Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 462
“Mẹ em là người đã có chồng, thì không nên tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu trước mặt Diệu Tư chứ, giành lấy sự thương hại của anh ấy, để cho anh ấy làm ra những chuyện sai lầm! Thôi, anh chẳng muốn tranh cãi với em nữa, em thích nghĩ sao thì cứ nghĩ vậy đi.”
Anh chau mày, giữa đôi lông mày lộ ra sự không kiên nhẫn.
“ ... Trong mắt anh cái gì mới là đúng vậy?” Cô xiết chặt ngón tay, ngước mắt đón ánh mắt anh, “Người đã chết?! Em chỉ biết, Diệu Tư yêu mẹ em, mẹ em cũng yêu Diệu Tư, hai người yêu nhau phải được ở cùng nhau mới hạnh phúc! ... Chứ không nên giống như chúng ta ....”
“Không nên giống như chúng ta?”
Anh nhịn nỗi tức giận, cảm thấy kinh hãi khi thấy được giọng điệu u oán trong lời cô nói, bàn tay đang nắm cánh tay cô không tự chủ được tăng thêm sức lực, “Vậy thì phải giống như ai? Em ý muốn nói là chúng ta ở cùng nhau không hạnh phúc?”
Lời cô nói như một cái kim mạnh mẽ đâm vào lòng anh. Xiết chặt thân thể cô, sắc mặt xanh mét đáng sợ, “Đáng chết, tới tột cùng thì trong đầu em đang nghĩ cái quái gì vậy? Tại sao chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm, anh vẫn chẳng hiều được em?”
“Cũng vậy thôi, nhiều năm như vậy, em cũng không hiểu anh!”
Cô thê lương cười một tiếng, nước mắt chảy xuống gương mặt, anh vẫn dễ dàng làm xúc động nơi yếu ớt nhất trong lòng cô như trước đây, “Nhã Ca yêu Diệu Tư, anh liền cho rằng Diệu Tư nên yêu cô ta, nhưng anh có từng nghĩ rằng người Diệu Tư thật sự yêu là ai hay chưa? Anh quan tâm Nhã Ca, càng quan tâm Diệu Tư hơn, đúng không? Vậy thì vốn là anh yêu Nhã Ca!”
Gương mặt tuấn tú của anh trầm xuống!
“Thì ra em nghĩ anh như vậy sao?”
Bất chợt đè cả người cô xuống nệm giường, vẻ mặt kinh người, từ trên cao nhìn xuống gương mặt tái nhợt, “Vậy em thì sao? Em không phải yêu anh ....” Chợt phát hiện ra khi nói mấy chữ này, ngực anh đau tới hít thở không thông! “Em nói nhiều như vậy, không phải là muốn nhân cơ hội này nói với anh rằng, em ở cùng một chỗ với anh không thấy hạnh phúc, bởi vì chúng ta không yêu nhau, có đúng không?”
Đôi mắt hắc diệu thạch chói lọi như ánh sao ngưng mắt nhìn cô thật chặt, nắm hai quả đấm, sợ để lộ ra sự mềm yếu của mình, đáng chết, anh sợ rằng cô sẽ nói ra đáp án mà anh không muốn nghe!
Tường Vi cắn môi, cười khổ một cái, “Vậy thì .... Anh có yêu em sao? Anh không yêu .... hay nói cách khác là, anh không biết yêu! Không yêu nhau mà ở chung một chỗ, sẽ chỉ là những khổ sở trùng điệp mãi không dứt!”
“ .... Vậy anh hỏi em, năm năm trước, mấy chữ em nói không thành tiếng lúc cuối cùng kia, rốt cuộc là cái gì?”
Nắm đấm của anh của anh run lên, sợ hơi sức của mình sẽ làm cho cô bị thương, trong đôi mắt thoáng hiện hai ngọn lửa cực nóng, thân thể ngược lại với cái đầu, lạnh tới tận lòng bàn chân!
Năm năm trước, nỗi tuyệt vọng đó, nỗi đau liệt gan phổi, trong tim đau đớn, một màn sinh ly tử biệt, đoạn tuyệt nói ba tiếng đó, rốt cuộc là gì? Không phải là ‘em yêu anh’ hay sao?
Anh giật mình nhìn cô, ánh mắt đó như đang chất vấn, không phải là ‘em yêu anh’ thì là cái gì?
“ ...” Tường Vi vô thức mà cắn môi, gần như cắn tới bật máu, căng thẳng trong lòng, không chịu trả lời anh.
“Em nói đi! Năm năm trước ba chữ kia rốt cuộc là gì?”
Anh cố chấp hỏi lại lần nữa. Đáp án này đối với anh là vô cùng quan trọng, anh phải biết chắc chắn, tha thứ cho anh rất nhát gan, tha thứ anh hèn nhát, anh chỉ biết anh rất mong ba chữ kia là thật, mà không phải là anh nhìn lầm!
“Chuyện đó .... có quan trọng không?” Cô lã chã rơi lệ.
Cô cũng sợ nói ra chữ kia, sợ mình sẽ một lần nữa vạn kiếp bất phục bị nguyền rủa.
Yêu anh, cho tới bây giờ đều là kiếp nạn của cô, trừ khi ... trừ khi anh cũng yêu cô, nếu không sao cô dám lại dẫm vào vết xe đổ? Bây giờ cô đã yếu mềm tới nỗi chỉ có thể núp mình trong cái vỏ bảo vệ nhỏ bé, chờ đợi anh giật dây và ban phát tình yêu.
“Đáng chết, dĩ nhiên là quan trọng!”
Anh ảo não quát, không nhịn được muốn lay tỉnh sự mù mờ của cô, tại sao người phụ nữ này lại không hiểu được vị trí của cô trong lòng anh?
“A! Hắc tiên sinh tôn kính, vậy thì xin hãy nói cho em biết, đến tột cùng thì anh muốn tới mức nào?” Môi của cô khẽ cong lên, trong mắt tràn đầy khổ sở.
“ ...” Anh nhất thời cứng họng, muốn tới mức nào? Anh không nói ra miệng, làm sao có thể nói cho cô biết, là anh ích kỷ, một lòng muốn xác định xem cô có yêu anh thật hay không?
“ ... Thôi, đã chẳng quan trọng nữa, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Thôi không tranh chấp với anh nữa, đây là kết quả cô đã dự liệu được từ sớm không phải sao?
Gương mặt cô chảy hai hàng lệ nóng, cắn môi, không muốn làm cho tâm tình mình quá mức đau khổ, cô không muốn đứa trẻ chịu ảnh hưởng của cô .... Nhưng mà cô thật sự sắp không chống đỡ được nữa rồi, loại đau khổ đó, khó mà nói rõ.
Là anh cho cô hy vọng, là anh hứa hẹn sẽ cho cô hạnh phúc, là anh mở rộng lồng ngực cho cô ấm áp ... Nhưng thì ra là cô đã hy vọng xa vời, anh có thể cho cô tất cả, chỉ trừ tình yêu ...
Anh nhỏ giọng rên rỉ, bưng bát canh đã nguội trong khay tới, lần nữa ngồi lên giường, “Chúng ta không nên cãi vã vì chuyện như vậy! Hôm nay coi như là anh không đúng. Nhân lúc còn chút độ ấm, nhanh uống đi bổ sung thể lực một chút, đừng phiền não vì chuyện của mẹ em và Diệu Tư nữa, cũng đừng chảy nước mắt nữa có được không?”
Khẽ khàng lau đi giọt nước mắt, cô hít sâu một hơi, trong lòng có quá nhiều bế tắc khó có thể mở miệng nói ra thành lời, nhưng cô vẫn muốn hỏi một lần, “Vậy thì anh yêu em sao?”
Nhìn Tường Vi một hồi, Tước mới thỏa hiệp gật đầu, “Có muốn biết đã từng xảy ra những chuyện gì hay không?”
“Muốn!” Cô nhanh chóng gật đầu một cái, sự nghi ngờ này quấy nhiễu cô đã nhiều năm, không kịp chờ đợi muốn biết ngay!
Anh rút khăn giấy ra từ chiếc tủ đầu giường, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trong suốt thay cô, nhỏ giọng nỉ non, “Trước lau nước mắt đi, sau ăn đi, rồi anh kể cho em biết ...”
“Vâng ...” Cô thuận theo, ngoan ngoãn uống canh anh múc cho, lẳng lặng nghe anh bắt đầu kể lại chuyện phong trần xa xưa.
“Đoạn ân oán này, phải kể từ 20 năm trước ...”
Anh chau mày, giữa đôi lông mày lộ ra sự không kiên nhẫn.
“ ... Trong mắt anh cái gì mới là đúng vậy?” Cô xiết chặt ngón tay, ngước mắt đón ánh mắt anh, “Người đã chết?! Em chỉ biết, Diệu Tư yêu mẹ em, mẹ em cũng yêu Diệu Tư, hai người yêu nhau phải được ở cùng nhau mới hạnh phúc! ... Chứ không nên giống như chúng ta ....”
“Không nên giống như chúng ta?”
Anh nhịn nỗi tức giận, cảm thấy kinh hãi khi thấy được giọng điệu u oán trong lời cô nói, bàn tay đang nắm cánh tay cô không tự chủ được tăng thêm sức lực, “Vậy thì phải giống như ai? Em ý muốn nói là chúng ta ở cùng nhau không hạnh phúc?”
Lời cô nói như một cái kim mạnh mẽ đâm vào lòng anh. Xiết chặt thân thể cô, sắc mặt xanh mét đáng sợ, “Đáng chết, tới tột cùng thì trong đầu em đang nghĩ cái quái gì vậy? Tại sao chúng ta ở bên nhau bao nhiêu năm, anh vẫn chẳng hiều được em?”
“Cũng vậy thôi, nhiều năm như vậy, em cũng không hiểu anh!”
Cô thê lương cười một tiếng, nước mắt chảy xuống gương mặt, anh vẫn dễ dàng làm xúc động nơi yếu ớt nhất trong lòng cô như trước đây, “Nhã Ca yêu Diệu Tư, anh liền cho rằng Diệu Tư nên yêu cô ta, nhưng anh có từng nghĩ rằng người Diệu Tư thật sự yêu là ai hay chưa? Anh quan tâm Nhã Ca, càng quan tâm Diệu Tư hơn, đúng không? Vậy thì vốn là anh yêu Nhã Ca!”
Gương mặt tuấn tú của anh trầm xuống!
“Thì ra em nghĩ anh như vậy sao?”
Bất chợt đè cả người cô xuống nệm giường, vẻ mặt kinh người, từ trên cao nhìn xuống gương mặt tái nhợt, “Vậy em thì sao? Em không phải yêu anh ....” Chợt phát hiện ra khi nói mấy chữ này, ngực anh đau tới hít thở không thông! “Em nói nhiều như vậy, không phải là muốn nhân cơ hội này nói với anh rằng, em ở cùng một chỗ với anh không thấy hạnh phúc, bởi vì chúng ta không yêu nhau, có đúng không?”
Đôi mắt hắc diệu thạch chói lọi như ánh sao ngưng mắt nhìn cô thật chặt, nắm hai quả đấm, sợ để lộ ra sự mềm yếu của mình, đáng chết, anh sợ rằng cô sẽ nói ra đáp án mà anh không muốn nghe!
Tường Vi cắn môi, cười khổ một cái, “Vậy thì .... Anh có yêu em sao? Anh không yêu .... hay nói cách khác là, anh không biết yêu! Không yêu nhau mà ở chung một chỗ, sẽ chỉ là những khổ sở trùng điệp mãi không dứt!”
“ .... Vậy anh hỏi em, năm năm trước, mấy chữ em nói không thành tiếng lúc cuối cùng kia, rốt cuộc là cái gì?”
Nắm đấm của anh của anh run lên, sợ hơi sức của mình sẽ làm cho cô bị thương, trong đôi mắt thoáng hiện hai ngọn lửa cực nóng, thân thể ngược lại với cái đầu, lạnh tới tận lòng bàn chân!
Năm năm trước, nỗi tuyệt vọng đó, nỗi đau liệt gan phổi, trong tim đau đớn, một màn sinh ly tử biệt, đoạn tuyệt nói ba tiếng đó, rốt cuộc là gì? Không phải là ‘em yêu anh’ hay sao?
Anh giật mình nhìn cô, ánh mắt đó như đang chất vấn, không phải là ‘em yêu anh’ thì là cái gì?
“ ...” Tường Vi vô thức mà cắn môi, gần như cắn tới bật máu, căng thẳng trong lòng, không chịu trả lời anh.
“Em nói đi! Năm năm trước ba chữ kia rốt cuộc là gì?”
Anh cố chấp hỏi lại lần nữa. Đáp án này đối với anh là vô cùng quan trọng, anh phải biết chắc chắn, tha thứ cho anh rất nhát gan, tha thứ anh hèn nhát, anh chỉ biết anh rất mong ba chữ kia là thật, mà không phải là anh nhìn lầm!
“Chuyện đó .... có quan trọng không?” Cô lã chã rơi lệ.
Cô cũng sợ nói ra chữ kia, sợ mình sẽ một lần nữa vạn kiếp bất phục bị nguyền rủa.
Yêu anh, cho tới bây giờ đều là kiếp nạn của cô, trừ khi ... trừ khi anh cũng yêu cô, nếu không sao cô dám lại dẫm vào vết xe đổ? Bây giờ cô đã yếu mềm tới nỗi chỉ có thể núp mình trong cái vỏ bảo vệ nhỏ bé, chờ đợi anh giật dây và ban phát tình yêu.
“Đáng chết, dĩ nhiên là quan trọng!”
Anh ảo não quát, không nhịn được muốn lay tỉnh sự mù mờ của cô, tại sao người phụ nữ này lại không hiểu được vị trí của cô trong lòng anh?
“A! Hắc tiên sinh tôn kính, vậy thì xin hãy nói cho em biết, đến tột cùng thì anh muốn tới mức nào?” Môi của cô khẽ cong lên, trong mắt tràn đầy khổ sở.
“ ...” Anh nhất thời cứng họng, muốn tới mức nào? Anh không nói ra miệng, làm sao có thể nói cho cô biết, là anh ích kỷ, một lòng muốn xác định xem cô có yêu anh thật hay không?
“ ... Thôi, đã chẳng quan trọng nữa, em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Thôi không tranh chấp với anh nữa, đây là kết quả cô đã dự liệu được từ sớm không phải sao?
Gương mặt cô chảy hai hàng lệ nóng, cắn môi, không muốn làm cho tâm tình mình quá mức đau khổ, cô không muốn đứa trẻ chịu ảnh hưởng của cô .... Nhưng mà cô thật sự sắp không chống đỡ được nữa rồi, loại đau khổ đó, khó mà nói rõ.
Là anh cho cô hy vọng, là anh hứa hẹn sẽ cho cô hạnh phúc, là anh mở rộng lồng ngực cho cô ấm áp ... Nhưng thì ra là cô đã hy vọng xa vời, anh có thể cho cô tất cả, chỉ trừ tình yêu ...
Anh nhỏ giọng rên rỉ, bưng bát canh đã nguội trong khay tới, lần nữa ngồi lên giường, “Chúng ta không nên cãi vã vì chuyện như vậy! Hôm nay coi như là anh không đúng. Nhân lúc còn chút độ ấm, nhanh uống đi bổ sung thể lực một chút, đừng phiền não vì chuyện của mẹ em và Diệu Tư nữa, cũng đừng chảy nước mắt nữa có được không?”
Khẽ khàng lau đi giọt nước mắt, cô hít sâu một hơi, trong lòng có quá nhiều bế tắc khó có thể mở miệng nói ra thành lời, nhưng cô vẫn muốn hỏi một lần, “Vậy thì anh yêu em sao?”
Nhìn Tường Vi một hồi, Tước mới thỏa hiệp gật đầu, “Có muốn biết đã từng xảy ra những chuyện gì hay không?”
“Muốn!” Cô nhanh chóng gật đầu một cái, sự nghi ngờ này quấy nhiễu cô đã nhiều năm, không kịp chờ đợi muốn biết ngay!
Anh rút khăn giấy ra từ chiếc tủ đầu giường, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trong suốt thay cô, nhỏ giọng nỉ non, “Trước lau nước mắt đi, sau ăn đi, rồi anh kể cho em biết ...”
“Vâng ...” Cô thuận theo, ngoan ngoãn uống canh anh múc cho, lẳng lặng nghe anh bắt đầu kể lại chuyện phong trần xa xưa.
“Đoạn ân oán này, phải kể từ 20 năm trước ...”
Bình luận facebook