Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 283
CHƯƠNG 283
“Vậy cô không cần thiết phải nói những lời này ra ngoài, mọi người đều là người trưởng thành, không có cái gì phải che che giấu giấu, tôi muốn làm sao thì làm, cô không có quyền can thiệp.”
Đường Hoài An kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn, da mặt của người đàn ông này dày đến độ làm cho cô phải than thở.
Lúc muốn nói chuyện, lại bị Mạc Tư Quân bước lên phía trước một bước, anh nói: “Đương nhiên, nếu như cô thật sự không muốn đến buổi tiệc hợp tác vào tối ngày hôm nay, cũng có thể không đi đến. Lúc đó, tôi có thể phái người khác.”
Trong nháy mắt, Đường Hoài An tưởng là mình đã nghe lầm rồi, thế mà người đàn ông này lại nghe theo ý mình?
Ban đầu, trong lòng cô lập tức cảm thấy vui mừng, nhưng mà một giây sau cô liền bình tĩnh lại, cô biết mình không muốn nhận ơn nghĩa của Mạc Tư Quân, cho nên cô liền từ chối mà không hề do dự.
“Không cần phải phiền phức, để tôi đi.”
Sau khi nói xong thì cũng không đợi Mạc Tư Quân trả lời, Đường Hoài An quay đầu đi ra khỏi phòng làm việc của anh.
Dành thời gian sắp xếp những thứ cần thiết cho buổi hợp tác tối nay, cẩn thận xem một lần nữa, tám giờ tối, Đường Hoài An đến khách sạn Đế Hào trước giờ hẹn.
Trong phòng bao to như thế tràn ngập ánh vàng, thức ăn ở trên bàn từ từ được mang lên đầy đủ, đối phương đến ký hợp đồng là một người đàn ông tuổi tác khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, rất có phong thái của người lãnh đạo.
Sau khi trò chuyện một phen, Đường Hoài An biết rằng người đàn ông này được đối phương cử đến, là một người có hiểu biết đối với thị trường bất động sản ngày nay. Bản thân cô không hề thành thạo về lĩnh vực này so với những người có chuyên môn, cho nên nhất thời hứng thú, thế là lại nói chuyện với đối phương thêm vài câu.
“Không nghĩ tới là tối nay phó tổng Đường lại tự mình đến đây, tôi thật sự thụ sủng nhược kinh.”
Đường Hoài An hào phóng cười một tiếng, trả lời lại: “Nghiêm tổng không cần phải khách khí như thế.”
Đối phương tên là Nghiêm Khôn, đeo một cặp mắt kính gọng vàng, trên người toát ra khí chất ôn tồn lễ độ, có chút tự nhiên, Đường Hoài An đã giảm đi vẻ đề phòng.
Thật ra thì trong lòng của cô vừa nhẹ nhõm lại vui mừng, Mạc Tư Quân đã từng phái mình tham gia hai lần hợp tác, nhưng mà hai lần trước đều gặp phải loại người khiến cho người ta nghĩ tới mà sợ. Nhưng mà cô nhớ tới hồi chiều này không nhìn thấy vẻ khác thường gì trên mặt của Mạc Tư Quân, cho nên trong lòng của cô đã yên tâm được một chút.
Bây giờ nói chuyện với nhau một hồi, đúng là Đường Hoài An cảm thấy hình như là đối tác cũng không có ý đồ gì khác thường, thế là vô cùng thoải mái nhận lấy ly rượu của Nghiêm Khôn đưa cho.
Ly rượu ở trong tay không tính là quá lớn, hơi ngửa đầu lên uống một ly cạn sạch, hai người nhìn nhau cười một tiếng Nghiêm Khôn cũng đặt ly rượu ở trên tay mình lên trên bàn, lại không cẩn thận làm đổ cả bình rượu đỏ.
Bình rượu thuận theo phương hướng mà đổ về phía Đường Hoài An, cô giật mình kêu lên một tiếng, nhưng mà rõ ràng không kịp rồi, chất lỏng màu đỏ tươi văng lên trên chiếc váy màu trắng. Nghiêm Khôn lập tức đứng dậy nhận lỗi: “Thật sự xin lỗi, phó tổng Đường, tôi không cố ý.”
Sau khi nói xong thì cầm lấy một cái hộp khăn giấy ở bên cạnh đưa cho Đường Hoài An, trên gương mặt nhã nhặn đều là vẻ xấu hổ.
Đường Hoài An nhận lấy, vừa lau vừa nói: “Không sao đâu, tôi đi vào nhà vệ sinh rửa một chút là được rồi.”
Chỉ là trong lòng âm thầm cảm thán, bây giờ thời tiết lạnh như thế, chờ một lát nữa mặc cái váy ướt đi ra ngoài, không biết là ở bên ngoài sẽ lạnh tới cỡ nào.
Nghiêm Khôn nói: “Được được, cô cứ đi đi, tôi chờ cô.”
Đường Hoài An cầm lấy túi xách đi vào trong nhà vệ sinh tẩy rửa vết rượu trên váy, mặc dù không có dấu vết rõ ràng, nhưng mà vẫn rất khó chịu. May mà tính cách của cô không phải là loại người quá để ý đến hình tượng, cho nên cũng không có để ý nhiều lắm.
“Vậy cô không cần thiết phải nói những lời này ra ngoài, mọi người đều là người trưởng thành, không có cái gì phải che che giấu giấu, tôi muốn làm sao thì làm, cô không có quyền can thiệp.”
Đường Hoài An kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn, da mặt của người đàn ông này dày đến độ làm cho cô phải than thở.
Lúc muốn nói chuyện, lại bị Mạc Tư Quân bước lên phía trước một bước, anh nói: “Đương nhiên, nếu như cô thật sự không muốn đến buổi tiệc hợp tác vào tối ngày hôm nay, cũng có thể không đi đến. Lúc đó, tôi có thể phái người khác.”
Trong nháy mắt, Đường Hoài An tưởng là mình đã nghe lầm rồi, thế mà người đàn ông này lại nghe theo ý mình?
Ban đầu, trong lòng cô lập tức cảm thấy vui mừng, nhưng mà một giây sau cô liền bình tĩnh lại, cô biết mình không muốn nhận ơn nghĩa của Mạc Tư Quân, cho nên cô liền từ chối mà không hề do dự.
“Không cần phải phiền phức, để tôi đi.”
Sau khi nói xong thì cũng không đợi Mạc Tư Quân trả lời, Đường Hoài An quay đầu đi ra khỏi phòng làm việc của anh.
Dành thời gian sắp xếp những thứ cần thiết cho buổi hợp tác tối nay, cẩn thận xem một lần nữa, tám giờ tối, Đường Hoài An đến khách sạn Đế Hào trước giờ hẹn.
Trong phòng bao to như thế tràn ngập ánh vàng, thức ăn ở trên bàn từ từ được mang lên đầy đủ, đối phương đến ký hợp đồng là một người đàn ông tuổi tác khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, rất có phong thái của người lãnh đạo.
Sau khi trò chuyện một phen, Đường Hoài An biết rằng người đàn ông này được đối phương cử đến, là một người có hiểu biết đối với thị trường bất động sản ngày nay. Bản thân cô không hề thành thạo về lĩnh vực này so với những người có chuyên môn, cho nên nhất thời hứng thú, thế là lại nói chuyện với đối phương thêm vài câu.
“Không nghĩ tới là tối nay phó tổng Đường lại tự mình đến đây, tôi thật sự thụ sủng nhược kinh.”
Đường Hoài An hào phóng cười một tiếng, trả lời lại: “Nghiêm tổng không cần phải khách khí như thế.”
Đối phương tên là Nghiêm Khôn, đeo một cặp mắt kính gọng vàng, trên người toát ra khí chất ôn tồn lễ độ, có chút tự nhiên, Đường Hoài An đã giảm đi vẻ đề phòng.
Thật ra thì trong lòng của cô vừa nhẹ nhõm lại vui mừng, Mạc Tư Quân đã từng phái mình tham gia hai lần hợp tác, nhưng mà hai lần trước đều gặp phải loại người khiến cho người ta nghĩ tới mà sợ. Nhưng mà cô nhớ tới hồi chiều này không nhìn thấy vẻ khác thường gì trên mặt của Mạc Tư Quân, cho nên trong lòng của cô đã yên tâm được một chút.
Bây giờ nói chuyện với nhau một hồi, đúng là Đường Hoài An cảm thấy hình như là đối tác cũng không có ý đồ gì khác thường, thế là vô cùng thoải mái nhận lấy ly rượu của Nghiêm Khôn đưa cho.
Ly rượu ở trong tay không tính là quá lớn, hơi ngửa đầu lên uống một ly cạn sạch, hai người nhìn nhau cười một tiếng Nghiêm Khôn cũng đặt ly rượu ở trên tay mình lên trên bàn, lại không cẩn thận làm đổ cả bình rượu đỏ.
Bình rượu thuận theo phương hướng mà đổ về phía Đường Hoài An, cô giật mình kêu lên một tiếng, nhưng mà rõ ràng không kịp rồi, chất lỏng màu đỏ tươi văng lên trên chiếc váy màu trắng. Nghiêm Khôn lập tức đứng dậy nhận lỗi: “Thật sự xin lỗi, phó tổng Đường, tôi không cố ý.”
Sau khi nói xong thì cầm lấy một cái hộp khăn giấy ở bên cạnh đưa cho Đường Hoài An, trên gương mặt nhã nhặn đều là vẻ xấu hổ.
Đường Hoài An nhận lấy, vừa lau vừa nói: “Không sao đâu, tôi đi vào nhà vệ sinh rửa một chút là được rồi.”
Chỉ là trong lòng âm thầm cảm thán, bây giờ thời tiết lạnh như thế, chờ một lát nữa mặc cái váy ướt đi ra ngoài, không biết là ở bên ngoài sẽ lạnh tới cỡ nào.
Nghiêm Khôn nói: “Được được, cô cứ đi đi, tôi chờ cô.”
Đường Hoài An cầm lấy túi xách đi vào trong nhà vệ sinh tẩy rửa vết rượu trên váy, mặc dù không có dấu vết rõ ràng, nhưng mà vẫn rất khó chịu. May mà tính cách của cô không phải là loại người quá để ý đến hình tượng, cho nên cũng không có để ý nhiều lắm.
Bình luận facebook