• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần - Đường Hoài An - Mạc Tư Quân (3 Viewers)

  • Chương 71: Gặp mạc tư quân

Sau khi cúp điện thoại, cô phát hiện tâm trạng tốt hơn rất nhiều, nghĩ đến chuyện tối hôm qua, nếu là trước đây, trạng thái của cô đến mấy ngày cũng chả hồi phục được. Nhưng bây giờ thì khác, bác sĩ Lục nói cuộc đời của cô nhiều nhất chỉ có hai năm nữa, như vậy thì, hai năm này, cô nhất định phải sống cho chính mình, hãy để gió cuốn đi những chuyện không suôn sẻ!



Chỉ là nghĩ đến thời gian diễn ra triển lãm thiết kế hóa ra là vào thứ Tư tuần sau, tình cờ là ngày làm việc, vậy thì vẫn phải cắn răng xin nghỉ phép với Mạc Tư Quân.



Đường Hoài An nghĩ đến đây, bĩu bĩu môi, nghĩ đến lúc đó mình phải viện lý do gì mới có thể gạt được Mạc Tư Quân, nói thật thì chắc chắn không thể rồi, nếu không Mạc Tư Quân rất có thể sẽ trực tiếp xé xác cô….



Sắp đến ngày triển lãm thiết kế rồi.



Sáng hôm đó, Đường Hoài An không đến công ty, dự định sẽ trực tiếp đến triển lãm thiết kế sau khi điện thoại xin phép Mạc Tư Quân.






“Alo.” Vẫn là giọng nói lạnh lùng.



Đường Hoài An khẽ ho một tiếng, hắng hắng giọng: “Mạc tổng, hôm nay tôi có việc nên không đến công ty, xin nghỉ phép với anh.” Ngữ khí rất đứng đắn.



Đầu bên kia điện thoại không chút do dự mà phản bác: "Cô không hiểu nội quy nơi làm việc sao? Xin nghỉ phép ngay ngày nghỉ à."



Dù đã chuẩn bị tâm lý để bị phản bác nhưng Đường Hoài An vẫn thấy nghẹn họng.



Kể từ sau cuộc cãi vã giữa hai người đêm đó, Đường Hoài An hầu như không gặp Mạc Tư Quân ở nhà, khi ở công ty, ngoài những liên lạc cần thiết trong cuộc họp làm việc, thì chả nói qua một lời, cuộc điện thoại này, là lần đầu tiên hai người nói chuyện sau mấy ngày nay.



Đường Hoài An đang nghĩ xem nên trả lời như thế nào, Mạc Tư Quân ở đầu bên kia điện thoại lại nói: "Có việc gì mà cô cần xin nghỉ phép?"



Đường Hoài An mặt bình tĩnh lấy ra cái cớ đã chuẩn bị từ lâu: "Một người bạn của tôi nằm viện, hôm nay, tôi đến bệnh viện thăm cô ấy."




VietWriter.vn



Đầu dây bên kia im lặng trong ba giây: "Tôi không phê chuẩn."



Đường Hoài An sốt sắng: "Tại sao? Sau này tôi sẽ bù đơn nghỉ phép cho nhân sự!"



“Không có tại sao, tâm trạng tôi không tốt, cho nên không chấp thuận việc nghỉ phép của cô, sao, còn định hỏi tiếp sao?”



Đồ vô lại này! Trong lòng Đường Hoài An mắng mỏ.



"Bây giờ đã là 8:50, cho cô mười phút để xuất hiện trước mặt tôi ngay lập tức. Nếu không, hậu quả tự chịu.”



Nói xong, Mạc Tư Quân cúp điện thoại.



Tay trái Đường Hoài An cầm điện thoại, tay phải cầm vô lăng, nhìn cảnh tắc đường trước mặt, trong lòng tự nhiên nảy sinh một tia cáu kỉnh.



Cô đập đầu vào vô lăng, suy nghĩ xem phải làm thế nào.



Mạc Tư Quân làm vậy căn bản là cố ý, trong khoảng thời gian này công ty không quá bận, lần trước cô bị thương anh còn dễ dàng cho phép cô nghỉ một ngày, hôm nay lập tức lật mặt, còn không phải là muốn báo thù cuộc cãi vã với cô tối đó sao!



Nếu anh đã muốn chỉnh tôi như vậy, thì tôi sẽ không cho anh như ý! tròng lòng Đường Hoài An hung hăng mà nghĩ.



Bên trái là phương hướng tới Trung tâm triển lãm thiết kế, bên phải là phương hướng tới công ty, Đường Hoài An không chút do dự, quay đầu xe, đi về phía bên trái.



“Nhà thiết kế váy cưới nổi tiếng quốc tế quả nhiên khác bọt!” Đường Hoài An và Phó Tùng Lâm đi dạo trong phòng triển lãm.



Tính cách bình thường của Đường Hoài An cũng không phải loại hướng ngoại, từ nhỏ chưa bao giờ theo đuổi thần tượng, ngoại trừ thiết kế váy cưới, cô cũng không để ý đến bất cứ thứ gì khác.



Nhưng vào giây phút bước vào sảnh, cô vẫn bị ấn tượng sâu sắc bởi phong cách của nhà thiết kế, không khỏi thốt lên như một cô bé khi nhìn thấy đồ chơi bảo bối của mình.



Phó Tùng Lâm quay đầu lại nhìn Đường Hoài An như vậy, trái tim lập tức mềm đi rất nhiều, không khỏi duỗi tay ra, xoa nhẹ đỉnh đầu Đường Hoài An.



Đường Hoài An đang vui mừng khôn xiết, chợt cảm thấy nhiệt độ từ trên đỉnh đầu truyền đến, kinh ngạc quay đầu nhìn Phó Tùng Lâm, tuy rằng trong mắt vẫn là ý cười, nhưng không biết tại sao, luôn có cảm giác không tự nhiên.



Cứ coi đó là... sự quan tâm của người anh trai dành cho em gái mình vậy.



Cô mỉm cười với Phó Tùng Lâm và tiếp tục nhìn về phía phòng triển lãm, hai người họ vừa đi vừa trò chuyện và trao đổi rất nhiều kinh nghiệm cho nhau.



Đường Hoài An khẽ kinh ngạc:



”Qua ngày hôm nay, tôi càng lúc càng hâm mộ cậu, cậu nói xem, hồi đại học cậu cũng không phải chuyên ngành thiết kế áo cưới, hơn nữa sau khi tốt nghiệp liền đi nước ngoài học luật. Sao lại biết nhiều về thiết kế đồ cưới như vậy?”



Phó Tùng Lâm cười nói: "Có lẽ là bởi vì cậu làm trong ngành này, để hôm nay không cho bản thân mất mặt, cho nên tôi cũng đi tìm hiểu một chút về phương diện này, cứ coi như là nước tới chân mới nhảy đi.”



Đương nhiên, Đường Hoài An không tin anh ta rồi, thiết kế váy cưới nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản, nhưng trong thời gian ngắn mà có thể học được nhiều như Phó Tùng Lâm thì căn bản là không thể, cho nên chỉ có một lời giải thích, đó là anh ta đã tìm hiểu chuyện này từ lâu, nếu không sẽ không thể cùng Đường Hoài An tán gẫu, thậm chí từ những thiết kế xuất sắc trong nước cho đến nước ngoài.



Hai người chậm rãi bước đi trong phòng triển lãm rộng lớn và sáng sủa, mọi tâm tư của Đường Hoài An đều bị tác phẩm thu hút, rẽ một cái, cả người cô như hóa đá tại chỗ.



Mạc Tư Quân.



Như thể bị dội một chậu nước lạnh, Đường Hoài An đứng yên tại chỗ, Phó Tùng Lâm chú ý đến động tác của cô và nhìn theo ánh mắt của cô, trên mặt lập tức hiện lên một tia kinh ngạc.



Mạc Tư Quân đã nhìn thấy Đường Hoài An và người đàn ông điềm đạm trong bộ và giày da bên cạnh cô.



Sắc mặt anh lạnh như băng, trong lòng Đường Hoài An vậy mà lại rùng mình một cái. Sao anh lại xuất hiện ở đây? Nhìn bên cạnh anh còn có vài người, trong đó còn có một người nước ngoài, từ cách ăn mặc của họ hình như là người trong thương nghiệp, cũng đúng, dưới trướng tập đoàn Mạc Thị có chuỗi sản nghiệp thiết kế áo cưới, một buổi triển lãm ít nhiều gì cũng có tính chất thương nghiệp thế này thì Mạc Tư Quân xuất hiện ở đây quả thực cũng không lạ.



Nhưng người đàn ông này hôm nay rõ ràng không có ở công ty, nhưng buổi sáng lại uy hiếp cô trên điện thoại phải xuất hiện trước mặt anh trong vòng mười phút! Đường Hoài An nhất thời hận đến nghiến răng.



"Bạn của cô nằm viện ở đây?"



Âm cuối của Mạc Tư Quân hơi nhếch lên, ngữ khí có vẻ thờ ơ, nhưng chỉ có Đường Hoài An mới có thể nghe được anh lúc này tức giận đến mức nào.



Đường Hoài An lo lắng Phó Tùng Lâm vẫn còn ở bên cạnh, lo lắng Mạc Tư Quân sẽ làm lớn chuyện ở đây, nên nghiêm túc nói với Mạc Tư Quân: "Tôi đi thăm bạn tôi xong rồi, nhàn không có gì làm nên đến đây đi dạo xung quanh."



Nghĩ đến những gì Mạc Tư Quân làm hôm nay, Đường Hoài An vốn cũng một bụng tức giận, nhưng cô sợ anh nổi cáu ở đây, nên cố làm giọng bình thường, chỉ vì sợ không cẩn thận lại chọc tức anh.



Nhưng hiển nhiên, Mạc Tư Quân không có ý định lĩnh tình: “Nhàn rỗi không có gì làm? Cô đường đường là một tổng giám thiết kế đồ cưới của tập đoàn Mạc Thị mà lại nói với tôi rằng cô nhàn rỗi không gì làm trong ngày làm việc ư?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom