• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (26 Viewers)

  • Chương 911-920

Chương 911:



Hàn Minh Thư lắc đầu: “Không có”



Lông mày Đoan Mộc Trạch nhíu càng sâu.



“Chuyện này, hình như không có liên quan gì đến tôi nhì? Em gái anh là chuyện bậy bạ, tại sao lại muốn chúng tôi phụ trách? Cho dù có muốn cắt đứt ý nghĩ của cô ta thì cũng không có quan hệ gì với chúng tôi cà.”



Htm im lặng nhìn người đàn ông đẹp trai có đôi mắt hồ ly ngồi đối diện cô: “Tôi thấy tam quan của anh rất bình thường, hẳn là cũng biết không thể làm khó đạo lý nhi?” không biết có phải là ảo giác của cô hay không, sau khi cô nói xong câu này xong, đáy mắt của Đoàn Mộc Trạch xuất hiện một vệt đen, thế nhưng chỉ trong một chớp nhoáng đã không thấy đâu nữa, trên miệng vẫn treo nụ cười như cũ.



“Cô nói đúng, tôi quả thật không nên làm khó, nếu như hai người đã không có ý định nhanh chóng kết hôn, vậy thì không còn cái gì để nói nữa.”



Nói xong, Đoan Mộc Trạch đứng dậy: “Công ty còn có chuyện, tôi đi trước. Kiều Trị: “Di di, di di



Trước khi đi, Đoan Mộc Trạch còn quay đầu nhìn Hàn Minh Thư một cái, suy nghĩ một chút, vẫn nói ra một câu: “Không nên quá hẹp hòi



Sau khi anh ta đi xong, Kiều Trị không nhịn được nói: “Định mệnh, chị dâu, anh ta còn nói chị lòng dạ hẹp hòi? Anh ta đang có ý gì hả?”



Vừa vận lúc này có nhân viên phục vụ bé nước trái cây tới, Hàn Minh Thư bê ly nước trái cây lên lắc lắc, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt xinh đẹp hiện trên mặt chén, mìm cười nói: “Chắc là tùy tiện nói một chút thôi, tại sao cậu lại đi cùng anh ta đến đây?”



Kiều Trị: “Còn không phải bởi vì Đoan Mộc Tuyết sao, nếu không thì em với anh ta hơn tám trăm năm cũng không liên lạc với nhau.”



Nghe vậy, Hàn Minh Thư liếc anh ta một cái: “Hơn tám trăm năm? Xin hỏi bây giờ cậu bao nhiêu tuổi?”



Bị Hàn Minh Thư trêu ghẹo, Kiều Trị có chút xấu hổ, hai tại đỏ ửng lên, sau đó xua tay nói: “Chị dâu, em nói cho chi một việc khác. Tinh thần của cô Đoạn Mộc Tuyết kia có khả năng xuất hiện vấn đề, cho nên thời gian tiếp theo chị phải đặc biệt để phòng cô ta.



“Tinh than xuất hiện vấn đề p



Dạ Âu Thần cũng cảm thấy cô ta có gì đó là lạ, cảm giác khác hoàn toàn với lần gặp mặt trước đây, bây giờ lê khí trên người có ta rất nặng, hơn nửa ý đó cướp giật cũng rất rõ ràng.



Lần đầu tiên gặp mặt, hình như Dạ Âu Thần không phải như vậy.



991-1-de-choc-1.jpg




“Chị dâu, em ủng hộ chị!” Kiều Trị như một fan cuồng nói.



“Hôm nay về đi.”



Hàn Minh Thư uống thêm mấy ngụm nước trái cây, sau đó quay trở lại công ty, Kiều Trị theo ở phải sau, muốn cùng cô đi tìm Dạ Âu Thần, Bởi vì Hàn Minh Thư không đi thang máy chuyên dụng, cho nên lúc vào thang máy thì đụng phải Là Lê



Vừa nhìn thấy La Lê, hai mắt Kiều Trị lập tức tỏa sáng, trực tiếp tới gần, dùng một tay kéo La Lê.



“Này, người đẹp nhỏ, còn nhớ tôi không?”.



La Lê: “….”



Cô ấy làm bộ như không thấy anh ta, La Lo Li đào tròng mắt, rồi nhìn sang phải khác. Kiều Trị bị coi như không khi cảm thấy rất tổn thương, sau đó anh ta nhìn về phải Hàn Minh Thư.



“Chẳng nhẽ sức quyến rũ rũ của em biến mất rồi ư? Tại sao em đẻ một cô gái như thế này mà đối phương lại không có phản ứng?”



Hàn Minh Thư ở bên cạnh buồn cười nhìn cảnh này, không nói gì.



Cô biết Kiều Trị không có ý xấu, cũng biết nặng biết nhẹ, cho nên không quan tâm.
Chương 912:



Ai biết La Lo Li trực tiếp bật lại Kiều Trị.



“Sức quyến rũ biến mất? Xin hỏi từ khi nào mà anh có cái thứ gọi là sức quyến rũ vậy?”



Kiều Trị: “…



Det! Trong lòng anh ta có cảm giác như bị rất nhiều kim đâm vào, anh ta chỉ nói sức quyến rũ của mình biến mất, người đẹp nhỏ lại nói anh ta căn bản không có sthuws gọi là sức quyến rũ.



Kiều Trị cắn môi: “Cô dám nói tôi không có thứ gọi là sức quyến rũ? Cô đã nhìn thấy cơ bụng tám múi của tôi chưa?”



La Lo Li vừa nghe xong cơ bụng tám múi, mang tài lập tức đỏ lên.



“Ai muốn nhìn cơ bụng tám múi của anh chứ?”



Nhìn thấy cô ấy đỏ mặt, Kiều Trị nồi ý muốn trêu chọc, trên mặt nở một nụ cười xấu xa: “Người đẹp nhỏ, chờ cô xem xong, đến lúc đó cô sẽ cảm nhận được sức quyến rũ của tôi bắn ra bốn phải, không thể đỡ được!”



Nói xong, anh ta vén áo mình lên với La Lo Li, muốn cho cô ấy nhìn thấy cơ bụng của mình.



Vẻ mặt La Lo Li ập tức thay đổi, đang muốn hét to lên, cửa thang máy đột nhiên “Tinh” một tiếng, mở ra.



Dạ Âu Thần đen mặt đứng ở bên ngoài thang máy.



Trong máy vi tính xuất hiện một cảnh này.



Bởi vì La Lê và Hàn Minh Thư đứng chung một chỗ, mặc dù Kiều Trị đừng khá gần La Lo Li, nhưng khi anh ta vén áo lên, là hướng về hai cô gái.



Sau khi cửa thang máy mở ra, nhìn thấy Dạ Âu Thần đang đen mặt đứng ở cửa, tiếng kêu của La Lo Li như cắm ở yết hầu.



“Cậu đang làm cái gì đấy?”



Thanh âm lạnh lùng giống như là từ địa ngục truyền tới, lập tức khiến cho Kiều Trị giống như là bị điểm huyệt đứng im ở nơi đó, chỉ có cái đầu là nhúc nhích, chậm rãi quay đầu lại.



Khi vừa chạm mắt với Dạ Âu Thần, Kiều Trị vội vàng thả góc áo sơ mi trong tay xuống, cười nói: “Uất Trì Thần, anh nghe tôi giải thích, đây là hiểu lầm…



“Ra đây!



Dạ Âu Thần tránh ánh mắt của anh ta, trực tiếp nhìn và phải một người khác.



Hàn Minh Thư đứng tại chỗ, ánh mắt nhìn Dạ Âu Thần, rồi lại nhìn La Lo Li ở bên cạnh.



La Lo Li vô ý thức rụt người vào bên cạnh, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, nhỏ giọng nói: “Tôi không sao, có đi trước di



Hàn Minh Thư lo lắng Kiều Trị không biết giới hạn, làm cho La Lo Li sợ hãi, trước khi đi còn nói với Kiều Trị: “Cậu đừng có bắt nạt người ta.



Sau đó mới đi ra khỏi thang máy.



Sau khi cô đi ra thang máy chưa được bao lâu, cửa thang máy lại “Tinh” một tiếng đóng lại.



Hàn Minh Thư nhìn Dạ Âu Thần ở trước mặt, họ nhẹ một tiếng nói: “Cái đó, vừa rồi…



Lời còn chưa dứt, Dạ Âu Thần đã đưa tay bé ngang cô lên, cải hành động vội vàng khiến người ta không kịp chuẩn bị này làm cho Hàn Minh Thư giật mình, theo phản xạ có điều kiện ôm lấy cổ của anh, ngơ ngác nhìn nah.



“Anh, anh làm gì vậy?”



Cơ thể Dạ Âu Thần thon dài, đôi môi mỏng nhếch thành một đường, từ vị trí của cô, nét mặt tuấn tú của anh khôn quá chân thực, anh hơi cụp mặt xuống nhìn cô. lại đi ra ngoài với Kiều Trị?”



Vừa mở miệng, áp suất không khí thấp, thời tiết này đã đủ lạnh, nhưng trên người Dạ Âu Thần còn lạnh hơn cra không khí một phần, Hàn Minh Thư rụt cổ một cái, nhỏ giọng nói: “Có một chút chuyện cần phải xử lý.



“Chuyện gì?”



Anh hỏi.



Hàn Minh Thư: “

Chương 913:

Mặc dù chuyện này có quan hệ với Dạ Âu Thần, thế nhưng cô lại không muốn cho anh biết, dù sao có rất nhiều lời là không thể nói.

Thế là Hàn Minh Thư lựa chọn cụp mắt xuống: “Cũng không phải chuyện gì lớn, anh “O” Dạ Âu Thần cười lạnh một tiếng, nheo mắt nguy hiểm nhìn cô: “Xem ra là em không có ý định nói cho anh biết”

Hàn Minh Thư cắn môi dưới, dang do dự không biết nên mở miệng thế nào thì Dạ Âu Thần đột nhiên quay đầu, sải bước đi về phải văn phòng.

Mà lúc này ở trong thang máy.

Kiều Trị và Lê Lệ bốn mắt nhìn nhau, La Lo Li cảm thấy mình thật xui xéo, chỉ là vừa văn đụng phải Hàn Minh Thư mà thôi, kết quả bởi vì Kiều Trị quay rồi nên có ấy quên mất không bấm nút thang máy, cái thang máy trực tiếp đi lên tầng Hàn Minh Thư muốn đến, còn đụng phải Tổng giám đốc mặt đen cả người bốc lên hơi lạnh.

Bởi vì vừa mới bị ngắt lời, Kiều Trị cũng kịp phản ứng, phát hiện vừa rồi mình hèn mọn như thế nào, anh ta lúng túng sở mũi của mình, nhìn La Lê nói: “Cái kia…. Thật ra bình thường tôi không có như vậy, vừa rồi chỉ nhất thời bị choáng váng đầu óc, cô đừng số tôi

Nhìn anh ta càng lúc càng tới gần mình, La Lo Li nhíu mày nghiêm túc trách mắng: “Anh đừng tới đây!”

Kiều Trị dừng lại dưới tiếng quát chội tại của cô ấy.

La Lê: “Anh cách xa tôi ra một chút!”

Nói xong, cô ấy đi đến một chỗ hẻo lánh, cách xã Kiều Trị, ánh mắt cảnh giác nhìn anh ta.

Kiều Trị thoạt nhìn bắt đắc dĩ, sau khi nhìn thấy hành động của La Lê xong thì không nhịn được cười nói: “Không phải cô bảo tôi cách xa cô ra một chút sao? Tại sao tôi còn chưa kịp động cô đã rời đi trước

La Lo Li hung hằng trừng mắt nhìn anh ta một cái, không nói cái gì. Kiều Trị vẫn chưa từ bỏ ý định, di chuyển từng bước nhỏ thăm dò đến gần cô ấy”Vừa rồi tôi nói thật, tôi thật sự không phải người như thế, vừa rồi chỉ đùa với cô tôi, nếu không tôi mới cô ăn cơm để xin lỗi cô “Hừ, không cần.” La Lo Li từ chối không thèm nghĩ ngợi, mặc thì giọng điệu không thân thiện, nhưng giọng nói của cô ấy vẫn theo sự mềm mại của con gái: “Anh cho rằng tôi không biết anh có bao nhiều tiếng xấu hả? Anh đừng nghĩ đầu độc chết tôi, tôi thà chết bất khuất

Tiếng xấu của Kiều Trị là điều được mọi người biết đên.

Quả nhiên, nụ cười trên mặt Kiều Trị phai nhạt mấy phần, đáy mắt hiện lên mấy phần đắng chát: “Đây chẳng qua chỉ là vẻ ngoài ngang ngược của tôi thôi, trên thực tế tôi không phải như vậy.”

Mặt mày anh ta nhiễm mấy phần phiền muộn: “Tôi cũng không muốn dạng này, nhưng mà “Nhưng mà cái gì?”

Kiều Trị ngẩng đầu, nhìn con mắt cảnh giác nhưng lại tò mò của cô gái, không nhịn được nhảy mặt ra hiệu với cô: “Nếu cô muốn biết thì mời tôi ăn cơm đi, tôi sẽ nói cho cô biết La Lê vừa nghe xong thì lập tức hung dữ trốn mất nhìn anh ta một cái: “Tôi thật sự bị mở lớn láp óc mới cảm thấy loại người như anh có nỗi khổ tâm, còn muốn tôi mời anh ăn cơm, anh đường đường là câu chủ của tập đoàn Kiều Thị, tôi chỉ là một nhân viên công chức nhỏ nhoi, mời ăn ăn một bữa cơm xong, tương lai mấy tháng sau tôi đều làm không công, tránh xa tôi ra một chút.

Kiều Trị: “…”

Tính khí của cô gái này thật lớn.

Trong lòng Kiều Trị thầm nghĩ, nhưng tại sao cô ấy lại cười ôn nhu như vậy khi đối mặt với chị dâu?

Loại chênh lệch này khiến cho anh ta cảm thấy không thoải mái, Kiều Trị nói: “Vậy được, tôi mới cô, có đi không?”

La Lê nhìn anh ta một cái.

Kiều Trị: “Tôi mới cô đi ăn tiệc.”

TIỆC ….

La Lo Li vừa nghĩ đến cua và các loại tôm, không nhìn được nuốt nước miếng một cái.

Bản thân cô ấy là một người thích ăn uống trước đây đều có người chuyên môn chuẩn bị món ngon đưa đến trước mặt cô, nhưng sa khi cô ra ước ngoài sinh sông một mình xong, cô thường xuyên không có cơm

Có đôi khi có thực sự không có tiền, chỉ có thể gặm bánh bao hoặc là nấu mì ăn liền ăn, cả người đói gầy thì không không nói, còn gần như là suy dinh dường.

Nghĩ tới đây, La Lo Li nhìn Kiều Trị một cái không được, không thể bị dụ hoặc

Danh tiếng của người đàn ông trước mặt này xấu như vậy, anh ta còn chơi nhiều phụ nữ như vậy, bây giờ mời cô ấy ăn cơm, nhất định muốn cô ấy dùng co wtheer de doi.

Nghĩ tới đây, La Lo Li hừ lạnh một tiếng, nói thẳng: “Nếu như anh cảm thấy anh mới tôi ăn tiệc là tôi sẽ đi cùng anh như những cô gái khác, vậy thì tôi khuyên anh đừng mơ mộng nữ, cút ngay!”
Chương 914:



“Vãi lin!” Kiều Trị bị lời nói này làm cho không hiểu ra sao: “Mặc dù danh tiếng của tôi không được tốt, nhưng tôi cũng không phải loại người mà người nào cũng ra tay được, có được không? Cái loại con gái nhỏ như cô, vừa nhìn qua là biết chưa từng thấy việc đời, lại còn thuộc các chủng loại quật cường cố chấp, nếu như tôi ra tay với cô, cô không giết chết tôi à?



Kiều Trị chỉ chơi với những người người cam tâm tình nguyên, mà tất cả mọi người đều mang tầm trang cam tâm tình nguyện chơi đùa, loại người như bọn họ nào dám chơi với máy cô gái nhỏ vừa mới ra xã hội này, mấy cô gái nhỏ này chỉ chấp nhận lý lẽ cứng nhắc, nếu như thật sự làm gì đối phương, đoán chừng mình sẽ bị đối phương quấy lấy.



Nghe vậy, ánh mắt La Lê nhìn Kiều Trị lại thay đổi vài phần.



“Anh nói cái gì? Anh quả nhiên giống y như đúc voi loi don à?”



Kiều Trị: “… Lừa cô đó, đều là người khác nói loạn, thực ra tôi giữ mình rất trong sạch, mời cô ăn một bữa là để xin lỗi, vừa rồi không làm cô sợ chứ?”



La Lo Li không muốn tin anh ta, quật cường cắn môi dưới của mình.



“Nếu tôi lừa cô, tôi bị thiên lôi đánh được chưa?”



La Lo Li nhìn anh ta một cái, nghi ngờ nheo mắt lại: “Quên đi, anh không cần phải thể đáng sợ như vậy, cho dù anh có nói xin lỗi còn mời tôi một bữa, tôi cũng không cần



Đúng lúc cửa thang máy mở ra, La Lo Li trực tiếp bước chậm ra ngoài.



Kiều Trị thấy thế, không thể làm gì khác hơn là đi theo: “Nếu cô không bằng lòng để tôi mời cô ăn cơm thì chính là cô vẫn chưa tha thứ cho tó, cảm thấy tôi xin lỗi không thành tâm



La Lê: “.. Rốt cuộc anh muốn thế nào?”



“Mời có ăn cơm xin lỗi mà thôi, cô yên tâm đi… Cô là người của chi d…” Anh ta nói một nửa lại sửa lại lời nói: “Người của công ty, dù tôi có muốn làm náo loạn thể nào cũng không dám làm gì với người của công ty Uất Trì, thật sự chỉ là để xin lỗi thôi.”



Sau khi nghe thấy những lời này, La Lo Li cảm thấy cũng khá đáng tin, quả thực cô cũng muốn ăn gì đó.



Nhưng mà không làm không nhận lộc.



“Đi thôi đi thôi.”



Lúc La Lo Li đang do dự, Kiều Trị trực tiếp kéo tay cô ấy tiền vào thang máy lần nữa, sau đó ấn nút xuống tầng hầm đỗ xe.



“Này!” La Lo Li thở phì phò hất tay của anh ta ra “Tôi còn chưa đồng ý với anh mà, anh dựa vào cái gì mà lại trực tiếp dẫn tôi đi thế?”



“Xin lỗi thì phải kịp thời, lúc này mới có thể biểu hiện ra thành ý của tôi nha.”



“Tôi còn phải đi làm đó.”



“Xin nghỉ đi!”



La Lê: “… không được, xin nghỉ bị trừ tiền lương, tất cả điểm chuyên cần và tiền thưởng của tôi



Kiều Trị thực sự không chịu nổi nói thắng: “Sao có nhiều lời như vậy? Tiền lương bị trừ, tiền thưởng tiền điểm chuyên cần tôi đều cho cô được chưa? Hiện tại ngoan ngoãn im lặng đi ăn một bữa với cậu chủ đây



La Liệ: “Anh có thái độ gì thế?”



“… Tôi sai rồi, số tiền kia tôi bồi thường cho cô coi như là tôi xin cô đi ăn cơm với tôi được chưa?”



“Anh đừng đụng vào tôi.” La Lo Li hất tay của anh ta ra, đi tới trong góc đứng.



Hốc mắt của cô ấy hơi đỏ, vừa rồi những lời này của Kiều Trị đã đụng vào nỗi đau của cô, ngắm lại trước đây cô ấy tiêu tiền như nước, chuyện gì đều có người lo sẵn, hiện tại thì sao?



Vì điểm chuyên cần cô ấy cũng không dám tùy tiện xin nghỉ, không ngờ còn bị một người đàn ông nói mình nói nhiều, đưa tiền cho mình…



Nhưng vậy thì có thể làm thế nào? Con đường này là do cô ấy chọn, chỉ có thể đi tiếp.



Trong phòng làm việc.



Hàn Minh Thư bị bể vào phòng làm việc, lúc này trên lầu đã không có người, chị Lâm cũng tan làm đi ăn cơm, cho nên cho dù bể vào phòng làm việc cũng không có ai nhìn thấy,



Vừa vào phòng làm việc, Hàn Minh Thư đã bị đốt lên bàn làm việc, sau đó Dạ Âu Thần liền đi qua
Chương 915:



Sau khi Hàn Minh Thư bị đặt lên bàn, lập tức hơi hoảng sợ trong phòng làm việc này có sô pha cũng có ghế, thậm chí bên trong còn có phòng nghi, sao hết lần này tới lần khác anh đều đặt mình lên bàn làm việc vậy?



Trong đầu bỗng nhiên liên tưởng tới một số hình ảnh diễm tình, Hàn Minh Thư lập tức căng thẳng, muốn chạy khi Dạ Âu Thần đến gần.



“Muốn đi đâu?”



Anh tóm lấy cánh tay của cô, nắm chặt eo cô, kéo cô về phía mình.



Thân thể hai người lập tức dán sát, Hàn Minh Thư giơ tay lên theo bản năng ngăn trước ngực mình, ngăn cách giữa hai người: “Anh để cho em xuống dưới đi.”



“Nói không rõ ràng đừng hòng đi.”



Dạ Âu Thần cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô.



Hàn Minh Thư: “… Thực sự không có gì, Kiều Trị chi là tới tìm em ăn bữa cơm mà thôi.”



“Thật không?” Dạ Âu Thần dán sát vào, hơi thở arn ap phả vào cô: “Đoạn Mộc Trạch tới làm gián



Lời này vừa nói ra, biểu cảm trên mặt Hàn Minh Thư lập tức thay đổi,



Sao anh ấy biết Đoan Mộc Trạch tới? Lẽ nào anh van luôn đi theo mình?



Nhưng rõ ràng lúc mình đi thang máy lên chỉ gặp mỗi anh, trái lo phải nghĩ, Hàn Minh Thư lại không dám tùy tiện nói ra miệng, sợ mình không cần thận làm anh bị tổn thương.



Cuối cùng, cô chỉ có thể dè dặt nhìn ánh mắt anh hỏi: “Anh…”



“Thắc mắc làm sao anh biết anh ta?”



Hàn Minh Thư gật đầu nhưng đệm thêm một câu rất nhanh: “Nhưng cho dù anh biết, em cũng tin rằng anh sẽ không làm chuyện tổn thương em, chỉ có điều… Đoan Mộc Trạch tới gặp em là vì chuyện em gái của anh ta.”



Dạ Âu Thần cũng đoán được đại khái, trên mặt không có biểu cảm đặc biệt gì, có điều sau khi cô nói xong, anh đưa tay nâng mặt cô, để sát vào chóp mũi của cô.



“Sau này đừng tùy tiền gặp anh ta, trừ phi có anh ở bên Hàn Minh Thư nhảy nháy mắt, nhìn Dạ Âu Thần gắn trong gang tắc, không đáp lại.



“Nghe thấy không? Tuy anh ta gặp em vì chuyện em gái anh ta, nhưng dù sao họ đều là họ Đoan Mộc, lỡ như gây bất lợi cho em…”



“Lúc đó Kiều Trị cũng ở đây, cho nên em sẽ không…”



Nhắc tới Kiều Trị, Dạ Âu Thần lại hừ lạnh một tiếng, thằng nhóc thổi này ỷ vào việc có quan hệ tốt với mình, liền tùy tiện hẹn người phụ nữ của anh đi gặp mặt người khác, chờ lần sau anh sẽ trừng trị anh ta.



“Nói chung, về sau không cho phép em tùy tiện gặp mặt người đàn ông khác, lần sau… Nếu để cho anh bắt gặp được…”



Câu nói kế tiếp anh không nói, tuy nhiên lại đột nhiên nhích lại gần, hung hăng quân lấy môi cô.



Động tác của anh không chút dịu dàng nào còn rất thô bạo, Hàn Minh Thư cảm thấy môi đều đau, cảm giác này khiến cô thấy không thoải mái lắm, lúc cô muốn đẩy anh ra, Dạ Âu Thần đã tự tách ra.



Sau đó anh dựa lên trán cô thở hổn hển, “Lần sau nếu anh lại thấy em gặp người đàn ông khác, sẽ không còn đơn giản vậy đâu.” Trước đó hai người thiếu chút nữa đã gây gỗ, lúc này ý từ anh nói câu này đã rất rõ ràng rồi.



Nếu như có lần sau, anh chắc chắn sẽ không dễ dàng hãy bỏ qua cho mình như vậy.



Cô rũ mắt xuống, căn bản không có dũng khí nhìn thẳng vào mắt Dạ Âu Thần.



Quả nhiên anh là một người đàn ông bình thường, cho dù mất trí nhớ, ý muốn chiếm hữu vẫn mạnh như vậy, chỉ mỗi gặp mặt thôi máu ghen đã nổi lên thế này?



Trong nhà hàng.



La Lo Li ăn như hổ đói mà xử lý đám đồ ăn trên đĩa cách ăn gió cuốn mây tan của cô ấy khiến Kiều Trị nhin trợn mắt hốc mồm, một lát sau, anh ta rút khăn giấy đưa cho La Lê: “Lau một chút.”



Nhận lấy khăn tay, La Lo Li quét mắt nhìn anh ta một cái, trong miệng còn đồ ăn, nói: “Cảm ơn.”



Kiều Trị bĩu môi: “Có thể nuốt đồ ăn vào rồi lại nói chuyện với tôi khôn?”



La Lê hừ một tiếng, không để ý tới anh ta, tiếp tục củi dầu ăn.
Chương 916:



Rất ít khi nhìn thấy cô gái nào có cách ăn như có ấy, cho dù là đói, nhưng ngồi trước mặt cô ấy là một người đàn ông đó. Cô ấy không thể rụt rè một chút sao?



Hơn nữa, đãi ngộ công nhân trong công ty Mất Trí không tốt sao? Lại biến người ta thành bộ dáng quý đói này…



“Tôi nói này, cô đói đến vậy à? Trong nhà ăn công tỷ Uất Trì không có cơm ăn sao? Hơn nữa cô cũng không cần hình tượng à? Ngồi trước mặt cô là một người đàn ông đó!”



Nghe vậy, ánh mắt bận rộn của La Lo Li nhìn anh ta một cái, đừng nói trong ánh mắt có bao nhiêu chê bai “Là đàn ông thì sao, dù sao thì anh cũng đâu phải người đàn ông của tôi, tại sao toi phải giữ hình tượng trước mặt anh?”



Nói xong, La Lo Li lại nhét đồ ăn vào bên trong miệng.



Phương pháp ăn của cô ấy thuộc về cái loại không cần mạng, giống như hận không thể nhét thêm vào trong bụng, dáng vẻ như là sợ ăn xong bữa này là không có bữa tiếp theo.



Không không không, nói đúng ra là giống như bữa cơm cuối cùng trước khi bị chặt đầu.



Không hiểu sao, Kiều Trị cảm thấy bộ dạng này của La Lo Li có chút đáng thương, lòng thương hại của anh ta trỗi lên, anh ta không nhịn được nói: “Cái đó, cô ăn chậm một chút, tôi không tranh với cô đầu, nếu như cô cảm thấy như vậy không đủ ăn, vậy là một lát nữa tôi sẽ gọi thêm cho cổ, có không cần phải ăn nhanh như vậy



La Lê vừa nhét đổ ăn vào trong miệng vừa nói “Anh yên tâm, chờ tôi kiếm đủ tiền rồi nhất định sẽ mời lại anh ăn, tôi sẽ không ăn không của anh.



Kiều Trị sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên có phụ nữ muốn mời anh ăn cơm, cảm giác khá là đặc biệt.



“Được, vậy tôi sẽ ghi nhớ, đến lúc đó cô kiếm được tiền rồi nhớ ời lại tôi ăn cơm”



Kiều Trị suy nghĩ, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.



“Nhưng mà rốt cuộc làm sao cô có thể lặn lộn được vậy? Tôi thấy khi cô chọn món ăn giống như rất quan thuộc mấy món ăn này, thế nhưng khi cô ăn lại giống như từ trước đến gì cô chưa bao giờ ăn qua những thứ này… Cô



Anh ta và mới nói được nửa câu, động tác của La Lê đột nhiên dừng lại, cô ấy ngước mắt nhìn số đồ ăn muôn màu muôn vẻ trước mắt, trước kia cô cũng như vậy, hầu như ngày nào cũng được ăn.



Nhưng mà bây giờ… Cô ấy cũng không biết ngoài bữa cơm trưa ở nhà hàng này ra, cô ấy đã phải gặm bảnh bao bao lâu,



Ăn xong bữa này, không biết đến bao giờ mới Nghĩ tới đây, La Lo Li cảm thấy mũi mình chua xót, được ăn nữa…. hốc mắt đỏ lên, sau đó nước mắt cô ấy nhanh chóng rơi xuống.



Kiều Trị lập tức bị dọa cho choáng váng, cả người ngây ngốc tại chỗ, một lúc lâu cũng chưa kịp phản ứng.



“Cô, cô sao vậy?”



Đang yên đang lành, tự nhiên anh hỏi một câu là cô ấy liền rơi nước mắt? Vãi lin,



Lần đầu tiên Kiều Trị nhìn thấy em gái nhỏ rơi nước mắt ở trước mắt, anh ta hoảng hốt không biết là gì, chỉ có thể cầm khăn giấy an ủi cô ấy, thế nhưng nước mắt La Lo Li giống như là vòi nước, không dừng lại được.



Cuối cùng khi Kiều Trị không biết làm gì, La Lê lại ngắng đầu lên, nhìn anh ta nói một câu: “Anh thật tốt.



Kiều Trị: “2”



“Cảm ơn anh đã mời tôi ăn món ngon như vậy.”



Kiều Trị: “…”



Anh ta có một ý nghĩ lớn mật, hỏi: “Không phải cô.”



Mắt vẫn còn treo trên khuôn mặt, trong miệng vẫn còn nhét đồ ăn, lúc đầu cái bộ dạng này nhìn không có mỹ quan gì cả, thế nhưng bây giờ Kiều Trị lại cảm thấy cô gái này rất là chân thực đáng yêu, trong lòng anh ta có một cảm giác kỳ quái, anh ta rút hai tấm khăn lên xoa xoa nước mắt trên khuôn mặt cô ấy, vừa ghét bỏ vừa nói: “Đã lớn như vậy rồi còn vì chút chuyện nhỏ xíu khóc thành bộ dạng ma quỷ này, thích ăn thì cứ nói , cùng lắm thì về sau tôi thường xuyên mời cô ăn là được ”



La Lo Li cằm khăn tay lau nước mắt của mình: “Thật sao?”



“Ừm, nhưng mà về sau cô phải kiếm tiền đưa cho tôi.”



La Lo Li lập tức gật đầu: “Được, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền trả cho anh.”



Kiều Trị: “…”
Chương 917:



Thật sự là một em gái nhỏ chính trực đến không thể chịu được.



Hai ngày sau, Dạ Âu Thần tìm được cho ở mới cho Hàn Minh Thư, chuyển bị buổi tối sẽ chuyển qua.



Đợi đến lúc tan làm, Hàn Minh Thư lập tức đi về nhà.



Một buổi nhưng là ok vì dm kiên trì cho nên Hàn Minh Thư cũng chỉ có thể tùy tiên đóng gói vài bộ quần áo, chuyển bị củng Dạ Mặc Thậm đi qua.



Chờ tới thứ bảy quay lại trả phòng rồi xử lý các vấn đề khác.



Vốn đi lúc cô nhận phòng chỉ mang theo có một va li hành lý, cho nên sau khi sắp xếp hết quần áo của mình vào trong vali xong thì không còn vật gì khác.



Hàn Minh Thư quay đầu nhìn những thứ khác ở xung quanh.



Sau khi cô nhận phòng thì có mua sắm một vài thứ khác, không biết có nên mang theo mấy thứ này đi không?



Dạ Âu Thần, người vốn dĩ đang ở phòng khách đợi cô, lúc này lại bước vào phòng ngủ: “Thu dọn xong chưa?”



Hàn Minh Thư quay đầu, đứng dậy: “Quần áo đã thu dọn xong, còn những vật khác…



“Làm sao, muốn mang hết tất cả những đồ vật trong nhà đi mới vừa lòng sao?” Bên kia anh đã cho người chuẩn bị xong, em chỉ cần đi qua ở là được.” Hàn Minh Thư



Cô nhìn vali hành lý trong tay: “Vậy được rồi, em đã thu dọn vài bộ quần áo ngày thường, máy thử khác. Chờ đến chủ nhất rồi lại tỉnh sau.



Dạ Âu Thần cũng không nói thêm cái gì nữa bước những bước chân trầm ổn đến trước mặt cô, một tay xách vali hành lý giúp cô, một tay nắm tay cô dắt di.



“Đi thôi ”



Hàn Minh Thư đi theo anh ra ngoài, ánh mắt lại nhìn xuống bàn tay đang năm slaays tay cô của anh.



Khác hoàn toàn với tính cách lạnh như băng của anh, bàn tay anh rất là ấm áp và rộng rãi, lòng bàn tay nóng rực, giữa mùa đông lạnh lạnh giá giả này, bàn tay anh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, mang cho cô sự ấm áp.



Nhìn nó, khỏe môi Hàn Minh Thư không nhịn được cong lên.



Những ngày tháng yên bình và tĩnh lặng như vậy thật tốt, nếu như… Nếu như nó có thể vĩnh viễn như vậy thì tốt biết bao.



Dạ Âu Thần, đến khi nào thì anh mới khôi phục ký ức dậy. Dạ Âu Thần được Dạ Âu Thần đặt ra khỏi nhà. lúc Hàn Minh Thư đi ra quay người lại khóa cửa, vừa văn đụng vào người phụ nữ ở nhà bên, lúc người phụ nữ kia đi qua người kia thì tò mỏ dừng lại. kỷ, hai người muốn dọn khỏi đây à?”



Hàn Minh Thư chỉ coi là hàng xóm tò mỏ chào hỏi, cô gật đầu “Ừ” một tiếng, xem như chào hỏi.



Ai biết người hàng xóm này lại không có ý định rời đi, mà là nhìn về phải Dạ Âu Thần, cười nói: “Bộ dạng của bạn trai cô thật là đẹp trai nha.”



Động tác khóa cửa của Hàn Minh Thư dừng lại một chút, cô vô ý thức quay đầu lại nhìn Dạ Âu Thần một cái.



Về mặt Dạ Âu Thần lạnh lùng, giống như là không có nghe thấy câu nói kia vậy, cũng không thèm quay đầu nhìn cô ta một cái.



Hàn Minh Thư chỉ có thể mìm cười với cô ta một cái: “Cảm ơn đã khen ”



Người hàng xóm kia vẫn nhìn chẳm chăm vào Dạ Âu Thần, ánh mắt không có dời đi, không biết có phải do Hàn Minh Thư bị ảo giác hay không mà cô có thể nhìn thấy sự tham lam trong mắt cô ta.



Thế nhưng mà nghĩ lại, người ta đang thể hiện tình cảm với nhau, sao lại có loại ánh mắt này



Có thể là do cô lấy lòng đã tiểu nhân đa lòng đại quân tử



Thế là Hàn Minh Thư xua đuổi hết ý nghĩ trong đầu đi, khỏa kỹ cửa lại.



Thấy cô đã khóa của xong, Dạ Âu Thần lại lần nữa dắt tay cô, một tay cầm hành lý chuẩn bị rời đi.



“Chúng tôi đi trước, hẹn gặp lại.”



Hàn Minh Thư nói với người hàng xóm.



Lúc này người hàng xóm kia mới lũi sang một bên, vẫy tay với bọn họ: “Hẹn gặp lại nha.”
Chương 918:



Hàn Minh Thư đi theo Dạ Âu Thần, kết quả chưa đi được bao xa liền nghe thấy ở phải sau có một giọng nói phụ nữ vang lên: “Cắt, mấy ngày trước còn giả bộ thanh cao, hiện tại còn không phải cùng đàn ông chạy sao?”



Bước chân đang đi về phía trước của Hàn Minh Thư bỗng khựng lại, nhịn không được mà quay đầu lại nhìn về phía người phụ nữ hàng xóm kia.



Rõ ràng.……… chỉ là hàng xóm mà thôi, cũng không hề biết gì về cô, lại có thể mở miệng bôi nhọ cô như the.



Giữa người với người, tại sao không thể tử tế với nhau một chút chứ?



Dạ Âu Thần ở bên cạnh cũng để ý đến câu nói này, anh chau mày lại, sự khó chịu ở trong mắt hiện lên rất rõ ràng, chỉ thấy môi mỏng của anh mấp máy, nói một cách lạnh lùng: “Quý cô đây.”



Hàn Minh Thư nhìn thấy vậy, vội vàng kéo lấy tay anh, lắc lắc đầu với anh.



Đây là chuyện của cô, hơn nữa đối phương là phụ nữ, thật sự không cần phải để Dạ Âu Thần ra mặt thay mình



Dạ Âu Thần cau mày lại, nét mặt văn có về không vui như cũ.



Hàn Minh Thư cười với anh, sau đó nhìn về phía người phụ nữ hàng xóm với ánh mắt lạnh lùng, cưới nhẹ nói: “Chị hàng xóm đây, tôi hình như không quen biết chi nhi? Chị là đang nói câu nói khi nãy với tâm trạng như thế nào thể



Vốn đi người phụ nữ hàng xóm chỉ cảm thấy trông cô rất dễ ăn hiếp, nhìn thấy cô có người bạn trai đẹp đến như vậy, lại lái một chiếc xe hơi hạng sang tốt như vậy, bây giờ còn muốn đến đây đón người ta đi.



Trong lòng cô ta có chút ghen tị, khen bạn trai cô đẹp trai, người đàn ông kia lại không hề phản ứng lại một chút nào.



Một người đàn ông điển trai lại giàu có đến vậy, trong mắt không hề có một người phụ nữ nào khác, cô ta cảm thấy hơi hâm mộ.



Thế nhưng khi đã quá hâm mộ, thì lại trở nên ghen tị rồi, vì vậy mới không nhịn được mà nói cô một câu khi cô rời đi.



Bây giờ bị hai người nhìn với ánh mắt lạnh như băng này, khi thể của người phụ nữ hàng xóm kia lập tức trở nên yếu ớt hẳn đi, lùi về sau mấy bước, nhà tiếng nói: “Tôi, tôi chỉ là…..



Cô ta muốn tự giải thích thay cho mình mấy câu, thể những lời vừa đến bên miệng thì lại không biết nên nói gì, khi nảy cô ta thật sự vừa nóng gián đã nói vài câu không hay.



Suy nghĩ một chút, người phụ nữ hàng xóm kia chỉ có thể nói: “Xem như là tôi đã nói sai rồi, được chưa?”



Nói xong, cô ta liền vung tay mà quay người đi, trực tiếp mở cửa đi thẳng vào nhà, lúc đóng cửa còn cố ý mạnh tay đóng rầm một tiếng.



Hàn Minh Thư: “



Cô mím môi lại, rũ mi mắt xuống: “Chúng ta đi thôi.”



Nhận thấy tâm trạng giảm sút của cô, Da Mạc Thậm đứng ở chỗ cũ không hề nhúc nhích, ánh mắt u ám mà nhìn về hướng người phụ nữ kia vừa rời khỏi.



Hàn Minh Thư đi được hai bước, nhận thấy anh không có đi theo, cau mày lại mà quay đầu nhìn.



“Đừng nhìn nữa, những người này cũng chỉ là bỗng nhanh miệng nói một câu thôi, điều đó không là gì đối với em cả



Thế nhưng Dạ Âu Thần lại không nghĩ như vậy, một cảnh tượng này khiến cho anh nghĩ đến những chuyện khác.



Nếu như sau khi người của biết được bàn thân và cô ở chung một chỗ, có khi nào cũng sẽ dùng giọng điệu và ánh mắt như thế mà đối xử với cô hay không?



Mới chỉ có một người xa lạ thì đã khiến cho tâm trang của cô trở nên suy sụp đến vậy rồi, đến lúc đó nếu như tất cả những người của công ty đều nhìn cô theo cách này thì sao đây? “Em không muốn để cho người ở trong công ty biết được, là bởi vì chuyện này à?” Dạ Âu Thần bằng nhiên hỏi cô.



Nghe thấy vậy, Hàn Minh Thư sửng sốt, không nghĩ đến vậy mà anh sẽ vì chuyện này mà nghĩ đến những chuyện khác, nhìn Dạ Âu Thần với gương mặt tuấn tử và đôi mắt đen láy, thế nhưng lại bởi vì chuyện của cô mà cau đôi mày lại ở trước mặt, cô nhịn không được mà nở một nụ cười.



“Anh đang nghĩ lung tung gì thế? Người khác nghĩ như thế nào thì có liên quan gì đến em đâu? Cho dù là người hàng xóm lúc tối nay cũng được, hay là người ở trong công ty cũng được, bọn họ có nói gì đi nữa, em cũng sẽ không để ý đâu.”



“Vậy sao?” Dạ Âu Thần mím lại môi mỏng của mình: “Vậy tại sao khi nãy em lại trông có vẻ buồn bực không vui?” Hàn Minh Thư: ” Em chỉ là đang nghĩ, em lại không quen biết cô ta, tại sao có ta lại có ý xấu như vậy? Nhưng mà lúc sau em đã nhanh chóng hiểu rõ rồi, đó là bởi vì cô ta ghen tị em tốt hơn so với cô ta đây. Nói đến đây, Hàn Minh Thư vươn tay kéo lấy cả vật của Dạ Âu Thần, giọng nói cũng nhỏ đi một chút “ghen tị em có bạn trai đẹp trai đến như vậy, lại giàu có, vì vậy mới chua chất mà nói xấu em, nếu như em bởi vì chuyện này mà buồn bực không vui, vậy chẳng phải dang tự làm khó cho mình sao?”
Chương 919:



Cô nói một cách rất thẳng thắn vô tư, vẻ mặt rất dừng dựng giống như không hề để ý đến chuyện này một tí nào vậy, nhưng mà nhìn thấy có người nói xấu ở sau lưng cô như vậy, Dạ Âu Thần cũng cảm thấy rất khó chịu.



Đây là người phụ nữ của mình, anh làm sao có thể cho phép những người đó nói xấu ở sau lưng cô được chứ? “Anh sẽ không phải vì cô ta nói em một câu, thì anh liền cảm thấy khó chịu đấy chứ?” Hàn Minh Thư nhìn về mặt của anh một cách kỹ càng, nhìn ánh mắt của anh run lên một cái, cô càng hiểu rõ suy nghĩ của anh hon.



“Tuy rằng anh vì em mà cảm thấy như vậy, em rất vui, nhưng mà thật sự không cần phải như vậy đầu, trên đời này có rất nhiều loại người như vậy, chúng ta không là được nhiều đến vậy đầu. Đối với em mà nói, điều quan trọng nhất… chính là anh”



Lời tỏ tình can đảm đến như vậy, đây còn là lần đầu tiên Hàn Minh Thư nói ra lời này.



Cô cũng không ngờ tới, sau khi Dạ Âu Thần mất trí nhớ, vậy mà chính mình sẽ trở nên thẳng thắn đến như vậy.



Bởi vì câu nói này, Dạ Âu Thần trở nên sửng sở, một lúc sau anh nắm chặt tay cô, mười ngón tay siết chặt lại với nhau.



“Câu nói này là do em nói đấy, cả đời này em đều phải nhớ lấy.”



Giọng nói của anh hơi khàn khàn, giống như đã chịu mệt mỏi cả đêm vậy, còn mang theo vài hơi thở cấm dục.



Cả hai người cuối cùng cũng đi xuống từ trên lầu, trùng hợp gặp chủ nhà ở trước cửa.



“Ai da, Anh Thư, muốn dọn ra ngoài ở cùng với bạn trai sao? Chúc mừng hai người nhé.”



Rất bất ngờ, chủ nhà lại vui vẻ mà cười với cô, còn chúc mừng hai người bọn họ nữa, Hàn Minh Thư cười nhẹ, cúi đầu chào chủ nhà: “Cảm ơn sự chăm sóc của có trong khoảng thời gian qua, tôi sống rất tốt trong căn nhà này.”



Này, khách sáo làm gì chứ, hai người đáng với dọn nhà phải không? Nhanh đi đi, trên đường đi chú ý an toàn nhé “Um.”



Sau khi lên xe, Hàn Minh Thư vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Chủ nhà này thật tốt bụng, em chỉ mới thuê không bao lâu thôi, em còn cho rằng cô ấy sẽ cảm thấy không vui nữa chứ. Xem ra, cô ấy trông nghĩ thoảng hơn em nghĩ nhiều.”



Lời nói vừa dứt, điện thoại ở trong túi của Hàn Minh Thư bỗng rung lên, cô lấy ra nhìn một cái, biểu cảm trên mặt đột nhiên thay đổi, cô vô thức mà ngước mắt lên mà liếc nhìn Dạ Âu Thần đang ngồi trên ghế lái.



Trùng hợp lại đụng phải ánh mắt của Dạ Âu Thần, anh đã bắt gặp được sự thay đổi tâm trạng đột ngột của cô, ánh mắt nhìn về phía màn hình di động của cô.



Hàn Minh Thư vô thức mà thu điện thoại lại.



Hành động này khiến cho cô trông có vẻ rất sợ hãi vi làm sai chuyện gì đó, Dạ Âu Thần nhìn cô một cái.



Hàn Minh Thư: “



Hành động khi nãy của cô chắc chắn sẽ khiến cho Dạ Mạc Thám hiểu lầm đấy?



Nhưng mà vào lúc này Tô Cửu lại gọi đến cô, cô lại không thể ở ngay trước mặt Dạ Âu Thần mà tiếp điện thoại được.



Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Hàn Minh Thư chỉ có thể tiếp nhận cuộc gọi, để ở bên tại mà nhẹ nhàng gọi một tiếng.



“Thưa cô Anh Thư” Giọng nói của thư ký Tô truyền đến từ đầu dây bên kia, một giọng nữ trong trẻo vang lên ở trong chiếc xe yên tĩnh.



Hàn Minh Thư cắn môi dưới, nhỏ tiếng nói: “Thư ký Tô, bây giờ tôi đang ở bên ngoài, có chuyện gì quan trọng không?”



Tô Cửu thông minh như vậy, chắc chắn có thể đoán được ý nghĩa bên trong lời nói của cô.



Hiển nhiên, người ở đầu dây bên kia sửng sốt một chút, sau đó liền cười nói: “Không có việc gì quan trọng cả, chỉ là anh của cô nhờ tôi gọi điện hỏi thăm, một mình cô ở nước ngoài có sống tốt không, có cần thêm thứ gì không?”



“Không cần thêm gì nữa, cảm ơn anh ấy đã quan



Bên trong xe rất yên tĩnh, cho dù không mở loa ngoài, cũng có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa Hai người bạn họ.



Sau khi Hàn Minh Thư cúp điện thoại, cô nhìn về phía Dạ Âu Thần: “Là thư ký của anh trai em.”
Chương 920:



Lời giải thích có chủ ý này khiến Dạ Âu Thần nhìn cô nhiều hơn một chút.



Ánh mắt kia rất sâu, không biết đã in cái gì.



Một lúc sau, anh mới trầm giọng nói: “Không cần giải thích với anh.”



Giọng nói của anh nặng nề, nghe không ra cảm xúc, Hàn Minh Thư nhìn thẳng vào anh, một lúc lâu sau mới hỏi: “Anh không trách em chuyện em không nói với anh chuyện trong nhà sao?”



Màn đêm buông xuống, đèn đường xung quanh dần dần sáng lên, bầu trời cũng dần dần bị bóng tối thay thế.



Xe chậm rãi lại đi, bầu không khí trong xe yên tĩnh một lúc lâu rồi giọng nói của Dạ Âu Thần vang lên lần nữa.



“Đợi đến thời điểm, tự khắc em sẽ nói cho anh.”



Khaong cách câu nói này rất dài, Hàn Minh Thư không biết phải trả lời anh như thế nào, nhưng mà cô có thể cảm giác được cảm xúc của Dạ Mạc Tham không biến hóa quá lớn, chắc hán là không còn tức giận có chuyện vừa nãy.



Nghĩ lại thì chủ là một cuộc điện thoại thôi mà. Có cái gì mà tức giận



Chi là cô hơi chột dạ, hơi quá mức mẫn cảm mà thôi.



Nghĩ như vậy, Hàn Minh Thư liền bình thường trở lại.



Xe nhanh chóng đến chỗ ở mới, Dạ Âu Thần tìm cho cô một chỗ có hoàn cảnh rất là yên tĩnh, đó là một căn phòng chung cư, phương diện an toàn tốt hơn chỗ cũ rất nhiều, đi vào là trực tiếp quét thẻ cổng.



Hai người đi thang máy lên tầng sáu, rương hành lý vẫn luôn được Dạ Âu Thần xách trong tay, mà tay cô cũng vẫn luôn được anh nắm chặt trong lòng bàn tây, sau khi hai người đi ra khỏi thang máy thì Dạ Âu Thần lên tiếng nói.



“Tầng này chỉ có mình em, về sau ban đêm sẽ không bị ồn ào nữa.



Nói tới cái này, Hàn Minh Thư cảm thấy hai tại nông ran, chắc là anh sẽ không nhớ chuyện buổi tối hôm trước tới tận giờ đó chứ? “chuyện này đã qua lâu làm tôi, tại sao anh lại nhờ The là Hàn Minh Thư không nhịn được bầu mỗi nói một câu.



“Nhớ kỹ cái gì?” Dạ Âu Thần vừa đưa tay cầm chìa khóa vừa quay đầu lại nhìn cô,



Đèn cảm ứng trong hành lang sáng lên, nhưng bởi vì người Dạ Âu Thần cao, nên khi anh quay đầu, cả người vừa vặn ở tầm trong ánh đèn, mà hôm nay Hàn Minh Thư lại đi giày bệt, ở cái góc độ này nhìn, cô thấy năm ngũ quan của Dạ Âu Thần vô cùng thâm thủy, một nửa khuôn mặt đẹp trai ẩn trong bóng tối, mà ảnh mắt của anh lại nheo lại, ánh mắt nhìn cô có thêm một phần tìm tòi nghiên cứu.



Chẳng lẽ là do cô suy nghĩ quá nhiều? Anh căn bản là không nghĩ nhiều?



Hàn Minh Thư lập tức cảm thấy mình lấy lòng dạ tiểu nhân đo lòng dạ quân tử, dưới cái nhìn chăm chủ của anh, cô bối rối lắc đầu: “Không có gì, anh mau mở cửa di.”



Mã Trận mím môi, vẻ mặt không thay đổi mở cửa ra, sau đó bật đèn, Hàn Minh Thư cũng đi theo anh vào.



Có hoàn toàn tin tưởng anh, sau khi đi vào nhìn cách bố trí của căn phòng, Hàn Minh Thư phát hiện mình không có tin lắm anh Bên trong căn phòng được quét dọn không dính một hạt bại, đồ dùng trong nhà nhìn cũng là mới hết.



Vừa vào phòng là ban công lớn trong đủ thứ cây có hoa lá, Hàn Minh Thư vừa nhìn thấy những thứ này thì hai mắt sáng lên: “Sao lại có nhiều cây cối và hoa tươi như vậy n



Hàn Minh Thư buông tay anh chạy về máy châu cây có hoa lá kia, củi người ngửi hương hoa, mái tóc dài xóa xuống.



Ảnh đèn ở ban công chiếu xuống khiến cho cả người cô như bao phủ một lớp ánh sáng dịu dàng, nhìn thấy cảnh này, Dạ Âu Thần cũng không biết đáy lòng mình có cảm giác như thế nào nữa, chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất trong lòng đã bị chạm vào.



Lúc trước khi ở chung cư của cô, ngửi thấy ở ban công của cô có hương hoa nhàn nhạt bay vào, sau đó khi Dạ Âu Thần đi tới ban công thì phát hiện ở đó trồng rất nhiều cây cối.



Cho nên khi đang chọn cái phòng này, anh nghĩ cô sẽ thích, cho nên đã bảo người ta đặt rất nhiều cây cối ở ban công.



Bây giờ xem ra, việc bày đặt cây cối ở đây là chính “Đừng chỉ nhìn mỗi cây cỏ, anh dẫn em đi xem xác. phòng ở



Nghe thấy anh gọi mình, Hàn Minh Thư lên tiếng. sau đó quay người đi vào với Da Mạc Thăm.



Dạ Âu Thần không giới thiệu trang bị phòng khách cho cô, mà trực tiếp dẫn cô đi đến một căn phỏng: “Về sau em sẽ ngủ ở đây, trong phòng tắm có bồn tắm lớn, đồ đánh răng rửa mặt anh đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom