Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 247
Cô quan tâm anh sao? !
Thực buồn cười!
Cha cô phái người đuổi giết anh, mà cô chẳng qua do anh ta bắt tới, cư nhiên quan tâm anh? !
Không hiểu ra sao cả!
Thiếu niên lạnh lùng nói, "Đừng nói nhiều! Nhanh chóng bôi thuốc cho tôi!"
"Được!" Thủy tinh nhăn khuôn mặt, quan tâm một chút cũng không được!
Ách ai quan tâm anh ta, cô chẳng qua thấy anh ta đáng thương mà thôi!
Ừ, thật sự đáng thương, tuy rằng quản gia gọi anh ta là điện hạ, nhưng anh ta bị thương cũng không nói với người khác, bắt cô giúp anh ta bôi thuốc, thật sự đủ thảm !
Thấy anh đáng thương như vậy, cô giúp anh cũng được!
Bất quá nói trở về, cô cũng không có sự lựa chọn khác.
Nhưng, cô có thể nhẹ nhàng một chút, tránh không làm đau anh!
Động tác của Thủy Tinh càng nhẹ nhàng hơn lúc trước, thật cẩn thận bôi thuốc lên miệng vết thương, "Được rồi!"
Thiếu niên lại "ừ" một tiếng, cầm lấy băng gạc trên người, Thủy Tinh vốn định giúp, nhưng nhìn động tác thuần thục của anh lại chẳng kêu cô giúp, cô làm sao chủ động được!
Thủy Tinh bĩu môi vụng trộm liếc anh ta một cái, lại thấy anh ta đau đến nổi trán đều đầy mồ hôi !
Nhưng thiếu niên lại không kêu tiếng nào!
"Này, anh không sao chứ? !" Thủy Tinh lo lắng hỏi, vội vàng lấy khăn che mặt của mình giúp anh ta lau mồ hôi.
Thiếu niên không có thói quen bị người khác chạm vào, theo bản năng đẩy cô ra, "Á" một tiếng, Thủy Tinh bị đẩy sang một bên.
Nghe được tiếng cô kêu đau, hai tròng mắt hổ phách của anh có gì đó chợt lóe rồi biến mất.
Bị đẩy, Thủy Tinh không tức giận, cô sẽ không chấp nhất người bị thương!
Chỉnh quần áo của mình lại, cô nhét khăn che mặt vào trong tay của anh ta, "Tự anh lau đi!"
Thiếu niên nhìn chiếc khăn che mặt trong tay, không khỏi nhíu mày, ở quốc gia này, đây chính là thứ quan trọng nhất trong đời con gái, mà cô cư nhiên đưa khăn che mặt cho anh ta ? !
"Anh phát ngu gì đấy, không phải là đau đến ngu chứ? !" Thủy Tinh lắc đầu, xoay người đi rót một ly nước đến.
"Cho anh, uống đi, ra nhiều mồ hôi như vậy, uống nước sẽ tốt hơn!" Cô cầm ly, đưa tới trước mặt anh ta .
Thiếu niên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Tinh, tuy rằng cô giống như không tình nguyện, nhưng đầy lo lắng. Loại cảm giác này, rất kỳ quái.
Anh khẽ nhiú mày, sau đó mới tiếp nhận cốc nước.
Thủy Tinh thấy anh uống, không khỏi nở nụ cười, "Như vậy mới đúng!"
Cô lại trở lại ghế dựa lần nữa, dùng nắm tay nhỏ gõ vào bắp chân, vừa mới ngã xuống, bất quá có thảm trải mềm nên không có bị thương.
Thiếu niên đi đến trước mặt cô, ngồi chồm hổm xuống, thấp giọng hỏi, "Đau không? !"
"Đau, bất quá so với miệng vết thương cuả anh đây chỉ là nhỏ!" Thủy Tinh thành thực nói .
Đáy mắt thiếu niên hiện lên một tia phức tạp, không xác định hỏi cô, "Cô vừa mới quan tâm tôi, phải không? !"
"Anh nói phải là phải, anh nói không phải thì không phải!" Thủy Tinh nói lập lửng.
"Hả? !" anh nhíu mày, "Có ý gì? !"
"Không có ý gì, chỉ cảm thấy anh có vẻ không muốn được người khác quan tâm!" Thủy Tinh bỗng nhiên bỏ lửng, tùy anh ta được rồi, dù sao cô và anh cũng chỉ là người xa lạ.
Thấy cô không nói gì, trong lòng anh lại không hiểu sao không thoải mái, cô thu hồi quan tâm, làm cho anh cảm thấy có chút mất mát.
"Tôi thế nào cô cũng không để ý phải không? !" Âm thanh anh có chút nặng nề.
"Đương nhiên không phải !" Cô thực sự để ý vô cùng, vì Tuyết Nhi còn trong tay của anh ta!
Đương nhiên, cô không dám nói ra, bởi vì cô cảm thấy tâm tình anh ta bất bình thường, vẫn không nên chọc đến anh ta!
Trầm mặc một hồi, Thủy Tinh bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt nhọc, còn ngáp một cái.
Bộ dạng nhỏ, cho dù ngáp cũng ngây thơ đến cực điểm, tay nhỏ bé vuốt vuốt mí mắt, lông mày cũng nhíu lại, thực rõ ràng, cô muốn chống đỡ cơn buồn ngủ, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, chống đỡ không được, đầu cô từ từ ngã xuống.
"Không được ngủ trong này !" Thiếu niên bỗng nhiên lên tiếng, Thủy Tinh sợ tới mức run run, bổng nhiên không còn buồn ngủ nữa.
"Ngủ trên giường! Bằng không dễ cảm lạnh!"
"A? !" Thủy Tinh mở to hai mắt, có lầm hay không, sao anh ta bỗng nhiên quan tâm cô như vậy ? !
Thiếu niên bế Thủy Tinh đến phòng ngủ, đặt cô xuống giường lớn còn lấy chăn đắp cho cô.
Thủy Tinh vội vàng bò dậy, sốt ruột hỏi, "Tuyết Nhi thế nào ?! Cô ấy có phải cũng được đối đãi như vậy? !"
". . . . . ." Động tác của thiếu niên dừng lại, không biết như thế nào, bỗng nhiên anh không thích cô trừ mình ra còn quan tâm ai khác.
Mặt anh lạnh lung.
Thủy Tinh tức giận nói, "Anh không phải nói sẽ bảo người chăm sóc Tuyết Nhi sao!"
Bàn tay nhỏ bé cuả cô gắt gao ôm lấy cánh tay anh, như là anh không đồng ý, cô liền vĩnh viễn cũng không buông ra!
Thiếu niên tùy ý để cô ôm lấy tay mình, không nói lời nào, không tỏ thái độ gì, nhưng thật ra muốn nhìn một chút, coi cô còn muốn nói gì!
Thủy Tinh hung hăng trừng mắt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập phẫn nộ, bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời, "Anh nếu không chăm sóc tốt Tuyết Nhi như lời nói, tôi sẽ nói ra chuyện anh bị thương!"
"Cô uy hiếp tôi? !" Thiếu niên nhíu mày.
"Đúng thì thế nào? !" Thủy Tinh hất mặt lên, không cam lòng yếu thế.
Thiếu niên muốn dở khóc dở cười với cô, anh nên cảm thấy cô dũng cảm sao? ! Đều ở trong tay anh còn dám ra điều kiện với mình? !
Bất quá, cô như vậy thật sự rất thú vị !
" Được, cô yên tâm, chỉ cần cô ngoan ngoãn, tôi cam đoan Tuyết Nhi còn tốt hơn công chúa nhiều!"
"Tốt nhất là như vậy!"
Nói xong, cô buông tay anh ra, nằm trong chăn, nhắm mắt lại, liền chuẩn bị ngủ.
Cô buồn ngủ quá, cũng mệt, trước hết ngủ một giấc rồi tính sau, nghỉ ngơi dưỡng sức, như vậy mới có thể tìm cơ hội trốn đi!
Thiếu niên hé mắt, tầm mắt tập trung ở khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Tinh, đôi mắt hiện lên một chút gì đó, chính anh cũng không biết mình trở nên dịu dàng. . . . . .
Thực buồn cười!
Cha cô phái người đuổi giết anh, mà cô chẳng qua do anh ta bắt tới, cư nhiên quan tâm anh? !
Không hiểu ra sao cả!
Thiếu niên lạnh lùng nói, "Đừng nói nhiều! Nhanh chóng bôi thuốc cho tôi!"
"Được!" Thủy tinh nhăn khuôn mặt, quan tâm một chút cũng không được!
Ách ai quan tâm anh ta, cô chẳng qua thấy anh ta đáng thương mà thôi!
Ừ, thật sự đáng thương, tuy rằng quản gia gọi anh ta là điện hạ, nhưng anh ta bị thương cũng không nói với người khác, bắt cô giúp anh ta bôi thuốc, thật sự đủ thảm !
Thấy anh đáng thương như vậy, cô giúp anh cũng được!
Bất quá nói trở về, cô cũng không có sự lựa chọn khác.
Nhưng, cô có thể nhẹ nhàng một chút, tránh không làm đau anh!
Động tác của Thủy Tinh càng nhẹ nhàng hơn lúc trước, thật cẩn thận bôi thuốc lên miệng vết thương, "Được rồi!"
Thiếu niên lại "ừ" một tiếng, cầm lấy băng gạc trên người, Thủy Tinh vốn định giúp, nhưng nhìn động tác thuần thục của anh lại chẳng kêu cô giúp, cô làm sao chủ động được!
Thủy Tinh bĩu môi vụng trộm liếc anh ta một cái, lại thấy anh ta đau đến nổi trán đều đầy mồ hôi !
Nhưng thiếu niên lại không kêu tiếng nào!
"Này, anh không sao chứ? !" Thủy Tinh lo lắng hỏi, vội vàng lấy khăn che mặt của mình giúp anh ta lau mồ hôi.
Thiếu niên không có thói quen bị người khác chạm vào, theo bản năng đẩy cô ra, "Á" một tiếng, Thủy Tinh bị đẩy sang một bên.
Nghe được tiếng cô kêu đau, hai tròng mắt hổ phách của anh có gì đó chợt lóe rồi biến mất.
Bị đẩy, Thủy Tinh không tức giận, cô sẽ không chấp nhất người bị thương!
Chỉnh quần áo của mình lại, cô nhét khăn che mặt vào trong tay của anh ta, "Tự anh lau đi!"
Thiếu niên nhìn chiếc khăn che mặt trong tay, không khỏi nhíu mày, ở quốc gia này, đây chính là thứ quan trọng nhất trong đời con gái, mà cô cư nhiên đưa khăn che mặt cho anh ta ? !
"Anh phát ngu gì đấy, không phải là đau đến ngu chứ? !" Thủy Tinh lắc đầu, xoay người đi rót một ly nước đến.
"Cho anh, uống đi, ra nhiều mồ hôi như vậy, uống nước sẽ tốt hơn!" Cô cầm ly, đưa tới trước mặt anh ta .
Thiếu niên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Tinh, tuy rằng cô giống như không tình nguyện, nhưng đầy lo lắng. Loại cảm giác này, rất kỳ quái.
Anh khẽ nhiú mày, sau đó mới tiếp nhận cốc nước.
Thủy Tinh thấy anh uống, không khỏi nở nụ cười, "Như vậy mới đúng!"
Cô lại trở lại ghế dựa lần nữa, dùng nắm tay nhỏ gõ vào bắp chân, vừa mới ngã xuống, bất quá có thảm trải mềm nên không có bị thương.
Thiếu niên đi đến trước mặt cô, ngồi chồm hổm xuống, thấp giọng hỏi, "Đau không? !"
"Đau, bất quá so với miệng vết thương cuả anh đây chỉ là nhỏ!" Thủy Tinh thành thực nói .
Đáy mắt thiếu niên hiện lên một tia phức tạp, không xác định hỏi cô, "Cô vừa mới quan tâm tôi, phải không? !"
"Anh nói phải là phải, anh nói không phải thì không phải!" Thủy Tinh nói lập lửng.
"Hả? !" anh nhíu mày, "Có ý gì? !"
"Không có ý gì, chỉ cảm thấy anh có vẻ không muốn được người khác quan tâm!" Thủy Tinh bỗng nhiên bỏ lửng, tùy anh ta được rồi, dù sao cô và anh cũng chỉ là người xa lạ.
Thấy cô không nói gì, trong lòng anh lại không hiểu sao không thoải mái, cô thu hồi quan tâm, làm cho anh cảm thấy có chút mất mát.
"Tôi thế nào cô cũng không để ý phải không? !" Âm thanh anh có chút nặng nề.
"Đương nhiên không phải !" Cô thực sự để ý vô cùng, vì Tuyết Nhi còn trong tay của anh ta!
Đương nhiên, cô không dám nói ra, bởi vì cô cảm thấy tâm tình anh ta bất bình thường, vẫn không nên chọc đến anh ta!
Trầm mặc một hồi, Thủy Tinh bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt nhọc, còn ngáp một cái.
Bộ dạng nhỏ, cho dù ngáp cũng ngây thơ đến cực điểm, tay nhỏ bé vuốt vuốt mí mắt, lông mày cũng nhíu lại, thực rõ ràng, cô muốn chống đỡ cơn buồn ngủ, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ, chống đỡ không được, đầu cô từ từ ngã xuống.
"Không được ngủ trong này !" Thiếu niên bỗng nhiên lên tiếng, Thủy Tinh sợ tới mức run run, bổng nhiên không còn buồn ngủ nữa.
"Ngủ trên giường! Bằng không dễ cảm lạnh!"
"A? !" Thủy Tinh mở to hai mắt, có lầm hay không, sao anh ta bỗng nhiên quan tâm cô như vậy ? !
Thiếu niên bế Thủy Tinh đến phòng ngủ, đặt cô xuống giường lớn còn lấy chăn đắp cho cô.
Thủy Tinh vội vàng bò dậy, sốt ruột hỏi, "Tuyết Nhi thế nào ?! Cô ấy có phải cũng được đối đãi như vậy? !"
". . . . . ." Động tác của thiếu niên dừng lại, không biết như thế nào, bỗng nhiên anh không thích cô trừ mình ra còn quan tâm ai khác.
Mặt anh lạnh lung.
Thủy Tinh tức giận nói, "Anh không phải nói sẽ bảo người chăm sóc Tuyết Nhi sao!"
Bàn tay nhỏ bé cuả cô gắt gao ôm lấy cánh tay anh, như là anh không đồng ý, cô liền vĩnh viễn cũng không buông ra!
Thiếu niên tùy ý để cô ôm lấy tay mình, không nói lời nào, không tỏ thái độ gì, nhưng thật ra muốn nhìn một chút, coi cô còn muốn nói gì!
Thủy Tinh hung hăng trừng mắt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập phẫn nộ, bỗng nhiên đôi mắt sáng ngời, "Anh nếu không chăm sóc tốt Tuyết Nhi như lời nói, tôi sẽ nói ra chuyện anh bị thương!"
"Cô uy hiếp tôi? !" Thiếu niên nhíu mày.
"Đúng thì thế nào? !" Thủy Tinh hất mặt lên, không cam lòng yếu thế.
Thiếu niên muốn dở khóc dở cười với cô, anh nên cảm thấy cô dũng cảm sao? ! Đều ở trong tay anh còn dám ra điều kiện với mình? !
Bất quá, cô như vậy thật sự rất thú vị !
" Được, cô yên tâm, chỉ cần cô ngoan ngoãn, tôi cam đoan Tuyết Nhi còn tốt hơn công chúa nhiều!"
"Tốt nhất là như vậy!"
Nói xong, cô buông tay anh ra, nằm trong chăn, nhắm mắt lại, liền chuẩn bị ngủ.
Cô buồn ngủ quá, cũng mệt, trước hết ngủ một giấc rồi tính sau, nghỉ ngơi dưỡng sức, như vậy mới có thể tìm cơ hội trốn đi!
Thiếu niên hé mắt, tầm mắt tập trung ở khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy Tinh, đôi mắt hiện lên một chút gì đó, chính anh cũng không biết mình trở nên dịu dàng. . . . . .