• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (84 Viewers)

  • Chương 1407

Chương 1407:





Tiểu Nhan có chút xấu hổ, kỳ thật sau khi phát sinh chuyện kia, tuy rằng cô đã khiến cho Hàn Thanh nói rằng cô không cần phải mỗi ngày đều đến công ty đưa đồ ăn cho anh, nhưng là trái nghĩ phải nghĩ, thật ra thì cô cũng không kiếm được nhiều tiền.Trong tiệm mỗi ngày khách hàng cũng rất nhiều, lại đi giao cơm hộp cũng kiếm không được bao nhiêu tiền, ba Chu thì lúc nào cũng muốn đi giao đồ ăn, một khi xảy ra chuyện gì thì quả thực là mất nhiều hơn được.





Cho nên Tiểu Nhan tính toán về sau chỉ đi đưa đồ ăn cho những khách hàng quen thuộc mà thôi hoặc là dứt khoát không đưa.





Nhưng những người trước mặt này, rõ ràng họ chưa từng đến tiệm cô ăn lần nào.





“Xin lỗi các vị, nhân viên trong tiệm không đủ, cho nên về sau không có cung cấp dịch vụ giao đồ ăn, nếu như mọi người cũng muốn ăn thì có thể tự mình đến trong tiệm nhấm nháp một chút.”





“Gì cơ? Không có dịch vụ giao hàng à? Vậy tại sao cô mỗi ngày đều đi đưa đồ ăn cho giám đốc Hàn của chúng tôi vậy?”





“Đúng vậy, nếu đã không có dịch vụ giao hàng, vậy sao mỗi ngày cô đều đến đây? Chẳng lẽ… cô nghĩ chúng tôi chỉ là nhân viên công ty, còn là phụ nữ, không vụ lợi được cho nên cũng không chịu giao hàng sao?”





Mấy người đó liếc nhau, sau đó cùng nhau cười nhạo cô.





“Là do cô không phải là giám đốc đó, còn không phải là đàn ông nữa, không đem lại được gì cô ta thì người ta mắc mớ gì phải đưa cơm cho cô chứ?”





“Ha ha, chỉ là đưa cơm hộp mà thôi, cô còn tưởng mình có thể từ chim sẻ biến thành phượng hoàngmột bước bay lên trời à?”





“.” Tiểu Nhan ngay từ đầu vốn không có bất kỳ suy nghĩ gì cả, người khác kêu cô thì cô liền đến đây, nhưng mà hiện tại nghe bon họ quở trách như thế, còn dùng tư thế ngạo mạn kia khinh thường cô, cô cuối cùng cũng hiểu được vì sao hôm nay sẽ có nhiều người như vậy, thì ra bọn họ có chuyện, chẳng qua… chuyện đó là hướng về phía cô.





Tiểu Nhan nhanh chóng hiểu ra vấn đề, từng câu chế giễu càng khiến cho sắc mặt cô càng xấu.





“Tôi muốn biến thành phượng hoàng bay lên cao thì đã sao?Có liên quan gì đến các người không? Chỉ sợ người muốn bay cao chính là các người đó, cho nên mới nhịn không nổi mà đi nói xấu người khác à?”





Đại khái là vì nhìn bề ngoài của Tiểu Nhan có vẻ ngoan ngoãn, họ không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên lạnh mặt mà phản kích, cho nên mọi người đều sửng sốt một chút.





Lễ tân lặng lẽ tránh ở một bên, nhìn hết một màn này mà cảm thấy vui vẻ trong lòng. Cô vẫn luôn muốn chế giễu Tiểu Nhan một vài câu, nhưng lại không dám, hiện tại có người thế cô làm việc đó, trong lòng cô liền cảm thấy thoải mái cực kỳ, dù sao chỉ là nói vài câu khó nghe cũng không tính là chuyện lớn gì.





Tổng giám đốc Hàn cũng không có xác nhận quan hệ với cô ta, sao có thể sẽ vì loại chuyện này mà ra mặt.





“Cô mới nói cái gì? Ai muốn biến thành phượng hoàng bay cao? Cô chỉ là một người giao hàng mà thôi, công việc đàng hoàng còn không có, vừa nhìn thấy đàn ông là muốn trèo lên rồi, cô có tư cách gì mà nói chuyện ở đây?”





Tiểu Nhan lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta:”Tôi tự làm tự ăn, thời đại khiêm tốn đã qua lâu rồi, cô chẳng qua là tìm một công việc nhàn nhã mà thôi, chẳng lẽ còn cho rằng mình còn sống ở thời đại nhà Thanh à, cũng là tay làm hàm nhai như tôi thôi, cô lại cho rằng mình vượt trội hơn người khác à? Đừng có mà đối với người khách mà hoa tay múa chân!”





“Cô!”





Cô gái kia bị lời nói của cô làm cho tức giận đến giơ tay lên.





Tiểu Nhan không dấu vết mà lui về sau một bước, sau khi nghĩ lại thì đứng yên tại chỗ: “Nếu như cô muốn động tay động chân, vậy cô cứ tới thử xem, nhìn xem người mất mặt là cô hay là tôi, mặt khác tôi cũng muốn nhắc nhở cô, đã đến giờ tôi đưa cơm cho giám đốc Hàn rồi, nếu đến giờ mà giám đốc Hàn vẫn chưa thấy tôi thì





Không cần cô nói hết câu mọi người cũng biết nội dung phía sau là gì.





Mọi người không ngờ đến Tiểu Nhan lại có thể hung hăng như vậy, dăm ba câu liền có thể khiến cho bọn họ ả khẩu không trả lời được.





Sau một lúc lâu, người phụ nữ cao ráo kia cả giận nói: “Cô đừng tưởng rằng chỉ đưa cơm cho giám đóc Hàn là có thể trở thành người yêu của anh ấy, nếu ngày nào đó anh áy chán cô rồi, thì cô sẽ chẳng là gì nữa đầu.





“Tôi đưa cơm cho anh ấy là bởi vì tôi nợ anh ấy một ân tình, chứ không là do tôi muốn trèo cao. Anh ta ăn chán hay không thì liên quan gì tới tôi, cũng có quan hệ gì với các người đâu?”





“Tôi xin ngừng cuộc nói chuyện tại đây, tạm biệt.





Nói xong, Tiểu Nhan đi thẳng vào thang máy. Sau khi cô rời đi, mọi người tụ lại một chỗ vô cùng tức giận.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom