• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (78 Viewers)

  • Chương 820-830

Chương 820:



Hôm nay cậu không cho tôi ăn cơm chùa, ngày mai tôi lại tới ăn nhờ? Dù sao còn nhiều thời gian, anh ta cũng sẽ tìm được cơ hội xé rách lớp ngụy trang của Uất Trì!



‘Geogre tạm biệt Hàn Anh Thư xong, liền chuẩn bị rời đi, Dạ Âu Thần tự mình tiễn anh ta, Geogre đè tay trên ván cửa.



“Uất Trì, cậu thật đê tiện, lại gọi điện thoại cáo trạng với ông nội tôi”



Dạ Âu Thần nhướng mày: “Đê tiện? Sợ rằng không so được với da mặt dày của cậu.”



Nghe vậy Geogre nghiến răng: “Tôi da mặt dày? Ai da mặt dày còn chưa biết đâu, rõ ràng bản thân muốn ở lại ăn cơm, lại còn kiếm cớ nói là lấy quần áo”



Nghe lời này Dạ Âu Thần cau mày, theo bản năng nhìn anh ta nguy hiểm.



Geogre nhìn vẻ mặt của anh liền biết mình nói trúng tim đen rồi, à một tiếng, tiếp tục đổ dầu vào lửa.



“Vest rất đắt? Đường đường là người thừa kế gia tộc Uất Trì, lại còn nói một bộ vest đắt, bình thường thiết kế vest sao không thấy cậu tiết kiệm như vậy?”



Tìm được cơ hội, Geogre ra sức nói móc anh.



Anh không cho anh ta ở lạ ăn cơm, nói móc anh vài câu để báo thù không được chắc?



“Nói xong chưa?”



Ai ngờ, Dạ Âu Thần rất nhanh đã khôi phục cảm xúc, anh nhìn Geogre ngoài cửa, lạnh giọng: “Nói đủ rồi thì cút đi.”



Sau đó bịch một tiếng, trực tiếp đóng cửa lại. Geogre đứng gần, mũi suýt chút nữa bị đập vào cửa, tức giận đến nỗi anh ta kêu oa oa bên ngoài.



“Thật ồn ào.”



Dạ Âu Thần nói một câu, sau đó mặt không thay đổi xoay người, đưa tay sờ tai mình.



Geogre vừa đi, trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh hơn nhiều.



Hàn Anh Thư vẫn đang làm cơm trong phòng bếp, Dạ Âu Thần đi tới cửa, ánh mắt rơi vào trên người cô.



Ngọn đèn trong phòng bếp màu vàng, Hàn Anh Thư mặc tạp đề màu nhạt, tóc dài mềm mại xõa sau vai, ngọn đèn khiến cả người cô ánh lên một tầng ánh sáng nhu hòa.



Nhìn cô như vậy, Dạ Âu Thần có một loại cảm giác như đây là cuộc sống của hai người vậy.



Rõ ràng biết cô thời gian chưa lâu, còn chưa tới nửa tháng, người phụ nữ trước mắt này anh chẳng biết gì cả, chỉ là thân thể dường như không bị cơ thể khống chế, muốn tới gần cô Cảm giác như vậy, là chuyện gì xảy ra?



Vì sao?



Lúc Dạ Âu Thần đang suy nghĩ sâu xa cái vấn đề này, dường như Hàn Anh Thư cảm nhận được gì quay đầu nhìn anh một cái.



“Anh đứng đó làm gì?” Hàn Anh Thư kỳ quái hỏi một câu: “Anh muốn giúp Mặc dù ánh mắt và nét mặt không biểu hiện rõ ràng, nhưng Dạ Âu Thần cũng nhìn ra, đây là đang nghi ngờ anh.



Môi mỏng Dạ Âu Thần hơi giật, đáy lòng trào dâng một sự bất đắc dĩ mãnh liệt.



Anh thật không ngờ bản thân có một ngày, trước mặt một người phụ nữ anh lại không biết nói gì để cãi lại.



“Bỏ đi, anh tới phòng khách chờ tôi đi, sắp xong rồi.’ Hàn Anh Thư nói một câu, sau đó lại xoay người sang chỗ khác tiếp tục làm việc.



Dạ Âu Thần: “….”



Cơm tối hôm nay cũng giống như hôm qua, có đồ ăn, có thịt, có canh, Hàn Anh Thư biết mình mang thai, nên ở mặt ăn uống chưa từng bạc đãi bản thân. Trừ khi cô quá mệt không có sức nấu cơm, mới ăn tùy tiện chút ít.



Bình thường, cô vẫn làm một số nghi thức, nghiêm túc đi siêu thị chọn nguyên liệu nấu ăn, sau đó về nhà từ từ làm, lại một mình từ từ ăn.



Nhưng mà những thức ăn này đối với Dạ Âu Thần mà nói lại rất đơn giải Dù sao đầu bếp nhà Uất Trì ngay cả nhà hàng hạng sang còn không mời được, huống chỉ là bữa cơm thường như của Hàn Anh Thư.



Lúc ăn cơm hai người đều rất im lặng, Dạ Âu Thần ăn canh cá, nhìn người phụ nữ.



yên lặng ăn cơm trước mặt, trái tim cũng bình tĩnh trở lại.



Ăn cơm xong, lúc Hàn Anh Thư thu dọn chén bát, Dạ Âu Thần lại đi theo vào, nhìn cô nói: “Tôi giúp cô.”



Hàn Anh Thư nhìn anh còn chưa xản tay áo lên cười: “Thôi đi, tôi sợ anh đập đồ nhà tôi mất, đến lúc đó tôi lại phải mua bộ mới.”



Nghe vậy, Dạ Âu Thần nheo mắt lại: “Cô đang nghỉ ngờ tôi?”



“À, không có không có, không phải tôi nghỉ ngờ anh, chẳng qua tôi cảm thấy, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Uất Trì không nên làm loại chuyện này. Hơn nữa, anh là cấp trên, còn là khách, việc này để tôi làm là được.”
Chương 821:



Anh là cấp trên còn là khách.



Mấy chữ này khiến Dạ Âu Thần im lặng, kết hợp với mấy lời Geogre nói trước đó, anh chẳng qua chỉ là cấp trên mà thôi, không phải ngay cả cuộc sống cá nhân của người ta cũng quản chứ?



Cho nên, trong mắt cô mình chỉ là cấp trên, cho nên mới mời anh ăn cơm?



Vậy nếu như anh không phải cấp trên thì sao? Dù sao, ngay cả Geogre tới ăn chùa cô cũng không từ chối.



Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Dạ Âu Thần nhìn thoáng qua là quản gia gọi điện thoại tới cho anh, anh bắt máy.



“Cậu chủ Thâm, ông cụ hỏi cậu khi nào.



thì về?”



Dạ Âu Thần nhìn thoáng qua Hàn Anh Thư, mấp máy môi nói: “Sắp rồi”



“Vâng, ông cụ kêu cậu chủ về sớm một chút”



“Đã biết.”



Sau khi cúp điện thoại, Hàn Anh Thư nhìn điện thoại di động của anh hỏi: “Người nhà thúc giục anh về sao?”



Hỏi xong cũng không đợi Dạ Âu Thần trả lời, lại thêm một câu: “Thời gian quả thực.



không còn sớm, nếu không tổng giám đốc về sớm một chút đi.”



Lời này khiến Dạ Âu Thần nhíu mày, không vui mà nhìn người phụ nữ trước mắt.



“Cô hi vọng tôi đi?”



Hàn Anh Thư: “…



Cô đương nhiên không hi vọng anh đi, nhưng giữ anh lại làm gì? Hiện tại cô muốn gọi cho Tô Cửu, hỏi cô ấy có biện pháp nào tốt hơn không, bởi vì hiện tại cô không cảm thấy trí nhớ của Dạ Âu Thần có thay đổi gì.



Lúc anh nhìn thấy cô quá bình tĩnh.



“Không phải” Hàn Anh Thư mỉm cười, tầm mắt rũ xuống nhẹ giọng mở miệng: “Vậy nếu như tôi kêu anh ở lại, anh đồng ý sao?”



Nghe vậy, Dạ Âu Thần nheo mắt lại, nguy hiểm mà nhìn chẵm chẵm cô.



“Cô chắc chứ?”



Cô còn tưởng anh sẽ từ chối, không ngờ anh lại…



“Khu” Hàn Anh Thư dọn dẹp phòng bếp: “Anh cứ xem như tôi chưa nói gì.”



“Lời nói ra phải phụ trách.” Dạ Âu Thần nhìn chăm chäm bóng lưng của cô, lạnh giọng: “Nếu không thì không nên nói.”



Hàn Anh Thư dừng động tác, cô quay đầu lại nhìn anh một cái.



“Vậy nếu như có một ngày, anh phát hiện lời anh nói ra nhưng không làm được thì sao?”



Anh từng nói sẽ chăm sóc mình và Đậu Nành thật tốt, kết quả anh lại xảy ra chuyện, còn quên mất cô.



Hàn Anh Thư không thể không giận anh, nhưng nhiều hơn là luyến tiếc anh.



Sự cố bất ngờ, con người cũng không biết trước được.



Nghe vậy, Dạ Âu Thần nheo mắt lại, nhìn cô với ánh mắt tìm tòi, lời này của cô rất kỳ quái “Tôi sẽ không, tô Hàn Anh Thư cười nhạt: “Tôi sẽ chờ anh thời gian cũng không còn sớm, ngày hôm nay anh về trước đi, quần áo tôi bỏ vào bịch đừng quên mang về’“



Nói xong cô cũng không để ý Dạ Âu Thần có phản ứng gì, đi thẳng vào phòng bếp, đợi cô dọn dẹp xong, phòng khách đã trở lại dáng vẻ bình thường.



Hàn Anh Thư mở cửa, nhìn dưới lầu, xe của Dạ Âu Thần cũng không thấy đâu.



Xem ra anh đã rời đi Cô nhanh chóng về phòng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tô Cửu.



Tô Cửu bắt máy của cô có lẽ đang chăm con, có thể nghe thấy tiếng trẻ em nói chuyện.



“Thư ký Tô, xin lỗi, gọi điện cho cô lúc này, cô…”



“Không sao đâu cô Minh Thư, có chuyện gì không?”



“Mẹ ơi, mẹ ơi Hàn Anh Thư nghe thấy tiếng con của Tô Cửu truyền đến, nhịn không được cười: “Thật có sức sống.”



“Ai, trẻ con chính là ầm ï như vậy, mỗi ngày đều khiến tôi đau đầu.”



Hàn Anh Thư nghe thấy bên kia có âm thanh đứng dậy, dường như Tô Cửu đang dỗ con cô ấy, rất nhanh xung quanh liền yên tĩnh.



“Cô Minh Thư có vấn đề gì sao?”
Chương 822:



“Ừm”



” Hàn Anh Thư nói chuyện xảy ra gần đây với Tô Cửu một lần, rất khổ não: “Tôi thấy anh ấy dường như không có phản ứng đặc biệt nào, không phải cô nói ở cùng người thân quen sẽ kích thích trí nhớ sao? Sao tôi lại cảm thấy… dường như anh ấy chả nhớ lại gì”



Tô Cửu bên kia nghĩ hồi lâu, sau đó mới nói: “Thật ra chuyện này cũng không phải tuyệt đối, chỉ là vấn đề xác suất, hơn nữa, nghe lời cô nói, hai người dường như không có tiếp xúc gì quá thân mật?”



Ngoại trừ một lần vào buổi chiều hôm kia, chưa từng có tiếp xúc thân mật Hàn Mặc Tử ngại nói thắng, tùy tiện nổi một cải, Tô Cửu vừa nghe liên nói: “Lúc đó cô có thấy anh ấy có thay đổi đặc biệt gì không?”



Thay đổi đặc biệt?



Ngày đó Hàn Mặc Tử căng thẳng chết được, đẩy anh ra theo bản năng, sau đó lại bị anh bá đạo khống chế, lúc đó rất mắc cỡ nào còn tâm tư đoán xem anh có thay đổi gì?



Hiện tại Tổ Cửu vừa nhạc đến Hàn Mặc Tử mới phản ứng lại được, lúc đó mình đúng lànên quan sát phản ứng của anh một chút.



Nếu không có nghĩ lại xem? Lúc đó cử chỉ của anh ấy có gì đặc biệt không?”



Hàn Mặc Tử mấp máy môi, cần thận suy nghĩ lại, lúc đó dường như có thấy động tác của Dạ Mạc Thâm hơi dừng một chút, cũng vì vậy mà cô mới có cơ hội đẩy anh ra.



Lẽ nào trong này có gì đó?



Nghĩ tới đây, Hàn Mặc Tử nhíu mày lại: “Tôi cảm thấy hình như có “Vậy thì đúng rồi.” Tô Cửu nhẹ giọng cười “Nếu như tiếp xúc thân mật có thể kích thích anh ấy, kiến nghị có nên tiếp xúc thân mật nhiều hơn.”



Hàn Mặc Tử: “N Câu này của Tô Cửu chặc chặn có độc, nếu không sao cô lại ra ý bằng trong lời của Tô Cửu nhi Hàn Tử nhịn không được hỏi: “Thư ký Tô, thấy vậy thật sự ổn sao?”



“Sao nào? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai người cũng đã là vợ chồng danh chính thuận, hơn nữa căn cứ vào lời của cô, nếu cậu đồng ý tiếp xúc thân mật với cô. Vậy nói rõ anh ấy chỉ là không nhớ rõ mọi chuyện, nhưng có rất nhiều hành động bản năng, nếu như tiếp xúc thân mật có thể kích thích đến anh ấy, đây không phải là chuyện tốt sao? Còn có thể giúp tình cảm hai người ấm lên, có thể làm cho đối phương khôi phục ký ức, cớ sao mà không làm chứ?”



Nói rất hay rất có đạo lý, cô không có gì để phản bác Sau khi cúp điện thoại, Hàn Mặc Tử liên tục thở dài.



Liênào. Sau này có phải có nhiều tiếp xúc thắm mắt với Da Mạc Thâm sao? Làm sao tiêu xúc Giống như Tiểu Nhan chủ động nhào tới hôn anh ấy sao?



Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, Hàn Mặc Tử chơi rùng mình, cô cảm thấy mình không làm được loại chuyện như vậy.



  1. thực sự là khiến cô phiền lòng.


Ở nhà Uất Trì.



“Ông Uất Trì, gần đây công ty anh Thâm rất bận sao? Bận đến nỗi lúc này còn chưa về nhà? Anh ấy vừa mới khỏi bệnh, liều mạng làm việc như vậy thân thể sẽ không chịu nổi đâu Nghe vậy, Uất Trì Kim nặng nề thở dài Nói là người cuồng công việc, gần đây cũng không biết chuyện gì xảy ra Đoan Mọc Tuyết suy nghi một chiếc bá phithuyan ở công ty qua nhiều rồi, nếu không để châu tới công ty hỗ trợ đi Châu tới công ty hỗ trợ Mất Trí Kim nhìn Đoan Mộc Tuyết tự tiến cử, vui trong lòng, nếu như có thể để Đoạn Mộc Tuyết tới công ty chúng đúng với Thảm, nói không chứng có thể sinh ra cảm tình.



Những lời nói mà Uất Trị Thâm nói hôm đó vang lên, còn có phản ứng lạnh lùng kia.



Đứa nhỏ Đoan Mộc Tuyết này thông minh ngoan ngoãn, lại lanh lợi làm người ta yêu thích, gia thế cũng tốt, tưởng mạo cũng thuộc tốp đầu.



Nhà Uất Trì có thể kết thân với nhà Đoạn Mộc thành công, vậy cũng có lợi đối với sự nghiệp sau này của Uất Trì. Cô bé như vậy, theo lý sẽ không ai không thích Nhưng sau khi Thậm mất ký ức, lại không có chút ý tử hay thiện cảm nào với Đoan Mộc Tuyết Cái này làm cho ông có chút đau đầu “Đúng vậy ông Uất Trì, trước đây cháu thường theo anh trai châu, học được rất nhiều, chắc chân có thể giúp anh Tham Đây cũng không sai, chỉ có điều…



Lúc Uất Trì Kim hơi trầm tư, người hầu bên cạnh nói: “Cậu chủ đã về “



Hai người ngẩng đầu, liền thấy Uất Trì Thậm đi đến.



Ánh mắt của anh lạnh lùng, trên mặt một chút biểu cảm thừa cũng không có đi trước mặt Uất Trì Kim Ông ngoại Uất Trì Kim gật đầu “Ửm mới tan làm sao? Chuyện của công ty nếu như quá nhiều thì giao cho thư kỷ làm đi, không được nữa thì tam giác một chút, cháu mới khỏi bệnh, không nên quả vất vả, ăn cơm trước đi “Không cần đầu, cháu ăn rồi “Ấn rồi?” Uất Trì Kim nheo mắt lại: “Cháu ăn ở đâu? Ăn cái gì?”



Giọng nói như vậy làm Dạ Mạc Thâm nhận không được nhíu mày, lạnh giọng: “Ông ngoại, cháu đã là người trưởng thành”



Ngụ ý là anh có quyền được tự quyết định.

Chương 823:

Tuy Uất Trì Kim là ông ngoại của anh nhưng ông ấy quản anh quá mức như trẻ con, ăn bữa cơm cũng hỏi. Uất Trì Kim hơi sửng sốt, không ngờ anh lại phản bác lại mình trước mặt ĐoạnMộc Tuyết như vậy, khiến mình mất mặt, Đất Trì Kim lập tức mặt hứng, nghiêm mặt “Cháu là thái độ gì vậy? Ông là ông ngoại ruột của cháu, quan tâm một chút thì sao? Sao lại nói chuyện với ông ngoại như vậy?”

“Ông Uất Trì đừng nóng, anh Thâm có thể tăng ca có chút mệt nên tâm trạng không tốt, ông đừng nóng, cháu bóp vai cho ông Đoàn Mộc Tuyết đứng dậy, nhanh chóng bóp vai cho Uất Trì Kim, giọng nói dễ ngọt mà đứng về phía Dạ Mạc Thâm: “Anh Thâm, ông cũng vì chờ anh về ăn cơm tối mà, anh nhanh nói xin lỗi với ông noi di.”

Nghe thế Dạ Mạc Thâm nhíu mày: “Vì sao không ăn cơm tối? Sau này không cần chờ chấu.”

“Có ý gì? Ý của cháu là mỗi ngày đều muốn tăng ca? Đến cùng vẫn là cháu ngoại của mình, Uất Trì kim nghe anh nói vậy, trong lòng liền thoải mái hơn, nhân tiện nói: Chẳng lẽ cháu muốn tăng ca mỗi ngày? Không phải vừa nói rồi sao, cháu mới khỏi bệnh, đừng làm quá độ? Sao lại không nghe lời như vậy?”

“Ông ngoại, cơ thể của cháu, cháu hiểu, châu lên lầu trước Nói xong. Da Mạc Thâm liên liền trực tiếp xoay người rời đi.

“Anh Thâm!” Đoan Mộc Tuyết thấy thế bước nhanh đuổi về phía trước nhưng bước chân của Dạ Mạc Thâm dài, cô ta phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp: “Anh Thâm, anh Thâm, anh dừng lại đi, em có chuyện muốn nói với anh được không?”

Bước chân Dạ Mạc Thâm không dừng, thời ở nói: “Hôm nay mệt rồi, có lời gì ngày mai lại nói.” Anh bước lên cầu thang Đoàn Mọc Tuyết không thể làm gì khác hơn là dừng bước lại, nhìn bóng lưng của anh biểu cảm trở nên khó chịu Sao vẫn không được?

Rõ rằng từ lúc biết anh bị thương, mỗi ngày tới đây thăm anh, chăm sóc anh, nhưng anh vẫn lạnh nhạt với mình như thế, ngay cả liếc mình thêm một cái cũng không muốn, thậm chí còn không muốn nghe cô nói một câu đầy đủ Người đã mất trí nhớ, rõ ràng trong đầu anh chẳng có ai cả, nhưng sao cô vẫn không chen vào được?

Đoan Mộc Tuyết càng nghĩ càng uất ức, năm tay viên mất dẫn đỏ.

“Tuyết à.”

Giọng Uất Trì Kim từ sau vang lên, Đoan Mộc Tuyết thu hỏi lại tâm trạng của mình, quay đầu cười với ông ấy “Ông à, cháu không sao, ông còn chưa ăn cơm tối nhỉ? Cháu ăn với ông”

Uất Trì Kim gật đầu, sau khi ăn cơm xong, Đoàn Mộc Tuyết liên về nhà Đoan Mộc, vừa vào cửa liền tức giận đến đập điện thoại ở trong phòng khách Đoan Mộc Ngạo Thiên và Đoan Mộc Trạch thấy vậy, đều híp mất lai.

“Sao vậy? Ai làm gì cháu gái bảo bối của ông?” Nghe thấy giọng Đoan Mộc Ngạo Thiên, Đoan Mộc Tuyết chạy tới: “Ông nội, chuyện đỉnh hồn ông bản tới đâu rồi?”

“Hử?”

Đoan Mộc Trạch dường như năm được tin tức gì. “Đỉnh hôn gì? Đinh hôn với ai?”

Đoan Mộc Tuyết liếc nhìn anh ta không để ý tới anh ta.

Đoan Mộc Trạch nhìn cô ta, có chút buồn cười: “Sao nào, chẳng qua anh chi xa nhà một chút thôi đã xảy ra chuyện mà anh không biết rồi? Còn nữa ảnh mát này của em là sao chứ? Giống như anh trai em làm chuyện gì có lỗi với em vậy?”

“Đúng vậy.” Đoan Mộc Ngạo Thiên luôn yêu thương hai đứa cháu của mình, cho nên lúc này chủ động giải vây cho Đoan Mộc Trạch: “Trước đây chúng ta từng có hôn ước với nhà Uất Trì, chỉ có điều năm đó con gái Uất Trì Kim khong đồng ý với cuộc hẳn nhân này cho nên hai nhà rất tiếc nuối vẫn chưa kết thông gian được. Ông và Uất Trì Kim đã thương lượng, con gái không gả nhưng đời châu vẫn có thể kết thần. Gần đây ông cụ Uất Trì Kim vừa tìm được đứa cháu ngoại mình về, cho nên hai nhà chuẩn bị kết thân”

Nghe vậy, Đoan Mộc Trạch nhíu mày: “Tim được cháu ngoại về? Là nam?”

“Đúng vậy.”

Đoan Mộc Trạch nhìn Đoan Mộc Tuyết bên cạnh nói: “Ông nội à, ông muốn giúp Tuyết định hộn à, tính khi bốc đồng của con bé có thể không chịu đồng ý đâu, hơn nữa. Hai người đã bao nhiêu tuổi rồi, còn có hứng thủ làm mai cho thanh niên chứ?”

“Anh, anh đang nói hưu nói vượn gì đấy? không cho phép anh nói ông nói như vậy Đoan Mộc Tuyết vươn tay bảo vệ Đoan Mộc Ngạo Thiên, tức giận nói.

Hai anh em như vậy là chuyện hàng ngày, Đoan Mộc Ngạo Thiên vui vẻ nói: “Cháu cho rằng ông chỉ đơn thuần muốn làm mai? Còn không phải con bé Tuyết này…

Tuyết?” Đoạn Mộc Trạch nheo mắt. Nó làm sao vậy?”

“Cháu hỏi nó xem, lúc người ta bị thương mỗi ngày đều chạy tới nhà Uất Trì, hiện tại vết thương người ta lành rồi vẫn tới đó mỗi ngày, số lần nhiều đến nỗi thật giống như chủ động muốn đưa tới cửa làm cháu dâu của người ta roi.

Nghe đến đó, Đoan Mộc Trạch xem như là đã hiếu: Tuyết động lòng rồi?” Kỳ quái, anh mát Đoạn Mộc Tuyết luôn ở trên cao, nhiều năm như vậy người duy nhất khiến con bé muốn theo đuổi cũng chỉ có Đại Mạc Thầm thôi, Nhưng Da Mạc Thậm đã kết hôn không lâu, chẳng lẽ cô em gái này cuối cùng cũng tuyết vọng rồi?
Chương 824:



Đoan Mộc Tuyết cần môi dưới, trừng Đoạn Mộc Trạch.



“Anh, chuyện của em em tự xử lý, lần này không cho phép anh lại quán chuyện của em.”



Đoan Mộc Trạch nói: “Nói như kiểu anh thích những tay quản chuyện của em vậy.”



“Lần trước lẽ nào không phải sao?”



“Lần trước? Lần trước đó là tình huống đặc biệt được không? Em nghĩ đi, nếu như trước đây anh không ngăn em…” “Được rồi, đừng nói nữa, chuyện đã qua đều không quan trong em cũng không trách anh lúc đó những tay vào. Nhưng anh phải đồng ý với em, về sau không cho phép lại nhúng tay vào chuyện của em.”



Đoan Mộc Trạch đau đầu nhìn cô ta. Anh là đang giúp em, sao có thể nói là những tay vào chuyện của em?”



“Anh muốn nói gì thì nói, có đồng ý không?”



“Được được được, anh trai đồng ý với em.”



Nói như thế nào cũng là em gái ruột của mình, Đoan Mộc Trạch chỉ có thể chiều ý cô ta.



“Ông nội, ông nhất định phải giúp Tuyết tranh thủ nha”



“Được rồi, chỉ cần Tuyết thích, ông nội sẽ giúp cháu, ngày hôm nay mệt làm phải không? Nhanh đi nghỉ ngơi.” ông đừng quên chuyện này, ngày mai tới nhà Uất Trì nói đi, cháu lên lầu Đời người đi rồi, Đoan Mộc Trạch không khỏi híp mắt “Cháu ngoại ông Uất Trì là nhân vật nào vậy ông? Lại khiến cho con bé Tuyết động lòng?



Nhân vật nào sao? Đoan Mộc Ngạo Thiên đưa tay vuốt râu mim cười, bí nói: “Thật đúng là nhân vật, ông nhìn cũng thích, rất hợp với cụm trai tài gái sắc trong tiểu “Đến ông nội cũng khen không dứt miệng, cháu thật muốn nhìn xem là người thế Ngày hôm sau.



Đoan Mộc Trạch muốn biết một chút về nhân vật khiến cho ông nội anh ta khen không dứt miệng, còn khiến Tuyết yêu thầm, cho nên anh ta trực tiếp tới tập đoàn Uất Trì. Lúc anh tới quầy lễ tân, cô gái trước quay còn chưa hoàn hòn lại Anh, anh là “



Đoan Mộc Trạch khả nổi danh trong giới, bởi vì ngoại hình và thân phận địa vị của anh ta khiến nhiều cô gái đều ngưỡng mộ, trong vòng bạn bè Facebook cả trên tạp chí đều đầy ảnh chụp và tin tức về Đoan Mộc Trạch.



Anh ta từng nói thích những em gái ảnh mất sạch sẽ, tóc dài, để mái ngố nhìn kiểu kawaii, làm hại một đám em gái cao gầy tan nát trái tim.



Sau đó các cô gái liên lưu hành kiểu tóc dài, để mãi ngô.



Đáng tiếc, cũng không có cách lại gần Đoan Mộc Trạch, chỉ có thể điên cuồng mà nhận lời mời của tập đoàn Đoan Mộc. Tôi họ Đoạn Mộc, tên Đoan Mộc Trạch, muốn hẹn gặp tổng giảm đốc Uất Trị, được không?”



Cô gái trước quầy lễ tân thật lâu mới phản ứng lại được, liền với văng gật đầu: Đương nhiên có thể a Đoan Mộc Trạch cong môi cười, giọng nói mang theo sự mị hoặc “Không có hẹn trước, cũng có thể sao?”



“Có thể có thể tôi dẫn anh đi.”



“Cảm ơn.”



Em gái tiếp tân dẫn Đoan Mộc Trạch đi thang máy, tim đều đập thình thịch, trời a, cho tới bây giờ cô ta chưa từng nghĩ lúc còn sống có thể cách Đoan Mộc Trạch gần như vậy, cảm thấy đây chính là thời khắc lịch sử.



Trên đường đi tới phòng làm việc tổng giám đốc, lúc đi ngang qua phòng thư ký, một người đúng lúc từ bên trong đi ra, vừa thoảng nhìn, khỏe mat Đoan Mộc Trạch liên thấy một bỏng lưng quen thuộc.



Anh ta lập tức dừng bước chân, quay đầu nhìn bóng lưng đã đi xa kia, chậm rãi nheo mắt lai.



Bóng lưng này, nếu như anh ta không nhìn lâm, chẳng phải là Hàn Mặc Tử sao?



Mấy hôm trước lúc đụng phải cô ở nhà hàng, Đoan Mộc Trạch còn rất kinh ngạc. không ngờ sẽ gặp lại nhanh như thế. Sao có ấy lại ở đây?



Đoan Mộc Trạch nghi hoặc Em gái tiếp tân thấy anh ta dừng lại, đồng thời còn nhìn chăm chăm bóng lưng của Hàn Mộc Tử, trong lòng lập tức thấy ghen tị. Tổng giám đốc Đoan Mọc, anh đang nhìn gì vậy?”



Đoạn Mộc Trạch chỉ vào bóng lưng của cô hỏi: “Người vừa đi qua là ai vậy?”



Gì vậy chứ, thì ra anh ấy đang nhìn cô ta that.



Ai, người xinh đẹp quả nhiên không giống nhau, ngay cả Đoan Mộc Trạch cũng nhìn cô ta nhiều hơn hai cái lại còn hỏi thăm mình.
Chương 825:



Trong lòng em gái tiếp tân chua chất, nhưng vẫn nói: “Đó là thư ký chúng tôi mới tuyển vào không lâu, nhưng cô ấy rất hạnh phúc, thư ký giúp việc tuyển lâu như vậy, cô ấy là người đầu tiên thông qua.”



“Thư ký giúp việc?” Đoan Mộc Trạch nhớ kỹ mấy chữ này, trong lòng vẫn thấy khó hiểu.



Anh ta chắc chắn, người phụ nữ kia chính là Hàn Mặc Tử không thể sai, nhưng sao cô ấy lại làm thu ký giúp việc ở đây.



“Chị Lâm, đây là tổng giám đốc tập đoàn Đoan Mộc, anh ấy muốn gặp tổng giám đốc Tập đoàn Đoan Mộc?



Chị Lâm lập tức ngẩng đầu, nhìn Đoan Mộc Trạch nói: “Xin chờ một chút, tôi đi thông bảo với tổng giám đốc Chị Lâm đi tới phòng làm việc, rất nhanh thì đi ra: “Mời anh vào trong.



Đoan Mộc Trạch cười lễ phép với cô ta, sau đó chỉnh lại quần áo một chút, bước chạm vào Nếu như nói người này trong tương lai sẽ là em rể của mình, vậy anh ta nhất định phải cho em rẽ một ấn tượng tốt, chỉ có điều sau khi Đoan Mộc Trạch thấy rõ người sau bàn làm việc, anh ta trực tiếp trợn tròn mất..



Dạ Mạc Thâm?



Sao anh ta lại ở đây?



Đoan Mộc Trạch nhìn Dạ Mạc Thâm ngồi ở đó, trong đầu đều là dấu chấm hỏi, trước đó đụng phải Hàn Mộc Tử chưa nói, hiện tại lại đụng phải Dạ Mạc Thâm Anh ta sửng sốt vài giây sau đó nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn về phía chị Lâm và em gái tiếp tân hỏi: “Đây là tổng giám đốc tập đoàn Uất Trì sao? Tôi không đi nhầm chứ?”



Hai người đột nhiên bị anh ta hỏi vấn đề kỳ lạ như vậy, nghi ngờ nhìn anh ta, chị Lâm mỉm cười, giải thích: “Anh Đoan Mộc thật biết nói đùa, phòng tổng giám đốc của tập đoàn Uất Trì chỉ có một phòng, sao anh lại đi nhầm được?”



*.. Người bên trong, chính là Uất Trì Thâm?”



Chị Lâm gật đầu, kỳ quái nhìn anh ta.



“Có gì không, anh Đoan Mộc?”



Đoan Mộc Trạch còn chưa hoàn hồn lại, không rõ tình huống trước mặt rốt cuộc là gì, chỉ có thể xua tay ra hiệu không có vấn đề gì, sau đó đi vào.



Sau khi đi vào, Đoan Mộc Trạch nhìn Dạ Mạc Thâm đánh giá, cho là mình nhận lầm người.



Nhưng nhìn trái nhìn phải, chẳng phải vẫn là người từng gặp trước kia sao? Anh ta chắc chắn sẽ không nhận lầm người, nhưng…. Sao Dạ Mạc Thâm lại biến thành Uất Trì Thâm?



Hàn Mộc Tử còn làm thư ký giúp việc.



cho anh ta ở đây nữa? Hai người này còn ở chung với nhau, vậy sao anh ta lại đính hôn với con bé Tuyết?



Anh ta chỉ xa nhà một chuyện thôi, trở về thời thế lại thay đổi rồi?



Chẳng lẽ, Dạ Mạc Thâm ly hôn, hoặc là hối hận vì kết hôn? Hừ, người đàn ông này quả nhiên thay lòng đổi dạ rất nhanh.



Trong lòng ôm ý nghĩ này, Đoan Mộc.



Trạch đến gần anh quơ tay: “Chào, đã lâu không gặp.”



Dạ Mạc Thâm nhíu mày: “Anh là?”



Đoan Mộc Trạch: “…



“Không đến nỗi như vậy chứ! Trước đây tôi chưa từng đắc tội anh nha, anh không đến mức mang thù tôi chứ? Ngay cả quen biết cũng không thèm quen tôi luôn?”



Nhìn khuôn mặt xa lạ trước mặt, Dạ Mạc Thâm không có chút ấn tượng, nhưng nghe giọng điệu của anh ta, chắc có quen biết với mình.



Từ sau khi anh mất trí nhớ mới xem là người xa lạ.



“Trước đây chúng ta từng quen biết?”



Vì vậy Dạ Mạc Thâm liền hỏi một câu.
Chương 826:



Đoan Mộc Trạch: “…”



Đây là tình huống gì? Dạ Mạc Thâm không biết anh ta? Đoan Mộc Trạch cảm thấy anh đang nói đùa, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc và ánh mắt lạnh nhạt lại cảm thấy dường như không phải.



Bỗng nhiên trong lúc đó, anh ta cũng.



không biết nói cái gì cho phải, anh ta tới tập đoàn Uất Trì là muốn xem em rể tương lai của mình thế nào, hoàn toàn không ngờ lại là tình huống bất ngờ này.



“Anh tìm tôi có việc?”



Đoan Mộc Trạch bất đắc dĩ, chỉ có thể tự giới thiệu, nhưng đối phương chỉ lạnh lùng nói một câu: “Trước khi vào đây anh đã nói thân phận với thư ký của tôi, nếu như anh không có chuyện gì để nói thì đừng ảnh hưởng công việc của tôi.”



Nói xong anh còn lạnh lùng nhắc nhở một câu: “Bây giờ là giờ làm việc.”



Đoan Mộc Trạch: “…



Được rồi vẫn là sự thờ ơ như trước, chỉ là anh ta không quen mình thôi Đoan Mộc Trạch có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng lại cảm thấy chuyện này.



quá kỳ quái, hay là trở về tra rõ ràng rồi tới sau, vì vậy anh ta lắc đầu: “Không có gì, chỉ qua đây làm quen chút thôi, nếu là giờ làm việc, tôi sẽ không quấy rây nữa”



Sau khi anh ta rời đi, Dạ Mạc Thâm lâm vào im lặng.



Nhìn ánh mắt Đoan Mộc Trạch, trước đây dường như từng biết mình?



Sau khi Đoan Mộc Trạch ra khỏi phòng làm việc em gái tiếp tân và thư ký Lâm đã rời đi, anh ta dọc theo phương hướng lúc tới, lúc đi ngang qua phòng thư ký lần nữa thì dừng lại.



Vừa rồi anh ta gặp được Hàn Mộc Tử ở đây, tiếp tân còn nói cô là thư ký giúp việc.



Đột nhiên anh ta có chút hiểu được vì sao cô ấy lại ở chỗ này, chỉ là… Tại sao cô ấy lại làm thư ký giúp việc?



Đang suy nghĩ, tiếng bước chân truyền đến, Đoan Mộc Trạch ngẩng đầu lên thấy Hàn Mộc Tử cầm tài liệu trở về.



Lúc này anh ta mới bước chậm về phía cô chặn đường của cô.



Thấy Đoan Mộc Trạch Hàn Mộc Tử hơi sửng sốt, sau đó lập tức nhướng mày.



Tại sao lại đụng phải anh ta?



“Lại gặp nhau rồi.’ Đoan Mộc Trạch cười với cô, chớp mắt: “Tiện tìm một chỗ để tâm sự không?”



Ai ngờ Hàn Mộc Tử trực tiếp ném cho.



anh ta một câu: “Không tiện.”



Sau đó trực tiếp vòng qua anh ta.



Đoan Mộc Trạch có chút bất đắc dĩ, người phụ nữ này thật sự không ra bài theo.



đường sẵn, anh ta chỉ có thể xoay người nói với bóng lưng của cô: “Sẽ không mất nhiều thời gian của cô đâu, nói chuyện ở đây cũng được.”



Nhưng Hàn Mộc Tử giống như không nghe thấy lời anh ta nói, đi thẳng vào phòng thư ký.



Đoan Mộc Trạch cũng không tức giận, nâng cäm như có điều suy nghĩ.



Hai người kia, tính khí của một người lại lớn hơn một người, xem ra anh ta phải về tra rõ ràng xem chuyện gì xảy ra rồi nói.



Nhà Đoan Mộc.



“Nói đi, chuyện gì xảy ra? Vì sao Dạ Mạc Thâm lại trở thành người thừa kế nhà Uất Trì, còn muốn đính hôn với em?” Đoan Mộc Tuyết năm úp sâm trước máy tính ôm gối ôm xem phim, nghe Đoan Mộc Trạch hỏi vậy nháy mắt xù lông như con khi: “Anh, không của phải anh đã nói sẽ không quản chuyệt em nữa sao? Sao anh lại đi điều tra?”



Nhìn bộ dạng xù lông của cô ta, Đoan Mộc Trạch bất đắc dĩ buông tay: “Anh em không điều tra, anh chỉ muốn xem nhân vật nào có thể khiến em gái anh động lòng, dù sao trước đây không phải em chỉ động lòng với Dạ Mạc Thâm sao? Anh chỉ muốn xem người nào trên đời này có thể lọt vào mắt em, người đó có bộ dáng như thế nào, cho.



nên…. Anh ôm tâm trạng như vậy tới tập đoàn Uất Trì”
Chương 827:



Đoan Mộc Tuyết căn bản không muốn nghe anh ta giải thích, tức giận đến kêu to: “Dù sao anh cũng đã lật lọng, không tôn trọng người em gái này chút nào.”



“Tuyết à, anh chỉ muốn xem người đó là thần thánh phương nào thôi, hơn nữa, nếu như em thật sự muốn đính hôn với anh ta, tương lai anh không biết người đó là ai sao?”



Nói đến đây, Đoan Mộc Trạch không làm bộ mặt giễu cợt nữa, giọng nói trầm xuống, mặt cũng nghiêm túc theo: “Em không muốn cho.



anh biết là vì có chuyện gì gạt anh sao?”



Nghe thế mặt Đoan Mộc Tuyết thay đổi, trừng mắt: “Anh đã đồng ý với em.”



“Đúng, là anh đồng ý với em, nhưng lúc anh đồng ý với em em cũng không nói cho anh biết người em đính hôn là anh ta!”



Đoan Mộc Tuyết nghiêng đầu lại, thở phì phò: “Vậy thì sao chứ? Đính hôn với anh ấy thì thế nào? Em thích anh ấy, muốn ở cùng với anh em, em là em gái ruột của anh, hạnh phúc của em không quan trọng sao?”



“Vậy em cảm thấy, ở cùng với anh ta sẽ hạnh phúc sao?” Đoan Mộc Trạch cười giễu một tiếng: “Anh ta thích em sao? Đêm qua nếu như anh không nghe lầm, chuyện đính hôn này dường như là em và ông nội nhắc.



tới? Còn nữa, anh ta xảy ra chuyện gì?”



“Được rồi!” Đoan Mộc Tuyết tức giận ngắt lời Đoan Mộc Trạch: “Em không muốn nói nhiều với anh, nếu trong mắt anh đã không có em gái này, vậy về sau anh đừng xen vào chuyện của em nữa, em đính hôn với ai cũng không liên quan tới anh, nếu như lần này anh lại nhúng tay vào em sẽ đi tìm ông nội!”



Đoan Mộc Trạch bất đắc dĩ thở dài một hơi “Vì sao nhất định phải u mê không chịu tỉnh ngộ như vậy?” Tình cảm thật sự có thể khiến người ta mất lý trí sao?



Cuối cùng Đoan Mộc Trạch bị đuổi ra ngoài, sau đó Đoan Mộc Tuyết lại đóng cửa phòng cái rầm, âm thanh kinh thiên động địa, dẫn tới người hầu bên cạnh đều thò đầu ra xem là chuyện gì.



Đoan Mộc Trạch bất đắc dĩ, phất tay về phía họ: “Đều làm việc đi, mấy người chưa từng thấy cô chủ tức giận sao?”



Vì vậy mỗi người đều rời đi.



Đoan Mộc Trạch gọi điện cho trợ lý của mình kêu cậu ta điều tra về chuyện của Uất Trì Thâm.



Sau khi cúp điện thoại Đoan Mộc Trạch nhìn điện thoại bất đắc dĩ lắc đầu.



May mà Đoan Mộc Trạch anh ta chưa bao giờ khổ sở vì tình, không giống như tiểu thuyết, làm ra chuyện điên cuồng như vậy.



Thời gian làm việc vẫn như thường, sau khi Hàn Mộc Tử tan làm chuẩn bị tới trạm tàu điện ngâm, Dạ Mạc Thâm lại lái xe theo sau, vẫn như mấy hôm trước nói nơi này.



không thể dừng xe kêu cô lên xe.



Sau khi tiên cô về đến cửa nhà, lại xuống xe cùng cô, trước khi Hàn Mộc Tử lên tiếng đã lạnh giọng đặt câu hỏi: “Ngày hôm qua cà vạt rơi ở đây, có phải bị cô cầm rồi không?”



Cà vạt?



Hàn Mộc Tử chớp mắt, không khỏi nhìn Dạ Mạc Thâm thêm vài lần.



Tối qua sau khi anh đi về, hình như cô.



không thấy có vật lạ gì rơi trong nhà?



“Tôi, hình như không thấy”



Dạ Mạc Thâm đi tới trước: ‘Là không phát hiện hay bị cô đem đi giấu rồi?”



Hàn Mộc Tử: “…”



Khí thế anh dọa người như vậy, Hàn Mộc Tử đột nhiên cảm thấy chột dạ, tuy hôm qua cô không thấy anh làm rơi vật gì thật, nhưng.



cô cũng chưa dọn dẹp phòng, lỡ như anh làm rơi mà cô không phát hiện thì sao?



Yếu thế hơn nên Hàn Mộc Tử lui về phía sau mấy bước, ho nhẹ một tiếng: “Tôi không có biến thái như vậy, anh đừng dùng ánh mắt nhìn biến thái này nhìn tôi, có rơi hay không anh tự lên tìm sẽ biết”



Vì vậy Dạ Mạc Thâm đường hoàng theo.



cô lên lầu, cuối cùng tìm được cà vạt anh làm rơi dưới bàn trà, sau khi Dạ Mạc Thâm lấy.



được cà vạt vẻ mặt bình tĩnh mà đeo cà vạt lên.
Chương 828:



Hàn Mộc Tử ở bên cạnh nhìn anh thắt cà vạt không khỏi nghĩ thầm….



Cà vạt này sao lại rơi ở bàn trà?



Trách không được hôm qua cô không thấy có gì rơi.



Sau khi Dạ Mạc Thâm thắt cà vạt xong, khóe mắt thấy Hàn Mộc Tử nhìn chăm chằm mình, môi mỏng nhấp một cái, ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên mặt của cô.



“Nhìn tôi chăm chăm làm cái gì?”



Nghe thấy giọng nói của anh, Hàn Mộc Tử phục hồi lại tinh thần, chống lại đôi mắt đen của anh lắc đầu theo bản năng: “Không, không có gì chỉ là vừa nghĩ… Sao cà vạt lại rơi ở dưới bàn trà, thật là kỳ quái.”



Nghe thế, động tác của Dạ Mạc Thâm khựng lại, đôi mắt màu đen xuất hiện vẻ không tự nhiên, sau đó anh cong môi cười lạnh nhìn cô.



“Sao nào, cô nghỉ ngờ tôi ném cà vạt của mình xuống đó sao?”



Hàn Mộc Tử: “2”



Ông trời làm chứng, trước khi anh nói lời này, cô chưa từng nghĩ vậy.



Cô chỉ đang nghĩ sao cà vạt lại rơi vào đó thôi, cảm thấy khó hiểu mà thôi.



Nhưng Dạ Mạc Thâm bỗng nói như vậy, cô đột nhiên cảm thấy… Hình như cũng có khả năng này.



Nếu không phải Dạ Mạc Thâm vứt cà vạt xuống bàn trà, cà vạt cũng không thể có chân chạy tới đó, nhưng sao Dạ Mạc Thâm lại làm như vậy?



Dường như anh không có lý do gì làm vậy, lúc Hàn Mộc Tử còn đang suy nghĩ, nhìn thấy sắc mặt của Dạ Mạc Thâm sắp đen như đáy nồi, lúc này mới nhanh chóng nói: “Không có không có, có thể là tối qua tôi không phát hiện nên không cẩn thận đá vào đó, tôi không có ý nghỉ ngờ anh, anh đừng tức giận. Được rồi, anh có đói bụng không?



Tôi đi nấu cơm nhé?”



Câu nói phía sau hoàn toàn xuất phát từ ý muốn chuộc lỗi, không ngờ vẻ mặt lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm nghe cô nói lời này xong liền hòa hoãn đôi chút, sau đó gật đầu, cười nhạt: “Một bữa cơm đã muốn “… Tôi mời anh ăn cơm một tuần?” Nói xong, Hàn Mộc Tử cảm thấy mình nói như vậy hơi quá rồi, sao Dạ Mạc Thâm có thể đồng ý?



Ai ngờ Dạ Mạc Thâm hừ lạnh một tiếng: “Miễn cưỡng xem như cô có thành ý.”



Hàn Mộc Tử: “….”



Nhà Uất Trì “Ông Uất Trì, hôm nay anh Thâm có về sớm để ăn không ạ? Mấy ngày cháu tới đây anh ấy đều tăng ca, sức khỏe sẽ không chịu được mất, ông khuyên anh Thâm được không?”



Mấy ngày nay Uất Trì Kim bị Đoan Mộc Tuyết quấn lấy có chút đau đầu, tuy ông thích con bé Đoan Mộc Tuyết này cũng hi vọng cô ta có thể đính hôn với Thâm, thành cháu dâu của ông ta, nhưng Thâm lại lộ rõ vẻ không có suy nghĩ này. Cho nên con bé này lại chạy tới quấn lấy mình, hi vọng người làm ông ngoại này có thế quản lý Uất Trì Thâm.



Nhưng nếu ông ta quản được thì tốt rồi, cũng đâu cần anh cơm một mình ở đây.



“Ông Uất Trì, có được không?” Đoan Mộc Tuyết lắc tay ông ta.



Uất Trì Kim thật sự có chút mất kiên nhẫn, chỉ trầm mặt nói: “Được rồi, đàn ông ra ngoài dốc sức làm sự nghiệp, thỉnh thoảng công việc bận rộn một chút cũng bình thường, nó cũng chỉ mới tăng ca vài ngày mà thôi, một cô nhóc như cháu nếu khuyên được thì cháu đi khuyên đi, không khuyên được thì người làm ông ngoại này cũng không có cách nào.”



Đoan Mộc Tuyết vốn cho rằng Uất Trì Kim vô cùng thương yêu mình, không ngờ lúc.



này lại không nể mặt, lúc này cô ta mới tỉnh ngộ ra.



Nói như thế nào Uất Trì Kim cũng là người sáng lập tập đoàn Uất Trì hàng đầu, mà hành động của cô ta đối với một nhân vật đỉnh cấp như vậy quả thực có chút không hợp quy củ.



Nghĩ tới đây, Đoan Mộc Tuyết nhanh chóng buông tay ông ta ra, nhu nhược mà ngồi một bên, cúi thấp đầu nói xin lỗi.



“Xin lỗi ông Uất Trì, mấy ngày này là do cháu quá lo lắng cho nên mới quấn lấy ông nói việc này, cháu cam đoan sau này sẽ không như vậy, ông Uất Trì ông đừng giận.”
Chương 829:



Thấy đối phương xin lỗi, hơn nữa bộ dáng đáng thương, sự mất kiên nhẫn trong lòng Uất Trì Kim cũng vơi đi vài phần, thở dài: “Thâm là cháu ngoại của ông, tuy thời gian ông ở chung với nó không dài, nhưng biết rõ tính cách của nó, nó chú trọng sự nghiệp là chuyện tốt. Hơn nữa ngày hôm qua nó nói cũng đúng, nó đã là một người trưởng thành, việc này cũng có thể tự quyết định, tuy nhà Uất Trì và nhà Đoan Mộc đã nói chuyện đính hôn, ông cũng sẽ tìm thời gian thích hợp bàn bạc với ông nội cháu chuyện hôn sự, nhưng cách để người trẻ tuổi có tình cảm với nhau, vẫn phải dựa vào cháu. Nếu như nó vẫn không để ý tới cháu, ông cũng không thể mỗi ngày đi theo sau nó, yêu cầu nó làm này làm Đoan Mộc Tuyết làm bộ dáng hạ thấp, gật đầu nói phải “Ông Uất Trì nói rất đúng, mấy ngày nay là cháu sai rồi, về sau cháu sẽ không như vậy nữa, cháu sẽ nghe lời ông mà tranh thủ cho mình”



“Ừm, ngày mai tìm thời gian mang theo.



ông nội cháu đi liên hoan, chúng ta chính thức bàn bạc chuyện đính hôn một chút.”



Nghe thế Đoan Mộc Tuyết vui vẻ ngẩng đầu: “Ông Uất Trì, thực sự…. Có thể chứ? Anh Thâm…”



Uất Trì Kim nói một tiếng: “Những chuyện khác ông không xen vào, chuyện hôn nhân nhất định ông phải quản”



Đoan Mộc Tuyết vừa lòng thỏa ý rời khỏi nhà họ Uất Trì, lúc cô ta rời đi thì đúng lúc gặp Dạ Mạc Thâm trở về, cô ta hưng phấn lập tức đi đến đón tiếp.



“Anh Thâm, anh về rồi sao? Hôm nay tăng ca có mệt không?”



Dạ Mạc Thâm nhìn đối phương một chút, nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó đi qua cô ta, không nhìn cô ta thêm một lần.



Đoan Mộc Tuyết cảm thấy được người đi qua bên cạnh mình, muốn làm cho không khí bớt lúng túng nhưng không có cơ hội, cô ta tức giận nằm chặt nằm đấm, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.



Nửa ngày sau, cô ta lại đưa tay xuống, cười tự an ủi chính mình.



Không có gì, tính cách anh càng lạnh lùng càng tốt, cái này có nghĩa là không phải ai anh cũng để ý đến, chỉ cần đính hôn với anh, lại tìm một ngày lành khác để kết hôn, còn sợ anh không yêu mình sao?



Mình cũng không phải cô gái bình thường, có cách để anh cảm mến mình.



Nghĩ đến đây, trong lòng Đoan Mộc Tuyết mới dễ chịu hơn không ít, sau đó rời đi Dạ Mạc Thâm theo thông lệ chào hỏi Uất Trì Kim, sau đó chuẩn bị đi lên tầng, không ngờ Uất Trì Kim lại gọi anh lại.



“Thời gian gần đây đều tăng ca sao?”



Dạ Mạc Thâm nhếch đôi môi mỏng suy tư một chút, sau đó lắc đầu: “Việc ở công ty cháu giải quyết được, không cần tăng ca”



Nghe lông mày Uất Trì Kim không khỏi nhíu lại: “Không cần tăng ca? Vậy mấy.



ngày gần đây cháu chạy đi đâu? Không tăng ca ở công ty sao không về nhà ăn cơm?”



“Gần đây cháu có việc.” Còn có việc gì thì Dạ Mạc Thâm sẽ không nói cho ông ta biết Uất Trì Kim muốn hỏi chuyện gì trong vô thức, thế nhưng nghĩ lại chuyện tối qua anh nói với mình, lại cảm thấy hỏi như thế không ổn, thế là lời vừa đến miệng lại nuốt trở về, đổi thành: “Ngày mai có bận không? Ngày.



mai ông hẹn ông Đoan Mộc và con bé Đoan Mộc Tuyết cùng liên hoan với nhau, tối mai bảy giờ”



Dạ Mạc Thâm nghe thế lông mày nhíu lại, trong mắt hiện ra vẻ không vui.



“Cháu không phải đã nói cháu không thích cô ấy rồi sao? Sao ông ngoại còn muốn ghép cháu với cô ấy?”



Uất Trì Kim hừ một tiếng: “Không sao vậy thì bắt đầu để ý thôi, đứa bé Tuyết này biết quan tâm người khác, vẻ ngoài xinh đẹp, gia thế lại tốt, cháu chú ý con bé một chút sẽ phát hiện ra con bé rất tốt”



Dạ Mạc Thâm: “..”



Chẳng biết tại sao, lúc anh nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết thì có một loại cảm giác không thoải mái, đặc biệt là cách cô ta nhìn anh còn có những cử chỉ thân mật của cô ta với anh.



Anh cảm thấy rất kháng cự, cho nên đây là nguyên nhân vì sao Dạ Mạc Thâm không muốn để ý đến cô ta.



“Thâm à, tin ông ngoại đi, con bé Tuyết chắc chản là lựa chọn tốt nhất trước mắt của cháu nếu như kết hôn”



Kết hôn…



Không hiểu sao trước mắt Dạ Mạc Thâm đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt phụ nữ tinh xảo, hai mắt đẫm lệ như hoa lê nhìn anh nói không muốn.



Dạ Mạc Thâm dừng lại, tại sao trong thời điểm này anh lại… nghĩ đến cô?
Chương 830:



“Đã nghe chưa? Tối mai bảy giờ liên hoan, nếu như cháu không tới thì chắc chắn ông ngoại sẽ không tha thứ cho cháu.”



Lấy lại tinh thần, Dạ Mạc Thâm nghĩ đến Uất Trì Kim, lạnh giọng: “Cháu sẽ đến đúng giờ”



Nếu như tránh thì chắc chẳn sẽ còn có lần tiếp theo, chẳng bằng một lần duy nhất nói hết rõ ràng mọi chuyện.



Uất Trì Kim lập tức vui vẻ ra mặt: “Ông ngoại biết cháu sẽ không làm cho ông ngoại thất vọng mà”



“Đúng rồi, ông ngoại… trước đây cháu vẫn luôn ở nhà Uất Trì sao?” Dạ Mạc Thâm đột nhiên hỏi một câu. Nụ cười trên mặt Uất Trì Kim lập tức cứng đờ, rõ ràng là không vui: “Cháu hỏi cái này làm gì? Trước kia ông ngoại không phải đã nói với cháu, cháu là tự tay ông nuôi lớn, tương lai sẽ thừa kế toàn bộ sản nghiệp nhà Uất Trì sao. Bây giờ cháu hỏi cái này, chẳng lẽ cảm thấy ông ngoại lừa cháu sao? Ông sẽ tùy tiện giao sản nghiệp.



cho người ngoài sao?



Dạ Mạc Thâm: “…” Anh cũng không phải nghỉ ngờ gì Uất Trì Kim, mà là nghỉ ngờ thân thế của chính mình, bởi vì khi anh tỉnh lại đã hoàn toàn quên mình là ai, Uất Trì Kim nói với anh là ông ngoại của anh, anh đi biển gặp nạn, đầu đập vào đá nên não tổn thương.



Sau đó mới mất đi ký ức, nhưng anh không cần lo lắng, ông sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho anh.



Ông ngoại này đối với anh quả thật rất tốt, nhưng Dạ Mạc Thâm lại không có cảm giác thân thiết với ông Nhưng chuyện người thân này sao có thể lừa gạt, còn là chuyện huyết thống.



Huống hồ sản nghiệp nhà họ Uất Trì rất lớn, cũng sẽ không thể tùy tiện tặng không sản nghiệp lớn như thế cho một người ngoài.



“Có phải gần đây cháu nhớ ra chuyện gì hay không? Đầu còn đau không? Có cần gọi bác sĩ kiểm tra cho cháu một chút không?”



Dạ Mạc Thâm lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng nói: “Không cần, cháu không sao.”



“Vậy là tốt rồi, viện trưởng Hách đưa thuốc cho cháu, cháu còn uống đúng không?



Không sao đâu Thâm, cháu là cháu ngoại ông, bất kể cháu có nhớ lại chuyện trước kia hay không thì chuyện này cũng sẽ không thay đổi, cho nên cũng đừng áp lực Nghĩ không ra thì không cần nghĩ nữa Dù sao ký ức cũng không phải quan trọng như thế, làm người… nhìn đến tương lai là quan trọng nhất”



Chung quy lại là ông cụ tuổi đã cao, nhịn không được muốn nói giông nói dài, Dạ Mạc Thâm nghe một lúc rồi tiện lời nói: “Cháu đi nghỉ trước.”



Dạ Mạc Thâm về phòng, tắm rửa soạn sửa, lúc đi ra mở tủ quần áo, anh sửng sốt khi thấy âu phục treo bên trong.



Âu phục là lấy từ nhà Hàn Mộc Tử về.



Ngày đó anh nhìn thấy cô treo âu phục.



của anh trong tủ quần áo, sau đó… treo đồ lót ở phía trên, lúc đó anh còn đến gần hỏi cô có phải biến thái không.



Nhưng bây giờ… thì sao?



Biết rất rõ những chuyện này, rõ ràng nói với cô anh sẽ không mặc lại cũng không muốn nhìn thấy, nhưng không biết vì sao sau đó lại cầm về, giống như là mơ màng, đem âu phục đó về treo bên trong tủ quần áo của mình.



Mà còn treo ở vị trí mở ra là có thể nhìn thấy.



Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chằm bộ âu phục nửa ngày, bỗng nhiên kéo môi cười cười.



“Sao lại cảm thấy mình mới là tên biến thái nhỉ?”



Ngày hôm sau Bởi vì muốn mời Dạ Mạc Thâm ăn một bữa cơm cho nên Hàn Mộc Tử chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi mới, ngay cả các món trong bữa cơm tối như thế nào cô cũng đều đã nghĩ kỹ.



Lúc tan việc, cô vô thức bước chậm lại, dù sao một chút nữa Dạ Mạc Thâm cũng sẽ gọi cô lên xe Quả nhiên một lúc sau Dạ Mạc Thâm đã lái xe đến Nhưng lần này không chờ cô lên xe, Dạ Mạc Thâm đã nói: “Hôm nay tôi có việc.”



Nghe vậy Hàn Mộc Tử dừng bước: “Hả?”



Ý anh là hôm nay anh không đến nhà cô ăn cơm sao?



Ánh mắt thâm trầm của Dạ Mạc Thâm nhìn chãm chẵm cô, giọng thấp hơn mấy phần: “Nhưng cô đừng hòng trốn, thời gian lùi lại một ngày, ngày hôm nay xem như cô thiếu tôi”



Hàn “Được rồi, tôi biết rồi, nhưng… anh có chuyện gì thế?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom