Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 279
“Mày là đồ lòng lang dạ sói, mày lại đối xử với con gái tao như vậy. Cho dù nó thích mày thì có tội tình gì, mày không thích nó thì cũng không cần tính kế nó như vậy. Mày không biết nó mới bao tuổi sao? Mày lại làm vậy với nó…”
Diệp Tử Kiệt cắn răng nghiến lợi chỉ vào Lương Phi Phàm: “Diệp Tử Kiệt tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày, nhất định không bỏ qua cho mày!”
“Tôi lòng lang dạ sói?”
Lương Phi Phàm mím môi, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế salon, ngón tay anh thon dài cài cúc áo vest, thân người cao ngất khiến người ta có cảm giác bị áp bách. Anh bước về Diệp Tử Kiệt hai bước, giọng ác liệt như được bao bởi tằng băng nhọn: “Trên thế giới này kẻ không thể mắng tôi lòng lang dạ sói chính là người của Diệp gia các người! Ông thật cho rằng tôi cái gì cũng không biết sao? Hơn một năm trước ở trong bệnh viện, người phụ nữ của tôi, đứa con của tôi là do ai tính kế? Suýt chút nữa khiến người phụ nữ của tôi bị mất mạng không nói, đứa con của tôi cuối cùng vẫn không thể giữ được. Trong hơn một năm vừa rồi cô ấy ở nước Anh, ông thật cho rằng tôi không biết các người nhiều lần muốn làm hại cô ấy sao? Nếu không phải tôi tìm người trông chừng cô ấy nửa bước không rời thì có lẽ bây giờ mạng sống của cô ấy cũng đã như đứa bé kia!”
“Diệp Tử Kiệt, nhiều năm đã qua như vậy ông dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì để có được mọi thứ, tôi mặc kệ. Ông tính kế Lương gia của ta, hại chết cha của người phụ nữ của tôi, tôi cũng không để ý. Nhưng tôi nói cho ông… Ông khiến đứa con của tôi, khi ở trong bụng người đàn bà của tôi bị chết yểu thì ông nhất định sẽ phải trả giá thật lớn! Con gái ông đối với ông mà nói là bảo bối, là tất cả mọi thứ, ông cho rằng đứa con của tôi không phải là vậy sao? Bây giờ tôi chỉ muốn nói cho ông hai từ… Báo ứng!”
“...”
“Còn có, con gái ông nghiện hút không liên quan tới tôi, đây chính là cô ta tự làm tự chịu!”
Lời này của Lương Phi Phàm một chút cũng không giả. Ban đầu anh chỉ tính kế để Diệp Lan lên giường với người khác, có điều người kia cũng không phải là anh sắp xếp, anh còn đặc biệt hỏi Quan Triều, đại khái thật sự là ý trời. Người lên giường với Diệp Lan đêm hôm đó là một con nghiện, đêm hôm đó hai người bọn họ đều uống quá nhiều, sau khi thỏa mãn dục vọng mới phát sinh chuyện hút thuốc phiện kia.
Nhưng đối với anh mà nói anh không chút nào cảm thấy Diệp Lan đáng thương, có một số việc anh không cần ra tay thì cô ta đã ở dưới vực sâu vạn trượng, đây không phải ý trời thì là cái gì?
Cho nên anh thuận theo dòng nước khiến cô ta càng bị nghiện nặng, thuốc phiện sau này cô ta hút quả thật do anh cho người tìm từ nước ngoài mang về, nếu cô ta đã dính vào thuốc phiện thì anh dứt khoát khiến cô ta cai không được.
“Trong tay ông có đồ bất lợi cho Lương gia, trên tay tôi cũng có đồ bất lợi cho Diệp gia ông, nếu như ông là người biết điều thì bây giờ chúng ta có thể giải quyết trong hòa bình. Hai ngày nữa tôi sẽ tìm luật sư soạn đơn ly dị, nhớ bảo con gái ông ký tên vào đơn.”
Lương Phi Phàm sau khi nói xong những lời này liền xoay người, đi về phía cửa chính.
Mặt Diệp Tử Kiệt nhăn nhó, một tay ông ôm lấy ngực mình, sắc mặt tái nhợt, tay kia run rẩy chỉ theo bóng lưng cao ngất càng ngày càng xa, miệng há ra như muốn nói điều gì nhưng không thể, thân thể chao đảo một cái, toàn thân co quắp ngã xuống ghế salon không nói được tiếng nào.
May có người giúp việc đúng lúc đi tới, thấy bộ dạng này của ông liền vội vàng chạy tới đỡ: “Lão gia, lão gia, ngài không sao chứ?”
“... Thuốc, đem thuốc cho ta... Cầm tới.”
Diệp Tử Kiệt cắn răng nghiến lợi chỉ vào Lương Phi Phàm: “Diệp Tử Kiệt tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày, nhất định không bỏ qua cho mày!”
“Tôi lòng lang dạ sói?”
Lương Phi Phàm mím môi, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế salon, ngón tay anh thon dài cài cúc áo vest, thân người cao ngất khiến người ta có cảm giác bị áp bách. Anh bước về Diệp Tử Kiệt hai bước, giọng ác liệt như được bao bởi tằng băng nhọn: “Trên thế giới này kẻ không thể mắng tôi lòng lang dạ sói chính là người của Diệp gia các người! Ông thật cho rằng tôi cái gì cũng không biết sao? Hơn một năm trước ở trong bệnh viện, người phụ nữ của tôi, đứa con của tôi là do ai tính kế? Suýt chút nữa khiến người phụ nữ của tôi bị mất mạng không nói, đứa con của tôi cuối cùng vẫn không thể giữ được. Trong hơn một năm vừa rồi cô ấy ở nước Anh, ông thật cho rằng tôi không biết các người nhiều lần muốn làm hại cô ấy sao? Nếu không phải tôi tìm người trông chừng cô ấy nửa bước không rời thì có lẽ bây giờ mạng sống của cô ấy cũng đã như đứa bé kia!”
“Diệp Tử Kiệt, nhiều năm đã qua như vậy ông dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì để có được mọi thứ, tôi mặc kệ. Ông tính kế Lương gia của ta, hại chết cha của người phụ nữ của tôi, tôi cũng không để ý. Nhưng tôi nói cho ông… Ông khiến đứa con của tôi, khi ở trong bụng người đàn bà của tôi bị chết yểu thì ông nhất định sẽ phải trả giá thật lớn! Con gái ông đối với ông mà nói là bảo bối, là tất cả mọi thứ, ông cho rằng đứa con của tôi không phải là vậy sao? Bây giờ tôi chỉ muốn nói cho ông hai từ… Báo ứng!”
“...”
“Còn có, con gái ông nghiện hút không liên quan tới tôi, đây chính là cô ta tự làm tự chịu!”
Lời này của Lương Phi Phàm một chút cũng không giả. Ban đầu anh chỉ tính kế để Diệp Lan lên giường với người khác, có điều người kia cũng không phải là anh sắp xếp, anh còn đặc biệt hỏi Quan Triều, đại khái thật sự là ý trời. Người lên giường với Diệp Lan đêm hôm đó là một con nghiện, đêm hôm đó hai người bọn họ đều uống quá nhiều, sau khi thỏa mãn dục vọng mới phát sinh chuyện hút thuốc phiện kia.
Nhưng đối với anh mà nói anh không chút nào cảm thấy Diệp Lan đáng thương, có một số việc anh không cần ra tay thì cô ta đã ở dưới vực sâu vạn trượng, đây không phải ý trời thì là cái gì?
Cho nên anh thuận theo dòng nước khiến cô ta càng bị nghiện nặng, thuốc phiện sau này cô ta hút quả thật do anh cho người tìm từ nước ngoài mang về, nếu cô ta đã dính vào thuốc phiện thì anh dứt khoát khiến cô ta cai không được.
“Trong tay ông có đồ bất lợi cho Lương gia, trên tay tôi cũng có đồ bất lợi cho Diệp gia ông, nếu như ông là người biết điều thì bây giờ chúng ta có thể giải quyết trong hòa bình. Hai ngày nữa tôi sẽ tìm luật sư soạn đơn ly dị, nhớ bảo con gái ông ký tên vào đơn.”
Lương Phi Phàm sau khi nói xong những lời này liền xoay người, đi về phía cửa chính.
Mặt Diệp Tử Kiệt nhăn nhó, một tay ông ôm lấy ngực mình, sắc mặt tái nhợt, tay kia run rẩy chỉ theo bóng lưng cao ngất càng ngày càng xa, miệng há ra như muốn nói điều gì nhưng không thể, thân thể chao đảo một cái, toàn thân co quắp ngã xuống ghế salon không nói được tiếng nào.
May có người giúp việc đúng lúc đi tới, thấy bộ dạng này của ông liền vội vàng chạy tới đỡ: “Lão gia, lão gia, ngài không sao chứ?”
“... Thuốc, đem thuốc cho ta... Cầm tới.”
Bình luận facebook