• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (44 Viewers)

  • Chương 118-120

CHƯƠNG 118: KHÔNG ĐƯỢC TỰ TI

Dạ Âu Thần bị cô đẩy ra, thân hình thon dài nằm xuống cạnh cô, anh thấp giọng nói: “Cô tuổi chó à mà lần nào cũng cắn?”

Thẩm Cửu phản ứng lại, đây là giọng Dạ Âu Thần.

Bây giờ cô đã tỉnh táo, sau khi ý thức được vừa nãy Dạ Âu Thần làm gì mình, Truy cập Vietwriter.net đọc full nhé. tim cô đập nhanh hơn, khẽ cắn môi dưới, cô hỏi anh trong bóng đêm.

“Anh chạy xuống chỗ tôi làm gì? Anh có giường mà?” Nói xong Thẩm Cửu còn sờ bên cạnh, chạm vào sàn nhà lạnh lẽo, xác định mình vẫn đang nằm trên sàn nhà thì cô càng thấy ngạc nhiên hơn.

Dạ Âu Thần cười chế nhạo: “Cô cướp chăn của tôi đi, tôi đắp cái gì?”

Thẩm Cửu: “… Vậy anh cũng không cần chạy xuống chen chúc ngủ với tôi trên sàn nhà chứ?”

Dạ Âu Thần: “Chăn ở đâu thì tôi ở đó.”

Thẩm Cửu: “Vậy vừa nãy anh làm gì?”

Cho dù anh thật sự vì chăn thì vừa nãy anh làm vậy là có ý gì?

“Thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”

Thẩm Cửu: “…”

Nghĩa vụ vợ chồng?

Xin ủng hộ team Vietwriter.net bằng cách truy cập trực tiếp vào Vietwriter.net

Trong lúc suy nghĩ, tay Dạ Âu Thần đã đặt lên eo cô, cơ thể cao lớn lại gần, hơi thở ấm áp quanh quẩn trong hơi thở của cô.

Thẩm Cửu vô thức trở nên căng thẳng, giữ lấy bàn tay không an phận của anh, cô hét lớn: “Anh lại làm gì vậy? Về giường của anh đi.”

“Cô thấy cặp vợ chồng nào ngủ riêng giường chưa?” Dạ Âu Thần mặc kệ cô, dễ dàng tháo được sự trói buộc của cô, sau đó vén áo cô lên thăm dò bên trong.

“… Trước kia chẳng phải chúng ta ngủ riêng vẫn yên ổn đó sao, tại sao đột nhiên lại thay đổi?”

Lời cô vừa dứt, bàn tay đang di chuyển trên eo cô cũng thoáng khựng lại, sau đó Thẩm Cửu cảm thấy hơi thở trên người Dạ Âu Thần lạnh đi: “Đột nhiên thay đổi?”

Thẩm Cửu gật đầu.

Giọng Dạ Âu Thần dần lạnh hơn: “Ý cô là cô không muốn thay đổi?”

Thẩm Cửu đột nhiên không biết phải trả lời thế nào, trong lòng cô có điều muốn nói với anh nhưng những lời đó tạm thời cô không thể nói ra nên chỉ có thể im lặng.

Cô nghe thấy tiếng thở phập phồng của Dạ Âu Thần trong đêm tối, dường như anh giận rồi.

“Không muốn ngủ cùng giường với tôi? Ngủ với tôi khiến cô uất ức?”

Thẩm Cửu: “Tôi không…”

“Phụ nữ hai đời chồng như cô thì có gì mà uất ức?”

Không đợi cô nói hết, Dạ Âu Thần đã lạnh lùng nói tiếp, cô bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

Được rồi, anh thật sự dễ giận hơn cô nghĩ.

Bàn tay trên eo cô rụt lại, không còn quấy rầy cô nữa, trong lòng Thẩm Cửu hơi trống rỗng, cô không nhìn thấy bóng dáng đối phương, chỉ có thể lẳng lặng trở mình, ban đầu cô định một mình độc chiếm chiếc chăn này.

Nhưng sau khi biết Dạ Âu Thần ngủ cùng mình, cô chỉ đắp một góc chăn, còn lại đều cho anh.

Sau đó cô không thể ngủ được nữa.

Tiếng thở sau lưng dao động cũng giống cô, không thể đều đều chìm vào giấc ngủ.

Mặc dù cùng giường nhưng họ lại có những giấc mơ khác nhau.

Cho đến rạng sáng, sau khi Thẩm Cửu dậy, nhìn thấy Dạ Âu Thần vẫn nằm cạnh cô thì nhỏ giọng hỏi: “Anh dậy chưa? Có cần tôi giúp anh không?”

Hỏi xong chính Thẩm Cửu cũng giật mình.

Tối qua Dạ Âu Thần tới giường cô bằng cách nào? Chân anh đi lại không tiện, lẽ nào sau khi cô ngủ Lang An tới giúp anh?

Nhưng bây giờ Thẩm Cửu chẳng có thời gian để nghĩ nhiều điều này, điều mà cô cần đối mặt bây giờ là làm thế nào để đưa Dạ Âu Thần trở về xe lăn?

Nghe thế, Dạ Âu Thần đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sắc lạnh nhìn cô chằm chằm.

“Không cần.”

Thẩm Cửu: “… Vậy anh đứng dậy thế nào?”

“Không liên quan đến cô.”

Thẩm Cửu: “Được, vậy tôi đi đánh răng.”

Nói xong Thẩm Cửu thật sự không để ý đến anh nữa mà đứng dậy đi vào phòng tắm.

Nghe thấy tiếng đánh răng từ trong phòng tắm, Dạ Âu Thần nằm đó cười mỉa ra tiếng.

Người phụ nữ này thật không có lương tâm!

Sau khi Thẩm Cửu đánh răng rửa mặt đi ra, cô thấy Dạ Âu Thần đã chống tay ngồi dậy, anh khoanh hai tay trước ngực nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng: “Lại đây giúp tôi.”

Thẩm Cửu dừng lại một lúc rồi đi về phía anh.

Cô đẩy xe lăn tới trước mặt Dạ Âu Thần: “Tôi đỡ anh lên nhé?”

Nói xong cô từ từ ngồi xổm xuống, đặt tay Dạ Âu Thần lên vai mình rồi đỡ anh đứng dậy.

Dạ Âu Thần cũng không từ chối, mượn sức của cô từ từ đứng dậy, đột nhiên anh hỏi: “Cô ghét bỏ tôi?”

“Hả?” Thẩm Cửu trả lời theo phản xạ, không hiểu anh đang nói về cái gì.

“Vì tôi tàn tật?”

Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Y Võ Song Toàn

Sủng Vợ Lên Trời

Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh

Cô Vợ Xấu Xí Hạ Tịch Nghiên

Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Nghe vậy Thẩm Cửu hơi khựng lại, vốn đã rất vất vả mới dìu được anh dậy, bây giờ lại ngạc nhiên nhìn anh, lực trên tay không còn, cả hai ngã ngửa trên chăn.

“Xin lỗi…” Thẩm Cửu tái mặt, nhanh chóng đỡ dậy dậy: “Anh không bị ngã đau chứ?”

Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: “Trả lời câu hỏi của tôi?”

“Hả?” Thẩm Cửu phản ứng lại, nhớ lại những gì anh vừa hỏi, hình như anh hỏi có phải cô ghét bỏ anh vì anh tàn tật không?

“Làm sao có thể?” Thẩm Cửu ngượng ngùng cười.

Tay cô bị Dạ Âu Thần siết chặt, cơ thể cao lón của anh hơi ngả về phía trước, hơi thở của anh bao quanh cô: “Vì tôi là người tàn tật đứng cũng không đứng nổi nên cô ghét bỏ tôi? Không muốn ngủ chung giường với tôi, cũng không muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với tôi?”

Thẩm Cửu: “…”

Cô ngạc nhiên mở to mắt, nhìn Dạ Âu Thần gần ngay trước mắt một cách khó hiểu.

Rốt cuộc anh ấy làm sao vậy? Hai ngày nay trở nên thật khác thường.

Còn hỏi cô liệu có ghét bỏ anh không?

Thẩm Cửu cô bây giờ thế này làm gì có tư cách ghét bỏ người khác.

“Không!” Thẩm Cửu lắc đầu, phủ nhận câu hỏi của anh: “Tôi sẽ không ghét bỏ anh.”

“Thật sao?” Dạ Âu Thần nhìn cô tìm tòi nghiên cứu, giống như đang kiểm tra xem cô nói thật hay không, Thẩm Cửu hít sâu một hơi, ngửa mặt ra sau một chút: “Anh đừng như vậy, tôi đỡ anh dậy trước đã.”

Thẩm Cửu tốn rất nhiều sức mới đỡ được Dạ Âu Thần ngồi lên xe lăn, cô mệt đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thở hổn hển.

Sau khi Thẩm Cửu ngồi thẳng eo, cuối cùng cô cũng nhìn thẳng vào Dạ Âu Thần.

“Dạ Âu Thần.”

“?”

“Thực ra anh không cần tự xem nhẹ bản thân, dù anh ngồi trên xe lăn thì thế nào? Anh vẫn là anh, không ai có thể thay đổi được anh, anh vẫn là người độc nhất vô nhị trên đời. Trên đời sẽ không có người thứ hai như anh, biết không?”

Đôi mắt cô trong veo, nhìn anh cực kỳ chân thành và nói những lời này.

Nhưng thấy cô cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi mới nói ra như vậy khiến mọi người không hề cảm thấy sự nịnh nọt hay ác ý.

Lòng Dạ Âu Thần rung động.

Giống như đột nhiên nhìn thấy mặt trời ấm áp trong mùa đông lạnh giá.

Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần khẽ mấp máy, lại nghe cô nói tiếp: “Dù thế nào đi nữa, sẽ luôn có người không ghét bỏ anh. Tôi cảm thấy Dạ Âu Thần anh đã rất lợi hại rồi, cho nên… đừng tự ti.”CHƯƠNG 119: CÔ QUAN TÂM ĐẾN TÔI NHIỂU NHƯ VẬY?
Thẩm Cửu đang nói chuyện rất nghiêm túc, gương mặt cô rất chân thành.

Sau khi nói xong phát hiện Dạ Âu Thần đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt rực lửa, khiến Thẩm Cửu định thần lại, sau khi nhận ra những gì cô vừa nói, sắc mặt Thẩm Cửu trở nên nóng bừng, cô bối rối nói: “Được rồi, anh hiện tại đã tự mình di chuyển được, tôi hôm nay còn có chút việc, tôi phải đi trước.”

Sau đó, Thẩm Cửu nhanh chóng trốn thoát rời khỏi phòng.

Sau khi xuống lầu, vừa đúng đụng phải ông cụ

Ông cụ vừa nhìn thấy cô, cau mày hỏi: “Thẩm Nhã, ông đã yêu cầu cháu nói chuyện đó cho con nhóc nhà họ Hàn, cháu đã nói chưa?

“Chết thật!”

Gương mặt Thẩm Cửu biến sắc, cô gần như quên mất điều này, nên chỉ có thể nói: “Ông ơi, gần đây cháu rất ít gặp Mai Linh. Lần tới khi gặp cô ấy cháu sẽ hỏi nó cho ông.”

Ông lão mỉm cười gật đầu, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: “Cơ hội hợp tác giữa chúng ta, lần này không thể để nó lại rối tung lên.”

Nghe vậy, Thẩm Cửu chân mày khẽ nhíu lại một chút, gật đầu: “Đây là đương nhiên.”

Sau khi rời khỏi nhà họ Dạ, Thẩm Cửu nghĩ rằng hôm nay cô phải nhanh chóng nghĩ cách liên lạc với tập đoàn Phương thị.

Tập đoàn Dạ thị.

Sau khi Thẩm Cửu đi làm, cô gọi cho những người của Tập đoàn Phương thị.

Khi nghe những điều cô vừa nói, phía bên kia đồng ý ngay lập tức, còn muốn gặp mặt trực tiếp để thảo luận chi tiết.

Thẩm Cửu đợi Dạ Âu Thần đi làm, sau đó mới nhắc đến chuyện này với anh, Dạ Âu Thần cau mày “Cô lại muốn quản chuyện này sao?”

Nghe vậy, Thẩm Cửu sửng sốt một chút, chớp chớp mắt nói: “Tôi vốn là trợ lý của anh, xử lý chuyện này giúp anh không phải là chuyện rất bình thường sao.”

“Cô hiểu rõ không?”

Thẩm Cửu khựng lại nhưng sau đó vẫn gật đầu: “Ừm.”

“Ha.” Ánh mắt Dạ Âu Thần nhìn thẳng vào cô: “Hiểu rõ rồi, vậy cô có biết ông chủ Tập đoàn Phương thị là hạng người gì không?

“……Ừm.”

Văn phòng làm việc trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi ngoài cửa sổ, nhiệt độ trong căn phòng giảm đột ngột, trở nên lạnh lẽo.

“Xem ra chuyện xảy ra lần trước không khiến cô bận tâm chút nào.”

Cô chưa kịp trả lời, Dạ Âu Thần đã lạnh lùng nói: “Muốn đi, thì cô tự mình đi đi.”

Ánh mắt Thẩm Cửu kinh ngạc:Đọc full tại Vietwriter.net nhé “Nhưng mà, anh không đi sao? Bên kia yêu cầu muốn nói chuyện với anh.”

“Tôi nói muốn cùng Phương thị hợp tác khi nào?”

Thẩm Cửu: “…”

Vì vậy, cô ấy đã tự mình hiểu lầm đúng không? Hé môi, cô yếu ớt nói: “Ông cụ bên kia…”

“Cô đã nghe mệnh lệnh của ông tôi, vậy thì cô cứ tự mình đi bàn bạc, hoặc là… đi mời ông ấy đích thân đi.” Ánh mắt và nụ cười của Dạ Âu Thần như chế giễu, còn vẻ mặt của Thẩm Cửu thì biến sắc, trắng bệch, cô cắn môi dưới: “Vậy ra ngay từ ban đầu anh chưa từng nghĩ đến việc cùng Phương thị hợp tác?”

“Tôi đã nói qua chưa?” Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh lùng, lười biếng nhìn cô nói: “Tôi có nhắc đến Phương thị nửa lời không?

Thẩm Cửu rốt cuộc không khỏi rùng mình một cái, môi run run nói: “Không, không có.”

Quả thật, ngày hôm đó lúc cô cùng ông cụ Dạ nói chuyện anh đứng bên cạnh nhưng không nói lời nào, giờ nghĩ lại cô thấy thật nực cười. Khi đó, sợ rằng anh cảm thấy là cô đã tự làm theo ý mình, có phải khiến người khác chán ghét không?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu rũ mắt xuống, hai bàn tay nắm chặt đến trắng bệt, giọng nói cũng dần trở nên nhỏ lại: “Tôi biết rồi.”

Xin ủng hộ team Vietwriter.net bằng cách truy cập trực tiếp vào Vietwriter.net

“Cho dù cô có bàn bạc xong, tôi cũng sẽ không ký, có hiểu không?” Anh lãnh đạm nói.

Thẩm Cửu gật đầu, “Vì anh không muốn hợp tác, tôi sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, nhưng mà ông cụ…”

“Chuyện này không liên quan đến cô.”

Một câu không liên quan gì đến cô, đã chặn hoàn toàn những lời còn lại của Thẩm Cửu.

“Tôi biết rồi.”

Cô nói xong, sau đó quay người đi ra ngoài.

Thẩm Cửu trở lại bàn làm việc, ngồi xuống xem toàn bộ những trang thông tin được ghi chép dày đặc mà cô đã thu thập được trong hai ngày qua với mục đích hợp tác với Phương thị, nhưng Dạ Âu Thần ngay từ đầu đã hoàn toàn không quan tâm đến.
Được Chồng Như Ý

Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc

Vợ Yêu Kiêu Ngạo

Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Vợ Tổng Tài Không Dễ

Nữ Thần Quốc Dân

Cô đưa tay chống cằm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Có vẻ như ngay từ đầu Dạ Âu Thần đang đối nghịch với ông cụ Dạ, mối quan hệ giữa ông nội và cháu trai xem ra rất kém. Xem ra Dạ Âu Thần không thích, không muốn hợp tác với Phương thị, nhưng ông cụ Dạ thì ngược lại.

Lần trước đã nghe Dạ Y Viễn nhắc đến việc Dạ Âu Thần không sống cùng bọn họ khi còn nhỏ.

Đột nhiên lúc này Thẩm Cửu trở nên tò mò về cuộc sống của Dạ Âu Thần, khi định thần lại, cô đã mở công cụ tìm kiếm, gõ vào nhà họ Dạ ở Mạc Thành.

Thời gian trôi qua, ánh mắt của Thẩm Cửu không ngừng lướt qua các thông tin về nhà họ Dạ trên trình duyệt web.

Trên mạng có rất nhiều thông tin, nhưng đều là những tin tức chung chung.

Ví dụ sau khi Dạ Âu Thần tiếp quản Dạ thị, Dạ thị đã bắt đầu phát triển mạnh mẽ trở nên hưng thịnh, ví dụ như Dạ Âu Thần bị tàn tật, thực sự có rất nhiều tin tức về Dạ Âu Thần, nhưng những tin tức này Thẩm Cửu đều biết hết.

Cuối cùng, khi đôi mắt của Thẩm Cửu đã mệt mỏi, có một bài báo đặc biệt lọt vào mắt cô.

Cuộc chiến giữa bà cả và tiểu tam nhà hào môn, Dạ Âu Thần là con ngoài giá thú?

Tất nhiên, tiêu đề bài viết và nội dung hoàn toàn khác nhau.

Câu hỏi giật tít trên tiêu đề khiến ai cũng nghĩ Dạ Âu Thần là con hoang của nhà họ Dạ, nhưng nội dung của bài báo quay ngoắc 180 độ, mẹ của Dạ Âu Thần mới là bà cả, còn mẹ của Dạ Y Viễn mới là tình nhân được bao nuôi bên ngoài.

Bà cả bị tiểu tam đuổi ra khỏi nhà họ Dạ, nhiều năm sau quay trở lại ngồi vào vị trí chính thất nhà họ Dạ, mục đích là để trả thù.

Sau đó bắt đầu các tin đồn suy diễn về việc Dạ Âu Thần bị tàn tật.

Dạ Âu Thần không phải bẩm sinh bị tàn tật, vậy tại sao anh lại bị như vậy chỉ có thể ngồi trên xe lăn? Tuy người đăng bài không nói rõ nhưng những lời sau đó đều mang hàm ý có người đứng sau lưng hãm hại.

Đọc xong Thẩm Cửu bất giác cảm thấy toàn thân hơi lạnh.

Mặc dù người đăng bài báo không nói rõ, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được sự đấu đá giữa người giàu có quyền lực, nghĩ đến những lời mà ông cụ Dạ nói với mình trong phòng làm việc, có thể thấy rằng Dạ Âu Thần hiện tại ở nhà họ Dạ đang gánh chịu hậu quả từ kẻ thù.

Bất giác nghĩ đến vẻ dịu dàng và ấm áp của Dạ Y Viễn.

Dạ Y Viễn, có lẽ … anh ta không phải loại người như vậy, đúng không?

Đang suy nghĩ miên man, một câu hỏi lạnh lùng đột nhiên vang lên từ phía bên trái khiến tay Thẩm Cửu đột nhiên run lên.

“Cô xem cái này trong giờ làm việc?”

Thẩm Cửu đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Dạ Âu Thần đang ở bên cạnh cô.

Tuy rằng ngồi trên xe lăn, nhưng anh cao hơn cô rất nhiều, lúc này anh đang nhìn Thẩm Cửu một cách nghiêm nghị, ánh mắt sắc như dao, môi mỏng mím chặt, toàn thân tỏa ra sự băng giá.

Cô đã bị bắt tại trận!

Thẩm Cửu khẽ chớp mắt, nhìn Dạ Âu Thần với vẻ mặt vô tội.

Cô nên giải thích với anh như thế nào?

“Ừm … tôi chỉ mới đọc sơ qua.”

Đúng là lỗi của cô, đáng lẽ cô không nên xem những thứ này trong giờ làm việc.

Nói xong, Thẩm Cửu di chuyển chuột, vừa định đóng trang, một bàn tay to lớn ấm áp đã bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cô vẫn chưa kịp làm gì.

Thẩm Cửu đã bị mất cảnh giác.

Cô ngước mắt lên, kinh ngạc, ánh mắt cô va chạm với ánh mắt Dạ Âu Thần, sau đó giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tai:

“Cô quan tâm đến tôi nhiều như vậy ư?”CHƯƠNG 120: MỤC ĐÍCH KHÔNG TRONG SÁNG
Giọng nói trầm ấm của anh giống như ánh đèn, nó cũng giống như một thứ rượu ngọt trượt xuống cổ họng chảy vào dạ dày, sau đó mới từ từ bùng cháy.

Thẩm Cửu vội vàng rút tay về như bị điện giật.

Khóe môi Dạ Âu Thần khẽ cong lên, dưới ánh đèn ấm áp, nụ cười này dường như được che phủ dưới một tầng rực rỡ.

Thình thịch!

Thẩm Cửu nghe thấy nhịp tim của cô đập mạnh vài lần.

“Tôi mới không quan tâm đến anh!”

Sau khi rút tay về, cô hoảng loạn nói.

Nhưng dáng vẻ này rõ ràng không khác gì bịt tai trộm chuông.

Dạ Âu Thần nhìn cô một cách thú vị: “Thật sao? Thật không quan tâm đến tôi, vậy cô nhìn chằm chằm tin tức liên quan đến tôi làm gì? Hay là, cô muốn tìm hiểu về nhà họ Dạ?”

Anh chậm rãi thu bàn tay về, Thẩm Cửu một hồi cũng không dám bấm chuột, chỉ có thể chuyển đề tài: “Sao anh không ở trong văn phòng? Đột nhiên lại tới đây? Lẽ nào anh đã đổi ý muốn hợp tác với Phương Thị rồi sao?”

Vừa chuyển chủ đề, ánh mắt Dạ Âu Thần trở lại lạnh lùng.

“Nếu muốn hợp tác với nhà họ Dạ, Phương thị còn chưa có đủ tư cách.”

“Nhưng theo tôi biết, Phương thị có khả năng thay thế dược Lục thị, anh thực sự không hợp tác với họ sao?” Thẩm Cửu nhíu mày, “Vì muốn chống đối lại ông cụ, anh phải làm thế này sao?

“Nực cười.” Dạ Âu Thần nhếch mép nói, “Ai nói với cô là tôi cố tình chống đối với ông cụ, người phụ nữ đã kết hô lần thứ hai, cô đúng là càng ngày càng tự nghĩ mình thông minh đấy.”

Thẩm Cửu: “…”

Rầm!

Dạ Âu Thần đột nhiên ném một túi tài liệu cho cô: “Nghiên cứu cho kỹ.”

Thẩm Cửu chưa kịp phản ứng nên cô chỉ có thể đưa tay ra bắt thật nhanh, cô mở ra xem, đang cảm thấy kỳ lạ muốn hỏi anh, quay đầu lại thì thấy Dạ Âu Thần đã đẩy xe lăn rời đi từ lúc nào.

Thật là người quái gở!

Thẩm Cửu trong lòng thầm mắng, sau đó bắt đầu nghiên cứu tài liệu.

Thứ anh đưa cho cô là thông tin từ tập đoàn Hàn thị.

Thẩm Cửu sao có thể xa lạ với tập đoàn Hàn thị chứ?

Sau khi Hàn Mai Linh được Hàn thị nhận nuôi, cô đã nghe được một vài chuyện liên quan đến Hàn thị, nhưng sau này Hàn Mai Linh cũng không tiết lộ quá nhiều với cô. Dáng vẻ rất bí ẩn, Thẩm Cửu cũng không có hứng thú muốn biết, vì thế cô cũng không quan tâm.

Bây giờ đột nhiên Dạ Âu Thần lại đưa thông tin của Hàn thị cho cô, có phải là định … hợp tác với Hàn thị không?

Nghĩ đến đây, sắc mặt Thần Cửu bỗng trở nên nghiêm túc.

Ngay cả khi cô đã ngủ với Dạ Âu Thần, cô vẫn không thể quên được những lời mà Dạ Âu Thần đã nói với cô đêm qua.

Anh ta sẽ không từ chối một người phụ nữ được dâng đến cửa.

Trước đây Mai Linh thường xuyên đến tìm cô, Dạ Âu Thần có khả năng đối với cô ấy khá vừa ý.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Cửu nhanh chóng đứng dậy, cầm tài liệu vội vàng bước vào phòng làm việc mà không thèm gõ cửa.

Dạ Âu Thần cau mày hơi không vui: “Cô đã quên mất những việc tôi từng dặn dò cô rồi?”

Thẩm Cửu biết anh đang ám chỉ điều gì, nhưng cô cảm thấy tức giận, cô bước tới đặt tập hồ sơ trước mặt anh, và nói: “Dạ Âu Thần, anh đưa thông tin của Hàn thị cho tôi rốt cuộc là có ý gì?”

Nghe thấy Thẩm Cửu chất vấn, ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh lùng, xác thực: “Hợp tác.”

Xin ủng hộ team Vietwriter.net bằng cách truy cập trực tiếp vào Vietwriter.net

“Không phải cô vẫn luôn muốn đóng góp chút sức lực sao? Bây giờ tôi đưa cho cô thông tin của Hàn thị, cô lại không muốn làm sao?”

“Tại sao có nhiều tập đoàn lớn khác, anh không hợp tác với Lục thị, cũng từ chối luôn cả Phương thị. Tại sao anh chỉ muốn hợp tác với Hàn thị?”

Dạ Âu Thần cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn cô.

Thẩm Cửu hít sâu một hơi, nói thẳng ra những gì cô đang nghĩ trong lòng: “Anh thật sự là muốn cùng Hàn thị hợp tác, hay có mục đích khác?”

Anh vẫn im lặng không nói, nhưng sự lạnh lùng trong mắt càng ngày càng đậm.

Thẩm Cửu cứng rắn nói: “Lúc trước anh từng nói với tôi anh đối với Mai Linh…”

“Ha.” Dạ Âu Thần bật cười chế nhạo, trong mắt đã dần hiện lên một tia tức giận: “Ở trong mắt cô, việc tôi muốn hợp tác với Hàn thị là bởi vì nguyên nhân này?

“Nếu không, tại sao anh lại chọn Hàn thị?”

Không khí lắng lại, một lúc sau, khóe môi Dạ Âu Thần chợt nở một nụ cười trêu chọc, ánh mắt nghiêm nghị của anh nhìn thẳng vào mắt cô.

“Người phụ nữ đã kết hôn lần thứ hai, cô nghi ngờ mục đích của tôi không trong sáng, vậy cô có dám nói bản thân không ích kỷ không? Cô sợ tôi cùng bạn tốt của cô phát sinh chuyện gì, cô lại trở thành người phụ nữ bị bỏ rơi, đúng không?”

Sau khi bị lật lại quá khứ đau khổ, sắc mặt Thẩm Cửu dần dần tái nhợt.

“Tôi đối với bản thân mình rất có lòng tin, tôi chỉ không hi vọng người như anh có dính líu nào đến bạn thân của tôi!”

“Dính líu sao? Cô có chắc không phải bạn của cô muốn bám lấy tôi?”

Thẩm Cửu môi run lên vì tức giận:Truy cập Vietwriter.net đọc full nhé. “Mai Linh không phải loại người như vậy!”

“Vậy chúng ta đánh cược không?”

Thẩm Cửu im lặng không nói.

Dạ Âu Thần nhíu mày nhếch mép cười, trong đôi mắt đen của anh dâng lên một tia trào phúng: “Nếu thua, cô phải ngoan ngoãn ở lại cả đời làm người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi.”

Nghe thấy những lời của anh Thẩm Cửu không khỏi trợn tròn mắt kinh ngạc.

“Nếu cô thắng, tôi có thể hi sinh thân mình làm ấm giường cho cô.”

Thẩm Cửu: “…”

“Nếu không còn chuyện gì, cô ra ngoài đi. Tôi muốn tổ chức một cuộc họp video.”

Trước khi cô kịp phản ứng, Dạ Âu Thần đã nhanh chóng ra lệnh đuổi cô ra ngoài, trước khi Thẩm Cửu hiểu ra chuyện gì vừa xảy ra, cô đã quay người bước ra ngoài một cách máy móc, khi trở lại chỗ ngồi, trong đầu cô vẫn còn vang vọng từng lời của Dạ Âu Thần.

“Nếu thua, cô phải ngoan ngoãn ở lại cả đời làm người phụ nữ của Dạ Âu Thần tôi. Nếu cô thắng, tôi có thể hi sinh thân mình làm ấm giường cho cô.”

Có phải là cô bị ảo giác?Chế Chế Tạo Hào Môn

Hư Danh Tổng tài Phu Nhân

Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt

Vương Phi Đa Tài Nghệ

1 2 3 Xuyên Không Rồi

Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Tại sao cô lại nghĩ rằng hai câu này … chúng dường như có cùng một ý nghĩa.

Nội dung dường như đều muốn cô và anh ở bên nhau, nhưng tại sao Dạ Âu Thần lại nói những điều này với cô?

Thẩm Cửu đầu óc rối bời, trái tim cô hoàn toàn bị lời nói của Dạ Âu Thần ảnh hưởng.

Hồi lâu, cô mới nhàn nhạt đưa tay ra mở tài liệu trước mặt.

Đọc sơ qua tài liệu mất mười lăm phút, những thông tin mà Dạ Âu Thần đưa cho cô là bản nội bộ, tập hợp đủ loại thông tin hữu ích nên không mất nhiều thời gian.

Sau khi đọc phần giới thiệu của Tập đoàn Hàn thị, Thẩm Cửu chợt nhận ra rằng Dạ Âu Thần không hề phóng túng như bề ngoài.

Mọi hành động của anh đều có chủ đích, đó giống như là một quyết định đột ngột, nhưng khi xem xét lại kỹ càng, thì đây là một quyết định vô cùng phù hợp.

Thẩm Cửu cầm một góc tài liệu, chớp mắt vài cái.

Anh đã tính toán xong hết rồi? Ban đầu nhà họ Lục chỉ là vỏ bọc, thực ra nhà họ Dạ rất muốn hợp tác với nhà họ Hàn.

Thẩm Cửu nhanh chóng liên lạc với người phụ trách của Hàn thị, sau khi nghe cô tường thuật, đầu dây bên kia không ngạc nhiên, bình tĩnh nói sẽ truyền lời, đợi gần nửa tiếng đối phương gọi lại, muốn cùng cô gặp mặt thảo luận thêm.

Thẩm Cửu gật đầu: “Đây là đương nhiên, vậy ngài xem khi nào tiến hành thảo luận thì thích hợp?”

“Việc này do cô Thẩm quyết định, Hàn thị của chúng tôi vẫn luôn muốn hợp tác với nhà họ Dạ, nhưng trước đó vẫn không tìm được cơ hội. Tôi đã truyền đạt ý định của cô với tổng giám đốc Hàn. Nhưnganh ấy hiện đang ở nước ngoài, có thể tạm thời không thể đến gặp cô ngay. ”

Nghe thấy, Thẩm Cửu đột nhiên nhớ lại, đúng vậy, Hàn Mai Linh đã nói với cô rằng anh trai của cô ấy đã bay ra nước ngoài, chỉ để tìm người cho Thẩm Cửu.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Thẩm Cửu hơi nóng lên, cô lúng túng nói: “Không sao, vậy thì tôi đợi đến khi anh ấy có thời gian.”

“Rất cảm ơn cô đã thông cảm. Chuyến bay của Tổng giám đốc Hàn chúng tôi ngày mốt sẽ về nước. Buổi trưa có nửa tiếng rảnh rỗi, cô Thẩm, cô xem như vậy có được không?”

“Được thôi!” Thẩm Cửu nhanh chóng đồng ý.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom