Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 248
"Ba. . . . . . Mẹ. . . . . ." Đang ngủ Thủy Tinh bỗng vô thức nói mê, khuôn mặt nhỏ nhắn hơn nhăn lại, tỏ rõ mình đang rơi vào ác mộng.
Thiếu niên hai tay ôm ngực, đứng ở trước giường, cúi đầu nhìn cô bé nằm trên giường, không khỏi nhíu mày.
Cô ấy nhớ nhà sao?
Nhìn lại dáng dấp, cô ấy thật sự chính là một cô bé bình thường, giống như cô ấy đã nói, chỉ là xui xẻo nên mới đụng phải bạo động.
Có lẽ, anh nên thả cô ấy ra.
Nghĩ đến đây, lòng cậu thiếu niên bỗng trầm lắng, không nói được nguyên do.
Không, bây giờ chưa thể thả cô ấy, anh đã sai người đi tìm hiểu, người đó còn chưa báo lại tin tức, nên chưa thể xác định cô ấy có thật sự vô tội hay không?
Chợt, chân trời truyền đến tiếng sấm, đùng đùng đoàng đoàng, đánh thức cô bé đang nằm mộng.
"Ưmh. . . . . ." Thủy Tinh mở mắt, mơ mơ màng màng, mới mở mắt ra nên chưa rõ hoàn cảnh xung quanh, nhưng vừa nhìn thấy cậu thiếu niên, thì cô bé hoàn toàn tỉnh hẳn.
Cô bé nhanh chóng ngồi dậy, vén chăn lên, xuống giường, cứ để chân không mà chạy về phía anh.
Cậu thiếu niên còn tưởng rằng cô bé đang sợ sấm đánh, cậu chợt lo lắng, phải làm thế nào đây, nhưng chưa đợi cậu nghĩ ra, cô bé đã chạy tới rồi, cô bé muốn cậu ôm sao?
". . . . . ." Toàn thân cậu cứng ngắc.
Thật không nghĩ đến khi cô bé mở miệng lại là, "Tôi muốn đi gặp Tuyết Nhi! Có sấm đánh, nếu chị ấy sợ thì biết làm sao đây!"
"Cô không phải sợ sao?" Thiếu niên cắn răng mở miệng hỏi .
Thủy Tinh ngơ ngẩn, "Tôi sợ Tuyết Nhi sợ!"
"Ta là hỏi cô! ! !" giọng nói của cậu thiếu niên bắt đầu phiếm ý lạnh.
Thủy Tinh khẽ rụt vai một cái, nhỏ giọng lầm bầm, "Anh so với sấm đánh còn đáng sợ hơn nhiều!"
". . . . . ." hai tay câu thiếu niên liền nắm chặt thành quyền.
Cô ấy không sợ sấm đánh sao? Nhưng thật là cô ấy không sợ thật!
"Á. . . . . . Tôi muốn đi gặp Tuyết Nhi. . . . . . anh dẫn tôi đi có được không. . . . . ."
Một tiếng ‘đoàng’ vang dội, lại một tiếng sấm nữa vang lên, lòng Thủy Tinh càng thêm lo lắng.
Lúc này, ngoài cửa có người đến bẩm báo, "Điện hạ, cô bé tên Tuyết Nhi đòi gặp em gái của mình!"
Thủy Tinh vừa nghe thấy, cũng hít một ngụm khí lạnh, vội vàng hướng cậu thiếu niên cầu khẩn, "Anh xem anh xem, nhất định Tuyết Nhi đang rất sợ, anh mau cho tôi đi thăm chị ấy một chút đi! Giờ đi luôn đi!"
"Không được!" cậu thiếu niên lạnh lùng nói ra hai chữ.
"Tại sao? "
"Không tại sao cả! Ta nói không được là không được!"
"Anh. . . . . ." Thủy Tinh giận đến đỏ bừng cả mặt, còn nước mắt lưng tròng nữa chứ.
Thiếu niên nhìn bộ dáng này của cô bé, trong lòng cũng có chút cảm giác không thoải mái, nhưng chỉ là cậu không muốn cho cô bé đi gặp bất cứ người ngoài nào, có một ý nghĩ mãnh liệt thôi thúc cậu, phải để cho cô bé luôn ở bên cạnh mình.
Thủy Tinh rất uất ức, "Oà" một tiếng khóc lên, tiếng khóc rất lớn, cố ý giày vò người nghe.
Cậu hiếu niên rất đau đầu, nhưng lại không biết nên làm gì để dỗ cô bé nín khóc, cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ gặp phải chuyện khó giải quyết thế này, rõ ràng cô ấy nhỏ vậy, sao lại phiền toái như vậy chứ?
"Không cho khóc!"
Thủy Tinh không để ý tới cậu, tiếp tục khóc.
Không cho mình khóc, hiện tại cứ khóc để xem ai phải nhường ai?
Cô bé khóc ngày càng to hơn!
Có bản lãnh thì tới giết mình luôn đi!
Chỉ là dù có chết, thành quỷ mình cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta!
Không có lí do gì mà cư nhiên lại bắt mình và Tuyết Nhi, đúng là một chút đạo lý cũng không có, đúng là đồ trứng thối!
Cậu thiếu niên cũng quyết tâm, anh muốn nhìn cô bé xem, rốt cuộc cô bé muốn gì!
Thủy Tinh đã khóc được một lúc lâu, mà nước mắt vẫn như suối phun trào, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, hô hấp cũng không được bình thường, nhìn có chút đáng thương.
"Tôi ghét anh!" cô bé lớn tiếng mắng anh ta.
". . . . . ." Cậu thiếu niên ngẩn ra, trong lòng hình như có bộ phận nào đó bị đánh vậy.
Cô ấy ghét mình sao, mặc dù nguyên do không đáng để ý.
"Được rồi! Đừng khóc nữa! Ta cho cô đi!"
"Có thật không?” Thủy Tinh lập tức dừng khóc, tốc độ biến đổi sắc mặt tương đối mau.
Cậu thiếu niên có chút hoài nghi căn bản là cô ấy cố ý diễn trò với mình, nhưng nước mắt còn vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại nói rõ tất cả, đúng là làm người khác vừa yêu lại vừa hận mà!
Bất đắc dĩ, cậu thiếu niên đưa Thủy Tinh đến nơi nhốt Tuyết Nhi.
Không phải là căn phòng tối đen như mực lúc trước, mà là một gian phòng cũng rất xa hoa, Thủy Tinh len lén liếc cậu thiếu niên một cái, quả nhiên anh ta không nuốt lời!
"Tuyết Nhi!"
"Thủy Tinh!"
Hai cô bé vừa thấy mặt nhau, thì đều nước mắt lưng tròng, rồi họ ôm nhau thật chặt.
"Thủy Tinh, em không sao chớ?"
"Không sao, Tuyết nhi chị thì sao?"
"Chị cũng vậy, chị không sao hết!"
Hai người cùng nhìn lại đối phương, ừm, đúng là rất khỏe mạnh!
"Thủy Tinh, mới vừa rồi có sấm đánh, chị rất lo lắng em sẽ sợ!"
"Em cũng vậy ! Nhưng em không sợ!"
"Chị cũng vậy, chị không sợ!"
Thủy Tinh và Tuyết Nhi cùng nhau ngồi trên ghế sa lon, hai bàn tay nhỏ nhắn đan chặt vào nhau, bộ dạng cả hai còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng ngại vì cậu thiếu niên cũng có ở đây, nên không dám nói.
Vừa vặn, lúc này trên tay của cậu thiếu niên tia sáng xanh lại lóe lên, mắt cậu trầm xuống, bước nhanh ra ngoài.
Người cậu sai đi nghe ngóng tin tức đã trở về!
Thủy Tinh và Tuyết Nhi cùng nhau quay đầu lại nhìn, đều cùng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng anh ta đã đi!
"Thủy Tinh, em có biết anh ta là ai không?"
"Không biết." Thủy Tinh lắc đầu một cái, "Em chỉ biết có lẽ anh ta thật sự là Điện hạ gì đó!"
Chung sống một đoạn thời gian, căn bản cô bé cũng đã lục lọi được một chút tin tức rồi, có lẽ giống như trong phim truyền hình diễn, anh ta chính là cái người được gọi Điện hạ, vì quyền thế vì lợi ích nên bị người ta đuổi giết! Mặc dù cô bé không biết những suy đoán của mình có đúng không, nhưng cô bé cảm thấy, chân tướng nhất định vô cùng phức tạp!
"Thủy Tinh. . . . . ." Tuyết Nhi chợt nhỏ giọng, lại nhìn bốn phía, xác định không có ai, mới cẩn thận đến gần bên tai Thủy Tinh, nhỏ giọng nói, "Thủy Tinh, có một bức tranh của mẹ mà chị đã từng nhìn thấy, nó có phong cảnh rất giống nơi này. . . . . Trong phòng này lại có rất nhiều đồ dùng mang phong cách Trung Đông . . . . . . Chị nghĩ, có thể là anh ta đến từ. . . . . . Sa quốc. . . . . ."
Sa quốc?
Thủy Tinh trợn tròn hai mắt, "Với trí tuệ của anh ta. . . . . . Anh ta có thể là Hoàng tử . . . . . .của Sa quốc ?"
Thật ra mình cũng không dịch được Sa quốc thật ra là đất nước nào nên mong các bạn đọc thông cảm nhé!
Thiếu niên hai tay ôm ngực, đứng ở trước giường, cúi đầu nhìn cô bé nằm trên giường, không khỏi nhíu mày.
Cô ấy nhớ nhà sao?
Nhìn lại dáng dấp, cô ấy thật sự chính là một cô bé bình thường, giống như cô ấy đã nói, chỉ là xui xẻo nên mới đụng phải bạo động.
Có lẽ, anh nên thả cô ấy ra.
Nghĩ đến đây, lòng cậu thiếu niên bỗng trầm lắng, không nói được nguyên do.
Không, bây giờ chưa thể thả cô ấy, anh đã sai người đi tìm hiểu, người đó còn chưa báo lại tin tức, nên chưa thể xác định cô ấy có thật sự vô tội hay không?
Chợt, chân trời truyền đến tiếng sấm, đùng đùng đoàng đoàng, đánh thức cô bé đang nằm mộng.
"Ưmh. . . . . ." Thủy Tinh mở mắt, mơ mơ màng màng, mới mở mắt ra nên chưa rõ hoàn cảnh xung quanh, nhưng vừa nhìn thấy cậu thiếu niên, thì cô bé hoàn toàn tỉnh hẳn.
Cô bé nhanh chóng ngồi dậy, vén chăn lên, xuống giường, cứ để chân không mà chạy về phía anh.
Cậu thiếu niên còn tưởng rằng cô bé đang sợ sấm đánh, cậu chợt lo lắng, phải làm thế nào đây, nhưng chưa đợi cậu nghĩ ra, cô bé đã chạy tới rồi, cô bé muốn cậu ôm sao?
". . . . . ." Toàn thân cậu cứng ngắc.
Thật không nghĩ đến khi cô bé mở miệng lại là, "Tôi muốn đi gặp Tuyết Nhi! Có sấm đánh, nếu chị ấy sợ thì biết làm sao đây!"
"Cô không phải sợ sao?" Thiếu niên cắn răng mở miệng hỏi .
Thủy Tinh ngơ ngẩn, "Tôi sợ Tuyết Nhi sợ!"
"Ta là hỏi cô! ! !" giọng nói của cậu thiếu niên bắt đầu phiếm ý lạnh.
Thủy Tinh khẽ rụt vai một cái, nhỏ giọng lầm bầm, "Anh so với sấm đánh còn đáng sợ hơn nhiều!"
". . . . . ." hai tay câu thiếu niên liền nắm chặt thành quyền.
Cô ấy không sợ sấm đánh sao? Nhưng thật là cô ấy không sợ thật!
"Á. . . . . . Tôi muốn đi gặp Tuyết Nhi. . . . . . anh dẫn tôi đi có được không. . . . . ."
Một tiếng ‘đoàng’ vang dội, lại một tiếng sấm nữa vang lên, lòng Thủy Tinh càng thêm lo lắng.
Lúc này, ngoài cửa có người đến bẩm báo, "Điện hạ, cô bé tên Tuyết Nhi đòi gặp em gái của mình!"
Thủy Tinh vừa nghe thấy, cũng hít một ngụm khí lạnh, vội vàng hướng cậu thiếu niên cầu khẩn, "Anh xem anh xem, nhất định Tuyết Nhi đang rất sợ, anh mau cho tôi đi thăm chị ấy một chút đi! Giờ đi luôn đi!"
"Không được!" cậu thiếu niên lạnh lùng nói ra hai chữ.
"Tại sao? "
"Không tại sao cả! Ta nói không được là không được!"
"Anh. . . . . ." Thủy Tinh giận đến đỏ bừng cả mặt, còn nước mắt lưng tròng nữa chứ.
Thiếu niên nhìn bộ dáng này của cô bé, trong lòng cũng có chút cảm giác không thoải mái, nhưng chỉ là cậu không muốn cho cô bé đi gặp bất cứ người ngoài nào, có một ý nghĩ mãnh liệt thôi thúc cậu, phải để cho cô bé luôn ở bên cạnh mình.
Thủy Tinh rất uất ức, "Oà" một tiếng khóc lên, tiếng khóc rất lớn, cố ý giày vò người nghe.
Cậu hiếu niên rất đau đầu, nhưng lại không biết nên làm gì để dỗ cô bé nín khóc, cho tới bây giờ cậu chưa bao giờ gặp phải chuyện khó giải quyết thế này, rõ ràng cô ấy nhỏ vậy, sao lại phiền toái như vậy chứ?
"Không cho khóc!"
Thủy Tinh không để ý tới cậu, tiếp tục khóc.
Không cho mình khóc, hiện tại cứ khóc để xem ai phải nhường ai?
Cô bé khóc ngày càng to hơn!
Có bản lãnh thì tới giết mình luôn đi!
Chỉ là dù có chết, thành quỷ mình cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta!
Không có lí do gì mà cư nhiên lại bắt mình và Tuyết Nhi, đúng là một chút đạo lý cũng không có, đúng là đồ trứng thối!
Cậu thiếu niên cũng quyết tâm, anh muốn nhìn cô bé xem, rốt cuộc cô bé muốn gì!
Thủy Tinh đã khóc được một lúc lâu, mà nước mắt vẫn như suối phun trào, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, hô hấp cũng không được bình thường, nhìn có chút đáng thương.
"Tôi ghét anh!" cô bé lớn tiếng mắng anh ta.
". . . . . ." Cậu thiếu niên ngẩn ra, trong lòng hình như có bộ phận nào đó bị đánh vậy.
Cô ấy ghét mình sao, mặc dù nguyên do không đáng để ý.
"Được rồi! Đừng khóc nữa! Ta cho cô đi!"
"Có thật không?” Thủy Tinh lập tức dừng khóc, tốc độ biến đổi sắc mặt tương đối mau.
Cậu thiếu niên có chút hoài nghi căn bản là cô ấy cố ý diễn trò với mình, nhưng nước mắt còn vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại nói rõ tất cả, đúng là làm người khác vừa yêu lại vừa hận mà!
Bất đắc dĩ, cậu thiếu niên đưa Thủy Tinh đến nơi nhốt Tuyết Nhi.
Không phải là căn phòng tối đen như mực lúc trước, mà là một gian phòng cũng rất xa hoa, Thủy Tinh len lén liếc cậu thiếu niên một cái, quả nhiên anh ta không nuốt lời!
"Tuyết Nhi!"
"Thủy Tinh!"
Hai cô bé vừa thấy mặt nhau, thì đều nước mắt lưng tròng, rồi họ ôm nhau thật chặt.
"Thủy Tinh, em không sao chớ?"
"Không sao, Tuyết nhi chị thì sao?"
"Chị cũng vậy, chị không sao hết!"
Hai người cùng nhìn lại đối phương, ừm, đúng là rất khỏe mạnh!
"Thủy Tinh, mới vừa rồi có sấm đánh, chị rất lo lắng em sẽ sợ!"
"Em cũng vậy ! Nhưng em không sợ!"
"Chị cũng vậy, chị không sợ!"
Thủy Tinh và Tuyết Nhi cùng nhau ngồi trên ghế sa lon, hai bàn tay nhỏ nhắn đan chặt vào nhau, bộ dạng cả hai còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng ngại vì cậu thiếu niên cũng có ở đây, nên không dám nói.
Vừa vặn, lúc này trên tay của cậu thiếu niên tia sáng xanh lại lóe lên, mắt cậu trầm xuống, bước nhanh ra ngoài.
Người cậu sai đi nghe ngóng tin tức đã trở về!
Thủy Tinh và Tuyết Nhi cùng nhau quay đầu lại nhìn, đều cùng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng anh ta đã đi!
"Thủy Tinh, em có biết anh ta là ai không?"
"Không biết." Thủy Tinh lắc đầu một cái, "Em chỉ biết có lẽ anh ta thật sự là Điện hạ gì đó!"
Chung sống một đoạn thời gian, căn bản cô bé cũng đã lục lọi được một chút tin tức rồi, có lẽ giống như trong phim truyền hình diễn, anh ta chính là cái người được gọi Điện hạ, vì quyền thế vì lợi ích nên bị người ta đuổi giết! Mặc dù cô bé không biết những suy đoán của mình có đúng không, nhưng cô bé cảm thấy, chân tướng nhất định vô cùng phức tạp!
"Thủy Tinh. . . . . ." Tuyết Nhi chợt nhỏ giọng, lại nhìn bốn phía, xác định không có ai, mới cẩn thận đến gần bên tai Thủy Tinh, nhỏ giọng nói, "Thủy Tinh, có một bức tranh của mẹ mà chị đã từng nhìn thấy, nó có phong cảnh rất giống nơi này. . . . . Trong phòng này lại có rất nhiều đồ dùng mang phong cách Trung Đông . . . . . . Chị nghĩ, có thể là anh ta đến từ. . . . . . Sa quốc. . . . . ."
Sa quốc?
Thủy Tinh trợn tròn hai mắt, "Với trí tuệ của anh ta. . . . . . Anh ta có thể là Hoàng tử . . . . . .của Sa quốc ?"
Thật ra mình cũng không dịch được Sa quốc thật ra là đất nước nào nên mong các bạn đọc thông cảm nhé!
Bình luận facebook