• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-74

CHƯƠNG 74: ĐỀU DO CÔ HẾT




CHƯƠNG 74: ĐỀU DO CÔ HẾT
Đường Nhật Khanh cắn môi, đỏ mặt, không nói một lời.
Vừa rồi cô cũng không phản ứng lại, có điều vừa nghe thấy Bùi Danh Chính nói sẽ tăng lương cho mình cô liền gọi anh là “tổng giám đốc Bùi” theo phản xạ có điều kiện.
May là người phục vụ bưng thức ăn lên đúng lúc nên bầu không khí gượng gạo đã được phá vỡ, Đường Nhật Khanh thầm thở phào nhẹ nhõm, cô thèm thuồng nhìn con vịt quay mỡ màng, vàng ruộm.
Bàn ăn đột nhiên vô cùng yên tĩnh, Đường Nhật Khanh chẳng còn để ý gì đến xung quanh nữa, cô chỉ chuyên tâm thưởng thức những món ăn ngon lành trên bàn, nhưng chẳng mấy chốc cô bỗng dưng cảm thấy có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình.
Cô vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Bùi Danh Chính, còn anh vừa nhìn vào ánh mắt của cô thì đáy mắt liền hiện lên nét cười, nhưng không đợi Đường Nhật Khanh kịp nhận ra điều đó anh đã dời ánh mắt sang hướng khác.
Đường Nhật Khanh cảm thấy khó hiểu liền hỏi: "Sao vậy?"
Bùi Danh Chính bình tĩnh buông đôi đũa trong tay xuống rồi nhướng mắt nhìn cô, biểu hiện không còn lạnh lùng như lúc đầu nữa mà đổi lại rất ngộ: "Khóe miệng cô dính thức ăn."
Trên gương mặt trắng nõn của Đường Nhật Khanh dính một chấm nước tương bé tí ti gần khóe miệng, trông chẳng khác nào một nốt ruồi nho nhỏ, vô tình khiến gương mặt của cô trông rất ngộ nghĩnh.
Đường Nhật Khanh cầm lấy khăn ăn, lau lau khóe miệng, rồi lại nhìn Bùi Danh Chính, nghiêm túc hỏi: “Còn nữa không?"
"Nốt ruồi nhỏ màu đen" ở bên phải, còn cô lại lau phía bên trái nên Bùi Danh Chính nhìn cô, cơ mặt dãn ra sau đó đành phải giơ tay lau nhẹ.
Ngón tay thon dài của anh nâng cằm cô lên rồi dùng ngón tay cái lau nhẹ khóe môi của cô, lau sạch chút nước tương còn sót lại.
"Hết rồi." Bùi Danh Chính buông tay.
Những ngón tay thô ráp và ấm nóng của anh khẽ cọ vào cằm và khóe miệng khiến cô bất chợt giật mình, hai má đỏ ửng.
Đường Nhật Khanh vội vã cúi đầu để che giấu sự hoảng loạn trong lòng, nhưng cô vừa mới cuối đầu ăn được hai miếng mì thì nghe thấy một giọng nói cất lên: “Ngày mai, cô sẽ cùng tôi đến cuộc họp cấp cao để bàn về dự án Nam Hải.”
Tại cuộc họp cấp cao lần trước, Đường Nhật Khanh chỉ mới vừa nhậm chức, cô còn bị Bùi Duy chất vấn năng lực giữa cuộc họp, không chỉ thế còn bày trò đánh cược cùng Bùi Danh Chính ngay trong cuộc họp, hiện tại họ đã dành được dự án Nam Hải nên dĩ nhiên là phải gặp mọi người để chứng minh điều đó.
Đường Nhật Khanh cũng hiểu được việc Bùi Danh Chính đưa cô theo là vì danh dự của cô, bởi lẽ sau tất cả mọi người luôn cho rằng cô chỉ là một bình hoa di động chẳng có chút năng lực nào.
Cô ngẩng đầu nhìn Bùi Danh Chính rồi gật đầu.
Cô không thể không thừa nhận một điều, có đôi lúc Bùi Danh Chính là một người đàn ông khiến người ta phải cảm động, bình tĩnh quyết đoán, năng lực hơn người, nhưng lại đặc biệt để ý đến cảm nhận của cô, có điều, giữa anh và cô rốt cuộc vẫn tồn tại một khoảng cách.
Cùng lúc đó, tại một căn phòng sang trọng của tòa nhà Đế Cảnh.
Bùi Duy đang uống whisky tại một cái bàn tròn bên ban công, im lìm không nói một tiếng, sắc mặt căng thẳng đến đáng sợ.
Chương Tú Tú thì khó chịu ngồi trong phòng nhìn người đàn ông đang uống rượu giải sầu qua tấm kính trong suốt.
Kể từ lúc đến đây, anh ta luôn phiền não như vậy, dù không hỏi cô cũng đoán được, hôm nay là ngày Bùi Danh Chính quay lại Hải Thành, Bùi Duy bực tức như vậy chứng tỏ là anh ta đang rất khó chịu trong lòng.
Chương Tú Tú hít sâu rồi bước ra ban công, ngồi xuống bên cạnh Bùi Duy, nhẹ nhàng đưa tay ngăn ly rượu mà anh ta đang định đưa lên môi, sau đó nũng nịu nói: “Cậu chủ Duy đừng uống nữa, anh uống nhiều như vậy làm em rất đau lòng…”
"Đau lòng?" Bùi Duy cười nhạt, nhìn lướt qua Chương Tú Tú rồi hất tay cô ta ra, tiếp tục nâng ly uống cạn.
Bùi Danh Chính vừa quay về công ty liền mắng anh ta như tát nước vào mặt, hơn nữa còn mắng anh ta ngay trước mặt Đường Nhật Khanh, bảo sao anh ta không tức giận? Vốn định nhân cơ hội Bùi Danh Chính đi công tác để thực hiện một vài giai đoạn của dự án nhằm tranh công, nào ngờ tất cả đều bị anh ấy gạt phăng.
Bùi Duy càng nghĩ càng giận, anh cầm chai rượu lên rót vào ly, Chương Tú Tú ngồi bên cạnh nhìn chứ không dám ra sức khuyên can nữa, cô chỉ dám hỏi: “Cậu Duy không vui thì em cũng chẳng vui vẻ gì, hay anh hãy tâm sự với em một chút xem đã xảy ra chuyện gì, đừng giữ trong lòng một mình như thế."
Bùi Duy còn chưa kịp nói thì di động bên cạnh đã rung lên, anh ta tiện tay cầm lên xem thì thấy là thông báo của cuộc họp cấp cao ngày mai do công ty gửi đến.
Anh ta cười khẩy, đáy mắt hiện ra sự lạnh lẽo: “Hội nghị cấp cao? Chỉ sợ là muốn nhắm vào mình mà thôi, Bùi Danh Chính, cậu giành được miếng đất Nam Hải đó thì sao nào! Còn cả Đường Nhật Khanh nữa! Tôi không tin một cô nàng tiểu thư của nhà họ Đường lại có khả năng làm được cái chức trợ lý tổng giám đốc! Đúng là buồn cười!"
Nói xong, anh ta liền đập mạnh điện thoại lên bàn rồi tiếp tục uống rượu, Chương Tú Tú thấy thế liền uốn éo dựa vào bả vai của Bùi Duy, còn mắt thì liếc về phía màn hình di động.
Thì ra người khiến tâm trạng của Bùi Duy trở nên khó chịu như vậy không chỉ có một mình Bùi Danh Chính mà còn có Đường Nhật Khanh… Lần trước, tại sảnh lớn của khách sạn Đêm Sao, Bùi Duy cũng đã vì người phụ nữ này mà nổi giận với cô ta, còn cả chuyện động tay động chân trong rượu của Đường Nhật Khanh trước đó bị Bùi Duy phát hiện mà cô đã bị anh ta lạnh nhạt suốt mấy ngày liền...
Chương Tú Tú bặm môi, trong lòng như bị uất nghẹn nhưng bỗng nhiên một bàn tay trực tiếp đẩy cô sang một bên: “Cút! Đừng quấy rầy tôi!”
Chương Tú Tú bị đẩy bất ngờ nên không kịp đề phòng, khiến cô ta suýt chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống, cô ta siết chặt tay, nhìn Bùi Duy đã say rượu, cuối cùng vẫn không nói tiếng nào mà đứng dậy quay vào phòng.
Đều là do Đường Nhật Khanh!
Lửa giận vô hình bùng lên, chỉ trong chốc lát, Chương Tú Tú đã đổ tất cả tội lỗi lên đầu Đường Nhật Khanh, cô ta nghiến răng, âm thầm quyết định! Cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Đường Nhật Khanh!
*
Rời khỏi Lan Quế Phường, Đường Nhật Khanh liền về thẳng nhà, nhưng vừa mới đẩy cổng ra, đi bộ đến hiên nhà thì thấy sảnh lớn chỉ mở một ngọn đèn, ánh sáng trong phòng mờ mờ tỏ tỏ.
Đường Nhật Khanh nhìn khắp một lượt, một bóng người cũng chẳng thấy, cô liền gọi lớn: “Mẹ…"
Trong chốc lát, bà Đường liền xuất hiện ở đầu cầu thang, thấy Đường Nhật Khanh, bà liền vội vã bước xuống: “Khanh về rồi hả con!"
Đường Nhật Khanh trong lòng rất vui nên cũng vội vã chạy tới: “Mẹ, mẹ ăn cơm tối chưa? Con có mang vịt quay về cho mẹ."
Trước khi về cô liền nhớ đến mẹ, có lẽ bà vẫn chưa ăn tối nên tiện tay gói một ít thức ăn mang về.
"Mẹ có ăn ít cháo rồi, cứ để xuống bàn đi." Bà Đường vừa nói vừa cầm lấy hộp thức ăn đặt sang một bên: “Công việc thế nào?"
"Rất thuận lợi."
"Vậy là tốt rồi, con nhanh đi nghỉ ngơi đi, mẹ đi gọt cho con ít trái cây." Bà Đường vừa nói vừa đi vào bếp.
Đường Nhật Khanh đang định đến ghế sofa thì đột nhiên cảm thấy bày biện trong phòng đã thay đổi, mấy món đồ trang trí vốn được đặt ở sảnh lớn không còn nữa, lúc này trông hơi trống.
Đường Nhật Khanh nhìn cái bàn nhỏ trống không bên cạnh ghế sa lon, lấy làm lạ hỏi: “Mẹ, chùm nho bằng ngọc nằm trên bàn đâu mất rồi?"
Đáng lẽ trong phòng khách có rất nhiều đồ trang trí nhưng hôm nay hình như không còn gì cả, nhưng trước khi cô đi, rõ ràng mọi thứ vẫn còn đó mà.
Im lặng vài giây, bà Đường mới nói: “Mẹ đã bán hết đống nội thất trong nhà rồi, mấy thứ đó có để ở nhà cũng chẳng để làm gì.”
Chỉ một lát sau bà đã mang một đĩa trái cây từ trong phòng bếp đi ra, đặt lên bàn trà rồi đẩy tới trước mặt Đường Nhật Khanh: “Khanh, con ăn chút trái cây đi."
"Dạ." Đường Nhật Khanh đáp lời xong liền thuận miệng hỏi một câu: “Mẹ, đồ nội thất cùng với mấy thứ đồ thủ công mỹ nghệ bán được khoảng bao nhiêu tiền?"
Bà Đưỡng hơi mất tự nhiên, bà do dự một chút rồi nói với cô cô: “Cũng chẳng được bao nhiêu, nếu con cần thì mẹ sẽ đưa số tiền đó cho con."
"Mẹ, ý con không phải vậy, con không cần tiền của mẹ.” Đường Nhật Khanh ngồi thẳng người, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Con chỉ muốn nhắc nhở mẹ, sau này đừng chơi bài nữa, nếu không chúng ta có bao nhiêu tiền đi nữa cũng chẳng thấm tháp vào đâu.”
Bà Đường nghe xong liền gật đầu lia lịa: “Mẹ biết rồi! Mẹ sẽ không phung phí đâu!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom