Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103
CHƯƠNG 103
Đường Hoài An không nói gì.
“Lúc nãy tôi đã nói rất rõ ràng, quyết định sa thải cô ta là do tôi đưa ra, không liên quan gì đến cô, nếu như cô không thay đổi được cái bệnh dễ mềm lòng này của cô, sau này sẽ còn phải chịu thiệt như thế này nữa.”
Đường Hoài An không nói gì, Mạc Tư Quân ở trước mắt cho cô một cảm giác đang giảng lý lẽ, trước đây anh không có kiên nhẫn như vậy, Đường Hoài An quen đối phó với sự nóng nảy và mất kiên nhẫn của anh, lúc gặp phải tình huống như thế này, ngược lại cô không biết nên phản ứng như thế nào.
Mạc Tư Quân dừng xe lại, hai người một trước một sau đi vào phòng khách, Mạc Tư Quân tiện tay bật đèn phòng khách lên, lúc quay đầu lại nhìn Đường Hoài An, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, Đường Hoài An thì khuôn mặt tràn đầy sự mù mờ.
Lúc nãy trên đường về bởi vì ánh sáng trong xe quá tối, không ai chú ý đến vết thương trên mặt và cánh tay của Đường Hoài An, bây giờ dưới ánh đèn sáng mới phát hiện, trên mặt của Đường Hoài An, thậm chí trên cổ đều là vết thương lớn nhỏ, là lúc nãy khi mấy người đàn ông kia đập cửa sổ xe, bị mảnh vỡ thủy tinh cứa bị thương.
Thực ra vết thương không sâu, nhưng gì da của Đường Hoài An rất trắng, nên viết thương máu đã bị đông lại lúc này nhìn có chút thấy mà giật mình.
Mạc Tư Quân nhìn khuôn mặt của Đường Hoài An, trong lòng xoẹt qua một cảm giác khác thường, anh nhìn cô lạnh lùng nói: “Cô không cảm thấy đau sao? Không nhìn ra tâm lý của cô lớn như vậy.”
Đường Hoài An chả nói đúng sai, bĩu môi, cầm chiếc gương nhỏ mang theo bên người soi: “Vết thương nhỏ như vậy, tôi tự bôi thuốc là được rồi.” Nói xong cô đi lên tầng.
Chân vừa mới đi được một bước, phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của Mạc Tư Quân: “Đứng lại.”
Đường Hoài An dừng lại, quay đầu qua, khuôn mặt tràn đầy sự nghi hoặc nhìn anh: “Làm sao vậy?”
“Vết thương trên mặt không xử lý một chút? Cô không sợ bị nhiễm trùng sao?” Mạc Tư Quân nói xong câu này, chuẩn bị lên tiếng gọi người lấy hòm thuốc đến
Đường Hoài An nhìn thấy động tác của anh, đã đoán ra được anh muốn làm gì, vội vàng ngăn anh lại: “Anh muốn gọi người? Đã muộn như vậy rồi, anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Mạc Tư Quân quay đầu qua liếc nhìn chiếc đồng hồ quả lắc trên tường, đã là hơn một giờ sáng rồi.
Anh cười khẩy một tiếng nói: “Cô cũng biết thời gian quá muộn rồi? Nếu như cô không về nhà muộn như thế, có thể gặp chuyện như tối hôm nay không?”
Đường Hoài An nghe ra sự chế nhạo trong lời nói của Mạc Tư Quân, nhất thời trong lòng có chút không vui, phản bác: “Ai mà biết được chứ? Nếu như bình thường anh có cách quản lý, trong công ty sao có thể tồn tại người như vậy.”
Mạc Tư Quân hung dữ nghiến răng, cảm thấy người phụ nữ ở trước mặt này thật sự thiếu bị trừng phạt mà.
Anh không quan tâm đến lời nói của Đường Hoài An, chỉ nói 5 chữ: “Tôi không cho phép cô lên tầng, đứng nghiêm ở đấy cho tôi.”
Một lúc sau, Mạc Tư Quân cầm hòm thuốc đi đến, anh nhìn về phía sofa ra hiệu, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn: “Còn ngây người ra đó làm gì.”
Đường Hoài An có chút kinh ngạc: “Anh…anh muốn đích thân bôi thuốc cho tôi?”
Mạc Tư Quân nhướng mày: “Nếu như cô nói thêm một câu nữa tôi sẽ ném cô ra khỏi đây.”
Đường Hoài An lập tức dừng lại, đương nhiên cô biết tính khí của người đàn ông này, vì vậy ngoan ngoãn ngồi trên sofa, Mạc Tư Quân mở hòm thuốc ra, dùng cồn lau sạch vết thương trước.
Khi miếng bông tẩm cồn chạm vào vết thương của Đường Hoài An, cô chỉ cảm thấy trên mặt truyền đến một cảm giác nóng ran, mặc dù miệng vết thương rất nhỏ, nhưng dưới sự kích thích của cồn vẫn rất đau, Đường Hoài An không kiềm chế được tránh qua bên cạnh.
“Anh có thể nhẹ một chút không?” Khuôn mặt Đường Hoài An tràn đầy sự bất mãn, oán giận nói.
Bàn tay đang cầm bông của Mạc Tư Quân rơi vào không khí, anh nghiêm túc nhìn cô: “Đây là lần đầu tiên tôi bôi thuốc cho phụ nữ, mặt mũi của cô đủ lớn rồi đó, tôi khuyên cô an phận một chút.”
Trong lòng Đường Hoài An dao động: Đây là lần đầu tiên anh bôi thuốc cho phụ nữ? Cũng đúng, đường đường là chủ tịch của tập đoàn Mạc thị, từ nhỏ đến lớn quen sống được chăm sóc, đại ngộ rồi, từ trước đến nay chỉ có người khác hầu hạ anh, anh sao có thể vì người khác mà làm những chuyện này chứ?
Nhưng bây giờ….
Do Mạc Tư Quân đang ngồi xổm, nên Đường Hoài An đương nhiên ngồi cao hơn anh một chút, cô đến gần, hơi cúi đầu nhìn Mạc Tư Quân, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, trong lúc đang trầm tư, lại bị lời nói của Mạc Tư Quân cắt ngang.
“Cô gái, cô cách tôi xa một chút.” Giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong đó lại không nghe ra ý tứ trách cứ.
Không biết tại sao, mặt Đường Hoài An “rào rào” lập tức đỏ lên, trước đây chưa từng có cảm giác như vậy, Mạc Tư Quân tối này…có chút khác biệt.
Đường Hoài An không nói gì.
“Lúc nãy tôi đã nói rất rõ ràng, quyết định sa thải cô ta là do tôi đưa ra, không liên quan gì đến cô, nếu như cô không thay đổi được cái bệnh dễ mềm lòng này của cô, sau này sẽ còn phải chịu thiệt như thế này nữa.”
Đường Hoài An không nói gì, Mạc Tư Quân ở trước mắt cho cô một cảm giác đang giảng lý lẽ, trước đây anh không có kiên nhẫn như vậy, Đường Hoài An quen đối phó với sự nóng nảy và mất kiên nhẫn của anh, lúc gặp phải tình huống như thế này, ngược lại cô không biết nên phản ứng như thế nào.
Mạc Tư Quân dừng xe lại, hai người một trước một sau đi vào phòng khách, Mạc Tư Quân tiện tay bật đèn phòng khách lên, lúc quay đầu lại nhìn Đường Hoài An, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, Đường Hoài An thì khuôn mặt tràn đầy sự mù mờ.
Lúc nãy trên đường về bởi vì ánh sáng trong xe quá tối, không ai chú ý đến vết thương trên mặt và cánh tay của Đường Hoài An, bây giờ dưới ánh đèn sáng mới phát hiện, trên mặt của Đường Hoài An, thậm chí trên cổ đều là vết thương lớn nhỏ, là lúc nãy khi mấy người đàn ông kia đập cửa sổ xe, bị mảnh vỡ thủy tinh cứa bị thương.
Thực ra vết thương không sâu, nhưng gì da của Đường Hoài An rất trắng, nên viết thương máu đã bị đông lại lúc này nhìn có chút thấy mà giật mình.
Mạc Tư Quân nhìn khuôn mặt của Đường Hoài An, trong lòng xoẹt qua một cảm giác khác thường, anh nhìn cô lạnh lùng nói: “Cô không cảm thấy đau sao? Không nhìn ra tâm lý của cô lớn như vậy.”
Đường Hoài An chả nói đúng sai, bĩu môi, cầm chiếc gương nhỏ mang theo bên người soi: “Vết thương nhỏ như vậy, tôi tự bôi thuốc là được rồi.” Nói xong cô đi lên tầng.
Chân vừa mới đi được một bước, phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của Mạc Tư Quân: “Đứng lại.”
Đường Hoài An dừng lại, quay đầu qua, khuôn mặt tràn đầy sự nghi hoặc nhìn anh: “Làm sao vậy?”
“Vết thương trên mặt không xử lý một chút? Cô không sợ bị nhiễm trùng sao?” Mạc Tư Quân nói xong câu này, chuẩn bị lên tiếng gọi người lấy hòm thuốc đến
Đường Hoài An nhìn thấy động tác của anh, đã đoán ra được anh muốn làm gì, vội vàng ngăn anh lại: “Anh muốn gọi người? Đã muộn như vậy rồi, anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Mạc Tư Quân quay đầu qua liếc nhìn chiếc đồng hồ quả lắc trên tường, đã là hơn một giờ sáng rồi.
Anh cười khẩy một tiếng nói: “Cô cũng biết thời gian quá muộn rồi? Nếu như cô không về nhà muộn như thế, có thể gặp chuyện như tối hôm nay không?”
Đường Hoài An nghe ra sự chế nhạo trong lời nói của Mạc Tư Quân, nhất thời trong lòng có chút không vui, phản bác: “Ai mà biết được chứ? Nếu như bình thường anh có cách quản lý, trong công ty sao có thể tồn tại người như vậy.”
Mạc Tư Quân hung dữ nghiến răng, cảm thấy người phụ nữ ở trước mặt này thật sự thiếu bị trừng phạt mà.
Anh không quan tâm đến lời nói của Đường Hoài An, chỉ nói 5 chữ: “Tôi không cho phép cô lên tầng, đứng nghiêm ở đấy cho tôi.”
Một lúc sau, Mạc Tư Quân cầm hòm thuốc đi đến, anh nhìn về phía sofa ra hiệu, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn: “Còn ngây người ra đó làm gì.”
Đường Hoài An có chút kinh ngạc: “Anh…anh muốn đích thân bôi thuốc cho tôi?”
Mạc Tư Quân nhướng mày: “Nếu như cô nói thêm một câu nữa tôi sẽ ném cô ra khỏi đây.”
Đường Hoài An lập tức dừng lại, đương nhiên cô biết tính khí của người đàn ông này, vì vậy ngoan ngoãn ngồi trên sofa, Mạc Tư Quân mở hòm thuốc ra, dùng cồn lau sạch vết thương trước.
Khi miếng bông tẩm cồn chạm vào vết thương của Đường Hoài An, cô chỉ cảm thấy trên mặt truyền đến một cảm giác nóng ran, mặc dù miệng vết thương rất nhỏ, nhưng dưới sự kích thích của cồn vẫn rất đau, Đường Hoài An không kiềm chế được tránh qua bên cạnh.
“Anh có thể nhẹ một chút không?” Khuôn mặt Đường Hoài An tràn đầy sự bất mãn, oán giận nói.
Bàn tay đang cầm bông của Mạc Tư Quân rơi vào không khí, anh nghiêm túc nhìn cô: “Đây là lần đầu tiên tôi bôi thuốc cho phụ nữ, mặt mũi của cô đủ lớn rồi đó, tôi khuyên cô an phận một chút.”
Trong lòng Đường Hoài An dao động: Đây là lần đầu tiên anh bôi thuốc cho phụ nữ? Cũng đúng, đường đường là chủ tịch của tập đoàn Mạc thị, từ nhỏ đến lớn quen sống được chăm sóc, đại ngộ rồi, từ trước đến nay chỉ có người khác hầu hạ anh, anh sao có thể vì người khác mà làm những chuyện này chứ?
Nhưng bây giờ….
Do Mạc Tư Quân đang ngồi xổm, nên Đường Hoài An đương nhiên ngồi cao hơn anh một chút, cô đến gần, hơi cúi đầu nhìn Mạc Tư Quân, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, trong lúc đang trầm tư, lại bị lời nói của Mạc Tư Quân cắt ngang.
“Cô gái, cô cách tôi xa một chút.” Giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong đó lại không nghe ra ý tứ trách cứ.
Không biết tại sao, mặt Đường Hoài An “rào rào” lập tức đỏ lên, trước đây chưa từng có cảm giác như vậy, Mạc Tư Quân tối này…có chút khác biệt.
Bình luận facebook