Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-76
CHƯƠNG 76: TÔI SẼ ĐIỀU TRA ĐỂ TRẢ LẠI CÔNG BẰNG CHO CÔ
CHƯƠNG 76: TÔI SẼ ĐIỀU TRA ĐỂ TRẢ LẠI CÔNG BẰNG CHO CÔ
Đợi Bùi Danh Chính phản ứng lại, bóng dáng Đường Nhật Khanh đã biến mất ở cửa, anh cố nén cơn tức, xoay người nhìn Bùi Duy, ánh mắt như hận không thể chém anh ta thành hai khúc.
Lúc này không ai nói chuyện, mọi người đều liếc nhìn nhau, lặng lẽ trao đổi ánh mắt.
Bùi Danh Chính siết chặt nắm đấm, rốt cuộc cũng kiềm xuống được lửa giận, anh thuận tay cầm tập tài liệu lên, giải thích với mọi người: “Điều này hoàn toàn là bịa đặt! Mấy ngày đi Nam Hải công tác, chẳng lẽ tôi không hiểu rõ Đường Nhật Khanh đã làm gì sao?”
Đột nhiên có người nói một câu: “Tổng giám đốc Bùi, ngài đừng bao che cô ấy nữa, mọi người đều có mắt nhìn, vẫn phân biệt được đúng sai.”
“Đúng vậy tổng giám đốc Bùi, cô ấy là thư ký của ngài, làm gì có đạo lý một mình cô ấy đi gặp cục trưởng cục quản lý bất động sản chứ!”
“…”
Những tiếng bất đồng vang lên, âm thanh hỗn loạn, Bùi Danh Chính cảm thấy đầu mình ong ong, anh cố nén cơn tức, nhìn mấy người đang đưa ra nghi vấn kia: “Nói như vậy, mấy người thà tin một tờ báo không rõ lai lịch, chứ không tin lời tôi nói?”
Lập tức, mọi người im lặng.
Im lặng trong chốc lát, giám đốc Trần bên phòng kế hoạch bỗng lên tiếng: “Tổng giám đốc Bùi, trong cuộc họp lần trước, tôi đã nói chỉ cho thư ký Đường ở lại khi cô ấy chứng minh được năng lực của mình, nhưng giờ xem ra, chúng tôi không thể xác định được năng lực của cô ấy, dù sao thì bức ảnh này cũng là thật… Vì một thư ký mà khiến mọi người tranh cãi không vui, hay là ngài … sa thải cô ta đi?”
Bùi Danh Chính cười khẩy, đáy mắt đều là châm biếm: “Giám đốc Trần, tôi biết rất rõ năng lực của Đường Nhật Khanh, tôi cũng là người quyết định chuyện giữ hay sa thải cô ấy. Hơn nữa, tôi vẫn muốn nói một câu, ở Bùi Thị chưa có ai vừa bị hiểu lầm oan, còn bị đuổi việc nữa! Tôi sẽ chứng minh chân tướng vụ việc này, sẽ cho mọi người một câu trả lời, quyết không làm qua loa cho xong chuyện!”
Anh nói xong thì quét mắt nhìn tài liệu trên bàn, ánh mắt thâm trầm: “Trước tiên, tôi mong mọi người nên quản tốt chuyện bản thân, đừng nói lung tung, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.”
Anh nói xong thì xoay người rời đi, lúc nhìn Bùi Duy, hai người nhìn nhau mấy giây, rồi anh cất bước đi ra khỏi phòng họp.
Anh tuyệt đối không ngờ chuyện xảy ra hôm nay, anh không chắc chuyện này có liên quan đến Bùi Duy không, nếu thật sự là anh ta làm, chắc chắn anh sẽ không tha cho anh ta!
Ra khỏi phòng họp, Bùi Danh Chính về phía phòng tổng giám đốc, nhưng không về phòng làm việc của mình mà đi thẳng tới trước cửa văn phòng Đường Nhật Khanh.
Anh đẩy cửa đi vào, bên trong không có ai, túi xách của cô vẫn để trên bàn, xem ra cô vẫn chưa quay về.
Anh vội lấy điện thoại ra, gọi cho Đường Nhật Khanh, cuộc gọi đã kết nối nhưng không ai nghe máy.
Bùi Danh Chính nhíu chặt mày, bất giác đã trở nên gấp gáp.
Anh đi ra khỏi phòng, thấy Hồ Nguyệt Như đang cầm ly nước đi tới, anh do dự một lát rồi mở miệng hỏi: “Cô có thấy Đường Nhật Khanh không?”
Hồ Nguyệt Như sửng sốt: “Không có, tổng giám đốc Bùi, nếu anh cần gì thì em có thể đi làm giúp anh.”
“Ừm.” Bùi Danh Chính tùy tiện đáp lại rồi nhấc chân rời đi ngay, giờ anh chỉ muốn gặp Đường Nhật Khanh.
Lần này người giở trò tập tài liệu chắc chắn là cố ý nhắm vào Đường Nhật Khanh, cho dù cô và anh hợp tác đã lấy được mảnh đất nhưng cũng sẽ bị người có ý xấu bôi nhọ.
Anh gọi mấy cuộc liên tiếp đầu bên kia mới có người nghe máy: “A lô…”
Giọng nói hơi nghèn nghẹn giọng mũi, tim Bùi Danh Chính bỗng như thắt lại.
Bùi Danh Chính trầm giọng nói: “Cô đang ở đâu?”
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình, giả vờ bình tĩnh: “Tôi không sao… tổng giám đốc Bùi, lát nữa tôi sẽ về.”
Đã đến nước này rồi, cô còn giả vờ kiên cường trước mặt anh làm gì chứ?
Tay cầm điện thoại của Bùi Danh Chính không khỏi siết chặt, vẻ mặt trở nên thâm trầm lạnh lẽo, rõ ràng đã mất đi vẻ kiên nhẫn cuối cùng: “Đường Nhật Khanh, nói cho tôi biết cô đang ở đâu, đừng để tôi hỏi lại lần ba.”
Giọng điệu không cho phép người khác làm trái của anh khiến Đường Nhật Khanh không thể từ chối được, cô nói nhỏ: “Tôi ở trên sân thượng.”
“Cô ở đó đợi tôi.”
Đầu bên kia truyền đến giọng nam lạnh lùng mạnh mẽ rồi cắt đứt.
Đường Nhật Khanh cầm điện thoại, đứng trên sân thượng tòa cao ốc hơn 20 tầng này ngắm nhìn toàn bộ Hải Thành, tâm trạng phức tạp lại chua xót.
Lúc cô mới lên đây, trong đầu cứ mơ màng, bức ảnh và tờ báo đó giống như thần chú luôn xoay quanh đầu cô.
Cô thật sự đã biết được “Chỉ với một bức ảnh, phần còn lại đều dựa vào biên tập” là gì, chỉ một tấm hình, bọn họ đã trực tiếp định nghĩa cô là gái bán hoa, càng khoa trương hơn là phủi sạch công lao lấy được mảnh đất kia về của cô…
Đường Nhật Khanh cắn chặt môi dưới, tâm trạng không thể bình tĩnh được, cô không biết ai đã làm, nhưng chắc chắn người làm ra chuyện này vô cùng độc ác.
Phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân đang tới gần, tiếp theo đó là tiếng quát khẽ: “Đường Nhật Khanh, cô muốn làm gì vậy?”
Đường Nhật Khanh chưa kịp quay đầu lại đã cảm nhận được có người đi tới, kéo cánh tay cô ngã về sau, giây tiếp theo, cô va vào một lồng ngực rộng rãi mạnh mẽ.
Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô, giọng nói có pha thêm chút tức giận: “Đường Nhật Khanh, chỉ một chút oan ức này mà cô đã chịu không nổi rồi sao? Tôi nói cho cô biết, cô có nhảy lầu cũng không giải quyết được vấn đề gì?”
Lực tay đang ôm eo cô rất lớn, anh hận không thể nhét cô vào trong ngực mình, Đường Nhật Khanh ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Bùi Danh Chính, tim cô đập như trống bỏi.
Cô đâu muốn nhảy lầu, cô chỉ muốn ở nơi này hóng gió tỉnh táo một chút thôi.
“Tôi không…”
Cô định mở miệng giải thích thì một giây sau Bùi Danh Chính cúi người xuống, kéo gần khoảng cách giữa hai người, trong nháy mắt, bốn mắt đối diện nhau, hơi thở hòa quyện, mặt Đường Nhật Khanh tự dưng đỏ lên.
“Tôi sẽ điều tra để trả lại công bằng cho cô, nhưng cô không được từ bỏ bản thân.”
Dường như mỗi một chữ đều mang theo trọng lượng, trực tiếp đả kích tim Đường Nhật Khanh, mũi cô chua xót, trong nháy mắt, nước mắt đã sắp trào ra ngoài.
Cô không muốn bộc lộ nhiều cảm xúc trước mặt Bùi Danh Chính, nhưng nghe thấy câu nói này của anh, trong nháy mắt khiến cô tháo xuống toàn bộ phòng bị và kiêng kị của cô, cô không nhịn được mũi cay cay, rơi lệ.
Cô cắn môi dưới, giơ tay che mắt, cố gắng khôi phục lại tâm trạng của mình.
Bùi Danh Chính thấy dáng vẻ đáng thương của cô thì tim thắt lại, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng nghiêm túc, anh trầm giọng nói: “Nếu cô từ bỏ bản thân, vậy thì tôi không cần giúp cô nữa, cô có hiểu không Đường Nhật Khanh?”
Đường Nhật Khanh cố nén nước mắt, ra sức gật đầu, cô đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt, mở lòng bàn tay ra, hít sâu một hơi: “Tôi sẽ không từ bỏ bản thân.”
“Tốt.” Bùi Danh Chính nhìn cô thật lâu rồi buông cô ra, lùi về sau nửa bước, trầm giọng nói: “Cô điều chỉnh lại cảm xúc rồi trở về văn phòng.”
Anh thấy Đường Nhật Khanh gật đầu mới xoay người, nhấc chân đi về phía lối vào cầu thang trên sân thượng.
Đường Nhật Khanh nhìn bóng lưng rời đi của anh, cô hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng.
Có một người vẫn luôn ở bên cạnh tin tưởng, ủng hộ cô, cô có lý do gì để từ bỏ bản thân chứ.
10 phút sau, cô xuống lầu, trở về phòng tổng giám đốc, cô chưa đi tới cửa đã thấy Hồ Nguyệt Như đứng bên cạnh, nhìn cô với vẻ mặt mỉa mai.
Vẻ mặt cô lạnh nhạt, lúc cô định vòng qua người cô ta thì Hồ Nguyệt Như bỗng nói một câu: “Thư ký Đường, tôi nghe nói lần này cô đã đóng góp không ít trong việc Bùi Thị lấy được mảnh đất kia nhỉ?”
CHƯƠNG 76: TÔI SẼ ĐIỀU TRA ĐỂ TRẢ LẠI CÔNG BẰNG CHO CÔ
Đợi Bùi Danh Chính phản ứng lại, bóng dáng Đường Nhật Khanh đã biến mất ở cửa, anh cố nén cơn tức, xoay người nhìn Bùi Duy, ánh mắt như hận không thể chém anh ta thành hai khúc.
Lúc này không ai nói chuyện, mọi người đều liếc nhìn nhau, lặng lẽ trao đổi ánh mắt.
Bùi Danh Chính siết chặt nắm đấm, rốt cuộc cũng kiềm xuống được lửa giận, anh thuận tay cầm tập tài liệu lên, giải thích với mọi người: “Điều này hoàn toàn là bịa đặt! Mấy ngày đi Nam Hải công tác, chẳng lẽ tôi không hiểu rõ Đường Nhật Khanh đã làm gì sao?”
Đột nhiên có người nói một câu: “Tổng giám đốc Bùi, ngài đừng bao che cô ấy nữa, mọi người đều có mắt nhìn, vẫn phân biệt được đúng sai.”
“Đúng vậy tổng giám đốc Bùi, cô ấy là thư ký của ngài, làm gì có đạo lý một mình cô ấy đi gặp cục trưởng cục quản lý bất động sản chứ!”
“…”
Những tiếng bất đồng vang lên, âm thanh hỗn loạn, Bùi Danh Chính cảm thấy đầu mình ong ong, anh cố nén cơn tức, nhìn mấy người đang đưa ra nghi vấn kia: “Nói như vậy, mấy người thà tin một tờ báo không rõ lai lịch, chứ không tin lời tôi nói?”
Lập tức, mọi người im lặng.
Im lặng trong chốc lát, giám đốc Trần bên phòng kế hoạch bỗng lên tiếng: “Tổng giám đốc Bùi, trong cuộc họp lần trước, tôi đã nói chỉ cho thư ký Đường ở lại khi cô ấy chứng minh được năng lực của mình, nhưng giờ xem ra, chúng tôi không thể xác định được năng lực của cô ấy, dù sao thì bức ảnh này cũng là thật… Vì một thư ký mà khiến mọi người tranh cãi không vui, hay là ngài … sa thải cô ta đi?”
Bùi Danh Chính cười khẩy, đáy mắt đều là châm biếm: “Giám đốc Trần, tôi biết rất rõ năng lực của Đường Nhật Khanh, tôi cũng là người quyết định chuyện giữ hay sa thải cô ấy. Hơn nữa, tôi vẫn muốn nói một câu, ở Bùi Thị chưa có ai vừa bị hiểu lầm oan, còn bị đuổi việc nữa! Tôi sẽ chứng minh chân tướng vụ việc này, sẽ cho mọi người một câu trả lời, quyết không làm qua loa cho xong chuyện!”
Anh nói xong thì quét mắt nhìn tài liệu trên bàn, ánh mắt thâm trầm: “Trước tiên, tôi mong mọi người nên quản tốt chuyện bản thân, đừng nói lung tung, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.”
Anh nói xong thì xoay người rời đi, lúc nhìn Bùi Duy, hai người nhìn nhau mấy giây, rồi anh cất bước đi ra khỏi phòng họp.
Anh tuyệt đối không ngờ chuyện xảy ra hôm nay, anh không chắc chuyện này có liên quan đến Bùi Duy không, nếu thật sự là anh ta làm, chắc chắn anh sẽ không tha cho anh ta!
Ra khỏi phòng họp, Bùi Danh Chính về phía phòng tổng giám đốc, nhưng không về phòng làm việc của mình mà đi thẳng tới trước cửa văn phòng Đường Nhật Khanh.
Anh đẩy cửa đi vào, bên trong không có ai, túi xách của cô vẫn để trên bàn, xem ra cô vẫn chưa quay về.
Anh vội lấy điện thoại ra, gọi cho Đường Nhật Khanh, cuộc gọi đã kết nối nhưng không ai nghe máy.
Bùi Danh Chính nhíu chặt mày, bất giác đã trở nên gấp gáp.
Anh đi ra khỏi phòng, thấy Hồ Nguyệt Như đang cầm ly nước đi tới, anh do dự một lát rồi mở miệng hỏi: “Cô có thấy Đường Nhật Khanh không?”
Hồ Nguyệt Như sửng sốt: “Không có, tổng giám đốc Bùi, nếu anh cần gì thì em có thể đi làm giúp anh.”
“Ừm.” Bùi Danh Chính tùy tiện đáp lại rồi nhấc chân rời đi ngay, giờ anh chỉ muốn gặp Đường Nhật Khanh.
Lần này người giở trò tập tài liệu chắc chắn là cố ý nhắm vào Đường Nhật Khanh, cho dù cô và anh hợp tác đã lấy được mảnh đất nhưng cũng sẽ bị người có ý xấu bôi nhọ.
Anh gọi mấy cuộc liên tiếp đầu bên kia mới có người nghe máy: “A lô…”
Giọng nói hơi nghèn nghẹn giọng mũi, tim Bùi Danh Chính bỗng như thắt lại.
Bùi Danh Chính trầm giọng nói: “Cô đang ở đâu?”
Đường Nhật Khanh hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình, giả vờ bình tĩnh: “Tôi không sao… tổng giám đốc Bùi, lát nữa tôi sẽ về.”
Đã đến nước này rồi, cô còn giả vờ kiên cường trước mặt anh làm gì chứ?
Tay cầm điện thoại của Bùi Danh Chính không khỏi siết chặt, vẻ mặt trở nên thâm trầm lạnh lẽo, rõ ràng đã mất đi vẻ kiên nhẫn cuối cùng: “Đường Nhật Khanh, nói cho tôi biết cô đang ở đâu, đừng để tôi hỏi lại lần ba.”
Giọng điệu không cho phép người khác làm trái của anh khiến Đường Nhật Khanh không thể từ chối được, cô nói nhỏ: “Tôi ở trên sân thượng.”
“Cô ở đó đợi tôi.”
Đầu bên kia truyền đến giọng nam lạnh lùng mạnh mẽ rồi cắt đứt.
Đường Nhật Khanh cầm điện thoại, đứng trên sân thượng tòa cao ốc hơn 20 tầng này ngắm nhìn toàn bộ Hải Thành, tâm trạng phức tạp lại chua xót.
Lúc cô mới lên đây, trong đầu cứ mơ màng, bức ảnh và tờ báo đó giống như thần chú luôn xoay quanh đầu cô.
Cô thật sự đã biết được “Chỉ với một bức ảnh, phần còn lại đều dựa vào biên tập” là gì, chỉ một tấm hình, bọn họ đã trực tiếp định nghĩa cô là gái bán hoa, càng khoa trương hơn là phủi sạch công lao lấy được mảnh đất kia về của cô…
Đường Nhật Khanh cắn chặt môi dưới, tâm trạng không thể bình tĩnh được, cô không biết ai đã làm, nhưng chắc chắn người làm ra chuyện này vô cùng độc ác.
Phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân đang tới gần, tiếp theo đó là tiếng quát khẽ: “Đường Nhật Khanh, cô muốn làm gì vậy?”
Đường Nhật Khanh chưa kịp quay đầu lại đã cảm nhận được có người đi tới, kéo cánh tay cô ngã về sau, giây tiếp theo, cô va vào một lồng ngực rộng rãi mạnh mẽ.
Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu cô, giọng nói có pha thêm chút tức giận: “Đường Nhật Khanh, chỉ một chút oan ức này mà cô đã chịu không nổi rồi sao? Tôi nói cho cô biết, cô có nhảy lầu cũng không giải quyết được vấn đề gì?”
Lực tay đang ôm eo cô rất lớn, anh hận không thể nhét cô vào trong ngực mình, Đường Nhật Khanh ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Bùi Danh Chính, tim cô đập như trống bỏi.
Cô đâu muốn nhảy lầu, cô chỉ muốn ở nơi này hóng gió tỉnh táo một chút thôi.
“Tôi không…”
Cô định mở miệng giải thích thì một giây sau Bùi Danh Chính cúi người xuống, kéo gần khoảng cách giữa hai người, trong nháy mắt, bốn mắt đối diện nhau, hơi thở hòa quyện, mặt Đường Nhật Khanh tự dưng đỏ lên.
“Tôi sẽ điều tra để trả lại công bằng cho cô, nhưng cô không được từ bỏ bản thân.”
Dường như mỗi một chữ đều mang theo trọng lượng, trực tiếp đả kích tim Đường Nhật Khanh, mũi cô chua xót, trong nháy mắt, nước mắt đã sắp trào ra ngoài.
Cô không muốn bộc lộ nhiều cảm xúc trước mặt Bùi Danh Chính, nhưng nghe thấy câu nói này của anh, trong nháy mắt khiến cô tháo xuống toàn bộ phòng bị và kiêng kị của cô, cô không nhịn được mũi cay cay, rơi lệ.
Cô cắn môi dưới, giơ tay che mắt, cố gắng khôi phục lại tâm trạng của mình.
Bùi Danh Chính thấy dáng vẻ đáng thương của cô thì tim thắt lại, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng nghiêm túc, anh trầm giọng nói: “Nếu cô từ bỏ bản thân, vậy thì tôi không cần giúp cô nữa, cô có hiểu không Đường Nhật Khanh?”
Đường Nhật Khanh cố nén nước mắt, ra sức gật đầu, cô đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt, mở lòng bàn tay ra, hít sâu một hơi: “Tôi sẽ không từ bỏ bản thân.”
“Tốt.” Bùi Danh Chính nhìn cô thật lâu rồi buông cô ra, lùi về sau nửa bước, trầm giọng nói: “Cô điều chỉnh lại cảm xúc rồi trở về văn phòng.”
Anh thấy Đường Nhật Khanh gật đầu mới xoay người, nhấc chân đi về phía lối vào cầu thang trên sân thượng.
Đường Nhật Khanh nhìn bóng lưng rời đi của anh, cô hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng.
Có một người vẫn luôn ở bên cạnh tin tưởng, ủng hộ cô, cô có lý do gì để từ bỏ bản thân chứ.
10 phút sau, cô xuống lầu, trở về phòng tổng giám đốc, cô chưa đi tới cửa đã thấy Hồ Nguyệt Như đứng bên cạnh, nhìn cô với vẻ mặt mỉa mai.
Vẻ mặt cô lạnh nhạt, lúc cô định vòng qua người cô ta thì Hồ Nguyệt Như bỗng nói một câu: “Thư ký Đường, tôi nghe nói lần này cô đã đóng góp không ít trong việc Bùi Thị lấy được mảnh đất kia nhỉ?”