Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 935
Chương 935
“Lạc Ly, chúng ta vẫn nên thận trọng trong chuyện này thì hơn. Cô phải cẩn thận một chút, tôi cũng sẽ đề phòng từ các phía.”
“Được.” Tô Lạc Ly cúp máy xong vẫn thấy bất an.
Nhưng chẳng bao lâu, khi Tô Lạc Ly nhìn thấy số điện thoại đã lâu không xuất hiện trên điện thoại di động của mình, mọi chuyện đã có lời giải đáp.
“Lạc Ly, mọi chuyện đã qua rồi chứ?”
Tin nhắn này đến từ Mộ Dung Dịch.
Nếu không phải trong điện thoại di động vẫn lưu số của Mộ Dung Dịch, Tô Lạc Ly gần như đã quên mất người này.
Tô Lạc Ly có thể cảm giác được chuyện này có liên quan đến Mộ Dung Dịch, nếu không anh ta sẽ không nói như vậy.
“Chuyện này là do anh làm à?” Tô Lạc Ly vẫn nhắn tin lại.
“Tôi chỉ muốn giúp em thôi.”
“Anh muốn làm gì?”
“Tối nay em có rảnh không? Chúng ta đi ăn một bữa cơm nhé? Tôi đang ở gần Diêm Thành.”
Tô Lạc Ly không hiểu nổi khi thấy Mộ Dung Dịch mời mình. Cô không biết anh ta muốn làm gì.
Bọn họ đã rất lâu không liên hệ rồi.
Lần này, nếu đúng là Mộ Dung Dịch giúp mình giải quyết chuyện lớn như vậy, về tình về lý cô đều phải đến chỗ hẹn.
“Được, anh gửi địa chỉ cho tôi.”
Chẳng bao lâu, Mộ Dung Dịch gửi một địa chỉ cho cô
Tô Lạc Ly hơi sửng sốt khi nhìn thấy địa chỉ do anh ta gửi đến.
“Nhà hàng Tâm Nguyện.”
Nhà hàng này ở gần Diêm Thành. Khi hai người yêu nhau, Mộ Dung Dịch từng dẫn Tô Lạc Ly tới đây một lần.
Lúc đó, anh ta dẫn cô tới xem minh tinh nào đó đóng phim.
Tô Lạc Ly lập tức tắt điện thoại. Chuyện đã qua, cô không muốn nhớ lại nữa.
Hôm nay xong việc rất sớm, cô không về nhà mà tới chỗ hẹn với Mộ Dung Dịch.
Mộ Dung Dịch đã đặt trước một phòng Vip, Tô Lạc Ly đeo kính đen đi thẳng vào trong, anh ta đã có mặt ở đây.
“Nhân viên phục vụ, có thể đưa thức ăn lên.”
Nhiều ngày không gặp, trông Mộ Dung Dịch có vẻ tang thương hơn trước nhiều, không còn là người thanh niên đẹp trai lạnh lùng mà cho người ta cảm giác của người đàn ông trưởng thành.
Sắc mặt Tô Lạc Ly hơi lãnh đạm.
“Tôi sẽ không ăn cơm. Hôm nay tôi qua chỉ muốn cảm ơn anh.”
Anh ta đã không phải là anh ta, cô cũng không còn là cô nữa.
“Em xem tôi đã gọi món rồi, dù sao em cũng nên ăn vài miếng chứ?” Mộ Dung Dịch cười cay đắng, tự rót rượu cho mình. Khi anh ta định rót rượu cho Tô Lạc Ly thì cô che miệng chén lại.
“Tôi không uống rượu.” Cô còn đang cho con bú, đương nhiên không thể uống rượu.
“Lạc Ly, chúng ta vẫn nên thận trọng trong chuyện này thì hơn. Cô phải cẩn thận một chút, tôi cũng sẽ đề phòng từ các phía.”
“Được.” Tô Lạc Ly cúp máy xong vẫn thấy bất an.
Nhưng chẳng bao lâu, khi Tô Lạc Ly nhìn thấy số điện thoại đã lâu không xuất hiện trên điện thoại di động của mình, mọi chuyện đã có lời giải đáp.
“Lạc Ly, mọi chuyện đã qua rồi chứ?”
Tin nhắn này đến từ Mộ Dung Dịch.
Nếu không phải trong điện thoại di động vẫn lưu số của Mộ Dung Dịch, Tô Lạc Ly gần như đã quên mất người này.
Tô Lạc Ly có thể cảm giác được chuyện này có liên quan đến Mộ Dung Dịch, nếu không anh ta sẽ không nói như vậy.
“Chuyện này là do anh làm à?” Tô Lạc Ly vẫn nhắn tin lại.
“Tôi chỉ muốn giúp em thôi.”
“Anh muốn làm gì?”
“Tối nay em có rảnh không? Chúng ta đi ăn một bữa cơm nhé? Tôi đang ở gần Diêm Thành.”
Tô Lạc Ly không hiểu nổi khi thấy Mộ Dung Dịch mời mình. Cô không biết anh ta muốn làm gì.
Bọn họ đã rất lâu không liên hệ rồi.
Lần này, nếu đúng là Mộ Dung Dịch giúp mình giải quyết chuyện lớn như vậy, về tình về lý cô đều phải đến chỗ hẹn.
“Được, anh gửi địa chỉ cho tôi.”
Chẳng bao lâu, Mộ Dung Dịch gửi một địa chỉ cho cô
Tô Lạc Ly hơi sửng sốt khi nhìn thấy địa chỉ do anh ta gửi đến.
“Nhà hàng Tâm Nguyện.”
Nhà hàng này ở gần Diêm Thành. Khi hai người yêu nhau, Mộ Dung Dịch từng dẫn Tô Lạc Ly tới đây một lần.
Lúc đó, anh ta dẫn cô tới xem minh tinh nào đó đóng phim.
Tô Lạc Ly lập tức tắt điện thoại. Chuyện đã qua, cô không muốn nhớ lại nữa.
Hôm nay xong việc rất sớm, cô không về nhà mà tới chỗ hẹn với Mộ Dung Dịch.
Mộ Dung Dịch đã đặt trước một phòng Vip, Tô Lạc Ly đeo kính đen đi thẳng vào trong, anh ta đã có mặt ở đây.
“Nhân viên phục vụ, có thể đưa thức ăn lên.”
Nhiều ngày không gặp, trông Mộ Dung Dịch có vẻ tang thương hơn trước nhiều, không còn là người thanh niên đẹp trai lạnh lùng mà cho người ta cảm giác của người đàn ông trưởng thành.
Sắc mặt Tô Lạc Ly hơi lãnh đạm.
“Tôi sẽ không ăn cơm. Hôm nay tôi qua chỉ muốn cảm ơn anh.”
Anh ta đã không phải là anh ta, cô cũng không còn là cô nữa.
“Em xem tôi đã gọi món rồi, dù sao em cũng nên ăn vài miếng chứ?” Mộ Dung Dịch cười cay đắng, tự rót rượu cho mình. Khi anh ta định rót rượu cho Tô Lạc Ly thì cô che miệng chén lại.
“Tôi không uống rượu.” Cô còn đang cho con bú, đương nhiên không thể uống rượu.
Bình luận facebook