phải anh và ảnh hậu đã quấn lấy nhau rồi?”
Phong Dập Thần: “…”
“Không nói gì tức là đồng ý?” Cố Hảo chui từ bên trong ra: “Uổng công vừa rồi tôi còn khâm phục anh ôm mỹ nhân trong lòng mà tâm không loạn, thì ra là sợ bị chụp lén nên không dám làm càn.”