Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Thiên Phong bế ngang người Ngọc Mai sải những bước chân dài nhanh chóng bước lên lầu.
Lâm Di cũng nối gót bước theo sau.
Bên trong căn phòng, với tông màu xám tro làm chủ đạo, rèm cửa làm bằng nhung màu đen huyền, đủ thấy chủ nhân căn phòng này lạnh lùng và lãnh đạm đến nổi quay lưng với thế giới bên ngoài.
Thiên Phong để Ngọc Mai ngồi xuống giường, rồi anh đứng thẳng người lên, quay ra phía sau, nhìn Lâm Di nói:
“Em xem giúp cô ấy xem vết bỏng có nghiêm trọng không.”
Không cần trả lời, Lâm Di cũng đã ngồi xuống bên cạnh Ngọc Mai, âm thầm quan sát vết thương trên người cô ta.
Lâm Di nhíu đôi mày, tỏ ra khó chịu, bực tức đến nổi muốn phun nước bọt vào mặt hai người này, nhưng cô đã phải kiềm chế hết sức để không phải bộc lộ bản tính bẩm sinh của mình. Lâm Di ngước mắt lên nhìn Thiên Phong rồi phán cho anh một câu.
“Nếu anh có chuyện gì gấp thì đi giải quyết đi. Chứ nhìn chằm chằm như vậy, em không làm gì được, với lại bà cố nội của anh không sao cả.”
Hình như, lửa giận trong lòng Lâm Di đã lên đến đỉnh điểm, cô cố tình nói lớn tiếng cái từ "bà cố nội" để cho hai nhân vật trong căn phòng này nghe thấy.
“Được rồi! Anh đi giải quyết công việc, phiền em chăm sóc cho cô ấy một chút.”
Thiên Phong cười thầm trong lòng, cái cô em này của anh thích nói châm chọc người khác, nhưng thật ra cô ấy không hề ác ý, nên anh thật không muốn so đo từng câu chữ với cô.
Nhưng có một người lại không được rộng lượng như Thiên Phong, khi anh vừa đi khỏi phòng thì người trên giường mở miệng.
“Lúc nãy cô nói cái gì nói lại lần nữa xem.”
Ngọc Mai dùng cái giọng nói nghe như là lời nhỏ nhẹ nhưng thật ra chính là đang chất vấn người khác. Cô ta không hề biết bản thân mình đã chọc phải ổ kiến lửa chúa.
Lâm Di đã cẩn thận dùng điện thoại của mình chụp lại cái vết đỏ đỏ trên vai của cô ta. Rồi cũng đã nhanh chuyển điện thoại sang chế độ ghi âm rồi cẩn thận để yên nó trên giường.
“Tôi nói cái bản mặt của cô bây giờ chẳng khác bà cố nội bao nhiêu.”
Lâm Di không cần phải nói lời mềm mỏng với loại phụ nữ này, cô cũng không ngần ngại mà tuôn ra những lời đọc địa, bởi vì cô không phải loại phụ nữ cam chịu.
Nghĩ đến Ngọc Vân - cô gái mà hai tuần trước cô vừa gặp thì lòng cô lại có chút thương hại. Đôi mắt cô ấy trong veo như giọt sương, cô thở dài trong lòng, Thiên Phong có duyên gặp được cô ấy như lại không có phúc phận làm ngôi sao trong đôi mắt cô suốt đời ở bên cạnh cô ấy.
“Cô biết tôi là ai không! dám ăn nói với tôi như vậy, cô không muốn sống nữa sao.”
Ngọc Mai hét lên như phát điên, chỉ ngón tay vào mặt Lâm Di, tức đến mặt đỏ bừng mà không làm gì được.
“Đủ rồi đó! Đừng giả vờ nữa. Cái vết bỏng của cô chỉ là một vết đỏ bằng đầu ngón tay thôi, một đứa trẻ lên hai bị bỏng nặng hơn cô mà không hề rơi một giọt nước mắt nào. Còn cô thì khóc bù lu bù loa, đối với tôi loại người như cô ngay cả một đứa trẻ con cũng không bằng.”
Nói rồi Lâm Di cúi xuống nhặt điện thoại của mình lên, rồi quay bước đi ra khỏi phòng.
Khi nghe lời của Lâm Di vừa thốt ra thì ánh mắt như ngọn lửa của Ngọc Mai đã trở nên sắc nhọn đến đáng sợ. Cô ta lao đến trước mặt Lâm Di định tát cô một cái thì đôi tay linh hoạt của Lâm Di buông hộp cứu thương xuống, đưa tay lên chộp được cổ tay của cô ta.
“Tôi không biết cô dùng thủ đoạn gì để Thiên Phong yêu cô, nhưng tôi dám chắc một điều, vị trí của cô trong lòng anh ấy không tồn tại được bao lâu đâu.”
Đôi mắt không có chút biểu tình nhượng bộ nào của Lâm Di nhìn Ngọc Mai tràn đầy hận ý. Cô dừng lại một chút rồi lại nhép miệng:
“Trời sanh Thiên Phong ghét nhất loại phụ nữ phản bội, tôi khuyên cô tốt nhất nên biết dừng lại đúng lúc nếu không thì địa ngục phía trước đang đợi cô đó.”
Lâm Di cúi xuống cầm hộp cứu thương lên, rồi quăng vào mặt cô ta thuốc, bông gòn... Ý là để cho cô ta tự mình xử lý, và đừng làm phiền đến giây phút ngàn vàng của Lâm Di.
Khi đi ngang qua người của Ngọc Mai, Lâm Di ghé sát vào tai thì thầm:
“Sau này mà cô có đi với đàn ông thì nên chú ý một chút đừng để người khác nhìn thấy.”
Thật sự Lâm Di chỉ dọa cô ta một chút, thật không ngờ bộ dạng có tật giật mình của Ngọc Mai làm tâm tình Lâm Di sảng khoái. Cô nhất định phải điều tra tận cùng gốc rễ để làm rõ chuyện này.
Ngọc Mai trong lòng run sợ, đứng ngây ngô, mặt không còn chút huyết sắc, cô tự trấn an mình:
“không được hoang mang, chắc cô ta chỉ là đang hăm dọa mình, mình phải tỉnh táo lại.”
Trước khi bước ra khỏi cửa Lâm Di còn quay lại nói một câu.
“Tôi đã chụp lại vết thương trên người cô, và ghi âm lại toàn bộ cuộc nói chuyện ngày hôm nay. Tốt nhất cô nên ăn ngay nói thẳng, nếu không thì đừng trách tôi.”
Hồn của Ngọc Mai bây giờ đang ở tận nơi đâu nên không để ý đến những lời Lâm Di nói.
Sau khi Lâm Di rời đi, nghe thấy tiếng đóng cửa, thì Ngọc Mai mới hoàn hồn, cô ta thật không dám nghĩ đến cái ngày Thiên Phong biết hết sự thật. Nghĩ đến đây Ngọc Mai sợ đến nổi toàn thân toát mồ hôi. Phải nhanh chống đuổi Ngọc Vân ra khỏi ngôi nhà này nếu không thì đêm dài lắm mộng.
***
Bên trong nhà kho Ngọc Vân vẫn bị hai người hai bên kẹp chặt không thể chống cự.
Cô bây giờ giống như người sắp chết. Ngọc Vân không còn chút sức lực nào. Đầu cô gục xuống, mái tóc rối bời rũ xuống, nước đã đông đầy hốc mắt cứ rơi hoài không thôi.
Bọn họ không còn đánh cô nữa, bây giờ Ngọc Vân mới biết đau, cái đầu đau, hai bên mặt đau rát, cô đói cô khát như muốn ngất đi nhưng ông trời lại không cho cô ngất.
Cô muốn chết đi nhưng khi nhớ lại những lời ba cô trước khi mất "bảo bối nhỏ, con phải kiên cường lên, phải sống cho thật tốt, ba ở trên trời sẽ dỗi theo từng bước chân con."
Chưa bao giờ cô cảm thấy trước mắt mịt mù và bất lực như bây giờ.
Tất cả những người có mặt ở đây đều vô cùng hả hê trước tình cảnh thê thảm này của Ngọc Vân. Không người thân, không bạn bè, không có ai bên cạnh cô cả, chỉ mình cô một mình một bóng tồn tại trên thế giới tối tăm ác độc này, bây giờ cô thấy mình giống như đang bị giam cầm trong băng tuyết cực lạnh, cố gắng vùng vẫy khỏi cái địa ngục này nhưng dù cố bao nhiêu thì tuyệt vọng bấy nhiêu và chỉ đành phó thác cho vận mệnh.
Cái đầu bị thương của Ngọc Vân bây giờ chẳng khác nào như quả tạ, nặng trĩu, cô dùng hết sức lực cuối cùng ngước gương mặt không chút huyết sắc trắng bệch có in hằn năm dấu tay chất chồng lên nhau nhìn người đàn ông trước mặt.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn đẹp đến nỗi khiến phái nữ cũng ghen tị, hắn khiến biết bao cô gái trong thành phố này phải mất ăn mất ngủ. Ngọc Vân nở một nụ cười tự mỉa mai chính mình
“Anh muốn hành hạ tôi thế nào cũng được, nhưng anh đừng hèn hạ mà cho người cưỡng đoạt tôi, con người khi bị dồn vào đường cùng thì không biết họ sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Khoé miệng cô đau rát, máu chảy ra từ miệng Ngọc Vân tạo thành một vệt đỏ trông chói mắt, cô từ tốn, cẩn thận mà nói ra từng câu chữ đứt quãng, với cô bây giờ nói chuyện cũng chính là một loại đau đớn.
“Khi tình cảm của tôi vẫn còn to lớn có thể bao dung cho anh, một khi tình cảm không còn thì trong mắt tôi anh chẳng là cái thá gì cả.”
Mắt Ngọc Vân cố ngóc đầu dậy, ánh mắt đỏ ngầu nhìn anh đầy phẫn nộ.
Hoàng Thiên Phong, hắn vẫn ung dung bình thản nhưng lạnh lùng như tản băng ngàn năm khiến người ở gần hắn đều rét run.
“Cô đang doạ tôi sao.”
Hắn nhếch môi, rồi đi vài bước tiến về phía Ngọc Vân, giọng nói lãnh khốc như một cơn bão tố càn quét tất cả mọi thứ trước mắt.
Ngọc Vân sợ hãi, chưa bao giờ cô nhìn thấy một Thiên Phong đáng sợ tới mức làm người khác chỉ muốn bỏ chạy như lúc này, cô biết hôm nay mình lành ít dữ nhiều, cô không muốn cuộc sống của mình, tự do của mình phải nằm trong tay kẻ khác và mặc cho người khác điều khiển, cuộc sống của cô phải do chính cô định đoạt. Ngọc Vân cố gắng tỏ ra mình kiên cường, dùng đôi mắt kiên định nhìn người đàn ông trước mắt đang từ từ tiến về phía mình.
“Anh muốn làm gì tôi nữa.”
Ngọc Vân cảm thấy đầu óc trống rỗng, lý trí và trái tim cô đang bị bế tắc, từng chữ cô nói ra đều mang theo chút run rẩy trong lòng.
“Cô đã làm gì với Ngọc Mai thì hôm nay tôi sẽ trả lại cô gấp mười lần như thế.”
Hắn vẫn như cũ mang một bộ mặt không chút mùa xuân, từng câu chữ của hắn đều tỏa ra hàn khí khiến người đối diện tay chân run rẫy.
Giọng nói của hắn đáng sợ như sứ giả nơi địa ngục cứ vang bên tai Ngọc Vân, làm cô như phát run, trợn tròn mắt vừa kinh ngạc vừa nghĩ đến những gì sắp xảy đến với bản thân mình.
“đem nước sôi đến đây cho tôi.”
Hắn lạnh lùng nhếch môi, người làm không dám chậm trễ.
Chẳng bao lâu một nồi nước sôi đã ở ngay trước mắt hắn.
Ngọc Vân, sức lực kiệt quệ sắp không trụ vững nữa, không còn sức lực để mà ngốc đầu dậy.
Hãy để cho ông trời định đoạt đi, chính là suy nghĩ của Ngọc Vân lúc này.
Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến. Thẩm Ngọc Mai bước vào. Thiên Phong cũng bất giác quay đầu lại nhìn.
Vết thương trên người cô ta hình như có chút khác lạ, vết thương trên vai từ rất nhỏ trở nên to hơn một chút, lại có thêm một vết bỏng xuất hiện trên tay, gương mặt thất thần, đôi mắt ngập nước trực trào ra nhìn hắn.
"Thiên Phong.”
Ánh mắt chan chứa cảm tình nhìn Thiên Phong, giọng nói nghẹn ngào nhưng ngọt lịm tỏ vẻ vô cùng uất ức.
Thiên Phong cẩn thận đánh giá Thẩm Ngọc Mai từ trên xuống dưới, hắn nhíu mày, rất nhanh sau đó đi về phía cô ta ôm vào lòng, nhẹ nhàng xoa mái tóc, trong lòng hắn Ngọc Mai mới là người chịu thiệt thòi và đáng thương hơn bất kỳ ai.
Hắn lại quay sang Ngọc Vân với đôi mắt sâu thẳm vốn đã lạnh băng nay lại tràn đầy sát khí, phẫn nộ đến cực điểm, từ lâu trong lòng hắn Ngọc Vân chính là loại con gái không ra gì, lúc này lại càng ghét bỏ cô hơn, nhìn thấy người mình yêu bị thương bất kì người đàn ông nào cũng muốn đòi lại công bằng. Nhưng trong hoàn cảnh này hẳn vốn không hề biết rằng người hắn yêu thật sự chính là Ngọc Vân còn đối với Ngọc Mai chỉ là một sự hiểu lầm do cô ta cố tình tạo ra.
“ha.. ha...”
Đột nhiên Ngọc Vân phá lên cười hai tiếng, làm hai người đang ôm ấp phải giật mình mà dừng lại động tác.
Khi Ngọc Mai vừa bước vào cửa thì Ngọc Vân cố ngốc đầu dậy.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, dù có chút đau lòng, nhưng Ngọc Vân lại thấy xót xa hơn, cô không xót xa cho chính mình mà thấy xót xa cho Thiên Phong yêu một người không xứng đáng với tình cảm của anh.
“Cô cười cái gì.”
Hoàng Thiên Phong chán ghét vô cùng, cười của Ngọc Vân làm lửa giận trong lòng hắn càng mãnh liệt hơn.
“Tôi cười vì anh quá ngu.”
Ngọc Vân vẫn như củ, ánh mắt kiên định không hề có một chút sợ hãi, trải qua bao nhiêu chuyện cô mới biết khóc lóc là hành sự của một kẻ hèn yếu nhu nhược.
Lâm Di cũng nối gót bước theo sau.
Bên trong căn phòng, với tông màu xám tro làm chủ đạo, rèm cửa làm bằng nhung màu đen huyền, đủ thấy chủ nhân căn phòng này lạnh lùng và lãnh đạm đến nổi quay lưng với thế giới bên ngoài.
Thiên Phong để Ngọc Mai ngồi xuống giường, rồi anh đứng thẳng người lên, quay ra phía sau, nhìn Lâm Di nói:
“Em xem giúp cô ấy xem vết bỏng có nghiêm trọng không.”
Không cần trả lời, Lâm Di cũng đã ngồi xuống bên cạnh Ngọc Mai, âm thầm quan sát vết thương trên người cô ta.
Lâm Di nhíu đôi mày, tỏ ra khó chịu, bực tức đến nổi muốn phun nước bọt vào mặt hai người này, nhưng cô đã phải kiềm chế hết sức để không phải bộc lộ bản tính bẩm sinh của mình. Lâm Di ngước mắt lên nhìn Thiên Phong rồi phán cho anh một câu.
“Nếu anh có chuyện gì gấp thì đi giải quyết đi. Chứ nhìn chằm chằm như vậy, em không làm gì được, với lại bà cố nội của anh không sao cả.”
Hình như, lửa giận trong lòng Lâm Di đã lên đến đỉnh điểm, cô cố tình nói lớn tiếng cái từ "bà cố nội" để cho hai nhân vật trong căn phòng này nghe thấy.
“Được rồi! Anh đi giải quyết công việc, phiền em chăm sóc cho cô ấy một chút.”
Thiên Phong cười thầm trong lòng, cái cô em này của anh thích nói châm chọc người khác, nhưng thật ra cô ấy không hề ác ý, nên anh thật không muốn so đo từng câu chữ với cô.
Nhưng có một người lại không được rộng lượng như Thiên Phong, khi anh vừa đi khỏi phòng thì người trên giường mở miệng.
“Lúc nãy cô nói cái gì nói lại lần nữa xem.”
Ngọc Mai dùng cái giọng nói nghe như là lời nhỏ nhẹ nhưng thật ra chính là đang chất vấn người khác. Cô ta không hề biết bản thân mình đã chọc phải ổ kiến lửa chúa.
Lâm Di đã cẩn thận dùng điện thoại của mình chụp lại cái vết đỏ đỏ trên vai của cô ta. Rồi cũng đã nhanh chuyển điện thoại sang chế độ ghi âm rồi cẩn thận để yên nó trên giường.
“Tôi nói cái bản mặt của cô bây giờ chẳng khác bà cố nội bao nhiêu.”
Lâm Di không cần phải nói lời mềm mỏng với loại phụ nữ này, cô cũng không ngần ngại mà tuôn ra những lời đọc địa, bởi vì cô không phải loại phụ nữ cam chịu.
Nghĩ đến Ngọc Vân - cô gái mà hai tuần trước cô vừa gặp thì lòng cô lại có chút thương hại. Đôi mắt cô ấy trong veo như giọt sương, cô thở dài trong lòng, Thiên Phong có duyên gặp được cô ấy như lại không có phúc phận làm ngôi sao trong đôi mắt cô suốt đời ở bên cạnh cô ấy.
“Cô biết tôi là ai không! dám ăn nói với tôi như vậy, cô không muốn sống nữa sao.”
Ngọc Mai hét lên như phát điên, chỉ ngón tay vào mặt Lâm Di, tức đến mặt đỏ bừng mà không làm gì được.
“Đủ rồi đó! Đừng giả vờ nữa. Cái vết bỏng của cô chỉ là một vết đỏ bằng đầu ngón tay thôi, một đứa trẻ lên hai bị bỏng nặng hơn cô mà không hề rơi một giọt nước mắt nào. Còn cô thì khóc bù lu bù loa, đối với tôi loại người như cô ngay cả một đứa trẻ con cũng không bằng.”
Nói rồi Lâm Di cúi xuống nhặt điện thoại của mình lên, rồi quay bước đi ra khỏi phòng.
Khi nghe lời của Lâm Di vừa thốt ra thì ánh mắt như ngọn lửa của Ngọc Mai đã trở nên sắc nhọn đến đáng sợ. Cô ta lao đến trước mặt Lâm Di định tát cô một cái thì đôi tay linh hoạt của Lâm Di buông hộp cứu thương xuống, đưa tay lên chộp được cổ tay của cô ta.
“Tôi không biết cô dùng thủ đoạn gì để Thiên Phong yêu cô, nhưng tôi dám chắc một điều, vị trí của cô trong lòng anh ấy không tồn tại được bao lâu đâu.”
Đôi mắt không có chút biểu tình nhượng bộ nào của Lâm Di nhìn Ngọc Mai tràn đầy hận ý. Cô dừng lại một chút rồi lại nhép miệng:
“Trời sanh Thiên Phong ghét nhất loại phụ nữ phản bội, tôi khuyên cô tốt nhất nên biết dừng lại đúng lúc nếu không thì địa ngục phía trước đang đợi cô đó.”
Lâm Di cúi xuống cầm hộp cứu thương lên, rồi quăng vào mặt cô ta thuốc, bông gòn... Ý là để cho cô ta tự mình xử lý, và đừng làm phiền đến giây phút ngàn vàng của Lâm Di.
Khi đi ngang qua người của Ngọc Mai, Lâm Di ghé sát vào tai thì thầm:
“Sau này mà cô có đi với đàn ông thì nên chú ý một chút đừng để người khác nhìn thấy.”
Thật sự Lâm Di chỉ dọa cô ta một chút, thật không ngờ bộ dạng có tật giật mình của Ngọc Mai làm tâm tình Lâm Di sảng khoái. Cô nhất định phải điều tra tận cùng gốc rễ để làm rõ chuyện này.
Ngọc Mai trong lòng run sợ, đứng ngây ngô, mặt không còn chút huyết sắc, cô tự trấn an mình:
“không được hoang mang, chắc cô ta chỉ là đang hăm dọa mình, mình phải tỉnh táo lại.”
Trước khi bước ra khỏi cửa Lâm Di còn quay lại nói một câu.
“Tôi đã chụp lại vết thương trên người cô, và ghi âm lại toàn bộ cuộc nói chuyện ngày hôm nay. Tốt nhất cô nên ăn ngay nói thẳng, nếu không thì đừng trách tôi.”
Hồn của Ngọc Mai bây giờ đang ở tận nơi đâu nên không để ý đến những lời Lâm Di nói.
Sau khi Lâm Di rời đi, nghe thấy tiếng đóng cửa, thì Ngọc Mai mới hoàn hồn, cô ta thật không dám nghĩ đến cái ngày Thiên Phong biết hết sự thật. Nghĩ đến đây Ngọc Mai sợ đến nổi toàn thân toát mồ hôi. Phải nhanh chống đuổi Ngọc Vân ra khỏi ngôi nhà này nếu không thì đêm dài lắm mộng.
***
Bên trong nhà kho Ngọc Vân vẫn bị hai người hai bên kẹp chặt không thể chống cự.
Cô bây giờ giống như người sắp chết. Ngọc Vân không còn chút sức lực nào. Đầu cô gục xuống, mái tóc rối bời rũ xuống, nước đã đông đầy hốc mắt cứ rơi hoài không thôi.
Bọn họ không còn đánh cô nữa, bây giờ Ngọc Vân mới biết đau, cái đầu đau, hai bên mặt đau rát, cô đói cô khát như muốn ngất đi nhưng ông trời lại không cho cô ngất.
Cô muốn chết đi nhưng khi nhớ lại những lời ba cô trước khi mất "bảo bối nhỏ, con phải kiên cường lên, phải sống cho thật tốt, ba ở trên trời sẽ dỗi theo từng bước chân con."
Chưa bao giờ cô cảm thấy trước mắt mịt mù và bất lực như bây giờ.
Tất cả những người có mặt ở đây đều vô cùng hả hê trước tình cảnh thê thảm này của Ngọc Vân. Không người thân, không bạn bè, không có ai bên cạnh cô cả, chỉ mình cô một mình một bóng tồn tại trên thế giới tối tăm ác độc này, bây giờ cô thấy mình giống như đang bị giam cầm trong băng tuyết cực lạnh, cố gắng vùng vẫy khỏi cái địa ngục này nhưng dù cố bao nhiêu thì tuyệt vọng bấy nhiêu và chỉ đành phó thác cho vận mệnh.
Cái đầu bị thương của Ngọc Vân bây giờ chẳng khác nào như quả tạ, nặng trĩu, cô dùng hết sức lực cuối cùng ngước gương mặt không chút huyết sắc trắng bệch có in hằn năm dấu tay chất chồng lên nhau nhìn người đàn ông trước mặt.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn đẹp đến nỗi khiến phái nữ cũng ghen tị, hắn khiến biết bao cô gái trong thành phố này phải mất ăn mất ngủ. Ngọc Vân nở một nụ cười tự mỉa mai chính mình
“Anh muốn hành hạ tôi thế nào cũng được, nhưng anh đừng hèn hạ mà cho người cưỡng đoạt tôi, con người khi bị dồn vào đường cùng thì không biết họ sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Khoé miệng cô đau rát, máu chảy ra từ miệng Ngọc Vân tạo thành một vệt đỏ trông chói mắt, cô từ tốn, cẩn thận mà nói ra từng câu chữ đứt quãng, với cô bây giờ nói chuyện cũng chính là một loại đau đớn.
“Khi tình cảm của tôi vẫn còn to lớn có thể bao dung cho anh, một khi tình cảm không còn thì trong mắt tôi anh chẳng là cái thá gì cả.”
Mắt Ngọc Vân cố ngóc đầu dậy, ánh mắt đỏ ngầu nhìn anh đầy phẫn nộ.
Hoàng Thiên Phong, hắn vẫn ung dung bình thản nhưng lạnh lùng như tản băng ngàn năm khiến người ở gần hắn đều rét run.
“Cô đang doạ tôi sao.”
Hắn nhếch môi, rồi đi vài bước tiến về phía Ngọc Vân, giọng nói lãnh khốc như một cơn bão tố càn quét tất cả mọi thứ trước mắt.
Ngọc Vân sợ hãi, chưa bao giờ cô nhìn thấy một Thiên Phong đáng sợ tới mức làm người khác chỉ muốn bỏ chạy như lúc này, cô biết hôm nay mình lành ít dữ nhiều, cô không muốn cuộc sống của mình, tự do của mình phải nằm trong tay kẻ khác và mặc cho người khác điều khiển, cuộc sống của cô phải do chính cô định đoạt. Ngọc Vân cố gắng tỏ ra mình kiên cường, dùng đôi mắt kiên định nhìn người đàn ông trước mắt đang từ từ tiến về phía mình.
“Anh muốn làm gì tôi nữa.”
Ngọc Vân cảm thấy đầu óc trống rỗng, lý trí và trái tim cô đang bị bế tắc, từng chữ cô nói ra đều mang theo chút run rẩy trong lòng.
“Cô đã làm gì với Ngọc Mai thì hôm nay tôi sẽ trả lại cô gấp mười lần như thế.”
Hắn vẫn như cũ mang một bộ mặt không chút mùa xuân, từng câu chữ của hắn đều tỏa ra hàn khí khiến người đối diện tay chân run rẫy.
Giọng nói của hắn đáng sợ như sứ giả nơi địa ngục cứ vang bên tai Ngọc Vân, làm cô như phát run, trợn tròn mắt vừa kinh ngạc vừa nghĩ đến những gì sắp xảy đến với bản thân mình.
“đem nước sôi đến đây cho tôi.”
Hắn lạnh lùng nhếch môi, người làm không dám chậm trễ.
Chẳng bao lâu một nồi nước sôi đã ở ngay trước mắt hắn.
Ngọc Vân, sức lực kiệt quệ sắp không trụ vững nữa, không còn sức lực để mà ngốc đầu dậy.
Hãy để cho ông trời định đoạt đi, chính là suy nghĩ của Ngọc Vân lúc này.
Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến. Thẩm Ngọc Mai bước vào. Thiên Phong cũng bất giác quay đầu lại nhìn.
Vết thương trên người cô ta hình như có chút khác lạ, vết thương trên vai từ rất nhỏ trở nên to hơn một chút, lại có thêm một vết bỏng xuất hiện trên tay, gương mặt thất thần, đôi mắt ngập nước trực trào ra nhìn hắn.
"Thiên Phong.”
Ánh mắt chan chứa cảm tình nhìn Thiên Phong, giọng nói nghẹn ngào nhưng ngọt lịm tỏ vẻ vô cùng uất ức.
Thiên Phong cẩn thận đánh giá Thẩm Ngọc Mai từ trên xuống dưới, hắn nhíu mày, rất nhanh sau đó đi về phía cô ta ôm vào lòng, nhẹ nhàng xoa mái tóc, trong lòng hắn Ngọc Mai mới là người chịu thiệt thòi và đáng thương hơn bất kỳ ai.
Hắn lại quay sang Ngọc Vân với đôi mắt sâu thẳm vốn đã lạnh băng nay lại tràn đầy sát khí, phẫn nộ đến cực điểm, từ lâu trong lòng hắn Ngọc Vân chính là loại con gái không ra gì, lúc này lại càng ghét bỏ cô hơn, nhìn thấy người mình yêu bị thương bất kì người đàn ông nào cũng muốn đòi lại công bằng. Nhưng trong hoàn cảnh này hẳn vốn không hề biết rằng người hắn yêu thật sự chính là Ngọc Vân còn đối với Ngọc Mai chỉ là một sự hiểu lầm do cô ta cố tình tạo ra.
“ha.. ha...”
Đột nhiên Ngọc Vân phá lên cười hai tiếng, làm hai người đang ôm ấp phải giật mình mà dừng lại động tác.
Khi Ngọc Mai vừa bước vào cửa thì Ngọc Vân cố ngốc đầu dậy.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, dù có chút đau lòng, nhưng Ngọc Vân lại thấy xót xa hơn, cô không xót xa cho chính mình mà thấy xót xa cho Thiên Phong yêu một người không xứng đáng với tình cảm của anh.
“Cô cười cái gì.”
Hoàng Thiên Phong chán ghét vô cùng, cười của Ngọc Vân làm lửa giận trong lòng hắn càng mãnh liệt hơn.
“Tôi cười vì anh quá ngu.”
Ngọc Vân vẫn như củ, ánh mắt kiên định không hề có một chút sợ hãi, trải qua bao nhiêu chuyện cô mới biết khóc lóc là hành sự của một kẻ hèn yếu nhu nhược.
Bình luận facebook