-
Chương 73: Mỹ nam
Hình như trí nhớ em rất kém, tính tối nay chơi với tôi?" Tư Khảm Hàn ngỏ ý nhắc nhở, dứt lời tầm mắt lướt trên người cô "Thương thế còn chưa lành, tôi có lòng tha cho em một mạng, đợi đến khi bình phục mới tính tiếp, nhưng biểu hiện của em như không thể chờ đợi, tôi đây không lí do khước từ khiến em phải thất vọng chứ?"
Hạ Ngưng Âm đứng trước cửa trung tâm thương mại, bất chấp hình tượng nện lên lồng ngực một phát, cô hối hận, hối hận đến ruột xanh mét rồi.
Hấp tấp chạy đến trước mặt Tư Khảm Hàn khom lưng hối lỗi: "Cái đó… là tôi nói giỡn, anh đừng tưởng thật nha, tôi chỉ muốn chọc ghẹo anh một lát! Cái người này thiệt là, chuyện gì cũng suy nghĩ tích cực quá mức."
Tư Khảm Hàn nghiêng đầu nhìn cô, dáng vẻ đâm chiêu, đôi mắt chim ưng ẩn chứa nụ cười gian tà "Cô đã biết mà còn mắc phải? Hừ, tội càng thêm tội!"
Nói xong hiên ngang lên xe phát động cơ.
Cứng họng đành chịu thua, trong lòng Hạ Ngưng Âm biết bao ấm ức, thật là sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, cũng như câu: tự gây nghiệt khó có thể sống, ai kêu cô tự chui đầu vào rọ a.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ngưng Âm hẳm hiu thấy rõ, mông đặt sát xuống ghế, kiểu muốn dùng keo dán dính luôn trên xe, để tránh sự trừng phạt của Tư Khảm Hàn.
Tư Khảm Hàn liếc mắt giật giật khóe miệng trước hành động ngây thơ của Hạ Ngưng Âm, đem xe dừng trước khu sầm uất, túm tay cô dùng sức kéo ra ngoài.
"Đừng, tôi không muốn vào, chết cũng không vào!" Giọng điệu Hạ Ngưng Âm chắt nịch, đôi tay còn ôm chặt thành ghế.
Tư Khảm Hàn kéo cô cũng bất động, đành không miễn cưỡng, đôi tay quàng trước ngực, dù đang gấp nhưng vẫn ung dung nhìn cô, muốn đấu trí với anh? Còn thua xa, muốn trị cô còn nhiều phương pháp, đâu chỉ một cái này.
Hạ Ngưng Âm thắng lợi cười một tiếng, hừ, xem anh đem tôi bằng cách nào.
"Không ra chứ gì?" Tư Khảm Hàn nhíu mày "Vậy tôi tiến vào." Nói xong, làm liền, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Hạ Ngưng Âm thấy anh đi mất hút, mới thở phào nhẹ nhõm, tí xíu nữa là bị anh hù đến mất mật.
Một lát sau, Tư Khảm Hàn đi ra, phía sau còn có cả đám đàn ông, thuộc dạng tuấn mỹ soái ca, Hạ Ngưng Âm hốt hoảng, chẳng lẽ Ngưu Lang đều bộ dáng này? Khó trách quán rượu người ra kẻ vào xôm đến vậy.
Tư Khảm Hàn ra hiệu, ngay lập tức một mỹ nam mặt khảng khái bước tới xe, tự tiện mở cửa.
Hạ Ngưng Âm hất mặt tỏ ra kiêu kỳ, Tư Khảm Hàn chết tiệt, một mình không xong liền kêu viện binh, ngay cả nguyên tắt cũng không có.
Mở cửa xong, nhưng cô đâu hề hay biết hắn còn thản nhiên xông vào cởi bỏ lớp áo sơ mi dán chặt người.
Hạ Ngưng Âm trố mắt nhìn hắn, trong lúc nhất thời chưa kịp định thần, mãi đến khi hắn đặt tay xoa nặn bộ ngực căn tràn của cô, mắt quan sát từng sắc thái tư mật của cô, mới giật mình, phản xạ theo bản năng lùi về sau, thoáng chốc, kinh hoảng hiện rõ trên mặt, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
"Này. . . . . , làm gì thế? ! Không được tới!" Hạ Ngưng Âm cố tránh bàn tay của tên mỹ nam, nhưng sức đàn ông vốn khỏe hơn phụ nữ ngay sau đó đã bị hắn túm gọn, chẳng hề thương tiếc dùng sức lôi kéo, Hạ Ngưng Âm thất thế, đầu đụng vào kính xe thuận người nằm dài xuống ghế.
Người đàn ông có thời cơ lấn thêm bước nữa, sức nặng toàn thân đè lên cô, bàn tay thô ráp vuốt thân thể trắng nõn, từng nấc thịt khó có thể tránh khỏi.
Hạ Ngưng Âm dốc toàn lực giãy dụa thoát ra, thế nhưng tay hắn ngày càng đi sâu vào áo của cô.
Bất thình lình Hạ Ngưng Âm kêu ah một tiếng, tay chân quơ múa loạn cuồn, đầu gối nâng lên hướng vào điểm trí mạng của người đàn ông mà đá.
Người đàn ông biết trước màn này liền túm chân cô bẻ một phát, cả người Hạ Ngưng Âm nằm sấp, phần lưng hướng lên, đau đến nỗi muốn khóc lên.
Chợt nghĩ đến điều gì, Hạ Ngưng Âm quát to: "Tư Khảm Hàn, cái người biến thái này, mau kêu hắn dừng tay! Nhanh lên!"
Tư Khảm Hàn có nghe nhưng làm lơ, trân trân nhìn cô “vật lộn” với tên mỹ nam, nhàn nhã đốt một điếu thuốc phà làn khói trắng, dạng như bất đắt dĩ nói: "Chẳng phải em không chịu vào sao? Thôi thì để tôi kêu họ ra chơi với em giữa thanh thiên bạch nhật, cách này thuận cả đôi đường."
Bị một người đàn ông đè ép, cộng thêm né tránh sự thân mật của hắn, Hạ Ngưng Âm mới nhất thời quýnh lên, thiếu chút nữa mất cả lý trí
Hạ Ngưng Âm có thể kêu cứu là may mắn lắm rồi, cố gắng vùng vẫy khỏi bàn tay dơ bẩn của hắn, không thấy Tư Khảm Hàn, lại không nghe anh trả lời, cho là Tư Khảm Hàn chưa nghe rõ, lần nữa lớn giọng: "Tư Khảm Hàn, anh là đồ khốn, kêu tên này cút ngay cho tôi! Sau đó anh muốn làm gì tôi tùy anh, được chưa!"
Tư Khảm Hàn vẫn chưa nhúch nhích, từ tốn nói: "Em cứ từ từ hưởng thụ." Dứt lời còn muốn đổ dầu thêm lửa đi lại mở xe, người đi đường chứng kiến cảnh này hết sức kinh ngạc, riêng Tư Khảm Hàn cứ lẳng lặng nhìn, chẳng kiêng kỵ bao ánh mắt khác thường.
"Anh, Tư Khảm Hàn, rốt cuộc anh muốn thế nào? ! Nói thẳng đi, không cần chơi trò bẩn này, tôi chơi không nổi, mong anh bỏ qua cho!" Hạ Ngưng Âm nhận thua, phát hiện trên đầu có luồng gió cũng biết có người cố tình mở cửa, hổn hển nói, Tư Khảm Hàn chết tiệt, cuối cùng cũng lòi bộ mặt vô lại của anh ra.
Nghe thanh âm quen thuộc, Tư Khảm Hàn biết đã đụng đến giớn hạn của cô, vứt điếu thuốc còn hơn phân nửa, lạnh lùng nhìn Hạ Ngưng Âm nói: "Hiện tại, tôi đổi ý rồi, nếu cô nói được lời tôi muốn nghe nói không chừng tâm tình tôi tốt sẽ tha cho cô."
Hạ Ngưng Âm trong cơn giận dữ càng thêm mạnh mẽ đẩy xú năm nhân đang chôn mặt vào cổ cô, tranh thủ thời gian suy nghĩ cách, thế nhưng trong nháy mắt hắn đã bổ nhào vào cô lần nữa, khiến Hạ Ngưng Âm nổi điên đến hai mắt đỏ hoe, có trời mới biết anh thích cái gì, chuyện này rất phức tạp, muốn chỉnh người thì có vô số cách để hành hạ.
Tư Khảm Hàn mất kiên nhẫn đợi cô trả lời: "À quên nữa, cô đừng ngây thơ cho là tôi chỉ đơn giản chơi đùa như vậy, cô cũng biết, con người tôi rất hào phóng, nếu cô không nói được, tôi sẵn lòng cho thêm người vào chơi với cô, chẳng những giúp cô gia tăng tình cảm ‘bạn bè’ mà còn cho tôi màn kịch hay nữa, kể ra tiếng rên của cô cũng đâu đến nỗi tệ, tôi nói đúng chứ ? Dù sao trong vòng một năm này tôi muốn làm gì cô đều là quyền của tôi, không phải sao?"
Hạ Ngưng Âm nghe anh tuyệt tình như vậy mà máu trong người muốn đông cứng, khuôn mặt từ trắng bệch chuyển sang xanh méc, trợn to mắt, ngay cả giãy giụa cũng không còn, cô thế nào quên mất tờ khế ước kia, người đàn ông kiêu ngạo này có cái gì mà làm không được, lại lần nữa uy hiếp cô, con mẹ nó rốt cuộc có phải là người không ? Chỉ chọc một chút đã trừng phạt cô đến vậy.
Tay của tên mỹ nam bắt đầu cởi nút áo cô, kế đến quần jean, Hạ Ngưng Âm biết mình bất lợi nhưng cũng rất nóng nảy.
Giãy dụa thân thể, nổi cơn thịnh nộ quát tháo: "Tư Khảm Hàn, trừ việc anh để tôi ngủ cùng người đàn ông khác, mọi việc tôi đều theo ý anh, với lại sau này tôi hứa sẽ không ngước nhìn người đàn ông khác, luôn lấy anh làm trung tâm vũ trụ, tôi chỉ thích làm cái đó với anh, tôi van anh đừng đưa tôi cho người khác, tôi biết sai rồi, mong anh bỏ qa cho!"
Nghe Hạ Ngưng Âm nói, khóe miệng Tư Khảm Hàn cong lên làm khuôn mặt trở nên hoàn mỹ, tay vuốt cằm, cuối cùng cũng có lời lọt vào tài, hắng giọng: "Hừm, ngừng!"
Bộ dạng Hòa Huân Thức lười nhác thu tay lại, vẻ mặt không biến sắc thối lui khỏi xe, vắt chiếc áo trên vai, bất thình lình tự cởi nút quần jean để lộ ra quần lót màu đen, khiến nhiều người trừng mắt ngó theo, đang do dự cởi cả quân lót, giọng điệu đau khổ: "Tiểu đệ có thể đã bị thương, phải kiểm tra mới được."
Thoát khỏi tên dâm tặc, Hạ Ngưng Âm thở phào như trút được gánh nặng, mém xíu hù chết cô, đúng là nghìn cân treo sợi tóc.
Tựa vào thành ghế ngồi dậy, theo đó tầm mắt hướng ra ngoài, bắt gặp Hòa Huân Thức đang có ý định thoát y, theo bản năng thét toán lên lần nữa: "Cái tên điên này, mau dừng lại ngay!"
Hòa Huân Thức không rõ chân tướng chớp mắt mấy cái, bất thình lình hiểu ý tứ của Hạ Ngưng Âm, ngữ điệu hòa nhã: "A, cái đó, Hạ Ngưng Âm đúng không, thật xin lỗi, tôi quên còn có cô ở đây."
Hạ Ngưng Âm khẽ cắn răng, hắn đang trả lời cái gì vậy? Người bình thường là trước mặt người khác cởi quần áo sao? Hừ lạnh một tiếng, chỉnh trang lại y phục rồi nhảy xuống xe.
Tư Khảm Hàn cò phần thương xót cho cô: "Cô xem cô kìa, tôi không cần động thủ cô cũng tự xuống xe đó thôi?"
"Anh là tên hèn hạ vô sỉ! Đơn giản muốn tôi xuống xe, phải dùng tới hạ sách này sao?" Hạ Ngưng Âm hung hăng muốn bậm trợn với Tư Khảm Hàn.
Tư Khảm Hàn nheo tròng mắt lại, lạnh giọng nói: "Cô mới vừa hứa với tôi nhanh như vậy liền quên rồi à?"
"Hứa cái gì?" Hạ Ngưng Âm làm bộ ngơ ngác.
Tư khảm cười lạnh ra tiếng, điệu bộ châm chọc: "Tôi nói cái gì cô là người rõ nhất, lẽ ra tính dọa cô một tí, nhưng còn hơi sức để nói chuyện như thế, không vào trổng chơi tiếp cũng uổng, mà hình như người nào đó cảm thấy giáo huấn chưa đủ a, vẫn còn rất ngang bướng, đúng là không trị không được. "
"Anh! Hừ! Đi thì đi, ai sợ ai!" Hạ Ngưng Âm thẳng thắng trừng anh, tức giận nói: "Anh có giỏi đừng lấy mấy trò bẩn đó ra hù tôi, đem phụ nữ của mình cho người khác đụng chạm, đúng là không biết xấu hổ, mặt mũi của tôi bị anh vứt sạch sẽ rồi."
Hạ Ngưng Âm vẫn chưa nhận ra cô đã trúng bẫy của anh, thật ra thì anh làm nhiều như vậy chính là muốn cô nói những lời khi nãy.
Đạy được mục đích, Tư Khảm Hàn hơi nhíu mi tâm, cô cứ bốp chát như vậy rất đáng bị đánh đòn mà: "Thiệt thòi đâu chưa thấy chỉ thấy phản ứng của cô làm tôi cực kì mong đợi, nhưng ai đó cho là tôi không vui thật liền lấy lòng tôi ngay, chắc cô cũng tưởng thật? Chậc, con lừa ngốc."
"Nói cách khác là anh đang trêu tôi? Coi tôi là con khỉ diễn xiếc? ! Cái người trời đánh này."
Tư Khảm Hàn cười giảo hoạt "Do cô ngu ngốc không động não thôi, hông lẽ cô chưa rõ địa vị của tôi trên thương trường? Tôi phải dùng tới thủ đoạn đê tiện đó sao? Có điều cô nói mấy lời đó dễ nghe thật."
Mẹ kiếp, nếu ánh mắt có thể giết người chắc là bây giờ anh đã ở dưới địa ngục lần thứ n rồi!
"A, nói là phải làm liền, tôi đang rất tò mò đấy." Nói xong, Tư Khảm Hàn đi vào bên trong, Hạ Ngưng Âm khẽ cắn răng, phập phồng lo sợ anh giở trò lần nữa, chỉ có thể miễn cưỡng theo sau.
Hạ Ngưng Âm đứng trước cửa trung tâm thương mại, bất chấp hình tượng nện lên lồng ngực một phát, cô hối hận, hối hận đến ruột xanh mét rồi.
Hấp tấp chạy đến trước mặt Tư Khảm Hàn khom lưng hối lỗi: "Cái đó… là tôi nói giỡn, anh đừng tưởng thật nha, tôi chỉ muốn chọc ghẹo anh một lát! Cái người này thiệt là, chuyện gì cũng suy nghĩ tích cực quá mức."
Tư Khảm Hàn nghiêng đầu nhìn cô, dáng vẻ đâm chiêu, đôi mắt chim ưng ẩn chứa nụ cười gian tà "Cô đã biết mà còn mắc phải? Hừ, tội càng thêm tội!"
Nói xong hiên ngang lên xe phát động cơ.
Cứng họng đành chịu thua, trong lòng Hạ Ngưng Âm biết bao ấm ức, thật là sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, cũng như câu: tự gây nghiệt khó có thể sống, ai kêu cô tự chui đầu vào rọ a.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ngưng Âm hẳm hiu thấy rõ, mông đặt sát xuống ghế, kiểu muốn dùng keo dán dính luôn trên xe, để tránh sự trừng phạt của Tư Khảm Hàn.
Tư Khảm Hàn liếc mắt giật giật khóe miệng trước hành động ngây thơ của Hạ Ngưng Âm, đem xe dừng trước khu sầm uất, túm tay cô dùng sức kéo ra ngoài.
"Đừng, tôi không muốn vào, chết cũng không vào!" Giọng điệu Hạ Ngưng Âm chắt nịch, đôi tay còn ôm chặt thành ghế.
Tư Khảm Hàn kéo cô cũng bất động, đành không miễn cưỡng, đôi tay quàng trước ngực, dù đang gấp nhưng vẫn ung dung nhìn cô, muốn đấu trí với anh? Còn thua xa, muốn trị cô còn nhiều phương pháp, đâu chỉ một cái này.
Hạ Ngưng Âm thắng lợi cười một tiếng, hừ, xem anh đem tôi bằng cách nào.
"Không ra chứ gì?" Tư Khảm Hàn nhíu mày "Vậy tôi tiến vào." Nói xong, làm liền, lập tức biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Hạ Ngưng Âm thấy anh đi mất hút, mới thở phào nhẹ nhõm, tí xíu nữa là bị anh hù đến mất mật.
Một lát sau, Tư Khảm Hàn đi ra, phía sau còn có cả đám đàn ông, thuộc dạng tuấn mỹ soái ca, Hạ Ngưng Âm hốt hoảng, chẳng lẽ Ngưu Lang đều bộ dáng này? Khó trách quán rượu người ra kẻ vào xôm đến vậy.
Tư Khảm Hàn ra hiệu, ngay lập tức một mỹ nam mặt khảng khái bước tới xe, tự tiện mở cửa.
Hạ Ngưng Âm hất mặt tỏ ra kiêu kỳ, Tư Khảm Hàn chết tiệt, một mình không xong liền kêu viện binh, ngay cả nguyên tắt cũng không có.
Mở cửa xong, nhưng cô đâu hề hay biết hắn còn thản nhiên xông vào cởi bỏ lớp áo sơ mi dán chặt người.
Hạ Ngưng Âm trố mắt nhìn hắn, trong lúc nhất thời chưa kịp định thần, mãi đến khi hắn đặt tay xoa nặn bộ ngực căn tràn của cô, mắt quan sát từng sắc thái tư mật của cô, mới giật mình, phản xạ theo bản năng lùi về sau, thoáng chốc, kinh hoảng hiện rõ trên mặt, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
"Này. . . . . , làm gì thế? ! Không được tới!" Hạ Ngưng Âm cố tránh bàn tay của tên mỹ nam, nhưng sức đàn ông vốn khỏe hơn phụ nữ ngay sau đó đã bị hắn túm gọn, chẳng hề thương tiếc dùng sức lôi kéo, Hạ Ngưng Âm thất thế, đầu đụng vào kính xe thuận người nằm dài xuống ghế.
Người đàn ông có thời cơ lấn thêm bước nữa, sức nặng toàn thân đè lên cô, bàn tay thô ráp vuốt thân thể trắng nõn, từng nấc thịt khó có thể tránh khỏi.
Hạ Ngưng Âm dốc toàn lực giãy dụa thoát ra, thế nhưng tay hắn ngày càng đi sâu vào áo của cô.
Bất thình lình Hạ Ngưng Âm kêu ah một tiếng, tay chân quơ múa loạn cuồn, đầu gối nâng lên hướng vào điểm trí mạng của người đàn ông mà đá.
Người đàn ông biết trước màn này liền túm chân cô bẻ một phát, cả người Hạ Ngưng Âm nằm sấp, phần lưng hướng lên, đau đến nỗi muốn khóc lên.
Chợt nghĩ đến điều gì, Hạ Ngưng Âm quát to: "Tư Khảm Hàn, cái người biến thái này, mau kêu hắn dừng tay! Nhanh lên!"
Tư Khảm Hàn có nghe nhưng làm lơ, trân trân nhìn cô “vật lộn” với tên mỹ nam, nhàn nhã đốt một điếu thuốc phà làn khói trắng, dạng như bất đắt dĩ nói: "Chẳng phải em không chịu vào sao? Thôi thì để tôi kêu họ ra chơi với em giữa thanh thiên bạch nhật, cách này thuận cả đôi đường."
Bị một người đàn ông đè ép, cộng thêm né tránh sự thân mật của hắn, Hạ Ngưng Âm mới nhất thời quýnh lên, thiếu chút nữa mất cả lý trí
Hạ Ngưng Âm có thể kêu cứu là may mắn lắm rồi, cố gắng vùng vẫy khỏi bàn tay dơ bẩn của hắn, không thấy Tư Khảm Hàn, lại không nghe anh trả lời, cho là Tư Khảm Hàn chưa nghe rõ, lần nữa lớn giọng: "Tư Khảm Hàn, anh là đồ khốn, kêu tên này cút ngay cho tôi! Sau đó anh muốn làm gì tôi tùy anh, được chưa!"
Tư Khảm Hàn vẫn chưa nhúch nhích, từ tốn nói: "Em cứ từ từ hưởng thụ." Dứt lời còn muốn đổ dầu thêm lửa đi lại mở xe, người đi đường chứng kiến cảnh này hết sức kinh ngạc, riêng Tư Khảm Hàn cứ lẳng lặng nhìn, chẳng kiêng kỵ bao ánh mắt khác thường.
"Anh, Tư Khảm Hàn, rốt cuộc anh muốn thế nào? ! Nói thẳng đi, không cần chơi trò bẩn này, tôi chơi không nổi, mong anh bỏ qua cho!" Hạ Ngưng Âm nhận thua, phát hiện trên đầu có luồng gió cũng biết có người cố tình mở cửa, hổn hển nói, Tư Khảm Hàn chết tiệt, cuối cùng cũng lòi bộ mặt vô lại của anh ra.
Nghe thanh âm quen thuộc, Tư Khảm Hàn biết đã đụng đến giớn hạn của cô, vứt điếu thuốc còn hơn phân nửa, lạnh lùng nhìn Hạ Ngưng Âm nói: "Hiện tại, tôi đổi ý rồi, nếu cô nói được lời tôi muốn nghe nói không chừng tâm tình tôi tốt sẽ tha cho cô."
Hạ Ngưng Âm trong cơn giận dữ càng thêm mạnh mẽ đẩy xú năm nhân đang chôn mặt vào cổ cô, tranh thủ thời gian suy nghĩ cách, thế nhưng trong nháy mắt hắn đã bổ nhào vào cô lần nữa, khiến Hạ Ngưng Âm nổi điên đến hai mắt đỏ hoe, có trời mới biết anh thích cái gì, chuyện này rất phức tạp, muốn chỉnh người thì có vô số cách để hành hạ.
Tư Khảm Hàn mất kiên nhẫn đợi cô trả lời: "À quên nữa, cô đừng ngây thơ cho là tôi chỉ đơn giản chơi đùa như vậy, cô cũng biết, con người tôi rất hào phóng, nếu cô không nói được, tôi sẵn lòng cho thêm người vào chơi với cô, chẳng những giúp cô gia tăng tình cảm ‘bạn bè’ mà còn cho tôi màn kịch hay nữa, kể ra tiếng rên của cô cũng đâu đến nỗi tệ, tôi nói đúng chứ ? Dù sao trong vòng một năm này tôi muốn làm gì cô đều là quyền của tôi, không phải sao?"
Hạ Ngưng Âm nghe anh tuyệt tình như vậy mà máu trong người muốn đông cứng, khuôn mặt từ trắng bệch chuyển sang xanh méc, trợn to mắt, ngay cả giãy giụa cũng không còn, cô thế nào quên mất tờ khế ước kia, người đàn ông kiêu ngạo này có cái gì mà làm không được, lại lần nữa uy hiếp cô, con mẹ nó rốt cuộc có phải là người không ? Chỉ chọc một chút đã trừng phạt cô đến vậy.
Tay của tên mỹ nam bắt đầu cởi nút áo cô, kế đến quần jean, Hạ Ngưng Âm biết mình bất lợi nhưng cũng rất nóng nảy.
Giãy dụa thân thể, nổi cơn thịnh nộ quát tháo: "Tư Khảm Hàn, trừ việc anh để tôi ngủ cùng người đàn ông khác, mọi việc tôi đều theo ý anh, với lại sau này tôi hứa sẽ không ngước nhìn người đàn ông khác, luôn lấy anh làm trung tâm vũ trụ, tôi chỉ thích làm cái đó với anh, tôi van anh đừng đưa tôi cho người khác, tôi biết sai rồi, mong anh bỏ qa cho!"
Nghe Hạ Ngưng Âm nói, khóe miệng Tư Khảm Hàn cong lên làm khuôn mặt trở nên hoàn mỹ, tay vuốt cằm, cuối cùng cũng có lời lọt vào tài, hắng giọng: "Hừm, ngừng!"
Bộ dạng Hòa Huân Thức lười nhác thu tay lại, vẻ mặt không biến sắc thối lui khỏi xe, vắt chiếc áo trên vai, bất thình lình tự cởi nút quần jean để lộ ra quần lót màu đen, khiến nhiều người trừng mắt ngó theo, đang do dự cởi cả quân lót, giọng điệu đau khổ: "Tiểu đệ có thể đã bị thương, phải kiểm tra mới được."
Thoát khỏi tên dâm tặc, Hạ Ngưng Âm thở phào như trút được gánh nặng, mém xíu hù chết cô, đúng là nghìn cân treo sợi tóc.
Tựa vào thành ghế ngồi dậy, theo đó tầm mắt hướng ra ngoài, bắt gặp Hòa Huân Thức đang có ý định thoát y, theo bản năng thét toán lên lần nữa: "Cái tên điên này, mau dừng lại ngay!"
Hòa Huân Thức không rõ chân tướng chớp mắt mấy cái, bất thình lình hiểu ý tứ của Hạ Ngưng Âm, ngữ điệu hòa nhã: "A, cái đó, Hạ Ngưng Âm đúng không, thật xin lỗi, tôi quên còn có cô ở đây."
Hạ Ngưng Âm khẽ cắn răng, hắn đang trả lời cái gì vậy? Người bình thường là trước mặt người khác cởi quần áo sao? Hừ lạnh một tiếng, chỉnh trang lại y phục rồi nhảy xuống xe.
Tư Khảm Hàn cò phần thương xót cho cô: "Cô xem cô kìa, tôi không cần động thủ cô cũng tự xuống xe đó thôi?"
"Anh là tên hèn hạ vô sỉ! Đơn giản muốn tôi xuống xe, phải dùng tới hạ sách này sao?" Hạ Ngưng Âm hung hăng muốn bậm trợn với Tư Khảm Hàn.
Tư Khảm Hàn nheo tròng mắt lại, lạnh giọng nói: "Cô mới vừa hứa với tôi nhanh như vậy liền quên rồi à?"
"Hứa cái gì?" Hạ Ngưng Âm làm bộ ngơ ngác.
Tư khảm cười lạnh ra tiếng, điệu bộ châm chọc: "Tôi nói cái gì cô là người rõ nhất, lẽ ra tính dọa cô một tí, nhưng còn hơi sức để nói chuyện như thế, không vào trổng chơi tiếp cũng uổng, mà hình như người nào đó cảm thấy giáo huấn chưa đủ a, vẫn còn rất ngang bướng, đúng là không trị không được. "
"Anh! Hừ! Đi thì đi, ai sợ ai!" Hạ Ngưng Âm thẳng thắng trừng anh, tức giận nói: "Anh có giỏi đừng lấy mấy trò bẩn đó ra hù tôi, đem phụ nữ của mình cho người khác đụng chạm, đúng là không biết xấu hổ, mặt mũi của tôi bị anh vứt sạch sẽ rồi."
Hạ Ngưng Âm vẫn chưa nhận ra cô đã trúng bẫy của anh, thật ra thì anh làm nhiều như vậy chính là muốn cô nói những lời khi nãy.
Đạy được mục đích, Tư Khảm Hàn hơi nhíu mi tâm, cô cứ bốp chát như vậy rất đáng bị đánh đòn mà: "Thiệt thòi đâu chưa thấy chỉ thấy phản ứng của cô làm tôi cực kì mong đợi, nhưng ai đó cho là tôi không vui thật liền lấy lòng tôi ngay, chắc cô cũng tưởng thật? Chậc, con lừa ngốc."
"Nói cách khác là anh đang trêu tôi? Coi tôi là con khỉ diễn xiếc? ! Cái người trời đánh này."
Tư Khảm Hàn cười giảo hoạt "Do cô ngu ngốc không động não thôi, hông lẽ cô chưa rõ địa vị của tôi trên thương trường? Tôi phải dùng tới thủ đoạn đê tiện đó sao? Có điều cô nói mấy lời đó dễ nghe thật."
Mẹ kiếp, nếu ánh mắt có thể giết người chắc là bây giờ anh đã ở dưới địa ngục lần thứ n rồi!
"A, nói là phải làm liền, tôi đang rất tò mò đấy." Nói xong, Tư Khảm Hàn đi vào bên trong, Hạ Ngưng Âm khẽ cắn răng, phập phồng lo sợ anh giở trò lần nữa, chỉ có thể miễn cưỡng theo sau.
Bình luận facebook