• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em (5 Viewers)

  • Chương 30

Chương 30


“Hoan Hoan.” La Vưu Phi quay lại liền nhìn thấy Đường Hoan đang ngồi dưới đất, cô nhanh chóng bước đến bên cạnh Đường Hoan: “Cậu chảy máu rồi, Đại Thịnh nhanh lên!”


Giang Chi Thịnh nghe thấy liền quay đầu lại, nhìn thấy Đường Hoan một thân đầy máu, anh nhấc chân lên đẩy người đàn ông cuối cùng ra và chạy đến chỗ Đường Hoan nhanh như một cơn gió, anh bế cô lên rồi đi ra ngoài, La Vưu Phi cũng vội vàng theo sau.


Trong phòng gây ra tiếng động lớn như vậy, sớm đã thu hút nhiều người xung quanh đến xem, nhưng chỉ đơn giản là xem náo nhiệt.


Chạy một mạch bế Đường Hoan ra khỏi hộp đêm, anh cẩn thận ôm Đường Hoan lên xe, và tất cả những điều này đã được các phóng viên ẩn lấp trong bóng tối chụp lại.


Trong xe, khuôn mặt của Đường Hoan tái nhợt, máu trên tay đã đông lại, hai lòng bàn tay đỏ rực vô cùng rợn người.


“Mình xin lỗi, Hoan Hoan…” La Vưu Phi cảm thấy đau lòng và bật khóc.


“Làm gì vậy?” Đường Hoan mỉm cười: “Mình không sao, cậu không cần phải lo lắng! Chẳng qua chỉ là mấy mảnh vỡ cắm vào lòng bàn tay thôi mà.”



Giang Chi Thịnh nhìn Đường Hoan qua gương chiếu hậu, lại càng tăng tốc nhanh hơn.


Biệt thự.


Đường Vãn Tình nhìn những bức ảnh mà phóng viên gửi cho cô, đôi môi đỏ của cô nhếch lên, đáy mắt xoẹt qua một tia tàn độc.


Haha, Đường Hoan, lần này tao sẽ khiến mày thân bại danh liệt, để mọi người thấy được mày là người như thế nào, đừng trách tao tàn nhẫn, muốn trách hãy trách mày không biết tự lượng sức mình, là mày tự tìm đường chết, tao sẽ tiễn mày một đoạn.


“Tay chân nhanh nhẹn một chút, còn về việc phải làm như thế nào, cậu tự biết chứ?”


“Đoạn phu nhân, cô hãy yên tâm, đây là những tin tức buổi tối, đảm bảo sẽ hot.”


“Rất tốt.”


Nói xong, Đường Vãn Tình cúp điện thoại, ánh mắt vừa đắc ý vừa nôn nóng, bây giờ cô có chút nóng vội.


Giang Chi Thịnh đưa Đường Hoan đến bệnh viện chỉ vỏn vẹn nửa tiếng đồng hồ, phóng viên chụp ảnh từ dọc đường đến bệnh viện. Lúc này, Đường Hoan đang băng bó vết thương và những người khác đều không biết rằng tin tức của họ đã bay khắp cả bầu trời.


Đôi mắt của La Vưu Phi đỏ hoe suốt quãng đường, Giang Chi Thịnh luôn cau mày, chỉ đến khi Đường Hoan băng bó xong vết thương, họ dường như mới có thể thở phào nhẹ nhõm.


“Hoan Hoan.” Giang Chi Thịnh nhìn hai tay bị bị băng bó của Đường Hoan, ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng: “Có đau không?”


“Đương nhiên là đau rồi, nhưng bây giờ đã không sao rồi, không phải bác sĩ nói rồi sao, trong vài ngày không được chạm vào nước, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe rồi, hai người không cần phải lo lắng.” Đường Hoan sờ vào tấm vải quấn trên tay, cười đến mức làm cho người ta cảm động.


“Đều là lỗi của mình.”


“Được rồi, những chuyện này có là gì, không phải mình vẫn chưa chết sao, chấn thương ngoài da thôi mà.” Đường Hoan an ủi Vưu Phi, cô biết Vưu Phi trong lòng đang rất tự trách bản thân mình.


Giữa lúc mọi người đang nói chuyện, chuyện của Đường Hoan và Giang Chi Thịnh đã lên đầu trang tin tức ban đêm rồi.


Đoạn Kim Thần nhìn tin tức trên máy tính bảng, trán anh vẫn thẳng và vẻ mặt vẫn bình thường, nhưng trong đôi mắt anh đang cuộn trào một cơn bão kinh hoàng.


“Vợ của Đoạn Thiếu Tập Đoàn Đoạn Thị hẹn hò bí mật với Tập Đoàn Giang Thị vào giữa đêm ở hộp đêm!”


“Phu Nhân Tổng Giám Đốc Đoạn Thị hẹn hò với Tập Đoàn Giang Thị ở hộp đêm, nghi vấn chuyện phòng the quá khích và được đưa đến bệnh viện!”


Hay cho một Đường Hoan, đây chính là lý do em thà làm trái mệnh lệnh của tôi cũng phải ra khỏi nhà bằng được, có vẻ như tôi đã quá nhân từ với em rồi!


Anh lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý, bảo anh ta nén chuyện này xuống, những lời nói ra đều lạnh như băng, khiến trợ lý khi nghe cũng phải đổ mồ hôi lạnh, còn người lái xe thậm chí còn không dám thở mạnh, chỉ sợ không cẩn thận, bản thân sẽ rước họa vào thân.


“Được rồi, được rồi, anh đã nhìn rất lâu rồi.” Đường Hoan ngồi trên giường bệnh, hai tay bị Giang Chi Thần đặt trên lòng bàn tay quan sát.


Cảnh này được người vừa chạy đến bệnh viện là Đoạn Kim Thần nhìn thấy, trong mắt anh, Đường Hoan và Giang Chi Thần đang rất tình cảm, Đường Hoan đang làm nũng với Giang Chi Thịnh.


Lúc này đôi mắt đỏ lên vì tức giận, hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm rồi bước nhanh đến chỗ hai người họ, anh đưa tay kéo Giang Chi Thần, ngẩng đầu lên liền nhận ngay một cú đấm của anh.


“Ôi….” Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Giang Chi Thịnh không kịp né, anh loạng choạng lùi về sau vài bước mới có thể đứng vững, và khóe miệng bắt đầu chảy máu.


Đường Hoan giật mình, nhìn Đoạn Kim Thần đột nhiên xuất hiện, cô vội vàng đứng chắn trước mặt Giang Chi thịnh: “Đoạn Kim Thần! Sao anh lại đánh người?”


Anh ta bị điên sao? Nhìn thấy người là đánh.


Nhìn vào đôi tay bị băng bó của Đường Hoan, hai mắt anh khẽ tối lại, khuôn mặt cau có.


Chết tiệt, cô vậy mà lại dám đứng trước mặt anh bảo vệ cho một người đàn ông khác? Trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận dữ và lòng đố kỵ, nhấn chìm hết lý trí của anh.


Anh đưa tay ra đẩy Đường Hoan sang một bên.


“Hoan Hoan!” Giang Chi Thịnh nhìn thấy Đường Hoan bị đẩy lùi ra sau vài bước nhưng không bị thương, anh mới quay đầu lại nói: “Đoạn Kim Thần anh đừng có quá đáng!”


“Tôi quá đáng?” Đoạn Kim Thần cười khẩy, anh đá chân: “Tôi sẽ để anh thấy sự quá đáng hơn.”


Nói rồi, anh bước lại đánh nhau với Giang Chi Thịnh, Đường Hoan dõi theo, lo lắng đến nỗi hai mắt đỏ ngầu.


Cô bước lên định kéo hai người ra, nhưng tay bị thương nên không thể làm gì cả, còn La Vưu Phi lúc này lại đang ở bên ngoài mua đồ ăn đêm, không hề biết chuyện gì đang xảy ra trong bệnh viện.


“Đoạn Kim Thần, anh dừng tay lại!” Nhìn thấy Giang Chi Thịnh nhận thêm một cú đấm nữa, Đường Hoan càng lo lắng, cô biết khả năng của Đoạn Kim Thần, nếu như để cho Đoạn Kim Thần tiếp tục đánh, người bị thiệt chỉ có Giang Chi Thịnh.



“Đoạn Kim Thần, đừng đánh nữa, còn đánh nữa sẽ xảy ra chuyện mất!” Tiếng hét của Đường Hoan đã thu hút các bác sĩ và y tá.


“Dừng tay lại, các người coi đây là nơi nào vậy? Đây là bệnh viện, các người có biết làm như vậy đã ảnh hưởng nghiêm trọng…..”


Bác sĩ còn chưa nói hết câu liền bị ánh mắt của Đoạn Kim Thần làm đứt đoạn, còn Đoạn Kim Thần và Giang Chi Thịnh cũng dừng tay lại.


Anh quay người kéo Đường Hoan ra ngoài.


“Hoan Hoan…..” Giang Chi Thịnh đưa tay ra nhưng lại bị Đoạn Kim thần gạt phắt đi.


“Giang Chi Thịnh, hiện tại Đường Hoan là vợ của tôi, mong anh sau này sẽ giữ khoảng cách với cô ấy, cho dù anh không cam tâm như thế nào, thì cũng nên chấp nhận sự thật này, chuyện giữa chúng tôi, anh không có tư cách xen vào.”


Những câu nói khiến cho sắc mặt Giang Chi Thịnh trắng bệch, hai tay duỗi bên người liên gập thành nắm đấm: “Là vợ của anh….”


“Đại Thịnh, em không sao, anh không cần lo lắng cho em.” Đường Hoan lắc đầu với anh, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh không cần phải nói nữa.


Ai mà biết được Đoạn Kim Thần lại phát điên cái gì? Cô không muốn làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.


Lúc này, Giang Chi Thịnh chỉ có thể đứng nhìn Đoạn Kim Thần và Đường Hoan rời đi.


Các bác sĩ và y tá cũng phân tán, chỉ còn Giang Chi Thịnh ở lại bị bao vây bởi nỗi buồn cùng cực.


Về đến nhà, Đoạn Kim Thần đá cửa “ầm” một cái, kéo Đường Hoan đi lên lầu.


“Đoạn Kim Thần, anh lại lên cơn gì vậy!” Đường Hoan thực sự tức giận, trong bệnh viện đánh người mà không hỏi lý do, trên đường về thì trưng ra bộ mặt lạnh lùng, bây giờ còn đối xử thô lỗ với cô như vậy, anh rối cuộc coi Đường Hoan cô là cái gì?


Một con rối sao? Hay là một người anh ta có thể tùy ý đối xử khi anh ta không vui?


Trong phòng, dì Đồng đang ngủ ngon lành bị đánh thức bởi tiếng mở cửa lớn, dì giật mình ngồi dậy, dì mở cửa ra nhìn và chỉ thấy hai bóng người vội vàng lướt qua rồi biến mất, dì lắc lắc đầu và khóa cửa lại, tiếp tục giấc ngủ.


“Haha.”


Đường Hoan bị Đoạn Kim Thần kéo lên phòng rồi tùy ý hất cô ra, may mà rút kinh nghiệm hai lần trước đó, lần này Đường Hoan lùi lại vài bước rồi ổn định lại cơ thể.


“Đoạn…” Đường Hoan ngước đôi mắt phẫn nộ lên nhìn anh ta, liền nhìn thấy trên người đàn ông này phủ đầy mây đen, cổ họng nhất thời nghẹn lại, trái tim bất giác run rẩy.


Chết tiệt, sao vẻ mặt anh ta lại đáng sợ như vậy?


“Đường Hoan, tôi không thể ngờ cô lại đê tiện như vậy, là tôi không thể thỏa mãn cô sao? Hửm?” Anh vừa nói vừa tiến lại gần Đường Hoan, luồng khí trên người anh khiến Đường Hoan sợ hãi.


Anh tiến một bước, cô liền lùi một bước.


“Anh đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu!” Đường Hoan nuốt nước bọt, đáy mắt lóe lên một tia hoảng loạn.


“Nói cái gì?” Anh từng bước áp sát, mỗi câu nói đều cực kỳ chậm rãi, cho đến khi Đường Hoan không còn đường lui.


Đường Hoan sợ hãi, cơ thể cô đã bị anh áp vào tường.


“Nửa đêm hẹn hò với Giang thiếu, cái tiêu đề này có phải rất sai không? Đường Hoan, có phải là tôi đối xử với cô quá tốt, đến nỗi mà cô quên luôn việc mình là người đã có chồng?” Đầu ngón tay thon dài của anh bóp lấy cằm cô, vẻ ngoài càng điềm tĩnh càng chứng tỏ anh càng tức giận.


“Anh nói linh tinh! Tôi không có!” Đường Hoan nghiến răng, đôi mắt cực kỳ quật cường.


Cô đến hộp đêm rõ ràng là để cứu Vưu Phi, anh dựa vào đâu mà đổ oan cho cô!


“Không có?” Đoạn Kim Thần cười khẩy: “Cô coi tôi là thằng ngốc sao? Đường Hoan, tôi đã từng nói với cô, bất kỳ ai cũng có thể phản bội tôi, nhưng cô thì không, nhưng cô luôn không ghi nhớ những gì tôi nói, nếu như cô đã không biết tốt xấu như vậy, vậy thì tôi cũng không cần phải tử tế với cô nữa.”


Nói xong, không đợi Đường Hoan phản ứng lại, anh liền đưa tay lên xe quần áo trên người cô.


Đường Hoan sợ hãi, đôi mắt của Đoạn Kim Thần giống như chạm băng ngàn năm không có nhiệt độ, anh không cho Đường Hoan cơ hội phản kháng mà đè người lên.


“Đoạn Kim Thần, bỏ tôi ra….ưm….” Đường Hoan giãy dụa, nhưng đáng tiếc sự giãy dụa của cô không có tác dụng, sự ghen tuông và tức giận của người đàn ông khiến anh hoàn toàn mất hết lý trí.


Chỉ cần anh nghĩ đến cảnh Đường Hoan và Giang Chi Thịnh ở bên nhau, Đoạn Kim Thần liền giống như một con sư tử mất hết lý trí.


Trời mới biết, khi anh nhìn thấy tin tức ban đêm anh tức giận đến mức nào, anh lúc đó hận không thể xác xác cô ra. Đến bệnh viện, lại nhìn thấy cô tươi cười với Giang Chi Thịnh, cơn giận trong anh giống như một ngọn lửa bùng cháy.


Nhìn người phụ nữ mặt đầy nước mắt đã ngất đi dưới thân, Đoạn Kim Thần rời khỏi người cô rồi bế cô đi vào phòng tắm.


Khi đi ra ngoài, trên người cả hai đều mặc áo choàng tắm.


Đặt Đường Hoan ở trên giường, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, đôi mắt anh tràn đầy sự đau lòng, nhìn vào đôi bàn tay bị băng bó đã rỉ máu ra của cô, ánh mắt anh lóe lên một sự chua xót. Anh lấy hộp đồ y tế ra và giúp cô thay băng.


Nửa đêm, vốn dĩ Đoạn Kim Thần đang ngủ say, nhưng sau đó anh cảm thấy nhiệt độ của người bên cạnh càng ngày càng cao.


“Đường Hoan, em hãy tỉnh dậy!” Đoạn Kim Thần lay người cô.


Nhưng Đường Hoan không có phản ứng gì, khuôn mặt trắng trẻo của cô đỏ ửng lên, trên trán mồi hôi nhễ nhại.


Đường Hoan đang trong trạng thái mê man, khó chịu như thể bị đặt trong một vùng nham thạch, bên ngoài nóng như lửa đốt, nhưng bên trong lại có một cơn lạnh thấu xương, sự xen kẽ giữa băng và lửa khiến cô cau mày lại.


Chết tiệt, Đoạn Kim Thần chửi thề một câu sau đó nhấc điện thoại gọi cho bác sĩ riêng.


“Ông hãy kiểm tra cho cô ấy, có lẽ là bị sốt do nhiễm trùng vết thương, hãy mau để cô ấy tỉnh lại càng sớm càng tốt.” Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói, đôi mắt nhìn thẳng vào người phụ nữ đang nằm trên giường.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom