Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-14
Chương 14: Hà tất phải tự mình đa tình
Mọi người đều nhìn sang Cố Hảo, ai cũng bị sốc vì sự tức giận đột ngột của cô.
Bản thân Cố Hảo cũng bị tiếng hét của mình doạ một phen.
Lý Cầm nhíu mày, lắc đầu với cô, hình như dùng ánh mắt nói Cố Hảo biết là cô ấy không sao, tuyệt đối đừng đem chuyện tin tức này nói ra.
Cố Hảo nhận thấy vẻ khó xử trong mắt của Lý Cầm, nhưng tổng biên tập cũng nói, không phải Lý Cầm chụp.
Cố Hảo không muốn để Lý Cầm gánh một mình. Rốt cuộc chuyện này cũng liên quan tới mình, cô không phải người không dám đối mặt.
“Anh Phong.” Cố Hảo thấp giọng lên tiếng: “Anh không có quyền và tư cách đưa Lý Cầm đi. Các anh đưa người đi như vậy, có phải là coi thường pháp luật không vậy?”
Phong Dập Thần nheo mắt, lạnh lùng nhìn Cố Hảo.
Lương Thần và bảo vệ cũng lẩm bẩm, người dám nói với chủ tịch như vậy đúng là trước sau chưa từng có. Ngược lại cô Cố này đúng là gan dạ thật.
“Cố Hảo, cô biết cái gì, tránh qua một bên.” Trần Lập phi lập tức đi lên, gật đầu chào Phong Dập Thần: “Anh Phong, anh đừng chấp nhân viên mới, trẻ tuổi chưa hiểu chuyện này nha.”
‘Tổng biên tập, tôi là người mới, nhưng anh Phong hôm nay không thể đưa Lý Cầm đi được.” Cố Hảo vẫn nói: “Chúng tôi là toà soạn thì phải đưa tin. Nếu người nào cũng giống anh Phong đây, chúng ta há chẳng phải không thể đưa tin gì hay sao? Tin tức tự do, anh Phong, anh không thể cản chúng tôi đưa tin được.”
Những người khác đều gật đầu đồng ý lời Cố Hảo nói.
Nhưng ánh mắt lạnh lùng của Phong Dập Thần quét ngang thì bỗng dưng ai nấy cũng đơ ra, không dám lên tiếng.
Cố Hảo lại nói thêm: “Nếu anh cảm thấy chúng tôi đưa tin sai, không đúng sự thật, anh có thể làm theo trình tự pháp luật, chứ không phải ở đây tự ý đưa người đi như vậy được.”
“Hôm nay tôi nhất quyết phải đưa người đi thì sao?” Vẻ mặt của Phong Dập Thần vô tình nhìn Cố Hảo.
Cố Hảo thầm thở hổn hển: “Vậy thì xin lỗi, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Cô đại diện ai?” Phong Dập Thần mỉa mai hỏi lại.
Cố Hảo định lên tiếng.
Trần Lập Phi nói: “Anh Phong, thật sự là hiểu lầm. Anh xem, có thể nào …….”
“Đưa người đi.” Phong Dập Thần cắt ngang lời của Trần Lập Phi: “Lương Thần.”
“Rõ!” 2 người bắt lấy Lý Cầm, nhanh chóng rời khỏi.
Cố Hảo hoảng sợ, tiến lên một bước, chặn lối đi của Phong Dập Thần: “Anh Phong, anh làm vậy là bắt cóc đó.”
Phong Dập Thần nhìn chằm chằm vào đôi môi cô rồi đột nhiên cúi xuống.
Mùi thuốc lá xộc vào cánh mũi, Cố Hảo sợ hãi ngả người ra sau.
Phong Dập Thần vẫn đè xuống, gương mặt đẹp trai của anh hiện trước mặt cô.
Cố Hảo kinh hãi tròn mắt nhìn anh.
Phong Dập Thần nhìn chằm chằm vào mắt cô, dùng giọng thấp chỉ đủ 2 người nghe: “Cố Hảo, tôi không ngại làm chuyện vừa rồi ngay tại đây đâu.”
Cố Hảo hoảng loạn và lùi một bước.
Người đàn ông này, quá đáng sợ, khiến người ta không nhịn được muốn rời khỏi phạm vi thế lực của anh.
Cô vừa lùi bước, mọi người đều vắt mồ hôi và thấy thất vọng.
Cố Hảo biết mục đích của người đàn ông này.
Cô cắn răng, hít một hơi thật sâu. Cô đi lên và thấp giọng nói: “Tôi biết mục đích anh tới đây, tôi thay chị Lý Cầm, anh đưa tôi đi đi.”
“Đưa cô đi?” Phong Dập Thần nheo mắt nhìn cô và cười mỉa mai: “Cô dựa vào gì mà tưởng mình có tư cách để tôi đưa cô đi?”
Bị mỉa mai, Cố Hảo xấu hổ muốn tìm một nơi để chui vào.
“Nếu tin tức không phải do cô chụp, tôi tìm Lý Cầm tính sổ.” Phong Dập Thần nhẹ nhàng thấp giọng: “Cô hà tất phải tự mình đa tình?”
Cố Hảo đơ ra.
Phong Dập Thần lùi về sau, nhìn xung quanh, mọi người đều ngẩn ngơ.
Anh cũng không nói lời nào, chỉ quét mắt nhìn Cố Hảo rồi nhấc chân rời khỏi.
Mọi người đều nhìn sang Cố Hảo, ai cũng bị sốc vì sự tức giận đột ngột của cô.
Bản thân Cố Hảo cũng bị tiếng hét của mình doạ một phen.
Lý Cầm nhíu mày, lắc đầu với cô, hình như dùng ánh mắt nói Cố Hảo biết là cô ấy không sao, tuyệt đối đừng đem chuyện tin tức này nói ra.
Cố Hảo nhận thấy vẻ khó xử trong mắt của Lý Cầm, nhưng tổng biên tập cũng nói, không phải Lý Cầm chụp.
Cố Hảo không muốn để Lý Cầm gánh một mình. Rốt cuộc chuyện này cũng liên quan tới mình, cô không phải người không dám đối mặt.
“Anh Phong.” Cố Hảo thấp giọng lên tiếng: “Anh không có quyền và tư cách đưa Lý Cầm đi. Các anh đưa người đi như vậy, có phải là coi thường pháp luật không vậy?”
Phong Dập Thần nheo mắt, lạnh lùng nhìn Cố Hảo.
Lương Thần và bảo vệ cũng lẩm bẩm, người dám nói với chủ tịch như vậy đúng là trước sau chưa từng có. Ngược lại cô Cố này đúng là gan dạ thật.
“Cố Hảo, cô biết cái gì, tránh qua một bên.” Trần Lập phi lập tức đi lên, gật đầu chào Phong Dập Thần: “Anh Phong, anh đừng chấp nhân viên mới, trẻ tuổi chưa hiểu chuyện này nha.”
‘Tổng biên tập, tôi là người mới, nhưng anh Phong hôm nay không thể đưa Lý Cầm đi được.” Cố Hảo vẫn nói: “Chúng tôi là toà soạn thì phải đưa tin. Nếu người nào cũng giống anh Phong đây, chúng ta há chẳng phải không thể đưa tin gì hay sao? Tin tức tự do, anh Phong, anh không thể cản chúng tôi đưa tin được.”
Những người khác đều gật đầu đồng ý lời Cố Hảo nói.
Nhưng ánh mắt lạnh lùng của Phong Dập Thần quét ngang thì bỗng dưng ai nấy cũng đơ ra, không dám lên tiếng.
Cố Hảo lại nói thêm: “Nếu anh cảm thấy chúng tôi đưa tin sai, không đúng sự thật, anh có thể làm theo trình tự pháp luật, chứ không phải ở đây tự ý đưa người đi như vậy được.”
“Hôm nay tôi nhất quyết phải đưa người đi thì sao?” Vẻ mặt của Phong Dập Thần vô tình nhìn Cố Hảo.
Cố Hảo thầm thở hổn hển: “Vậy thì xin lỗi, chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Cô đại diện ai?” Phong Dập Thần mỉa mai hỏi lại.
Cố Hảo định lên tiếng.
Trần Lập Phi nói: “Anh Phong, thật sự là hiểu lầm. Anh xem, có thể nào …….”
“Đưa người đi.” Phong Dập Thần cắt ngang lời của Trần Lập Phi: “Lương Thần.”
“Rõ!” 2 người bắt lấy Lý Cầm, nhanh chóng rời khỏi.
Cố Hảo hoảng sợ, tiến lên một bước, chặn lối đi của Phong Dập Thần: “Anh Phong, anh làm vậy là bắt cóc đó.”
Phong Dập Thần nhìn chằm chằm vào đôi môi cô rồi đột nhiên cúi xuống.
Mùi thuốc lá xộc vào cánh mũi, Cố Hảo sợ hãi ngả người ra sau.
Phong Dập Thần vẫn đè xuống, gương mặt đẹp trai của anh hiện trước mặt cô.
Cố Hảo kinh hãi tròn mắt nhìn anh.
Phong Dập Thần nhìn chằm chằm vào mắt cô, dùng giọng thấp chỉ đủ 2 người nghe: “Cố Hảo, tôi không ngại làm chuyện vừa rồi ngay tại đây đâu.”
Cố Hảo hoảng loạn và lùi một bước.
Người đàn ông này, quá đáng sợ, khiến người ta không nhịn được muốn rời khỏi phạm vi thế lực của anh.
Cô vừa lùi bước, mọi người đều vắt mồ hôi và thấy thất vọng.
Cố Hảo biết mục đích của người đàn ông này.
Cô cắn răng, hít một hơi thật sâu. Cô đi lên và thấp giọng nói: “Tôi biết mục đích anh tới đây, tôi thay chị Lý Cầm, anh đưa tôi đi đi.”
“Đưa cô đi?” Phong Dập Thần nheo mắt nhìn cô và cười mỉa mai: “Cô dựa vào gì mà tưởng mình có tư cách để tôi đưa cô đi?”
Bị mỉa mai, Cố Hảo xấu hổ muốn tìm một nơi để chui vào.
“Nếu tin tức không phải do cô chụp, tôi tìm Lý Cầm tính sổ.” Phong Dập Thần nhẹ nhàng thấp giọng: “Cô hà tất phải tự mình đa tình?”
Cố Hảo đơ ra.
Phong Dập Thần lùi về sau, nhìn xung quanh, mọi người đều ngẩn ngơ.
Anh cũng không nói lời nào, chỉ quét mắt nhìn Cố Hảo rồi nhấc chân rời khỏi.