Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61: Lấy lòng
Cánh cửa vừa đóng lại Tiểu Anh liền ngồi xuống nhìn Tiểu Bảo thắc mắc hỏi bé, bé không tự nhiên mà nói có baba đâu cái này chắc chắn là có ai chỉ điểm rồi
"Baba Bánh Bao nói là ai vậy?"
Tiểu Bảo che miệng cười hì hì, vui vẻ giải đáp khó hiểu của mẹ
"Con cũng không biết nữa, câu đó là chú Thương chỉ con đó, chú nói gặp một chú đẹp trai gây khó dễ cho mẹ thì nói con có baba rồi"
Tiểu Anh nghe xong thật muốn ôm trán kêu trời, tới cái này mà Thương Thụy Mặc cũng nghĩ tới sao, nhưng mà không sao như vậy cũng tốt.
Cuối cùng Tiểu Anh cũng chỉ nở nụ cười xoa đầu bé, bé rất thông minh tiếp thu rất nhanh
"Bánh Bao của mẹ, ăn cơm, tắm rửa chưa" Cô vẫn là loại quan tâm như thường ngày hỏi bé
"Dạ rồi ạ"
"Bánh Bao của mẹ rất giỏi, vậy ngày mai mẹ đưa Bánh Bao đi chơi có được không?" Tiểu Anh thơm nhẹ má bé dịu dàng hỏi
"Bánh Bao được đi chơi ạ?" Tiểu Bảo chớp chớp mắt ngây thơ hỏi Tiểu Anh
"Đúng vậy" Tiểu Anh uy tín gật đầu
"Hoang hô" Tiểu Bảo vui đến nhảy lên một cái, nụ cười hồn nhiên treo trên môi bé làm người ta cảm thấy yêu đời,
Tiểu Anh thấy thế cũng vui lây, những đứa bé khác thường xuyên được ba mẹ đưa đi chơi, còn Tiểu Bảo nhà cô rất lâu mới được một lần, chỉ trách cô quá bận đến cả thời gian đưa bé đi chơi cũng không có đi, thật có lỗi.
- ------________
Trong quán bar, vẫn là không khí náo nhiệt tưng bừng thường có, 3 người đàn ông ngồi một góc, không biết cả ba đang suy nghĩ cái gì mà đầu bù tóc rối
"Mua quà đi, có lẽ cô ấy sẽ thích" Đỗ Nguyên đột nhiên nảy ra ý kiến,
"Cô ấy có chịu nhận không?" Tôn Yên Thần vẽ mặt nghi ngờ nhìn Đỗ Nguyên
"Có cái nịt, cô ấy chả thèm nhận quà từ tên khốn nạn như mày đâu, đến nhìn cô ấy còn không muốn nhìn mày" Đường Cảnh Ân dè biễu nhìn Tôn Yên Thần, khinh thường lên tiếng, anh thật tức chết với cái tên này,
lúc trước anh khuyên thì chẳng chịu nghe đâu, bây giờ thì hay rồi, mất người ta rồi, lại lôi bọn anh ra hỏi cách làm sao lấy lòng phụ nữ cũng đã 1 tiếng rồi mà vẫn chưa tìm ra cách, thật muốn đánh Tôn Yên Thần vài cái.
"Dẫn đi xem phim, đi du lịch đi" Đỗ Nguyên lại nảy ra ý kiến
"Lúc nãy tao nói rồi mà, cô ấy ghét Yên Thần như vậy sao mà chịu đi chung" Đường Cảnh Ân lại lên tiếng phản bác
"Hừ, Cái này không được cái kia cũng không được tao thật mệt, cứ bắt về rồi giam lại đi, làm đến khi nào chịu yêu mày thì thôi" Đỗ Nguyên bực dọc lên tiếng, anh trước giờ toàn là phụ nữ dâng đến miệng cho anh, chưa từng phải làm cái loại chuyện lấy lòng này, hỏi đến anh, anh cũng chẳng biết làm sao
Tôn Yên Thần nghe xong khóe môi giật giật mắng Đỗ Nguyên
"Mày điên à, có khi cô ấy còn ghét tao hơn, tao muốn tôn trọng cô ấy, từ từ tiếp cận khiến cô ấy một lần nữa yêu tao"
Tôn Yên Thần cũng chịu cái bọn này, nhờ bọn nó giúp, anh hỏi đầu gối của mình còn ý nghĩa hơn
"Hừ, mày cứ mặt dày bám lấy đi, dùng cái tấm chân tình chết tiệt gì đó của mày mà cảm hóa cô ấy, đẹp trai không bằng trai mặt đâu" Đỗ Cảnh Ân thở dài nói, đây là biện pháp cuối cùng của anh, còn cái khác anh chịu rồi.
"Nó nói có lý đó mày cứ thử đi, cô ấy đi đâu mày đi đó, cô ấy đi làm thì mày đưa đi, cô ấy về thì mày rước về, cô ấy không chịu thì cứ lẽo đẽo theo sau đi" Đỗ Nguyên cũng đồng ý cái cách này của Đường Cảnh Ân
Tôn Yên Thần trầm mặc một lúc, suy nghĩ về cái cách này gật gật đầu, đúng là cũng có lý đó, anh liền thực hiện,
anh sẽ dùng tấm chân tình của mình thuyết phục cô yêu anh giống như cái cách năm đó cô làm với anh.
Tôn Yên Thần đứng bật dậy, đi vội ra ngoài,
"Cảm ơn bọn mày nhá" không quên quay lại cảm tạ bọn bạn chưa trãi tình yêu này
Đỗ Nguyên và Đỗ Cảnh Ân cũng chỉ biết nhìn nhau thở dài, tên Tôn Yên Thần đúng là mua dây buộc mình, lúc người ta yêu hắn thì hắn không trân trọng, bây giờ mất rồi thì lại một mực bám theo.
Tôn Yên Thần vừa quay về nhà đã không quan tâm Phương Linh Linh ngồi ở đó trực tiếp đi lên phòng
thấy anh lạnh nhạt như thế Phương Linh Linh liền gọi với theo trong mắt có rất nhiều lo lắng, có phải là anh tìm thấy được Phương Tiểu Anh rồi có gì xảy ra với cô ta nên mới lạnh nhạt với cô không?
"A Thần"
Bước chân Tôn Yên Thần đang đi đột nhiên dừng lại, lúc này do anh gấp quá quên mất sự hiện diện của cô ta
" Hửm" Anh quay đầu lại nhìn cô ta, trong mắt không có quá nhiều kiên nhẫn
"Hôm nay anh sao vậy, em ngồi đây đợi anh về mà, anh không quan tâm em nữ sao" Phương Linh Linh ngước đôi mắt ngập nước của mình nhìn lên Tôn Yên Thầm, vẻ mặt tủi thân
thấy cô ta như thế Tôn Yên Thần đột nhiên cảm thấy có lỗi, anh không nên có thái độ như thế,
"Anh xin lỗi, công việc hôm nay nhiều quá, anh muốn nhanh chóng xử lý cho xong nên mới gấp gáp như thế" Anh dịu dàng xoa đầu cô ta, nhìn trong mắt không nhìn ra tình cảm nhiều hơn là gượng gạo, mà điều này Phương Linh Linh không có nhìn ra
cô ta còn ngu muội thở phào trong lòng, còn có cái suy nghĩ là vẫn không sao đâu anh còn dịu dàng với cô như vậu chứng tỏ anh vẫn chưa chán ghét cô
"Em tha lỗi cho anh, lần sau đừng như vậy nữa là được"
Phương Linh Linh tỏ ra hiểu chuyện chu môi yêu kiều nói
nhưng mà cô ta đâu biết rằng cái lần sau mà cô ta nói sẽ không có cơ hội xảy ra.
"Baba Bánh Bao nói là ai vậy?"
Tiểu Bảo che miệng cười hì hì, vui vẻ giải đáp khó hiểu của mẹ
"Con cũng không biết nữa, câu đó là chú Thương chỉ con đó, chú nói gặp một chú đẹp trai gây khó dễ cho mẹ thì nói con có baba rồi"
Tiểu Anh nghe xong thật muốn ôm trán kêu trời, tới cái này mà Thương Thụy Mặc cũng nghĩ tới sao, nhưng mà không sao như vậy cũng tốt.
Cuối cùng Tiểu Anh cũng chỉ nở nụ cười xoa đầu bé, bé rất thông minh tiếp thu rất nhanh
"Bánh Bao của mẹ, ăn cơm, tắm rửa chưa" Cô vẫn là loại quan tâm như thường ngày hỏi bé
"Dạ rồi ạ"
"Bánh Bao của mẹ rất giỏi, vậy ngày mai mẹ đưa Bánh Bao đi chơi có được không?" Tiểu Anh thơm nhẹ má bé dịu dàng hỏi
"Bánh Bao được đi chơi ạ?" Tiểu Bảo chớp chớp mắt ngây thơ hỏi Tiểu Anh
"Đúng vậy" Tiểu Anh uy tín gật đầu
"Hoang hô" Tiểu Bảo vui đến nhảy lên một cái, nụ cười hồn nhiên treo trên môi bé làm người ta cảm thấy yêu đời,
Tiểu Anh thấy thế cũng vui lây, những đứa bé khác thường xuyên được ba mẹ đưa đi chơi, còn Tiểu Bảo nhà cô rất lâu mới được một lần, chỉ trách cô quá bận đến cả thời gian đưa bé đi chơi cũng không có đi, thật có lỗi.
- ------________
Trong quán bar, vẫn là không khí náo nhiệt tưng bừng thường có, 3 người đàn ông ngồi một góc, không biết cả ba đang suy nghĩ cái gì mà đầu bù tóc rối
"Mua quà đi, có lẽ cô ấy sẽ thích" Đỗ Nguyên đột nhiên nảy ra ý kiến,
"Cô ấy có chịu nhận không?" Tôn Yên Thần vẽ mặt nghi ngờ nhìn Đỗ Nguyên
"Có cái nịt, cô ấy chả thèm nhận quà từ tên khốn nạn như mày đâu, đến nhìn cô ấy còn không muốn nhìn mày" Đường Cảnh Ân dè biễu nhìn Tôn Yên Thần, khinh thường lên tiếng, anh thật tức chết với cái tên này,
lúc trước anh khuyên thì chẳng chịu nghe đâu, bây giờ thì hay rồi, mất người ta rồi, lại lôi bọn anh ra hỏi cách làm sao lấy lòng phụ nữ cũng đã 1 tiếng rồi mà vẫn chưa tìm ra cách, thật muốn đánh Tôn Yên Thần vài cái.
"Dẫn đi xem phim, đi du lịch đi" Đỗ Nguyên lại nảy ra ý kiến
"Lúc nãy tao nói rồi mà, cô ấy ghét Yên Thần như vậy sao mà chịu đi chung" Đường Cảnh Ân lại lên tiếng phản bác
"Hừ, Cái này không được cái kia cũng không được tao thật mệt, cứ bắt về rồi giam lại đi, làm đến khi nào chịu yêu mày thì thôi" Đỗ Nguyên bực dọc lên tiếng, anh trước giờ toàn là phụ nữ dâng đến miệng cho anh, chưa từng phải làm cái loại chuyện lấy lòng này, hỏi đến anh, anh cũng chẳng biết làm sao
Tôn Yên Thần nghe xong khóe môi giật giật mắng Đỗ Nguyên
"Mày điên à, có khi cô ấy còn ghét tao hơn, tao muốn tôn trọng cô ấy, từ từ tiếp cận khiến cô ấy một lần nữa yêu tao"
Tôn Yên Thần cũng chịu cái bọn này, nhờ bọn nó giúp, anh hỏi đầu gối của mình còn ý nghĩa hơn
"Hừ, mày cứ mặt dày bám lấy đi, dùng cái tấm chân tình chết tiệt gì đó của mày mà cảm hóa cô ấy, đẹp trai không bằng trai mặt đâu" Đỗ Cảnh Ân thở dài nói, đây là biện pháp cuối cùng của anh, còn cái khác anh chịu rồi.
"Nó nói có lý đó mày cứ thử đi, cô ấy đi đâu mày đi đó, cô ấy đi làm thì mày đưa đi, cô ấy về thì mày rước về, cô ấy không chịu thì cứ lẽo đẽo theo sau đi" Đỗ Nguyên cũng đồng ý cái cách này của Đường Cảnh Ân
Tôn Yên Thần trầm mặc một lúc, suy nghĩ về cái cách này gật gật đầu, đúng là cũng có lý đó, anh liền thực hiện,
anh sẽ dùng tấm chân tình của mình thuyết phục cô yêu anh giống như cái cách năm đó cô làm với anh.
Tôn Yên Thần đứng bật dậy, đi vội ra ngoài,
"Cảm ơn bọn mày nhá" không quên quay lại cảm tạ bọn bạn chưa trãi tình yêu này
Đỗ Nguyên và Đỗ Cảnh Ân cũng chỉ biết nhìn nhau thở dài, tên Tôn Yên Thần đúng là mua dây buộc mình, lúc người ta yêu hắn thì hắn không trân trọng, bây giờ mất rồi thì lại một mực bám theo.
Tôn Yên Thần vừa quay về nhà đã không quan tâm Phương Linh Linh ngồi ở đó trực tiếp đi lên phòng
thấy anh lạnh nhạt như thế Phương Linh Linh liền gọi với theo trong mắt có rất nhiều lo lắng, có phải là anh tìm thấy được Phương Tiểu Anh rồi có gì xảy ra với cô ta nên mới lạnh nhạt với cô không?
"A Thần"
Bước chân Tôn Yên Thần đang đi đột nhiên dừng lại, lúc này do anh gấp quá quên mất sự hiện diện của cô ta
" Hửm" Anh quay đầu lại nhìn cô ta, trong mắt không có quá nhiều kiên nhẫn
"Hôm nay anh sao vậy, em ngồi đây đợi anh về mà, anh không quan tâm em nữ sao" Phương Linh Linh ngước đôi mắt ngập nước của mình nhìn lên Tôn Yên Thầm, vẻ mặt tủi thân
thấy cô ta như thế Tôn Yên Thần đột nhiên cảm thấy có lỗi, anh không nên có thái độ như thế,
"Anh xin lỗi, công việc hôm nay nhiều quá, anh muốn nhanh chóng xử lý cho xong nên mới gấp gáp như thế" Anh dịu dàng xoa đầu cô ta, nhìn trong mắt không nhìn ra tình cảm nhiều hơn là gượng gạo, mà điều này Phương Linh Linh không có nhìn ra
cô ta còn ngu muội thở phào trong lòng, còn có cái suy nghĩ là vẫn không sao đâu anh còn dịu dàng với cô như vậu chứng tỏ anh vẫn chưa chán ghét cô
"Em tha lỗi cho anh, lần sau đừng như vậy nữa là được"
Phương Linh Linh tỏ ra hiểu chuyện chu môi yêu kiều nói
nhưng mà cô ta đâu biết rằng cái lần sau mà cô ta nói sẽ không có cơ hội xảy ra.
Bình luận facebook