Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58: Phục vụ tiên sinh (1)
Nhanh chóng tắm rửa cơ thể sạch sẽ, Tường Vi dè dặt mà đi theo sát sau lưng người hầu nữ. Từ đêm đó, khóe môi bị hắn cắn nát, mùi vị tanh chát kia, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, trong lòng bắt đầu thấp thỏm bất an.
Trên đường, Tường Vi bước nhanh theo bước đi của người hầu nữ, lo lắng hoi: “Chị Bình, xin hỏi tại sao...... tiên sinh lại cho gọi em?”
Người hầu nữ liếc liếc Tường Vi đằng sau, vẫn giống như ba năm trước đây không có chút thay đổi nào của thiếu nữ, chỉ có điều vóc dáng đã cao thêm và bộ ngực nhấp nhô mới có thể nói là cô đã lớn, hầu nữ hừ lạnh một tiếng: “Tôi làm sao biết được? Vấn đề này cô có gan thì đi mà hỏi tiên sinh!”
A! Ai mà chả biết Tường Vi kia trong ngày 'Dâng tặng xử nữ' năm trước, toàn thân đầy máu được người ta khiêng ra ngoài, lúc đó rất là bi thảm, người hầu nữ cười lạnh, may là Tường Vi chỉ là đày tớ không quan trọng!
Tường Vi không lên tiếng, lòng bàn tay nắm chặt lại, bắt đầu toát mồ hôi lạnh, càng đến gần tòa tòa nhà của tiên sinh, trong lòng cô càng cảm thấy bất an.
Đi tới cửa phòng ngủ của tiên sinh, vẫn là cánh cửa kim long màu đen tràn ngập khí phách cuồng quyến như trước, chỉ cần liếc mắt nhìn, cũng sẽ bị khí thế của cánh cửa làm cho đông cứng, giống như là chủ nhân của cánh cửa này vậy.
Người hầu nữ dừng một chút, sau đó gõ vài cái vào cửa, dạ thưa: “Tiên sinh, tiểu thư Tường Vi đến rồi.”
Trầm tĩnh nửa giây, người hầu nữ cẩn thận dè dặt mà mở nhẹ cánh cửa, ra hiệu Tường Vi bỏ giày ra, căn phòng của tiên sinh không được dính một hạt bụi, sau đó người hầu nữ xách cổ áo Tường Vi, trực tiếp đẩy cả người cô vào – –
“Cạch”
Một tiếng động rất nhẹ, người hầu nữ đã đóng cửa lại.
Trong đầu chợt đổ sụp, lúc này mới định thần lại, mùi vị quen thuộc này, lại xâm nhập tất cả các giác quan cô lần nữa! Chúa ơi, một năm trước, ở chỗ này, cô đã từng gặp phải một cơn ác mộng!
Chiếc đèn trên tường màu vàng , chiếc giường màu đen lộn xộn, chiếc tủ rượu đầy những loại rượu đắt tiền, còn có cả chiếc đồng hồ quả lắc...
Mọi thứ bày biện đều quen thuộc như vậy, phòng ngủ của tiên sinh trong những năm gần đây không thay đổi gì cả, vẫn trang nhã mà cao quý, và cũng vẫn..... làm cho người ta hít thở không thông!
Hàm răng không khỏi run run ớn lạnh, Tường Vi xuyên qua mái tóc, nhìn thẳng về phía cửa tắm thủy tinh khắc hoa văn!
Nuốt một ngụm khí lạnh!
Cánh cửa đó, cô cực kỳ nhớ rõ, đêm mưa to năm trước, tiên sinh đấm vỡ cánh cửa thủy tinh đó, những mảnh thủy tinh vỡ kia cứ thế mà đâm vào lưng cô, tất cả cô đều cực kỳ nhớ rõ, những màn điên cuồng tàn bạo, đến tận giờ như vẫn còn đang sờ sờ trước mắt!
Mà hô nay, tấm cửa thủy tinh kia, lại giống hệt cánh cửa bị vỡ năm trước! Hoàn toàn không nhìn thấy một điểm gì khác, giống như là cánh cửa đó chưa từng bị vỡ!
“Tiên, tiên sinh...”
Cô thử gọi một tiếng, bên trong phòng rộng như vậy, căn bản là nhìn không thấy hình bóng của tiên sinh, duy nhất chỉ có..... phòng tắm sau mặt thủy tinh kia, có ánh sáng đèn, ngẫu nhiên có hơi nước không ngừng bốc lên tán loạn trên mặt cửa thủy tinh, hơi nước lượn lờ giống như là đang giương nanh múa vuốt vậy.
Trên đường, Tường Vi bước nhanh theo bước đi của người hầu nữ, lo lắng hoi: “Chị Bình, xin hỏi tại sao...... tiên sinh lại cho gọi em?”
Người hầu nữ liếc liếc Tường Vi đằng sau, vẫn giống như ba năm trước đây không có chút thay đổi nào của thiếu nữ, chỉ có điều vóc dáng đã cao thêm và bộ ngực nhấp nhô mới có thể nói là cô đã lớn, hầu nữ hừ lạnh một tiếng: “Tôi làm sao biết được? Vấn đề này cô có gan thì đi mà hỏi tiên sinh!”
A! Ai mà chả biết Tường Vi kia trong ngày 'Dâng tặng xử nữ' năm trước, toàn thân đầy máu được người ta khiêng ra ngoài, lúc đó rất là bi thảm, người hầu nữ cười lạnh, may là Tường Vi chỉ là đày tớ không quan trọng!
Tường Vi không lên tiếng, lòng bàn tay nắm chặt lại, bắt đầu toát mồ hôi lạnh, càng đến gần tòa tòa nhà của tiên sinh, trong lòng cô càng cảm thấy bất an.
Đi tới cửa phòng ngủ của tiên sinh, vẫn là cánh cửa kim long màu đen tràn ngập khí phách cuồng quyến như trước, chỉ cần liếc mắt nhìn, cũng sẽ bị khí thế của cánh cửa làm cho đông cứng, giống như là chủ nhân của cánh cửa này vậy.
Người hầu nữ dừng một chút, sau đó gõ vài cái vào cửa, dạ thưa: “Tiên sinh, tiểu thư Tường Vi đến rồi.”
Trầm tĩnh nửa giây, người hầu nữ cẩn thận dè dặt mà mở nhẹ cánh cửa, ra hiệu Tường Vi bỏ giày ra, căn phòng của tiên sinh không được dính một hạt bụi, sau đó người hầu nữ xách cổ áo Tường Vi, trực tiếp đẩy cả người cô vào – –
“Cạch”
Một tiếng động rất nhẹ, người hầu nữ đã đóng cửa lại.
Trong đầu chợt đổ sụp, lúc này mới định thần lại, mùi vị quen thuộc này, lại xâm nhập tất cả các giác quan cô lần nữa! Chúa ơi, một năm trước, ở chỗ này, cô đã từng gặp phải một cơn ác mộng!
Chiếc đèn trên tường màu vàng , chiếc giường màu đen lộn xộn, chiếc tủ rượu đầy những loại rượu đắt tiền, còn có cả chiếc đồng hồ quả lắc...
Mọi thứ bày biện đều quen thuộc như vậy, phòng ngủ của tiên sinh trong những năm gần đây không thay đổi gì cả, vẫn trang nhã mà cao quý, và cũng vẫn..... làm cho người ta hít thở không thông!
Hàm răng không khỏi run run ớn lạnh, Tường Vi xuyên qua mái tóc, nhìn thẳng về phía cửa tắm thủy tinh khắc hoa văn!
Nuốt một ngụm khí lạnh!
Cánh cửa đó, cô cực kỳ nhớ rõ, đêm mưa to năm trước, tiên sinh đấm vỡ cánh cửa thủy tinh đó, những mảnh thủy tinh vỡ kia cứ thế mà đâm vào lưng cô, tất cả cô đều cực kỳ nhớ rõ, những màn điên cuồng tàn bạo, đến tận giờ như vẫn còn đang sờ sờ trước mắt!
Mà hô nay, tấm cửa thủy tinh kia, lại giống hệt cánh cửa bị vỡ năm trước! Hoàn toàn không nhìn thấy một điểm gì khác, giống như là cánh cửa đó chưa từng bị vỡ!
“Tiên, tiên sinh...”
Cô thử gọi một tiếng, bên trong phòng rộng như vậy, căn bản là nhìn không thấy hình bóng của tiên sinh, duy nhất chỉ có..... phòng tắm sau mặt thủy tinh kia, có ánh sáng đèn, ngẫu nhiên có hơi nước không ngừng bốc lên tán loạn trên mặt cửa thủy tinh, hơi nước lượn lờ giống như là đang giương nanh múa vuốt vậy.
Bình luận facebook