-
Chương 71: Ánh mắt đói khát
"Tôi thích." Giọng điệu bá đạo.
"Anh đúng là không thể nói lý! Thích là chuyện của anh, tôi đây không thích, tóm lại, tôi muốn giải ước!" Hạ Ngưng Âm bực tức cải lại.
Tư Khảm Hàn dựa lưng vào ghế, Hạ Ngưng Âm đang bốc lửa ngược lại anh rất điềm tỉnh, cũng rất lạnh nhạt "Lăng Tuyên thay cô chuộc thân? Sau đó, cô leo lên giường trả nợ cho hắn hay là hắn cao cả chuộc cô để cưới cô?"
Dám rời khỏi anh leo lên giường người khác, cô to gan lắm, anh có cho phép chưa?
Ngay cả anh cũng không phát giác trong giọng nói xen lẫn ghen tuông, Hạ Ngưng Âm đang nổi lửa càng không phát hiện, bởi nên cô mãi là người bất cẩn.
"Chuộc thân!" Đôi mắt đẹp Hạ Ngưng Âm trừng trừng, hằm hằm với anh, mới nói cái gì hả! Sỉ nhục! Sỉ nhục triệt để! Ở thời cổ đại nô tì còn chuộc thân được, chứ ý tứ của anh coi cô là kỹ nữ nhờ đến đàn ông chuộc thân giúp họ mua vui!
"Anh nói nhăng nói cuội cái gì đó? Làm ơn tôn trọng tôi! Chúng tôi đâu phải loại quan hệ đó, chúng tôi là bạn tốt, đừng có nghĩ ai cũng xấu xa như anh!"
"Vậy à?" Tư Khảm Hàn bày ra bộ dáng bừng hiểu, ngữ điệu cợt nhã: "Bây giờ là bạn tốt, giây kế tiếp là tình nhân, không phải sao? Chẳng hạn cô đã bán thân cho tôi, buổi sáng tỏ ra thanh cao, buổi tối liền nằm trên giường tôi rên rỉ, ai biết trước được?"
"Anh ——! Tư Khảm Hàn! Anh vừa vừa phải phải thôi nha! Đâu phải chuyện của anh! Tôi đơn giản là hủy ước mắc gì lôi cả đống chuyện ra sỉ vả tôi!"
Đôi con ngươi Tư Khảm Hàn nồng đậm, khinh thường hừ lạnh ra tiếng "Tôi chỉ đang tò mò trừ cái thân thể bị tôi chơi qua, còn có cái nào đáng để hắn lấy hai mươi triệu chuộc cô."
Tư Khảm Hàn cay độc nói khiến cô hết đường trả lời, Hạ Ngưng Âm nguội lạnh đáp "Chuyện không can dự tới anh, thương nhân nên quan tâm là lợi ích, chớ nhọc anh phí tâm."
"Nói hay lắm!" Tư Khảm Hàn vỗ tay tỏ ra tán thưởng cô, vuốt cằm ý bảo, "Riêng tôi thì ngoài lợi ích ra còn thêm công cụ tình dục, hay cô đang nhắc nhở tôi nên thực hiện nghĩa vụ sao?"
Vòng qua vòng lại cứ chối bỏ cái vấn đề của cô, Hạ Ngưng Âm thêm đau đầu"Tư Khảm Hàn, anh đứng đắn tí đi đang nói chuyện đàng hoàng chớ kéo thêm chuyện khác."
"Có gì đáng nói? Tôi nghĩ giải ước. . . . . . . , không đời nào!" Tư Khảm Hàn lạnh nhạt cất giọng: "Đây là đáp án của tôi! Quyết không thay đổi!"
Hạ Ngưng Âm lười đôi co cùng anh, một mực đáp trả: "Anh đang làm trái khế ước! Tôi làm theo khế ước, về phần anh cố chấp, thật xin lỗi tôi đành chịu! Bất kể thế nào ngày mai tôi phải giải ước với anh!"
"Chuyện đó khó theo ý cô." Tư Khảm Hàn có ý tốt nhắc nhở "Nếu tôi chưa chấp thuận, cô giải ước với ai?"
"Dù có lên tòa án tôi vẫn sẵn lòng!"
"Hừ!" Tư Khảm Hàn tỏ ý khinh thường "Hẳn là không!"
"Đừng kết luận sớm!" Hạ Ngưng Âm phát giác cô đang bị anh làm ảnh hưởng.
Thật cứng đầu, anh rất muốn chụp một bức ảnh làm kỉ niệm, đáng tiếc lắc đầu vài cái, ngẩng đầu ngó Hạ Ngưng Âm, Tư Khảm Hàn tự nhiên mở lời: "Tôi biết cô sẽ không dại dột đem chuyện bán thân phơi bày cho giới công chúng chiêm ngưỡng! Dầu gì, cảm giác bị soi mói đâu dễ chịu."
"Người ta nghĩ thế nào tôi mặc kệ, miệng thiên hạ không cần quản! Họ thế nào đâu ăn thua tới tôi!" Hạ Ngưng Âm lần nữa nổi cơn thịnh nộ.
Đưa ra ý kiến cực đoan cỡ nào đều đổi lại biểu tình sộng của cô! Tư Khảm Hàn cười lạnh, tròng mắt ngự trị sự sắc sảo, khóe mắt trìu mến dán chặt Hạ Ngưng Âm.
Nhưng rất nhanh, Tư Khảm Hàn thu hồi ánh mắt, phác họa khóe miệng một đường thẳng, thuận miệng hỏi tới: "Vậy luôn? Là ai từng nói không muốn người khác biết quan hệ với tôi ? Là ai từng nói sợ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này?"
Trái tim Hạ Ngưng Âm đập chệch nửa nhịp, lời anh nói là sự thật, cô chỉ nhất thời phóng đại cho thỏa miệng nhưng đều dối lòng, mà nếu cô có cách nghĩ ấy, cô sẽ sống tự tại hưn đồng nghĩa mất đi rất nhiều người thân.
Lỡ phóng lao đành theo lao, Hạ Ngưng Âm tiếp tục làm trái lương tâm: "Là bạn bè chắc chắn sẽ cảm thông cho tôi, còn không cũng chẳng còn ý nghĩa."
Dối trá, lần đầu tiên trong mắt cô tồn tại thứ đen tối này, con ngươi Tư Khảm Hàn không hờn không giận khóa chặt, truyen duoc dang tai dien dan le quy don lá gan càng lúc càng lớn, dám gạt anh! Vì Lăng Tuyên, vì một thằng đàn ông khác quay sang lừa anh! Anh ghi nhớ!
Đôi mắt Tư Khảm Hàn lạnh lùng cực điểm, cúi đầu hồi lâu chậm rãi lên tiếng "Cô mặc kệ còn ba cô thì sao? Cô đã hỏi qua ý kiến của ông? Con gái bảo bối của mình bị người ta bêu rếu khắp nơi, cảm thụ của ông thế nào?"
Hạ Ngưng Âm hết đường lui, cô đâu thể quên sự tồn tại của ba Hạ, vạn bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách, nếu anh vui vẻ đáp ứng hà tất ra nông nỗi này?
Tư Khảm Hàn nhướng mày đắc ý "Chẳng lẽ cô bỏ lơ cả cha cô chả thèm suy xét lại? Huống chi, tôi với cô đã định sẵng kết cục, muốn giữ thân trong sạch là chuyện nhảm nhí, đã có mở đầu, về sau còn để ý cái gì?"
Hạ Ngưng Âm vốn đang cau có, anh còn kích thích, đây tính gì? Chung quy mọi cảm xúc tốt đẹp hôm nay đều bị biến mất, hại cô tin lời Lam Nguy nói lúc trước là thật, Tư Khảm Hàn so với tưởng tượng ghê tởm hơn nhiều.
Ném cái lườm cho anh, cắn răng nghiến lợi: "Câm miệng! Anh nói hay lắm, nếu chẳng do anh, hôm nay tôi phải khổ não với mớ vấn đề này!"
Tư Khảm Hàn vuốt lỗ mũi hơi e ngại, bảo anh câm miệng à? Cảm giác mới lạ cô đem lại cho anh không ít, về phần công bằng anh nên để cô thử qua cảm giác này.
"Cuối cùng anh muốn thế nào mới bằng lòng hả? !"
Tư Khảm Hàn lắc đầu có ý không trả lời thành công khơi lên cơn giận trong cô, trái ngược anh rất vui vẻ có tâm tình muốn hát, phải thừa nhận anh cực kì thích khuôn mặt cô phản kháng, loại cảm giác đó rất tuyệt, khiến bản thân vô cùng sung sướng.
Hạ Ngưng Âm ngồi thừ đó riết phát mệt, chịu đựng đau nhức tiếp tục nói:"Hỏi anh đấy."
Một tay nhàn nhã chống cằm chăm chú nhìn đôi mắt trong suốt của cô, Tư Khảm Hàn giả vờ vô tội tay kia gõ vào bàn, aizz tạm thời bỏ qua cho cô.
"Anh trả lời!" Hạ Ngưng Âm lập tức nổi đóa, cô đâu rãnh rỗi chơi đùa với anh.
"Khỏi nói. Không thể nào!" Khẩu khí chắt nịch"Ai, khuya rồi, cô ngủ đi, tôi đi đây." Anh vừa nói vừa đứng dậy nhặc cái túi bước ra ngoài.
"Này, đừng đi." Hạ Ngưng Âm gấp đến độ chăn sắp tuột xuống giường, nay cô nằm viện đi lại bất tiện, anh chẳng ngó ngàng đến cô..., đợi cô hồi phục biết bao lâu, bỏ lỡ cơ hội lần này càng day dưa nhiều hơn.
Tư Khảm Hàn mắt điếc tai ngơ, bóng lưng hướng thẳng tới cánh cửa.
"Này! Tư Khảm Hàn đứng lại!" Hạ Ngưng Âm đi bước nhỏ gọi với sau lưng anh.
"Tiểu Âm!" Lăng Tuyên từ phòng bệnh nhân đi ra, kinh ngạc trước cảnh một sau một trước chơi trò đuổi bắt, vết thương Hạ Ngưng Âm chưa lành nên Lăng Tuyên lập tức đuổi theo.
"Tuyên ca." Hạ Ngưng Âm dừng bước, khuôn mặt đầy uất ức, thần sắc rối rắm "Anh ấy không chịu hủy ước, em nên làm gì bây giờ?"
Tư Khảm Hàn nghe được âm thanh của Lăng Tuyên cũng dừng bước, gương mặt anh tuấn hơi nghiêng quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.
"Hả?" Lăng Tuyên rất bất ngờ có thể nói là chưa lường trước đường Tư Khảm Hàn từ chối hủy ước, anh ta có lí do gì mà không chịu giải ước, ôm hông Hạ Ngưng Âm, cẩn thận đỡ về phòng"Tiểu Âm, anh ta có nói nguyên nhân không?"
"Không, anh ta chỉ nói không thể nào." Suy nghĩ lúc lâu, Hạ Ngưng Âm bổ sung: "Em cảm thấy anh ta rất hứng thú với người cho em tiền chuộc. . . . . . , tóm lại rất kì quái. "
"Vậy sao?" Lăng Tuyên ngưng đọng đôi đồng tử, tự lẩm bẩm, trái tim nảy sinh dự cảm xấu.
Bắt gặp bàn tay Lăng Tuyên đặt bên hông Hạ Ngưng Âm, đáy mắt Tư Khảm Hàn nồng đậm ý hận như con báo đen săn mồi.
Có lẽ hắn quá rỗi rãi khi xen vào chuyện của anh, hay anh nhân từ quá mức cho phép nên người khác mới hiểu nhầm ý tứ của anh?
Vẻ mặt nặng nề đi về phía trước, chẳng thương hoa tiếc ngọc kéo mạnh Hạ Ngưng Âm vào lòng.
"A! Ưmh. . . . . ." Hạ Ngưng Âm giật mình, vô tình chạm đến vết thương đau điếng.
Bị Tư Khảm Hàn đoạt người, Lăng Tuyên chưa kịp chuẩn bị, thấy Hạ Ngưng Âm kêu rân, nhíu đầu lông mày, cất giọng nhắc nhở: "Tư tổng, anh làm Tiểu Âm đau."
Tư Khảm Hàn bỏ lơ ngoài tai, tầm mắt lưu luyến trên người cô, cười như không cười nhìn Lăng Tuyên châm biếm: "Đã trễ thế này còn tới thăm bệnh nhân, bác sĩ Lăng thật có lòng."
Nghe ra hàm ý, Lăng Tuyên liền đáp trả: "Tiểu Âm là bạn của tôi đang bị thương cũng là bệnh nhân của tôi, tất nhiên tôi phải quan tâm, nay mới làm xong giải phẫu hơi không yên lòng nên mới ghé thăm."
Hạ Ngưng Âm bị kẹp ở giữa, ngây ngốc xoa cánh tay anh lôi kéo lúc nãy chẳng phát giác cuộc chiến của hai người đàn ông sắp nổ ra, bất giác trợn mắt với Tư Khảm Hàn một cái.
Cái nhìn của anh rất lạnh lùng lại rất cuốn hút đối phương, con ngươi hơi nheo, khuôn mặt hiện rõ hai chữ không vui, thế mà cô động tâm với vẻ đẹp này.
Lăng Tuyên thấy sắc mặt Tư Khảm Hàn ngày một tối sầm, nghĩ là có việc muốn giải quyết, "Nơi này là bệnh viện, có chuyện gì hãy về phòng trước, tránh làm ồn."
Dứt lời, Tư Khảm Hàn chế trụ hông Hạ Ngưng Âm, hai bóng lưng đi về phòng 502.
Hạ Ngưng Âm hằm hằm với anh, né tránh bàn tay to ngang eo, kéo theo Lăng Tuyên đi cùng.
Tư Khảm Hàn nhướng mày trước hành động của cô, kể cả sắc mặt lo lắng dành cho Lăng Tuyên.
Lăng Tuyên cẩn thận đặt cô lên giường, nhặt chăn đắp lên, tiếp đó ngồi cạnh mép giường, Tư Khảm Hàn trở lại chỗ bàn làm việc, bốn mắt đối nghịch nhau.
Yên tĩnh trong phòng trở nên dị thường, bọn họ cứ thế chia ra hai bên.
"Tư tổng, Tiểu Âm muốn giải ước, chúng ta nên nói về chuyện đó một chút." Lăng Tuyên đưa mắt sang Hạ Ngưng Âm, mở lời đánh vỡ sự trầm lặng.
"Tôi biết." Tư Khảm Hàn tiếp lời "Đồng thời tôi đã nói qua, muốn giải ước là không thể nào, đây là lần cuối cùng tôi lặp lại, hi vọng anh nhớ."
"Tại sao, Tư tổng, anh muốn dạng phụ nữ nào chẳng có, tại sao không bỏ qua Tiểu Âm?"
"Tôi thích." Tư Khảm Hàn bắt đầu giở thói thiếu gia: "Phụ nữ nào cũng như nhau, nhưng Hạ Ngưng Âm chỉ có một, không phải sao?"
Đúng vậy, Hạ Ngưng Âm chỉ có một, vị vua thống trị quân lính cũng chỉ có một, cho nên đâu thể thiếu quân tốt là cô.
Lời Tư Khảm Hàn nói làm anh không cách nào phản bác, tuy nhiên anh ta có ý gì? Tiểu Âm rất đặc biệt trong lòng anh tức là để ý Tiểu Âm cho nên mới không chịu giải ước?
Vầng trán Lăng Tuyên hiện vạch đen, lòng rối bời, trong đầu thoáng bao suy nghĩ, một câu cũng nói không ra, anh rất chán ghét cảm giác này.
Hạ Ngưng Âm đau lòng trước sự lo lắng Lăng Tuyên dành cho mình, vì cô mà anh phải khổ tâm, trước kia cũng vậy hễ có chuyện, anh còn nóng nảy hơn cả cô, ôm hết mọi rắc rối vào người, tự giải quyết êm xuôi để cô khỏi bận tâm, tận đáy lòng cảm thấy bản thân rất may mắn, chắc kiếp trước tốn rất nhiều hương nhan nên kiếp này mới có người bạn tốt như thế.
Hạ Ngưng Âm cô có phúc phần gì gặp được người như anh, trong khi bản thân lại không cách nào báo đáp lòng tốt đó, mọi chuyện liên quan đến cô anh rất nghiêm túc để tâm khiến cô không khỏi đau lòng vì anh, đồng thời, trái tim như được sưởi ấm.
Hạ Ngưng Âm nâng khóe môi anh đào, đưa tay vén mái tóc xuề xòa ngang trán anh, ánh mắt rất dịu dàng, mọi suy nghĩ đều đặt trong con ngươi.
Lăng Tuyên ngẩng đầu, cảm nhận được sự an ủi, đuôi lông mày giản nhẹ, cánh môi bạc mỉm cười, khóe mắt dịu dàng biến mất mọi âu lo.
Ném cái nhìn khinh miệt về bọn họ dám ngang nhiên trước mặt anh tình chàng ý thiếp, khiêu chiến tính nhẫn nại của anh sao? Nếu anh tức giận chắc chắn sẽ không rãnh rỗi nói đùa với bọn họ, nếu anh tức giận đã trực tiếp hành động, đây hẳn không phải là trò chơi đơn giản nữa.
Ưmh. . . . . . , ánh mắt nảy lên tia hung ác! Khóa chặt con ngươi trên đôi tay hai người họ tựa như muốn chặt đứt.
. . . . . . Đây mới là mấu chốt, cô thực sự mỏng manh sao? Mỏng manh đến dễ vỡ sao? Anh thế nào không biết?
Anh luôn có cảm giác cô rất quật cường mạnh mẽ, hễ ngước đến anh là hình viên đạn, liếc sang chỗ khác trở nên dịu dàng ôn nhu, anh thật muốn thấy được đôi mắt đó dành cho anh a, vậy mà cô dám dùng loại ánh mắt đó nhìn người đàn ông khác.
Cô là của anh, nhưng tâm tư trao cho người khác, đúng là nực cười, chính là đang làm nhục anh! Mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Nhận ra cỗ tà khí xẹt qua, Lăng Tuyên tinh ý ngước lên, đúng lúc Tư Khảm Hàn đang cúi đầu, thần sắc cùng động tác ăn khớp một dạng, không phải anh ta, chắc do anh quá nhạy cảm?
Lăng Tuyên dời tấm mắt sang Hạ Ngưng Âm, nhỏ nhẹ dò hỏi: "Tiểu Âm, trên khế ước có viết, nếu em muốn giải ước mà đối phương không đồng ý thì như thế nào?"
Khẽ mím môi, Hạ Ngưng Âm lắc đầu, thanh âm hơi tuyệt vọng "Lúc ấy em chưa nghĩ đến sự tình hôm nay nên không để ý lắm."Là cô quá sơ suất.
Tư Khảm Hàn không chịu giải ước, xem ra chỉ có thể đưa ra luật pháp, Lăng Tuyên thở dài"Tiểu Âm, em chịu lên tòa chứ?"
Hạ Ngưng Âm lập tức từ chối "Không còn biện pháp khác à? Chẳng lẽ phải bỏ qua? Em không cam lòng."
"Thật xin lỗi, lần này không giúp được em." Lăng Tuyên cúi đầu thất vọng, Tư Khảm Hàn không chịu giải ước anh cũng hết cách, Tư Khảm Hàn dư giã nhất là tiền, căn bản có tiền là có tất cả, nếu Tư Khảm Hàn chưa chịu hủy ước thì mọi chuyện đều theo ý anh ta.
"Đâu phải lỗi của anh." Hạ Ngưng Âm cười tự giễu, mấu chốt không nằm chỗ anh, mà ở tên thiếu gia kia! Hạ Ngưng Âm làm mặt lạnh với Tư Khảm Hàn.
Tư Khảm Hàn bị gạt sang một bên, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngắm bọn họ, vô tình chạm mắt với Hạ Ngưng Âm trong không trung, nhíu mày khóe miệng nâng lên nét cười lạnh, châm chọc hỏi: "Còn phải lên tòa án?"
"Khỏi." Hạ Ngưng Âm hừ lạnh, này đang móc cô.
Nghe xong, Tư Khảm Hàn hài lòng từ ghế đứng dậy, thân thể cường tráng hơi biếng nhác tản ra khí lạnh theo từng bước chân tới gần họ.
Tâm tình Hạ Ngưng Âm bắt đầu trầm xuống, cảnh giác với con người nồng đậm bắn về cô.
Ánh mắt cảnh cáo ném tới Lăng Tuyên làm anh nhạy bén lướt sang Hạ Ngưng Âm, hai quả đấm nắm chặt có ý định vung vào mặt Tư Khảm Hàn.
Tư Khảm Hàn đi xuyên qua Lăng Tuyên đến bên giường Hạ Ngưng Âm, ngón tay thon dài chế trụ chiếc cằm nhọn khiến cô đối mặt anh, thanh âm vừa nhẹ vừa dịu dàng, lộ ra cỗ mị hoặc đầu độc lòng người: "Tôi đã nhắc nhở cô nên nhớ thân phận của mình, nhưng cô dám cùng người ngoài khiêu chiến giới hạn của tôi! Cô biết không? Tôi tùy thời có thể khiến hắn ta bàn tay trắng, đến lúc đó, cô nghĩ thử hắn ta còn dám mở lòng từ bi?"
"Anh!" Hạ Ngưng Âm bất ngờ trợn to mắt, lãnh giọng hỏi: "Anh uy hiếp tôi?"
Anh phát hiện vẻ mặt lấy lòng của cô ngay lúc này đã biến mất, đây mới là chân tướng con mèo nhỏ tức giận khiến người khác mở rộng tầm mắt.
Tư Khảm Hàn nguội lạnh nghiêng đầu áp sát tai cô, tiếp tục nhỏ giọng êm ái: "Ưmh, nào phải a, tôi đây thật lòng quan tâm cô mà thôi, dầu gì trí nhớ cô rất kém, nói đâu quên đó, giỏi nhất là quên lời tôi dặn."
Giọng điệu như oán trách tiếc rằng lọt vào tai Hạ Ngưng Âm trở nên lạnh lẽo lạ thường, anh chính là đang đe dọa cô mà!
Ngay tức khắc Hạ Ngưng Âm phát cáu, anh có ý gì, cho rằng thế giới đảo xoay do anh quyết định chắc? Anh nghĩ như thế nào liền như thế đó, muốn phá hủy Lăng Tuyên liền làm được à? Dù anh có tiền tài vật chất cũng không có khả năng.
Hạ Ngưng Âm lườm anh, châm chọc nói: "Tại sao? Chẳng lẽ anh nghĩ mình tài giỏi đến mức muốn làm gì thì làm sao?"
"Tôi luôn là như vậy! Có ý kiến?" Vẻ mặt Tư Khảm Hàn không biểu cảm, giọng điệu thản nhiên.
"Anh. . . . . ." Đối với người thiếu lý lẽ này, Hạ Ngưng Âm trợn tròn mắt, nói không nên lời.
Tư Khảm Hàn liếc nhìn xanh cả mặt, tận đáy lòng Lăng Tuyên nổi lên cơn đố kỵ bất chợt cánh môi bạc ngậm lấy đôi môi anh đào, bàn tay đặt lên bộ ngực của cô, tròng mắt khiêu khích quét tới Lăng Tuyên hàm ý tuyên bố chủ quyền, đồng thời cảnh cáo Lăng Tuyên, người phụ nữ mà hắn để ý là do anh bỏ tiền mua về, bất cứ lúc nào đều mặc anh chơi đùa, đây là người phụ nữ của riêng Tư Khảm Hàn, Lăng Tuyên hắn cần phải nhớ điều này.
"Ưmh. . . . . ." Hạ Ngưng Âm bị anh xấm chiếm khoang miệng, khóe mắt quét qua Lăng Tuyên trở nên thồng khổ, khuôn mặt nhỏ nhắn chất chứa cái buồn man mác, nhất thời liều mạng giãy giụa, tại sao anh có thể vũ nhục cô trước mặt bằng hữu khiến cô khốn đốn như vậy.
Thả cô ra, Tư Khảm Hàn chẳng làm gì nữa, chỉ để Lăng Tuyên tự nhận thức mối quan hệ giữa hai người bọn họ đến thời điểm dừng lại, huống chi, bộ dáng đắm chìm dục vọng mê người của cô, anh đời nào để người thứ hai nhìn thấy.
Tư Khảm Hàn lạnh lùng bắt đầu trổi dậy, ngước mắt xuống: "Nếu không thể giải ước thì cô vẫn là người của tôi, về sau không có việc gì chớ cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ, tôi không thích." Lời của anh nói là cho Hạ Ngưng Âm nghe, đồng thời cảnh cáo Lăng Tuyên đến gần cô.
Dứt lời, chẳng thèm ngó ngàng tới bọn họ, tự lấy tài liệu thong thả bỏ đi, chuyện giải ước đến đây kết thúc.
Rởi khỏi bệnh viện, Tư Khảm Hàn liên lạc cho Hạ Khê Bách, gương mặt lạnh lùng đúng vớ tên lại nở rộ nụ cười bất cần, điện thoại vừa kết nồi liền đi thẳng vào vấn đề: "A, khi người phụ nữ yêu người đàn ông là như thế nào?"
Hạ Khê Bách nhận điện thoại, nghe lời Tư Khảm Hàn nói, tí xíu tưởng mình nghe nhầm, Hàn đang hỏi cái vần đề gì đây, động vật máu lạnh luôn xem tình cảm là nhàm chán dám phá lệ hỏi anh loại văn chương hoa lá đó sao, thật thú vị nha "Cậu hỏi làm chi?"
"Trả lời."
Hạ Khê Bách không biết anh rốt cuộc muốn giở trò gì, xoa mái tóc màu khói, có phần bất đắc dĩ: "Cái này chia thành nhiều trường hợp, vài ba lời khó nói hết."
"Tóm tắt." Tư Khảm Hàn mất kiên nhẫn.
Hạ Khê Bách hơi phát điên, đây là thái độ nhờ vã à? Rõ ràng đang uy hiếp người ta, đổi lại là người khác, anh lập tức mắng vào mặt, tuy nhiên với Tư Khảm Hàn thì anh chịu trận, ai bảo thế lực anh ta vô cùng mạnh mẽ.
Bất luận ở phương diện nào Hạ Khê Bách anh đều thất bại trước người đàn ông này, quả thực Tư Khảm Hàn rất hoàn mỹ, dien dan le quy don ông trời quá mức yêu thương anh ta, đem những thứ tốt nhất ban tặng cho anh ta, vì vậy anh đã nhiều lần oán giận ông trời không công bằng với anh suốt hai mươi năm qua.
Trong đầu chợt lóe tia gian tà khiến Hạ Khê Bách cười ma mị, hiếm khi có dịp Tư Khảm Hàn mù quáng, thôi thì để anh lên mặt dạy dỗ anh ta một tí.
Hạ Khê Bách bắt đầu bày binh bố trận: "Cách thứ nhất: trực tiếp ra tay thì chiếm được lợi thế, cứ kéo cô ấy lên giường ăn trước, sau đó từ từ bồi dưỡng tình cảm, lấy khung cảnh lãng mạn mà tấn công, khiến cô ấy đắm chìm vào thế giới ngọt ngào, luôn xem cô ấy là công chúa, cậu cũng biết, đàn bà rất thích sống trong truyện cổ tích, cứ mong đợi có bạch mã hoàng tử đến rước mình, dù cho đó là chuyện lừa gạt con nít."
Tư Khảm Hàn hơi ớn lạnh, cứ nghĩ đó là lời nói nhảm, chủ động cúp máy cứ thế phá hỏng mọi kế hoạch Bách thiếu gia.
Anh hoàn toàn nghe không hiểu lời của Hạ Khê Bách, nhưng anh dám khẳng định không bao giờ dùng phương pháp ghê tởm đó, vời tình cảnh hiện tại, đoán chừng một năm sau cũng khó đạt mục đích, anh đã đem Hạ Ngưng Âm lên giường, cũng chưa nhìn ra cô yêu anh. (yêu dồi tại a chưa bk thôi ^^)
Anh phải dùng phương pháp hữu hiệu hơn khiến Hạ Ngưng Âm yêu anh, theo anh biết khi người phụ nữ yêu thật lòng sẽ mất đi bản thân mình, thậm chí có thể hy sinh vì đối phương, trái ngược anh càng muốn xem con mèo nhỏ dùng ánh mắt sáng ngời như ngôi sao nhìn anh một cách dịu dàng ôn nhu, có vậy mới làm anh cảm thấy kích thích, đó mời là mục đích cuối cùng của anh.
Tư Khảm Hàn quay mặt nhìn lên bệnh viện, Hạ Ngưng Âm, em phải yêu tôi, dù sao, đây là lần đầu tiên tôi có ham muốn người thỏa mãn dục vọng của tôi yêu tôi, em không nên làm tôi thất vọng, lỡ không may tôi hài lòng rồi sẽ nảy sinh lòng thương hại thả em đi.
Kể từ khi Tư Khảm Hàn biến mất, Lăng Tuyên vẫn duy trì tư thế bất động, mãi đến lúc Hạ Ngưng Âm kêu anh giật mình.
"Tuyên ca. . . . . . ." Sắc mặt Hạ Ngưng Âm rất lúng túng, chẳng biết nói gì hơn ngoài vành mắt ngày một đỏ hoe, âm thanh nhỏ nhẹ: "Anh cảm thấy em rất ti tiện đúng không? Rất bẩn thỉu? Là người phụ nữ tùy thời cho người ta phát tiết?"
Lời của cô lọt vào tai Lăng Tuyên, rốt cuộc anh cũng hồi phục tinh thân, thật ra người bị thiệt thòi nhất là cô, anh thế nào lại dùng ánh mắt đó nhìn cô, khiến gia tăng thêm phiền não cho cô.
Vòng tay ôm cô vào lòng, giọng điệu an ủi: "Anh chưa nói, em ở đây đoán mò, bẩn thỉu là cái gì? Còn nhiều từ ngữ hay khác em cứ nói để bản thân dễ chịu hơn chứ, anh đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng, do anh rời xa em khiến em chịu nhiều uất ức, Tiểu Âm, anh xin lỗi."
"Em cũng vậy cảm thấy bản thân rất đáng xấu hổ, bởi vì đồng tiền đem bản thân đi bán, còn chưa bẩn thỉu sao?" Hạ Ngưng Âm mũi cay xè .
"Tiểu Âm không phải vì tiền, mà vì gia đình, biết không? Em làm việc cao cả như vậy, sao phải hổ thẹn?" Đem lấy cô nhẹ nhàng đẩy ra, nghiêm túc nói: "Tiểu Âm, bất luận người ngoài nhìn em thế nào, em cũng nên đề cao bản thân mình, biết chưa?"
"Vâng." Ngữ điệu khàn khàn đáp.
Lăng Tuyên thở dài trong im lặng, ánh mắt tràn đầy sự áy náy nhìn Hạ Ngư Âm, một cô gái ngây thơ trong sáng, thiếu chút nữa bị Tư Khảm Hàn phá hủy đi tất cả, bắt đầu hoài nghi bản thân, tai ương từ đầu đến cuối đều ặp vào cô, anh đâu nhẫn tâm khiến cô thêm khổ sỡ nữa.
Thấy thần sắc Hạ Ngưng Âm khá hơn, đây mới là Tiểu Âm anh quen, mọi lo lắng theo cơn gió cuốn đi, Lăng Tuyên nhẹ thả lỏng người: "Tiểu Âm, dù cho có như thế nào em vẫn là em, đáp ứng với anh, truyen duoc dang tai dien dan le quy don bất cứ khi nào luôn phải sống đúng bản thân mình, được không? Bởi vì một Tiểu Âm mạnh mẽ mời có thể chống chọi lại kẻ thù!"
Hạ Ngưng Âm hun hun cái mũi tỏ ra không vui: "Anh nha, khó tránh cảm xúc lẫn lộn, hở tí là nổi giận..., em sẽ không đem chuyện để trong lòng, hơn nữa chút chuyện nhỏ này có thể đánh bại được em thì tên em đã viết ngược lại rồi."
"Ha ha." Lăng Tuyên cười sảng khoáng, nụ cười vừa thu bắt đầu ra vẻ bác sĩ nghiêm khắc: "Về sau chớ bày bộ mặt đó cho anh xem, anh không chịu nổi."
"Sẽ á..., sẽ á..., nhanh đi ngủ đi, hiện tại đã mấy giờ?" Hạ Ngưng Âm lệnh đuổi người.
"Được, ngày mai anh quay lại thăm em." Lăng Tuyên cười nói.
Dõi theo bóng lưng anh, sờ sờ lỗ mũi, đôi mắt xếch híp lại, Tư Khảm Hàn anh thật là quá đáng, anh làm khó tôi, đừng trách tôi để anh sống yên tĩnh, không phải anh kêu tôi chuyển chỗ ở sao, tôi cứ ở lì đấy, anh làm gì tôi? Bằng không, mọi uất ức của cô đều vô ích, đừng tưởng rằng Hạ Ngưng Âm này dễ xem thường .
Từ ngày đó Tư Khảm Hàn mất tăm biệt tích, Lăng Tuyên có bận rộn đến đâu đều dành thời gian chạy qua xem cô, sợ cô nhàm chán còn chuẩn bị mấy bộ phim cô thích.
Trải qua mấy ngày tịnh dưỡng, vết thương trên lưng đã đóng mài, có thể thuận tiện đi lại, tuy nhiên động tác không thể dùng sức.
Nhân viên bên Tư thị đã hẹn cô cả tuần, thời khắc trọng điểm lấy đơn đặt hàng, cô lại đột nhiên xin nghỉ, thiếu chút nữa hại Lưu Kinh Lý tức chết, nhưng hay tin cô bị bệnh hơn nữa ngày đó ở tập đoàn Tư thị biểu hiện rất chuyên nghiệp, Lưu Kinh Lý mới nhắm mắt làm ngơ, vả lại, Tư thị vốn rất cẩn thận mọi dự án, có gấp gáp cũng chẳng lợi ích gì.
Hạ Ngưng Âm là người có lỗi suy nghĩ phóng khoáng, nếu mọi chuyện không thể cải biến, cô cũng không thể cưỡng cầu, chi bằng để bản thân thoải mái hưởng thụ.
Nhàn nhã tự tại mấy ngày, xế chiều hôm nay phải xuất viện, cô sớm thu dọn đồ đạc, Lăng Tuyên hấp tấp tiễn cô lên xe, sau đó trở về có ca giải phẫu.
Hạ Ngưng Âm ngồi lên xe liền có tiếng chuông vang, khóa chặt chân mày, kể từ lúc dính líu đến Tư Khảm Hàn, dien dan le quy don cô vẫn chưa dám đối mặt với Phong Hàm Niệm, do Tư Khảm Hàn ăn nói quái dị khiến cô cảm thấy Phong Hàm Niệm và Tư Khảm Hàn hơi mập mờ, quan trọng hơn là Phong Hàm Niệm biết chuyện cô cùng Tư Khảm Hàn rồi mà cứ làm ngơ mắt nhắm mắt mở.
Với lại cô và Phong Hàm Niệm đều cùng Tư Khảm Hàn làm chuyện kia, thậm chí có cảm giác hai chị em dùng chung một chồng, nghĩ tới đây, thân thể lập tức ớn lạnh, cánh tay liền nổi da gà.
Tưởng tượng mãi là tưởng tượng, còn chưa chứng thực, vì vậy bất luận thế nào vẫn nên nhận điện thọai.
"Tại sao lâu như thế mới nghe điện thoại? !" Giọng nói Phong Hàm Niệm hàm ý lên mặt, đem mọi oán trách biểu hiện rõ ràng.
Hạ Ngưng Âm bất ngờ trước tính tình của cô, hơi e ngại giải thích: "Tớ để trong túi xách nên không nghe thấy."
"Oh." Một lúc lâu Phong Hàm Niệm mới hỏi: "Cả tuần nay cậu đi đâu? Tớ kím cậu mãi?"
"Cái đó. . . . . . Trong nhà có chút chuyện." Ngày đó ở Tư thị cô nhớ mãi ánh mắt của Hàm Niệm, để cô không suy nghĩ lung tung nên Hạ Ngưng Âm đành nói dối.
Phong Hàm Niệm không biết có tin hay không, mà không truy cứu, lời nói xoay chuyển: "Nghe nói Tuyên ca đã trở về? Cậu biết chứ?"
"Hả? Ừ, biết, cậu gặp anh ta chưa?"
"Hôm bữa ở Tư thị đã nhìn thấy từ xa, lúc ấy tớ cứ ngỡ mắt mình kém." Phong Hàm Niệm đổi thái độ ngay, giọng điệu giống như thường ngày thoải mái cùng Hạ Ngưng Âm trò truyện
"Oh." Hạ Ngưng Âm chưa kịp thích ứng chỉ có thể cười gượng.
"Khi nào có thời gian hẹn nhau ăn cơm." Phong Hàm Niệm đề nghị.
"Tốt." Hạ Ngưng Âm nhỏ tiếng "Chủ nhật đi, Tuyên ca rất bận chỉ cuối tuần mới rãnh."
"Ha ha, biết rõ thế à, tình cảm của hai người vẫn tốt như vậy." Phong Hàm Niệm cười cười "Được, cứ quyết định vậy đến lúc đó định giờ giấc."
Hàn huyên mấy câu liền ngắt kết nối.
Phong Hàm Niệm lập tức biến sắc, ném điện thoại vào tường, đôi mắt đẹp nhướng lên, Hạ Ngưng Âm một lần lại một lần lừa gạt cô.
Ánh mắt lộ ra một tia chán ghét, đây là cô nhờ thám tử điều tra dùm, toàn bộ đều là ảnh Hạ Ngưng Âm, còn nam chính có tới hai người.
Cười lạnh ra mặt, cô cứ tưởng Hạ Ngưng Âm thanh cao lắm, quay đầu lại là vì tiền đem thân thể mình đi bán, ban đầu cô không định làm chuyện này, nhưng ai bảo Tư Khảm Hàn giống như rất quan tâm Hạ Ngưng Âm, cớ sao anh lại cho phép Hạ Ngưng Âm tự tiện ra vào phòng ốc của anh, theo cô biết đây là lần đầu tiên, Tư Khảm Hàn đưa tình nhân về nhà, điểm này chứng tỏ trong lòng anh, Hạ Ngưng Âm rất không tầm thường.
Do tình thế bắt buộc! Anh là người đàn ông duy nhất mới xứng đáng với cô, cô muốn có anh, Tư Khảm Hàn là của cô! Ai làm cho Tư Khảm Hàn rung động đều đáng bị diệt trì, bất cứ giá nào cũng phải lấy được Tư Khảm Hàn.
Chủ nhật sao? Đúng là ngày tốt.
Bên Tư Khảm Hàn, sau khi trở về cất đồ tươm tất, ngửi mùi thuốc khử trùng nồng nặc trên cơ thể mới phát hiện cả ngày ở bệnh viện chưa tắm liền đi thẳng đến phòng lấy quần áo đi tắm.
Hạ Ngưng Âm đóng cửa phòng tắm, treo quần áo bên cạnh bồn rửa mặt, cầm khăn đi vào nhà tắm mới phát hiện một người toàn thân trần trụi như nhộng đang nằm ngủ trong bồn tắm. (chắc phòng tắm có chia ra một bên tắm một bên đi vệ sinh ấy)
"A ——! ! !" Bất thình lình Hạ Ngưng Âm thét chói tai, mái tóc dài che khuất nên cô không thấy rõ mặt đối phương, nhưng hình dáng thì chắc chắn là người đàn ông, ngay lập tức theo phản xạ lấy khăn tắm quấn quanh cơ thể.
Hạ Khê Bách nghe có âm thanh liền thức giấc, đôi mắt quyến rũ cương tỉnh không mang vẻ uể oải mới thức dậy chuyển sang cô.
Thấy Hạ Ngưng Âm mới hạ cảnh giác khóe môi mỉm cười xấu xa, bàn tay đặt ở thắt lưng vặn vẹo, không nhanh không chậm mà nói: "A, thì ra là cô?"
Hạ Ngưng Âm biết là người quen lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng là người chết, hù dọa cô.
Từng gặp qua một lần nên cô nhận ra anh ngay, không phải cô nhớ dai, mà có loại người chỉ dùng hình dáng để đối phương nhớ hoài không quên.
"Sao anh ở chỗ này?" Hạ Ngưng Âm mặc quần áo vào, rời khỏi phòng tắm, đến trên giường ngồi bĩu môi, mắt không chớp nhìn người đàn truyen duoc dang som nhat tai dien dan le quy don ông nửa trên hở nửa dưới che tấm khăn mỏng, phải thừa nhận vóc dáng anh rất chuẩn, cơ bụng bền chắc chẳng thừa tí mỡ, toàn thân màu đồng rắn rỏi, đúng là hoàn mỹ hơn cả hoàn mỹ.
Hạ Khê Bách vừa đi ra thấy cô mắt to mắt nhỏ dán chặt vào anh, cười giảo hoạt nhắc nhở "Này này, tuy nói thân thể tôi đẹp không tỳ vết, nhưng dầu gì cô cũng là phụ nữ, đừng dùng biểu hiện gặp dịp thì chơi đó, nên dè dặt một chút mới đúng là người Trung Quốc chứ? Cô nghĩ xem với ánh mắt đói khác ấy là chuyện gì xảy ra?"
"Anh đúng là không thể nói lý! Thích là chuyện của anh, tôi đây không thích, tóm lại, tôi muốn giải ước!" Hạ Ngưng Âm bực tức cải lại.
Tư Khảm Hàn dựa lưng vào ghế, Hạ Ngưng Âm đang bốc lửa ngược lại anh rất điềm tỉnh, cũng rất lạnh nhạt "Lăng Tuyên thay cô chuộc thân? Sau đó, cô leo lên giường trả nợ cho hắn hay là hắn cao cả chuộc cô để cưới cô?"
Dám rời khỏi anh leo lên giường người khác, cô to gan lắm, anh có cho phép chưa?
Ngay cả anh cũng không phát giác trong giọng nói xen lẫn ghen tuông, Hạ Ngưng Âm đang nổi lửa càng không phát hiện, bởi nên cô mãi là người bất cẩn.
"Chuộc thân!" Đôi mắt đẹp Hạ Ngưng Âm trừng trừng, hằm hằm với anh, mới nói cái gì hả! Sỉ nhục! Sỉ nhục triệt để! Ở thời cổ đại nô tì còn chuộc thân được, chứ ý tứ của anh coi cô là kỹ nữ nhờ đến đàn ông chuộc thân giúp họ mua vui!
"Anh nói nhăng nói cuội cái gì đó? Làm ơn tôn trọng tôi! Chúng tôi đâu phải loại quan hệ đó, chúng tôi là bạn tốt, đừng có nghĩ ai cũng xấu xa như anh!"
"Vậy à?" Tư Khảm Hàn bày ra bộ dáng bừng hiểu, ngữ điệu cợt nhã: "Bây giờ là bạn tốt, giây kế tiếp là tình nhân, không phải sao? Chẳng hạn cô đã bán thân cho tôi, buổi sáng tỏ ra thanh cao, buổi tối liền nằm trên giường tôi rên rỉ, ai biết trước được?"
"Anh ——! Tư Khảm Hàn! Anh vừa vừa phải phải thôi nha! Đâu phải chuyện của anh! Tôi đơn giản là hủy ước mắc gì lôi cả đống chuyện ra sỉ vả tôi!"
Đôi con ngươi Tư Khảm Hàn nồng đậm, khinh thường hừ lạnh ra tiếng "Tôi chỉ đang tò mò trừ cái thân thể bị tôi chơi qua, còn có cái nào đáng để hắn lấy hai mươi triệu chuộc cô."
Tư Khảm Hàn cay độc nói khiến cô hết đường trả lời, Hạ Ngưng Âm nguội lạnh đáp "Chuyện không can dự tới anh, thương nhân nên quan tâm là lợi ích, chớ nhọc anh phí tâm."
"Nói hay lắm!" Tư Khảm Hàn vỗ tay tỏ ra tán thưởng cô, vuốt cằm ý bảo, "Riêng tôi thì ngoài lợi ích ra còn thêm công cụ tình dục, hay cô đang nhắc nhở tôi nên thực hiện nghĩa vụ sao?"
Vòng qua vòng lại cứ chối bỏ cái vấn đề của cô, Hạ Ngưng Âm thêm đau đầu"Tư Khảm Hàn, anh đứng đắn tí đi đang nói chuyện đàng hoàng chớ kéo thêm chuyện khác."
"Có gì đáng nói? Tôi nghĩ giải ước. . . . . . . , không đời nào!" Tư Khảm Hàn lạnh nhạt cất giọng: "Đây là đáp án của tôi! Quyết không thay đổi!"
Hạ Ngưng Âm lười đôi co cùng anh, một mực đáp trả: "Anh đang làm trái khế ước! Tôi làm theo khế ước, về phần anh cố chấp, thật xin lỗi tôi đành chịu! Bất kể thế nào ngày mai tôi phải giải ước với anh!"
"Chuyện đó khó theo ý cô." Tư Khảm Hàn có ý tốt nhắc nhở "Nếu tôi chưa chấp thuận, cô giải ước với ai?"
"Dù có lên tòa án tôi vẫn sẵn lòng!"
"Hừ!" Tư Khảm Hàn tỏ ý khinh thường "Hẳn là không!"
"Đừng kết luận sớm!" Hạ Ngưng Âm phát giác cô đang bị anh làm ảnh hưởng.
Thật cứng đầu, anh rất muốn chụp một bức ảnh làm kỉ niệm, đáng tiếc lắc đầu vài cái, ngẩng đầu ngó Hạ Ngưng Âm, Tư Khảm Hàn tự nhiên mở lời: "Tôi biết cô sẽ không dại dột đem chuyện bán thân phơi bày cho giới công chúng chiêm ngưỡng! Dầu gì, cảm giác bị soi mói đâu dễ chịu."
"Người ta nghĩ thế nào tôi mặc kệ, miệng thiên hạ không cần quản! Họ thế nào đâu ăn thua tới tôi!" Hạ Ngưng Âm lần nữa nổi cơn thịnh nộ.
Đưa ra ý kiến cực đoan cỡ nào đều đổi lại biểu tình sộng của cô! Tư Khảm Hàn cười lạnh, tròng mắt ngự trị sự sắc sảo, khóe mắt trìu mến dán chặt Hạ Ngưng Âm.
Nhưng rất nhanh, Tư Khảm Hàn thu hồi ánh mắt, phác họa khóe miệng một đường thẳng, thuận miệng hỏi tới: "Vậy luôn? Là ai từng nói không muốn người khác biết quan hệ với tôi ? Là ai từng nói sợ ảnh hưởng đến cuộc sống sau này?"
Trái tim Hạ Ngưng Âm đập chệch nửa nhịp, lời anh nói là sự thật, cô chỉ nhất thời phóng đại cho thỏa miệng nhưng đều dối lòng, mà nếu cô có cách nghĩ ấy, cô sẽ sống tự tại hưn đồng nghĩa mất đi rất nhiều người thân.
Lỡ phóng lao đành theo lao, Hạ Ngưng Âm tiếp tục làm trái lương tâm: "Là bạn bè chắc chắn sẽ cảm thông cho tôi, còn không cũng chẳng còn ý nghĩa."
Dối trá, lần đầu tiên trong mắt cô tồn tại thứ đen tối này, con ngươi Tư Khảm Hàn không hờn không giận khóa chặt, truyen duoc dang tai dien dan le quy don lá gan càng lúc càng lớn, dám gạt anh! Vì Lăng Tuyên, vì một thằng đàn ông khác quay sang lừa anh! Anh ghi nhớ!
Đôi mắt Tư Khảm Hàn lạnh lùng cực điểm, cúi đầu hồi lâu chậm rãi lên tiếng "Cô mặc kệ còn ba cô thì sao? Cô đã hỏi qua ý kiến của ông? Con gái bảo bối của mình bị người ta bêu rếu khắp nơi, cảm thụ của ông thế nào?"
Hạ Ngưng Âm hết đường lui, cô đâu thể quên sự tồn tại của ba Hạ, vạn bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách, nếu anh vui vẻ đáp ứng hà tất ra nông nỗi này?
Tư Khảm Hàn nhướng mày đắc ý "Chẳng lẽ cô bỏ lơ cả cha cô chả thèm suy xét lại? Huống chi, tôi với cô đã định sẵng kết cục, muốn giữ thân trong sạch là chuyện nhảm nhí, đã có mở đầu, về sau còn để ý cái gì?"
Hạ Ngưng Âm vốn đang cau có, anh còn kích thích, đây tính gì? Chung quy mọi cảm xúc tốt đẹp hôm nay đều bị biến mất, hại cô tin lời Lam Nguy nói lúc trước là thật, Tư Khảm Hàn so với tưởng tượng ghê tởm hơn nhiều.
Ném cái lườm cho anh, cắn răng nghiến lợi: "Câm miệng! Anh nói hay lắm, nếu chẳng do anh, hôm nay tôi phải khổ não với mớ vấn đề này!"
Tư Khảm Hàn vuốt lỗ mũi hơi e ngại, bảo anh câm miệng à? Cảm giác mới lạ cô đem lại cho anh không ít, về phần công bằng anh nên để cô thử qua cảm giác này.
"Cuối cùng anh muốn thế nào mới bằng lòng hả? !"
Tư Khảm Hàn lắc đầu có ý không trả lời thành công khơi lên cơn giận trong cô, trái ngược anh rất vui vẻ có tâm tình muốn hát, phải thừa nhận anh cực kì thích khuôn mặt cô phản kháng, loại cảm giác đó rất tuyệt, khiến bản thân vô cùng sung sướng.
Hạ Ngưng Âm ngồi thừ đó riết phát mệt, chịu đựng đau nhức tiếp tục nói:"Hỏi anh đấy."
Một tay nhàn nhã chống cằm chăm chú nhìn đôi mắt trong suốt của cô, Tư Khảm Hàn giả vờ vô tội tay kia gõ vào bàn, aizz tạm thời bỏ qua cho cô.
"Anh trả lời!" Hạ Ngưng Âm lập tức nổi đóa, cô đâu rãnh rỗi chơi đùa với anh.
"Khỏi nói. Không thể nào!" Khẩu khí chắt nịch"Ai, khuya rồi, cô ngủ đi, tôi đi đây." Anh vừa nói vừa đứng dậy nhặc cái túi bước ra ngoài.
"Này, đừng đi." Hạ Ngưng Âm gấp đến độ chăn sắp tuột xuống giường, nay cô nằm viện đi lại bất tiện, anh chẳng ngó ngàng đến cô..., đợi cô hồi phục biết bao lâu, bỏ lỡ cơ hội lần này càng day dưa nhiều hơn.
Tư Khảm Hàn mắt điếc tai ngơ, bóng lưng hướng thẳng tới cánh cửa.
"Này! Tư Khảm Hàn đứng lại!" Hạ Ngưng Âm đi bước nhỏ gọi với sau lưng anh.
"Tiểu Âm!" Lăng Tuyên từ phòng bệnh nhân đi ra, kinh ngạc trước cảnh một sau một trước chơi trò đuổi bắt, vết thương Hạ Ngưng Âm chưa lành nên Lăng Tuyên lập tức đuổi theo.
"Tuyên ca." Hạ Ngưng Âm dừng bước, khuôn mặt đầy uất ức, thần sắc rối rắm "Anh ấy không chịu hủy ước, em nên làm gì bây giờ?"
Tư Khảm Hàn nghe được âm thanh của Lăng Tuyên cũng dừng bước, gương mặt anh tuấn hơi nghiêng quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.
"Hả?" Lăng Tuyên rất bất ngờ có thể nói là chưa lường trước đường Tư Khảm Hàn từ chối hủy ước, anh ta có lí do gì mà không chịu giải ước, ôm hông Hạ Ngưng Âm, cẩn thận đỡ về phòng"Tiểu Âm, anh ta có nói nguyên nhân không?"
"Không, anh ta chỉ nói không thể nào." Suy nghĩ lúc lâu, Hạ Ngưng Âm bổ sung: "Em cảm thấy anh ta rất hứng thú với người cho em tiền chuộc. . . . . . , tóm lại rất kì quái. "
"Vậy sao?" Lăng Tuyên ngưng đọng đôi đồng tử, tự lẩm bẩm, trái tim nảy sinh dự cảm xấu.
Bắt gặp bàn tay Lăng Tuyên đặt bên hông Hạ Ngưng Âm, đáy mắt Tư Khảm Hàn nồng đậm ý hận như con báo đen săn mồi.
Có lẽ hắn quá rỗi rãi khi xen vào chuyện của anh, hay anh nhân từ quá mức cho phép nên người khác mới hiểu nhầm ý tứ của anh?
Vẻ mặt nặng nề đi về phía trước, chẳng thương hoa tiếc ngọc kéo mạnh Hạ Ngưng Âm vào lòng.
"A! Ưmh. . . . . ." Hạ Ngưng Âm giật mình, vô tình chạm đến vết thương đau điếng.
Bị Tư Khảm Hàn đoạt người, Lăng Tuyên chưa kịp chuẩn bị, thấy Hạ Ngưng Âm kêu rân, nhíu đầu lông mày, cất giọng nhắc nhở: "Tư tổng, anh làm Tiểu Âm đau."
Tư Khảm Hàn bỏ lơ ngoài tai, tầm mắt lưu luyến trên người cô, cười như không cười nhìn Lăng Tuyên châm biếm: "Đã trễ thế này còn tới thăm bệnh nhân, bác sĩ Lăng thật có lòng."
Nghe ra hàm ý, Lăng Tuyên liền đáp trả: "Tiểu Âm là bạn của tôi đang bị thương cũng là bệnh nhân của tôi, tất nhiên tôi phải quan tâm, nay mới làm xong giải phẫu hơi không yên lòng nên mới ghé thăm."
Hạ Ngưng Âm bị kẹp ở giữa, ngây ngốc xoa cánh tay anh lôi kéo lúc nãy chẳng phát giác cuộc chiến của hai người đàn ông sắp nổ ra, bất giác trợn mắt với Tư Khảm Hàn một cái.
Cái nhìn của anh rất lạnh lùng lại rất cuốn hút đối phương, con ngươi hơi nheo, khuôn mặt hiện rõ hai chữ không vui, thế mà cô động tâm với vẻ đẹp này.
Lăng Tuyên thấy sắc mặt Tư Khảm Hàn ngày một tối sầm, nghĩ là có việc muốn giải quyết, "Nơi này là bệnh viện, có chuyện gì hãy về phòng trước, tránh làm ồn."
Dứt lời, Tư Khảm Hàn chế trụ hông Hạ Ngưng Âm, hai bóng lưng đi về phòng 502.
Hạ Ngưng Âm hằm hằm với anh, né tránh bàn tay to ngang eo, kéo theo Lăng Tuyên đi cùng.
Tư Khảm Hàn nhướng mày trước hành động của cô, kể cả sắc mặt lo lắng dành cho Lăng Tuyên.
Lăng Tuyên cẩn thận đặt cô lên giường, nhặt chăn đắp lên, tiếp đó ngồi cạnh mép giường, Tư Khảm Hàn trở lại chỗ bàn làm việc, bốn mắt đối nghịch nhau.
Yên tĩnh trong phòng trở nên dị thường, bọn họ cứ thế chia ra hai bên.
"Tư tổng, Tiểu Âm muốn giải ước, chúng ta nên nói về chuyện đó một chút." Lăng Tuyên đưa mắt sang Hạ Ngưng Âm, mở lời đánh vỡ sự trầm lặng.
"Tôi biết." Tư Khảm Hàn tiếp lời "Đồng thời tôi đã nói qua, muốn giải ước là không thể nào, đây là lần cuối cùng tôi lặp lại, hi vọng anh nhớ."
"Tại sao, Tư tổng, anh muốn dạng phụ nữ nào chẳng có, tại sao không bỏ qua Tiểu Âm?"
"Tôi thích." Tư Khảm Hàn bắt đầu giở thói thiếu gia: "Phụ nữ nào cũng như nhau, nhưng Hạ Ngưng Âm chỉ có một, không phải sao?"
Đúng vậy, Hạ Ngưng Âm chỉ có một, vị vua thống trị quân lính cũng chỉ có một, cho nên đâu thể thiếu quân tốt là cô.
Lời Tư Khảm Hàn nói làm anh không cách nào phản bác, tuy nhiên anh ta có ý gì? Tiểu Âm rất đặc biệt trong lòng anh tức là để ý Tiểu Âm cho nên mới không chịu giải ước?
Vầng trán Lăng Tuyên hiện vạch đen, lòng rối bời, trong đầu thoáng bao suy nghĩ, một câu cũng nói không ra, anh rất chán ghét cảm giác này.
Hạ Ngưng Âm đau lòng trước sự lo lắng Lăng Tuyên dành cho mình, vì cô mà anh phải khổ tâm, trước kia cũng vậy hễ có chuyện, anh còn nóng nảy hơn cả cô, ôm hết mọi rắc rối vào người, tự giải quyết êm xuôi để cô khỏi bận tâm, tận đáy lòng cảm thấy bản thân rất may mắn, chắc kiếp trước tốn rất nhiều hương nhan nên kiếp này mới có người bạn tốt như thế.
Hạ Ngưng Âm cô có phúc phần gì gặp được người như anh, trong khi bản thân lại không cách nào báo đáp lòng tốt đó, mọi chuyện liên quan đến cô anh rất nghiêm túc để tâm khiến cô không khỏi đau lòng vì anh, đồng thời, trái tim như được sưởi ấm.
Hạ Ngưng Âm nâng khóe môi anh đào, đưa tay vén mái tóc xuề xòa ngang trán anh, ánh mắt rất dịu dàng, mọi suy nghĩ đều đặt trong con ngươi.
Lăng Tuyên ngẩng đầu, cảm nhận được sự an ủi, đuôi lông mày giản nhẹ, cánh môi bạc mỉm cười, khóe mắt dịu dàng biến mất mọi âu lo.
Ném cái nhìn khinh miệt về bọn họ dám ngang nhiên trước mặt anh tình chàng ý thiếp, khiêu chiến tính nhẫn nại của anh sao? Nếu anh tức giận chắc chắn sẽ không rãnh rỗi nói đùa với bọn họ, nếu anh tức giận đã trực tiếp hành động, đây hẳn không phải là trò chơi đơn giản nữa.
Ưmh. . . . . . , ánh mắt nảy lên tia hung ác! Khóa chặt con ngươi trên đôi tay hai người họ tựa như muốn chặt đứt.
. . . . . . Đây mới là mấu chốt, cô thực sự mỏng manh sao? Mỏng manh đến dễ vỡ sao? Anh thế nào không biết?
Anh luôn có cảm giác cô rất quật cường mạnh mẽ, hễ ngước đến anh là hình viên đạn, liếc sang chỗ khác trở nên dịu dàng ôn nhu, anh thật muốn thấy được đôi mắt đó dành cho anh a, vậy mà cô dám dùng loại ánh mắt đó nhìn người đàn ông khác.
Cô là của anh, nhưng tâm tư trao cho người khác, đúng là nực cười, chính là đang làm nhục anh! Mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Nhận ra cỗ tà khí xẹt qua, Lăng Tuyên tinh ý ngước lên, đúng lúc Tư Khảm Hàn đang cúi đầu, thần sắc cùng động tác ăn khớp một dạng, không phải anh ta, chắc do anh quá nhạy cảm?
Lăng Tuyên dời tấm mắt sang Hạ Ngưng Âm, nhỏ nhẹ dò hỏi: "Tiểu Âm, trên khế ước có viết, nếu em muốn giải ước mà đối phương không đồng ý thì như thế nào?"
Khẽ mím môi, Hạ Ngưng Âm lắc đầu, thanh âm hơi tuyệt vọng "Lúc ấy em chưa nghĩ đến sự tình hôm nay nên không để ý lắm."Là cô quá sơ suất.
Tư Khảm Hàn không chịu giải ước, xem ra chỉ có thể đưa ra luật pháp, Lăng Tuyên thở dài"Tiểu Âm, em chịu lên tòa chứ?"
Hạ Ngưng Âm lập tức từ chối "Không còn biện pháp khác à? Chẳng lẽ phải bỏ qua? Em không cam lòng."
"Thật xin lỗi, lần này không giúp được em." Lăng Tuyên cúi đầu thất vọng, Tư Khảm Hàn không chịu giải ước anh cũng hết cách, Tư Khảm Hàn dư giã nhất là tiền, căn bản có tiền là có tất cả, nếu Tư Khảm Hàn chưa chịu hủy ước thì mọi chuyện đều theo ý anh ta.
"Đâu phải lỗi của anh." Hạ Ngưng Âm cười tự giễu, mấu chốt không nằm chỗ anh, mà ở tên thiếu gia kia! Hạ Ngưng Âm làm mặt lạnh với Tư Khảm Hàn.
Tư Khảm Hàn bị gạt sang một bên, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngắm bọn họ, vô tình chạm mắt với Hạ Ngưng Âm trong không trung, nhíu mày khóe miệng nâng lên nét cười lạnh, châm chọc hỏi: "Còn phải lên tòa án?"
"Khỏi." Hạ Ngưng Âm hừ lạnh, này đang móc cô.
Nghe xong, Tư Khảm Hàn hài lòng từ ghế đứng dậy, thân thể cường tráng hơi biếng nhác tản ra khí lạnh theo từng bước chân tới gần họ.
Tâm tình Hạ Ngưng Âm bắt đầu trầm xuống, cảnh giác với con người nồng đậm bắn về cô.
Ánh mắt cảnh cáo ném tới Lăng Tuyên làm anh nhạy bén lướt sang Hạ Ngưng Âm, hai quả đấm nắm chặt có ý định vung vào mặt Tư Khảm Hàn.
Tư Khảm Hàn đi xuyên qua Lăng Tuyên đến bên giường Hạ Ngưng Âm, ngón tay thon dài chế trụ chiếc cằm nhọn khiến cô đối mặt anh, thanh âm vừa nhẹ vừa dịu dàng, lộ ra cỗ mị hoặc đầu độc lòng người: "Tôi đã nhắc nhở cô nên nhớ thân phận của mình, nhưng cô dám cùng người ngoài khiêu chiến giới hạn của tôi! Cô biết không? Tôi tùy thời có thể khiến hắn ta bàn tay trắng, đến lúc đó, cô nghĩ thử hắn ta còn dám mở lòng từ bi?"
"Anh!" Hạ Ngưng Âm bất ngờ trợn to mắt, lãnh giọng hỏi: "Anh uy hiếp tôi?"
Anh phát hiện vẻ mặt lấy lòng của cô ngay lúc này đã biến mất, đây mới là chân tướng con mèo nhỏ tức giận khiến người khác mở rộng tầm mắt.
Tư Khảm Hàn nguội lạnh nghiêng đầu áp sát tai cô, tiếp tục nhỏ giọng êm ái: "Ưmh, nào phải a, tôi đây thật lòng quan tâm cô mà thôi, dầu gì trí nhớ cô rất kém, nói đâu quên đó, giỏi nhất là quên lời tôi dặn."
Giọng điệu như oán trách tiếc rằng lọt vào tai Hạ Ngưng Âm trở nên lạnh lẽo lạ thường, anh chính là đang đe dọa cô mà!
Ngay tức khắc Hạ Ngưng Âm phát cáu, anh có ý gì, cho rằng thế giới đảo xoay do anh quyết định chắc? Anh nghĩ như thế nào liền như thế đó, muốn phá hủy Lăng Tuyên liền làm được à? Dù anh có tiền tài vật chất cũng không có khả năng.
Hạ Ngưng Âm lườm anh, châm chọc nói: "Tại sao? Chẳng lẽ anh nghĩ mình tài giỏi đến mức muốn làm gì thì làm sao?"
"Tôi luôn là như vậy! Có ý kiến?" Vẻ mặt Tư Khảm Hàn không biểu cảm, giọng điệu thản nhiên.
"Anh. . . . . ." Đối với người thiếu lý lẽ này, Hạ Ngưng Âm trợn tròn mắt, nói không nên lời.
Tư Khảm Hàn liếc nhìn xanh cả mặt, tận đáy lòng Lăng Tuyên nổi lên cơn đố kỵ bất chợt cánh môi bạc ngậm lấy đôi môi anh đào, bàn tay đặt lên bộ ngực của cô, tròng mắt khiêu khích quét tới Lăng Tuyên hàm ý tuyên bố chủ quyền, đồng thời cảnh cáo Lăng Tuyên, người phụ nữ mà hắn để ý là do anh bỏ tiền mua về, bất cứ lúc nào đều mặc anh chơi đùa, đây là người phụ nữ của riêng Tư Khảm Hàn, Lăng Tuyên hắn cần phải nhớ điều này.
"Ưmh. . . . . ." Hạ Ngưng Âm bị anh xấm chiếm khoang miệng, khóe mắt quét qua Lăng Tuyên trở nên thồng khổ, khuôn mặt nhỏ nhắn chất chứa cái buồn man mác, nhất thời liều mạng giãy giụa, tại sao anh có thể vũ nhục cô trước mặt bằng hữu khiến cô khốn đốn như vậy.
Thả cô ra, Tư Khảm Hàn chẳng làm gì nữa, chỉ để Lăng Tuyên tự nhận thức mối quan hệ giữa hai người bọn họ đến thời điểm dừng lại, huống chi, bộ dáng đắm chìm dục vọng mê người của cô, anh đời nào để người thứ hai nhìn thấy.
Tư Khảm Hàn lạnh lùng bắt đầu trổi dậy, ngước mắt xuống: "Nếu không thể giải ước thì cô vẫn là người của tôi, về sau không có việc gì chớ cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ, tôi không thích." Lời của anh nói là cho Hạ Ngưng Âm nghe, đồng thời cảnh cáo Lăng Tuyên đến gần cô.
Dứt lời, chẳng thèm ngó ngàng tới bọn họ, tự lấy tài liệu thong thả bỏ đi, chuyện giải ước đến đây kết thúc.
Rởi khỏi bệnh viện, Tư Khảm Hàn liên lạc cho Hạ Khê Bách, gương mặt lạnh lùng đúng vớ tên lại nở rộ nụ cười bất cần, điện thoại vừa kết nồi liền đi thẳng vào vấn đề: "A, khi người phụ nữ yêu người đàn ông là như thế nào?"
Hạ Khê Bách nhận điện thoại, nghe lời Tư Khảm Hàn nói, tí xíu tưởng mình nghe nhầm, Hàn đang hỏi cái vần đề gì đây, động vật máu lạnh luôn xem tình cảm là nhàm chán dám phá lệ hỏi anh loại văn chương hoa lá đó sao, thật thú vị nha "Cậu hỏi làm chi?"
"Trả lời."
Hạ Khê Bách không biết anh rốt cuộc muốn giở trò gì, xoa mái tóc màu khói, có phần bất đắc dĩ: "Cái này chia thành nhiều trường hợp, vài ba lời khó nói hết."
"Tóm tắt." Tư Khảm Hàn mất kiên nhẫn.
Hạ Khê Bách hơi phát điên, đây là thái độ nhờ vã à? Rõ ràng đang uy hiếp người ta, đổi lại là người khác, anh lập tức mắng vào mặt, tuy nhiên với Tư Khảm Hàn thì anh chịu trận, ai bảo thế lực anh ta vô cùng mạnh mẽ.
Bất luận ở phương diện nào Hạ Khê Bách anh đều thất bại trước người đàn ông này, quả thực Tư Khảm Hàn rất hoàn mỹ, dien dan le quy don ông trời quá mức yêu thương anh ta, đem những thứ tốt nhất ban tặng cho anh ta, vì vậy anh đã nhiều lần oán giận ông trời không công bằng với anh suốt hai mươi năm qua.
Trong đầu chợt lóe tia gian tà khiến Hạ Khê Bách cười ma mị, hiếm khi có dịp Tư Khảm Hàn mù quáng, thôi thì để anh lên mặt dạy dỗ anh ta một tí.
Hạ Khê Bách bắt đầu bày binh bố trận: "Cách thứ nhất: trực tiếp ra tay thì chiếm được lợi thế, cứ kéo cô ấy lên giường ăn trước, sau đó từ từ bồi dưỡng tình cảm, lấy khung cảnh lãng mạn mà tấn công, khiến cô ấy đắm chìm vào thế giới ngọt ngào, luôn xem cô ấy là công chúa, cậu cũng biết, đàn bà rất thích sống trong truyện cổ tích, cứ mong đợi có bạch mã hoàng tử đến rước mình, dù cho đó là chuyện lừa gạt con nít."
Tư Khảm Hàn hơi ớn lạnh, cứ nghĩ đó là lời nói nhảm, chủ động cúp máy cứ thế phá hỏng mọi kế hoạch Bách thiếu gia.
Anh hoàn toàn nghe không hiểu lời của Hạ Khê Bách, nhưng anh dám khẳng định không bao giờ dùng phương pháp ghê tởm đó, vời tình cảnh hiện tại, đoán chừng một năm sau cũng khó đạt mục đích, anh đã đem Hạ Ngưng Âm lên giường, cũng chưa nhìn ra cô yêu anh. (yêu dồi tại a chưa bk thôi ^^)
Anh phải dùng phương pháp hữu hiệu hơn khiến Hạ Ngưng Âm yêu anh, theo anh biết khi người phụ nữ yêu thật lòng sẽ mất đi bản thân mình, thậm chí có thể hy sinh vì đối phương, trái ngược anh càng muốn xem con mèo nhỏ dùng ánh mắt sáng ngời như ngôi sao nhìn anh một cách dịu dàng ôn nhu, có vậy mới làm anh cảm thấy kích thích, đó mời là mục đích cuối cùng của anh.
Tư Khảm Hàn quay mặt nhìn lên bệnh viện, Hạ Ngưng Âm, em phải yêu tôi, dù sao, đây là lần đầu tiên tôi có ham muốn người thỏa mãn dục vọng của tôi yêu tôi, em không nên làm tôi thất vọng, lỡ không may tôi hài lòng rồi sẽ nảy sinh lòng thương hại thả em đi.
Kể từ khi Tư Khảm Hàn biến mất, Lăng Tuyên vẫn duy trì tư thế bất động, mãi đến lúc Hạ Ngưng Âm kêu anh giật mình.
"Tuyên ca. . . . . . ." Sắc mặt Hạ Ngưng Âm rất lúng túng, chẳng biết nói gì hơn ngoài vành mắt ngày một đỏ hoe, âm thanh nhỏ nhẹ: "Anh cảm thấy em rất ti tiện đúng không? Rất bẩn thỉu? Là người phụ nữ tùy thời cho người ta phát tiết?"
Lời của cô lọt vào tai Lăng Tuyên, rốt cuộc anh cũng hồi phục tinh thân, thật ra người bị thiệt thòi nhất là cô, anh thế nào lại dùng ánh mắt đó nhìn cô, khiến gia tăng thêm phiền não cho cô.
Vòng tay ôm cô vào lòng, giọng điệu an ủi: "Anh chưa nói, em ở đây đoán mò, bẩn thỉu là cái gì? Còn nhiều từ ngữ hay khác em cứ nói để bản thân dễ chịu hơn chứ, anh đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng, do anh rời xa em khiến em chịu nhiều uất ức, Tiểu Âm, anh xin lỗi."
"Em cũng vậy cảm thấy bản thân rất đáng xấu hổ, bởi vì đồng tiền đem bản thân đi bán, còn chưa bẩn thỉu sao?" Hạ Ngưng Âm mũi cay xè .
"Tiểu Âm không phải vì tiền, mà vì gia đình, biết không? Em làm việc cao cả như vậy, sao phải hổ thẹn?" Đem lấy cô nhẹ nhàng đẩy ra, nghiêm túc nói: "Tiểu Âm, bất luận người ngoài nhìn em thế nào, em cũng nên đề cao bản thân mình, biết chưa?"
"Vâng." Ngữ điệu khàn khàn đáp.
Lăng Tuyên thở dài trong im lặng, ánh mắt tràn đầy sự áy náy nhìn Hạ Ngư Âm, một cô gái ngây thơ trong sáng, thiếu chút nữa bị Tư Khảm Hàn phá hủy đi tất cả, bắt đầu hoài nghi bản thân, tai ương từ đầu đến cuối đều ặp vào cô, anh đâu nhẫn tâm khiến cô thêm khổ sỡ nữa.
Thấy thần sắc Hạ Ngưng Âm khá hơn, đây mới là Tiểu Âm anh quen, mọi lo lắng theo cơn gió cuốn đi, Lăng Tuyên nhẹ thả lỏng người: "Tiểu Âm, dù cho có như thế nào em vẫn là em, đáp ứng với anh, truyen duoc dang tai dien dan le quy don bất cứ khi nào luôn phải sống đúng bản thân mình, được không? Bởi vì một Tiểu Âm mạnh mẽ mời có thể chống chọi lại kẻ thù!"
Hạ Ngưng Âm hun hun cái mũi tỏ ra không vui: "Anh nha, khó tránh cảm xúc lẫn lộn, hở tí là nổi giận..., em sẽ không đem chuyện để trong lòng, hơn nữa chút chuyện nhỏ này có thể đánh bại được em thì tên em đã viết ngược lại rồi."
"Ha ha." Lăng Tuyên cười sảng khoáng, nụ cười vừa thu bắt đầu ra vẻ bác sĩ nghiêm khắc: "Về sau chớ bày bộ mặt đó cho anh xem, anh không chịu nổi."
"Sẽ á..., sẽ á..., nhanh đi ngủ đi, hiện tại đã mấy giờ?" Hạ Ngưng Âm lệnh đuổi người.
"Được, ngày mai anh quay lại thăm em." Lăng Tuyên cười nói.
Dõi theo bóng lưng anh, sờ sờ lỗ mũi, đôi mắt xếch híp lại, Tư Khảm Hàn anh thật là quá đáng, anh làm khó tôi, đừng trách tôi để anh sống yên tĩnh, không phải anh kêu tôi chuyển chỗ ở sao, tôi cứ ở lì đấy, anh làm gì tôi? Bằng không, mọi uất ức của cô đều vô ích, đừng tưởng rằng Hạ Ngưng Âm này dễ xem thường .
Từ ngày đó Tư Khảm Hàn mất tăm biệt tích, Lăng Tuyên có bận rộn đến đâu đều dành thời gian chạy qua xem cô, sợ cô nhàm chán còn chuẩn bị mấy bộ phim cô thích.
Trải qua mấy ngày tịnh dưỡng, vết thương trên lưng đã đóng mài, có thể thuận tiện đi lại, tuy nhiên động tác không thể dùng sức.
Nhân viên bên Tư thị đã hẹn cô cả tuần, thời khắc trọng điểm lấy đơn đặt hàng, cô lại đột nhiên xin nghỉ, thiếu chút nữa hại Lưu Kinh Lý tức chết, nhưng hay tin cô bị bệnh hơn nữa ngày đó ở tập đoàn Tư thị biểu hiện rất chuyên nghiệp, Lưu Kinh Lý mới nhắm mắt làm ngơ, vả lại, Tư thị vốn rất cẩn thận mọi dự án, có gấp gáp cũng chẳng lợi ích gì.
Hạ Ngưng Âm là người có lỗi suy nghĩ phóng khoáng, nếu mọi chuyện không thể cải biến, cô cũng không thể cưỡng cầu, chi bằng để bản thân thoải mái hưởng thụ.
Nhàn nhã tự tại mấy ngày, xế chiều hôm nay phải xuất viện, cô sớm thu dọn đồ đạc, Lăng Tuyên hấp tấp tiễn cô lên xe, sau đó trở về có ca giải phẫu.
Hạ Ngưng Âm ngồi lên xe liền có tiếng chuông vang, khóa chặt chân mày, kể từ lúc dính líu đến Tư Khảm Hàn, dien dan le quy don cô vẫn chưa dám đối mặt với Phong Hàm Niệm, do Tư Khảm Hàn ăn nói quái dị khiến cô cảm thấy Phong Hàm Niệm và Tư Khảm Hàn hơi mập mờ, quan trọng hơn là Phong Hàm Niệm biết chuyện cô cùng Tư Khảm Hàn rồi mà cứ làm ngơ mắt nhắm mắt mở.
Với lại cô và Phong Hàm Niệm đều cùng Tư Khảm Hàn làm chuyện kia, thậm chí có cảm giác hai chị em dùng chung một chồng, nghĩ tới đây, thân thể lập tức ớn lạnh, cánh tay liền nổi da gà.
Tưởng tượng mãi là tưởng tượng, còn chưa chứng thực, vì vậy bất luận thế nào vẫn nên nhận điện thọai.
"Tại sao lâu như thế mới nghe điện thoại? !" Giọng nói Phong Hàm Niệm hàm ý lên mặt, đem mọi oán trách biểu hiện rõ ràng.
Hạ Ngưng Âm bất ngờ trước tính tình của cô, hơi e ngại giải thích: "Tớ để trong túi xách nên không nghe thấy."
"Oh." Một lúc lâu Phong Hàm Niệm mới hỏi: "Cả tuần nay cậu đi đâu? Tớ kím cậu mãi?"
"Cái đó. . . . . . Trong nhà có chút chuyện." Ngày đó ở Tư thị cô nhớ mãi ánh mắt của Hàm Niệm, để cô không suy nghĩ lung tung nên Hạ Ngưng Âm đành nói dối.
Phong Hàm Niệm không biết có tin hay không, mà không truy cứu, lời nói xoay chuyển: "Nghe nói Tuyên ca đã trở về? Cậu biết chứ?"
"Hả? Ừ, biết, cậu gặp anh ta chưa?"
"Hôm bữa ở Tư thị đã nhìn thấy từ xa, lúc ấy tớ cứ ngỡ mắt mình kém." Phong Hàm Niệm đổi thái độ ngay, giọng điệu giống như thường ngày thoải mái cùng Hạ Ngưng Âm trò truyện
"Oh." Hạ Ngưng Âm chưa kịp thích ứng chỉ có thể cười gượng.
"Khi nào có thời gian hẹn nhau ăn cơm." Phong Hàm Niệm đề nghị.
"Tốt." Hạ Ngưng Âm nhỏ tiếng "Chủ nhật đi, Tuyên ca rất bận chỉ cuối tuần mới rãnh."
"Ha ha, biết rõ thế à, tình cảm của hai người vẫn tốt như vậy." Phong Hàm Niệm cười cười "Được, cứ quyết định vậy đến lúc đó định giờ giấc."
Hàn huyên mấy câu liền ngắt kết nối.
Phong Hàm Niệm lập tức biến sắc, ném điện thoại vào tường, đôi mắt đẹp nhướng lên, Hạ Ngưng Âm một lần lại một lần lừa gạt cô.
Ánh mắt lộ ra một tia chán ghét, đây là cô nhờ thám tử điều tra dùm, toàn bộ đều là ảnh Hạ Ngưng Âm, còn nam chính có tới hai người.
Cười lạnh ra mặt, cô cứ tưởng Hạ Ngưng Âm thanh cao lắm, quay đầu lại là vì tiền đem thân thể mình đi bán, ban đầu cô không định làm chuyện này, nhưng ai bảo Tư Khảm Hàn giống như rất quan tâm Hạ Ngưng Âm, cớ sao anh lại cho phép Hạ Ngưng Âm tự tiện ra vào phòng ốc của anh, theo cô biết đây là lần đầu tiên, Tư Khảm Hàn đưa tình nhân về nhà, điểm này chứng tỏ trong lòng anh, Hạ Ngưng Âm rất không tầm thường.
Do tình thế bắt buộc! Anh là người đàn ông duy nhất mới xứng đáng với cô, cô muốn có anh, Tư Khảm Hàn là của cô! Ai làm cho Tư Khảm Hàn rung động đều đáng bị diệt trì, bất cứ giá nào cũng phải lấy được Tư Khảm Hàn.
Chủ nhật sao? Đúng là ngày tốt.
Bên Tư Khảm Hàn, sau khi trở về cất đồ tươm tất, ngửi mùi thuốc khử trùng nồng nặc trên cơ thể mới phát hiện cả ngày ở bệnh viện chưa tắm liền đi thẳng đến phòng lấy quần áo đi tắm.
Hạ Ngưng Âm đóng cửa phòng tắm, treo quần áo bên cạnh bồn rửa mặt, cầm khăn đi vào nhà tắm mới phát hiện một người toàn thân trần trụi như nhộng đang nằm ngủ trong bồn tắm. (chắc phòng tắm có chia ra một bên tắm một bên đi vệ sinh ấy)
"A ——! ! !" Bất thình lình Hạ Ngưng Âm thét chói tai, mái tóc dài che khuất nên cô không thấy rõ mặt đối phương, nhưng hình dáng thì chắc chắn là người đàn ông, ngay lập tức theo phản xạ lấy khăn tắm quấn quanh cơ thể.
Hạ Khê Bách nghe có âm thanh liền thức giấc, đôi mắt quyến rũ cương tỉnh không mang vẻ uể oải mới thức dậy chuyển sang cô.
Thấy Hạ Ngưng Âm mới hạ cảnh giác khóe môi mỉm cười xấu xa, bàn tay đặt ở thắt lưng vặn vẹo, không nhanh không chậm mà nói: "A, thì ra là cô?"
Hạ Ngưng Âm biết là người quen lập tức thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng là người chết, hù dọa cô.
Từng gặp qua một lần nên cô nhận ra anh ngay, không phải cô nhớ dai, mà có loại người chỉ dùng hình dáng để đối phương nhớ hoài không quên.
"Sao anh ở chỗ này?" Hạ Ngưng Âm mặc quần áo vào, rời khỏi phòng tắm, đến trên giường ngồi bĩu môi, mắt không chớp nhìn người đàn truyen duoc dang som nhat tai dien dan le quy don ông nửa trên hở nửa dưới che tấm khăn mỏng, phải thừa nhận vóc dáng anh rất chuẩn, cơ bụng bền chắc chẳng thừa tí mỡ, toàn thân màu đồng rắn rỏi, đúng là hoàn mỹ hơn cả hoàn mỹ.
Hạ Khê Bách vừa đi ra thấy cô mắt to mắt nhỏ dán chặt vào anh, cười giảo hoạt nhắc nhở "Này này, tuy nói thân thể tôi đẹp không tỳ vết, nhưng dầu gì cô cũng là phụ nữ, đừng dùng biểu hiện gặp dịp thì chơi đó, nên dè dặt một chút mới đúng là người Trung Quốc chứ? Cô nghĩ xem với ánh mắt đói khác ấy là chuyện gì xảy ra?"