Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 997
Chương 997
“Nói một câu tuổi trẻ bốc đồng là có thể xóa bỏ hết mọi chuyện à? Mấy người là doanh nhân, tôi cũng là doanh nhân, mà thường thì những doanh nhân như chúng ta thì luôn chú ý đến sự công bằng trong giao dịch.”
Ôn Khanh Mộ dựa lưng vào ghế sofa, ra vẻ đắc ý.
“Thế này đi, bà cứ tùy ý nói ra một con số đi. Bà nói xem bà đã đánh cô ấy bao nhiêu lần rồi nào?”
Lúc này Vương Vãn Hương lại càng cảm thấy khó xử hơn, sao bà ta có thể nhớ rõ được chuyện này chứ?”
“Nói đi! Nói nhiều hay ít gì thì tôi cũng sẽ không trách bà đâu. Tôi chỉ muốn nghe một con số thôi!”
“Đã lâu quá rồi, tôi không nhớ rõ nữa!”
“Thời gian qua lâu hay vì đã đánh quá nhiều?”
“Ờ thì… khoảng hơn một trăm lần ạ.” Vương Vãn Hương cố nói.
Bà ta biết là nếu bây giờ bà ta không nói ra một con số thì Ôn Khanh Mộ sẽ không chịu từ bỏ, nhưng nếu như bà ta nói quá ít thì Ôn Khanh Mộ sẽ không tin, chắc chắn là Tô Lạc Ly đã từng kể với anh rồi.
“Hơn một trăm lần? Được rồi, bà có đánh một trăm lần thì tôi cũng không muốn làm khó mấy người. Bà đánh cô ấy bao nhiêu lần thì giờ để cho bố cô ấy đánh trả lại bà từng ấy cái, làm vậy thì bà cũng không thiệt đâu. Trước giờ tôi chưa bao giờ làm gì mà khiến mình thua lỗ cả, lần này tôi nể mặt vợ mình nên mới chịu thiệt một lần đấy.”
Ôn Khanh Mộ hất cằm lên, người giúp việc lập tức cầm chổi lông gà đến.
“Tôi đã nói rồi, vì tôi thua lỗ nên nếu ông Tô đây mà ra tay không đủ mạnh khiến tôi phải thiệt thòi thêm thì tôi đành phải thu hồi lượt giao dịch này lại thôi.”
Tô Khôn và Vương Vãn Hương choáng váng, không ai ngờ rằng Ôn Khanh Mộ lại có ý như vậy.
Lúc này Ôn Khanh Mộ đang rất muốn xem thử xem hai người họ có thể đê tiện được đến mức nào.
Anh muốn đòi lại công bằng cho tất cả những việc mà bà ta đã làm với Tô Lạc Ly.
“Mợ chủ!” Người giúp việc bỗng lên tiếng.
Ôn Khanh Mộ lập tức nhìn sang phía đầu cầu thang.
Tô Lạc Ly đang ôm con đứng đó.
Ôn Khanh Mộ cũng hơi sửng sốt, nhưng vì đang có người ngoài nên anh cũng không dám thể hiện ra, chỉ có thể yên lặng, ngồi nghiêm chỉnh ở đó.
Đúng lúc Tô Khôn và Vương Vãn Hương đang không biết làm gì thì lại thấy Tô Lạc Ly đến, hai người như vừa thấy được niềm hy vọng vậy.
Hai người vội vàng lao ra trước mặt Tô Lạc Ly.
“Ôi đây chính là cháu trai ngoại của ông đấy à? Trắng trẻo, mập mạp, đáng yêu quá!” Tô Khôn cười tươi như hoa.
“Cậu nhóc này trông đẹp trai quá, giống bố nó thật đấy, mau lại đây để bà ngoại bế nào.” Vương Vãn Hương đưa tay ra, chuẩn bị đỡ lấy đứa bé.
Bé Cưng lại đưa tay ra, đánh một cái vào tay Vương Vãn Hương, sau đó quay mặt lại, rúc vào lòng Tô Lạc Ly.
“Nhìn này, cháu trai tôi sợ người lạ mất rồi.” Vương Vãn Hương đành xấu hổ thu tay về.
“Bế cậu chủ nhỏ vào phòng đi.” Tô Lạc Ly giao bé cưng cho Lê Hoa đang đứng bên cạnh, Lê Hoa lập tức bế đứa bé quay lại phòng trên lầu.
“Nói một câu tuổi trẻ bốc đồng là có thể xóa bỏ hết mọi chuyện à? Mấy người là doanh nhân, tôi cũng là doanh nhân, mà thường thì những doanh nhân như chúng ta thì luôn chú ý đến sự công bằng trong giao dịch.”
Ôn Khanh Mộ dựa lưng vào ghế sofa, ra vẻ đắc ý.
“Thế này đi, bà cứ tùy ý nói ra một con số đi. Bà nói xem bà đã đánh cô ấy bao nhiêu lần rồi nào?”
Lúc này Vương Vãn Hương lại càng cảm thấy khó xử hơn, sao bà ta có thể nhớ rõ được chuyện này chứ?”
“Nói đi! Nói nhiều hay ít gì thì tôi cũng sẽ không trách bà đâu. Tôi chỉ muốn nghe một con số thôi!”
“Đã lâu quá rồi, tôi không nhớ rõ nữa!”
“Thời gian qua lâu hay vì đã đánh quá nhiều?”
“Ờ thì… khoảng hơn một trăm lần ạ.” Vương Vãn Hương cố nói.
Bà ta biết là nếu bây giờ bà ta không nói ra một con số thì Ôn Khanh Mộ sẽ không chịu từ bỏ, nhưng nếu như bà ta nói quá ít thì Ôn Khanh Mộ sẽ không tin, chắc chắn là Tô Lạc Ly đã từng kể với anh rồi.
“Hơn một trăm lần? Được rồi, bà có đánh một trăm lần thì tôi cũng không muốn làm khó mấy người. Bà đánh cô ấy bao nhiêu lần thì giờ để cho bố cô ấy đánh trả lại bà từng ấy cái, làm vậy thì bà cũng không thiệt đâu. Trước giờ tôi chưa bao giờ làm gì mà khiến mình thua lỗ cả, lần này tôi nể mặt vợ mình nên mới chịu thiệt một lần đấy.”
Ôn Khanh Mộ hất cằm lên, người giúp việc lập tức cầm chổi lông gà đến.
“Tôi đã nói rồi, vì tôi thua lỗ nên nếu ông Tô đây mà ra tay không đủ mạnh khiến tôi phải thiệt thòi thêm thì tôi đành phải thu hồi lượt giao dịch này lại thôi.”
Tô Khôn và Vương Vãn Hương choáng váng, không ai ngờ rằng Ôn Khanh Mộ lại có ý như vậy.
Lúc này Ôn Khanh Mộ đang rất muốn xem thử xem hai người họ có thể đê tiện được đến mức nào.
Anh muốn đòi lại công bằng cho tất cả những việc mà bà ta đã làm với Tô Lạc Ly.
“Mợ chủ!” Người giúp việc bỗng lên tiếng.
Ôn Khanh Mộ lập tức nhìn sang phía đầu cầu thang.
Tô Lạc Ly đang ôm con đứng đó.
Ôn Khanh Mộ cũng hơi sửng sốt, nhưng vì đang có người ngoài nên anh cũng không dám thể hiện ra, chỉ có thể yên lặng, ngồi nghiêm chỉnh ở đó.
Đúng lúc Tô Khôn và Vương Vãn Hương đang không biết làm gì thì lại thấy Tô Lạc Ly đến, hai người như vừa thấy được niềm hy vọng vậy.
Hai người vội vàng lao ra trước mặt Tô Lạc Ly.
“Ôi đây chính là cháu trai ngoại của ông đấy à? Trắng trẻo, mập mạp, đáng yêu quá!” Tô Khôn cười tươi như hoa.
“Cậu nhóc này trông đẹp trai quá, giống bố nó thật đấy, mau lại đây để bà ngoại bế nào.” Vương Vãn Hương đưa tay ra, chuẩn bị đỡ lấy đứa bé.
Bé Cưng lại đưa tay ra, đánh một cái vào tay Vương Vãn Hương, sau đó quay mặt lại, rúc vào lòng Tô Lạc Ly.
“Nhìn này, cháu trai tôi sợ người lạ mất rồi.” Vương Vãn Hương đành xấu hổ thu tay về.
“Bế cậu chủ nhỏ vào phòng đi.” Tô Lạc Ly giao bé cưng cho Lê Hoa đang đứng bên cạnh, Lê Hoa lập tức bế đứa bé quay lại phòng trên lầu.