Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 255
CHƯƠNG 255
Mặc dù ông cụ Mạc đang bị bệnh nặng, nhưng mà lực quan sát vẫn nhạy bén như thường ngày.
Mạc Tư Quân vẫn là biểu cảm lạnh như băng, Đường Hoài An đành phải mím chặt môi không nói lời nào, ông cụ Mạc như là khẽ thở dài một hơi, sau đó đột nhiên kéo tay của hai người bọn họ, đặt hai cái tay lại cùng một chỗ, bàn tay to của Mạc Tư Quân vừa vặn bao phủ bàn tay Đường Hoài An.
Bàn tay của Đường Hoài An theo bản năng run rẩy một chút, trái lại là Mạc Tư Quân lại không có động tác gì.
“Đừng có thấy ông già rồi là hồ đồ, ông vẫn hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình, lần này… ông biết e là ông không còn được mấy tháng nữa.”
Nói đến đây, ông cụ Mạc đột nhiên dừng lại.
Nghe ông cụ cực kỳ suy yếu lấy một giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói ra những lời này, Đường Hoài An cảm thấy trái tim của mình từ từ bị thít chặt, trong lòng càng ngày càng khó chịu, trong cổ họng cũng có một cảm giác đau đớn khó nói thành lời. Bởi vì tay của cô bị tay Mạc Tư Quân nắm lấy, cho nên Đường Hoài An cũng có thể cảm nhận được bàn tay của anh có hơi run rẩy một cách rõ ràng.
Ông cụ Mạc nhìn Mạc Tư Quân, rồi hỏi: “Tư Quân, nói cho ông biết… bác sĩ nói ông còn bao lâu nữa?”
Đường Hoài An nhìn Mạc Tư Quân, cô đang tự hỏi phải làm như thế nào mới có thể trấn an cho ông cụ không quá đau lòng.
Nhưng mà một giây sau, cô lại nghe thấy Mạc Tư Quân bình tĩnh nói rõ: “Bác sĩ nói ông còn nhiều lắm là ba tháng.”
Đường Hoài An hơi kinh ngạc, trong lòng cũng có chút phẫn nộ, bệnh tình của ông nội đã nghiêm trọng như thế, nhưng mà Mạc Tư Quân lại không hề che giấu mà nói tình hình thực tế như vậy, anh không sợ là ông nội nhất thời không chấp nhận được à?
Nhưng mà lại nhìn ông nội, trên gương mặt như có điều suy nghĩ đều là vẻ bình tĩnh, không hề có một chút sợ hãi và bối rối nào.
Hình như là ông nội đang lầm bầm lầu bầu, mở miệng nói: “Xem ra… cũng nên dặn dò hậu sự rồi.”
Sau khi nói xong, ông cụ kịch liệt ho khan vài tiếng, Đường Hoài An vội vàng bước lên vỗ nhẹ lưng để ông dễ thở, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt phức tạp của Mạc Tư Quân ngồi ở bên cạnh đang nhìn cô.
“Xem ra… đời của ông cụ này cho đến chết cũng không thể nhìn thấy con cháu đời thứ tư được rồi, chung quy cũng là do ông không có phúc…”
Tim của Đường Hoài An hoảng sợ run lên một cái, bởi vì cô đột nhiên nhớ đến đứa nhỏ mới được một tháng vừa mới mất của mình…
Cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía Mạc Tư Quân, lúc này, cô muốn bắt được thứ gì đó từ trên mặt của người đàn ông dù chỉ là một tia áy náy, thế thì trong lòng của cô cũng sẽ dễ chịu hơn một chút. Nhưng mà lại không có, cái gì cũng không có.
Dường như là Mạc Tư Quân không nghe thấy lời ông nội vừa mới nói, vẫn luôn cúi đầu suy nghĩ cái gì đó.
Thật ra thì tư thế hiện tại của hai người khiến Đường Hoài An cảm thấy có chút xấu hổ, cô và Mạc Tư Quân vừa xảy ra chuyện không vui, chỉ cần có tiếp xúc da thịt thì đều sẽ làm cho cô cảm thấy sinh ra khúc mắc trong lòng.
Thế là cô bất động thanh sắc rút tay trở về.
Cuộc trò chuyện sau đó, nói là trò chuyện, thật ra phần lớn đều là một mình ông cụ lẩm bẩm, thẳng cho đến cuối cùng bác sĩ riêng đến nhắc nhở không thể làm phiền ông cụ quá lâu, phải để ông ấy nghỉ ngơi cho thật tốt, Mạc Tư Quân và Đường Hoài An mới rời khỏi căn phòng.
Sau khi hai người đi ra ngoài, Mạc Tư Quân liền đi xuống dưới lầu, dường như là không muốn ở cùng Đường Hoài An thêm một giây đồng hồ.
Đường Hoài An lạnh lùng nói sau lưng anh: “Anh cứ trực tiếp nói tình huống thật cho ông nội biết như thế, không sợ ông nội già cả không chịu đựng được à?”
Mạc Tư Quân dừng bước, xoay người, có chút hứng thú mà nhìn Đường Hoài An: “Cô cho rằng ai cũng nhát gan, sợ phiền phức giống như cô?”
Mặc dù ông cụ Mạc đang bị bệnh nặng, nhưng mà lực quan sát vẫn nhạy bén như thường ngày.
Mạc Tư Quân vẫn là biểu cảm lạnh như băng, Đường Hoài An đành phải mím chặt môi không nói lời nào, ông cụ Mạc như là khẽ thở dài một hơi, sau đó đột nhiên kéo tay của hai người bọn họ, đặt hai cái tay lại cùng một chỗ, bàn tay to của Mạc Tư Quân vừa vặn bao phủ bàn tay Đường Hoài An.
Bàn tay của Đường Hoài An theo bản năng run rẩy một chút, trái lại là Mạc Tư Quân lại không có động tác gì.
“Đừng có thấy ông già rồi là hồ đồ, ông vẫn hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình, lần này… ông biết e là ông không còn được mấy tháng nữa.”
Nói đến đây, ông cụ Mạc đột nhiên dừng lại.
Nghe ông cụ cực kỳ suy yếu lấy một giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói ra những lời này, Đường Hoài An cảm thấy trái tim của mình từ từ bị thít chặt, trong lòng càng ngày càng khó chịu, trong cổ họng cũng có một cảm giác đau đớn khó nói thành lời. Bởi vì tay của cô bị tay Mạc Tư Quân nắm lấy, cho nên Đường Hoài An cũng có thể cảm nhận được bàn tay của anh có hơi run rẩy một cách rõ ràng.
Ông cụ Mạc nhìn Mạc Tư Quân, rồi hỏi: “Tư Quân, nói cho ông biết… bác sĩ nói ông còn bao lâu nữa?”
Đường Hoài An nhìn Mạc Tư Quân, cô đang tự hỏi phải làm như thế nào mới có thể trấn an cho ông cụ không quá đau lòng.
Nhưng mà một giây sau, cô lại nghe thấy Mạc Tư Quân bình tĩnh nói rõ: “Bác sĩ nói ông còn nhiều lắm là ba tháng.”
Đường Hoài An hơi kinh ngạc, trong lòng cũng có chút phẫn nộ, bệnh tình của ông nội đã nghiêm trọng như thế, nhưng mà Mạc Tư Quân lại không hề che giấu mà nói tình hình thực tế như vậy, anh không sợ là ông nội nhất thời không chấp nhận được à?
Nhưng mà lại nhìn ông nội, trên gương mặt như có điều suy nghĩ đều là vẻ bình tĩnh, không hề có một chút sợ hãi và bối rối nào.
Hình như là ông nội đang lầm bầm lầu bầu, mở miệng nói: “Xem ra… cũng nên dặn dò hậu sự rồi.”
Sau khi nói xong, ông cụ kịch liệt ho khan vài tiếng, Đường Hoài An vội vàng bước lên vỗ nhẹ lưng để ông dễ thở, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt phức tạp của Mạc Tư Quân ngồi ở bên cạnh đang nhìn cô.
“Xem ra… đời của ông cụ này cho đến chết cũng không thể nhìn thấy con cháu đời thứ tư được rồi, chung quy cũng là do ông không có phúc…”
Tim của Đường Hoài An hoảng sợ run lên một cái, bởi vì cô đột nhiên nhớ đến đứa nhỏ mới được một tháng vừa mới mất của mình…
Cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía Mạc Tư Quân, lúc này, cô muốn bắt được thứ gì đó từ trên mặt của người đàn ông dù chỉ là một tia áy náy, thế thì trong lòng của cô cũng sẽ dễ chịu hơn một chút. Nhưng mà lại không có, cái gì cũng không có.
Dường như là Mạc Tư Quân không nghe thấy lời ông nội vừa mới nói, vẫn luôn cúi đầu suy nghĩ cái gì đó.
Thật ra thì tư thế hiện tại của hai người khiến Đường Hoài An cảm thấy có chút xấu hổ, cô và Mạc Tư Quân vừa xảy ra chuyện không vui, chỉ cần có tiếp xúc da thịt thì đều sẽ làm cho cô cảm thấy sinh ra khúc mắc trong lòng.
Thế là cô bất động thanh sắc rút tay trở về.
Cuộc trò chuyện sau đó, nói là trò chuyện, thật ra phần lớn đều là một mình ông cụ lẩm bẩm, thẳng cho đến cuối cùng bác sĩ riêng đến nhắc nhở không thể làm phiền ông cụ quá lâu, phải để ông ấy nghỉ ngơi cho thật tốt, Mạc Tư Quân và Đường Hoài An mới rời khỏi căn phòng.
Sau khi hai người đi ra ngoài, Mạc Tư Quân liền đi xuống dưới lầu, dường như là không muốn ở cùng Đường Hoài An thêm một giây đồng hồ.
Đường Hoài An lạnh lùng nói sau lưng anh: “Anh cứ trực tiếp nói tình huống thật cho ông nội biết như thế, không sợ ông nội già cả không chịu đựng được à?”
Mạc Tư Quân dừng bước, xoay người, có chút hứng thú mà nhìn Đường Hoài An: “Cô cho rằng ai cũng nhát gan, sợ phiền phức giống như cô?”
Bình luận facebook