-
Chương 30: Không cần sợ
Tư Khảm Hàn lạnh lùng nói: “Bởi vậy, tôi bị mắc phải phải miệng đời tiếp đãi khách không chu đáo, nên mới nhờ anh giúp tôi.”
Lam Nguy liếc mắt nhìn Hạ Ngưng Âm, không biết sống chết, lắm mồm hỏi: “Lại đùa giỡn với gái nhà lành?”
Tư Khảm Hàn trừng mắt nhìn anh, không trả lời, đặt văn kiện xuống, nhíu mi tâm, thần sắc lãnh đạm, chẳng để tâm lời anh ta nói, tầm mắt xẹt qua cô gái ngồi yên tĩnh bên kia, cảm giác hơi áy náy đau lòng...., ánh mắt có một chút phức tạp, Lam Nguy không cách nào giải thích hàm nghĩa trong đó.
Thấy ý tứ Tư Khảm Hàn không muốn nói thêm, Lam Nguy cũng ngậm miệng, nào dám chọc anh, mặc dù anh rất hay nói giỡn với Tư Khảm Hàn, nhưng nếu vượt quá giới hạn, hậu quả......, uhm, thư ký Lam lạnh sống lưng, không dám nghĩ tới.
Tư Khảm Hàn thấy anh ta đứng bất động ở đó, ngón tay thon dài gõ bàn phím, ngữ điệu khó chịu: “Còn đứng ngây đó làm gì? Nước muốn lạnh luôn rồi, còn không đem mời người ta.”
“Vâng.” Tư tổng đã lên tiếng, thư ký như anh cũng nên biết chừng mực, vội đem nước đến cho Hạ Ngưng Âm.
Ánh mắt Hạ Ngưng Âm có chút đề phòng, theo bản năng lùi ra sau, thấy người tới không phải Tư Khảm Hàn, ngay tức khắc thở phào nhẹ nhõm, miệng kéo ra nụ cười, nhận lấy ly nước từ thư ký Lam, nhẹ giọng: “Cảm ơn.”
Lam Nguy chạm vào bàn tay lạnh băng của cô, trong lòng hơi kinh ngạc, lúc này mới nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hạ Ngưng Âm, môi mím chặt không chút huyết sắc, đôi đồng tử to tròn đảo lia lịa, rõ ràng bị dọa sợ khiing ít, vẻ mặt của cô khi vừa rồi thấy anh tới gần thay đổi biết bao, Tư Khảm Hàn là tên đầu sỏ gây nên! Xem ra vừa rồi anh nói không sai.
Lam Nguy đưa mắt liếc Tư Khảm Hàn, thấy anh cũng đang nhìn bên này, anh chợt hiểu ra ý tứ của Tư Khảm Hàn.
Anh từ từ đến gần Hạ Ngưng Âm, mỉm cười mị hoặc: “Tiểu thư, có phải Tư Khảm Hàn làm gì quá quắt với cô?”
“Anh......”
Hạ Ngưng Âm kinh ngạc nghe lời anh ta vừa thốt ra, vô thức dịch người ra xa, tỏ vẻ phòng bị nhìn khuôn mặt tuoi sáng của thứ ký Lam.
Khóe miệng Lam Nguy nâng lên, giọng điệu ôn hòa: “Chuyện đời luôn có nhận quả, mặc dù tính khí anh ta rất xấu, nói trắng ra nội tâm anh ta rất phức tạp, tuy nhiên nếu không chạm đến điều cấm kỵ của Tư tổng thì anh ta sẽ không cậy mạnh ức hiếp cô.”
Anh vừa nói vừa quan sát biểu tình của cô, sợ cô không tin, giơ tay lên thề sắt son: “Lời tôi nói đều là sự thật, không vì Tư Khảm Hàn mà nói khéo giùm anh ta.”
Hạ Ngưng Âm cau mày, cho là Tư Khảm Hàn gọi anh đến àm thuyết khách, đáy lòng không hề tin tưởng anh ta, dù sao Tư Khảm Hàn cậy mạnh không nói đạo lý cô đã gặp qua.
Thấy cô nghiêm túc, anh biết mình đã nói đúng trọng điểm, gọng thư kí Lam có chút cường ngạnh: “Thử hỏi với lòng, tất cả mọi chuyện đều do anh ta gây ra sao? Tiểu thư, cô cũng nên thức tỉnh bản thân một chút.”
Hạ Ngưng Âm nghe vậy cúi đầu không nói lời nào, màn diễn vừa rồi vẫn còn ám ảnh lòng cô, nhưng lúc nãy có lẽ cô hơi quá đáng thật, lỗi là do cô.
Lam Nguy thở dài, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, bất chợt thì thầm bên tai Hạ Ngưng Âm: “Thật ra không cần sợ anh ta, Tư tổng cũng không phải ba đầu sáu tay, chỉ cần mọi việc có chừng mực, đừng chọc giận anh ta là cô có thể sống an toàn, đây là bí quyết a, dù gì cô với Tư tổng cũng sống lâu dài nên phải nhớ lời tôi dặn, cô nhất định phải nhớ kỹ nha.”
Dứt lời, Lam Nguy đứng dậy sửa lại bộ vest đen, đi tới chỗ Tư Khảm Hàn chào hỏi liền rời đi.
Hạ Ngưng Âm lặng thinh trước những điều đó, anh ta nói cũng đúng, nếu cô không kích động, chửi mắng Tư Khảm Hàn, cũng sẽ không xảy ra tình cảnh lúc nãy.
Lam Nguy liếc mắt nhìn Hạ Ngưng Âm, không biết sống chết, lắm mồm hỏi: “Lại đùa giỡn với gái nhà lành?”
Tư Khảm Hàn trừng mắt nhìn anh, không trả lời, đặt văn kiện xuống, nhíu mi tâm, thần sắc lãnh đạm, chẳng để tâm lời anh ta nói, tầm mắt xẹt qua cô gái ngồi yên tĩnh bên kia, cảm giác hơi áy náy đau lòng...., ánh mắt có một chút phức tạp, Lam Nguy không cách nào giải thích hàm nghĩa trong đó.
Thấy ý tứ Tư Khảm Hàn không muốn nói thêm, Lam Nguy cũng ngậm miệng, nào dám chọc anh, mặc dù anh rất hay nói giỡn với Tư Khảm Hàn, nhưng nếu vượt quá giới hạn, hậu quả......, uhm, thư ký Lam lạnh sống lưng, không dám nghĩ tới.
Tư Khảm Hàn thấy anh ta đứng bất động ở đó, ngón tay thon dài gõ bàn phím, ngữ điệu khó chịu: “Còn đứng ngây đó làm gì? Nước muốn lạnh luôn rồi, còn không đem mời người ta.”
“Vâng.” Tư tổng đã lên tiếng, thư ký như anh cũng nên biết chừng mực, vội đem nước đến cho Hạ Ngưng Âm.
Ánh mắt Hạ Ngưng Âm có chút đề phòng, theo bản năng lùi ra sau, thấy người tới không phải Tư Khảm Hàn, ngay tức khắc thở phào nhẹ nhõm, miệng kéo ra nụ cười, nhận lấy ly nước từ thư ký Lam, nhẹ giọng: “Cảm ơn.”
Lam Nguy chạm vào bàn tay lạnh băng của cô, trong lòng hơi kinh ngạc, lúc này mới nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Hạ Ngưng Âm, môi mím chặt không chút huyết sắc, đôi đồng tử to tròn đảo lia lịa, rõ ràng bị dọa sợ khiing ít, vẻ mặt của cô khi vừa rồi thấy anh tới gần thay đổi biết bao, Tư Khảm Hàn là tên đầu sỏ gây nên! Xem ra vừa rồi anh nói không sai.
Lam Nguy đưa mắt liếc Tư Khảm Hàn, thấy anh cũng đang nhìn bên này, anh chợt hiểu ra ý tứ của Tư Khảm Hàn.
Anh từ từ đến gần Hạ Ngưng Âm, mỉm cười mị hoặc: “Tiểu thư, có phải Tư Khảm Hàn làm gì quá quắt với cô?”
“Anh......”
Hạ Ngưng Âm kinh ngạc nghe lời anh ta vừa thốt ra, vô thức dịch người ra xa, tỏ vẻ phòng bị nhìn khuôn mặt tuoi sáng của thứ ký Lam.
Khóe miệng Lam Nguy nâng lên, giọng điệu ôn hòa: “Chuyện đời luôn có nhận quả, mặc dù tính khí anh ta rất xấu, nói trắng ra nội tâm anh ta rất phức tạp, tuy nhiên nếu không chạm đến điều cấm kỵ của Tư tổng thì anh ta sẽ không cậy mạnh ức hiếp cô.”
Anh vừa nói vừa quan sát biểu tình của cô, sợ cô không tin, giơ tay lên thề sắt son: “Lời tôi nói đều là sự thật, không vì Tư Khảm Hàn mà nói khéo giùm anh ta.”
Hạ Ngưng Âm cau mày, cho là Tư Khảm Hàn gọi anh đến àm thuyết khách, đáy lòng không hề tin tưởng anh ta, dù sao Tư Khảm Hàn cậy mạnh không nói đạo lý cô đã gặp qua.
Thấy cô nghiêm túc, anh biết mình đã nói đúng trọng điểm, gọng thư kí Lam có chút cường ngạnh: “Thử hỏi với lòng, tất cả mọi chuyện đều do anh ta gây ra sao? Tiểu thư, cô cũng nên thức tỉnh bản thân một chút.”
Hạ Ngưng Âm nghe vậy cúi đầu không nói lời nào, màn diễn vừa rồi vẫn còn ám ảnh lòng cô, nhưng lúc nãy có lẽ cô hơi quá đáng thật, lỗi là do cô.
Lam Nguy thở dài, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô, bất chợt thì thầm bên tai Hạ Ngưng Âm: “Thật ra không cần sợ anh ta, Tư tổng cũng không phải ba đầu sáu tay, chỉ cần mọi việc có chừng mực, đừng chọc giận anh ta là cô có thể sống an toàn, đây là bí quyết a, dù gì cô với Tư tổng cũng sống lâu dài nên phải nhớ lời tôi dặn, cô nhất định phải nhớ kỹ nha.”
Dứt lời, Lam Nguy đứng dậy sửa lại bộ vest đen, đi tới chỗ Tư Khảm Hàn chào hỏi liền rời đi.
Hạ Ngưng Âm lặng thinh trước những điều đó, anh ta nói cũng đúng, nếu cô không kích động, chửi mắng Tư Khảm Hàn, cũng sẽ không xảy ra tình cảnh lúc nãy.