Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 943
Chương 943
“Anh Dịch, anh sao vậy? Anh bị ai đánh à?”
Tô Nhược Vân ngửi được mùi rượu toát ra từ trên người Mộ Dung Dịch.
“Anh không say.”
Mộ Dung Dịch loạng choạng suýt thì ngã, Tô Nhược Vân kịp thời đỡ lấy anh ta.
“Anh Dịch, anh uống nhiều rồi, mau về ngủ một giấc.”
Tô Nhược Vân dìu Mộ Dung Dịch về phòng ngủ rồi cởi giày và quần áo cho anh ta.
Mộ Dung Dịch lật người đè Tô Nhược Vân dưới thân: “Anh muốn em, ngay bây giờ!”
“Anh Dịch, anh đã uống nhiều rồi.”
“Anh không uống nhiều, anh muốn em!” Mộ Dung Dịch điên cuồng xé quần áo của Tô Nhược Vân.
Tất nhiên Tô Nhược Vân sẽ không từ chối, thời gian hai người cùng về nhà không nhiều, thời gian quan hệ lại càng ít.
Huống hồ, Lâm Thanh Phượng luôn giục họ sinh con.
Tô Nhược Vân đã không còn nhớ Mộ Dung Dịch nóng lòng muốn cô ta đến thế này là từ lúc nào.
Lần này, Mộ Dung Dịch rất mạnh mẽ, cho dù cơ thể rất đau nhưng Tô Nhược Vân lại như ăn mật.
“Anh Dịch, em rất yêu anh, em thật sự rất yêu anh.”
Tô Nhược Vân ôm chặt lấy Mộ Dung Dịch, giờ phút này cô ta mới cảm nhận được Mộ Dung Dịch vẫn yêu cô ta.
Nhưng giây tiếp theo, nụ cười của Tô Nhược Vân lập tức cứng đờ.
“Ly Ly, anh muốn em, chúng ta bắt đầu lại được không?”
Tô Nhược Vân bỗng mở mắt, muốn đẩy Mộ Dung Dịch ra.
Nhưng Mộ Dung Dịch dùng rất nhiều sức khiến cô ta có đẩy thế nào cũng không đẩy ra được.
“Em không phải Tô Lạc Ly, em là Tô Nhược Vân. Anh nhìn cho rõ, em là Tô Nhược Vân, vợ của anh!”
Tô Nhược Vân chịu đựng đau đớn trên cơ thể, tức giận gào lên với Mộ Dung Dịch.
“Ly Ly, anh vẫn luôn yêu em, anh yêu em, đừng rời xa anh, đừng rời xa anh!”
“Không, em không phải Tô Lạc Ly, em là Tô Nhược Vân, em là Tô Nhược Vân mà!”
Tô Nhược Vân bất lực lắc đầu, nước mặt lặng lẽ chảy ra.
Cuối cùng trận tra tấn cũng dừng lại, Mộ Dung Dịch trút xong thì nằm xuống ngủ.
Tô Nhược Vân nằm nghiêng người trên giường, nước mắt đã ướt đẫm gối.
Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với cô ta như vậy?
Cô ta là Tô Nhược Vân, không phải Tô Lạc Ly!
Cô ta nằm dưới thân người đàn ông của mình nhưng lại nghe người đàn ông của mình gọi tên của một người phụ nữ khác.
Cô ta đã hi sinh nhiều như vậy, nhưng tại sao vẫn không có được trái tim của Mộ Dung Dịch chứ?
Chỉ tiếc là Mộ Dung Dịch say rượu hoàn toàn không nghe thấy tiếng khóc của cô ta.
Sáng hôm sau tỉnh lại, đầu Mộ Dung Dịch đau như muốn nứt ra, Tô Nhược Vân vẫn chuẩn bị bữa sáng cho anh ta như không có chuyện gì xảy ra.
“Anh Dịch, tối qua anh sao vậy? Sao lại bị thương?”
“Không có gì, đánh nhau với người ta thôi.”
“Anh Dịch, anh sao vậy? Anh bị ai đánh à?”
Tô Nhược Vân ngửi được mùi rượu toát ra từ trên người Mộ Dung Dịch.
“Anh không say.”
Mộ Dung Dịch loạng choạng suýt thì ngã, Tô Nhược Vân kịp thời đỡ lấy anh ta.
“Anh Dịch, anh uống nhiều rồi, mau về ngủ một giấc.”
Tô Nhược Vân dìu Mộ Dung Dịch về phòng ngủ rồi cởi giày và quần áo cho anh ta.
Mộ Dung Dịch lật người đè Tô Nhược Vân dưới thân: “Anh muốn em, ngay bây giờ!”
“Anh Dịch, anh đã uống nhiều rồi.”
“Anh không uống nhiều, anh muốn em!” Mộ Dung Dịch điên cuồng xé quần áo của Tô Nhược Vân.
Tất nhiên Tô Nhược Vân sẽ không từ chối, thời gian hai người cùng về nhà không nhiều, thời gian quan hệ lại càng ít.
Huống hồ, Lâm Thanh Phượng luôn giục họ sinh con.
Tô Nhược Vân đã không còn nhớ Mộ Dung Dịch nóng lòng muốn cô ta đến thế này là từ lúc nào.
Lần này, Mộ Dung Dịch rất mạnh mẽ, cho dù cơ thể rất đau nhưng Tô Nhược Vân lại như ăn mật.
“Anh Dịch, em rất yêu anh, em thật sự rất yêu anh.”
Tô Nhược Vân ôm chặt lấy Mộ Dung Dịch, giờ phút này cô ta mới cảm nhận được Mộ Dung Dịch vẫn yêu cô ta.
Nhưng giây tiếp theo, nụ cười của Tô Nhược Vân lập tức cứng đờ.
“Ly Ly, anh muốn em, chúng ta bắt đầu lại được không?”
Tô Nhược Vân bỗng mở mắt, muốn đẩy Mộ Dung Dịch ra.
Nhưng Mộ Dung Dịch dùng rất nhiều sức khiến cô ta có đẩy thế nào cũng không đẩy ra được.
“Em không phải Tô Lạc Ly, em là Tô Nhược Vân. Anh nhìn cho rõ, em là Tô Nhược Vân, vợ của anh!”
Tô Nhược Vân chịu đựng đau đớn trên cơ thể, tức giận gào lên với Mộ Dung Dịch.
“Ly Ly, anh vẫn luôn yêu em, anh yêu em, đừng rời xa anh, đừng rời xa anh!”
“Không, em không phải Tô Lạc Ly, em là Tô Nhược Vân, em là Tô Nhược Vân mà!”
Tô Nhược Vân bất lực lắc đầu, nước mặt lặng lẽ chảy ra.
Cuối cùng trận tra tấn cũng dừng lại, Mộ Dung Dịch trút xong thì nằm xuống ngủ.
Tô Nhược Vân nằm nghiêng người trên giường, nước mắt đã ướt đẫm gối.
Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với cô ta như vậy?
Cô ta là Tô Nhược Vân, không phải Tô Lạc Ly!
Cô ta nằm dưới thân người đàn ông của mình nhưng lại nghe người đàn ông của mình gọi tên của một người phụ nữ khác.
Cô ta đã hi sinh nhiều như vậy, nhưng tại sao vẫn không có được trái tim của Mộ Dung Dịch chứ?
Chỉ tiếc là Mộ Dung Dịch say rượu hoàn toàn không nghe thấy tiếng khóc của cô ta.
Sáng hôm sau tỉnh lại, đầu Mộ Dung Dịch đau như muốn nứt ra, Tô Nhược Vân vẫn chuẩn bị bữa sáng cho anh ta như không có chuyện gì xảy ra.
“Anh Dịch, tối qua anh sao vậy? Sao lại bị thương?”
“Không có gì, đánh nhau với người ta thôi.”
Bình luận facebook