-
Chương 396-400
Chương 396 Cứu viện chạy tới (2)
- Dừng tay, kẻ nào dám giương oai ở vương thành của ta, muốn chết sao!
Một đạo thanh âm tức giận vang vọng khắp đất trời, tiếp theo đó chính là một thân ảnh như mộng như ảo, lấy tốc độ cực nhanh lướt tới từ hướng hoàng cung, bóng người còn chưa tới nơi thì khí tức khủng bố cũng đã tràn ngập mà tới, trấn áp hết thảy.
- Là Sở Vương đại nhân.
- Sở Vân Phi đại nhân tới rồi.
- Chúng ta được cứu rồi.
Đám người Tư Mã Hiên Vũ lộ ra vẻ kinh hỉ.
- Không tốt, là võ tông ngạo thiên!
Sắc mặt của tên thủ lĩnh hắc y nhân Trương Khuê kia đại biến, trong mắt lộ ra một tia dữ tợn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền ở cách đó không xa.
- Đáng chết, Sở Vân Phi tới rồi, thì nhiệm vụ lần này xem như thất bại, cho dù không thể giết chết được bát vương tử Triệu Duy thì Diệp Huyền này nhất định cũng phải chết.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, trong mắt Trương Khuê liền hiện lên một tia ngoan lệ, từng đạo hồng quang màu đen không ngừng ngưng tụ quanh người của gã, trên quỷ kiểm võ hồn mờ ảo ở đỉnh đầu lại lộ ra một nụ cười tà khí, khiến cho lòng người hoảng sợ.
- Ảnh quỷ ma công —— nhất tiếu thập phương diệt!
Võ hồn chi lực đặc biệt ngưng tụ ở tay phải của tên thủ lĩnh hắc y nhân, trên đầu quyền của gã có quang mang chớp lên, cư nhiên ngưng tụ thành một mặt quỷ mỉm cười, dự tợn quỷ dị, đánh úp về phía Diệp Huyền.
Một kích của đối phương còn chưa tới thì trong đầu Diệp Huyền liền vang lên tiếng quỷ khóc thần sầu, mặt quỷ màu đen xuất hiện trước mặt lộ ra nụ cười khiến cho lòng người sợ hãi, bụng dạ nôn nao.
- Hồn lực công kích lên cơ sở, cộng thêm công kích võ hồn, là hồn đạo bí pháp!
Trong lòng Diệp Huyền khiếp sợ, biết rõ một quyền này, chính mình không thể nào đỡ được, tâm thần vừa động, một khối thiết thạch chỉ cỡ nắm tay đột nhiên xuất hiện trước người của hắn.
Đây đúng là Trấn Nguyên Thạch.
Trấn Nguyên Thạch này, hắn chỉ mới luyện hóa được có một phần cấm chế nhỏ ở bên trong, còn chưa thể thao túng nó tấn công được, bất quá nếu như mượn nó để dùng đơn giản thì cũng không thành vấn đề.
- Đây là thứ quỷ gì.
Tên thủ lĩnh hắc y nhân Trương Khuê kia cười lạnh, cũng không điều chỉnh, một quyền kia trực tiếp đánh lên trên Trấn Nguyên Thạch.
Răng rắc!
Trong nháy mắt này, gã chỉ cảm thấy, giống như bản thân mình vừa đánh trúng một hòn núi lớn, xương tay truyền tới từng đợt đau đớn kịch liệt, tiếng xương cốt vỡ vụn răng rắc vang lên, xương ngón tay bị gãy hết mấy đốt, nhưng khối thiết thạch màu đen to cỡ nắm tay kia cư nhiên lại không hề sứt mẻ, trong lòng gã lập tức sinh ra cảm giác kinh sợ, sợ thì sợ, gã cũng bất chấp, lập tức xoay người chạy đi.
- Rút lui!
Trong tiếng hét lên sắc bén, gã hóa thành một đạo lưu quang màu đen, nháy mắt liền lùi lại.
Diệp Huyền thu hồi Trấn Nguyên Thạch ánh mắt bén nhọn, phất tay một cái, ba đạo lưu quang nhanh chóng đuổi theo, muốn chạy dễ như vậy, ít nhất cũng phải để lại chút gì đã chứ.
Trong lòng tên thủ lĩnh hắc y nhân kia kinh sợ, một chưởng đánh lui diệt huyền phi đao mà Diệp Huyền đánh ra, nhưng chỉ kéo dài một chốc như vậy, Sở Vân Phi cũng đã đuổi tới.
- Lưu thủy kiếm ý —— thiên cổ phong lưu nhân vật!
Lưu thủy kiếm bên hông của Sở Vân Phi bay thẳng lên trời, một kiếm chém ra như nước chảy về đông, kiếm quang sáng chói rạch nát trường không, lại có một loại khí tức nước chảy đi mất, anh hùng bi mộ, đánh thẳng ra.
- A!
Kiếm quang đánh ra, tên thủ lĩnh hắc y nhân kia hét thảm một tiếng, bắn ra một mảnh máu tươi, thân thể chớp lóe hai cái trên ở giữa các mái nhà, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
Sở Vân Phi cũng không vội vã đuổi giết, luân phiên ra tay, chém tới vài tên hắc y nhân ở phía sau.
Mấy kẻ kia chỉ là thiên võ sư tứ giai, sao có thể ngăn nổi đòn tấn công của Sở Vân Phi, kiếm quang lóe lên, hai tay hai chân đều bị chặt đứt tận gốc, ngã nhào trên đất, đau đớn kêu rên.
Bá!
Sở Vân Phi lướt đi, đuổi theo về hướng tên thủ lĩnh hắc y nhân Trương Khuê kia biến mất.
Tiếng vó ngựa vang lên từng hồi, không bao lâu sau, một đám lớn thành vệ quân đều đuổi tới, từng vị cường giả cũng lục tục đuổi tới nơi.
- Thuộc hạ Phiền Hách, tham kiếm bát vương tử điện hạ, tham kiến Diệp Huyền đại sư.
Từ sau vụ lần trước, Hứa thống lĩnh của thành vệ quân bị chém đầu, Phiền Hách liền trở thành tân thống lĩnh mới của tiểu tử điêu, sau khi nhận được tin tức thì gã liền vội vàng chạy tới đây, lo lắng nhìn về phía hai người, sau khi phát hiện hai người không có gì đáng ngại thì gã mới thở phào một hơi.
- Diệp huynh, ngươi không sao chứ? Đa tạ, nếu như lúc nãy không nhờ có ngươi thì sợ rằng ta cũng gặp nguy hiểm rồi.
Triệu Duy một bộ như vẫn còn sợ hãi, gã đánh ra vài đạo thủ quyết, bay vào trong trận bàn ở cách đó không xa, lập tức liền có từng đạo quang mang lưu chuyển, sau đó trận pháp ở dưới chân dần dần biến mất, trận bàn cổ xưa kia cũng khôi phục bình tĩnh.
Gã cầm lấy trận bàn, nhìn về phía ánh sáng ảm đạm ở phía trên, trong mắt lập tức lộ ra một tia đau lòng, đồng thời cũng cảm thấy may mắn.
Năng lượng của ngũ hành cố địa trận này, bị đối phương luân phiên tấn công như vậy, chỉ còn chưa tới một phần năm, nếu như không phải lúc sau này Diệp Huyền dẫn tên thủ lĩnh hắc y nhân kia đi thì gã bây giờ sợ là đã bỏ mạng lâu rồi.
- Nếu tính ra thì hình như ta nợ Diệp huynh ngươi hai mạng rồi.
Triệu Duy cảm khái không thôi, đồng thời cũng kinh hãi nhìn Diệp Huyền, thực lực Diệp Huyền bày ra lúc này thực là làm gã xem đủ rồi, trong lòng tới bây giờ vẫn còn chưa bình tĩnh lại được.
Nhớ tới một năm trước, Diệp Huyền chỉ mới là tân sinh vừa gia nhập học viện, hôm nay lại đột phá tới địa võ sư, còn mạnh tới mức có thể sống sót dưới tay của võ tông ngũ giai, lại nhìn lại bản thân mình, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác thất bại nồng đậm.
Vèo!
Đúng lúc này, lưu quang lóe lên, Sở Vân Phi liền trở về trước mặt mọi người.
- Năng lực che giấu khí tức của đám sát thủ Ảnh Sát Môn này đúng là quá mức quỷ dị, lúc nãy chỉ mới kéo dài có mấy giây thôi cư nhiên lại để cho hắn chạy thoát, thật là đáng chết.
Sở Vân Phi cắn răng, vẻ mặt lãnh lệ, sau đó ân cần hỏi:
- Diệp Huyền đại sư, điện hạ, các ngươi có sao không?
- Chúng ta không sao hết, bất quá những cấm vệ quân bảo vệ ta thì…
Triệu Duy lắc đầu:
- Lần này cũng phải đa tạ Diệp huynh, nếu như không có Diệp huynh thì mấy người chúng ta sợ là không ai có thể sống sót rồi.
Chương 397 Cấm chế nhiều tầng (1)
- Bát vương tử điện hạ nói đúng lắm.
Tư Mã Hiên Vũ và thủ lĩnh cấm vệ quân cả người be bét máu đi tới, kể sơ lại chuyện vừa xảy ra khi nãy.
Sau khi nghe thấy những gì đã xảy ra, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Diệp Huyền, trên mặt là vẻ không dám tin.
Chỉ có Sở Vân Phi là mỉm cười, giống như hiểu được gì đó.
- Đúng rồi, đám sát thủ còn lại đâu.
Sở Vân Phi hỏi.
- Hồi Sở vương đại nhân, tất cả đều đã chết.
Mọi người quay đầu lại nhìn, đám hắc y nhân bị Sở Vân Phi chặt đứt tứ chi, cố ý lưu lại lúc này cũng đã hoàn toàn tắt thở, trong miệng trào máu đen, mùi vô cùng tanh hôi.
Sở Vân Phi lắc đầu, đối với kết quả này gã cũng không thấy lạ:
- Sát thủ của Ảnh Sát Môn này, có rất nhiều cách tự sát, cho dù bắt sống cũng có thể thần không biết quỷ không hay mà tự tử, căn bản không cách nào moi được nửa điểm tin tức.
- Bất quá bọn chúng dám ban ngày ban mặt ám sát vương tử và đại sư của Lưu Vân Quốc ta, thật sự là coi trời bằng vung, Phiền Hách, ngươi lập tức xuất động tất cả thành vệ quân, giới nghiêm vương thành, tuyệt đối không thể để cho bọn họ dễ dàng chạy thoát.
- Những người khác, thu dọn hiện trưởng cho ta, đừng bỏ sót bất kỳ manh mối nào.
Có Sở Vân Phi an bài, hiện trường lập tức bị phong tỏa, tất cả đều vô cùng gọn gàng.
Sau khi làm xong mọi chuyện, trên mặt lộ ra một tia ảm đạm:
- Ảnh Sát Môn này dám hoành hành ở vương quốc của chúng ta, ta thân là thống lĩnh cấm vệ quân, nhưng không cách nào bắt được bọn chúng, đúng là vô dụng mà.
Đám người Tư Mã Hiên Vũ vội vàng nói:
- Sở đại nhân đừng nói như vậy, nếu như lúc nãy không phải ngươi nhanh chóng chạy tới kịp thời thì sợ là tất cả chúng ta đều gặp nguy hiểm rồi, chúng ta còn phải cảm tạ ơn cứu mạng của Sở đại nhân nữa, Ảnh Sát Môn giảo hoạt lắm mưu nhiều kế, cũng không phải trách nhiệm của một mình ngươi.
- Bọn họ nói rất đúng, Sở đại nhân ngươi đừng để trong lòng.
Triệu Duy cũng nói.
- Ha ha.
Sở Vân Phi không khỏi bật cười:
- Ta có thể chạy tới đây nhanh như vậy cũng là vì Diệp Huyền đại sư hết, các người đừng cảm ơn sai người.
Dứt lời, gã liền đi tới bên cạnh Diệp Huyền, xoay người hành lễ, cung kính nói:
- Diệp Huyền đại sư, vừa rồi đa tạ ngươi đã chỉ điểm, khiến cho ta lĩnh ngộ được ý cảnh thật sự của lưu thủy kiếm ý.
Động tác của Sở Vân Phi khiến cho tất cả mọi người sợ ngây người.
Diệp Huyền chỉ điểm cho Sở Vân Phi đại nhân, tình huống gì thế này?
Mọi người đều cảm thấy nghi hoặc không thôi.
Chỉ có Sở Vân Phi là vẫn mỉm cười, lúc trước sau khi Diệp Huyền rời đi, những lời hắn đã nói vẫn luôn quanh quẩn trong đầu của Sở Vân Phi, rốt cuộc cũng khiến gã hiểu rõ chân lý của lưu thủy kiếm ý, cho nên lúc này mới chạy tới định nói lời cảm tạ, nào ngờ đúng lúc gặp phải sát thủ của Ảnh Sát Môn tới ám sát.
Diệp Huyền thản nhiên cười:
- Ta không chỉ điểm gì cho ngươi hết, tất cả đều là do chính ngươi tự lĩnh ngộ ra.
Sở Vân Phi lắc đầu:
- Thiên phú của Diệp Huyền đại sư thật sự cao thâm, khiến cho người ta không thể ngờ tới, tuy rằng Vân Phi là võ tông, nhưng tự cảm thấy ở võ đạo nhất đồ này lại kém xa Diệp Huyền đại sư, mong rằng sau này đại sư chỉ điểm nhiều hơn.
Diệp Huyền cười nói:
- Võ đạo mênh mông, mỗi người chúng ta đều là những con kiến nhỏ bé trên con đường võ đạo mênh mông mà thôi, bất quá con đường nào rồi cũng có điểm kết thúc, chỉ cần dũng cảm đi tới là dược, ta tin rằng có một ngày nào đó, mỗi người chúng ta đều có thể nhìn thấy phong cảnh ở cuối đường.
Lúc này, Diệp Huyền mỉm cười, trên người bất giác toát ra một loại khí tức khiến cho người khác ngưỡng vọng, giống như đây là một người nam nhân đã từng đứng ở đỉnh phong võ đạo, đứng ở cuối võ đạo dõi mắt nhìn xuống bọn họ.
Mọi người lập tức bị cảm giác của mình khiến cho hoảng sợ, không rõ tại sao mình lại xuất hiện ảo giác như vậy.
- Sở Vân Phi đại nhân, nếu như không thể nào tra được chỗ của Ảnh Sát Môn thì cũng không cần gấp, ta lại cảm thấy là người nào đó ra nhiệm vụ ám sát với Ảnh Sát Môn, chuyện này cũng phải tra một phen, nếu như trong vương thành có người cấu kết cùng Ảnh Sát Môn thì cũng không phải chuyện nhỏ.
Diệp Huyền thản nhiên nhắc nhở.
Sở Vân Phi tâm thần chấn động, gã nhíu mày, nhìn bát vương tử như có điều suy nghĩ.
Tẩm cung của tứ vương tử.
- Cái gì, ngươi nói thất bại rồi sao? Sao có thể thất bại được cơ chứ, không phải nói lần này Ảnh Sát Môn sẽ toàn lực ra tay, tuyệt đối không thất bại hay sao?
Tứ vương tử đột nhiên đứng phắt dậy, đôi mắt đỏ ngầu, lộ ra vẻ dữ tợn.
Hắc Nhất quỳ gối trước mặt tứ vương tử, âm trầm nói:
- Diện hạ, thuộc hạ cũng không biết, thuộc hạ chỉ nghe nói, lần này Ảnh Sát Môn phái ra một vị sát thủ võ tông cấp đà chủ, còn có mấy tên sát thủ cấp bậc thiên võ sư, nào ngờ, bát vương tử và Diệp Huyền không có kẻ nào chết, ngược lại Ảnh Sát Môn bọn họ tổn hao đại lượng nhân thủ, chỉ có mỗi mình sát thủ võ tông kia là chạy thoát được.
- Không thể nào, có sát thủ cấp bậc võ tông thì sao có thể thất bại được chứ, có phải là Ảnh Sát Môn không ra sức hay không?
Tứ vương tử không dám tin.
- Theo như ta được biết thì hình như bát vương tử điện hạ là vì có được một trận pháp phòng ngự ngũ cấp cho nên mới tránh được một kiếp, còn Diệp Huyền thì có thực lực vô cùng đáng sợ, cư nhiên có thể đối kháng với thiên võ sư của Ảnh Sát Môn.
- Thôi đi, Diệp Huyền mới tới vương thành được bao lâu chứ? Một năm trước hắn vừa mới gia nhập Huyền Linh học viện, nói hắn có thể đối kháng với cường giả thiên võ sư đúng là nực cười mà, đây nhất định là thủ thuật che mắt của đám người lão bát, tra, nhất định phải tra rõ cho ta.
- Dạ!
Hắc y nhân kia cung kính nói.
- Còn có phải nhớ kỹ cho ta, gần đây nhất định phải an phận, tốt nhất là đừng nên liên lạc với Ảnh Sát Môn nữa, che dấu bản thân cho tốt, đừng để lộ.
Sau khi tức giận, tứ vương tử liền nhanh chóng bình tĩnh lại, âm trầm phân phó.
- Thuộc hạ hiểu rõ.
- Đáng chết, cơ hội tốt như vậy, cư nhiên bị Ảnh Sát Môn làm phí mất, lần sau muốn động thủ sợ là cũng khó, trong khoảng thời gian ngắn gần đây ta nhất định phải an phận, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ kẻ nào chú ý tới ta.
Tứ vương tử âm trầm nói.
Trong vương thành.
Chuyện bát vương tử gặp ám sát, nhanh chóng lan ra khắp vương thành như một cơn gió.
Chương 398 Cấm chế nhiều tầng (2)
Triệu Kính biết được tin tức thì nổi trận lôi đình, ra lệnh cho cấm vệ quân nhất định phải tìm ra hung thủ.
Trong lúc nhất thời, trong vương cung lòng người bàng hoàng, không ít vương công đại thần đều kinh hồn táng đảm vì cơn giận của bệ hạ.
Đồng thời cũng có cái nhìn mới về lòng yêu mến của Triệu Kính dành cho Triệu Duy.
Không hay biết rằng, cơn giận của Triệu Kính một phần là vì bát vương tử, một phần khác càng là bởi vì Diệp Huyền.
Mười mấy năm trước gã từng bị Ảnh Sát Môn ám sát qua, để lại bệnh tật, một mực đau đớn khó chịu, nay may mắn nhờ Diệp Huyền trị liệu hết, vừa mới xong xuôi thì Diệp Huyền lại bị ám sát, điều này khiến cho Triệu Kính vô cùng mẫn cảm.
Theo như gã thấy, Ảnh Sát Môn này là vì chiếm được tin tức nào đó cho nên mới muốn diệt trừ Diệp Huyền.
Mà theo như tình báo điều tra được cũng xác nhận điểm này, trong quá trinh Ảnh Sát Môn ám sát, rõ ràng có để lộ rằng Diệp Huyền cũng là một trong những mục tiêu ám sát của bọn chúng.
Điều này khiến cho Triệu Kính vô cùng tức giận.
Gã cho rằng Ảnh Sát Môn ngoài mặt là ám sát Diệp Huyền, nhưng thực tế chính là nhằm vào quốc quân của Lưu Vân Quốc là gã đây, giết Diệp Huyền chỉ là vì để cho Diệp Huyền không thể nào trị khỏi bệnh trên người gã, muốn gã bỏ mạng.
Điều này khiến cho một nhất quốc chi quân như gã không thể nhịn nổi, chỉ một thoáng, một trận hành động diệt sát Ảnh Sát Môn liền lan ra khắp vương quốc.
Tu luyện tháp trong Huyền Linh học viện.
Lúc này, người ở giữa phong bạo, khởi xướng một trận càn quét khắp vương quốc trong miệng người khác là Diệp Huyền giống như không có việc gì xảy ra hết, khoanh chân ngồi đó.
Trước người hắn, Trấn Nguyên Thạch to bằng nắm tay có quang mang yếu ớt lưu chuyển, không ngừng chớp hiện.
Trải qua lần bị Ảnh Sát Môn ám sát lần này, trong lòng của Diệp Huyền cũng cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Hắn không ngờ tới, thế lực của Ảnh Sát Môn lại lớn tới như vậy, cư nhiên có thể điều động luôn cả cường giả cấp bậc võ tông ngũ giai tới đây.
Lần này nếu như không phải có Sở Vân Phi kịp thời chạy tới, đối mặc với một võ tông ngũ giai, nói không chừng hắn đã lành ít dữ nhiều rồi.
Điều này khiến cho hắn vô cùng bất an.
Hắn biết rõ ràng, chỉ có nắm chắc mạng sống ở trong tay mới là an toàn nhất.
Mà bây giờ, tốc độ tu luyện của hắn. đã xem như không chậm rồi, nếu chỉ một mặt thiên vị chỉ đề thăng tu vi của bản thân thì giống như đốt cháy giai đoạn, sẽ tạo thành tổn thương cho căn cơ tu luyện sau này.
Vậy nên hắn chỉ có thể đặt cách bảo vệ tính mạng ở ngoại vật mà thôi.
Mà Trấn Nguyên Thạch chính là một lá bài tẩy trong tay của hắn.
Sau khi giao thủ với võ tông của Ảnh Sát Môn, Diệp Huyền lập tức liền hiểu rõ trình độ của Trấn Nguyên Thạch này vô cùng cao, tuyệt đối là thuộc về một huyền bảo vô cùng nghịch thiên.
Bằng không thì không thể nào chỉ lấy ra mượn dùng một chút liền có thể ngăn cản được một kích toàn lực của võ tông ngũ giai, thậm chí còn khiến cho hắn bị thương được.
Trong lúc mừng rỡ, Diệp Huyền trở về học viện, bất chấp tất cả bắt đầu luyện hóa Trấn Nguyên Thạch.
Diệp Huyền vốn tưởng rằng với kiến thức của hắn, muốn luyện hóa Trấn Nguyên Thạch này chắc hẳn là không phải quá mức khó khăn. Nhưng tới lúc hắn chính thức luyện hóa thì mới biết được muốn luyện hóa Trấn Nguyên Thạch này khó tới mức nào.
Lúc trước mình ở trong bảo khố tốn một canh giờ để luyện hóa một phần rất nhỏ của cấm chế, phần đó thậm chí còn chưa tới một phần trăm của cấm chế.
Diệp Huyền chỉ có thể tĩnh tâm lại, từng chút từng chút công phá cấm chế bên trong, tốn trọn vẹn một tháng hắn mới hoàn toàn luyện hóa được cấm chế bên trong Trấn Nguyên Thạch.
Đợi đến khi cảm nhận được kết cấu bên trong huyền bảo Trấn Nguyên Thạch này, Diệp Huyền liền chấn động, hóa ra cấm chế mà hắn tốn một tháng trời mới luyện hóa được cũng chỉ là cấm chế tầng thứ nhất của huyền bảo Trấn Nguyên Thạch này, xuất hiện trước mặt của hắn chính là một tầng cấm chế phức tạp và tối nghĩa khác.
Thời gian một tháng ròng chỉ có thể luyện hóa được một tầng cấm chế vòng ngoài của một món huyền bảo, Diệp Huyền thật hết lời nào để nói.
Đồng thời, cũng khiến cho Diệp Huyền có chút tò mò đối với phẩm giai của Trấn Nguyên Thạch.
Huyền bảo có cấm chế phức tạp như vậy, theo như hắn đoán thì ít nhất cấp bậc cũng phải là huyền bảo thất phẩm trở lên, về phần đẳng giai thật sự thì vì vẫn chưa thể phá vỡ toàn bộ cấm chế, cho nên Diệp Huyền cũng không dám kết luận.
Huyền bảo có cấp bậc cỡ này, cư nhiên lại xuất hiện ở một tiểu quốc như Lưu Vân Quốc, Diệp Huyền nghĩ kiểu gì cũng không hiểu nổi.
Mà đối mặt với tầng cấm chế thứ hai này, Diệp Huyền cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tầng cấm chế thứ hai này, so với tầng thứ nhất lại càng phức tạp và quỷ dị hơn nhiều, tuy rằng với tạo nghệ của Diệp Huyền, cũng có thể phân biệt ra được nên bắt đầu luyện chế từ chỗ nào, nhưng bởi vì phẩm giai của hồn lực của hắn không đủ, nên dù cho tạo nghệ ở phương diện luyện hồn sư có cao tới đâu đi nữa cũng không thể nào tiếp tục luyện chế được.
Theo như hắn đoán thì ít nhất cũng phải đợi hồn lực của hắn từ tam phẩm đỉnh phong đề thăng lên tới tứ phẩm trung kỳ thì mới có thể bắt đầu thử luyện chế cấm chế tầng thứ hai này được.
May mắn chính là sau khi tầng cấm chế thứ nhất bị Diệp Huyền luyện hóa xong thì khối thiết thạch Trấn Nguyên Thạch này nằm trong tay hắn lại nhẹ như lông vũ vậy, chỉ huy nó cũng vô cùng nhanh chóng vừa lòng.
Tuy rằng mỗi lần thôi động nó đều cần tiêu hao đại lượng huyền khí, số lượng tương đương với toàn bộ huyền khí trong đan điền của địa võ sư bình thường, nhưng bởi vì hắn tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết nghịch thiên, huyền khí mạnh hơn gấp mấy chục lần so với võ giả bình thường, cho nên cũng không tới mức chỉ thúc giục một hai lần thì huyền khí liền khô kiệt.
Điều duy nhất khiến cho hắn không hài lòng chính là Trấn Nguyên Thạch có vẻ ngoài hơi khó nhìn, giống như một cục đá màu đen vậy.
Hơn nữa hắn chỉ mới luyện hóa được cấm chế tầng thứ nhất, chỉ có thể phát huy được một phần rất nhỏ công năng của Trấn Nguyên Thạch này, cũng như khi cầm nó đi đập người khác, trong mắt người ngoài thì giống như hắn cầm một quả cân đập người ta vậy, chẳng đẹp mắt chút nào.
Nhớ tới thiên vân toái tinh toa của mình khi xưa, một khi thôi động thì như lưu tinh phá không, ngân hà nổ tung, lưu quang đủ màu tràn ngập không gian, hào quang chói sáng, tuyệt đối là xinh đẹp rực rỡ, kinh tâm động phách.
Chương 399 Rời khỏi vương thành (1)
Lại nhìn bây giờ xem, một quả cân đen sì, trong lòng Diệp Huyền cảm thấy vô cùng buồn bực.
Đáng giá để mừng rỡ chính là uy lực của quả cân màu đen này vô cùng đáng sợ, Diệp Huyền thôi động nó đập nhẹ một cái thôi mà thiếu chút nữa đã đập bể một lỗ trong tu luyện tháp rồi.
Trong lúc Diệp Huyền bế quan, tiểu tử điêu sau khi nuốt hạt châu màu tím kia thì giống như cũng lâm vào trong hôn mê, trên người có tử quang lưu chuyển, tạo thành một cái kén điện quang, bao kín lấy nó.
Bế quan một tháng, sóng gió bên ngoài cũng đã dần yên bình lại.
Lần càn quét này, toàn bộ vương thành đều rung chuyển, từ các bộ môn đều bắt được rất nhiều người, ở đài trảm thủ gần như mỗi ngày đều có rất nhiều người đầu lìa khỏi cổ, trong lúc nhất thời, bầu không khí khắp vương thành đều trở nên căng thẳng.
Nửa tháng sau, một đội ngũ tập kết ở bên ngoài vương thành.
Bên cạnh xe ngựa, Diệp Huyền đang phải ứng phó với những người tới đưa tiễn.
- Diệp Huyền đại sư, ta sẽ ở vương thành, chờ ngươi trở lại, ngươi đừng có quên thời gian đó.
Khô Trần đại sư mỉm cười nói.
Lúc trước khi Diệp Huyền xuất quan không lâu thì đã đồng ý với yêu cầu của lão, đồng ý đại diện cho Lưu Vân Quốc tới tham gia Phù Quang Đại Hội của liên minh thập tam quốc.
Phù Quang Đại Hội còn hơn bốn tháng nữa sẽ diễn ra, Diệp Huyền hơn một năm nay chưa trở về nhà, cho nên quyết định nhân dịp cơ hội này về nhà trước một chuyến.
Dù sao thì tới chừng đó đi tham gia Phù Quang Đại Hội còn không biết phải đi mất bao lâu.
Còn mấy người Khô Trần thì tới đây đưa tiễn.
Ngoại trừ Khô Trần ra thì Hoa La Huyên, La Chiến, Vân Ngạo Tuyết, bát vương tử cũng tới đủ không thiếu một ai.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa vang lên liên hồi, từ bên trong cửa thành đột nhiên có một nhóm hộ vệ thân mặc khôi giáp chạy ra, ở giữa nhóm hộ vệ này chính là đương kim quốc quân Triệu Kính bệ hạ, ngoài ra còn có mấy người Sở Vân Phi.
- Diệp Huyền đại sư, để ngươi đợi lâu rồi.
Triệu Kính mỉm cười:
- Đoạn đường từ vương thành tới Lam Nguyệt thành khá xa, trên đường đi khó tránh khỏi sẽ có một ít nguy hiểm, những hộ vệ này sẽ đi theo ngươi, có thể bảo vệ ngươi an toàn trong suốt chuyến đi.
- Chúng ta, ra mắt Diệp Huyền đại sư.
Sau lưng gã, một nhóm cấm vệ quân cúi người hành lễ, mỗi người đều khí thế hiên ngang, trên mặt lóe ra tinh quang sáng láng.
Những cấm vệ quân này, người yếu nhất cũng là cường giả địa võ sư tam giai, do một thiên võ sư tứ giai dẫn đầu, đội hình có thể xem là vô cùng hùng hậu.
- Diệp Huyền đại sư, vị này chính là Âu Dương Tiêu Sơn thống lĩnh, Âu Dương Tiêu Sơn thống lĩnh có thực lực siêu quần, chắc chắn trên đường đi có thể giúp Diệp Huyền đại sư dẹp bớt không ít phiền toái.
- Phó thống lĩnh cấm vệ quân Âu Dương Tiêu Sơn xin ra mắt Diệp Huyền đại sư.
Thanh âm vang rền, một vị nam tử trung niên anh khí bừng bừng hăng hái đi ra từ trong đội ngũ, người này mặc một thân khôi giáp màu bạc, dưới hàng chân mày rậm rạp, là một đôi mắt hữu thần sáng ngời, toàn thân tản ra khí tức bưu hãn.
- Diệp Huyền đại sư, có Âu Dương Tiêu Sơn thống lĩnh đi theo ngươi, trẫm cũng có thể yên tâm, bọn họ ngoại trừ bảo vệ sự an toàn của ngươi ra còn mang theo ý chỉ của trẫm, phong gia gia Diệp Phách Thiên của ngươi thành Diệp Vương, vương quốc nhất đẳng công, có được lãnh địa Thiên Húc Hành tỉnh, có bọn họ tới đó, cũng thuận tiện cho Diệp gia các ngươi quản lý hành tỉnh.
Triệu Kính nhìn về phía mấy người Âu Dương Tiêu Sơn:
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là tùy tùng của Diệp Huyền đại sư, tất cả mọi hành động đều phải nghe theo mệnh lệnh của Diệp Huyền đại sư, chỉ riêng mệnh lệnh của một mình Diệp Huyền đại sư mà thôi, bao gồm cả trẫm cũng không được, đã nghe rõ chưa.
- Dạ, bệ hạ!
Mấy người Âu Dương Tiêu Sơn hô to, tâm tình trong lòng mỗi người lại khác nhau.
Bệ hạ dặn dò thế này giống như trực tiếp điều nhóm cấm vệ quân bọn họ tới dưới trướng của Diệp Huyền đại sư, trở thành tư quân của hắn, đủ loại tư vị nổi lên trong lòng mọi người.
Một số cấm vệ quân vốn còn cho rằng lần này chỉ là làm một nhiệm vụ, nghe xong bệ hạ nói như vậy thì trong lòng lập tức ngũ vị tạp trẫn, từ cấm vệ quân cao cao tại thượng trở thành tư quân của một gia tộc, thậm chí là một thiếu niên, tuy rằng có không ít người trên mặt không để lộ ra vẻ gì, nhưng trong lòng cũng có chút không cam lòng.
- Diệp Huyền đại sư, Âu Dương Tiêu Sơn thống lĩnh chính là võ tông nhất trọng, trước kia giúp ta huấn luyện cấm vệ quân, chính là nhân vật cường thế trong cấm vệ quân, bây giờ bị ngươi mang đi, ta thật sự cảm thấy đau lòng lắm.
Sở Vân Phi đứng một bên cười khổ nói.
Trong lòng của gã hiểu rõ, sở dĩ bệ hạ phái Âu Dương Tiêu Sơn tới cho Diệp Huyền chính là bởi vì chuyện Ảnh Sát Môn ám sát lần trước, sợ Diệp Huyền gặp phải nguy hiểm gì.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- Nếu như ngươi cảm thấy đau lòng thì có thể thế mình vào.
Sở Vân Phi bất đắc dĩ lắc đầu:
- Diệp Huyền đại sư, nói thật, ta cũng muốn đi theo ngươi trở về Thiên Húc Hành tỉnh, thuận tiện theo ngươi học tập lắm, chỉ tiếc bệ hạ không cho ta đi.
Vẻ mặt của gã vô cùng thành khẩn, hoàn toàn không giống như giả bộ, khiến cho mấy người Âu Dương Tiêu Sơn khẽ giật mình.
- Ha ha.
Triệu Kính cũng mỉm cười:
- Diệp Huyền đại sư, Sở Vân Phi đúng là từng đề cập tới chuyện này, chỉ tiếc là bị trẫm bác bỏ, hôm nay vương thành không yên, bên cạnh trẫm không thể thiếu hắn được, Diệp Huyền đại sư, xin hiểu cho trẫm.
Đám người Âu Dương Tiêu Sơn nhìn Diệp Huyền với vẻ vô cùng cổ quái, người này thật sự chỉ là một luyện dược sư thiên tài thôi sao? Tại sao bệ hạ và Sở đại nhân ở trước mặt người này, giống như có vẻ ăn nói khép nép như vậy?
Hơn nữa, Sở Vân Phi đại sư còn nói là muốn đi theo học tập thiếu niên này, lời nói này đúng là vô căn cứ mà.
Ôm theo hoài nghi, đội ngũ liền xuất phát.
Một đội ngũ khổng lồ nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Trong đám người, nhìn thân ảnh Diệp Huyền khuất dần, trong lòng Vân Ngạo Tuyết giống như ngũ vị tạp trần, không rõ là tư vị gì.
Thời gian hai năm trôi qua, nàng nhìn thấy Diệp Huyền phát triển, từ võ giả nhất mạch phát triển thành địa võ sư nhị trọng không thua kém gì nàng, khiến cho Vân Ngạo Tuyết vừa kích động nhưng trong lòng cũng vừa cảm thấy ẩn ẩn chút là muốn ganh đua cao thấp.
Đối với Diệp Huyền, chính bản thân nàng cũng khó có thể nói rõ là cảm giác gì.
Chương 400 Rời khỏi vương thành (2)
- Diệp Huyền, tin rằng lần sau khi chúng ta gặp lại, ta nhất định sẽ trở thành thiên võ sư tứ giai.
Trong lòng Vân Ngạo Tuyết thầm hứa.
- Huyền thiếu, những lời vừa rồi bệ hạ nói ta cũng nghe thấy rồi, không ngờ Diệp gia các ngươi nhoáng một cái liền trở thành Diệp Vương, lãnh chủ của Thiên Húc Hành tỉnh, chậc chậc, cái này, tới lúc đó không bằng cũng cho ta quản một thành trì đi, để ta thử cảm giác làm thành chủ một tí.
Trong xe ngựa, Trần Tinh cười gian nói.
Lần này trở về, Trần Tinh, Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y cũng đi cùng luôn, mọi người cùng nhau tới vương thành cũng hơn một năm rồi, bọn họ cũng chưa từng trở về lần nào.
- Được thôi.
Diệp Huyền cười như không cười nhìn Trần Tinh một cái:
- Bất quá muốn đảm nhiệm chức thành chủ, không nói tới chuyện có thực lực đủ để áp chế quần hùng, ít nhất cũng không thể quá tệ hại, như vầy đi, trong vòng một năm, nếu như ngươi có thể trở thành địa võ sư tam giai thì ta sẽ cho ngươi làm thành chủ.
- Cái gì? Địa võ sư tam giai sao.
Trần Tinh trừng to mắt, vẻ mặt nhăn nhó đau khổ, bất lực nói:
- Huyền thiếu à, ngươi như vậy không phải muốn ta đi tìm chết hay sao, điều này sao mà được chớ, bây giờ ta mới có mười bảy tuổi, địa võ sư mười tám tuổi, thiên phú cỡ đó tuyệt đối có thể xưng tụng là đệ nhất vương quốc luôn rồi ấy chứ, đúng không?
- Có gì đâu mà không thể chứ, ngươi xem ngươi bây giờ không phải đã là võ sư nhất trọng rồi hay sao? Từ võ sĩ nhất trọng tới võ sư nhất trọng ngươi không phải cũng mất một năm hay sao.
- Cái này không giống mà, nhất giai tới nhị giai há có thể đánh đồng với từ nhị giai tới tam giai.
Trần Tinh căm giận bất bình.
- Có gì đâu mà không thể đánh đồng, ta từ nhị giai tới tam giai không phải còn tốn không tới một năm hay sao.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Trần Tinh lập tức xụ mặt xuống:
- Huyền thiếu, ngươi đừng có lấy ngươi ra để so sánh với ta, ngươi là biến thái, ta chỉ là người bình thường thôi.
Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y ngồi bên cạnh đều phì cười.
Bất quá lời Trần Tinh nói cũng khiến cho Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y cũng phải gật gù tán đồng, thời gian một năm này, các nàng nhờ có Diệp Huyền chỉ điểm, lại thêm tư nguyên phong phú của Huyền Linh học viện, các nàng đều đột phá từ võ sĩ linh võ cảnh tới võ sư huyền võ cảnh, thậm chí còn đạt tới võ sư nhị trọng luôn rồi.
Dù là ở nơi thiên tài tụ tập như Huyền Linh học viện, các nàng cũng có thể xem như vô cùng kinh diễm, là kỳ tài trăm năm khó gặp, nếu như cho các nàng thêm thời gian nửa năm nữa thì hai người bọn họ đều sẽ trở thành cao thủ trên phong vân bảng.
Nhưng so với Diệp Huyền thì các nàng nháy mắt liền trở thành bình thường, chỉ có thể ngước mắt nhìn lên.
Các nàng đã rất cố gắng đuổi kịp hắn, nhưng chỉ có thể nhìn bước chân của Diệp Huyền ngày càng rời xa các nàng, loại cảm giác vô lực này khiến trong lòng hai người đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sau khi xe ngựa chạy hơn nửa ngày thì dừng lại nghỉ ngơi ở một khu rừng nhỏ.
- Diệp Huyền đại sư, đây chính là lộ trình mà chúng ta định ra, ngươi xem qua một cái đi.
Đúng lúc này, Âu Dương Tiêu Sơn đi tới bên cạnh Diệp Huyền, đưa lộ tuyến mà mình định ra cho Diệp Huyền xem.
Diệp Huyền nhìn cũng không nhìn một cái, trực tiếp để một bên:
- Chuyện thế này thì không cần làm phiền ta, Âu Dương thống lĩnh tự mình định đoạt là được, còn nữa, từ nay về sau không cần gọi ta là Diệp Huyền đại sư đâu.
- Vậy thì gọi là gì?
- Đương nhiên là gọi Huyền thiếu giống ta rồi!
Trần Tinh bĩu môi nói.
Âu Dương Tiêu Sơn ngẩn ra, sau đó gật đầu:
- Vâng, Huyền thiếu.
- Đi thôi, đưa ta đi gặp những người khác đi.
Diệp Huyền đi tới trước đội ngũ, nhìn về phía những người đang canh gác đề phòng phía rừng cây.
Lần này số cấm vệ quân mà Triệu Kính điều động cho hắn khoảng gần trăm người, trong đó có thống lĩnh Âu Dương Tiêu Sơn là võ tông ngũ giai nhất trọng, còn có mười vị thũ lĩnh cấp bậc thiên võ sư tứ giai, ngoài ra những người còn lại tất cả đều là cường giả địa võ sư, ở trong cấm vệ quân cũng thuộc cấp bậc đội trưởng.
Lúc này mọi người đang đề phòng canh ở bên ngoài khu rừng, tuy rằng động tác cẩn thận, nhưng vẻ mặt cũng không phải vô cùng căng thẳng.
- Ai, nghe mệnh lệnh của bệ hạ, hình như chúng ta đã trở thành tư quân của Diệp Huyền đại sư rồi đúng không?
- Đúng đó, nói không chừng sau này chúng ta đều phải trú đóng ở Thiên Húc Hành tỉnh, không còn là cấm vệ quân nữa rồi.
- Vậy phải làm sao bây giờ, lúc trước ta nói với lão bà là chỉ ra ngoài chấp hành một nhiệm vụ mà thôi, nếu như để cho nàng biết sau này ta không còn là cấm vệ quân nữa, phải thường trú ở Thiên Húc Hành tỉnh thì nói không chừng nàng sẽ chém chết ta mất.
- Vợ con của ta cũng ở vương thành, không biết phải làm sao bây giờ.
Không ít cấm vệ quân ngồi vây quanh dưới một gốc đại thụ, lo lắng trao đổi với nhau.
Tuy rằng thanh âm của bọn họ không lớn, nhưng Diệp Huyền lại nhạy cảm nghe thấy những gì bọn họ nói với nhau.
Diệp Huyền nhướng mày:
- Âu Dương Tiêu Sơn, đây là trình độ của cấm vệ quân vương thành hay sao? Giống như không khác gì so với thành vệ quân ở những thành trì bình thường hết nhỉ?
Âu Dương Tiêu Sơn nghe xong thì trong lòng rùng mình, lúc này mới tức giận quát lớn:
- Mấy ngươi các ngươi đang nói gì đó hả? cả đám lười biếng như vậy, cho dù là nghỉ ngơi thì cũng phải cẩn thận đề phòng, chẳng lẽ trước kia ta chưa dạy cho các ngươi hay sao?
Những cấm vệ quân này lập tức nghiêm túc hẳn lên, cũng không xì xào bàn tán nữa, lộ ra khí tức bưu hãn.
Bốp bốp bốp!
Thấy một màn này, Diệp Huyền gật đầu, sau đó vỗ tay một cái, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người về phía hắn.
- Các vị, đều qua đây đi.
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng.
Một ít cấm vệ quân đang nghỉ ngơi liếc nhìn nhau, ngoại trừ vài cấm vệ quân đang đứng canh gác ở phía xa ra thì tất cả đều đi tới phía trước.
- Các ngươi cũng tới đây đi.
Diệp Huyền quay sang nói với những người đang canh gác.
Những cấm vệ quân đang đứng canh gác ở đằng xa nghe thấy vậy thì hơi do dự, lúc này mới cao giọng nói:
- Diệp Huyền đại sư, chúng ta đang canh gác, nếu như hủy bỏ canh gác, một khi có kẻ thù tấn công thì chỉ sợ là không thể phản ứng kịp thời được.
- Yên tâm đi, có kẻ địch tấn công tới hay không thì ta sẽ biết ngay.
Diệp Huyền nói như vậy thì mấy cấm vệ quân này mới đi tới.
- Dừng tay, kẻ nào dám giương oai ở vương thành của ta, muốn chết sao!
Một đạo thanh âm tức giận vang vọng khắp đất trời, tiếp theo đó chính là một thân ảnh như mộng như ảo, lấy tốc độ cực nhanh lướt tới từ hướng hoàng cung, bóng người còn chưa tới nơi thì khí tức khủng bố cũng đã tràn ngập mà tới, trấn áp hết thảy.
- Là Sở Vương đại nhân.
- Sở Vân Phi đại nhân tới rồi.
- Chúng ta được cứu rồi.
Đám người Tư Mã Hiên Vũ lộ ra vẻ kinh hỉ.
- Không tốt, là võ tông ngạo thiên!
Sắc mặt của tên thủ lĩnh hắc y nhân Trương Khuê kia đại biến, trong mắt lộ ra một tia dữ tợn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền ở cách đó không xa.
- Đáng chết, Sở Vân Phi tới rồi, thì nhiệm vụ lần này xem như thất bại, cho dù không thể giết chết được bát vương tử Triệu Duy thì Diệp Huyền này nhất định cũng phải chết.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, trong mắt Trương Khuê liền hiện lên một tia ngoan lệ, từng đạo hồng quang màu đen không ngừng ngưng tụ quanh người của gã, trên quỷ kiểm võ hồn mờ ảo ở đỉnh đầu lại lộ ra một nụ cười tà khí, khiến cho lòng người hoảng sợ.
- Ảnh quỷ ma công —— nhất tiếu thập phương diệt!
Võ hồn chi lực đặc biệt ngưng tụ ở tay phải của tên thủ lĩnh hắc y nhân, trên đầu quyền của gã có quang mang chớp lên, cư nhiên ngưng tụ thành một mặt quỷ mỉm cười, dự tợn quỷ dị, đánh úp về phía Diệp Huyền.
Một kích của đối phương còn chưa tới thì trong đầu Diệp Huyền liền vang lên tiếng quỷ khóc thần sầu, mặt quỷ màu đen xuất hiện trước mặt lộ ra nụ cười khiến cho lòng người sợ hãi, bụng dạ nôn nao.
- Hồn lực công kích lên cơ sở, cộng thêm công kích võ hồn, là hồn đạo bí pháp!
Trong lòng Diệp Huyền khiếp sợ, biết rõ một quyền này, chính mình không thể nào đỡ được, tâm thần vừa động, một khối thiết thạch chỉ cỡ nắm tay đột nhiên xuất hiện trước người của hắn.
Đây đúng là Trấn Nguyên Thạch.
Trấn Nguyên Thạch này, hắn chỉ mới luyện hóa được có một phần cấm chế nhỏ ở bên trong, còn chưa thể thao túng nó tấn công được, bất quá nếu như mượn nó để dùng đơn giản thì cũng không thành vấn đề.
- Đây là thứ quỷ gì.
Tên thủ lĩnh hắc y nhân Trương Khuê kia cười lạnh, cũng không điều chỉnh, một quyền kia trực tiếp đánh lên trên Trấn Nguyên Thạch.
Răng rắc!
Trong nháy mắt này, gã chỉ cảm thấy, giống như bản thân mình vừa đánh trúng một hòn núi lớn, xương tay truyền tới từng đợt đau đớn kịch liệt, tiếng xương cốt vỡ vụn răng rắc vang lên, xương ngón tay bị gãy hết mấy đốt, nhưng khối thiết thạch màu đen to cỡ nắm tay kia cư nhiên lại không hề sứt mẻ, trong lòng gã lập tức sinh ra cảm giác kinh sợ, sợ thì sợ, gã cũng bất chấp, lập tức xoay người chạy đi.
- Rút lui!
Trong tiếng hét lên sắc bén, gã hóa thành một đạo lưu quang màu đen, nháy mắt liền lùi lại.
Diệp Huyền thu hồi Trấn Nguyên Thạch ánh mắt bén nhọn, phất tay một cái, ba đạo lưu quang nhanh chóng đuổi theo, muốn chạy dễ như vậy, ít nhất cũng phải để lại chút gì đã chứ.
Trong lòng tên thủ lĩnh hắc y nhân kia kinh sợ, một chưởng đánh lui diệt huyền phi đao mà Diệp Huyền đánh ra, nhưng chỉ kéo dài một chốc như vậy, Sở Vân Phi cũng đã đuổi tới.
- Lưu thủy kiếm ý —— thiên cổ phong lưu nhân vật!
Lưu thủy kiếm bên hông của Sở Vân Phi bay thẳng lên trời, một kiếm chém ra như nước chảy về đông, kiếm quang sáng chói rạch nát trường không, lại có một loại khí tức nước chảy đi mất, anh hùng bi mộ, đánh thẳng ra.
- A!
Kiếm quang đánh ra, tên thủ lĩnh hắc y nhân kia hét thảm một tiếng, bắn ra một mảnh máu tươi, thân thể chớp lóe hai cái trên ở giữa các mái nhà, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.
Sở Vân Phi cũng không vội vã đuổi giết, luân phiên ra tay, chém tới vài tên hắc y nhân ở phía sau.
Mấy kẻ kia chỉ là thiên võ sư tứ giai, sao có thể ngăn nổi đòn tấn công của Sở Vân Phi, kiếm quang lóe lên, hai tay hai chân đều bị chặt đứt tận gốc, ngã nhào trên đất, đau đớn kêu rên.
Bá!
Sở Vân Phi lướt đi, đuổi theo về hướng tên thủ lĩnh hắc y nhân Trương Khuê kia biến mất.
Tiếng vó ngựa vang lên từng hồi, không bao lâu sau, một đám lớn thành vệ quân đều đuổi tới, từng vị cường giả cũng lục tục đuổi tới nơi.
- Thuộc hạ Phiền Hách, tham kiếm bát vương tử điện hạ, tham kiến Diệp Huyền đại sư.
Từ sau vụ lần trước, Hứa thống lĩnh của thành vệ quân bị chém đầu, Phiền Hách liền trở thành tân thống lĩnh mới của tiểu tử điêu, sau khi nhận được tin tức thì gã liền vội vàng chạy tới đây, lo lắng nhìn về phía hai người, sau khi phát hiện hai người không có gì đáng ngại thì gã mới thở phào một hơi.
- Diệp huynh, ngươi không sao chứ? Đa tạ, nếu như lúc nãy không nhờ có ngươi thì sợ rằng ta cũng gặp nguy hiểm rồi.
Triệu Duy một bộ như vẫn còn sợ hãi, gã đánh ra vài đạo thủ quyết, bay vào trong trận bàn ở cách đó không xa, lập tức liền có từng đạo quang mang lưu chuyển, sau đó trận pháp ở dưới chân dần dần biến mất, trận bàn cổ xưa kia cũng khôi phục bình tĩnh.
Gã cầm lấy trận bàn, nhìn về phía ánh sáng ảm đạm ở phía trên, trong mắt lập tức lộ ra một tia đau lòng, đồng thời cũng cảm thấy may mắn.
Năng lượng của ngũ hành cố địa trận này, bị đối phương luân phiên tấn công như vậy, chỉ còn chưa tới một phần năm, nếu như không phải lúc sau này Diệp Huyền dẫn tên thủ lĩnh hắc y nhân kia đi thì gã bây giờ sợ là đã bỏ mạng lâu rồi.
- Nếu tính ra thì hình như ta nợ Diệp huynh ngươi hai mạng rồi.
Triệu Duy cảm khái không thôi, đồng thời cũng kinh hãi nhìn Diệp Huyền, thực lực Diệp Huyền bày ra lúc này thực là làm gã xem đủ rồi, trong lòng tới bây giờ vẫn còn chưa bình tĩnh lại được.
Nhớ tới một năm trước, Diệp Huyền chỉ mới là tân sinh vừa gia nhập học viện, hôm nay lại đột phá tới địa võ sư, còn mạnh tới mức có thể sống sót dưới tay của võ tông ngũ giai, lại nhìn lại bản thân mình, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác thất bại nồng đậm.
Vèo!
Đúng lúc này, lưu quang lóe lên, Sở Vân Phi liền trở về trước mặt mọi người.
- Năng lực che giấu khí tức của đám sát thủ Ảnh Sát Môn này đúng là quá mức quỷ dị, lúc nãy chỉ mới kéo dài có mấy giây thôi cư nhiên lại để cho hắn chạy thoát, thật là đáng chết.
Sở Vân Phi cắn răng, vẻ mặt lãnh lệ, sau đó ân cần hỏi:
- Diệp Huyền đại sư, điện hạ, các ngươi có sao không?
- Chúng ta không sao hết, bất quá những cấm vệ quân bảo vệ ta thì…
Triệu Duy lắc đầu:
- Lần này cũng phải đa tạ Diệp huynh, nếu như không có Diệp huynh thì mấy người chúng ta sợ là không ai có thể sống sót rồi.
Chương 397 Cấm chế nhiều tầng (1)
- Bát vương tử điện hạ nói đúng lắm.
Tư Mã Hiên Vũ và thủ lĩnh cấm vệ quân cả người be bét máu đi tới, kể sơ lại chuyện vừa xảy ra khi nãy.
Sau khi nghe thấy những gì đã xảy ra, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Diệp Huyền, trên mặt là vẻ không dám tin.
Chỉ có Sở Vân Phi là mỉm cười, giống như hiểu được gì đó.
- Đúng rồi, đám sát thủ còn lại đâu.
Sở Vân Phi hỏi.
- Hồi Sở vương đại nhân, tất cả đều đã chết.
Mọi người quay đầu lại nhìn, đám hắc y nhân bị Sở Vân Phi chặt đứt tứ chi, cố ý lưu lại lúc này cũng đã hoàn toàn tắt thở, trong miệng trào máu đen, mùi vô cùng tanh hôi.
Sở Vân Phi lắc đầu, đối với kết quả này gã cũng không thấy lạ:
- Sát thủ của Ảnh Sát Môn này, có rất nhiều cách tự sát, cho dù bắt sống cũng có thể thần không biết quỷ không hay mà tự tử, căn bản không cách nào moi được nửa điểm tin tức.
- Bất quá bọn chúng dám ban ngày ban mặt ám sát vương tử và đại sư của Lưu Vân Quốc ta, thật sự là coi trời bằng vung, Phiền Hách, ngươi lập tức xuất động tất cả thành vệ quân, giới nghiêm vương thành, tuyệt đối không thể để cho bọn họ dễ dàng chạy thoát.
- Những người khác, thu dọn hiện trưởng cho ta, đừng bỏ sót bất kỳ manh mối nào.
Có Sở Vân Phi an bài, hiện trường lập tức bị phong tỏa, tất cả đều vô cùng gọn gàng.
Sau khi làm xong mọi chuyện, trên mặt lộ ra một tia ảm đạm:
- Ảnh Sát Môn này dám hoành hành ở vương quốc của chúng ta, ta thân là thống lĩnh cấm vệ quân, nhưng không cách nào bắt được bọn chúng, đúng là vô dụng mà.
Đám người Tư Mã Hiên Vũ vội vàng nói:
- Sở đại nhân đừng nói như vậy, nếu như lúc nãy không phải ngươi nhanh chóng chạy tới kịp thời thì sợ là tất cả chúng ta đều gặp nguy hiểm rồi, chúng ta còn phải cảm tạ ơn cứu mạng của Sở đại nhân nữa, Ảnh Sát Môn giảo hoạt lắm mưu nhiều kế, cũng không phải trách nhiệm của một mình ngươi.
- Bọn họ nói rất đúng, Sở đại nhân ngươi đừng để trong lòng.
Triệu Duy cũng nói.
- Ha ha.
Sở Vân Phi không khỏi bật cười:
- Ta có thể chạy tới đây nhanh như vậy cũng là vì Diệp Huyền đại sư hết, các người đừng cảm ơn sai người.
Dứt lời, gã liền đi tới bên cạnh Diệp Huyền, xoay người hành lễ, cung kính nói:
- Diệp Huyền đại sư, vừa rồi đa tạ ngươi đã chỉ điểm, khiến cho ta lĩnh ngộ được ý cảnh thật sự của lưu thủy kiếm ý.
Động tác của Sở Vân Phi khiến cho tất cả mọi người sợ ngây người.
Diệp Huyền chỉ điểm cho Sở Vân Phi đại nhân, tình huống gì thế này?
Mọi người đều cảm thấy nghi hoặc không thôi.
Chỉ có Sở Vân Phi là vẫn mỉm cười, lúc trước sau khi Diệp Huyền rời đi, những lời hắn đã nói vẫn luôn quanh quẩn trong đầu của Sở Vân Phi, rốt cuộc cũng khiến gã hiểu rõ chân lý của lưu thủy kiếm ý, cho nên lúc này mới chạy tới định nói lời cảm tạ, nào ngờ đúng lúc gặp phải sát thủ của Ảnh Sát Môn tới ám sát.
Diệp Huyền thản nhiên cười:
- Ta không chỉ điểm gì cho ngươi hết, tất cả đều là do chính ngươi tự lĩnh ngộ ra.
Sở Vân Phi lắc đầu:
- Thiên phú của Diệp Huyền đại sư thật sự cao thâm, khiến cho người ta không thể ngờ tới, tuy rằng Vân Phi là võ tông, nhưng tự cảm thấy ở võ đạo nhất đồ này lại kém xa Diệp Huyền đại sư, mong rằng sau này đại sư chỉ điểm nhiều hơn.
Diệp Huyền cười nói:
- Võ đạo mênh mông, mỗi người chúng ta đều là những con kiến nhỏ bé trên con đường võ đạo mênh mông mà thôi, bất quá con đường nào rồi cũng có điểm kết thúc, chỉ cần dũng cảm đi tới là dược, ta tin rằng có một ngày nào đó, mỗi người chúng ta đều có thể nhìn thấy phong cảnh ở cuối đường.
Lúc này, Diệp Huyền mỉm cười, trên người bất giác toát ra một loại khí tức khiến cho người khác ngưỡng vọng, giống như đây là một người nam nhân đã từng đứng ở đỉnh phong võ đạo, đứng ở cuối võ đạo dõi mắt nhìn xuống bọn họ.
Mọi người lập tức bị cảm giác của mình khiến cho hoảng sợ, không rõ tại sao mình lại xuất hiện ảo giác như vậy.
- Sở Vân Phi đại nhân, nếu như không thể nào tra được chỗ của Ảnh Sát Môn thì cũng không cần gấp, ta lại cảm thấy là người nào đó ra nhiệm vụ ám sát với Ảnh Sát Môn, chuyện này cũng phải tra một phen, nếu như trong vương thành có người cấu kết cùng Ảnh Sát Môn thì cũng không phải chuyện nhỏ.
Diệp Huyền thản nhiên nhắc nhở.
Sở Vân Phi tâm thần chấn động, gã nhíu mày, nhìn bát vương tử như có điều suy nghĩ.
Tẩm cung của tứ vương tử.
- Cái gì, ngươi nói thất bại rồi sao? Sao có thể thất bại được cơ chứ, không phải nói lần này Ảnh Sát Môn sẽ toàn lực ra tay, tuyệt đối không thất bại hay sao?
Tứ vương tử đột nhiên đứng phắt dậy, đôi mắt đỏ ngầu, lộ ra vẻ dữ tợn.
Hắc Nhất quỳ gối trước mặt tứ vương tử, âm trầm nói:
- Diện hạ, thuộc hạ cũng không biết, thuộc hạ chỉ nghe nói, lần này Ảnh Sát Môn phái ra một vị sát thủ võ tông cấp đà chủ, còn có mấy tên sát thủ cấp bậc thiên võ sư, nào ngờ, bát vương tử và Diệp Huyền không có kẻ nào chết, ngược lại Ảnh Sát Môn bọn họ tổn hao đại lượng nhân thủ, chỉ có mỗi mình sát thủ võ tông kia là chạy thoát được.
- Không thể nào, có sát thủ cấp bậc võ tông thì sao có thể thất bại được chứ, có phải là Ảnh Sát Môn không ra sức hay không?
Tứ vương tử không dám tin.
- Theo như ta được biết thì hình như bát vương tử điện hạ là vì có được một trận pháp phòng ngự ngũ cấp cho nên mới tránh được một kiếp, còn Diệp Huyền thì có thực lực vô cùng đáng sợ, cư nhiên có thể đối kháng với thiên võ sư của Ảnh Sát Môn.
- Thôi đi, Diệp Huyền mới tới vương thành được bao lâu chứ? Một năm trước hắn vừa mới gia nhập Huyền Linh học viện, nói hắn có thể đối kháng với cường giả thiên võ sư đúng là nực cười mà, đây nhất định là thủ thuật che mắt của đám người lão bát, tra, nhất định phải tra rõ cho ta.
- Dạ!
Hắc y nhân kia cung kính nói.
- Còn có phải nhớ kỹ cho ta, gần đây nhất định phải an phận, tốt nhất là đừng nên liên lạc với Ảnh Sát Môn nữa, che dấu bản thân cho tốt, đừng để lộ.
Sau khi tức giận, tứ vương tử liền nhanh chóng bình tĩnh lại, âm trầm phân phó.
- Thuộc hạ hiểu rõ.
- Đáng chết, cơ hội tốt như vậy, cư nhiên bị Ảnh Sát Môn làm phí mất, lần sau muốn động thủ sợ là cũng khó, trong khoảng thời gian ngắn gần đây ta nhất định phải an phận, tuyệt đối không thể để cho bất kỳ kẻ nào chú ý tới ta.
Tứ vương tử âm trầm nói.
Trong vương thành.
Chuyện bát vương tử gặp ám sát, nhanh chóng lan ra khắp vương thành như một cơn gió.
Chương 398 Cấm chế nhiều tầng (2)
Triệu Kính biết được tin tức thì nổi trận lôi đình, ra lệnh cho cấm vệ quân nhất định phải tìm ra hung thủ.
Trong lúc nhất thời, trong vương cung lòng người bàng hoàng, không ít vương công đại thần đều kinh hồn táng đảm vì cơn giận của bệ hạ.
Đồng thời cũng có cái nhìn mới về lòng yêu mến của Triệu Kính dành cho Triệu Duy.
Không hay biết rằng, cơn giận của Triệu Kính một phần là vì bát vương tử, một phần khác càng là bởi vì Diệp Huyền.
Mười mấy năm trước gã từng bị Ảnh Sát Môn ám sát qua, để lại bệnh tật, một mực đau đớn khó chịu, nay may mắn nhờ Diệp Huyền trị liệu hết, vừa mới xong xuôi thì Diệp Huyền lại bị ám sát, điều này khiến cho Triệu Kính vô cùng mẫn cảm.
Theo như gã thấy, Ảnh Sát Môn này là vì chiếm được tin tức nào đó cho nên mới muốn diệt trừ Diệp Huyền.
Mà theo như tình báo điều tra được cũng xác nhận điểm này, trong quá trinh Ảnh Sát Môn ám sát, rõ ràng có để lộ rằng Diệp Huyền cũng là một trong những mục tiêu ám sát của bọn chúng.
Điều này khiến cho Triệu Kính vô cùng tức giận.
Gã cho rằng Ảnh Sát Môn ngoài mặt là ám sát Diệp Huyền, nhưng thực tế chính là nhằm vào quốc quân của Lưu Vân Quốc là gã đây, giết Diệp Huyền chỉ là vì để cho Diệp Huyền không thể nào trị khỏi bệnh trên người gã, muốn gã bỏ mạng.
Điều này khiến cho một nhất quốc chi quân như gã không thể nhịn nổi, chỉ một thoáng, một trận hành động diệt sát Ảnh Sát Môn liền lan ra khắp vương quốc.
Tu luyện tháp trong Huyền Linh học viện.
Lúc này, người ở giữa phong bạo, khởi xướng một trận càn quét khắp vương quốc trong miệng người khác là Diệp Huyền giống như không có việc gì xảy ra hết, khoanh chân ngồi đó.
Trước người hắn, Trấn Nguyên Thạch to bằng nắm tay có quang mang yếu ớt lưu chuyển, không ngừng chớp hiện.
Trải qua lần bị Ảnh Sát Môn ám sát lần này, trong lòng của Diệp Huyền cũng cảm thấy vô cùng khẩn trương.
Hắn không ngờ tới, thế lực của Ảnh Sát Môn lại lớn tới như vậy, cư nhiên có thể điều động luôn cả cường giả cấp bậc võ tông ngũ giai tới đây.
Lần này nếu như không phải có Sở Vân Phi kịp thời chạy tới, đối mặc với một võ tông ngũ giai, nói không chừng hắn đã lành ít dữ nhiều rồi.
Điều này khiến cho hắn vô cùng bất an.
Hắn biết rõ ràng, chỉ có nắm chắc mạng sống ở trong tay mới là an toàn nhất.
Mà bây giờ, tốc độ tu luyện của hắn. đã xem như không chậm rồi, nếu chỉ một mặt thiên vị chỉ đề thăng tu vi của bản thân thì giống như đốt cháy giai đoạn, sẽ tạo thành tổn thương cho căn cơ tu luyện sau này.
Vậy nên hắn chỉ có thể đặt cách bảo vệ tính mạng ở ngoại vật mà thôi.
Mà Trấn Nguyên Thạch chính là một lá bài tẩy trong tay của hắn.
Sau khi giao thủ với võ tông của Ảnh Sát Môn, Diệp Huyền lập tức liền hiểu rõ trình độ của Trấn Nguyên Thạch này vô cùng cao, tuyệt đối là thuộc về một huyền bảo vô cùng nghịch thiên.
Bằng không thì không thể nào chỉ lấy ra mượn dùng một chút liền có thể ngăn cản được một kích toàn lực của võ tông ngũ giai, thậm chí còn khiến cho hắn bị thương được.
Trong lúc mừng rỡ, Diệp Huyền trở về học viện, bất chấp tất cả bắt đầu luyện hóa Trấn Nguyên Thạch.
Diệp Huyền vốn tưởng rằng với kiến thức của hắn, muốn luyện hóa Trấn Nguyên Thạch này chắc hẳn là không phải quá mức khó khăn. Nhưng tới lúc hắn chính thức luyện hóa thì mới biết được muốn luyện hóa Trấn Nguyên Thạch này khó tới mức nào.
Lúc trước mình ở trong bảo khố tốn một canh giờ để luyện hóa một phần rất nhỏ của cấm chế, phần đó thậm chí còn chưa tới một phần trăm của cấm chế.
Diệp Huyền chỉ có thể tĩnh tâm lại, từng chút từng chút công phá cấm chế bên trong, tốn trọn vẹn một tháng hắn mới hoàn toàn luyện hóa được cấm chế bên trong Trấn Nguyên Thạch.
Đợi đến khi cảm nhận được kết cấu bên trong huyền bảo Trấn Nguyên Thạch này, Diệp Huyền liền chấn động, hóa ra cấm chế mà hắn tốn một tháng trời mới luyện hóa được cũng chỉ là cấm chế tầng thứ nhất của huyền bảo Trấn Nguyên Thạch này, xuất hiện trước mặt của hắn chính là một tầng cấm chế phức tạp và tối nghĩa khác.
Thời gian một tháng ròng chỉ có thể luyện hóa được một tầng cấm chế vòng ngoài của một món huyền bảo, Diệp Huyền thật hết lời nào để nói.
Đồng thời, cũng khiến cho Diệp Huyền có chút tò mò đối với phẩm giai của Trấn Nguyên Thạch.
Huyền bảo có cấm chế phức tạp như vậy, theo như hắn đoán thì ít nhất cấp bậc cũng phải là huyền bảo thất phẩm trở lên, về phần đẳng giai thật sự thì vì vẫn chưa thể phá vỡ toàn bộ cấm chế, cho nên Diệp Huyền cũng không dám kết luận.
Huyền bảo có cấp bậc cỡ này, cư nhiên lại xuất hiện ở một tiểu quốc như Lưu Vân Quốc, Diệp Huyền nghĩ kiểu gì cũng không hiểu nổi.
Mà đối mặt với tầng cấm chế thứ hai này, Diệp Huyền cũng trợn mắt há hốc mồm.
Tầng cấm chế thứ hai này, so với tầng thứ nhất lại càng phức tạp và quỷ dị hơn nhiều, tuy rằng với tạo nghệ của Diệp Huyền, cũng có thể phân biệt ra được nên bắt đầu luyện chế từ chỗ nào, nhưng bởi vì phẩm giai của hồn lực của hắn không đủ, nên dù cho tạo nghệ ở phương diện luyện hồn sư có cao tới đâu đi nữa cũng không thể nào tiếp tục luyện chế được.
Theo như hắn đoán thì ít nhất cũng phải đợi hồn lực của hắn từ tam phẩm đỉnh phong đề thăng lên tới tứ phẩm trung kỳ thì mới có thể bắt đầu thử luyện chế cấm chế tầng thứ hai này được.
May mắn chính là sau khi tầng cấm chế thứ nhất bị Diệp Huyền luyện hóa xong thì khối thiết thạch Trấn Nguyên Thạch này nằm trong tay hắn lại nhẹ như lông vũ vậy, chỉ huy nó cũng vô cùng nhanh chóng vừa lòng.
Tuy rằng mỗi lần thôi động nó đều cần tiêu hao đại lượng huyền khí, số lượng tương đương với toàn bộ huyền khí trong đan điền của địa võ sư bình thường, nhưng bởi vì hắn tu luyện Cửu Huyền Ngạo Thế Quyết nghịch thiên, huyền khí mạnh hơn gấp mấy chục lần so với võ giả bình thường, cho nên cũng không tới mức chỉ thúc giục một hai lần thì huyền khí liền khô kiệt.
Điều duy nhất khiến cho hắn không hài lòng chính là Trấn Nguyên Thạch có vẻ ngoài hơi khó nhìn, giống như một cục đá màu đen vậy.
Hơn nữa hắn chỉ mới luyện hóa được cấm chế tầng thứ nhất, chỉ có thể phát huy được một phần rất nhỏ công năng của Trấn Nguyên Thạch này, cũng như khi cầm nó đi đập người khác, trong mắt người ngoài thì giống như hắn cầm một quả cân đập người ta vậy, chẳng đẹp mắt chút nào.
Nhớ tới thiên vân toái tinh toa của mình khi xưa, một khi thôi động thì như lưu tinh phá không, ngân hà nổ tung, lưu quang đủ màu tràn ngập không gian, hào quang chói sáng, tuyệt đối là xinh đẹp rực rỡ, kinh tâm động phách.
Chương 399 Rời khỏi vương thành (1)
Lại nhìn bây giờ xem, một quả cân đen sì, trong lòng Diệp Huyền cảm thấy vô cùng buồn bực.
Đáng giá để mừng rỡ chính là uy lực của quả cân màu đen này vô cùng đáng sợ, Diệp Huyền thôi động nó đập nhẹ một cái thôi mà thiếu chút nữa đã đập bể một lỗ trong tu luyện tháp rồi.
Trong lúc Diệp Huyền bế quan, tiểu tử điêu sau khi nuốt hạt châu màu tím kia thì giống như cũng lâm vào trong hôn mê, trên người có tử quang lưu chuyển, tạo thành một cái kén điện quang, bao kín lấy nó.
Bế quan một tháng, sóng gió bên ngoài cũng đã dần yên bình lại.
Lần càn quét này, toàn bộ vương thành đều rung chuyển, từ các bộ môn đều bắt được rất nhiều người, ở đài trảm thủ gần như mỗi ngày đều có rất nhiều người đầu lìa khỏi cổ, trong lúc nhất thời, bầu không khí khắp vương thành đều trở nên căng thẳng.
Nửa tháng sau, một đội ngũ tập kết ở bên ngoài vương thành.
Bên cạnh xe ngựa, Diệp Huyền đang phải ứng phó với những người tới đưa tiễn.
- Diệp Huyền đại sư, ta sẽ ở vương thành, chờ ngươi trở lại, ngươi đừng có quên thời gian đó.
Khô Trần đại sư mỉm cười nói.
Lúc trước khi Diệp Huyền xuất quan không lâu thì đã đồng ý với yêu cầu của lão, đồng ý đại diện cho Lưu Vân Quốc tới tham gia Phù Quang Đại Hội của liên minh thập tam quốc.
Phù Quang Đại Hội còn hơn bốn tháng nữa sẽ diễn ra, Diệp Huyền hơn một năm nay chưa trở về nhà, cho nên quyết định nhân dịp cơ hội này về nhà trước một chuyến.
Dù sao thì tới chừng đó đi tham gia Phù Quang Đại Hội còn không biết phải đi mất bao lâu.
Còn mấy người Khô Trần thì tới đây đưa tiễn.
Ngoại trừ Khô Trần ra thì Hoa La Huyên, La Chiến, Vân Ngạo Tuyết, bát vương tử cũng tới đủ không thiếu một ai.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa vang lên liên hồi, từ bên trong cửa thành đột nhiên có một nhóm hộ vệ thân mặc khôi giáp chạy ra, ở giữa nhóm hộ vệ này chính là đương kim quốc quân Triệu Kính bệ hạ, ngoài ra còn có mấy người Sở Vân Phi.
- Diệp Huyền đại sư, để ngươi đợi lâu rồi.
Triệu Kính mỉm cười:
- Đoạn đường từ vương thành tới Lam Nguyệt thành khá xa, trên đường đi khó tránh khỏi sẽ có một ít nguy hiểm, những hộ vệ này sẽ đi theo ngươi, có thể bảo vệ ngươi an toàn trong suốt chuyến đi.
- Chúng ta, ra mắt Diệp Huyền đại sư.
Sau lưng gã, một nhóm cấm vệ quân cúi người hành lễ, mỗi người đều khí thế hiên ngang, trên mặt lóe ra tinh quang sáng láng.
Những cấm vệ quân này, người yếu nhất cũng là cường giả địa võ sư tam giai, do một thiên võ sư tứ giai dẫn đầu, đội hình có thể xem là vô cùng hùng hậu.
- Diệp Huyền đại sư, vị này chính là Âu Dương Tiêu Sơn thống lĩnh, Âu Dương Tiêu Sơn thống lĩnh có thực lực siêu quần, chắc chắn trên đường đi có thể giúp Diệp Huyền đại sư dẹp bớt không ít phiền toái.
- Phó thống lĩnh cấm vệ quân Âu Dương Tiêu Sơn xin ra mắt Diệp Huyền đại sư.
Thanh âm vang rền, một vị nam tử trung niên anh khí bừng bừng hăng hái đi ra từ trong đội ngũ, người này mặc một thân khôi giáp màu bạc, dưới hàng chân mày rậm rạp, là một đôi mắt hữu thần sáng ngời, toàn thân tản ra khí tức bưu hãn.
- Diệp Huyền đại sư, có Âu Dương Tiêu Sơn thống lĩnh đi theo ngươi, trẫm cũng có thể yên tâm, bọn họ ngoại trừ bảo vệ sự an toàn của ngươi ra còn mang theo ý chỉ của trẫm, phong gia gia Diệp Phách Thiên của ngươi thành Diệp Vương, vương quốc nhất đẳng công, có được lãnh địa Thiên Húc Hành tỉnh, có bọn họ tới đó, cũng thuận tiện cho Diệp gia các ngươi quản lý hành tỉnh.
Triệu Kính nhìn về phía mấy người Âu Dương Tiêu Sơn:
- Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là tùy tùng của Diệp Huyền đại sư, tất cả mọi hành động đều phải nghe theo mệnh lệnh của Diệp Huyền đại sư, chỉ riêng mệnh lệnh của một mình Diệp Huyền đại sư mà thôi, bao gồm cả trẫm cũng không được, đã nghe rõ chưa.
- Dạ, bệ hạ!
Mấy người Âu Dương Tiêu Sơn hô to, tâm tình trong lòng mỗi người lại khác nhau.
Bệ hạ dặn dò thế này giống như trực tiếp điều nhóm cấm vệ quân bọn họ tới dưới trướng của Diệp Huyền đại sư, trở thành tư quân của hắn, đủ loại tư vị nổi lên trong lòng mọi người.
Một số cấm vệ quân vốn còn cho rằng lần này chỉ là làm một nhiệm vụ, nghe xong bệ hạ nói như vậy thì trong lòng lập tức ngũ vị tạp trẫn, từ cấm vệ quân cao cao tại thượng trở thành tư quân của một gia tộc, thậm chí là một thiếu niên, tuy rằng có không ít người trên mặt không để lộ ra vẻ gì, nhưng trong lòng cũng có chút không cam lòng.
- Diệp Huyền đại sư, Âu Dương Tiêu Sơn thống lĩnh chính là võ tông nhất trọng, trước kia giúp ta huấn luyện cấm vệ quân, chính là nhân vật cường thế trong cấm vệ quân, bây giờ bị ngươi mang đi, ta thật sự cảm thấy đau lòng lắm.
Sở Vân Phi đứng một bên cười khổ nói.
Trong lòng của gã hiểu rõ, sở dĩ bệ hạ phái Âu Dương Tiêu Sơn tới cho Diệp Huyền chính là bởi vì chuyện Ảnh Sát Môn ám sát lần trước, sợ Diệp Huyền gặp phải nguy hiểm gì.
Diệp Huyền cười nhạt một tiếng:
- Nếu như ngươi cảm thấy đau lòng thì có thể thế mình vào.
Sở Vân Phi bất đắc dĩ lắc đầu:
- Diệp Huyền đại sư, nói thật, ta cũng muốn đi theo ngươi trở về Thiên Húc Hành tỉnh, thuận tiện theo ngươi học tập lắm, chỉ tiếc bệ hạ không cho ta đi.
Vẻ mặt của gã vô cùng thành khẩn, hoàn toàn không giống như giả bộ, khiến cho mấy người Âu Dương Tiêu Sơn khẽ giật mình.
- Ha ha.
Triệu Kính cũng mỉm cười:
- Diệp Huyền đại sư, Sở Vân Phi đúng là từng đề cập tới chuyện này, chỉ tiếc là bị trẫm bác bỏ, hôm nay vương thành không yên, bên cạnh trẫm không thể thiếu hắn được, Diệp Huyền đại sư, xin hiểu cho trẫm.
Đám người Âu Dương Tiêu Sơn nhìn Diệp Huyền với vẻ vô cùng cổ quái, người này thật sự chỉ là một luyện dược sư thiên tài thôi sao? Tại sao bệ hạ và Sở đại nhân ở trước mặt người này, giống như có vẻ ăn nói khép nép như vậy?
Hơn nữa, Sở Vân Phi đại sư còn nói là muốn đi theo học tập thiếu niên này, lời nói này đúng là vô căn cứ mà.
Ôm theo hoài nghi, đội ngũ liền xuất phát.
Một đội ngũ khổng lồ nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Trong đám người, nhìn thân ảnh Diệp Huyền khuất dần, trong lòng Vân Ngạo Tuyết giống như ngũ vị tạp trần, không rõ là tư vị gì.
Thời gian hai năm trôi qua, nàng nhìn thấy Diệp Huyền phát triển, từ võ giả nhất mạch phát triển thành địa võ sư nhị trọng không thua kém gì nàng, khiến cho Vân Ngạo Tuyết vừa kích động nhưng trong lòng cũng vừa cảm thấy ẩn ẩn chút là muốn ganh đua cao thấp.
Đối với Diệp Huyền, chính bản thân nàng cũng khó có thể nói rõ là cảm giác gì.
Chương 400 Rời khỏi vương thành (2)
- Diệp Huyền, tin rằng lần sau khi chúng ta gặp lại, ta nhất định sẽ trở thành thiên võ sư tứ giai.
Trong lòng Vân Ngạo Tuyết thầm hứa.
- Huyền thiếu, những lời vừa rồi bệ hạ nói ta cũng nghe thấy rồi, không ngờ Diệp gia các ngươi nhoáng một cái liền trở thành Diệp Vương, lãnh chủ của Thiên Húc Hành tỉnh, chậc chậc, cái này, tới lúc đó không bằng cũng cho ta quản một thành trì đi, để ta thử cảm giác làm thành chủ một tí.
Trong xe ngựa, Trần Tinh cười gian nói.
Lần này trở về, Trần Tinh, Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y cũng đi cùng luôn, mọi người cùng nhau tới vương thành cũng hơn một năm rồi, bọn họ cũng chưa từng trở về lần nào.
- Được thôi.
Diệp Huyền cười như không cười nhìn Trần Tinh một cái:
- Bất quá muốn đảm nhiệm chức thành chủ, không nói tới chuyện có thực lực đủ để áp chế quần hùng, ít nhất cũng không thể quá tệ hại, như vầy đi, trong vòng một năm, nếu như ngươi có thể trở thành địa võ sư tam giai thì ta sẽ cho ngươi làm thành chủ.
- Cái gì? Địa võ sư tam giai sao.
Trần Tinh trừng to mắt, vẻ mặt nhăn nhó đau khổ, bất lực nói:
- Huyền thiếu à, ngươi như vậy không phải muốn ta đi tìm chết hay sao, điều này sao mà được chớ, bây giờ ta mới có mười bảy tuổi, địa võ sư mười tám tuổi, thiên phú cỡ đó tuyệt đối có thể xưng tụng là đệ nhất vương quốc luôn rồi ấy chứ, đúng không?
- Có gì đâu mà không thể chứ, ngươi xem ngươi bây giờ không phải đã là võ sư nhất trọng rồi hay sao? Từ võ sĩ nhất trọng tới võ sư nhất trọng ngươi không phải cũng mất một năm hay sao.
- Cái này không giống mà, nhất giai tới nhị giai há có thể đánh đồng với từ nhị giai tới tam giai.
Trần Tinh căm giận bất bình.
- Có gì đâu mà không thể đánh đồng, ta từ nhị giai tới tam giai không phải còn tốn không tới một năm hay sao.
Diệp Huyền thản nhiên nói.
Trần Tinh lập tức xụ mặt xuống:
- Huyền thiếu, ngươi đừng có lấy ngươi ra để so sánh với ta, ngươi là biến thái, ta chỉ là người bình thường thôi.
Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y ngồi bên cạnh đều phì cười.
Bất quá lời Trần Tinh nói cũng khiến cho Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y cũng phải gật gù tán đồng, thời gian một năm này, các nàng nhờ có Diệp Huyền chỉ điểm, lại thêm tư nguyên phong phú của Huyền Linh học viện, các nàng đều đột phá từ võ sĩ linh võ cảnh tới võ sư huyền võ cảnh, thậm chí còn đạt tới võ sư nhị trọng luôn rồi.
Dù là ở nơi thiên tài tụ tập như Huyền Linh học viện, các nàng cũng có thể xem như vô cùng kinh diễm, là kỳ tài trăm năm khó gặp, nếu như cho các nàng thêm thời gian nửa năm nữa thì hai người bọn họ đều sẽ trở thành cao thủ trên phong vân bảng.
Nhưng so với Diệp Huyền thì các nàng nháy mắt liền trở thành bình thường, chỉ có thể ngước mắt nhìn lên.
Các nàng đã rất cố gắng đuổi kịp hắn, nhưng chỉ có thể nhìn bước chân của Diệp Huyền ngày càng rời xa các nàng, loại cảm giác vô lực này khiến trong lòng hai người đều cảm thấy vô cùng khó chịu.
Sau khi xe ngựa chạy hơn nửa ngày thì dừng lại nghỉ ngơi ở một khu rừng nhỏ.
- Diệp Huyền đại sư, đây chính là lộ trình mà chúng ta định ra, ngươi xem qua một cái đi.
Đúng lúc này, Âu Dương Tiêu Sơn đi tới bên cạnh Diệp Huyền, đưa lộ tuyến mà mình định ra cho Diệp Huyền xem.
Diệp Huyền nhìn cũng không nhìn một cái, trực tiếp để một bên:
- Chuyện thế này thì không cần làm phiền ta, Âu Dương thống lĩnh tự mình định đoạt là được, còn nữa, từ nay về sau không cần gọi ta là Diệp Huyền đại sư đâu.
- Vậy thì gọi là gì?
- Đương nhiên là gọi Huyền thiếu giống ta rồi!
Trần Tinh bĩu môi nói.
Âu Dương Tiêu Sơn ngẩn ra, sau đó gật đầu:
- Vâng, Huyền thiếu.
- Đi thôi, đưa ta đi gặp những người khác đi.
Diệp Huyền đi tới trước đội ngũ, nhìn về phía những người đang canh gác đề phòng phía rừng cây.
Lần này số cấm vệ quân mà Triệu Kính điều động cho hắn khoảng gần trăm người, trong đó có thống lĩnh Âu Dương Tiêu Sơn là võ tông ngũ giai nhất trọng, còn có mười vị thũ lĩnh cấp bậc thiên võ sư tứ giai, ngoài ra những người còn lại tất cả đều là cường giả địa võ sư, ở trong cấm vệ quân cũng thuộc cấp bậc đội trưởng.
Lúc này mọi người đang đề phòng canh ở bên ngoài khu rừng, tuy rằng động tác cẩn thận, nhưng vẻ mặt cũng không phải vô cùng căng thẳng.
- Ai, nghe mệnh lệnh của bệ hạ, hình như chúng ta đã trở thành tư quân của Diệp Huyền đại sư rồi đúng không?
- Đúng đó, nói không chừng sau này chúng ta đều phải trú đóng ở Thiên Húc Hành tỉnh, không còn là cấm vệ quân nữa rồi.
- Vậy phải làm sao bây giờ, lúc trước ta nói với lão bà là chỉ ra ngoài chấp hành một nhiệm vụ mà thôi, nếu như để cho nàng biết sau này ta không còn là cấm vệ quân nữa, phải thường trú ở Thiên Húc Hành tỉnh thì nói không chừng nàng sẽ chém chết ta mất.
- Vợ con của ta cũng ở vương thành, không biết phải làm sao bây giờ.
Không ít cấm vệ quân ngồi vây quanh dưới một gốc đại thụ, lo lắng trao đổi với nhau.
Tuy rằng thanh âm của bọn họ không lớn, nhưng Diệp Huyền lại nhạy cảm nghe thấy những gì bọn họ nói với nhau.
Diệp Huyền nhướng mày:
- Âu Dương Tiêu Sơn, đây là trình độ của cấm vệ quân vương thành hay sao? Giống như không khác gì so với thành vệ quân ở những thành trì bình thường hết nhỉ?
Âu Dương Tiêu Sơn nghe xong thì trong lòng rùng mình, lúc này mới tức giận quát lớn:
- Mấy ngươi các ngươi đang nói gì đó hả? cả đám lười biếng như vậy, cho dù là nghỉ ngơi thì cũng phải cẩn thận đề phòng, chẳng lẽ trước kia ta chưa dạy cho các ngươi hay sao?
Những cấm vệ quân này lập tức nghiêm túc hẳn lên, cũng không xì xào bàn tán nữa, lộ ra khí tức bưu hãn.
Bốp bốp bốp!
Thấy một màn này, Diệp Huyền gật đầu, sau đó vỗ tay một cái, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người về phía hắn.
- Các vị, đều qua đây đi.
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng.
Một ít cấm vệ quân đang nghỉ ngơi liếc nhìn nhau, ngoại trừ vài cấm vệ quân đang đứng canh gác ở phía xa ra thì tất cả đều đi tới phía trước.
- Các ngươi cũng tới đây đi.
Diệp Huyền quay sang nói với những người đang canh gác.
Những cấm vệ quân đang đứng canh gác ở đằng xa nghe thấy vậy thì hơi do dự, lúc này mới cao giọng nói:
- Diệp Huyền đại sư, chúng ta đang canh gác, nếu như hủy bỏ canh gác, một khi có kẻ thù tấn công thì chỉ sợ là không thể phản ứng kịp thời được.
- Yên tâm đi, có kẻ địch tấn công tới hay không thì ta sẽ biết ngay.
Diệp Huyền nói như vậy thì mấy cấm vệ quân này mới đi tới.