• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc - Dạ Âu Thần - Thẩm Cửu (59 Viewers)

  • Chương 268-270

Giọng nói trầm thấp lại quyến rũ mang theo một tia lười biếng tiến vào trong lỗ tai của Thẩm Cửu mà không có điềm báo trước.

Thẩm Cửu sửng sốt mấy giây, bỗng nhiên kịp phản ứng lại.

Đây là… Giọng nói của Dạ Âu Thần.

Người ôm cô là Dạ Âu Thần?

Thẩm Cửu bỗng nhiên quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Dạ Âu Thần gần trong gang tấc, chỉ có điều là lúc này anh đang nhắm mắt lại, một bộ dạng như còn đang trong giấc mộng.

Trong một cái chớp mắt Thẩm Cửu bỗng nhiên kịp phản ứng được, không phải là cô đang nằm mơ à, sau trong mơ lại có Dạ Âu Thần nữa?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhịn không được đưa tay bóp bóp gương mặt của mình.

Đau quá đi…

Thẩm Cửu nhíu đôi mi thanh tú, nước mắt thiếu chút nữa đã rơi ra.

Nếu như mà đau như vậy chẳng lẽ đây là sự thật, nhưng mà… Sao cô lại đột nhiên ở trong căn nhà bên bờ biển, bên cạnh còn có Dạ Âu Thần đang ngủ, loại hình ảnh này có thể như thế nào thì cũng không chân thật.

Thế là Thẩm Cửu hành động đánh lên trên mặt của Dạ Âu Thần, dùng sức bóp bóp mặt của anh.

Nếu như mà anh không biết đau, không có cảm giác thì chắc là nằm mơ.

“A…”

Cô dùng sức nhéo lên gương mặt của Dạ Âu Thần một cái, Dạ Âu Thần đau đến nổi rên khẽ lên một tiếng, sau đó lông mi run rẩy mở mắt ra.

Đôi mắt của anh vừa đen lại vừa sâu thẳm giống như là một biển sâu vô hạn, nhưng mà bởi vì vừa mới tỉnh ngủ cho nên bên trong vẫn còn mang theo chút sắc thái mông lung.

Thẩm Cửu chậm rãi thu hồi bàn tay lại, ngơ ngác hỏi một câu: “Đau… Không?”

Có đau không?

Dạ Âu Thần nheo mắt lại, giọng nói lạnh lùng: “Sáng sớm làm cái gì vậy?”

Nói xong anh đưa tay ôm cô vào trong ngực của mình, cúi đầu xuống nhích lại gần cô: “Ngoan một chút, ngủ thêm một lát nữa đi.”

Thẩm Cửu bị anh ôm vào trong ngực, gương mặt dán trên lồng ngực của anh, nghe thấy trái tim của anh đang đập từng nhịp. Thẩm Cửu dùng sức chớp chớp mắt, cô không khỏi duỗi ngón tay ra vuốt vuốt lồng ngực của anh.

Tim có âm thanh đang đập, cho nên… Đây là thật?

Càng nghĩ Thẩm Cửu càng cảm thấy nhịp tim của Dạ Âu Thần đột nhiên tăng liên hồi.

Ủa? Thẩm Cửu dấy lên nghi ngờ, đây là có chuyện gì vậy? Thế là cô lại cúi đầu xuống cọ cọ trên ngực của anh, sau đó còn nằm sắp qua mà nghe.

Lúc cô đang loay hoay thì Thẩm Cửu nghe thấy lồng ngực anh động một cái, giọng nói của Dạ Âu Thần khàn khàn: “Sáng sớm đã muốn quyến rũ tôi rồi à?”

Cái gì chứ? Thẩm Cửu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên: “Ai… Ai muốn quyến rũ anh, cái này chẳng lẽ không phải là trong giấc mơ?”

Nói xong, cô nhanh chóng đẩy anh ra nhảy dựng lên, ánh mắt run rẩy.

Cô cũng cho là giấc mơ, nhưng mà giấc mơ này cũng quá chân thật rồi đó.

“Mơ à?” Dạ Âu Thần cười nhẹ một tiếng, ánh mắt như là màn đêm buông xuống mang theo cái lạnh, anh đột nhiên ngồi dậy áp đảo cô, thân thể cao lớn nặng nề đè ở trên người của cô mà không có dự báo trước.

“Nè, thả tôi ra! Dạ Âu Thần, rốt cuộc là tối ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao tôi lại ở đây, tại sao anh lại ở đây?”

“Quên rồi?” Dạ Âu Thần cười nhẹ một tiếng, người phụ nữ này quả nhiên qua ngày hôm sau đã quên sạch sẽ những chuyện xảy ra vào tối ngày hôm qua.

“Xem ra là tôi phải làm chút chuyện gì đó để em có thể nhớ lại ký ức vào tối ngày hôm qua.”

Vừa mới dứt lời, nụ hôn của anh liền rơi xuống, tốc độ nhanh đến nỗi Thẩm Cửu không kịp tránh né, môi liền bị anh hung hăng gặm lấy.

Đôi môi của cô vẫn tươi mát y như tối ngày hôm qua, lúc đầu Dạ Âu Thần cũng chỉ muốn để cho cô nhớ lại một chút nhưng mà hôn hôn lại ra mùi vị, bàn tay to lớn lại không kiềm chế được mà di chuyển dọc bên gáy của cô.

“A ưm…” Thẩm Cửu giật mình kêu lên một tiếng, trực tiếp cắn lấy môi dưới của Dạ Âu Thần.

Dạ Âu Thần bị đau phải lui ra phía sau, không vui nhìn chằm chằm vào cô.

“Bây giờ đã nhớ ra chưa?”

Lúc nãy hình ảnh hôn môi đã kích thích cô một chút, rốt cuộc Thẩm Cửu cũng đã nhớ đến một đoạn ký ức ngắn nhưng mà cũng rất vụn vặt, căn bản cũng không có lợi ích gì.

Có điều là có thể xác định được ngày hôm qua cô… Lại bị Dạ Âu Thần thất lễ.

“Khốn nạn!” Cô mắng anh một câu thật to, sau đó đẩy anh ra.

Dạ Âu Thần nằm xuống bên cạnh cô, Thẩm Cửu nhanh chóng đứng dậy, phát hiện quần áo trên người của mình đã được thay, vội vội vàng vàng bước chân đất chạy ra ngoài phòng.

Dạ Âu Thần cũng không đuổi theo cô.

Đây không phải là nơi cô muốn ra liền có thể ra ngoài được.

Ít nhất là dựa vào tính cách của cô thì chắc chắn sẽ không tìm thấy đường.

Thiệt là người phụ nữ ngu ngốc.

Trên khóe môi Dạ Âu Thần nở một nụ cười nhẹ, sau đó anh đưa tay ra trạm chạm vào đôi môi mỏng của mình, một mình trở về vị trí, ở phía trên dường như còn lưu lại hơi thở ngọt ngào của riêng cô.

Sau khi Thẩm Cửu ra khỏi phòng thì đi dọc theo hành lang chạy ra bên ngoài, đồng thời cũng bị phong cảnh đẹp làm cho ngây người, sau đó bước chân từ nhanh chuyển thành chậm, cuối cùng lại không đi được nữa rồi ngơ ngác đứng trên ván gỗ nhìn biển cả mênh mông.

Nhà cảnh biển.

Trước kia lúc cô vừa mới kết hôn cô đã từng mơ tưởng tới… Mình cùng với chồng có thể đi hưởng tuần trăng mật, sau đó có một căn nhà ở bên bờ biển, như vậy thì ngày nào cô cũng có thể nhìn thấy bình minh và hoàng hôn.

Chỉ tiếc là mong muốn đó vẫn luôn không thực hiện được.

Không nghĩ đến… Ngày hôm nay cô đã cảm nhận được nó một cách chân thật.

Dạ Âu Thần dẫn cô đến nhà bên bờ biển, mặc dù là bây giờ đã là giữa trưa, nhưng mà quang cảnh trên mặt biển vẫn đẹp đến nỗi làm cho người ta phải cảm thán.

Thẩm Cửu cứ ngơ ngác đứng đó.

Biển cả có một loại sức mạnh rất thần kỳ.

Cũng chỉ là một mảnh hải dương nhưng mà lại vô cùng thu hút ánh mắt của người khác, tâm trạng u ám lúc nãy đã tan thành mây khói, Thẩm Cửu cảm thấy trái tim của mình dường như đã bình tĩnh trở lại.

Nơi này… Rốt cuộc là ở đâu vậy?

Cô bước lên phía trước, đứng ở trên mép tấm ván.

“Coi chừng bị rơi xuống đó.”

Một âm thanh lạnh lùng truyện đến từ sau lưng cô, Thẩm Cửu quay đầu lại nhìn thấy Dạ Âu Thần ngồi xe lăn đi theo ra ngoài, lúc này anh đang ở phía sau với một khoảng cách không xa.

Thẩm Cửu đối mặt với anh một chút liền thu hồi tầm mắt, sau đó hừ lạnh một tiếng, không muốn phản ứng lại anh.

Biển cả xinh đẹp như vậy, cô vẫn nên để lại thời gian để ngắm cảnh mới đúng, giận dỗi với anh căn bản chính là lãng phí thời gian và sinh mệnh.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu liền nằm xuống trên cái ghế ở bên cạnh, bên cạnh cái ghế được đặt một chiếc dù, sau khi nằm xuống vừa vặn có thể che được cái nóng thay cho cô, để cho mắt của cô có thể mở ra để nhìn cảnh biển.

Bánh xe lăn từ từ đến gần, Thẩm Cửu lên tiếng nói: “Anh qua đây thì tôi đi đó.”

Sau đó âm thanh bánh xe ngừng lại, Dạ Âu Thần ngồi đó nhíu lông mày nhìn cô ở một khoảng cách cách với cô mấy bước chân: “Ghét tôi như vậy à?”

“Đúng.” Thẩm Cửu nặng nề trả lời một câu: “Dù sao thì anh qua đây thì tôi sẽ đi ngay.”

Dạ Âu Thần hít sâu một hơi, khóe môi cong lên: “Người phụ nữ ngu ngốc này, em phải hiểu cho rõ ràng đây là địa bàn của tôi, tôi muốn em đi đâu thì em đi đó, huống hồ gì em cho rằng em có thể ngăn cản được tôi à?”

“Tôi biết là tôi không thể ngăn cản được anh.” Thẩm Cửu đứng dậy nắm chặt nắm đấm đối mặt với anh: “Nhưng mà anh cũng không ngăn cản được tôi đâu, cho nên tôi nói nếu như anh đến đây thì tôi sẽ rời khỏi nơi này, dù sao thì tôi cũng không muốn ở cùng một chỗ với anh.”

Ánh mắt lạnh buốt của Dạ Âu Thần nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu, cuối cùng là giống như thỏa hiệp: “Được rồi, em cứ nguôi giận ở đây đi, hai mươi phút sau tôi sẽ cho người đem buổi sáng đến.”

Nói xong, anh thật sự xoay người đi khỏi.

Thẩm Cửu hơi kinh ngạc há miệng ra, tại sao… Dạ Âu Thần lại đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy?
Nhìn bóng dáng của Dạ Âu Thần cách mình càng ngày càng xa, cho đến khi đến khúc rẽ rồi biến mất không còn nhìn thấy gì nữa.

Thẩm Cửu mới thu hồi tầm mắt của mình, cô cúi đầu xuống nhìn thoáng qua quần áo trên người, lại nhìn mặt biển yên tĩnh.

Tất cả đều là thật đó ư?

Sao cô lại cứ cảm giác không chân thật như vậy chứ.

Hai mươi phút sau quả nhiên có người giúp việc mang bữa sáng đến.

Bữa sáng rất phong phú, có bánh mì sandwich nướng, còn có hoa quả do cô tự lựa chọn.

Người giúp việc đối xử với cô vô cùng có lễ độ, vẫn luôn rất cung kính nhưng mà cũng rất tò mò, trong quá trình mang đồ ăn tới vẫn luôn đánh giá cô.

Hai người đi xa rồi mới nhỏ giọng bàn luận.

“Cô nói xem người phụ nữ này là gì của cậu Dạ vậy nhỉ, tôi ở đây nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng nhìn thấy cậu Dạ dẫn theo phụ nữ về nhà đâu.”

“Đây là người phụ nữ đầu tiên được cậu Dạ mang về biệt thự Hải Giang, chắc không phải là người bình thường, chúng ta nhất định phải hầu hạ cho thật tốt, đừng đắc tội với cô ấy.”

“Chuyện đó không phải là nên à? Nhìn dáng vẻ của cô ấy rất ngoan ngoãn, chắc có lẽ không phải là loại người hay làm khó chúng ta đâu.”

“Nhìn thì đúng là như vậy đó, nhưng mà không biết thật sự là dạng người như thế nào, nói tóm lại là lần sau chúng ta tới đó không còn phải nhìn lung tung, không nên hỏi cũng không cần phải hỏi nhiều.”

Trong số đó có nhắc tới một câu, dù sao lúc nãy bọn họ có cảm giác là Thẩm Cửu cũng dùng ánh mắt nghi hoặc mà nhìn bọn họ, có thể là cảm thấy bất mãn với ánh mắt dò xét của bọn họ.

“Tôi biết rồi, vậy chúng ta đi nhanh lên đi, bữa cơm trưa phải làm cho đàng hoàng một chút.”

Thẩm Cửu không có khẩu vị gì, cho nên chỉ chọn lấy mấy miếng hoa quả mà ăn.

Sau khi ăn xong cô lại nằm dài trên ghế một hồi, nhưng một lát sau lại cảm thấy buồn chán, vậy là liền đứng dậy dự định đi bốn phía ngắm cảnh.

Cô vừa mới đứng dậy liền có một người giúp việc bước lên phía trước mà hỏi: “Cô có dặn dò gì không?”

Thẩm Cửu ngơ ngác một hồi, từ lúc nào mà ở đây có người vậy chứ, thế mà cô cũng không biết…

Cô sửng sốt cả nửa ngày mới bắt đầu nói: “Tôi cũng không có dặn dò gì đâu, tôi chỉ muốn đi xung quanh một lát thôi.”

“Vậy để tôi dẫn đường cho cô nha, tôi rất quen thuộc ở đây, cũng có thể giới thiệu cho cô nữa.” Người giúp việc cười híp mắt nhìn cô, đôi mắt cười thành hình bán nguyệt.

Lúc đầu Thẩm Cửu muốn từ chối, bởi vì tâm trạng của cô cũng không được tốt cho lắm, do nguyên nhân say rượu dẫn đến đầu óc của cô đến bây giờ cũng có chút đau nhức, nhưng mà khi nhìn thấy bộ dạng đối phương nhiệt tình làm động lòng người như thế, cô lại không nảy sinh ra được lời từ chối, chỉ có thể nhận gật đầu: “Được rồi, vậy thì làm phiền cô vậy.”

“Không phiền phức, không phiền phức đâu.” Người giúp việc nhanh chóng khoác tay áo, sau đó đi lên phía trước: “Cô đi theo tôi này.”

Thẩm Cửu đuổi theo bước chân của cô ta.

Đi lướt qua hành lang liền có thể nhìn thấy một cái sân vô cùng lớn, ở trong sân trồng đầy các loại cỏ, mùi thơm xông vào trong mũi, Thẩm Cửu nhịn không được mà nhìn nhiều thêm một chút.

Người giúp việc vừa đi vừa giới thiệu cho cô, Thẩm Cửu đi theo một hồi lâu, đầu cảm thấy choáng váng, bởi vì ở đây thật sự quá lớn, dùng tiền để xây nên một khu thắng cảnh lớn như vậy chắc có lẽ là tốn không ít tiền đâu nhỉ.

Thẩm Cửu nhìn tòa kiến trúc đến ngẩn người.

“Sao vậy?”

Thẩm Cửu lấy lại tinh thần, cười cười: “Tôi đang suy nghĩ… Một ngày ở đây phải tốn bao nhiêu tiền.”

Nghe nói như vậy, đầu tiên là người giúp việc cảm thấy sửng sốt, một lát sau mới mím môi cười trộm.

“Cô cười cái gì vậy?” Thẩm Cửu không hiểu tò mò hỏi một câu.

Lúc này người giúp việc mới giải thích: “Cô không biết hả, đây là biệt thự tư nhân của cậu Dạ đó, ở lại đây không cần phải trả tiền đâu.”

Vừa mới dứt lời sắc mặt của Thẩm Cửu liền trở nên trắng bệch, bờ môi của cô khẽ mím lại, cả nửa ngày không nói ra một câu nào.

Hóa ra… Một nơi lớn như vậy lại là khu biệt thự tư nhân của Dạ Âu Thần.

Vậy mà cô còn đang suy nghĩ là một ngày ở đây phải tốn bao nhiêu tiền.



Không ngờ là…

Quả nhiên… Đây chính là sự khác biệt giữa cô và anh, anh có tiền đến mức mà mình không thể tưởng tượng nổi, ngày nào cô cũng phải phát sầu vì kế sinh nhai lúc bị trừ tiền lương ở công ty, mà anh thì lại có nhiều tiền như vậy.

Cô như thế này sao có thể lọt vào mắt của Dạ Âu Thần được?

Thế nhưng Hàn Mai Linh không giống như vậy.

Cô ta có xuất thân rất tốt, mặc dù nhà họ Hàn không thể so sánh với nhà họ Dạ nhưng mà thân phận của Hàn Mai Linh so sánh với Dạ Âu Thần thì cũng rất môn đăng hộ đối.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Thẩm Cửu càng ngày càng khó coi.

“Cô sao vậy?” Người giúp việc nhìn thấy sắc mặt của cô đột nhiên trở nên trắng bệch, căng thẳng hỏi một câu: “Có phải là chỗ nào đó cảm thấy không thoải mái không, nếu không thì để tôi đi gọi cậu Dạ tới nha?”

Thẩm Cửu không có tâm trạng trả lời lại cô ta, chỉ là lắc đầu, nhưng mà người giúp việc lại quay người nhanh chóng chạy đi trực tiếp đi tìm Dạ Âu Thần.

Thẩm Cửu nhìn bóng lưng của cô ta, bất đắc dĩ nở nụ cười, cuối cùng tự mình quay người lại bước đi mà không có mục đích.

Một sản nghiệp lớn như thế đều là khu vực tư nhân của Dạ Âu Thần.

Biệt thự bờ biển.

Thật sự không nghĩ đến một cuộc hôn nhân gả thay thế mà lại gả cô cho một người đàn ông có quyền thế lớn như thế.

Chỉ tiếc là có giàu có tươi đẹp đến đâu thì cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Dạ Âu Thần nghe thấy người giúp việc đến báo lại sắc mặt của Thẩm Cửu không tốt, hình như là bị bệnh, anh lập tức khẩn trương đi theo cô ta đến đó, nhưng mà lúc đi theo người giúp việc đến chỗ đó lại không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Cửu đâu.

“Ủa? Lúc nãy còn ở đây mà, sao đột nhiên lại không thấy nữa rồi?”

Dạ Âu Thần nhíu mày lại: “Xảy ra chuyện gì?”

Người giúp việc bắt đầu nói: “Cậu Dạ, không có chuyện gì xảy ra hết, tôi cũng chỉ dẫn cô ấy đi dạo trong biệt thự, đột nhiên sắc mặt của cô ấy lại trở nên rất khó coi, không biết có phải là không thoải mái hay không. Tôi thấy là cô ấy… Sáng nay cũng chỉ ăn có mấy miếng trái cây mà thôi.”

Nghe nói như vậy, lông mày của Dạ Âu Thần nhắn lại càng chặt hơn nữa: “Gọi thêm mấy người tìm kiếm ở gần đây đi, tìm được rồi thì lập tức báo cho tôi ngay.”

“Dạ, tôi lập tức đi ngay.”

Đợi sau khi cô ta đi rồi, một mình Dạ Âu Thần cũng đẩy xe lăn đi tìm kiếm ở những nơi gần đó.

Thật ra thì Thẩm Cửu không đi đâu xa, cô chỉ ngồi trên một tấm ván ở gần đó, sau đó thả hai chân vào trong nước nhẹ nhàng đung đưa, hai tay chống ở sau lưng cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Lúc Dạ Âu Thần tìm được có thể nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

Lo lắng trong lòng rốt cuộc cũng đã được thả lỏng, Dạ Âu Thần lăn bánh xe đi về phía cô.

“Nghe thấy người giúp việc nói là sắc mặt của em không tốt, có phải là tối ngày hôm qua uống quá nhiều rượu, có muốn tìm bác sĩ khám cho em không?”

Thẩm Cửu không nói gì, chỉ là thân thể cứng lại một chút, sau đó cô nhìn mặt biển bình tĩnh, cười cười nói: “Dạ Âu Thần, tại sao anh lại muốn đưa tôi đến nơi này?”

Tại sao lại mang cô đến đây.

Dạ Âu Thần không suy nghĩ đến vấn đề này, chẳng qua là lúc đó muốn dẫn cô đến đây nên thuận tiện đưa cô đến đây, những cái khác cũng không suy nghĩ quá nhiều.

“Sao vậy?”

“Nơi này rất đẹp, tôi rất thích.” Thẩm Cửu nói từ tận đáy lòng.

“Thích à?” Dạ Âu Thần nhíu mày, ngày hôm qua anh làm nhiều như vậy mà cũng không nhận được một câu thích của cô, bây giờ cô nói là cô thích nơi này, tâm trạng của Dạ Âu Thần lập tức trở nên tốt hơn, đôi môi mỏng vừa mới cong lên.

Kết quả là nụ cười của anh còn không duy trì được hai giây thì đã nghe thấy Thẩm Cửu nói: “Đúng vậy đó, thật sự rất thích, cũng cho tôi thấy rõ ràng khoảng cách giữa tôi và anh.”

Nói đến đây, Thẩm Cửu đứng dậy quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Dạ Âu Thần, giọng nói nhẹ như gió.

“Dạ Âu Thần, ngày hôm nay tôi mới nhận ra rõ ràng rằng hóa ra cho đến bây giờ hai chúng ta đều không phải là người cùng một thế giới.”

“Em muốn nói cái gì?”
Thật ra thì cô muốn nói cái gì trong lòng của anh biết rất rõ ràng.

Chỉ là anh vẫn luôn không đồng ý.

Thẩm Cửu im lặng nhìn anh, trong ánh mắt viết đầy vẻ kiên định.

“Tôi muốn rời khỏi nơi này, ly hôn với anh.”

“…”

Con ngươi của Dạ Âu Thần co lại, một lát sau anh mới cong khóe môi, nụ cười hơi tà tứ: “Tôi đã biết là em sẽ có loại suy nghĩ này từ lâu cho nên bây giờ tôi trực tiếp nói cho em biết rằng tuyệt đối không thể.”

“Cho dù có chết em cũng là người của Dạ Âu Thần tôi.”

“Sau này em cứ ở đây đi, không cho phép đi đâu hết.”

Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu không khỏi cắn môi dưới: “Dạ Âu Thần, anh dựa vào cái gì mà lại có quyết định như thế này, tôi không nên ở lại chỗ này.”

Nói xong, Thẩm Cửu mở rộng bước chân đi ra bên ngoài, anh không cho cô rời đi, vậy thì tự cô đi là được rồi.

“Vậy xem xem em có thể đi ra khỏi nơi này được không.” Giọng nói lạnh lùng của Dạ Âu Thần truyền đến ở phía xa xa từ sau lưng, Thẩm Cửu mới không thèm để ý đến anh, anh cảm thấy chắc chắn là mình sẽ bị lạc đường trong phong cảnh ở khu biệt thự to lớn như thế này, cô mới sẽ không đâu, tự cô đi ra ngoài là được rồi.

Đi lòng vòng một hồi, Thẩm Cửu mới phát hiện khu phong cảnh này còn lớn hơn so với tưởng tượng của cô, bởi vì có rất nhiều kiến trúc, cho nên Thẩm Cửu tìm được cái cửa này thì lại xuất hiện thêm một lối ra khác.

Cuối cùng do bản thân cô đi mệt mỏi rồi dừng lại ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi hít thở.

Mặc dù là mùa thu nhưng mà đi lâu như vậy cũng bị nóng ra một thân mồ hôi, Thẩm Cửu chỉ có thể đưa tay quạt quạt ở cổ, cô chợt nhớ đến cái gì đó, lại đưa tay sờ lên cổ của mình.

Có chút đau nhức, hơn nữa còn hơi tê, trên cổ bị gì vậy chứ?

Đáng tiếc là cô không nhìn thấy cho nên cũng chỉ có thể rời tay trở về.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Thẩm Cửu lại tìm lối ra lần nữa.

Cuối cùng cô gặp người giúp việc trước đó ở khúc rẽ.

“Là cô à.”

Người giúp việc nhìn thấy cô thì rất vui mừng, vẻ mặt mừng rỡ bước lên phía trước: “Cô ơi, cô không sao đó chứ?”

Thẩm Cửu lắc đầu nói: “Tôi không sao, có chuyện gì vậy?”

“Lúc nãy sắc mặt của cô không tốt, tôi còn tưởng là cô không thoải mái, bây giờ cô không sao rồi có đúng không? Cô có muốn tìm bác sĩ đến khám bệnh cho cô không?” Cô ta nói chuyện với một gương mặt chân thành tha thiết, bộ dạng rất quan tâm đến Thẩm Cửu, trong lòng của Thẩm Cửu cảm thấy ấm áp, sau đó lắc đầu: “Không cần phải tìm bác sĩ đâu, chỉ là… Tôi có chuyện khác muốn xin cô giúp đỡ một tay.”

“Cô cứ nói đi, có gì cần tôi giúp đỡ tôi nhất định sẽ giúp cho cô.” Người giúp việc nói xong ánh mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào cổ của cô, sau đó lại lộ ra một nụ cười.

Nhiệt tình quá đó nha…

Thẩm Cửu suy nghĩ, cái này chắc có lẽ là nể tình mặt mũi của Dạ Âu Thần.

Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc để truy cứu chuyện này, Thẩm Cửu mím môi lên tiếng nói: “Cửa ra vào ở đây là ở chỗ nào vậy, cô có thể dẫn tôi đi đến đó không?”

Người giúp việc cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, cô ta cho rằng Dạ Âu Thần đã dẫn Thẩm Cửu đến đây, vậy thì hai người bọn họ chắc chắn là một đôi, dù sao thì nhiều năm như vậy Thẩm Cửu chính là người phụ nữ đầu tiên là Dạ Âu Thần dẫn đến đây. Hiện tại người giúp việc trong biệt thự cũng đang âm thầm thảo luận Thẩm Cửu chính là nữ chủ nhân tương lai, cho nên tất cả mọi người đều đang muốn lấy lòng cô.

Cho nên hiện tại Thẩm Cửu chủ động mở miệng đưa ra yêu cầu với cô ta, người giúp việc ước gì có thể được biểu hiện, lập tức gật đầu: “Bây giờ tôi dẫn cô đi đến đó ngay.”

“Cảm ơn cô.” Thẩm Cửu lộ ra nụ cười với cô ta, trong lòng suy nghĩ Dạ Âu Thần không cho cô đi là cho rằng tự mình cô đi ra không được, nhưng mà lại không biết rằng người giúp việc mà mình tìm sẽ có cơ hội dẫn cô đi ra ngoài.

Thẩm Cửu cứ đi theo sau lưng của người giúp việc đó đi ra bên ngoài, người giúp việc có vẻ rất quen thuộc với nơi này, chắc có lẽ là đã làm việc ở đây rất lâu, xe nhẹ đường quen nhanh chóng dẫn cô đến cổng.

Sau khi đến đó rồi Thẩm Cửu cảm thấy cả người dễ chịu không ít.

Nhìn cánh cổng gần cô trong gang tấc, cô nghĩ… Chỉ cần đi ra khỏi cánh cổng này thì cô đã có thể rời khỏi thế giới của Dạ Âu Thần.

Thế là Thẩm Cửu hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn thoáng qua bên trong, sau đó mới mở rộng bước chân đi ra cửa.

Ai biết được vừa mới đi đến cửa liền bị người cản lại.

“Các người muốn làm cái gì?” Người giúp việc không hiểu mà nói: “Chúng tôi muốn đi ra ngoài.”

Có một người trong số đó nhìn người giúp việc, mặt không đổi sắc mở miệng nói: “Cậu Dạ đã dặn dò là ai cũng không thể rời khỏi đây.”

Người giúp việc mở to mắt: “Cái gì chứ, ra lệnh hồi nào vậy? Hồi sáng này không phải vẫn còn rất tốt à, sao đột nhiên lại…”

“Đây là mệnh lệnh vừa mới được chuyển xuống, Chu Vân, cô dẫn mợ chủ về đi.”

Chu Vân chính là người giúp việc nữ đi theo Thẩm Cửu, cô ta nghe thấy xưng hô mợ chủ thì có chút kinh ngạc: “Mợ, mợ chủ chẳng lẽ là anh đang nói…”

Nói xong, cô ta sợ hãi nhìn Thẩm Cửu, miệng ngập ngừng cả nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.

Thẩm Cửu thừa dịp lúc bọn họ nói chuyện với nhau thì cô đi qua một bên khác muốn đi ra ngoài, ai biết lại có hai người xuất hiện chặn đường đi của cô.

“Mợ chủ, cậu Dạ đã nói rồi, cô không thể rời khỏi cánh cửa này được.”

Thẩm Cửu sững sờ đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn đối phương.

Cô bất chợt nhớ đến câu nói mà Dạ Âu Thần đã nói với cô trước khi cô đi khỏi.

“Vậy thì phải xem xem em có thể rời khỏi chỗ này không.”

Sắc mặt của Thẩm Cửu trở nên trắng bệch, thân thể không thể kiềm chế được mà lui về phía sau một bước dài, thiếu chút nữa đã ngã ập xuống.

May mắn là Chu Vân bước nhanh về phía trước: “Mợ chủ, không sao đó chứ?”

Hóa ra… Anh nói là cô không thể ra khỏi đây, không phải là đang nói cô sẽ lạc đường, mà là… Anh căn bản đã sớm ra lệnh cho người canh cổng trước khi cô rời khỏi đây, cho dù có như thế nào cũng không thể để cô đi ra ngoài.

Ha… Uổng công cô còn vui mừng cho là đã tìm được người dẫn đường là có thể rời khỏi nơi này.

Thật sự không nghĩ đến là anh đã tính toán kỹ từ lâu, chỉ còn chờ cô ngu ngốc tự chui đầu vào lưới, sau đó bị bắt trở về.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu không nói nổi một câu nào, hai mắt nhắm lại, thân thể phát run.

“Dựa vào cái gì chứ, đây là cầm tù, cuối cùng cố kiếm chế thân thể đang run rẩy mà bộc phát ra một câu.

Mấy người canh cửa nhìn thấy sắc mặt của cô trắng bệch, tức giận đến nỗi đôi môi đang phát run, cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể lui về phía sau mấy bước.

“Tránh ra!” Thẩm Cửu lại trừng mắt một lần nữa, ánh mắt lặng như băng nhìn về phía bọn họ: “Ngày hôm nay tôi nhất định phải ra khỏi cánh cửa này.”

“Thật sự xin lỗi, mợ chủ, đây là dặn dò của cậu Dạ, cho dù mạng của chúng tôi không còn nữa thì cũng không thể để cô đi ra ngoài.”

“Phải vậy không?” Nụ cười của Thẩm Cửu tái nhợt: “Vậy nếu như tôi lấy mạng mình ra để uy hiếp thì sao, các người cũng không cho tôi đi ra ngoài à?”

Mấy người bọn họ nghe nói như vậy thì bị dọa đến nỗi hai mặt nhìn nhau: “Mợ chủ, xin cô đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi đều đã có hợp đồng với cậu Dạ, nếu như cô đi ra vậy thì chúng tôi… Cũng phải chết ở đây.”

Chu Vân đang đỡ Thẩm Cửu nghe nói như vậy cũng bị dọa toát cả mồ hôi lạnh: “Các người nói tào lao cái gì vậy hả, muốn hù chết mợ chủ à? Mợ chủ, hôm nay trước tiên chúng ta không đi ra, để tôi đỡ cô về nghỉ ngơi.”

Gương mặt của Thẩm Cửu xám như tro nhìn những người đó, cả đám bọn họ đều nói rất chân thật, dường như là thật sự đã định ước với Dạ Âu Thần.

Mà Thẩm Cửu cô chẳng lẽ lại phải trơ mắt nhìn những người này chết à?

Hay lắm.

Dạ Âu Thần vẫn hiểu cô, cảm thấy là cô sẽ không nỡ, cho nên sẽ ở lại.

“Anh ta cho rằng bản thân hiểu tôi rất rõ à? Ngày hôm nay… Tôi cứ muốn đi ra đó.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom