-
Chương 1211-1215
Chương 1211 Cổ Ma Chi Địa (2)
Năm đó Tề Thừa vẻn vẹn là Vũ Vương tam trọng đỉnh phong, bây giờ ngăn ngắn hơn một năm thời gian, người này đột phá đến bát giai nhị trọng, tốc độ tu luyện bực này, quả thực có thể nói biến thái.
- Khà khà khà, có phải là Tề Thừa hay không, đã không trọng yếu, trọng yếu chính là, ba người các ngươi đều phải trở thành đồ ăn của Bổn tôn chủ, khà khà khà.
“Tề Thừa” tà tà nở nụ cười, cốt trượng trong tay vung lên, vù, một nguồn lực lượng vô hình xẹt qua ba người, ba người nguyên bản vô cùng thống khổ kêu thảm thiết liền im bặt đi, thân thể ở dưới sương mù màu đen, trong nháy mắt hòa hợp dòng máu, đồng thời ba linh hồn hư vô từ trong thân thể của bọn họ bị dẫn dắt ra.
Hô!
“Tề Thừa” dùng sức hút một cái, ba đạo linh hồn trong nháy mắt bị hắn hút vào trong miệng, trên mặt hắn lộ ra một tia cực kỳ hưởng thụ, khí tức trên người rõ ràng tăng cường một phần.
- Khà khà khà, khí tức linh hồn của những nhân loại này, cũng thật là mỹ vị.
Chiến Thương liếm liếm đầu lưỡi, trong con ngươi lập loè ánh sáng tà ý:
- Đáng tiếc, thực lực của Bổn tôn chủ bây giờ quá yếu, chỉ có thể chậm rãi tìm một ít người yếu hấp thu, Thiên Âm Cốc này, cũng thật là thích hợp Bổn tôn chủ a...
Ầm ầm ầm!
Tiếng nói của hắn chưa dứt, toàn bộ Thiên Âm Cốc đột nhiên chấn động, nơi sâu xa của Thiên Âm Cốc, không gian rạn nứt, địa vực thần bí mênh mông xuất hiện.
- Cái gì, đây là... Cổ Ma Chi Địa.
Trên mặt Chiến Thương nhất thời lộ ra vẻ hoảng sợ vẻ, một đôi mắt bỗng dưng trừng tròn xoe.
- Xảy ra chuyện gì, Cổ Ma Chi Địa này làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Năm đó bách tộc đại chiến, Cổ Ma Chi Địa bị oanh thành hơn một nghìn mảnh vỡ, đánh vào nơi sâu xa của thời không, cùng vùng không gian này mất đi liên hệ, làm sao lại đột nhiên xuất hiện? Lẽ nào là một mảnh vỡ Cổ Ma Chi Địa nào đó, bất ngờ cùng không gian này sản sinh đường nối?
Chiến Thương khiếp sợ nhìn đại địa xa xa, trên mặt tràn ngập kinh hãi.
Nhưng sau đó trên mặt Chiến Thương lại lộ ra một tia mừng rỡ như điên:
- Ha ha, thực sự là trời cũng giúp ta, thân thể nhân loại coi như mạnh hơn, cũng quá yếu, năm đó bách tộc đại chiến, cường giả ở Cổ Ma Chi Địa ngã xuống đếm không xuể, không biết đã nhiều năm như vậy, trong Cổ Ma Chi Địa này còn thân thể cường giả lưu lại hay không, nếu như có thể bị Bổn tôn chủ tìm tới một bộ, chẳng phải là có thể giảm mạnh thời gian khôi phục thực lực sao?
Trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, thân hình Chiến Thương nhẹ nhàng loáng một cái, trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng, biến mất không còn tăm hơi.
Giả như có người đứng ở trên Thiên Âm Cốc nhìn xuống dưới, liền sẽ phát hiện, hết thảy cường giả trong Thiên Âm Cốc giờ khắc này như cá diếc qua sông, chen chúc vào không gian thần bí.
Cùng lúc đó, tin tức Thiên Âm Cốc xuất hiện không gian thần bí, cũng như một cơn gió, ở trong Huyền Vực lan truyền ra.
Đám người Diệp Huyền đã ở vào không gian thần bí, tự nhiên không biết tất cả những thứ này, giờ phút này hắn đang ẩn thân ở phía sau một tảng đá màu đen, vẻ mặt dị thường ngưng trọng.
- Nha nha!
Ở trên đỉnh đầu, một đàn chim xẹt qua.
Những loài chim này toàn thân ngăm đen, cả người không lông, trái lại trải rộng vảy giáp màu đen cùng xước mang rô, tỏa ra khí tức dữ tợn.
Càng làm cho Diệp Huyền khiếp sợ chính là khí tức của những loài chim này quỷ dị, cực kỳ tương tự con tê tê trước kia, ánh mắt đỏ như máu, tràn ngập bạo ngược, mỗi một con thực lực đều không kém gì cường giả Vũ Hoàng phổ thông, mà thủ lĩnh, càng là tương đương Vũ Hoàng tam trọng.
Đáng sợ hơn chính là số lượng của chúng nó, hàng ngàn con, hí xẹt qua, chỉ là khí tức áp chế, liền khiến Diệp Huyền không dám thò đầu ra.
Một khi bị phát hiện, dù cho tu vi của Diệp Huyền cao đến đâu, e là cũng khó thoát khỏi cái chết.
- Nơi này đến cùng là nơi nào? Bầy chim lớn như vậy, coi như là mấy thế lực lớn như Thiên Đô Phủ, Lưu Tiên Thành… liên thủ, cũng phải tử thương nặng nề.
Diệp Huyền ngẫm lại đều một trận khiếp đảm.
Cái này không biết nơi, thực sự quá nguy hiểm.
Không chỉ là giữa bầu trời, trên mặt đất cũng không có thiếu nguy hiểm, trên đường đi, Diệp Huyền cũng là tao ngộ không ít cổ quái kỳ lạ Yêu thú, may mà chính là, như con tê tê như vậy khó chơi, hắn còn không làm sao gặp phải, mà một ít bầy Yêu thú, hắn là tránh được nên tránh.
Bằng không chỉ cần hắn gặp phải một đám con tê tê như vậy, liền chắc chắn phải chết.
- Việc cấp bách, là phải trước tiên cùng đám người Tiêu gia chủ hội hợp, tìm hiểu tình báo nơi này, tốt nhất nô dịch nhiều một ít Yêu thú.
Diệp Huyền hít sâu một hơi.
Trước hắn có thể tránh thoát rất nhiều Yêu thú, cũng là bởi vì con tê tê cảnh giới.
Con tê tê vẫn ở dưới chân hắn, nhận biết nhạy cảm, một khi gặp nguy hiểm áp sát, sẽ phát ra cảnh báo, để Diệp Huyền phòng ngừa nhiều lần nguy hiểm.
Hơn nữa, Tiểu Tử Điêu cũng ở trên bả vai của hắn chỉ điểm, tựa hồ nó đối với đi tới nơi này, khá là hưng phấn.
Đồng thời, vùng hư không này tuy quỷ dị, nhưng thiên địa Huyền khí nơi này đúng là khá tinh khiết, Diệp Huyền rõ ràng cảm giác được, mình vừa đột phá cấp bảy nhị trọng, đã vững chắc rất nhiều rồi.
Tựa hồ thiên địa Huyền khí nơi này so với thiên địa Huyền khí trên Thiên Huyền đại lục, muốn càng thêm tinh khiết cùng hồn hậu.
Càng làm cho Diệp Huyền kinh ngạc chính là, nơi này cũng không có thiếu linh dược, hơn nữa tuyệt đại đa số linh dược trong đó, Diệp Huyền lại không nhận ra.
Phải biết, kiếp trước thân là Đan Đạo đại sư Đế cấp cửu phẩm, trưởng lão danh dự của Luyện Dược Sư hiệp hội, trên Thiên Huyền đại lục ở phương diện linh dược so với Diệp Huyền hiểu rõ còn nhiều, tuyệt đối sẽ không vượt qua năm ngón tay.
Đương nhiên, dù không quen biết những linh dược này, nhưng Diệp Huyền vẫn có thể dựa vào trình độ luyện dược của mình, tiến hành nhận biết công hiệu của những linh dược này.
Linh dược nơi này, cùng linh dược trên Thiên Huyền đại lục cực kỳ tương tự, thậm chí vài phương diện khác công hiệu, còn muốn càng tốt hơn.
Diệp Huyền một bên cẩn thận đi tới, một bên tìm kiếm linh dược.
Cũng không lâu lắm, hắn liền đến trước một mảnh đồi núi.
Diệp Huyền đang muốn cẩn thận tìm tòi, nhưng hắn đột nhiên nhìn thấy một rễ cây màu đen.
Đây là Hóa Cốt Đằng cấp bảy, Hóa Cốt Đằng là vật liệu chủ yếu luyện chế Cốt Nguyên Đan, Cốt Nguyên Đan là một loại đan dược có thể cường hóa xương cốt võ giả, tăng cường sức đề kháng, đồng thời chữa trị xương gãy cực kỳ hữu hiệu.
Diệp Huyền không chút do dự đào Hóa Cốt Đằng lên.
Chương 1212 Lạnh lùng hạ sát thủ (1)
Nhưng lập tức, hắn lại ở cách đó không xa nhìn thấy một đóa hoa màu đen, đóa hoa kia như một mặt quỷ, yêu dị cười khẩy.
- Đây là linh dược gì?
Diệp Huyền tâm thần hơi động, trong nháy mắt đi tới trước đóa hoa màu đen, răng rắc một tiếng, lập tức hắn cảm giác mình tựa hồ giẫm đến thứ gì.
Hắn cúi đầu nhìn, nhìn thấy mình lại giẫm ở trên một bộ hài cốt, mà đóa hoa màu đen kia, chính là sinh trưởng ở trên hài cốt.
Diệp Huyền giẫm lên, chính là một hài cốt như cánh tay, hài cốt này ở đây cũng không biết bao nhiêu năm, đã mục đến mức vô cùng yếu đuối, hầu như mục nát cùng bùn đất hợp thành một thể, vì lẽ đó bị Diệp Huyền nhẹ nhàng giẫm liền nát.
Trong lòng Diệp Huyền nhất thời hơi động, hài cốt này hiển nhiên mai táng ở đây rất lâu, nói không chắc ở trên người hắn, liền có một ít đồ vật có thể phân biệt ra vị trí nơi đây.
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền lập tức thả ra Huyền Thức của mình.
Mục đích của hắn, chỉ là muốn tra nhìn trên người hài cốt có món đồ gì hay không, nhưng chờ Huyền Thức của hắn triệt để đảo qua hài cốt, trên mặt Diệp Huyền nhất thời lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
Bộ hài cốt kia cực kỳ cự lớn, dĩ nhiên cao tới bảy tám mét, căn bản không giống như hài cốt nhân loại, Diệp Huyền trước cho rằng giẫm trúng chính là cánh tay của đối phương, kỳ thực chỉ là xương ngón tay.
Hắn nhất thời sợ hết hồn, này đến tột cùng là quái vật gì? Nếu như nói là Yêu thú, nhưng hình thể hài cốt này giống nhân loại như đúc, nếu như nói là nhân loại, Diệp Huyền vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy nhân loại cao tới bảy, tám mét.
Hơn nữa trong hài cốt, ẩn chứa một loại khí tức hết sức kỳ lạ, cũng không giống Huyền Nguyên của nhân loại, trái lại có chút tương tự khí thế trên người con tê tê.
- Nghe nói thời điểm viễn cổ, trên Thiên Huyền đại lục có rất nhiều chủng tộc, lẽ nào hài cốt này là những chủng tộc khác để lại?
Diệp Huyền thầm nghĩ đến một khả năng, thời đại viễn cổ, trên Thiên Huyền đại lục quần tộc trải rộng, có cái gì Cự Nhân Tộc, Cao Sơn tộc,… nói không chắc hài cốt này chính là cường giả của những chủng tộc kia.
Đối phương là chủng tộc gì, Diệp Huyền cũng không muốn hiểu rõ, hắn chỉ muốn biết, bên người hài cốt này có đồ vật gì có thể nói ra nơi này là nơi nào hay không, tiếc nuối chính là, hắn tìm tòi rất lâu, nhưng bên người hài cốt này chỉ có bùn đất đen thui, không có bất kỳ vật gì.
- Quên đi, trước nhận lấy đóa hoa màu đen này đã.
Diệp Huyền thở dài, liền muốn hái đóa hoa màu đen, chỉ là tay hắn vừa tiếp xúc đóa hoa màu đen, đóa hoa màu đen phút chốc lại hóa thành một đạo hắc khí, bắn vào trong đầu của hắn.
- Hồng Mông khai thiên, đại ma lâm lập, Chinh Kỳ ta, chính là Uyên Ma Ma Tướng, thiên đạo bất công, vì sao diệt bộ tộc ta, không cam lòng, không cam lòng, không cam lòng...
Một âm thanh rộng rãi bá đạo ở trong đầu Diệp Huyền vang lên, Diệp Huyền chỉ cảm thấy đầu óc chấn động, sương mù màu đen kia dĩ nhiên hóa thành một luồng hình ảnh, hiện ra ở trong đầu của hắn.
Ở trên một mảnh hoang dã vô biên, trên bầu trời, vô số thiên thạch rơi rụng, đại địa nứt toác, núi lửa phun trào, các loại cảnh tượng nhân gian không ngừng hiện lên, ở trong biển lửa vô biên, một bóng người cao bảy, tám mét đang ngửa mặt lên trời gào thét.
Hắn mặc áo giáp màu đen, từng luồng từng luồng ma khí ở quanh thân hắn quanh quẩn, trong lúc phất tay, thiên địa vỡ diệt, loại uy thế khủng bố kia, đủ để hủy thiên diệt địa.
Uyên Ma Ma Tướng, này đến tột cùng là cái gì? Trong lòng Diệp Huyền chấn động không gì sánh nổi, thực lực Ma Tướng này, đủ có thể xưng tụng là kinh thiên động địa, coi như mình ở kiếp trước, cũng không có cách so sánh, chẳng lẽ là cường giả Thánh cảnh trong truyền thuyết hay sao?
- Không được!
Ngay thời điểm Diệp Huyền hoàn toàn rơi vào trong chấn động, đầu óc của hắn đột nhiên truyền đến báo động, hắn ngơ ngác phát hiện mình rơi vào trong hình ảnh này căn bản là không có cách tự kiềm chế.
Lúc này Diệp Huyền sợ đến hồn phi phách tán, đột nhiên gầm lên giận dữ, hình ảnh trong đầu vỡ vụn, sau đó hắn liền nhìn thấy một luồng khí lưu màu đen, đang nhanh chóng áp sát vị trí linh hồn của hắn, tỏa ra khí tức bạo ngược.
Diệp Huyền ngay lập tức sử dụng tới Huyền Nguyên cùng hồn lực nỗ lực ngăn cản khí lưu màu đen, nhưng hắn lập tức liền phát hiện, Huyền Nguyên cùng hồn lực của mình dĩ nhiên không cách nào ngăn cản khí lưu màu đen này.
Tâm của Diệp Huyền triệt để trầm xuống, tuy hắn không hiểu màu đen khí tức này đến cùng là cái gì, nhưng chỉ từ phía trên toát ra khí tức bạo ngược đến xem, này tuyệt độ không phải vật gì tốt, một khi linh hồn của mình bị quấn, mình tất nhiên sẽ trong nháy mắt mất mạng.
Hơn nữa Diệp Huyền mơ hồ cảm giác được, khí lưu màu đen này cùng lúc trước ở Cổ Dương Thành, thời điểm Phệ Hồn Tộc Chiến Thương đoạt xá mình có chút tương tự.
Diệp Huyền vừa nghĩ tới Chiến Thương đoạt xá, ngay lập tức liền nghĩ đến một biện pháp, hắn ngay cả do dự cũng không có, trong nháy mắt liền phóng thích Thôn Phệ Võ Hồn của mình ra ngoài, Thôn Phệ Võ Hồn uy phong lẫm lẫm thả ra một cơn lốc xoáy, đột nhiên cắn nuốt tới khí lưu màu đen.
Để Diệp Huyền không nghĩ tới chính là, khí lưu màu đen kia lại lập tức bị Thôn Phệ Võ Hồn hút vào, một loại cảm giác chướng bụng từ trong Thôn Phệ Võ Hồn tràn ngập ra, thật giống như ăn được đồ đại bổ gì.
Lúc này Diệp Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời hắn mới phát hiện, trước kia đóa hoa màu đen dĩ nhiên là sinh trưởng ở trên Thiên môn của hài cốt.
- Hí!
Lúc này Diệp Huyền hít vào một ngụm khí lạnh, điều này làm cho hắn càng thêm cảm thấy, khí lưu màu đen kia là chuẩn bị đoạt xá mình, coi như không phải, nếu như không có Thôn Phệ Võ Hồn, mình cũng tuyệt đối mất mạng.
Không dám dừng lại ở nơi này lâu, Diệp Huyền ngay lập tức hóa thành một vệt sáng rời đi.
Sau khi hắn mới vừa rời đi không lâu, con tê tê ở dưới lòng đất đột nhiên truyền đến một tia báo động, đồng thời một trận chấn động mơ hồ cùng tiếng khóc tầm thấp từ một bên truyền tới.
- Chẳng lẽ có bầy thú tiếp cận?
Tâm thần của Diệp Huyền rùng mình.
Nơi này Yêu thú mạnh mẽ quá nhiều, rất nhiều cũng có thể đối với mình tạo thành uy hiếp, nếu như vận may không được, gặp phải một con Yêu thú mạnh mẽ, vậy thì có nguy hiểm đến tính mạng.
Vèo!
Thân hình Diệp Huyền bay xuống đến một sườn núi, nhìn chăm chú phương hướng có động tĩnh kia.
Chương 1213 Lạnh lùng hạ sát thủ (2)
Oanh ầm!
Phía trước hơn mười dặm, xuất hiện một con Địa Long Yêu thú dài đến gần mười mét màu đen, toàn thân như sắt thép, hai con mắt như đèn lồng, có vẻ vô cùng bá đạo.
- Hô! Hóa ra là loại Yêu thú này.
Diệp Huyền thấy không khỏi thở phào một hơi, Địa Long Yêu thú này trước hắn gặp được, cũng tiến hành giao thủ, nhìn như uy phong lẫm lẫm, bá đạo không thôi, trên thực tế sức chiến đấu cũng không ra sao, chỉ tương đương với Vũ Hoàng phổ thông.
Diệp Huyền vừa mới chuẩn bị đứng ra, đột nhiên phát hiện có chút không đúng, Địa Long Yêu thú này chạy chồm trong lúc đó, tựa hồ đang hoảng hốt chạy trốn, đồng thời trên người vết máu loang lổ, như bị tổn thương gì.
- Ha ha, Yêu thú này cũng không biết là cái giống gì, lực công kích bình thường, nhưng phòng ngự ngược lại không tệ, không biết trong cơ thể nó có Yêu đan Yêu hạch hay không, lấy về có thể bán không ít tiền, còn có những vảy giáp trên người nó, khẳng định thuộc về vật liệu cấp cao.
Phía sau phá không bay tới ba nam tử, tuổi tác có lớn có nhỏ, lớn khoảng chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, mà nhỏ chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhắm Địa Long Yêu thú kia tiến hành đuổi đánh tới cùng.
Dĩ nhiên có người.
Diệp Huyền giật nảy cả mình, ba người này, rõ ràng không phải là người của các thế lực lớn cùng mình tiến vào, trong bọn họ mạnh nhất là cấp bảy tam trọng đỉnh phong, mà yếu nhất chính là thanh niên khoảng ba mươi tuổi kia, nhưng cũng có tu vi cấp bảy nhị trọng đỉnh phong.
- Vũ Vương nhị trọng đỉnh phong trẻ tuổi như vậy, thanh niên này đến cùng là thiên tài nơi nào?
Diệp Huyền quét qua ba người, trong lòng rùng mình.
Hắn liếc mắt là đã nhìn ra, ba người này giống như mình thuộc về võ giả nhân loại, chỉ là ngoại trừ các thế lực lớn tiến vào không gian thác loạn, lúc nào nơi này còn có những võ giả khác?
Trong lòng Diệp Huyền nhất thời tràn ngập nghi hoặc, chẳng lẽ mình thông qua không gian thác loạn, đi tới một Lịch Luyện Chi địa nào đó?
Nếu là như vậy, như vậy các thế lực lớn của Thiên Đô Phủ, Lưu Tiên Thành nhọc nhằn khổ sở thám hiểm, chẳng phải là trở thành một chuyện cười?
Chỉ là nghĩ đến Sa Lịch Chi Vương cực kỳ khủng bố, cùng với rừng rậm vô số linh dược, còn có hài cốt đáng sợ trước kia, Diệp Huyền lại cảm thấy, chỗ này sẽ không đơn giản như vậy.
Đến cùng là chuyện ra sao?
Trong lòng Diệp Huyền điểm khả nghi trùng trùng.
Mà ở thời điểm trong lòng Diệp Huyền khiếp sợ vạn phần, ba tên võ giả kia đã bao quanh Địa Long Yêu thú, các loại công kích tầng tầng lớp lớp, giết nó không có sức lực chống đỡ.
- Sức tấn công thật khủng bố.
Diệp Huyền đưa mắt nhìn lại, trong lòng âm thầm lẫm liệt.
Tuy thực lực của Địa Long Yêu thú này không mạnh, nhưng dù gì cũng có sức chiến đấu tương tự bát giai nhất trọng, lại bị ba Vũ Vương giết không có sức chống đỡ, chuyện này quả thật là ra ngoài Diệp Huyền dự liệu.
Chỉ thấy hai tên Vũ Vương tam trọng đỉnh phong, mỗi đánh xuống một đòn, đều vang lên ầm ầm, tuy cấp bậc không cao, nhưng sức chiến đấu tuyệt đối tương đương đám người Huyền Cơ Tông Thiên Dịch lão nhân là Vũ Hoàng nhất trọng.
Mà thanh niên cấp bảy nhị trọng đỉnh phong kia, sức chiến đấu cũng không phải bình thường, tuyệt đối có thể cùng Vũ Hoàng nhất trọng phổ thông tiến hành đơn giản tranh tài.
Ba người ngươi tới ta đi, sau một nén nhang, Địa Long Yêu thú kêu thảm một tiếng, nuốt hận tại chỗ.
Ba người xé ra thân thể đối phương, từ bên trong đào ra một viên Yêu đan đen kịt, trên mặt lộ ra ý mừng.
Thấy ba người xoay người muốn rời khỏi, Diệp Huyền vội vàng đứng dậy.
Thật vất vả gặp phải người, Diệp Huyền làm sao có thể cho đối phương đi như thế.
- Người nào?
Diệp Huyền vốn không có dự định ẩn giấu thân hình, hắn mới vừa đứng lên, liền bị nam tử trung niên cảm ứng, ánh mắt như ưng mâu nổi lên một tia hàn mang, khóa chặt vị trí sườn núi của Diệp Huyền.
- Chư vị...
Diệp Huyền chắp chắp tay, đang chuẩn bị nói chuyện, sắc mặt trung niên đầu lĩnh đột nhiên biến đổi, cả giận nói:
- Khá lắm, chúng ta nhọc nhằn khổ sở đánh giết Yêu thú, không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên trốn ở trong bóng tối, chẳng lẽ là muốn làm ngư ông thủ lợi?
Trên mặt thanh niên kia lộ ra một tia xem thường:
- Người này ẩn trốn ở đây, nhất định không có lòng tốt, cùng hắn phí lời cái gì, trực tiếp giết là được.
Dứt tiếng, ba người này dĩ nhiên không cho Diệp Huyền cơ hội giải thích chút nào, thân hình lay động, liền phát động tiến công với Diệp Huyền.
Oanh ca!
Ánh kiếm lướt tới, một ánh kiếm sáng như tuyết, như tà dương lưu tinh, trong nháy mắt đi tới trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền biến sắc, thân hình trong nháy mắt lùi về phía sau, ầm một tiếng, ánh kiếm cắt ra một lỗ thủng thật dài trên mặt đất, cái uy thế kia doạ người, để Diệp Huyền không khỏi âm thầm nổi giận.
Đối phương ra tay tàn nhẫn như thế, tuyệt đối là muốn mạng của mình, hắn nửa câu còn không nói, đối phương liền lạnh lùng hạ sát thủ, ba người này rất bá đạo.
- Ồ, dĩ nhiên tránh thoát công kích của ta.
Ánh mắt của trung niên đầu lĩnh hơi ngưng lại.
- Khoan động thủ đã.
Diệp Huyền thấy đối phương muốn tiếp tục xuất kích, vội vàng mở miệng nói:
- Ba vị, tại hạ cũng không có ác ý, chỉ là muốn biết một hồi, nơi đây đến tột cùng là nơi nào, các ngươi lại đến từ nơi nào?
Ba người biểu hiện ngẩn ra, liếc nhìn nhau, không khỏi cười ha hả.
- La thiếu, cái tên này đầu óc động kinh sao, dĩ nhiên hỏi ra vấn đề như vậy, thực sự là quá khôi hài.
Thanh niên kia tựa hồ địa vị tối cao, cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi là đang đùa chúng ta sao? Ngươi đừng nói cho ta, ngươi không phải từ Thiên Âm Cốc tới, hay là nói, ngươi ở đây mất trí nhớ?
Diệp Huyền hơi nhướng mày, cả kinh nói:
- Thiên Âm Cốc? Ngươi nói nơi này là Huyền Vực tầng thứ ba Thiên Âm Cốc?
Hắn mới đầu còn cảm thấy nơi này có chút tương tự Huyền Vực Thiên Âm Cốc, nhưng không nghĩ tới, nơi này dĩ nhiên đúng là Thiên Âm Cốc, nhưng vì sao trong Thiên Âm Cốc có một bí cảnh như thế, mình trước đây lại không biết?
Trong Thiên Âm Cốc, sản vật phong phú, có một ít bảo vật đặc biệt mà những nơi khác không có.
Kiếp trước Diệp Huyền thân là Luyện Hồn Sư bát phẩm đỉnh phong, tự nhiên đã tới Thiên Âm Cốc, thậm chí còn không chỉ một lần, nhưng xưa nay chưa từng nghe nói, trong Thiên Âm Cốc còn có một nơi như thế.
- Hả?
Lần này đúng là để ba người kia có chút khả nghi, tuy bọn họ không thể nào tin được Diệp Huyền, thế nhưng vẻ mặt của Diệp Huyền cũng quá thật đi, hắn khiếp sợ, tuyệt đối không giống như giả ra.
Chương 1214 Đại khai sát giới
- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi không phải từ Thiên Âm Cốc tiến vào?
Trung niên nam tử kia xì cười nói một câu, vốn hắn nói lời này, chỉ là muốn thuận miệng trào phúng Diệp Huyền, thế nhưng sau khi nói xong, trên mặt hắn nhất thời lộ ra vẻ hoảng sợ, cùng hai người khác đột nhiên đối diện một chút, trong mắt không khỏi bay lên một tia cuồng nhiệt.
Tuy bọn họ không quá tin tưởng Diệp Huyền không phải từ Thiên Âm Cốc tiến vào, thế nhưng vẻ mặt của Diệp Huyền, lại làm cho bọn họ sản sinh một chút nghi hoặc.
Nếu như thiếu niên này thật không phải từ Thiên Âm Cốc tiến vào thì sao?
Nghĩ tới vị trí bí ẩn này vẫn còn có một lối vào khác, trong lòng ba người kia nhất thời tràn ngập cuồng nhiệt.
Chỗ bảo địa này ở Huyền Vực vẫn là lần thứ nhất xuất hiện, mà Thiên Âm Cốc hàng năm chỉ mở ra ba tháng, nếu như tiểu tử này không phải từ Thiên Âm Cốc tiến vào, đây chẳng phải nói sau này bọn họ muốn làm sao đi vào liền làm sao đi vào sao? Muốn vào bao lâu liền vào bao lâu?
Giả như bí mật này chỉ có thế lực của bọn họ khống chế, vậy thế lực bọn họ chẳng phải là kiếm lời lật trời?
- Bắt lấy hắn.
Nghĩ tới đây, ba người không kịp nhớ cái khác, trong con ngươi lộ ra vẻ dữ tợn, trong nháy mắt liền vây quanh Diệp Huyền.
Diệp Huyền nhíu mày:
- Các ngươi muốn làm gì?
- Khà khà, làm gì, tiểu tử, tốt nhất bó tay chịu trói cho ta, sau đó ngoan ngoãn nói ra ngươi là từ nơi nào đi tới.
Trung niên đầu lĩnh cười nói.
Trong lòng Diệp Huyền lạnh lẽo:
- Ta cũng là từ Thiên Âm Cốc tiến vào.
Nam tử trung niên cười ha ha, cười nhạo nói:
- Tiểu tử, hiện tại ngươi cũng là từ Thiên Âm Cốc tiến vào? Vừa nãy xem ra không giống a.
Một bên thanh niên không nhịn được nói:
- Đừng dông dài, trực tiếp bắt hắn, tra hỏi một phen chẳng phải sẽ biết.
Ba người tất cả đều tỏa ra sát khí nồng nặc, khóe miệng mang theo nụ cười dữ tợn.
Ánh mắt của Diệp Huyền phát lạnh nói:
- Lẽ nào trước đây các ngươi liền tùy tiện ra tay với người như thế sao?
- Tùy tiện ra tay với người? Ha ha.
Thanh niên kia nhất thời không nhịn được cười to lên:
- Tiểu tử, ngươi đến tột cùng là đệ tử thế lực nào? Xem tu vi của ngươi không tệ, không nghĩ tới ấu trĩ như thế, thế giới này chú ý chính là thực lực vi tôn, ngươi lại nói với chúng ta cái này, quả thực là ấu trĩ.
- La thiếu, không cần ngươi động thủ, bắt tiểu tử này, ta một người liền được.
Nam tử trung niên nói xong, trường kiếm trong tay đã lướt ra, hóa thành một đạo kinh hồng, trong nháy mắt bổ về phía tay phải của Diệp Huyền, hiển nhiên là muốn trực tiếp chém đứt tay phải của Diệp Huyền, để hắn mất đi năng lực phản kháng.
Ánh mắt của Diệp Huyền dần dần lạnh xuống, cũng không nói lời nào, Tài Quyết Chi Kiếm sáng lên, bổ ra một chiêu Kiếm Trảm Tinh Thần.
Nam tử trung niên chính là Vũ Vương tam trọng đỉnh phong, thực lực càng có thể so với bát giai nhất trọng, gặp phải Vũ Vương phổ thông, tùy tiện hành hạ đến chết cũng có thể, nhưng hắn gặp phải là Diệp Huyền.
Diệp Huyền từ thời điểm cấp bảy nhất trọng, liền đánh chết Vũ Hoàng nhất trọng, bây giờ hắn đột phá đến cấp bảy nhị trọng, thực lực càng tăng lên mấy lần, đối phó một Vũ Vương tam trọng, lại sao lại sợ hãi.
Càng đáng buồn chính là, trung niên nam tử kia bởi vì xem thường, thậm chí không có sử dụng tới toàn bộ thực lực, chiêu kiếm này vẻn vẹn là dùng ra bảy phần mười uy lực.
Này trực tiếp dẫn đến hắn bi kịch.
Kiếm Trảm Tinh Thần của Diệp Huyền hóa thành ánh chớp màu xanh lam, trong nháy mắt cùng nam tử trung niên bổ ra kinh hồng va chạm, chỉ nghe răng rắc một tiếng, nam tử trung niên sử dụng tới cầu vồng kiếm trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, mà Kiếm Trảm Tinh Thần của Diệp Huyền mang theo ánh chớp thì không có nửa phần dừng lại, trong nháy mắt dâng tới nam tử trung niên.
Ánh kiếm đáng sợ, trong nháy mắt nát tan Huyền Nguyên hộ thể của nam tử trung niên.
- A!
Một tiếng hét thảm, nam tử trung niên thậm chí không kịp phản ứng lại đây đến cùng phát sinh cái gì, trường kiếm trong tay hắn đã bị Tài Quyết Chi Kiếm của Huyền Nguyên đánh bay, vô số ánh kiếm xuyên qua thân thể của hắn, mang theo từng đám sương máu.
Diệp Huyền có chút ngây người, Kiếm Trảm Tinh Thần này, là một bộ kiếm kỹ kiếp trước hắn nắm giữ, uy lực xác thực là cực kỳ đáng sợ.
Nhưng trung niên nam tử đối diện kia, cũng không phải hạng đơn giản, từ quá trình lúc trước đối phương đánh giết Địa Long Yêu thú, liền có thể thấy được hắn không phải hạng dễ nhằn, ai biết kém như thế, trực tiếp bị mình một kiếm chém giết.
Diệp Huyền rất nhanh liền hiểu, đây là đối phương quá khinh địch, bằng không mình cũng không thể nhẹ nhõm chém giết đối phương như vậy.
- Thật là trò mèo.
Diệp Huyền lắc đầu, thu hồi trường kiếm cùng không gian giới chỉ của trung niên nam tử kia, lúc này mới quay đầu nhìn về phía hai nam tử khác, lạnh lùng nói:
- Xem các ngươi lớn lối như vậy, dáng vẻ muốn đánh muốn giết, còn tưởng rằng các ngươi mạnh bao nhiêu, nguyên lai tất cả đều là tôm chân mềm.
- Ngươi dĩ nhiên một kiếm liền giết Vương Trùng!
Hai người còn lại mãi đến tận Diệp Huyền nói ra lời này, mới bỗng nhiên tỉnh táo, từng cái từng cái trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Thực lực của hai người bọn họ so với Vương Trùng đều kém một tí, mà Vương Trùng ở trước mặt thiếu niên kia, ngay cả một chiêu cũng không có sống qua, tuy có nhân tố Vương Trùng bất cẩn cùng xem thường, nhưng cường giả có thể thẳng thắn lưu loát đánh giết Vương Trùng như vậy, thì hai người bọn họ liên thủ cũng chưa chắc sẽ là đối thủ.
- Ngươi... Ngươi đến cùng là ai...
Hai người này mới phản ứng được, thiếu niên trước mặt này xem ra nhiều nhất chừng hai mươi, dĩ nhiên đã là Vũ Vương nhị trọng, lai lịch của đối phương tuyệt đối không phải bình thường, thiên tài như vậy, trên tay sao lại không có chút bí thuật?
- Đi!
Hai người ngay cả dũng khí cùng Diệp Huyền giao thủ cũng không có, một cái xoay người, dĩ nhiên liền muốn chạy khỏi nơi này.
Diệp Huyền cười xùy một hồi, nếu như này cũng có thể làm cho bọn họ chạy mất, vậy hắn cũng đừng lăn lộn.
Hơi suy nghĩ, trong lòng đất phía trước, đột nhiên xạ ra một cái bóng màu đen, bóng đen kia tốc độ nhanh chóng, trong nháy mắt liền đánh vào ngực nam tử trung niên khác.
Chính là con tê tê vẫn mai phục ở dưới nền đất.
Chỉ nghe răng rắc một tiếng, Huyền Nguyên hộ thể của trung niên nam tử kia trong nháy mắt bạo liệt, thân thể con tê tê cứng rắn, từ trước ngực hắn tiến vào, sau đó trực tiếp từ phía sau lưng xuyên thấu ra, phù một tiếng mang ra từng đám máu tươi.
Chương 1215 Tao ngộ Vũ Hoàng (1)
- A!
Trung niên nam tử kia kêu thảm một tiếng, há mồm phun ra vô số mảnh vỡ nội tạng, ánh mắt trong nháy mắt ảm đạm xuống, chết không thể chết lại, giữa bầu trời lập tức chỉ còn sót lại thanh niên kia.
Bạch!
Thân hình Diệp Huyền loáng một cái, đi tới trước người thanh niên kia, một cước đạp ra ngoài.
- Ngươi... Ngươi không thể giết ta, ta là đệ tử Thiên Vẫn Tông, ngươi giết ta, Thiên Vẫn Tông sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Thanh niên kia lộ ra vẻ kinh hãi, kinh hoảng kêu lớn, chợt bị Diệp Huyền một cước đạp trúng ngực, xương cốt vỡ nát, oa… phun ra một ngụm máu tươi, sau đó tầng tầng ngã ở trên mặt đất.
- Ta có nói qua muốn giết ngươi sao?
Diệp Huyền rơi vào trước mặt đối phương, lộ ra nụ cười trào phúng.
Lúc này Diệp Huyền cũng có chút vững tin, đối phương là từ Thiên Âm Cốc tiến vào.
Bởi vì Thiên Vẫn Tông này, kiếp trước hắn mơ hồ nghe nói qua, là một tông môn ở tầng thứ hai Huyền Vực, thuộc về thế lực hạng hai giống như Thiên Đô Phủ.
Thanh niên kia sửng sốt một chút.
- Ngươi... Ngươi không có ý giết ta?
Diệp Huyền cười nhạt nói:
- Ta hỏi ngươi mấy vấn đề, liền xem ngươi trả lời thế nào rồi.
- Ta nói, ta nhất định nói.
Thanh niên kia phảng phất như người sắp chết bắt được nhánh cỏ cứu mạng, vội vã gọi lên.
- Vậy ta hỏi ngươi, các ngươi là làm sao từ Thiên Âm Cốc tới nơi này, ta nhớ rõ, trong Thiên Âm Cốc, tựa hồ cũng không có bí cảnh này a?
Diệp Huyền hỏi, thân thể thanh niên kia nhất thời chấn động, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, cả kinh nói:
- Lẽ nào ngươi thật sự không phải từ trong Thiên Âm Cốc tiến vào? Sao có thể có chuyện đó?
Ánh mắt của Diệp Huyền trầm xuống, toát ra sát khí nồng nặc, lạnh giọng nói:
- Phí lời quá hơn, nhớ kỹ, là ta đang hỏi ngươi.
- Vâng, vâng.
Thanh niên kia sợ đến cả người run run, vội vàng nói ra sự tình phát sinh trong Thiên Âm Cốc.
Nghe thanh niên giảng giải, Diệp Huyền không khỏi đăm chiêu.
- Căn cứ thời gian đến xem, đường nối của Thiên Âm Cốc cùng vị trí bí ẩn này, hẳn là ở sau khi chúng ta tiến vào không gian thác loạn mới phát sinh, nói như vậy, rất có thể là cử động của chúng ta, gợi ra vị trí bí ẩn này dị động, sau đó cùng Thiên Âm Cốc phát sinh nối tiếp.
- Có điều, từ khí tức nơi này cùng khí tức của Thiên Âm Cốc có chút tương tự đến xem, vị trí bí ẩn này ở thời đại viễn cổ, rất có thể cùng Thiên Âm Cốc có một tia liên hệ, mà vị trí của nó, cũng rất có thể chính là ở trong không gian Thiên Âm Cốc, ngược lại chúng ta từ Đông Vực tiến vào, cách nơi này rất xa, nên thuộc về đường hầm vận chuyển a.
Trong lòng Diệp Huyền nỗ lực hoàn nguyên chân tướng.
Sau đó lại hỏi, thanh niên kia đúng là phối hợp, chẳng những có tin tức liên quan vị trí bí ẩn này, thậm chí một ít tin tức trong Huyền Vực, cũng là biết gì nói nấy.
Sau một nén nhang, Diệp Huyền đã hiểu rõ ràng tin tức mình muốn biết.
- Ta, hiện tại ta có thể đi chưa?
Thanh niên kia có chút thấp thỏm hỏi.
Vốn hắn ở ba mươi tuổi liền đạt đến cấp bảy nhị trọng đỉnh phong, ở trong tông môn thuộc về thiên tài đứng đầu nhất, thực lực cũng không yếu, gặp phải võ giả cùng cấp bậc, luôn là ngông cuồng bá đạo.
Thế nhưng lúc trước Diệp Huyền một chiêu đánh giết Vương Trùng, đã làm hắn khiếp sợ, hơn nữa con tê tê bên người Diệp Huyền kia, nhất thời liền để hắn không có chút dũng khí phản kháng.
Có điều hắn mặt ngoài thuận theo, nhưng trong lòng thì thầm hận dữ tợn, lấy thiên phú của hắn, ở Thiên Vẫn Tông cũng coi như thiên tài hàng đầu, vầng sáng gia thân, địa vị cao quý, không nghĩ tới ở đây dĩ nhiên gặp sỉ nhục như vậy.
Hắn giờ phút này, chỉ chờ rời đi nơi này liền thông báo tông môn, để tông môn phái cường giả, chém Diệp Huyền thành muôn mảnh, mới có thể giải mối hận trong lòng hắn.
- Thả ngươi đi?
Diệp Huyền nghe xong lời của đối phương, khóe miệng đột nhiên phác hoạ lên nụ cười quái dị, sau một khắc, Tài Quyết Chi Kiếm lần thứ hai lướt lên.
Một đạo lam quang óng ánh xẹt qua, Tài Quyết Chi Kiếm trong nháy mắt đâm vào ngực thanh niên kia.
- Ngươi... Ngươi nói... Không giữ lời!
Trong mắt thanh niên kia mang theo oán độc cùng vẻ không cam lòng, khóe miệng chậm rãi tràn ra máu tươi, sinh cơ cấp tốc trôi đi.
- Nói không giữ lời?
Diệp Huyền cười gằn, lạnh nhạt nói:
- Ta lại có nói qua không giết ngươi sao?
Con ngươi của thanh niên kia bỗng dưng trợn tròn, xác thực, vừa nãy Diệp Huyền chỉ nói để hắn trả lời mấy vấn đề, nhưng cũng không nói, chỉ cần hắn hồi đáp vấn đề, Diệp Huyền liền không giết hắn.
- Ta thật ngốc a...
Nếu như sớm biết sẽ là kết quả này, hắn tình nguyện liều mạng, cũng sẽ không ngay cả phản kháng cũng không làm, liền thần phục đối phương.
Chỉ tiếc coi như hắn lại hối hận cũng vô dụng, trong Tài Quyết Chi Kiếm ẩn chứa ánh chớp khủng bố, trong nháy mắt xé rách thân thể của hắn, xoắn hắn thành mảnh vỡ.
Nhìn vết máu trên mặt đất, Diệp Huyền không khỏi cười gằn một tiếng, vừa nãy hắn chỉ là muốn hỏi một chút đồ vật mà thôi, đối phương một mực muốn tìm cái chết, thì trách không được hắn.
Nếu như không phải ba người kia nổi lên sát tâm với hắn, Diệp Huyền là làm sao cũng sẽ không động thủ.
Thu hồi không gian giới chỉ của ba người, Diệp Huyền rất nhanh rời khỏi nơi này, có điều hắn cũng không có đi xa, mà ở cách đó không xa tìm một địa phương hẻo lánh, bắt đầu thu dọn không gian giới chỉ của mấy người.
Mục đích của hắn, cũng là vì chứng thực đối phương nói có đúng hay không.
Khiến Diệp Huyền bất ngờ chính là, trong không gian giới chỉ của ba người này, thật là có không ít thứ tốt.
Trên người hai tên Vũ Vương tam trọng kia, chỉ là Huyền Thạch trung phẩm liền khoảng chừng hai mươi vạn, ngoài ra một ít tài liệu cấp bảy quý giá cũng không ít.
Mà trên người thanh niên cấp bảy nhị trọng, bảo vật còn nhiều hơn hai tên Vũ Vương tam trọng, Huyền Thạch trung phẩm khoảng chừng hơn mười vạn, ngoài ra còn có hai mươi viên Huyền Thạch thượng phẩm, không chỉ như vậy, trong đó cấp bậc linh dược cũng rõ ràng cao hơn một chút, Diệp Huyền lại còn phát hiện vài loại vật liệu bát giai.
Trên người một tên Vũ Vương, dĩ nhiên có vài loại vật liệu bát giai cùng Huyền Thạch thượng phẩm, này ở chỗ bình thường, hiển nhiên là căn bản không thể phát sinh, có thể thấy được thanh niên này xác thực là có chút địa vị.
Hơn nữa Diệp Huyền ở trong không gian giới chỉ của ba người, phát hiện vài loại linh dược chỉ ở Thiên Âm Cốc mới có, lúc này mới triệt để tin tưởng ba người.&
Năm đó Tề Thừa vẻn vẹn là Vũ Vương tam trọng đỉnh phong, bây giờ ngăn ngắn hơn một năm thời gian, người này đột phá đến bát giai nhị trọng, tốc độ tu luyện bực này, quả thực có thể nói biến thái.
- Khà khà khà, có phải là Tề Thừa hay không, đã không trọng yếu, trọng yếu chính là, ba người các ngươi đều phải trở thành đồ ăn của Bổn tôn chủ, khà khà khà.
“Tề Thừa” tà tà nở nụ cười, cốt trượng trong tay vung lên, vù, một nguồn lực lượng vô hình xẹt qua ba người, ba người nguyên bản vô cùng thống khổ kêu thảm thiết liền im bặt đi, thân thể ở dưới sương mù màu đen, trong nháy mắt hòa hợp dòng máu, đồng thời ba linh hồn hư vô từ trong thân thể của bọn họ bị dẫn dắt ra.
Hô!
“Tề Thừa” dùng sức hút một cái, ba đạo linh hồn trong nháy mắt bị hắn hút vào trong miệng, trên mặt hắn lộ ra một tia cực kỳ hưởng thụ, khí tức trên người rõ ràng tăng cường một phần.
- Khà khà khà, khí tức linh hồn của những nhân loại này, cũng thật là mỹ vị.
Chiến Thương liếm liếm đầu lưỡi, trong con ngươi lập loè ánh sáng tà ý:
- Đáng tiếc, thực lực của Bổn tôn chủ bây giờ quá yếu, chỉ có thể chậm rãi tìm một ít người yếu hấp thu, Thiên Âm Cốc này, cũng thật là thích hợp Bổn tôn chủ a...
Ầm ầm ầm!
Tiếng nói của hắn chưa dứt, toàn bộ Thiên Âm Cốc đột nhiên chấn động, nơi sâu xa của Thiên Âm Cốc, không gian rạn nứt, địa vực thần bí mênh mông xuất hiện.
- Cái gì, đây là... Cổ Ma Chi Địa.
Trên mặt Chiến Thương nhất thời lộ ra vẻ hoảng sợ vẻ, một đôi mắt bỗng dưng trừng tròn xoe.
- Xảy ra chuyện gì, Cổ Ma Chi Địa này làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Năm đó bách tộc đại chiến, Cổ Ma Chi Địa bị oanh thành hơn một nghìn mảnh vỡ, đánh vào nơi sâu xa của thời không, cùng vùng không gian này mất đi liên hệ, làm sao lại đột nhiên xuất hiện? Lẽ nào là một mảnh vỡ Cổ Ma Chi Địa nào đó, bất ngờ cùng không gian này sản sinh đường nối?
Chiến Thương khiếp sợ nhìn đại địa xa xa, trên mặt tràn ngập kinh hãi.
Nhưng sau đó trên mặt Chiến Thương lại lộ ra một tia mừng rỡ như điên:
- Ha ha, thực sự là trời cũng giúp ta, thân thể nhân loại coi như mạnh hơn, cũng quá yếu, năm đó bách tộc đại chiến, cường giả ở Cổ Ma Chi Địa ngã xuống đếm không xuể, không biết đã nhiều năm như vậy, trong Cổ Ma Chi Địa này còn thân thể cường giả lưu lại hay không, nếu như có thể bị Bổn tôn chủ tìm tới một bộ, chẳng phải là có thể giảm mạnh thời gian khôi phục thực lực sao?
Trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, thân hình Chiến Thương nhẹ nhàng loáng một cái, trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng, biến mất không còn tăm hơi.
Giả như có người đứng ở trên Thiên Âm Cốc nhìn xuống dưới, liền sẽ phát hiện, hết thảy cường giả trong Thiên Âm Cốc giờ khắc này như cá diếc qua sông, chen chúc vào không gian thần bí.
Cùng lúc đó, tin tức Thiên Âm Cốc xuất hiện không gian thần bí, cũng như một cơn gió, ở trong Huyền Vực lan truyền ra.
Đám người Diệp Huyền đã ở vào không gian thần bí, tự nhiên không biết tất cả những thứ này, giờ phút này hắn đang ẩn thân ở phía sau một tảng đá màu đen, vẻ mặt dị thường ngưng trọng.
- Nha nha!
Ở trên đỉnh đầu, một đàn chim xẹt qua.
Những loài chim này toàn thân ngăm đen, cả người không lông, trái lại trải rộng vảy giáp màu đen cùng xước mang rô, tỏa ra khí tức dữ tợn.
Càng làm cho Diệp Huyền khiếp sợ chính là khí tức của những loài chim này quỷ dị, cực kỳ tương tự con tê tê trước kia, ánh mắt đỏ như máu, tràn ngập bạo ngược, mỗi một con thực lực đều không kém gì cường giả Vũ Hoàng phổ thông, mà thủ lĩnh, càng là tương đương Vũ Hoàng tam trọng.
Đáng sợ hơn chính là số lượng của chúng nó, hàng ngàn con, hí xẹt qua, chỉ là khí tức áp chế, liền khiến Diệp Huyền không dám thò đầu ra.
Một khi bị phát hiện, dù cho tu vi của Diệp Huyền cao đến đâu, e là cũng khó thoát khỏi cái chết.
- Nơi này đến cùng là nơi nào? Bầy chim lớn như vậy, coi như là mấy thế lực lớn như Thiên Đô Phủ, Lưu Tiên Thành… liên thủ, cũng phải tử thương nặng nề.
Diệp Huyền ngẫm lại đều một trận khiếp đảm.
Cái này không biết nơi, thực sự quá nguy hiểm.
Không chỉ là giữa bầu trời, trên mặt đất cũng không có thiếu nguy hiểm, trên đường đi, Diệp Huyền cũng là tao ngộ không ít cổ quái kỳ lạ Yêu thú, may mà chính là, như con tê tê như vậy khó chơi, hắn còn không làm sao gặp phải, mà một ít bầy Yêu thú, hắn là tránh được nên tránh.
Bằng không chỉ cần hắn gặp phải một đám con tê tê như vậy, liền chắc chắn phải chết.
- Việc cấp bách, là phải trước tiên cùng đám người Tiêu gia chủ hội hợp, tìm hiểu tình báo nơi này, tốt nhất nô dịch nhiều một ít Yêu thú.
Diệp Huyền hít sâu một hơi.
Trước hắn có thể tránh thoát rất nhiều Yêu thú, cũng là bởi vì con tê tê cảnh giới.
Con tê tê vẫn ở dưới chân hắn, nhận biết nhạy cảm, một khi gặp nguy hiểm áp sát, sẽ phát ra cảnh báo, để Diệp Huyền phòng ngừa nhiều lần nguy hiểm.
Hơn nữa, Tiểu Tử Điêu cũng ở trên bả vai của hắn chỉ điểm, tựa hồ nó đối với đi tới nơi này, khá là hưng phấn.
Đồng thời, vùng hư không này tuy quỷ dị, nhưng thiên địa Huyền khí nơi này đúng là khá tinh khiết, Diệp Huyền rõ ràng cảm giác được, mình vừa đột phá cấp bảy nhị trọng, đã vững chắc rất nhiều rồi.
Tựa hồ thiên địa Huyền khí nơi này so với thiên địa Huyền khí trên Thiên Huyền đại lục, muốn càng thêm tinh khiết cùng hồn hậu.
Càng làm cho Diệp Huyền kinh ngạc chính là, nơi này cũng không có thiếu linh dược, hơn nữa tuyệt đại đa số linh dược trong đó, Diệp Huyền lại không nhận ra.
Phải biết, kiếp trước thân là Đan Đạo đại sư Đế cấp cửu phẩm, trưởng lão danh dự của Luyện Dược Sư hiệp hội, trên Thiên Huyền đại lục ở phương diện linh dược so với Diệp Huyền hiểu rõ còn nhiều, tuyệt đối sẽ không vượt qua năm ngón tay.
Đương nhiên, dù không quen biết những linh dược này, nhưng Diệp Huyền vẫn có thể dựa vào trình độ luyện dược của mình, tiến hành nhận biết công hiệu của những linh dược này.
Linh dược nơi này, cùng linh dược trên Thiên Huyền đại lục cực kỳ tương tự, thậm chí vài phương diện khác công hiệu, còn muốn càng tốt hơn.
Diệp Huyền một bên cẩn thận đi tới, một bên tìm kiếm linh dược.
Cũng không lâu lắm, hắn liền đến trước một mảnh đồi núi.
Diệp Huyền đang muốn cẩn thận tìm tòi, nhưng hắn đột nhiên nhìn thấy một rễ cây màu đen.
Đây là Hóa Cốt Đằng cấp bảy, Hóa Cốt Đằng là vật liệu chủ yếu luyện chế Cốt Nguyên Đan, Cốt Nguyên Đan là một loại đan dược có thể cường hóa xương cốt võ giả, tăng cường sức đề kháng, đồng thời chữa trị xương gãy cực kỳ hữu hiệu.
Diệp Huyền không chút do dự đào Hóa Cốt Đằng lên.
Chương 1212 Lạnh lùng hạ sát thủ (1)
Nhưng lập tức, hắn lại ở cách đó không xa nhìn thấy một đóa hoa màu đen, đóa hoa kia như một mặt quỷ, yêu dị cười khẩy.
- Đây là linh dược gì?
Diệp Huyền tâm thần hơi động, trong nháy mắt đi tới trước đóa hoa màu đen, răng rắc một tiếng, lập tức hắn cảm giác mình tựa hồ giẫm đến thứ gì.
Hắn cúi đầu nhìn, nhìn thấy mình lại giẫm ở trên một bộ hài cốt, mà đóa hoa màu đen kia, chính là sinh trưởng ở trên hài cốt.
Diệp Huyền giẫm lên, chính là một hài cốt như cánh tay, hài cốt này ở đây cũng không biết bao nhiêu năm, đã mục đến mức vô cùng yếu đuối, hầu như mục nát cùng bùn đất hợp thành một thể, vì lẽ đó bị Diệp Huyền nhẹ nhàng giẫm liền nát.
Trong lòng Diệp Huyền nhất thời hơi động, hài cốt này hiển nhiên mai táng ở đây rất lâu, nói không chắc ở trên người hắn, liền có một ít đồ vật có thể phân biệt ra vị trí nơi đây.
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền lập tức thả ra Huyền Thức của mình.
Mục đích của hắn, chỉ là muốn tra nhìn trên người hài cốt có món đồ gì hay không, nhưng chờ Huyền Thức của hắn triệt để đảo qua hài cốt, trên mặt Diệp Huyền nhất thời lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc.
Bộ hài cốt kia cực kỳ cự lớn, dĩ nhiên cao tới bảy tám mét, căn bản không giống như hài cốt nhân loại, Diệp Huyền trước cho rằng giẫm trúng chính là cánh tay của đối phương, kỳ thực chỉ là xương ngón tay.
Hắn nhất thời sợ hết hồn, này đến tột cùng là quái vật gì? Nếu như nói là Yêu thú, nhưng hình thể hài cốt này giống nhân loại như đúc, nếu như nói là nhân loại, Diệp Huyền vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy nhân loại cao tới bảy, tám mét.
Hơn nữa trong hài cốt, ẩn chứa một loại khí tức hết sức kỳ lạ, cũng không giống Huyền Nguyên của nhân loại, trái lại có chút tương tự khí thế trên người con tê tê.
- Nghe nói thời điểm viễn cổ, trên Thiên Huyền đại lục có rất nhiều chủng tộc, lẽ nào hài cốt này là những chủng tộc khác để lại?
Diệp Huyền thầm nghĩ đến một khả năng, thời đại viễn cổ, trên Thiên Huyền đại lục quần tộc trải rộng, có cái gì Cự Nhân Tộc, Cao Sơn tộc,… nói không chắc hài cốt này chính là cường giả của những chủng tộc kia.
Đối phương là chủng tộc gì, Diệp Huyền cũng không muốn hiểu rõ, hắn chỉ muốn biết, bên người hài cốt này có đồ vật gì có thể nói ra nơi này là nơi nào hay không, tiếc nuối chính là, hắn tìm tòi rất lâu, nhưng bên người hài cốt này chỉ có bùn đất đen thui, không có bất kỳ vật gì.
- Quên đi, trước nhận lấy đóa hoa màu đen này đã.
Diệp Huyền thở dài, liền muốn hái đóa hoa màu đen, chỉ là tay hắn vừa tiếp xúc đóa hoa màu đen, đóa hoa màu đen phút chốc lại hóa thành một đạo hắc khí, bắn vào trong đầu của hắn.
- Hồng Mông khai thiên, đại ma lâm lập, Chinh Kỳ ta, chính là Uyên Ma Ma Tướng, thiên đạo bất công, vì sao diệt bộ tộc ta, không cam lòng, không cam lòng, không cam lòng...
Một âm thanh rộng rãi bá đạo ở trong đầu Diệp Huyền vang lên, Diệp Huyền chỉ cảm thấy đầu óc chấn động, sương mù màu đen kia dĩ nhiên hóa thành một luồng hình ảnh, hiện ra ở trong đầu của hắn.
Ở trên một mảnh hoang dã vô biên, trên bầu trời, vô số thiên thạch rơi rụng, đại địa nứt toác, núi lửa phun trào, các loại cảnh tượng nhân gian không ngừng hiện lên, ở trong biển lửa vô biên, một bóng người cao bảy, tám mét đang ngửa mặt lên trời gào thét.
Hắn mặc áo giáp màu đen, từng luồng từng luồng ma khí ở quanh thân hắn quanh quẩn, trong lúc phất tay, thiên địa vỡ diệt, loại uy thế khủng bố kia, đủ để hủy thiên diệt địa.
Uyên Ma Ma Tướng, này đến tột cùng là cái gì? Trong lòng Diệp Huyền chấn động không gì sánh nổi, thực lực Ma Tướng này, đủ có thể xưng tụng là kinh thiên động địa, coi như mình ở kiếp trước, cũng không có cách so sánh, chẳng lẽ là cường giả Thánh cảnh trong truyền thuyết hay sao?
- Không được!
Ngay thời điểm Diệp Huyền hoàn toàn rơi vào trong chấn động, đầu óc của hắn đột nhiên truyền đến báo động, hắn ngơ ngác phát hiện mình rơi vào trong hình ảnh này căn bản là không có cách tự kiềm chế.
Lúc này Diệp Huyền sợ đến hồn phi phách tán, đột nhiên gầm lên giận dữ, hình ảnh trong đầu vỡ vụn, sau đó hắn liền nhìn thấy một luồng khí lưu màu đen, đang nhanh chóng áp sát vị trí linh hồn của hắn, tỏa ra khí tức bạo ngược.
Diệp Huyền ngay lập tức sử dụng tới Huyền Nguyên cùng hồn lực nỗ lực ngăn cản khí lưu màu đen, nhưng hắn lập tức liền phát hiện, Huyền Nguyên cùng hồn lực của mình dĩ nhiên không cách nào ngăn cản khí lưu màu đen này.
Tâm của Diệp Huyền triệt để trầm xuống, tuy hắn không hiểu màu đen khí tức này đến cùng là cái gì, nhưng chỉ từ phía trên toát ra khí tức bạo ngược đến xem, này tuyệt độ không phải vật gì tốt, một khi linh hồn của mình bị quấn, mình tất nhiên sẽ trong nháy mắt mất mạng.
Hơn nữa Diệp Huyền mơ hồ cảm giác được, khí lưu màu đen này cùng lúc trước ở Cổ Dương Thành, thời điểm Phệ Hồn Tộc Chiến Thương đoạt xá mình có chút tương tự.
Diệp Huyền vừa nghĩ tới Chiến Thương đoạt xá, ngay lập tức liền nghĩ đến một biện pháp, hắn ngay cả do dự cũng không có, trong nháy mắt liền phóng thích Thôn Phệ Võ Hồn của mình ra ngoài, Thôn Phệ Võ Hồn uy phong lẫm lẫm thả ra một cơn lốc xoáy, đột nhiên cắn nuốt tới khí lưu màu đen.
Để Diệp Huyền không nghĩ tới chính là, khí lưu màu đen kia lại lập tức bị Thôn Phệ Võ Hồn hút vào, một loại cảm giác chướng bụng từ trong Thôn Phệ Võ Hồn tràn ngập ra, thật giống như ăn được đồ đại bổ gì.
Lúc này Diệp Huyền mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời hắn mới phát hiện, trước kia đóa hoa màu đen dĩ nhiên là sinh trưởng ở trên Thiên môn của hài cốt.
- Hí!
Lúc này Diệp Huyền hít vào một ngụm khí lạnh, điều này làm cho hắn càng thêm cảm thấy, khí lưu màu đen kia là chuẩn bị đoạt xá mình, coi như không phải, nếu như không có Thôn Phệ Võ Hồn, mình cũng tuyệt đối mất mạng.
Không dám dừng lại ở nơi này lâu, Diệp Huyền ngay lập tức hóa thành một vệt sáng rời đi.
Sau khi hắn mới vừa rời đi không lâu, con tê tê ở dưới lòng đất đột nhiên truyền đến một tia báo động, đồng thời một trận chấn động mơ hồ cùng tiếng khóc tầm thấp từ một bên truyền tới.
- Chẳng lẽ có bầy thú tiếp cận?
Tâm thần của Diệp Huyền rùng mình.
Nơi này Yêu thú mạnh mẽ quá nhiều, rất nhiều cũng có thể đối với mình tạo thành uy hiếp, nếu như vận may không được, gặp phải một con Yêu thú mạnh mẽ, vậy thì có nguy hiểm đến tính mạng.
Vèo!
Thân hình Diệp Huyền bay xuống đến một sườn núi, nhìn chăm chú phương hướng có động tĩnh kia.
Chương 1213 Lạnh lùng hạ sát thủ (2)
Oanh ầm!
Phía trước hơn mười dặm, xuất hiện một con Địa Long Yêu thú dài đến gần mười mét màu đen, toàn thân như sắt thép, hai con mắt như đèn lồng, có vẻ vô cùng bá đạo.
- Hô! Hóa ra là loại Yêu thú này.
Diệp Huyền thấy không khỏi thở phào một hơi, Địa Long Yêu thú này trước hắn gặp được, cũng tiến hành giao thủ, nhìn như uy phong lẫm lẫm, bá đạo không thôi, trên thực tế sức chiến đấu cũng không ra sao, chỉ tương đương với Vũ Hoàng phổ thông.
Diệp Huyền vừa mới chuẩn bị đứng ra, đột nhiên phát hiện có chút không đúng, Địa Long Yêu thú này chạy chồm trong lúc đó, tựa hồ đang hoảng hốt chạy trốn, đồng thời trên người vết máu loang lổ, như bị tổn thương gì.
- Ha ha, Yêu thú này cũng không biết là cái giống gì, lực công kích bình thường, nhưng phòng ngự ngược lại không tệ, không biết trong cơ thể nó có Yêu đan Yêu hạch hay không, lấy về có thể bán không ít tiền, còn có những vảy giáp trên người nó, khẳng định thuộc về vật liệu cấp cao.
Phía sau phá không bay tới ba nam tử, tuổi tác có lớn có nhỏ, lớn khoảng chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, mà nhỏ chỉ khoảng ba mươi tuổi, nhắm Địa Long Yêu thú kia tiến hành đuổi đánh tới cùng.
Dĩ nhiên có người.
Diệp Huyền giật nảy cả mình, ba người này, rõ ràng không phải là người của các thế lực lớn cùng mình tiến vào, trong bọn họ mạnh nhất là cấp bảy tam trọng đỉnh phong, mà yếu nhất chính là thanh niên khoảng ba mươi tuổi kia, nhưng cũng có tu vi cấp bảy nhị trọng đỉnh phong.
- Vũ Vương nhị trọng đỉnh phong trẻ tuổi như vậy, thanh niên này đến cùng là thiên tài nơi nào?
Diệp Huyền quét qua ba người, trong lòng rùng mình.
Hắn liếc mắt là đã nhìn ra, ba người này giống như mình thuộc về võ giả nhân loại, chỉ là ngoại trừ các thế lực lớn tiến vào không gian thác loạn, lúc nào nơi này còn có những võ giả khác?
Trong lòng Diệp Huyền nhất thời tràn ngập nghi hoặc, chẳng lẽ mình thông qua không gian thác loạn, đi tới một Lịch Luyện Chi địa nào đó?
Nếu là như vậy, như vậy các thế lực lớn của Thiên Đô Phủ, Lưu Tiên Thành nhọc nhằn khổ sở thám hiểm, chẳng phải là trở thành một chuyện cười?
Chỉ là nghĩ đến Sa Lịch Chi Vương cực kỳ khủng bố, cùng với rừng rậm vô số linh dược, còn có hài cốt đáng sợ trước kia, Diệp Huyền lại cảm thấy, chỗ này sẽ không đơn giản như vậy.
Đến cùng là chuyện ra sao?
Trong lòng Diệp Huyền điểm khả nghi trùng trùng.
Mà ở thời điểm trong lòng Diệp Huyền khiếp sợ vạn phần, ba tên võ giả kia đã bao quanh Địa Long Yêu thú, các loại công kích tầng tầng lớp lớp, giết nó không có sức lực chống đỡ.
- Sức tấn công thật khủng bố.
Diệp Huyền đưa mắt nhìn lại, trong lòng âm thầm lẫm liệt.
Tuy thực lực của Địa Long Yêu thú này không mạnh, nhưng dù gì cũng có sức chiến đấu tương tự bát giai nhất trọng, lại bị ba Vũ Vương giết không có sức chống đỡ, chuyện này quả thật là ra ngoài Diệp Huyền dự liệu.
Chỉ thấy hai tên Vũ Vương tam trọng đỉnh phong, mỗi đánh xuống một đòn, đều vang lên ầm ầm, tuy cấp bậc không cao, nhưng sức chiến đấu tuyệt đối tương đương đám người Huyền Cơ Tông Thiên Dịch lão nhân là Vũ Hoàng nhất trọng.
Mà thanh niên cấp bảy nhị trọng đỉnh phong kia, sức chiến đấu cũng không phải bình thường, tuyệt đối có thể cùng Vũ Hoàng nhất trọng phổ thông tiến hành đơn giản tranh tài.
Ba người ngươi tới ta đi, sau một nén nhang, Địa Long Yêu thú kêu thảm một tiếng, nuốt hận tại chỗ.
Ba người xé ra thân thể đối phương, từ bên trong đào ra một viên Yêu đan đen kịt, trên mặt lộ ra ý mừng.
Thấy ba người xoay người muốn rời khỏi, Diệp Huyền vội vàng đứng dậy.
Thật vất vả gặp phải người, Diệp Huyền làm sao có thể cho đối phương đi như thế.
- Người nào?
Diệp Huyền vốn không có dự định ẩn giấu thân hình, hắn mới vừa đứng lên, liền bị nam tử trung niên cảm ứng, ánh mắt như ưng mâu nổi lên một tia hàn mang, khóa chặt vị trí sườn núi của Diệp Huyền.
- Chư vị...
Diệp Huyền chắp chắp tay, đang chuẩn bị nói chuyện, sắc mặt trung niên đầu lĩnh đột nhiên biến đổi, cả giận nói:
- Khá lắm, chúng ta nhọc nhằn khổ sở đánh giết Yêu thú, không nghĩ tới ngươi dĩ nhiên trốn ở trong bóng tối, chẳng lẽ là muốn làm ngư ông thủ lợi?
Trên mặt thanh niên kia lộ ra một tia xem thường:
- Người này ẩn trốn ở đây, nhất định không có lòng tốt, cùng hắn phí lời cái gì, trực tiếp giết là được.
Dứt tiếng, ba người này dĩ nhiên không cho Diệp Huyền cơ hội giải thích chút nào, thân hình lay động, liền phát động tiến công với Diệp Huyền.
Oanh ca!
Ánh kiếm lướt tới, một ánh kiếm sáng như tuyết, như tà dương lưu tinh, trong nháy mắt đi tới trước mặt Diệp Huyền.
Diệp Huyền biến sắc, thân hình trong nháy mắt lùi về phía sau, ầm một tiếng, ánh kiếm cắt ra một lỗ thủng thật dài trên mặt đất, cái uy thế kia doạ người, để Diệp Huyền không khỏi âm thầm nổi giận.
Đối phương ra tay tàn nhẫn như thế, tuyệt đối là muốn mạng của mình, hắn nửa câu còn không nói, đối phương liền lạnh lùng hạ sát thủ, ba người này rất bá đạo.
- Ồ, dĩ nhiên tránh thoát công kích của ta.
Ánh mắt của trung niên đầu lĩnh hơi ngưng lại.
- Khoan động thủ đã.
Diệp Huyền thấy đối phương muốn tiếp tục xuất kích, vội vàng mở miệng nói:
- Ba vị, tại hạ cũng không có ác ý, chỉ là muốn biết một hồi, nơi đây đến tột cùng là nơi nào, các ngươi lại đến từ nơi nào?
Ba người biểu hiện ngẩn ra, liếc nhìn nhau, không khỏi cười ha hả.
- La thiếu, cái tên này đầu óc động kinh sao, dĩ nhiên hỏi ra vấn đề như vậy, thực sự là quá khôi hài.
Thanh niên kia tựa hồ địa vị tối cao, cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi là đang đùa chúng ta sao? Ngươi đừng nói cho ta, ngươi không phải từ Thiên Âm Cốc tới, hay là nói, ngươi ở đây mất trí nhớ?
Diệp Huyền hơi nhướng mày, cả kinh nói:
- Thiên Âm Cốc? Ngươi nói nơi này là Huyền Vực tầng thứ ba Thiên Âm Cốc?
Hắn mới đầu còn cảm thấy nơi này có chút tương tự Huyền Vực Thiên Âm Cốc, nhưng không nghĩ tới, nơi này dĩ nhiên đúng là Thiên Âm Cốc, nhưng vì sao trong Thiên Âm Cốc có một bí cảnh như thế, mình trước đây lại không biết?
Trong Thiên Âm Cốc, sản vật phong phú, có một ít bảo vật đặc biệt mà những nơi khác không có.
Kiếp trước Diệp Huyền thân là Luyện Hồn Sư bát phẩm đỉnh phong, tự nhiên đã tới Thiên Âm Cốc, thậm chí còn không chỉ một lần, nhưng xưa nay chưa từng nghe nói, trong Thiên Âm Cốc còn có một nơi như thế.
- Hả?
Lần này đúng là để ba người kia có chút khả nghi, tuy bọn họ không thể nào tin được Diệp Huyền, thế nhưng vẻ mặt của Diệp Huyền cũng quá thật đi, hắn khiếp sợ, tuyệt đối không giống như giả ra.
Chương 1214 Đại khai sát giới
- Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi không phải từ Thiên Âm Cốc tiến vào?
Trung niên nam tử kia xì cười nói một câu, vốn hắn nói lời này, chỉ là muốn thuận miệng trào phúng Diệp Huyền, thế nhưng sau khi nói xong, trên mặt hắn nhất thời lộ ra vẻ hoảng sợ, cùng hai người khác đột nhiên đối diện một chút, trong mắt không khỏi bay lên một tia cuồng nhiệt.
Tuy bọn họ không quá tin tưởng Diệp Huyền không phải từ Thiên Âm Cốc tiến vào, thế nhưng vẻ mặt của Diệp Huyền, lại làm cho bọn họ sản sinh một chút nghi hoặc.
Nếu như thiếu niên này thật không phải từ Thiên Âm Cốc tiến vào thì sao?
Nghĩ tới vị trí bí ẩn này vẫn còn có một lối vào khác, trong lòng ba người kia nhất thời tràn ngập cuồng nhiệt.
Chỗ bảo địa này ở Huyền Vực vẫn là lần thứ nhất xuất hiện, mà Thiên Âm Cốc hàng năm chỉ mở ra ba tháng, nếu như tiểu tử này không phải từ Thiên Âm Cốc tiến vào, đây chẳng phải nói sau này bọn họ muốn làm sao đi vào liền làm sao đi vào sao? Muốn vào bao lâu liền vào bao lâu?
Giả như bí mật này chỉ có thế lực của bọn họ khống chế, vậy thế lực bọn họ chẳng phải là kiếm lời lật trời?
- Bắt lấy hắn.
Nghĩ tới đây, ba người không kịp nhớ cái khác, trong con ngươi lộ ra vẻ dữ tợn, trong nháy mắt liền vây quanh Diệp Huyền.
Diệp Huyền nhíu mày:
- Các ngươi muốn làm gì?
- Khà khà, làm gì, tiểu tử, tốt nhất bó tay chịu trói cho ta, sau đó ngoan ngoãn nói ra ngươi là từ nơi nào đi tới.
Trung niên đầu lĩnh cười nói.
Trong lòng Diệp Huyền lạnh lẽo:
- Ta cũng là từ Thiên Âm Cốc tiến vào.
Nam tử trung niên cười ha ha, cười nhạo nói:
- Tiểu tử, hiện tại ngươi cũng là từ Thiên Âm Cốc tiến vào? Vừa nãy xem ra không giống a.
Một bên thanh niên không nhịn được nói:
- Đừng dông dài, trực tiếp bắt hắn, tra hỏi một phen chẳng phải sẽ biết.
Ba người tất cả đều tỏa ra sát khí nồng nặc, khóe miệng mang theo nụ cười dữ tợn.
Ánh mắt của Diệp Huyền phát lạnh nói:
- Lẽ nào trước đây các ngươi liền tùy tiện ra tay với người như thế sao?
- Tùy tiện ra tay với người? Ha ha.
Thanh niên kia nhất thời không nhịn được cười to lên:
- Tiểu tử, ngươi đến tột cùng là đệ tử thế lực nào? Xem tu vi của ngươi không tệ, không nghĩ tới ấu trĩ như thế, thế giới này chú ý chính là thực lực vi tôn, ngươi lại nói với chúng ta cái này, quả thực là ấu trĩ.
- La thiếu, không cần ngươi động thủ, bắt tiểu tử này, ta một người liền được.
Nam tử trung niên nói xong, trường kiếm trong tay đã lướt ra, hóa thành một đạo kinh hồng, trong nháy mắt bổ về phía tay phải của Diệp Huyền, hiển nhiên là muốn trực tiếp chém đứt tay phải của Diệp Huyền, để hắn mất đi năng lực phản kháng.
Ánh mắt của Diệp Huyền dần dần lạnh xuống, cũng không nói lời nào, Tài Quyết Chi Kiếm sáng lên, bổ ra một chiêu Kiếm Trảm Tinh Thần.
Nam tử trung niên chính là Vũ Vương tam trọng đỉnh phong, thực lực càng có thể so với bát giai nhất trọng, gặp phải Vũ Vương phổ thông, tùy tiện hành hạ đến chết cũng có thể, nhưng hắn gặp phải là Diệp Huyền.
Diệp Huyền từ thời điểm cấp bảy nhất trọng, liền đánh chết Vũ Hoàng nhất trọng, bây giờ hắn đột phá đến cấp bảy nhị trọng, thực lực càng tăng lên mấy lần, đối phó một Vũ Vương tam trọng, lại sao lại sợ hãi.
Càng đáng buồn chính là, trung niên nam tử kia bởi vì xem thường, thậm chí không có sử dụng tới toàn bộ thực lực, chiêu kiếm này vẻn vẹn là dùng ra bảy phần mười uy lực.
Này trực tiếp dẫn đến hắn bi kịch.
Kiếm Trảm Tinh Thần của Diệp Huyền hóa thành ánh chớp màu xanh lam, trong nháy mắt cùng nam tử trung niên bổ ra kinh hồng va chạm, chỉ nghe răng rắc một tiếng, nam tử trung niên sử dụng tới cầu vồng kiếm trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, mà Kiếm Trảm Tinh Thần của Diệp Huyền mang theo ánh chớp thì không có nửa phần dừng lại, trong nháy mắt dâng tới nam tử trung niên.
Ánh kiếm đáng sợ, trong nháy mắt nát tan Huyền Nguyên hộ thể của nam tử trung niên.
- A!
Một tiếng hét thảm, nam tử trung niên thậm chí không kịp phản ứng lại đây đến cùng phát sinh cái gì, trường kiếm trong tay hắn đã bị Tài Quyết Chi Kiếm của Huyền Nguyên đánh bay, vô số ánh kiếm xuyên qua thân thể của hắn, mang theo từng đám sương máu.
Diệp Huyền có chút ngây người, Kiếm Trảm Tinh Thần này, là một bộ kiếm kỹ kiếp trước hắn nắm giữ, uy lực xác thực là cực kỳ đáng sợ.
Nhưng trung niên nam tử đối diện kia, cũng không phải hạng đơn giản, từ quá trình lúc trước đối phương đánh giết Địa Long Yêu thú, liền có thể thấy được hắn không phải hạng dễ nhằn, ai biết kém như thế, trực tiếp bị mình một kiếm chém giết.
Diệp Huyền rất nhanh liền hiểu, đây là đối phương quá khinh địch, bằng không mình cũng không thể nhẹ nhõm chém giết đối phương như vậy.
- Thật là trò mèo.
Diệp Huyền lắc đầu, thu hồi trường kiếm cùng không gian giới chỉ của trung niên nam tử kia, lúc này mới quay đầu nhìn về phía hai nam tử khác, lạnh lùng nói:
- Xem các ngươi lớn lối như vậy, dáng vẻ muốn đánh muốn giết, còn tưởng rằng các ngươi mạnh bao nhiêu, nguyên lai tất cả đều là tôm chân mềm.
- Ngươi dĩ nhiên một kiếm liền giết Vương Trùng!
Hai người còn lại mãi đến tận Diệp Huyền nói ra lời này, mới bỗng nhiên tỉnh táo, từng cái từng cái trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Thực lực của hai người bọn họ so với Vương Trùng đều kém một tí, mà Vương Trùng ở trước mặt thiếu niên kia, ngay cả một chiêu cũng không có sống qua, tuy có nhân tố Vương Trùng bất cẩn cùng xem thường, nhưng cường giả có thể thẳng thắn lưu loát đánh giết Vương Trùng như vậy, thì hai người bọn họ liên thủ cũng chưa chắc sẽ là đối thủ.
- Ngươi... Ngươi đến cùng là ai...
Hai người này mới phản ứng được, thiếu niên trước mặt này xem ra nhiều nhất chừng hai mươi, dĩ nhiên đã là Vũ Vương nhị trọng, lai lịch của đối phương tuyệt đối không phải bình thường, thiên tài như vậy, trên tay sao lại không có chút bí thuật?
- Đi!
Hai người ngay cả dũng khí cùng Diệp Huyền giao thủ cũng không có, một cái xoay người, dĩ nhiên liền muốn chạy khỏi nơi này.
Diệp Huyền cười xùy một hồi, nếu như này cũng có thể làm cho bọn họ chạy mất, vậy hắn cũng đừng lăn lộn.
Hơi suy nghĩ, trong lòng đất phía trước, đột nhiên xạ ra một cái bóng màu đen, bóng đen kia tốc độ nhanh chóng, trong nháy mắt liền đánh vào ngực nam tử trung niên khác.
Chính là con tê tê vẫn mai phục ở dưới nền đất.
Chỉ nghe răng rắc một tiếng, Huyền Nguyên hộ thể của trung niên nam tử kia trong nháy mắt bạo liệt, thân thể con tê tê cứng rắn, từ trước ngực hắn tiến vào, sau đó trực tiếp từ phía sau lưng xuyên thấu ra, phù một tiếng mang ra từng đám máu tươi.
Chương 1215 Tao ngộ Vũ Hoàng (1)
- A!
Trung niên nam tử kia kêu thảm một tiếng, há mồm phun ra vô số mảnh vỡ nội tạng, ánh mắt trong nháy mắt ảm đạm xuống, chết không thể chết lại, giữa bầu trời lập tức chỉ còn sót lại thanh niên kia.
Bạch!
Thân hình Diệp Huyền loáng một cái, đi tới trước người thanh niên kia, một cước đạp ra ngoài.
- Ngươi... Ngươi không thể giết ta, ta là đệ tử Thiên Vẫn Tông, ngươi giết ta, Thiên Vẫn Tông sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Thanh niên kia lộ ra vẻ kinh hãi, kinh hoảng kêu lớn, chợt bị Diệp Huyền một cước đạp trúng ngực, xương cốt vỡ nát, oa… phun ra một ngụm máu tươi, sau đó tầng tầng ngã ở trên mặt đất.
- Ta có nói qua muốn giết ngươi sao?
Diệp Huyền rơi vào trước mặt đối phương, lộ ra nụ cười trào phúng.
Lúc này Diệp Huyền cũng có chút vững tin, đối phương là từ Thiên Âm Cốc tiến vào.
Bởi vì Thiên Vẫn Tông này, kiếp trước hắn mơ hồ nghe nói qua, là một tông môn ở tầng thứ hai Huyền Vực, thuộc về thế lực hạng hai giống như Thiên Đô Phủ.
Thanh niên kia sửng sốt một chút.
- Ngươi... Ngươi không có ý giết ta?
Diệp Huyền cười nhạt nói:
- Ta hỏi ngươi mấy vấn đề, liền xem ngươi trả lời thế nào rồi.
- Ta nói, ta nhất định nói.
Thanh niên kia phảng phất như người sắp chết bắt được nhánh cỏ cứu mạng, vội vã gọi lên.
- Vậy ta hỏi ngươi, các ngươi là làm sao từ Thiên Âm Cốc tới nơi này, ta nhớ rõ, trong Thiên Âm Cốc, tựa hồ cũng không có bí cảnh này a?
Diệp Huyền hỏi, thân thể thanh niên kia nhất thời chấn động, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, cả kinh nói:
- Lẽ nào ngươi thật sự không phải từ trong Thiên Âm Cốc tiến vào? Sao có thể có chuyện đó?
Ánh mắt của Diệp Huyền trầm xuống, toát ra sát khí nồng nặc, lạnh giọng nói:
- Phí lời quá hơn, nhớ kỹ, là ta đang hỏi ngươi.
- Vâng, vâng.
Thanh niên kia sợ đến cả người run run, vội vàng nói ra sự tình phát sinh trong Thiên Âm Cốc.
Nghe thanh niên giảng giải, Diệp Huyền không khỏi đăm chiêu.
- Căn cứ thời gian đến xem, đường nối của Thiên Âm Cốc cùng vị trí bí ẩn này, hẳn là ở sau khi chúng ta tiến vào không gian thác loạn mới phát sinh, nói như vậy, rất có thể là cử động của chúng ta, gợi ra vị trí bí ẩn này dị động, sau đó cùng Thiên Âm Cốc phát sinh nối tiếp.
- Có điều, từ khí tức nơi này cùng khí tức của Thiên Âm Cốc có chút tương tự đến xem, vị trí bí ẩn này ở thời đại viễn cổ, rất có thể cùng Thiên Âm Cốc có một tia liên hệ, mà vị trí của nó, cũng rất có thể chính là ở trong không gian Thiên Âm Cốc, ngược lại chúng ta từ Đông Vực tiến vào, cách nơi này rất xa, nên thuộc về đường hầm vận chuyển a.
Trong lòng Diệp Huyền nỗ lực hoàn nguyên chân tướng.
Sau đó lại hỏi, thanh niên kia đúng là phối hợp, chẳng những có tin tức liên quan vị trí bí ẩn này, thậm chí một ít tin tức trong Huyền Vực, cũng là biết gì nói nấy.
Sau một nén nhang, Diệp Huyền đã hiểu rõ ràng tin tức mình muốn biết.
- Ta, hiện tại ta có thể đi chưa?
Thanh niên kia có chút thấp thỏm hỏi.
Vốn hắn ở ba mươi tuổi liền đạt đến cấp bảy nhị trọng đỉnh phong, ở trong tông môn thuộc về thiên tài đứng đầu nhất, thực lực cũng không yếu, gặp phải võ giả cùng cấp bậc, luôn là ngông cuồng bá đạo.
Thế nhưng lúc trước Diệp Huyền một chiêu đánh giết Vương Trùng, đã làm hắn khiếp sợ, hơn nữa con tê tê bên người Diệp Huyền kia, nhất thời liền để hắn không có chút dũng khí phản kháng.
Có điều hắn mặt ngoài thuận theo, nhưng trong lòng thì thầm hận dữ tợn, lấy thiên phú của hắn, ở Thiên Vẫn Tông cũng coi như thiên tài hàng đầu, vầng sáng gia thân, địa vị cao quý, không nghĩ tới ở đây dĩ nhiên gặp sỉ nhục như vậy.
Hắn giờ phút này, chỉ chờ rời đi nơi này liền thông báo tông môn, để tông môn phái cường giả, chém Diệp Huyền thành muôn mảnh, mới có thể giải mối hận trong lòng hắn.
- Thả ngươi đi?
Diệp Huyền nghe xong lời của đối phương, khóe miệng đột nhiên phác hoạ lên nụ cười quái dị, sau một khắc, Tài Quyết Chi Kiếm lần thứ hai lướt lên.
Một đạo lam quang óng ánh xẹt qua, Tài Quyết Chi Kiếm trong nháy mắt đâm vào ngực thanh niên kia.
- Ngươi... Ngươi nói... Không giữ lời!
Trong mắt thanh niên kia mang theo oán độc cùng vẻ không cam lòng, khóe miệng chậm rãi tràn ra máu tươi, sinh cơ cấp tốc trôi đi.
- Nói không giữ lời?
Diệp Huyền cười gằn, lạnh nhạt nói:
- Ta lại có nói qua không giết ngươi sao?
Con ngươi của thanh niên kia bỗng dưng trợn tròn, xác thực, vừa nãy Diệp Huyền chỉ nói để hắn trả lời mấy vấn đề, nhưng cũng không nói, chỉ cần hắn hồi đáp vấn đề, Diệp Huyền liền không giết hắn.
- Ta thật ngốc a...
Nếu như sớm biết sẽ là kết quả này, hắn tình nguyện liều mạng, cũng sẽ không ngay cả phản kháng cũng không làm, liền thần phục đối phương.
Chỉ tiếc coi như hắn lại hối hận cũng vô dụng, trong Tài Quyết Chi Kiếm ẩn chứa ánh chớp khủng bố, trong nháy mắt xé rách thân thể của hắn, xoắn hắn thành mảnh vỡ.
Nhìn vết máu trên mặt đất, Diệp Huyền không khỏi cười gằn một tiếng, vừa nãy hắn chỉ là muốn hỏi một chút đồ vật mà thôi, đối phương một mực muốn tìm cái chết, thì trách không được hắn.
Nếu như không phải ba người kia nổi lên sát tâm với hắn, Diệp Huyền là làm sao cũng sẽ không động thủ.
Thu hồi không gian giới chỉ của ba người, Diệp Huyền rất nhanh rời khỏi nơi này, có điều hắn cũng không có đi xa, mà ở cách đó không xa tìm một địa phương hẻo lánh, bắt đầu thu dọn không gian giới chỉ của mấy người.
Mục đích của hắn, cũng là vì chứng thực đối phương nói có đúng hay không.
Khiến Diệp Huyền bất ngờ chính là, trong không gian giới chỉ của ba người này, thật là có không ít thứ tốt.
Trên người hai tên Vũ Vương tam trọng kia, chỉ là Huyền Thạch trung phẩm liền khoảng chừng hai mươi vạn, ngoài ra một ít tài liệu cấp bảy quý giá cũng không ít.
Mà trên người thanh niên cấp bảy nhị trọng, bảo vật còn nhiều hơn hai tên Vũ Vương tam trọng, Huyền Thạch trung phẩm khoảng chừng hơn mười vạn, ngoài ra còn có hai mươi viên Huyền Thạch thượng phẩm, không chỉ như vậy, trong đó cấp bậc linh dược cũng rõ ràng cao hơn một chút, Diệp Huyền lại còn phát hiện vài loại vật liệu bát giai.
Trên người một tên Vũ Vương, dĩ nhiên có vài loại vật liệu bát giai cùng Huyền Thạch thượng phẩm, này ở chỗ bình thường, hiển nhiên là căn bản không thể phát sinh, có thể thấy được thanh niên này xác thực là có chút địa vị.
Hơn nữa Diệp Huyền ở trong không gian giới chỉ của ba người, phát hiện vài loại linh dược chỉ ở Thiên Âm Cốc mới có, lúc này mới triệt để tin tưởng ba người.&