Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 249
CHƯƠNG 249
Anh đứng dậy muốn đi rót một ly nước uống, lúc đi ngang qua bên cạnh Đường Hoài An, cô mới nhìn thấy rõ không chỉ dưới mí mắt của Mạc Tư Quân có quầng thâm, ngay cả râu ria ở cằm cũng đã xuất hiện, có vẻ như là chưa kịp cạo, trên mặt lộ ra cảm giác mệt mỏi và tang thương không nói thành lời.
Mạc Tư Quân trong trí nhớ của Đường Hoài An, cho đến bây giờ chưa có khi nào hình ảnh của anh lại bê bết như thế, trước kia, cho dù là lúc nào đi nữa anh cũng đều rất sạch sẽ, chưa từng chật vật như thế.
Đường Hoài An thấy anh muốn đi qua, cô đang chuẩn bị nhường chỗ cho anh, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mạc Tư Quân vang lên bên tai cô: “Mặt của cô bị sao vậy?”
Đường Hoài An sửng sốt một hồi, nghe vậy thì vô thức đưa tay xoa lên mặt của mình: “Mặt của tôi?”
Cô sờ một cái mới phát hiện ở vị trí xương gò má của mình truyền đến một cơn đau, trong túi xách có một cái gương nhỏ, Đường Hoài An lấy ra soi gương, lúc này mới phát hiện trên xương gò má có một vết thương dài khoảng hai cm, cũng không sâu cho lắm, máu ở phía trên đã đông lại.
Đường Hoài An giật mình, lúc này mới kịp phản ứng, chắc là lúc té xuống thềm đá bị va quẹt với mặt đất, chỉ là bởi vì lúc đó tình huống quá mức khẩn cấp, cho nên cô không chú ý tới mà thôi.
Bị Mạc Tư Quân hỏi như vậy, chắc chắn cô không thể nào nói cho anh biết chuyện Đường Hạo Phong đến tìm cô, thế là liền nảy sinh ý định ở trong lòng, thuận miệng nói dối: “Là… là do lúc nãy tôi đi đường không cẩn thận, nên mới bị té.”
Mạc Tư Quân nghe vậy, lông mày nhướng lên, nâng tay phải lên nắm lấy cằm của Đường Hoài An, kéo cô lại gần mình, nhìn kỹ vào vết thương đó một chút, anh cười lạnh: “Vậy thì tôi rất muốn biết cô té xuống bằng tư thế gì mà có thể làm xay xát vị trí này?”
Đường Hoài An giật mình, cho là Mạc Tư Quân sẽ không quan tâm một vấn đề nhỏ như thế, nhưng mà không ngờ tới anh lại hỏi tiếp, thế là cô chuẩn bị tiếp tục nói dối, nhưng mà cô chưa kịp mở miệng, Mạc Tư Quân lại lên tiếng trước.
“Tôi cảnh cáo cô, cô đừng có nói dối, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Giọng điệu của Mạc Tư Quân đã có hơi nghiệm túc, trong tình huống này, anh đang hỏi một cách nghiêm túc.
Đường Hoài An nhếch miệng, hiển nhiên là chút tâm tư nhỏ của mình đã bị người đàn ông này nhìn thấu, cô không khỏi oán thầm vài câu ở trong lòng.
Không có cách nào khác, cô đành phải kể chuyện Đường Hạo Phong đến tìm mình cho anh nghe.
Sau khi Mạc Tư Quân nghe xong, trầm mặc một hồi, uống một hớp nước, trong giọng nói hờ hững còn mang theo một tia trào phúng: “Nhà họ Đường của các người có thật nhiều người kỳ quái.”
Đường Hoài An sửng sốt, thầm nghĩ trong lòng, có nhiều người kỳ quái hả? Chẳng lẽ trong lời nói của anh còn có ý chỉ cô?
Đường Hoài An không muốn phải thảo luận quá nhiều về vấn đề này với anh, nhớ đến ngày hôm nay mình đến đây là để hỏi thăm tình hình của ông nội, thế là cô liền hỏi: “Tình huống hiện tại của ông nội như thế nào rồi?”
Mạc Tư Quân không nhìn lên, từ tốn nói: “Chắc là cô đã đi xem ông ấy rồi, tình huống rất tồi tệ, lần này tái phát bệnh, hiệu quả của thuốc yếu hơn rất nhiều so với trước kia, bác sĩ đã nói chắc là cũng chỉ còn lại ba tháng.”
Giống như một cơn sấm, Đường Hoài An mở to hai mắt nhìn, cô hỏi: “Làm sao lại… tại sao lúc tôi hỏi anh ở trong điện thoại, anh lại không nói cho tôi biết?”
Anh đứng dậy muốn đi rót một ly nước uống, lúc đi ngang qua bên cạnh Đường Hoài An, cô mới nhìn thấy rõ không chỉ dưới mí mắt của Mạc Tư Quân có quầng thâm, ngay cả râu ria ở cằm cũng đã xuất hiện, có vẻ như là chưa kịp cạo, trên mặt lộ ra cảm giác mệt mỏi và tang thương không nói thành lời.
Mạc Tư Quân trong trí nhớ của Đường Hoài An, cho đến bây giờ chưa có khi nào hình ảnh của anh lại bê bết như thế, trước kia, cho dù là lúc nào đi nữa anh cũng đều rất sạch sẽ, chưa từng chật vật như thế.
Đường Hoài An thấy anh muốn đi qua, cô đang chuẩn bị nhường chỗ cho anh, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mạc Tư Quân vang lên bên tai cô: “Mặt của cô bị sao vậy?”
Đường Hoài An sửng sốt một hồi, nghe vậy thì vô thức đưa tay xoa lên mặt của mình: “Mặt của tôi?”
Cô sờ một cái mới phát hiện ở vị trí xương gò má của mình truyền đến một cơn đau, trong túi xách có một cái gương nhỏ, Đường Hoài An lấy ra soi gương, lúc này mới phát hiện trên xương gò má có một vết thương dài khoảng hai cm, cũng không sâu cho lắm, máu ở phía trên đã đông lại.
Đường Hoài An giật mình, lúc này mới kịp phản ứng, chắc là lúc té xuống thềm đá bị va quẹt với mặt đất, chỉ là bởi vì lúc đó tình huống quá mức khẩn cấp, cho nên cô không chú ý tới mà thôi.
Bị Mạc Tư Quân hỏi như vậy, chắc chắn cô không thể nào nói cho anh biết chuyện Đường Hạo Phong đến tìm cô, thế là liền nảy sinh ý định ở trong lòng, thuận miệng nói dối: “Là… là do lúc nãy tôi đi đường không cẩn thận, nên mới bị té.”
Mạc Tư Quân nghe vậy, lông mày nhướng lên, nâng tay phải lên nắm lấy cằm của Đường Hoài An, kéo cô lại gần mình, nhìn kỹ vào vết thương đó một chút, anh cười lạnh: “Vậy thì tôi rất muốn biết cô té xuống bằng tư thế gì mà có thể làm xay xát vị trí này?”
Đường Hoài An giật mình, cho là Mạc Tư Quân sẽ không quan tâm một vấn đề nhỏ như thế, nhưng mà không ngờ tới anh lại hỏi tiếp, thế là cô chuẩn bị tiếp tục nói dối, nhưng mà cô chưa kịp mở miệng, Mạc Tư Quân lại lên tiếng trước.
“Tôi cảnh cáo cô, cô đừng có nói dối, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Giọng điệu của Mạc Tư Quân đã có hơi nghiệm túc, trong tình huống này, anh đang hỏi một cách nghiêm túc.
Đường Hoài An nhếch miệng, hiển nhiên là chút tâm tư nhỏ của mình đã bị người đàn ông này nhìn thấu, cô không khỏi oán thầm vài câu ở trong lòng.
Không có cách nào khác, cô đành phải kể chuyện Đường Hạo Phong đến tìm mình cho anh nghe.
Sau khi Mạc Tư Quân nghe xong, trầm mặc một hồi, uống một hớp nước, trong giọng nói hờ hững còn mang theo một tia trào phúng: “Nhà họ Đường của các người có thật nhiều người kỳ quái.”
Đường Hoài An sửng sốt, thầm nghĩ trong lòng, có nhiều người kỳ quái hả? Chẳng lẽ trong lời nói của anh còn có ý chỉ cô?
Đường Hoài An không muốn phải thảo luận quá nhiều về vấn đề này với anh, nhớ đến ngày hôm nay mình đến đây là để hỏi thăm tình hình của ông nội, thế là cô liền hỏi: “Tình huống hiện tại của ông nội như thế nào rồi?”
Mạc Tư Quân không nhìn lên, từ tốn nói: “Chắc là cô đã đi xem ông ấy rồi, tình huống rất tồi tệ, lần này tái phát bệnh, hiệu quả của thuốc yếu hơn rất nhiều so với trước kia, bác sĩ đã nói chắc là cũng chỉ còn lại ba tháng.”
Giống như một cơn sấm, Đường Hoài An mở to hai mắt nhìn, cô hỏi: “Làm sao lại… tại sao lúc tôi hỏi anh ở trong điện thoại, anh lại không nói cho tôi biết?”
Bình luận facebook