Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-8
Chương 8
Chương 8
Hôm kia và hôm qua, bị giày vò hai ngày.
liên tiếp, trên cổ Tô Lạc Ly còn có vài dấu hôn, cô liền chọn một bộ đồ cao cổ để che đi.
Triệu Ni Ni vẫn ngồi trên sofa cắn hạt dưa xem ti vi như cũ, dáng vẻ giống hệt như bà chủ vậy.
Tô Lạc Ly hắng giọng xuống tầng, ngã xuống sofa, Triệu Ni Ni liếc nhìn cô.
“Sao vậy? Muốn ăn sáng à, tự mình làm đi!”
Triệu Ni Ni vẫn kiêu căng hống hách như: trước.
Đương nhiên Tô Lạc Ly biết, bữa cơm ngày.
hôm qua của Triệu Ni Ni hoàn toàn là vì lo lắng bị chủ phát hiện mà thôi!
Chỉ là, cô cũng không muốn truy xét một bữa cơm, dù sao tay nghề của cô ta, cô cũng chướng mất!
“Tôi muốn hỏi cô vài chuyện”
Triệu Ni Ni quay đầu sang, đánh giá Tô Lạc Ly một chút: “Cô muốn hỏi gì?”
“Ông chủ nhà cô họ Ôn à?”
Từ lúc nói chuyện với Triệu Ni Ni hôm qua, Tô Lạc Ly đã đoán được điều này, còn là lần đầu tiên cô biết chồng mình họ Ôn.
Triệu Ni Ni khẽ cười chế giễu: “Cô đến họ của chồng mình cũng không biết à!
“Vậy năm nay ông ta bao nhiêu tuổi?” Tô Lạc Ly tiếp tục thăm dò.
Mặc dù hôm qua mơ mơ màng màng ngủ mất, thế nhưng, lúc hai người làm chuyện đó tối qua, cô vẫn có thể cảm nhận được, tuyệt đối là một người trẻ tuổi!
Triệu Ni Ni nhớ tới lời căn dặn của Ôn Khanh Mộ tối hôm qua, ánh mắt có chút lảng tránh: “Hơn bốn mươi tuổi rồi”
Tô Lạc Ly hàm ý “ồ” một tiếng, xúc cảm của làn da tối hôm qua, da thịt săn chắc, người bốn mươi tuổi mà duy trì luyện tập liên tục, cũng có thể chấp nhận được.
Triệu Ni Ni hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói cho cô biết, đừng thấy ông chủ nhà tôi hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng thân thể không hề kém hơn mấy tên nhóc hai mấy tuổi đâu, ông chủ phong lưu hào phóng, tuấn tú lịch sự!”
Tô Lạc Ly cũng coi như nhìn ra, Triệu Ni Ni này luôn bảo vệ chủ, không chừng từ trước đã nhìn trúng ông chủ này rồi!
“Được rồi, tôi cũng không còn gì để hỏi nữa” Tô Lạc Ly đứng dậy.
“Này, tôi nói cho cô biết, ông chủ đến rồi, phục vụ cho cẩn thận vào, đừng chọc ông chủ không vui, bằng không hậu quả tự: chịu!”
Tô Lạc Ly trợn trắng mắt, sao lại cảm thấy Triệu Ni Ni không giống người giúp việc, mà lại giống mẹ chồng khó tính trong phim thế..
Trở lại phòng ngủ, Tô Lạc Ly xem qua điện thoại của mình, nhắc nhở của cô thông báo, hôm nay có một buổi thử vai.
Sắp tốt nghiệp rồi, bạn học của cô đều đã kí hợp đồng với các công ty lớn nhỏ, duy chỉ có mình cô, vẫn chưa có công ty nào chịu kí hợp đồng.
Không có công ty chủ quản, cũng không có người quản lý, cô rất khó có được cơ hội thử vai, may là lần thử vai này là buổi thử vai công khai, đạo diễn là đạo diễn nổi tiếng Lâm Xuyên, muốn quay một bộ phim cổ trang.
Nghe nói vị đạo diễn Lâm Xuyên này rất thích trao cơ hội cho người mới, theo quan điểm của ông, sau khi diễn viên bước vào giới giải trí khoảng ba năm, trong ánh mắt chứa quá nhiều tạp chất, băn khoăn kiêng dè cũng quá nhiều, lúc quay phim cũng không còn cảm giác như trước.
Vì thế, Tô Lạc Ly mới giành được cơ hội thử vai lần này, chỉ là, vai mà cô thử vai cũng chỉ là nữ thứ phụ mà thôi.
Mặc dù chỉ là vai nữ thứ phụ, nhưng vì sức hút của đạo diên Lâm Xuyên, người đến thử vai cũng vào khoảng vài chục người!
Độ cạnh tranh rất cao.
Tiếng chuông điện thoại kéo dòng suy nghĩ của Tô Lạc Ly quay trở lại, thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, Tô Lạc Ly bất giác mỉm cười “Kiêm Mặc, sao vậy?”
“Chị à, chị đang làm gì đó?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói ngây thơ của một cậu nhóc.
“Chị đang chuẩn bị thay đồ, sau đó đi thứ vai nè”
“Chị, hôm nay chị đi thử vai à?” Tiếng của cậu nhóc kia rõ ràng còn hưng phấn hơn Tô ậy chị phải cố gắng lên nhé!”
Tô Lạc Ly cười cười: “Xem xem em vui chưa kìa, chỉ là vai nữ thứ phụ thôi: “Nữ thứ phụ thì sao chứ? Ai mà chắng bắt đầu diễn từ vai phụ chứ? Dựa vào thực lực của chị em, sau này nhất định sẽ là một ngôi sao lớn!”
“Được rồi, được rồi, chỉ biết nịnh nọt thôi, còn tiền tiêu không? Có còn thuốc không?
Gần đây còn khó chịu nữa không?”
“Đủ tiêu, thuốc vẫn còn, không khó chịu nữa..” Tiếng cậu nhóc trong điện thoại hiển nhiên có chút mất kiên nhẫn: “Lần nào gọi cho chị, chị đều hỏi mấy câu này”
“Không phải là vì chị quan tâm em sao, đồ vô lương tâm!”
“Chị và anh rể dạo này thế nào rồi? Có kế hoạch sinh em bé chưa?” Cậu nhóc hỏi rất hào hứng.
Tô Lạc Ly cắn môi, rồi cười cười: “Em trai của tôi ơi, em rõ ràng đang giục đẻ đấy”
“Không phải là do em sợ sau này không thấy được hay sao”
“Nói linh tinh gì đó!” Tô Lạc Ly lập tức nghiêm khắc quát một câu, biểu cảm trên mặt cũng trở nên nghiêm túc.
“Chị, xin l ồi, nhưng chị cũng nên nghĩ thông đi” Tiếng của cậu nhóc hạ dần xuống.
Tô Lạc Ly cắn môi, không để nước mắt rơi xuống, lần trước em trai cô Kiêm Mặc phát bệnh phải nhập viện, những năm gần đây bác sĩ Triệu – bác sĩ chủ trị phụ trách Tô Kiêm Mặc cũng tìm cô nói chuyện rồi.
Em trai của cô từ lúc sinh ra đã bị bệnh tim bẩm sinh, y học lúc đó không phát triển như bây giờ, không có cách nào chữa trị, bác sĩ nói sống không quá mười bảy tuổi.
Sau đó, có bệnh viện đã có thể tiến hành phẫu thuật trị liệu, nhưng Tô Kiêm Mặc đã bỏ lỡ thời gian trị liệu tốt nhất, giờ tiếp nhận trị liệu sợ là không thay đổi được gì, còn cực kì nguy hiểm.
Sinh không gặp thời.
Tô Kiêm à người sinh ra đã được bác sĩ phán tử hình.
Nhưng năm nay cậu đã mười tám tuổi, là học sinh lớp mười hai, đã sống thêm được một năm.
Lần trước phát bệnh, bác sĩ Triệu đã nói, muốn Tô Lạc Ly chuẩn bị sẵn tỉnh thần, tình trạng của Tô Kiêm Mặc rất xấu.
“Được rồi, chị, chị đừng buồn nữa, em chỉ là muốn thấy cháu của em sớm chút thôi mà, không có ý gì khác, chị và anh rể cũng kết hôn một năm rồi, biết rằng hai người vẫn đang trong thời kì mặn nồng, muốn sống thế giới của hai người, nhưng hai người cũng nghĩ cho em nữa chứ, đúng không?”
Tô Lạc Ly hoàn hồn lại: “Được rồi, Kiêm Mặc, chuyện sinh con chị đã bàn bạc với anh rể em rồi, anh ấy cũng đã đồng ý, nhưng em cũng biết đấy, chuyện sinh con không phải nói sinh là sinh được ngay, không vội được”
“Thật không? Vậy tốt quá rồi! Chỉ cần anh rể đồng ý, mọi
truyện sẽ dễ dàng rồi! Em không giục chị nữa, cứ từ từ, không vội!”
Tô Lạc Ly cười cười, một năm qua, cô luôn che giấu sự thật với Tô Kiêm Mặc.
Trong mắt Tô Kiêm Mặc, cậu có một người anh rể rất hay đi công tác, vì thế chị cậu có thể thường xuyên về nhà chăm sóc cậu, anh rể cậu là nhân tài của công ty, kiếm rất nhiều tiền, cũng rất yêu thương chị của cậu.
“Chị, em không nói nữa, chúc chị thử vai thành công”
“Em thấy không thoải mái là phải nhớ gọi điện cho chị nha”
“Em biết rồi, tạm biệt!”
Ngất máy, Tô Lạc Ly thở dài một hơi, em trai cô mãi mãi là tâm bệnh của cô.
Nhưng cô không lo chuyện này được nữa, buổi thử vai chiều nay khá quan trọng, vì cô sắp hết tiền rồi Chọn một bộ quần áo trong tủ đồ, thực ra, cô cũng chỉ có vài bộ đồ tử tế, nhìn lướt qua là hết rồi Thay xong quần áo, trang điểm đơn giản, cô liền ra khỏi nhà.
Cô chỉ không ngờ sẽ gặp phải một người quen.
Bình luận facebook