Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 998
Chương 998
Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ đang ngồi trên ghế sofa, Ôn Khanh Mộ vội vàng chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Sau đó cô lại quan sát Tô Khôn và Vương Vãn Hương một lượt, rồi cứ thế đi qua hai người đó, đến trước sofa.
“Chồng.”
“Hả?” Ôn Khanh Mộ cảm thấy rất thấp thỏm, cả người bắt đầu căng như dây đàn.
Làm ơn đừng nổi giận!
“Hai ngày trước anh muốn ăn bánh mochi đúng không? Đúng lúc hôm nay em cũng thèm, bây giờ em đang rảnh, anh có muốn bây giờ em làm co anh ăn không?”
Tô Lạc Ly nở nụ cười xán lạn.
Anh không bị mắng?
Chẳng những không bị mắng mà lại còn có đồ ăn ngon!
Ôn Khanh Mộ còn có cảm giác như mình đang nằm mơ, phải mất vài giây anh mới phản ứng lại được.
“Ừ, em làm thêm bánh nhân hạt óc chó cho anh đi.”
“Em biết rồi, không quên đâu. Em đi làm đây.” Nói xong, Tô Lạc Ly vui vẻ đi vào phòng bếp.
Tô Khôn và Vương Vãn Hương đứng nguyên tại chỗ, choáng váng.
Tô Lạc Ly coi hai người như không khí!
Vẻ mặt Ôn Khanh Mộ cũng lạnh lùng trở lại.
“Hai người đã nghĩ kỹ chưa?”
“Tôi già như vậy rồi, sao mà chịu đòn được chứ? Cậu làm vậy là đang bắt nạt người khác đấy.”
Vương Vãn Hương ra vẻ tội nghiệp.
“Năm đó Ly Ly còn nhỏ như vậy, cũng không thể chịu nổi đòn roi mà bà vẫn bắt nạt cô ấy đấy thôi.” Ôn Khanh Mộ phản bác lại.
“Cậu…” Vương Vãn Hương không biết phải cãi lại anh thế nào.
“Đừng có lãng phí thời gian của tôi, thời gian của tôi rất quý đấy!”
“Ôn Khanh Mộ, cậu đừng có mà khinh người quá đáng! Tôi là bố vợ cậu đấy, cậu không thể đối xử với tôi như thế được!” Tô Khôn đứng chắn trước mặt Vương Vãn Hương.
“Bố vợ? Vừa nãy vợ tôi có gọi ông là bố không? Còn nữa, trước kia ông không nhận cô ấy là con gái, bây giờ thấy cô ấy sống sung sướng thì lại mặt dày quay về đây nhận con à?”
Ôn Khanh Mộ cười phá lên.
Vương Vãn Hương vội kéo Tô Khôn lại: “Ông nó, đừng có cãi nhau với cậu ấy. Hay là chúng ta đi cầu xin Lạc Ly đi.”
“Muốn đi cầu xin vợ tôi cũng được, chỉ cần cô ấy đồng ý thì tôi sẽ làm theo lời của cô ấy, nhưng nếu cô ấy không đồng ý thì tôi cũng đành chịu.”
Tô Khôn và Vương Vãn Hương vội vàng cắp mông chạy vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Tô Lạc Ly và mấy người giúp việc khác đang chuẩn bị làm bánh.
Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ đang ngồi trên ghế sofa, Ôn Khanh Mộ vội vàng chuyển tầm mắt đi chỗ khác.
Sau đó cô lại quan sát Tô Khôn và Vương Vãn Hương một lượt, rồi cứ thế đi qua hai người đó, đến trước sofa.
“Chồng.”
“Hả?” Ôn Khanh Mộ cảm thấy rất thấp thỏm, cả người bắt đầu căng như dây đàn.
Làm ơn đừng nổi giận!
“Hai ngày trước anh muốn ăn bánh mochi đúng không? Đúng lúc hôm nay em cũng thèm, bây giờ em đang rảnh, anh có muốn bây giờ em làm co anh ăn không?”
Tô Lạc Ly nở nụ cười xán lạn.
Anh không bị mắng?
Chẳng những không bị mắng mà lại còn có đồ ăn ngon!
Ôn Khanh Mộ còn có cảm giác như mình đang nằm mơ, phải mất vài giây anh mới phản ứng lại được.
“Ừ, em làm thêm bánh nhân hạt óc chó cho anh đi.”
“Em biết rồi, không quên đâu. Em đi làm đây.” Nói xong, Tô Lạc Ly vui vẻ đi vào phòng bếp.
Tô Khôn và Vương Vãn Hương đứng nguyên tại chỗ, choáng váng.
Tô Lạc Ly coi hai người như không khí!
Vẻ mặt Ôn Khanh Mộ cũng lạnh lùng trở lại.
“Hai người đã nghĩ kỹ chưa?”
“Tôi già như vậy rồi, sao mà chịu đòn được chứ? Cậu làm vậy là đang bắt nạt người khác đấy.”
Vương Vãn Hương ra vẻ tội nghiệp.
“Năm đó Ly Ly còn nhỏ như vậy, cũng không thể chịu nổi đòn roi mà bà vẫn bắt nạt cô ấy đấy thôi.” Ôn Khanh Mộ phản bác lại.
“Cậu…” Vương Vãn Hương không biết phải cãi lại anh thế nào.
“Đừng có lãng phí thời gian của tôi, thời gian của tôi rất quý đấy!”
“Ôn Khanh Mộ, cậu đừng có mà khinh người quá đáng! Tôi là bố vợ cậu đấy, cậu không thể đối xử với tôi như thế được!” Tô Khôn đứng chắn trước mặt Vương Vãn Hương.
“Bố vợ? Vừa nãy vợ tôi có gọi ông là bố không? Còn nữa, trước kia ông không nhận cô ấy là con gái, bây giờ thấy cô ấy sống sung sướng thì lại mặt dày quay về đây nhận con à?”
Ôn Khanh Mộ cười phá lên.
Vương Vãn Hương vội kéo Tô Khôn lại: “Ông nó, đừng có cãi nhau với cậu ấy. Hay là chúng ta đi cầu xin Lạc Ly đi.”
“Muốn đi cầu xin vợ tôi cũng được, chỉ cần cô ấy đồng ý thì tôi sẽ làm theo lời của cô ấy, nhưng nếu cô ấy không đồng ý thì tôi cũng đành chịu.”
Tô Khôn và Vương Vãn Hương vội vàng cắp mông chạy vào phòng bếp.
Trong phòng bếp, Tô Lạc Ly và mấy người giúp việc khác đang chuẩn bị làm bánh.
Bình luận facebook