• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New TỔNG HẮC ĐẠO BANG VÀ TÌNH YÊU TỘT ĐỈNH (5 Viewers)

  • Chương 21-22

Chương 21: Thưởng Cho Em Một Nụ Hôn


Lăng Diệp đưa tay nhặt lấy chiếc điện thọai di động đang nằm chỏng chơ trên ghế sofa, vừa đi ra cửa vừa ấn gọi cho Mạc Vũ.


Thanh Phong vẫn đứng đợi bên ngoài phòng chỉ huy, thấy Lăng Diệp đi ra, vội vàng đi theo.


Rất nhanh, đầu điện thoại bên kia đã truyền đến giọng nói thối tha của Mạc Vũ:


“Diệp, có gì phân phó?”


Lăng Diệp đi thẳng vào vấn đề chính luôn:


“Chuyện được chuẩn bị đến đâu rồi?”


“Nhất định ngày mai Nhan gia sẽ trở thành một mớ hỗn độn.” Mạc Vũ tuyên bố.


Lăng Diệp gật đầu cười hài lòng, hào phóng nói:


“Khi về sẽ cho cậu nghỉ phép một tháng.”


Bởi vì câu nói này của Lăng Diệp mà Mạc Vũ vô cùng hưng phấn. diễn♣đàn❖lê❖quý♣đôn Hắn kích động thét to vào điện thọai:


“Diệp, cậu đối với tôi thật tốt! Cậu đúng là cha mẹ tái sinh của tôi! Tôi yêu cậu chết mất. . . . . .”


Đối phương dùng giọng high-decibel(*) thét đến chói tai, khiến Lăng Diệp im bặt. Anh đưa điện thọai cách xa khỏi tai, đề phòng màng nhĩ của mình sẽ rách vì chấn động. Sau hai phút, thấy người kia vẫn thao thao bất tuyệt không ngừng, mà không có chút dấu hiệu nào sẽ im miệng, Lăng Diệp không nghe nổi nữa, liền cúp luôn điện thọai. Anh nhét điện thọai vào trong túi quần, đưa tay móc móc lỗ tai vừa bị Mạc Vũ tàn hại.


(*) Decibel viết tắt là dB: Đơn vị để đo cường độ âm thanh. Tầm nghe của con người khoảng từ 0 đến 125 dB. Dưới 40 dB thì nghe rất khó, trên 105 dB tai sẽ bị đau đớn, và trên 115 dB nghe trong khoảng thời gian dài sẽ bị điếc vĩnh viễn.


“Ông chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong, ngài định dùng ở đâu ạ?” Thấy Lăng Diệp đã rảnh rang, Thanh Phong mới lên tiếng hỏi.


Lăng Diệp nghĩ nghĩ một lúc, nói:


“Trong thời gian này, chuyển địa điểm ăn sang phòng y tế đi.”


Mặc dù trong lòng Thanh Phong thấy hơi thắc mắc, nhưng hắn vẫn cung kính lên tiếng:


“Vâng! Ông chủ.”


Trong lúc ngủ mơ, đột nhiên Úc Hàn Yên nghe thấy những âm thanh “ken két”, lông mày cô nhíu chặt lại, cơn thịnh nộ trong lòng dâng cao lên.


Lăng Diệp thấy Úc Hàn Yên nhíu mày, con ngươi anh đảo quanh mấy cái, biết cô đã tỉnh, lòng anh xẹt qua nụ cười, đưa tay nhéo nhẹ nhẹ lên mặt cô, diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn nói:


“Mở mắt ra.”


Tên đàn ông xấu xa giết người bằng nghìn đao. Anh ta vừa muốn cô nhanh khỏe lại vừa muốn quấy nhiễu thời gian nghỉ ngơi của cô. . . . . . Úc Hàn Yên mắng thầm. Nếu không phải hiện tại tứ chi cô đều vô lực thì nhất định cô sẽ tung chăn trùm lên đầu anh ta, sau đó tay đấm chân đá.


“Anh đếm ba giây, nếu em còn không mở mắt ra, anh sẽ mặc định là em đang mời anh hôn em đó.”


Tiếng chuông báo động trong lòng Úc Hàn Yên lại vang lên lần nữa. Cô bất chợt mở choàng hai mắt ra, hung dữ nhìn chằm chằm khuôn mặt đang cười xấu xa của Lăng Diệp. Giỡn sao! Hiện tại cô yếu như thế, để cho anh ta hôn một cái, nhất định là sẽ chỉ có khí vào mà không có khí ra nha.


Lăng Diệp nhìn thấy ánh mắt căm phẫn, hận đến không thể giết chết luôn được mình của Úc Hàn Yên, tâm trạng anh tốt hẳn lên nói:


“Em đã nghe lời như vậy, anh phải thưởng cho em một nụ hôn rồi!” Nói được làm được, anh cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên môi Úc Hàn Yên.


Ông trời! Đánh chết tôi đi. . . . . . Úc Hàn Yên không chỉ một lần vấn trời:


“Kiếp trước tôi đã tạo ra nghiệt gì, mà gặp phải thứ người như thế này hả?”


Lăng Diệp nhíu mày, nghiêm túc nói:


“Kiếp trước em không gây ra tội gì nên ông trời mới ban ơn cho em gặp được anh.”


Đôi mắt Úc Hàn Yên trợn thật lớn, cô nghĩ thầm:


“Hừ. . . . . . Vậy mà mình đã nói ra khỏi miệng rồi sao?”


Thanh Phong mở chiếc lồng bàn đang đậy khay thủy tinh đựng thức ăn ra, nhắc nhở:


“Ông chủ, có thể ăn được rồi.”


Thì ra ông chủ đã bắt lại được cô gái này. ⊰diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn⊱ Thảo nào ngài ấy lại muốn dùng cơm ở phòng y tế. Nhưng mà, sao cô ấy lại bị thương vậy? Thôi đi, việc này cũng không phải là chuyện của hắn.


Lăng Diệp “Ừ” một tiếng, vẫy tay bảo hắn lui ra. Sau đó anh ngồi vào bàn ăn vừa mới được dọn lên, nhất thời trong phòng y tế chỉ còn lại hai người – anh và Úc Hàn Yên.


Úc Hàn Yên bị mùi thơm của thức ăn làm cho mê hoặc. Cô đưa tay sờ vào cái nút bên mép giường, điều chỉnh cho đầu giường lên cao, mắt nhìm chằm chằm không chớp vào những món ăn đầy đủ hương sắc trên bàn cơm.


Lăng Diệp nhếch mắt lên, nhìn cô hỏi:


“Muốn ăn sao?”


Úc Hàn Yên tưởng rằng anh sẽ để cho mình ăn, vội vui vẻ lên tiếng:


“Uhm uhm uhm.”


Lăng Diệp vô cùng ưu nhã, cắt miếng thịt bò bít tết, cũng không thèm nhìn đôi mắt đang lóe sáng của người kia, cự tuyệt không chút do dự:


“Suy nghĩ một chút đã.”


Mẹ nó. . . . . . Tên đàn ông thối tha! Đang từ thiên đường rơi xuống địa ngục sẽ như thế nào? Tâm trạng của cô bây giờ chính là như thế. diễ●n☺đ●ànlê☺q●uý☺đ●ôn Úc Hàn Yên cắn răng nghiến lợi nói:


“Anh đã không cho tôi ăn, tại sao còn dụ dỗ tôi?!”


Lăng Diệp từ từ đưa một miếng thịt bò bít tết bỏ vào trong miệng, nhai nuốt xong mới chậm rãi nói:


“Con mắt nào của em nhìn thấy anh dụ dỗ em?”


Úc Hàn Yên tức giận quát:


“Hai con!”


Hiếm khi thấy Lăng Diệp có được sự kiên nhẫn, anh giải thích cho cô:


“Bây giờ lục phủ ngũ tạng của em đều rất yếu, chỉ có thể truyền chất dinh dưỡng vào, thức ăn lỏng còn không ăn được, huống chi là những thứ này?”


Úc Hàn Yên im lặng, cơ thể mình như thế nào cô là người hiểu rõ, đều là do cái tên khốn Nhan Hạo thiếu nợ cô. Nhưng mà, cô tuyệt đối sẽ không để bị rơi vào tay hắn lần nữa. Hơn nữa, mối thù này cô không trả, cô thề không làm người!


“Cô gái, nhanh khỏe lại nấu cơm cho anh ăn.”


Mặc dù anh mới chỉ ăn đồ cô nấu có một lần thôi, nhưng anh lại nhớ rất rõ cái hương vị kia. Quả thật là “từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, khôn vờn qua núi không phải mây.” (*)


(*) Đây là câu thơ của tác giả Nguyên Chẩn (TQ)


– Nghĩa đen: Đã từng đi qua biển cả, thì sông nước ở nơi khác sẽ không còn hấp dẫn được nữa. Trừ phi trời quang mây tạnh, mây ở chỗ khác đều ảm đạm biến sắc.


– Nghĩa bóng: Ám chỉ một tình yêu thủy chung, son sắt, không có ai hoặc có gì có thể thay thế được.


Úc Hàn Yên đảo mắt xem thường, hóa ra anh ta nghĩ cô là nô dịch.


…………………..


“Đương gia, Hoàng tử Anca Liệt nói đã chuyển tiền vào tài khoản cho chúng ta, nhưng người phụ trách của ngân hàng Thụy Sĩ lại nói khoản tiền đó vẫn chưa thấy về.”


Nhan Hạo đang ngồi ở trong thư phòng xem tài liệu liền cau mày lại. Theo lý thuyết mà nói, Anca Liệt không có gan trả thiếu tiền hắn, còn ngân hàng Thụy Sĩ cũng chẳng có khả năng chiếm dụng khoản tiền đó. Như vậy, trong đây đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ đã có người chuyển khoản tiền của hắn đi? Ai lại có khả năng lớn đến như vậy, dấu vết cũng không hề lưu lại?


Đế vương của hacker, năm năm trước đã từng tung hoành ngang dọc —— Thiên Nhất? Nhưng vì sao hắn ta phải làm chuyện này? Hơn nữa, hắn đã biến mất từ lâu rồi mà.


…………


“Dừng ở đây đi.”


Mạc Vũ lạnh lùng ra lệnh qua Microphone. Giờ phút này, hắn giống như thợ săn đã nhắm trúng con báo nhỏ, toàn thân hắn tản ra sức mạnh phi thường, trong đáy mắt có thể mơ hồ nhìn ra sự khát máu, khác xa hoàn toàn với cái “loa phát thanh” thường ngày.


Bên cạnh hắn là một người đàn ông trông rất thư sinh, có ngũ quan tinh xảo và làn da nõn nà. ❀diễn❀đàn❀lê❀quý❀đôn❀ Hắn ta nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính hết sức chăm chú, mười ngón tay thon dài, xinh xắn gõ thần tốc trên bàn phím. Nửa phút sau, từ trong miệng hắn truyền ra một giọng nói mỏng, dửng dưng:


“Bốn, ba, hai, một.”


“Khởi động!”


Cùng lúc đối phương ngừng đếm, Mạc Vũ cấp tốc ra lệnh. Độ phòng ngự ở trụ sở chính của Nhan gia khá tốt, ngoài mấy chiếc máy bay luôn trinh sát bên ngoài, còn có ba vũ khí laser hoạt động không ngừng, bất kể ngày đêm, phóng ra những chùm tia có năng lượng cao. Ba vũ khí laser phóng xạ không ngừng, xoay tròn bao trùm lên khắp trụ sở chính của Nhan gia. Máy bay hay tên lửa chỉ cần tiến lại gần sẽ bị phá hủy.


Tuy nhiên, khi các vũ khí laser phóng xạ cùng lúc, cũng sẽ tự vạch trần ra vị trí của chính mình. Chỉ cần dùng chùm tia laser phóng xạ vào vũ khí laser của Nhan gia, thì bọn chúng sẽ trở nên tê liệt. Vì vậy mà Mạc Vũ đã đặt biệt đem ba chiếc máy bay duy nhất có vũ khí laser của bang Liệt Diễm đến đây.


Sau tiếng hạ lệnh của hắn, ba chùm tia laser được bắn ra chói mắt, phá tan bầu trời đêm tối, chia nhau ra chiếu thẳng về phía ba vũ khí laser đang hoạt động của Nhan gia.


“Bắn tên lửa.”


Ngay tức khắc, tên lửa được bắn theo phía sau chùm laser, hướng thẳng về phía trụ sở chính của Nhan gia. Thừa dịp vũ khí laser của Nhan gia đã phá hủy, trong chớp mắt sẽ tấn công vào trụ sở của Nhan gia – đây chính là kế hoạch thứ nhất của Mạc Vũ.


“Đương gia, có người đã phá hủy vũ khí laser của chúng ta, chuông báo động đã cảnh báo cấp độ cao nhất.” Một người đàn ông rất cao, thân hình gầy tong teo chạy vội đến thư phòng của Nhan Hạo, thở hồng hộc báo cáo.


Nhan Hạo nghe xong, đáy mắt chỉ còn lại vẻ rét lạnh cùng khát máu. Khóe miệng hắn khẽ nâng lên:


“Đúng là không biết trời cao đất rộng. . . . . .”


Tưởng rằng phá được ba vũ khí laser của hắn, là có thể tấn công trắng trợn vào trụ sở chính của hắn sao? Hắn ném tài liệu trong tay xuống, đứng dậy đi nhanh ra khỏi cửa.


Đã đến đây rồi, vậy cũng đừng mong rời đi.




Chương 22: Thiên Nhất Và Mạc Vũ


“Có gì đó không đúng.” Thiên Nhất vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, đôi mày đẹp của hắn nhăn tít lại, khiến người khác nhìn thấy thật muốn vuốt cho nó thẳng ra.


Quả nhiên, lời hắn vừa nói ra xong, từ trong trụ sở của Nhan gia bắn ra chùm tia sáng đủ các màu sắc khác nhau, giống như một cái nắp, trùm kín cả trụ sở Nhan gia. Cũng vì chùm sáng dầy đặc này mà bầu trời trở nên sáng rực như ban ngày.


“TMD. . . . . . Đành lòng dốc hết vốn thôi!” (TMD: Một từ chửi tục -> con mẹ nó hay mẹ nó chứ.)


Mặc dù Mạc Vũ đã quen thấy những cảnh này, nhưng hiện giờ trong lòng hắn vẫn không giấu được sự kinh hãi. Tia laser nhiều như vậy, cả chùm như thế, thì ngay một con muỗi đến gần trụ sở Nhan gia cũng sẽ bị xuyên thủng.


“Thiên Nhất, làm nhiễu sóng hệ thống thăm dò của bọn chúng đi.” Cũng may là lần này hắn đều chọn máy bay và tên lửa tàng hình, chỉ cần không bị phát hiện thì sẽ không thể bị phá hủy.


Thiên Nhất “Ừ” một tiếng, cấp tốc vào chương trình trong máy tính, trên chiếc mũi cao thẳng, thanh tú của hắn đã lấm tấm những giọt mồ hôi hột.


“Đương gia, không dò ra được tung tích của bọn họ.” Một giọng đàn ông rắn rỏi vang lên, chìm vào trong bầu không khí căng thẳng ở phòng chỉ huy.


Nhan Hạo hừ nhỏ một tiếng. Quả nhiên là Thiên Nhất! Trừ hắn ra còn ai có khả năng lớn như vậy được. Không ngờ hắn lại có thể làm việc cho bang Liệt Diễm, thể diện của Diễm thật lớn.


“Dốc hết toàn lực, vô hiệu hóa việc nhiễu sóng của bọn họ. Chỉ cần tìm được vị trí của bọn họ, lập tức bắn tên lửa.”


Trong buồng lái, Mạc Vũ quan sát động tĩnh của trụ sở Nhan gia. Cứ giằng co như thế này cũng không phải là một biện pháp, một khi bọn họ tới gần Nhan gia, sẽ bị chùm tia laser kia hủy diệt, nhưng nếu không tới gần Nhan gia cũng sẽ chẳng làm gì được bọn hắn, mà bọn hắn cũng chẳng thể làm gì được Nhan gia.


“Thao tác để máy bay không người lái bị lộ, lấy Nhan gia làm trung tâm, tấn công theo hình quạt vào Nhan gia, trong lúc đó hai chiếc bay liền nhau cho tạo thành góc 60° để thu hút sự chú ý của Nhan gia.” Dùng năm chiếc máy bay không người lái “Ưng” làm vật thế thân, hắn cũng không tin là không thể xuyên thẳng vào thành trì của Nhan gia.


“Đương gia, phát hiện ra dấu vết của năm chiếc máy bay.” Giọng đàn ông rắn rỏi lại vang lên lần nữa, trong sự yên tĩnh của phòng chỉ huy.


Nhan Hạo cười lạnh, hạ lệnh:


“Nhắm bắn.”


Ngay tức khắc, năm tên lửa đang được bao kín trong chùm tia laser, thoát khỏi sự bảo vệ chia nhau ra lao về phía năm chiếc máy bay không người lái của bang Liệt Diễm.


Mạc Vũ thấy trụ sở Nhan gia đang được bao bọc của chùm tia laser đã xuất hiện một lỗ hổng trong phòng ngự liền thét to:


“Tận dụng ngay lúc này!”


Những người đi theo Mạc Vũ đến đây, đều là những người đã theo hắn nhiều năm rồi, tuy rằng không phải mỗi cái nhăn mày hay nụ cười của hắn, bọn họ đều hiểu rõ như lòng bàn tay, nhưng lại hiểu rất rõ phong cách hành sự của hắn.


Giọng hắn vừa phát ra, chiếc máy bay chở hắn cùng ba chiếc máy bay có vũ khí laser, liền đồng thời phóng tên lửa tàng hình về phía lỗ hổng không được chùm laser bao bọc của trụ sở Nhan gia.


Lúc máy bay không người lái bị Nhan gia phá hủy, trên bầu trời ánh hào quang bắn ra bốn phía, cũng là lúc bốn tên lửa tinh anh hạ cánh xuống địa bàn của Nhan gia.


Mạc Vũ thấy chuyển biến tốt liền thu quân, không một chút do dự ra lệnh khẩn cấp:


“Rút lui!”


Dưới sự rung chấn của mặt đất, cùng với âm thanh đinh tai nhức óc, cho Nhan Hạo biết đại bản doanh của hắn đã bị nổ. diiễn。đaàn。leê。quyý。đoôn Sắc mặt hắn u ám có thể chảy ra nước, đôi tay hắn nắm chặt thành quyền, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.


“Đương gia, điện thoại của Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Italy.”


Nhan Hạo hít sâu một hơi, lấy một chiếc khăn tay trắng tinh từ trong túi quần ra. Hắn lau lau vết máu trên tay, xong mới thong thả cầm lấy điện thoại Ngân Kiếm đưa cho. Hắn không hề thu lại khí tức trên người mình, mà coi Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng giống như thủ hạ của mình, thờ ơ nói:


“Nghe nói ông tìm tôi?”


“Nhan đương gia, ngài có thể vui lòng tắt vũ khí laser cùng chùm tia phóng xạ đi được không? Phía bên rất khó báo cáo nha! Những thứ khác tôi đều có thể mắt nhắm mắt mở, cùng lắm sẽ nói đó là do phần tử khủng bố tập kích, nhưng chùm tia phóng xạ kia lại rõ ràng bắn ra từ địa bàn của ngài. Đúng là tôi đã cho phép ngài có thể sử dụng vũ khí laser bất kể thời tiết, tôi sẽ. . . . . .”


Chân mày Nhan Hạo nhăn chặt lại, con ngươi hung ác trong mắt càng thêm điên cuồng, hắn không nhịn được cắt ngang:


“Tôi không thích nghe ông nói nhảm.” Hắn nói xong liền cúp điện thoại, nhìn về phía mọi người trong phòng chỉ huy nói:


“Vũ khí laser chỉ để lại ba cái ở trung tâm của trụ sở, những cái khác cho tắt hết đi.”


“Đương gia, có muốn chúng tôi đuổi theo bọn họ không?” Ngân Kiếm đưa hai tay nhận lấy điện thoại từ Nhan Hạo, hỏi.


Nhan Hạo bỏ lại hai chữ “Không cần” xong, biến mất khỏi phòng chỉ huy. Có Thiên Nhất ở đây, người của hắn có đuổi theo bọn họ cũng sẽ bị làm nhiễu sóng để không nhắm trúng được. Trang bị cao đã quan trọng rồi, nhưng nhân tài đỉnh cao còn quan trọng hơn.


Thủ đô của Syria – Damascus, một trong những chi nhánh của Nhan gia đặt tại đây.


“Nhị Đương Gia, trụ sở chính vừa bị bang Liệt Diễm tấn công.” Một người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ màu đen, chạy vào kho vũ khí, giọng nói lạnh lẽo nhưng đầy cung kính báo cáo với Nhan Dịch.


Nhan Dịch nhíu mày, ngừng lại việc kiểm tra số vũ khí hôm nay vừa cướp được. Hắn nói không đầu không đuôi:


“Những thằng cha kia nên gọi cho tôi rồi mới phải.” Hôm nay bang Liệt Diễm đã làm được thật nhiều việc tốt. Đầu tiên là “tặng” cho hắn một số lượng lớn vũ khí, sau đó lại hung hăng tát cho Nhan Hạo một cái……. Kết quả là, hắn càng có thêm năng lực, người đứng về phía hắn càng nhiều hơn.


Quả nhiên, hắn vừa dứt lời thì điện thoại di động vang lên. Đợi tiếng chuông reo đủ mười giây hắn mới ấn nút nghe máy, nhàn nhạt hỏi:


“Chuyện gì vậy?”


“Nhị đương gia! Mới vừa một phần trụ sở chính đã bị bang Liệt Diễm cho phá tung. Chúng tôi cần ngài về để chủ trì công việc.”


Nghe giọng nói mang theo sự nôn nóng cùng van nài của đối phương, khóe môi Nhan Dịch bất giác cong lên, hắn giả vờ như rất kinh ngạc, căng thẳng hỏi:


“Sao lại như vậy? Không phải đương gia trấn giữ ở trụ sở chính sao?”


“Chúng tôi đều đã nhất trí cho rằng, ngài thích hợp làm đương gia hơn cả!”


Nhan Dịch vừa đi ra cửa, vừa dùng giọng nói không thể tưởng tượng nổi hỏi:


“Đây là các ông muốn tôi cướp ngôi?”


“Lão đương gia vốn muốn truyền lại vị trí chủ nhân cho ngài hơn.”


Nụ cười trên mặt Nhan Dịch càng tươi hơn, nhưng hắn vẫn ra vẻ như cực kỳ khó xử nói:


“Để tôi cân nhắc một chút.”


“Nhị đương gia, Nhan gia có thể tiến được bao xa là nhờ ngài rồi! Xin ngài nhất định phải nhanh trở về!”


Nhan Dịch cúp máy, nhét điện thoại vào túi quần, dùng giọng rất cợt nhả nói với người đàn ông áo đen đi theo sau hắn:


“Thời khắc hiếm hoi trăm năm có một như thế này, sao có thể thiếu tôi được? Thu dọn đồ đạc, quay về trụ sở.”


Trên đường về nước Mỹ, khuôn mặt anh tuấn của Mạc Vũ luôn treo nụ cười khó hiểu, trông giống như tên ngốc nghếch vậy.


Thiên Nhất ngồi bên cạnh Mạc Vũ khẽ cau mày lại, quay sang nhìn hắn mấy lần, cuối cùng đưa ra kết luận: Uhm, không nghi ngờ gì nữa, hắn có bệnh thần kinh.


Lúc máy bay hạ cánh ở sân bay tư nhân vô cùng lớn của bang Liệt Diễm, Thiên Nhất dẫn đầu xách theo túi lap top của hắn. Vì sự an toàn tính mạng, hắn muốn cách xa cái người có đại não co giật này một chút.


Mạc Vũ thấy Thiên Nhất xách chiếc túi laptop đi qua mặt mình, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại. Hắn ưu nhã đứng dậy, hai tay cắm hờ hững vào hai bên túi của chiếc quần tây màu đen được cắt may thủ công, thong thả đi theo phía sau Thiên Nhất xuống máy bay.


“Cùng đi uống một chén thế nào?” Hắn vươn cánh tay lực lưỡng, mạnh mẽ ra kéo Thiên Nhất đang định lên xe ô tô lại, tâm trạng rất tốt đề nghị.


Thiên Nhất đưa lưng về phía mạc Vũ, nghĩ không đến nửa giây đã cự tuyệt thẳng thừng:


“Không đi.” Chưa cần nói tới tửu lượng của hắn chẳng ra gì, hắn thật sự không muốn dính líu quá nhiều với người đàn ông bất thường này, làm không tốt, lúc đó đại não hắn ta căng ra, hắn ta sẽ diệt mình mất.


Mạc Vũ nhíu mày, tay vẫn không buông Thiên Nhất ra, nói:


“Tôi phải cảm tạ anh đã hai lần ra tay trợ giúp tôi.”


Thiên Nhất nhét túi lap top vào băng ghế sau xe, sau đó xoay người, dùng cánh tay khác gạt tay Mạc Vũ đang giữ tay mình ra, lành lạnh nói:


“Không cần.”


Rõ ràng tính khí Mạc Vũ tối nay không tệ. Dắn hết sức kiên nhẫn nói:


“Thế anh đi với tôi vậy.”


“Không muốn.” Thiên Nhất ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Mạc Vũ, nghiêm túc nói.


Đôi mắt đào hoa của Mạc Vũ nhíu lại, hắn kéo mạnh người kia nhét ngồi vào vị trí bên cạnh tay lái, đóng mạnh cửa xe lại, nghênh ngang lái chiếc xe Ferrari màu đỏ bảnh bao rời đi.


Ban đầu, hắn chỉ có ý rủ Thiên Nhất đi uống rượu với mình, nhưng lại thấy người kia tránh hắn như ôn dịch khiến hắn rất khó chịu. Hậu quả đích thực là người kia cũng bị khó chịu theo. Không phải là anh không muốn tiếp xúc nhiều với tôi sao? Tôi còn muốn đi vào cuộc sống của anh cơ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom