Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Phẫu thuật rất thành công, tảng đá trong lòng Hạ Hải Dụ rốt cục rơi xuống.
Hải Tinh được đưa vào phòng bệnh vô khuẩn, cô không được phép ra vào tùy tiện, nhưng nhìn em trai đang ngủ an nhàn từ xa, cô vẫn vui mừng nhịn không được muốn khóc.
Nhìn lại Đường Húc Nghiêu, sắc mặt ngoại trừ có chút tái nhợt, còn đâu không có việc gì, nhưng cô biết anh khẳng định là rất mệt mỏi, ánh mắt khép hờ, vẻ mặt ngày thường không ai bì nổi trở nên nhợt nhạt, chỗ hốc mắt có một tầng xanh đen.
Thiệu Hành nhìn đồng hồ, thấy tình trạng của Đường Húc Nghiêu đã ổn định liền vội vã rời khỏi bệnh viện, “Hải Dụ, tôi phải về công ty trước, bên Châu Âu kia có một hạng mục mới khởi động, tôi giao cậu ấy cho cô!”
“. . . . . .” Cô kinh ngạc gật đầu, đi vào phòng bệnh VIP.
Bác sĩ cùng y tá bận rộn xong một phen liền đi ra ngoài, Hạ Hải Dụ đè nén cảm giác khác thường ở đáy lòng, lẳng lặng ngồi bên giường.
Bên trong phòng, rèm cửa sổ được kéo lên, ánh sáng có chút xám xịt, Đường Húc Nghiêu đang ngủ, lông mi thật dài hạ xuống, không có khí phách cùng nguy hiểm như ngày thường.
Anh có lẽ thực sự mệt mỏi, người bình thường hiến máu cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, huống chi đây là hiến xương tủy!
Không tự chủ được, trái tim, rung động.
Đưa tay, muốn giúp anh đắp chăn, nhưng không ngờ, tay chợt bị anh kéo lại, sau đó làm thế nào cũng không thoát được.
Hạ Hải Dụ nhịn không được nghi ngờ anh có thật đang ngủ hay không.
Thờ dài yếu ớt, cứ như vậy để mặc anh tùy hứng làm càn.
Thời gian không biết qua bao lâu, cô cũng dần dần chìm vào giấc ngủ, một giấc mơ có vẻ không tồi, trong mông lung, không phải rất rõ ràng, nhưng lại xác định có anh.
Hạ Hải Dụ mơ mơ màng màng ngủ, cho đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng mở, mở mắt ra, phát hiện đồng hồ đã chỉ bốn giờ chiều, mà Đường Húc Nghiêu vốn đang nằm trên giường bệnh không thấy.
Bên cạnh gối, để lại một tờ giấy ——
“Bên Châu Âu xảy ra chuyện, tôi phải rời nước ngay lập tức, nhanh nhất sẽ trở lại trong nửa tháng. . . . . . Chờ tôi.”
Chờ tôi. . . . . .
Chờ tôi. . . . . .
Chờ tôi. . . . . .
Hai chữ cuối cùng, giống như ma chú, giữ thật chặt lòng cô.
Thời điểm gặp lại anh, chính là lúc cô thực hiện cam kết của mình . . . . . .
Trở thành người phụ nữ của anh. . . . . .
Hải Tinh được đưa vào phòng bệnh vô khuẩn, cô không được phép ra vào tùy tiện, nhưng nhìn em trai đang ngủ an nhàn từ xa, cô vẫn vui mừng nhịn không được muốn khóc.
Nhìn lại Đường Húc Nghiêu, sắc mặt ngoại trừ có chút tái nhợt, còn đâu không có việc gì, nhưng cô biết anh khẳng định là rất mệt mỏi, ánh mắt khép hờ, vẻ mặt ngày thường không ai bì nổi trở nên nhợt nhạt, chỗ hốc mắt có một tầng xanh đen.
Thiệu Hành nhìn đồng hồ, thấy tình trạng của Đường Húc Nghiêu đã ổn định liền vội vã rời khỏi bệnh viện, “Hải Dụ, tôi phải về công ty trước, bên Châu Âu kia có một hạng mục mới khởi động, tôi giao cậu ấy cho cô!”
“. . . . . .” Cô kinh ngạc gật đầu, đi vào phòng bệnh VIP.
Bác sĩ cùng y tá bận rộn xong một phen liền đi ra ngoài, Hạ Hải Dụ đè nén cảm giác khác thường ở đáy lòng, lẳng lặng ngồi bên giường.
Bên trong phòng, rèm cửa sổ được kéo lên, ánh sáng có chút xám xịt, Đường Húc Nghiêu đang ngủ, lông mi thật dài hạ xuống, không có khí phách cùng nguy hiểm như ngày thường.
Anh có lẽ thực sự mệt mỏi, người bình thường hiến máu cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, huống chi đây là hiến xương tủy!
Không tự chủ được, trái tim, rung động.
Đưa tay, muốn giúp anh đắp chăn, nhưng không ngờ, tay chợt bị anh kéo lại, sau đó làm thế nào cũng không thoát được.
Hạ Hải Dụ nhịn không được nghi ngờ anh có thật đang ngủ hay không.
Thờ dài yếu ớt, cứ như vậy để mặc anh tùy hứng làm càn.
Thời gian không biết qua bao lâu, cô cũng dần dần chìm vào giấc ngủ, một giấc mơ có vẻ không tồi, trong mông lung, không phải rất rõ ràng, nhưng lại xác định có anh.
Hạ Hải Dụ mơ mơ màng màng ngủ, cho đến khi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng mở, mở mắt ra, phát hiện đồng hồ đã chỉ bốn giờ chiều, mà Đường Húc Nghiêu vốn đang nằm trên giường bệnh không thấy.
Bên cạnh gối, để lại một tờ giấy ——
“Bên Châu Âu xảy ra chuyện, tôi phải rời nước ngay lập tức, nhanh nhất sẽ trở lại trong nửa tháng. . . . . . Chờ tôi.”
Chờ tôi. . . . . .
Chờ tôi. . . . . .
Chờ tôi. . . . . .
Hai chữ cuối cùng, giống như ma chú, giữ thật chặt lòng cô.
Thời điểm gặp lại anh, chính là lúc cô thực hiện cam kết của mình . . . . . .
Trở thành người phụ nữ của anh. . . . . .
Bình luận facebook