-
Chương 54: Ném cô ra ngoài
Edit: Junie
Beta: Diep Diep
Tư Khảm Hàn cứ chăm chú với chiếc chìa khóa, trán nhăn nhó, chìa khóa cầm trong tay cũng cảm giác khác thường, anh không để ý tới Hạ Ngưng Âm đi thẳng tới bồn rửa chén, mở nước đem rửa sạch.
Nửa ngày trời anh vẫn ngó lơ cô, lủi thủi trở về phòng, Hạ Ngưng Âm nhìn anh lắc đầu, không muốn tranh cãi với anh, tự giác đi dọn bãi chiến trường.
Một lát sau Tư Khảm Hàn trở lại lần nữa, trong không khí nhàn nhạt mùi sữa tắm thơm ngát, Hạ Ngưng Âm nhìn giọt nước còn đọng trên tóc anh, bừng tỉnh hiểu ra vấn đề.
Tư Khảm Hàn vẫn mặt lạnh, giở giọng cảnh cáo: "Đừng có đem những thứ bẩn thỉu đó bỏ vào tủ lạnh."
Hạ Ngưng Âm ngu ngốc nhìn Tư Khảm Hàn, châm chọc nói: "Cái này là giải thích của anh sao? Còn cái chìa khóa kia nữa?"
Hạ Ngưng Âm thấy anh không nói lời nào ngầm hiểu là anh chấp nhận, nhưng cô rất muốn biết não Tư Khảm Hàn chứa cái gì, nếu không phải vì anh nổi tiếng hai giới hắc bạch một tay quản lí tập đoàn Tư thị, người ta gọi anh là bá chủ thương trường và cô cũng biết anh rất thông minh, ít nhất IQ của anh cao hơn cả người bình thường, chứ không vì hành động lúc nãy, cô còn tưởng anh đãng trí, mắc bệnh tâm thần!
Bề ngoài ưu tú sáng lạng, sao cứ cố làm ra chuyện khác người hoài vậy?
Cô đã hết cách đả thông tư tưởng của anh, đành hét to: "Vậy đồ của tôi để chỗ nào? Nếu thịt không để tủ lạnh sẽ bốc mùi."
Tư Khảm Hàn hung dữ liếc cô, cảnh cáo lẫn nữa: "Đó là chuyện của cô! Tóm lại tủ lạnh nhà tôi không được để những thứ này! Còn nữa, cấm tuyệt đối cô đụng vào nó, cô thử đem thức ăn để vào đi, tôi lập tức ném cô ra ngoài!"
Nha đầu chết tiệt, dám khiêu khích sức chịu đựng của anh, cũng vì còn giá trị lợi dụng nên anh mới không giết cô!
"Anh đúng là nhảm nhí!" Hạ Ngưng Âm mắt điếc tai ngơ, lười cùng anh lời qua tiếng lại, xoay người đem thức ăn bỏ vào tủ lạnh lần nữa.
Cuối cùng hành động của cô đã chọc giận Tư Khảm Hàn, đáy mắt lạnh lùng thoáng qua dòng nước ngầm độc ác, hung hãn kéo mạnh cô ra xa, Hạ Ngưng Âm phản ứng không kịp bị đẩy lùi về phía sau, cả người ngã ngồi vào đống vụn thủy tinh chưa kịp dọn dẹp lúc nãy! Mảnh thủy tinh sắc bén đâm vào lưng Hạ Ngưng Âm.
"A ——" Hạ Ngưng Âm đau đến nứt người, thần kinh tê liệt, cô đau đớn thét lên, nước mắt thiếu chút nữa trào ra, phần lưng từ từ rỉ máu, nghiêng người đôi tay chống đỡ trên mặt đất muốn bò dậy, vậy mà vừa động đậy, mảnh vỡ lại đâm sâu hơn, đau nhức quấn lấy thân thể khiến cô muốn ngất đi.
Tư Khảm Hàn nghiêng người theo chỗ phát ra âm thanh, không dừng động tác, cũng chẳng thèm ngó ngàng đến cô, cho là Hạ Ngưng Âm đang giả bộ diễn trò, ngã có tí xíu mà cũng la làng cho lớn.
Phần lưng bị thủy tinh ghim khiến Hạ Ngưng Âm đau đến toát mồ hôi lạnh làm cho vết thương theo đó mà rách toạt ra máu chảy nhiều hơn, giờ khắc này trong đầu cô chỉ có thể nghĩ đến câu ‘họa vô đơn chí’ là phù hợp cho bản thân mình.
Hạ Ngưng Âm cắn chặt răng, trôi qua mấy giây, cô căn bản không có hơi sức động đậy, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, phát ra âm thanh đứt quãng, thống khổ rên rỉ, cố sức kêu tên Tư Khảm Hàn: "Tư, Tư, Tư Khảm Hàn. . . . . ."
Tư Khảm Hàn ngửi được mùi máu tươi đậm đặc trong không khí, cộng thêm tiếng gọi thê lương làm anh ngừng cử động, nhanh chóng quay đầu, đặp vào mắt là phần lưng ướt đẫm máu lẫn mồi hôi của Hạ Ngưng Âm bộ dạng như không còn sức lực, nội tâm trở nên hoảng loạng, anh nhanh chân chạy tới, cẩn thận ôm lấy Hạ Ngưng Âm tránh đụng tới vết thương, hấp tấp đi ra cửa.
Beta: Diep Diep
Tư Khảm Hàn cứ chăm chú với chiếc chìa khóa, trán nhăn nhó, chìa khóa cầm trong tay cũng cảm giác khác thường, anh không để ý tới Hạ Ngưng Âm đi thẳng tới bồn rửa chén, mở nước đem rửa sạch.
Nửa ngày trời anh vẫn ngó lơ cô, lủi thủi trở về phòng, Hạ Ngưng Âm nhìn anh lắc đầu, không muốn tranh cãi với anh, tự giác đi dọn bãi chiến trường.
Một lát sau Tư Khảm Hàn trở lại lần nữa, trong không khí nhàn nhạt mùi sữa tắm thơm ngát, Hạ Ngưng Âm nhìn giọt nước còn đọng trên tóc anh, bừng tỉnh hiểu ra vấn đề.
Tư Khảm Hàn vẫn mặt lạnh, giở giọng cảnh cáo: "Đừng có đem những thứ bẩn thỉu đó bỏ vào tủ lạnh."
Hạ Ngưng Âm ngu ngốc nhìn Tư Khảm Hàn, châm chọc nói: "Cái này là giải thích của anh sao? Còn cái chìa khóa kia nữa?"
Hạ Ngưng Âm thấy anh không nói lời nào ngầm hiểu là anh chấp nhận, nhưng cô rất muốn biết não Tư Khảm Hàn chứa cái gì, nếu không phải vì anh nổi tiếng hai giới hắc bạch một tay quản lí tập đoàn Tư thị, người ta gọi anh là bá chủ thương trường và cô cũng biết anh rất thông minh, ít nhất IQ của anh cao hơn cả người bình thường, chứ không vì hành động lúc nãy, cô còn tưởng anh đãng trí, mắc bệnh tâm thần!
Bề ngoài ưu tú sáng lạng, sao cứ cố làm ra chuyện khác người hoài vậy?
Cô đã hết cách đả thông tư tưởng của anh, đành hét to: "Vậy đồ của tôi để chỗ nào? Nếu thịt không để tủ lạnh sẽ bốc mùi."
Tư Khảm Hàn hung dữ liếc cô, cảnh cáo lẫn nữa: "Đó là chuyện của cô! Tóm lại tủ lạnh nhà tôi không được để những thứ này! Còn nữa, cấm tuyệt đối cô đụng vào nó, cô thử đem thức ăn để vào đi, tôi lập tức ném cô ra ngoài!"
Nha đầu chết tiệt, dám khiêu khích sức chịu đựng của anh, cũng vì còn giá trị lợi dụng nên anh mới không giết cô!
"Anh đúng là nhảm nhí!" Hạ Ngưng Âm mắt điếc tai ngơ, lười cùng anh lời qua tiếng lại, xoay người đem thức ăn bỏ vào tủ lạnh lần nữa.
Cuối cùng hành động của cô đã chọc giận Tư Khảm Hàn, đáy mắt lạnh lùng thoáng qua dòng nước ngầm độc ác, hung hãn kéo mạnh cô ra xa, Hạ Ngưng Âm phản ứng không kịp bị đẩy lùi về phía sau, cả người ngã ngồi vào đống vụn thủy tinh chưa kịp dọn dẹp lúc nãy! Mảnh thủy tinh sắc bén đâm vào lưng Hạ Ngưng Âm.
"A ——" Hạ Ngưng Âm đau đến nứt người, thần kinh tê liệt, cô đau đớn thét lên, nước mắt thiếu chút nữa trào ra, phần lưng từ từ rỉ máu, nghiêng người đôi tay chống đỡ trên mặt đất muốn bò dậy, vậy mà vừa động đậy, mảnh vỡ lại đâm sâu hơn, đau nhức quấn lấy thân thể khiến cô muốn ngất đi.
Tư Khảm Hàn nghiêng người theo chỗ phát ra âm thanh, không dừng động tác, cũng chẳng thèm ngó ngàng đến cô, cho là Hạ Ngưng Âm đang giả bộ diễn trò, ngã có tí xíu mà cũng la làng cho lớn.
Phần lưng bị thủy tinh ghim khiến Hạ Ngưng Âm đau đến toát mồ hôi lạnh làm cho vết thương theo đó mà rách toạt ra máu chảy nhiều hơn, giờ khắc này trong đầu cô chỉ có thể nghĩ đến câu ‘họa vô đơn chí’ là phù hợp cho bản thân mình.
Hạ Ngưng Âm cắn chặt răng, trôi qua mấy giây, cô căn bản không có hơi sức động đậy, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, phát ra âm thanh đứt quãng, thống khổ rên rỉ, cố sức kêu tên Tư Khảm Hàn: "Tư, Tư, Tư Khảm Hàn. . . . . ."
Tư Khảm Hàn ngửi được mùi máu tươi đậm đặc trong không khí, cộng thêm tiếng gọi thê lương làm anh ngừng cử động, nhanh chóng quay đầu, đặp vào mắt là phần lưng ướt đẫm máu lẫn mồi hôi của Hạ Ngưng Âm bộ dạng như không còn sức lực, nội tâm trở nên hoảng loạng, anh nhanh chân chạy tới, cẩn thận ôm lấy Hạ Ngưng Âm tránh đụng tới vết thương, hấp tấp đi ra cửa.
Bình luận facebook