• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11
  • Chap-27

CHƯƠNG 27: CÓ MỘT SỐ CHUYỆN KHÔNG NHẤT THIẾT PHẢI VỀ NHÀ MỚI LÀM ĐƯỢC




CHƯƠNG 27: CÓ MỘT SỐ CHUYỆN KHÔNG NHẤT THIẾT PHẢI VỀ NHÀ MỚI LÀM ĐƯỢC
Sau khi Bùi Danh Chính sát trùng vết thương xong mới ngẩng đầu, tiện tay ném miếng bông vào thùng rác: “Nhìn gì?”
Đường Nhật Khanh sực tỉnh, nghe anh hỏi cô liền á khẩu, cắn môi không nói được lời nào.
Bùi Danh Chính nhếch môi nhưng không nói tiếng nào, mãi một lát sau mới nhìn Đường Nhật Khanh cười: “Người đàn ông lúc nãy là phó tổng giám đốc của công ty, Phương Vĩnh Thành, ông ta chê cô ngốc, bảo tôi sa thải cô, cô cảm thấy thế nào?”
Đường Nhật Khanh trong lòng chùng xuống, cười cười nhìn Bùi Danh Chính, nhất thời không đoán được anh đang nghĩ gì.
Khi nhắc đến Phương Vĩnh Thành, cô vẫn thường nghe nói rằng, phó tổng giám đóc của công ty nhà họ Bùi và Bùi Duy là cùng cấp bậc, năm xưa từng là kiện tướng cùng bác Bùi đánh Nam dẹp Bắc giành thị trường, uy vọng và quyền lực tại công ty nhà họ Bùi không hề nhỏ, năng lực cũng rất mạnh, là một nhân vật không thể khinh thường, hơn nữa có người nói Phương Vĩnh Thành là một người rất chú tâm vào sự nghiệp…
Bùi Danh Chính thấy Đường Nhật Khanh không những không trả lời cầu hỏi của mình mà còn ngồi ngẩn ngơ, anh liền nghiêng người đưa tay đẩy Đường Nhật Khanh áp lưng vào ghế so-fa.
Đường Nhật Khanh sực tỉnh, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cô hít vào một hơi: “Sa thải người ta rồi lại muốn giữ người ta lại, người ta nói cũng chẳng thèm để ý, quyền quyết định thật sự chẳng phải đều nằm trong tay tổng giám đốc Bùi sao?"
Bùi Danh Chính khẽ cười như thể bị những lời nghiêm túc đó của cô chọc cười, tay anh liền táy máy, bóp eo cô một cái rồi ghé vào tai cô: “Chỉ dựa vào việc vừa rồi cô thà để cà phê đổ lên người mình chứ không để đổ lên người tôi là tôi đã không nỡ bỏ rơi cô rồi.”
Vành tai của Đường Nhật Khanh tê tái như có dòng điện chạy qua, cảm giác tê dại ấy lan truyền đến tay chân và toàn thân khiến hơi thở của cô dồn dập hơn.
Bùi Danh Chính cũng cảm thấy cơ thể của mình có phản ứng khác lạ, chủ động dán lại gần cô, cằm hờ hững cạ vào gò má cô.
Đường Nhật Khanh đỏ mặt, hít sâu rồi khẽ nhắc nhở: “Tổng giám đốc Bùi, chúng ta đang ở công ty…"
Bùi Danh Chính cười khẽ, cố ý khiêu khích: “Có một số việc không nhất định phải về nhà mới làm được."
Toàn thân Đường Nhật Khanh run rẩy, cả người đều nóng lên, cô cố dùng sức đẩy nhẹ Bùi Danh Chính ra rồi vội vã đứng dậy khỏi ghế salon, xấu hổ lùi về sau hai bước: “Tổng giám đốc Bùi, tôi còn chuyện muốn báo cáo, cuộc hẹn với chủ tịch Trần của ngân hàng Phát triển Công thương tại thành phố Hải Thành đã thay đổi, có thể phải đợi đến ngày mai, chiều nay vẫn còn trống lịch trình nên có thể sắp xếp cuộc gặp mặt với người phụ trách của công ty Phong Hành hoặc tập đoàn Thịnh Hoa, xin anh cho ý kiến.”
Vừa nhắc tới công việc, Bùi Danh Chính liền trở nên nghiêm túc, anh hơi do dự một chút rồi nói: “Phong Hành và Thịnh Hoa đều dời lại đi, tạm thời không gặp, chiều nay tôi đã có kế hoạch khác rồi nên hãy sắp xếp tài xế cho tôi là được.”
"Được." Đường Nhật Khanh nói xong liền ngước mắt thử dò xét Bùi Danh Chính nhưng thấy anh không nói gì, cô liền nói: “Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước."
Đúng lúc có người gõ cửa, là cấp dưới của Bùi Danh Chính đến báo cáo công chuyện, Đường Nhật Khanh liền nhân cơ hội rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Vừa đi ra cô liền thấy Hồ Nguyệt Như đứng cách cửa phòng làm việc không xa, cô ta vừa thấy cô liền bước tới.
"Tôi nghe nói cô làm đổ cà phê hả? Mặt đỏ như vậy, không lẽ bị mắng sao?" Hồ Nguyệt Như hỏi liên tục, đáy mắt không giấu được khoái trá và hiếu kỳ.
Đường Nhật Khanh nghe cô ta hỏi như vậy liền đưa tay lên xoa má, tiện thể đáp một tiếng: “Ừ."
Hồ Nguyệt Như trông thấy dáng vẻ của Đường Nhật Khanh còn tưởng Bùi Danh Chính đã thật sự mắng cô một trận nên lại càng khoái trá: “Đúng là đồ vụng về! Không hiểu tại sao tổng giám đốc lại để cô làm thư ký nữa!"
Đường Nhật Khanh ngước mắt, nhìn về phía Hồ Nguyệt Như, đáp lại một câu nhẹ bẫng: “Vừa rồi khi ở trong văn phòng, phó tổng giám đốc rất nghiêm khắc, còn bảo tổng giám đốc Bùi sa thải tôi..."
Hồ Nguyệt Như vừa nghe cô nói vậy, khóe miệng liền ngoác đến tận mang tai: “Phó tổng giám đốc Phương nổi tiếng là người hà khắc mà, mắc lỗi trước mặt ông ấy thì cô hoàn toàn không còn cơ hội thứ hai đâu!"
Đường Nhật Khanh cười cười, thuận thế hỏi tiếp: “Ngày hôm qua đi theo tổng giám đốc Bùi đến cuộc họp cấp cao, tại sao tôi không thấy phó tổng giám đốc Phương nhỉ?”
"Phó tổng giám đốc Phương đi Đức để đàm phán một hạng mục, chính là vì hạng mục Nam Hải ba tháng trước mà ông ấy chưa đàm phán xong, khiến công ty mất mặt, nên mới chịu nhận chủ động xin một mình đi nước ngoài một tháng, khảo sát kỹ thuật liên quan đến dự án, mới vừa về hôm nay!”
Hồ Nguyệt Như bất tri bất giác nói một tràng, nhưng chỉ chốc lát sau chợt nhận ra liền liếc mắt nhìn Đường Nhật Khanh: “Nói với cô nhiều như vậy để làm gì nhỉ! Có nói cô cũng chẳng hiểu! Đừng tưởng tổng giám đốc Bùi mắng cô là xong chuyện nhé! Đừng quên mang thảm dơ đi giặt! Tấm thảm trải sàn trong phòng tổng giám đốc là hàng nhập khẩu đấy, làm hư thì cô đền không nổi đâu!”
Đường Nhật Khanh cười cười nhưng không giận: “Tôi nhớ rồi, tôi sẽ tranh thủ thời gian để mang đi giặt.”
Khi quay lại phòng làm việc của mình, Đường Nhật Khanh mới có thời gian yên tĩnh ngồi nghĩ lại những lơi mà Bùi Danh Chính và Phương Vĩnh Thành đã nói với nhau trong văn phòng lúc nãy.
Phương Vĩnh Thành vừa mới về nước, còn chưa kịp thích nghi với sự chênh lệch múi giờ đã lập tức đến công ty... còn Bùi Danh Chính lại nói cuối tuần này muốn đến thành phố Nam Hải công tác, bảo Phương Vĩnh Thành nghỉ ngơi cho khỏe, công ty có Bùi Duy là được rồi…
Đường Nhật Khanh càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện phức tạp, mối quan hệ ngoài mặt thì hài hòa này rốt cuộc đang ẩn giấu những mối quan hệ lợi ích nào đây? Cô nhất thời nghĩ không ra nhưng lại mơ hồ cảm giác được, Phương Vĩnh Thành người này tuyệt đối không phải là một ngọn đèn cạn dầu.
*
Buổi chiều, Bùi Danh Chính không ở công nên có một số tài liệu được đưa thẳng đến chỗ Đường Nhật Khanh cùng với một số tài liệu cần phải ký gấp trong ngày, Đường Nhật Khanh gọi điện thoại hỏi ý kiến của Bùi Danh Chính xem có muốn gửi file mềm sang cho anh không, sau khi được sự đống ý mới dám lấy con dấu riêng của anh đóng vào.
Sau khi tài liệu được phê duyệt, Đường Nhật Khanh liền trực tiếp đưa đến phòng tài vụ vì đó là những văn kiện khẩn, khi bước ra khỏi thang máy cô liền nhìn thấy một người trông có vẻ quen mặt đang đi đến.
Là Chương Tú Tú, tuy cô ta mang một cái kính đen lớn nhưng với khuôn mặt mang tính biểu tượng xuất hiện đầy trên các biển quảng cáo ngoài đường thì làm sao mà không nhận ra được chứ?
Đường Nhật Khanh khẽ nhíu mày, vốn định giả bộ không nhìn thấy nhưng Chương Tú Tú lại nhìn chằm chằm cô.
Lúc đầu khi nhìn thấy Đường Nhật Khanh, Chương Tú Tú còn tưởng mình hoa mắt nhìn lầm rồi, nhưng không ngờ khi vừa lại gần thì đúng là cô thật.
Quả nhiên cô đã đến công ty nhà họ Bùi làm việc!
Lần trước vì chuyện cô giở trò với rượu của Đường Nhật Khanh bị Bùi Duy biết được và về đến nhà đã dạy cô một bài học nhớ đời mà cô ta đã ôm hận trong lòng, không ngờ hôm nay đến công ty nhà họ Bùi tìm Bùi Duy lại gặp phải cô.
Người phụ nữ này không chỉ vin vào cái cớ là bạn gái cũ của Bùi Duy mà còn liên tục xuất hiện trong cuộc sống của anh ta nên cô ta đã sớm không vừa mắt với cô!
Chương Tú Tú thấy Đường Nhật Khanh sắp tới gần liền không nghĩ ngợi, trực tiếp chặn đường cô lại.
"Cô Đường, đã lâu không gặp!"
Chương Tú Tú ngoài mặt thì tươi cười nhưng đằng sau đôi kính râm là ánh mắt sắc lạnh.
Đường Nhật Khanh thấy không thể tránh nên đành ngẩng đầu nhìn lại, cô vung vẩy xấp tài liệu trong tay ý nói: “Ngại quá, tôi còn chuyện phải làm.”
"Cô Đường thay đổi thân phận nhanh thật đấy! Mấy ngày trước còn là cô chủ nhà họ Đường vậy mà chớp mắt đã trở thành một nhân viên nhỏ bé trong công ty nhà họ Bùi rồi, cuộc sống đúng là thú vị nhỉ!”
Đường Nhật Khanh thấy Chương Tú Tú rõ ràng muốn kiếm chuyện với mình nên hít sâu và giữ nguyên gương mặt niềm nở: “Xin lỗi, hiện tại tôi không thể chuyện phiếm với cô được!"
Nói xong liền bỏ đi.
"Cô Đường!" Chương Tú Tú cao giọng: “Không biết trong khi cô ở đây sung sướng, khoái trá thì ba của cô đang sống như thế nào trong tù nhỉ!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom