-
Chương 61-65
Chương 61 Nhận ta làm chủ (2)
Khiến cho đường đường là một phó thống lĩnh thành vệ quân, địa võ sư nhất trọng xem một thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi làm chủ, chuyện như vậy căn bản thật sự phá vỡ nhận thức của gã, nếu để lộ ra thì tôn nghiêm của gã xem như triệt để mất sạch.
Động tĩnh ở nơi này cũng kinh động không ít người đang đứng đợi trước quầy phục vụ, tuy rằng không biết rõ Diệp Huyền và Lâm Hùng đang nói gì, nhưng bọn họ vẫn cứ xì xào bàn tán, nhìn tới mức vẻ khinh thường và mỉa mai đều lộ hết ra trong mắt họ.
- Ha ha.
Trong lòng Lâm Hùng cười thảm, gã bây giờ còn nói gì tới tôn nghiêm, địa vị nữa, mọi người đều ước gì có thể đi lên đạp thêm cho gã một cước, quả thật như đối phương đã nói, gã còn có quyền lựa chọn hay sao?
- Ta, đồng ý!
Lâm Hùng cắn chặt hàm răng, tựa như phải dốc hết khí lực toàn thân mới có thể nói ra mấy chữ này, tiếp sau đó, gã nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt tựa như một con ác lang, gắt gao nói:
- Chỉ cần ngươi có thể chữa trị cho võ hồn của ta thì bắt đầu từ bây giờ Lâm Hùng ta sẽ coi ngươi là chủ nhân, nhất ngôn vi đỉnh. Nhưng nếu như ngươi dám lừa ta, ta sẽ cho ngươi biết Lâm Hùng ta cũng không phải dễ lừa như vậy đâu.
Sau khi nói ra câu này xong thì cả người Lâm Hùng liền buông lòng, trái tim bị đè nén bóp nghẹn bao lâu nay cũng từ mây đen giăng kín tới trời quang mây tạnh, điều này cũng khiến trong lòng gã vô cùng khiếp sợ.
Trong mắt Diệp Huyền rốt cuộc cũng hiện lên ý cười, gật đầu nói:
- Không tệ, coi như xong. Không bao lâu nữa ngươi sẽ cảm thấy may mắn cỡ nào vì quyết định của ngươi hôm nay.
Lấy giấy bút ra, Diệp Huyền nhanh chóng viết ra một số thứ,
- Đây là tên của một ít thảo dược, ngươi tới hiệp hội luyện dược sư mua mỗi loại mười phần, sau đó nghiền nhỏ, sáng tối một phần, bôi lên vị trí tâm huyệt, chúng có thể tạm thời làm giảm tốc độ vỡ nát của đao võ hồn nằm ở tâm huyệt của ngươi, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời kéo dài mà thôi, một vài tài liệu ở phía dưới chính là những thứ dùng để chữa trị võ hồn của ngươi, trong vòng năm ngày phải tìm đủ, sau đó lập tức đến Tinh Huyền học viện báo cho ra biết, đúng rồi, ta tên Diệp Huyền.
- Làm sao ngươi biết võ hồn của ta nằm ở tâm huyệt?
Lâm Hùng nghe xong liền thoáng kinh ngạc, chuyện này ngoại trừ Mục Nhân từng trị liệu cho mình ra thì không có bao nhiêu người biết được.
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn gã một cái, bắn phương thuốc ra, nói giọng mỉa mai:
- Nếu như chuyện đó cũng không nhìn ra thì ta dựa vào cái gì để chữa trị võ hồn cho ngươi.
Lâm Hùng nhận lấy tờ giấy, bên trên quả nhiên viết tên không ít loại thảo dược, bên dưới thảo dược thì lại là một ít tài liệu, những tài liệu này đều có chút quý hiếm, nhưng với thân phận và địa vị của gã, trong vòng năm ngày vẫn có thể tìm đủ.
Nhìn thấy những tài liệu quý hiếm mà chỉ có luyện hồn sư mới có thể dùng được này, trong lòng Lâm Hùng lại có chút kích động, nói không chừng đối phương thật sự có khả năng chữa trị được cho gã.
Dằn cơn kích động trong lòng xuống, Lâm Hùng bồn chồn hỏi:
- Chủ… chủ nhân, ngươi nắm chắc có bao nhiêu phần sẽ chữa trị được cho võ hồn của ta?
Gã khó khăn kêu lên hai chữ chủ nhân, trong lòng cảm thấy xấu hổ khôn cùng xen lẫn tức giận và sỉ nhục, nhưng so với tương lai của mình thì chút xấu hổ và giận dữ đó cũng không phải là không thể nhịn được.
Diệp Huyền nhướng mày:
- Cứ trực tiếp gọi ta là Huyền thiếu là được rồi, về phần vấn đề của ngươi, chỉ cần làm theo những gì ta nói, ta có thể nắm chắc mười phần.
- Cái gì? Mười phần!
Lâm Hùng như bị thiên lôi đánh trúng, thất thanh la lên.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Nếu như không nắm chắc mười phần thì ta cũng sẽ không mở miệng, nhớ kỹ, đừng bao giờ nghi ngờ lời ta nói, đây là điều đầu tiên khi đi theo ta.
- Vâng, Huyền thiếu.
Lâm Hùng dè dặt gấp đơn thuốc lại, sau đó cẩn thận đặt vào bên trong trữ vật giới chỉ, giống như đây chính là tuyệt thế bảo vật.
Trần Tư Tư đứng bên cạnh tận mắt nhìn thấy cả quá trình thì khiếp sợ tột đỉnh, tuy rằng nàng không rõ lắm cụ thể rốt cuộc Diệp Huyền và Lâm Hùng đang nói về chuyện gì, nhưng có thể thấy được chính là Diệp Huyền dường như có thể chữa được võ hồn của Lâm Hùng, đưa ra vài yêu cầu với Lâm Hùng, cuối cùng Lâm Hùng hình như đã đồng ý.
Chẳng lẽ đây là nói Diệp Huyền thật sự có khả năng chữa trị cho võ hồn của Lâm Hùng?
Phát hiện này làm cho Trần Tư Tư ngây người ra, Lâm Hùng là phó thống lĩnh thành vệ quân, sau khi võ hồn của gã bị tổn thương, mấy ngày này số lần tới hồn sư tháp cũng không ít, Trần Tư Tư đương nhiên biết rõ vì thương tổn của gã, hồn sư tháp thậm chí từng mở một lần giao lưu hội của các đại sư, kết quả cuối cùng chính là: Võ hồn đã bị hao tổn, không thể trị được.
Bây giờ Diệp Huyền lại nói hắn có thể trị được cho Lâm Hùng, chẳng phải là nói hắn còn cường đại hơn tất cả đại sư của hồn sư tháp hay sao?
- Hừ, ai đứng ồn ào trước cửa phòng của ta.
Ngay trong lúc Trần Tư Tư cảm thấy kinh hoảng không thôi thì căn phòng ở cách đó không xa vang lên một tiếng hừ lạnh bất mãn, sau đó Mục Nhân đi ra với vẻ mặt khinh thường:
- A, ta nói là kẻ nào không biết điều như vậy, dám ồn ào ở đây, coi hồn sư tháp của ta như cái chợ vậy, hoá ra là Lâm phó thống lĩnh, xem ra vừa rồi ta kêu ngươi rời đi nhưng ngươi căn bản không thèm nghe đúng không.
Lâm Hùng vẻ mặt không đổi, thản nhiên nói:
- Chúng ta lập tức đi ngay.
Mục Nhân nhíu mày, trên mặt lập tức lộ ra vẻ trào phúng, cười lạnh nói:
- Lâm phó thống lĩnh, ta vốn cũng xem ngươi là đại nhân vật, bây giờ xem ra cũng chỉ có vậy mà thôi, ngay cả lời của một tiểu quỷ mà ngươi cũng tin, nếu như hắn có thể chữa trị được võ hồn của ngươi thì Mục Nhân ta sẽ bái hắn làm thầy, tuỳ tiện viết ra mấy thứ rác rưởi cũng dám gọi là đơn thuốc, hạng người lừa đời lấy tiếng thế này, Mục Nhân ta đã thấy nhiều rồi…
Vừa rồi lúc ở trong phòng Mục Nhân nghe loáng thoáng được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, trong lòng cười lạnh không thôi, vấn đề của Lâm Hùng lúc trước ở giao lưu hội của hồn sư tháp bọn họ cũng từng thảo luận qua, ngay cả hội trưởng cũng đã nói không ai có thể trị được, tên tiểu quỷ trước mắt này lại có thể trị được cái rắm.
Chương 62 Tát mặt thật mạnh (1)
Sắc mặt của Diệp Huyền trầm xuống, đơn thuốc tự mình ghi ra thật sự là báu vật vô giá, kiếp trước dù là đám bát giai hồn hoàng, cửu giai hồn đế khác đều tranh nhau cướp lấy, cư nhiên lại bị một nhất phẩm luyện hồn sư nho nhỏ gọi là rác rưởi, lập tức lạnh giọng nói:
- Ngươi tên là Mục Nhân?
Trên mặt Mục Nhân lộ ra vẻ không vui. Một tên tiểu quỷ cũng dám gọi thẳng tên của mình, cho dù là những kẻ quyền quý hiển hách trong thành nhìn thấy mình cũng phải cung kính gọi một tiếng ‘Đại sư’.
Khoé miệng của Diệp Huyền nhếch lên cười lạnh:
- Mục Nhân đúng không, thật đáng tiếc báo cho ngươi biết, loại phế vật phải năm sáu mươi tuổi mới lăn lộn lên được được tới nhất phẩm luyện hồn sư như ngươi muốn làm đệ tử của ta ta còn không thèm.
- Ngươi nói gì?
Toàn thân Mục Nhân rung lên, giống như không nghe thấy lời Diệp Huyền nói, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ.
- Ta nói….
Thanh âm của Diệp Huyền ngày càng lớn, vang dội khắp đại sảnh hồn sư tháp,
- Loại phế vật như ngươi, có muốn làm đệ tử ta, ta cũng không thèm, bây giờ đã nghe rõ chưa? Xem ra ngươi chẳng những phế vật, hơn nữa mắt cũng mờ, tai cũng điếc rồi…
Toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người đều khiếp sợ ngây người.
Trần Tư Tư cũng há hốc mồm, mắt trừng lớn.
- Ngươi… Ngươi… Ngươi…
Mục Nhân tức tới mức thiếu chút nữa không thở được, chỉ vào Diệp Huyền, gương mặt tức giận tới mức cơ thịt đều vặn vẹo, nửa ngày không nói nên lời.
Coi trời bằng vung, thật là coi trời bằng vung.
Một luyện hồn sư nhất phẩm như gã đã bao giờ bị người ta sỉ nhục như vậy, bắt đầu từ khi gã trở thành luyện hồn sư nhất phẩm tới nay, hưởng thụ tất cả sự kính ngưỡng và ánh mắt tôn kính củ tất cả mọi người, dù đi tới nơi nào, đứng trước mặt ai người khác đều phải cung kính gọi gã một tiếng đại nhân, nhưng tất cả những thứ này hôm nay lại bị một thiếu niên phá hỏng.
- Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không, dám nói chuyện với ta như vậy…
Diệp Huyền có loại nào mà chưa thấy qua, khinh thường nói:
- Không phải chỉ là một lão thất phu sao.
- Ngươi!
Mục Nhân giận tím mặt, giận tới mức suýt chút nữa đã phun ra một búng máu, toàn thân run rẩy không dứt, ở hồn sư tháp nào có ai dám nói chuyện với mình như vậy, hơn nữa lại còn ở trước mặt nhiều người như vậy!
- Tiểu tử, ngươi đừng có mà khua môi múa mép, vũ nhục đường đường là luyện hồn sư nhất phẩm như ta, ta mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ ngươi từ đâu tới, hôm nay thiên vương lão tử cũng không cứu được ngươi, ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi…
- Ha ha, lão thất phu ngươi tức giận cũng ra dáng lắm. Đường đường là luyện hồn sư nhất phẩm? Chỉ với chút hồn lực của ngươi cũng chỉ mới tới nhất phẩm mà thôi, ra vẻ cái gì.
- A…
Mục Nhân sắp phát điên rồi, đời này gã chưa từng gặp qua kẻ nào vô lễ như vậy.
- Mục Nhân đại sư, xin bớt giận, Huyền thiếu, ngươi đừng nên nói nữa.
Trần Tư Tư vội bước lên khuyên can.
- Cút!
Mục Nhân vung tay, trực tiếp hất Trần Tư Tư ngã ra đất, mắt đỏ hoét sắp phun ra lửa, lớn tiếng chửi ầm lên:
- Thứ ăn cây táo rào cây sung, nếu còn tiếp tục nói nhảm thì ta sẽ giết chết ngươi.
Advertisements
Gã đã tức giận lắm rồi, ngay cả Trần Tư Tư dẫn đường cho Diệp Huyền cũng bị gã giận lây.
- Tiểu tử, hôm nay ngươi đừng hòng còn sống ra khỏi đây, chẳng những là ngươi, ngay cả người nhà của ngươi ta cũng sẽ ngũ mã phanh thây hết.
Mục Nhân hét lớn một tiếng, cả người lao tới như mãnh hổ vồ mồi, tu vi võ sĩ nhất giai tam trọng đều thi triển ra hoàn toàn, hung hăng đánh về phía Diệp Huyền.
Lâm Hùng đứng bên cạnh sao có thể để Mục Nhân đả thương Diệp Huyền, một tay đỡ lấy Mục Nhân vừa phóng tới giữa không trung, ném qua một bên, thản nhiên nói:
- Mục Nhân đại sư, cơn giận của ngươi quá lớn rồi.
Sắc mặt của Mục Nhân trương đỏ, gầm lên:
- Lâm Hùng, ngươi dám ngăn ta?!
Trong mắt Diệp Huyền lộ ra hàn quang, lạnh giọng nói:
- Lâm Hùng, cho hắn chút giáo huấn đi.
Trên mặt Lâm Hùng lộ ra vẻ do dự, đánh nhau với một luyện hồn sư nhất phẩm ở hồn sư tháp, cho dù gã có là phó thống lĩnh thành vệ quân đi nữa cũng hoàn toàn không có lá gan này.
- Hửm?
Ánh mắt của Diệp Huyền trầm xuống, đây là một cơ hội tốt để khảo nghiệm Lâm Hùng, nếu như Lâm Hùng ngay cả can đảm động thủ cũng không có vậy thì coi như xong, dù sao này Lâm Hùng có cầu xin hắn đi nữa hắn cũng sẽ không ra tay giúp đỡ nữa, Diệp Huyền cần chính là một chiến sĩ có thể dũng cảm lao lên phía trước, chứ không phải một kẻ yếu đuối sợ hãi rụt đầu suốt ngày do dự.
Người như vậy không xứng để đi theo hắn.
Nhìn thấy ánh mắt Diệp Huyền, trong lòng Lâm Hùng không khỏi phát lạnh.
- Lâm Hùng, ngươi cút ra cho ta, nếu còn tiếp tục cản ta thì ngươi cũng phải chết.
Lão thất phu kia đã tức giận tới mức hoàn toàn đánh mất lý trí.
Ánh mắt của Lâm Hùng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
- Lão già kia, cho ngươi mặt mũi ngươi lại không biết điều, đắc tội Huyền thiếu, tự tìm đường chết.
- Bốp bốp bốp
Lâm Hùng ra tay, nháy mắt đã tát cho Mục Nhân bảy tám cái toé lửa, đánh tới mức mặt gã sưng lên như bánh bao, ngay cả nói năng cũng khó khăn, xong xuôi mới ném qua một bên, ánh mắt oán độc của Mục Nhân nhìn chằm chằm Lâm Hùng, không dám tin Lâm Hùng lại dám động thủ đánh mình.
Sau khi đánh xong Lâm Hùng lạnh lùng nói:
- Mục Nhân, ngươi thân là luyện hồn sư nhưng lại không xem luật pháp vương quốc ra gì, ở nơi công cộng dám hạ sát thủ với người vị thành niên, Lâm Hùng ta thân là phó thống lĩnh thành vệ quân đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho hành vi ác độc của ngươi, lần này xem như trừng phạt nho nhỏ, mong ngươi sau này lấy đó làm răn đe, nếu không dù ngươi có là luyện hồn sư cũng khó tránh khỏi lưới pháp luật.
Đánh Mục Nhân xong, Lâm Hùng còn đứng ở góc độ đại nghĩa mắng cho gã một trận, dựa vào thân phận phó thống lĩnh thành vệ quân của gã nói ra những lời này vô cùng phù hợp, hơn nữa lúc trước quả thật là Mục Nhân ra tay trước, dù cho gã có kiện tới phủ thành chủ, Lâm Hùng cũng không sợ.
Đánh xong mấy cái trong lòng của Lâm Hùng cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như một viên thuộc hạ vừa hoàn thành xuất sắc việc lớn nào đó, quay sang nhìn về phía Diệp Huyền như chờ mong được khen ngợi.
- Không tệ.
Diệp Huyền khẽ gật đầu, thản nhiên nói:
- Xem ra ta không nhìn nhầm người, chúng ta đi thôi.
Nghe thấy Diệp Huyền khen làm cho Lâm Hùng giống như ăn được nhân sinh quả vậy, trong lòng vô cùng thoải mái, điều này cũng khiến cho bản thân gã cảm thấy chấn kinh vạn phần.
Chương 63 Tát mặt thật mạnh (2)
- Tiểu… súc sinh, ngươi chết chắc rồi, ngươi…nhớ kỹ, ngươi xong rồi, mặc kệ…ngươi đi tới đâu, ngươi…cũng chết chắc rồi, đắc tội… hồn sư tháp của ta, không ai…có thể cứu được ngươi, cả nhà…. các ngươi đều phải chết…
Nằm trên mặt đất, Mục Nhân rướng cổ thì thào, lọng ngọng không rõ lời, nhưng ánh mắt oán độc nhìn chòng chọc như muốn khắc sâu Diệp Huyền vào trong lòng, hồn lực trong não hải kịch liệt ba động.
- Một tên phế vật, ngươi mà cũng xứng đại biểu cho hồn sư tháp?
Diệp Huyền xoay người, ánh mắt lạnh lẽo, đột nhiên khẽ quát một tiếng.
Theo hắn trầm giọng quát lên, một cỗ linh hồn chi lực khổng lồ bạo phát ra từ bên trong não hải, xông mạnh về phía hồn lực của Mục Nhân, Mục Nhân không ngờ Diệp Huyền lại còn chiêu như vậy, không kịp phản ứng lại, não hải trực tiếp bị hồn lực của Diệp Huyền đánh thật mạnh.
- Phụt!
Hồn lực bị thương, Mục Nhân phun ra một ngụm máu tươi, hoảng sợ bật thốt:
- Ngươi…hồn lực trùng kích, không thể nào!
Lời vừa dứt thì sắc mặt Mục Nhân đột nhiên trở nên trắng bệt, ánh mắt ảm đạm, cả người giống một quả bóng xì hơi, nháy mắt khô quắp lại, gã lập tức hoảng sợ hét lên:
- Hồn lực của ta tại sao đột nhiên lại rớt xuống nhiều như vậy, không…. ta là luyện hồn sư nhất phẩm, không thể nào, ta là luyện hồn sư nhất phẩm…
Gã tự thì thào một mình, đôi mắt oán độc cũng trở nên vô thần, tinh khí trong cơ thể giống như bị thứ gì rút sạch.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ ngơ ngác nhìn, hồn lực của Mục Nhân nháy mắt giảm xuống cực nhanh, từ nguyên bản là luyện hồn sư nhất phẩm, nhanh chóng rớt xuống trình độ của một luyện hồn sư học đồ bình thường, cuối cùng thậm chí còn thua một người bình thường.
Mất đi hồn lực cường đại, mất đi thân phận luyện hồn sư nhất phẩm, Mục Nhân trong nháy mắt giống như mất đi tất cả.
Đây quả thực còn khó chịu hơn so với giết gã.
Hơn nữa, lấy số tuổi của Mục Nhân, một khi hồn lực suy giảm thì không bao giờ còn khả năng khôi phục lại nữa.
Sau này, trên đời này đã không còn luyện hồn sư nhất phẩm Mục Nhân nữa.
Đợi tới khi mọi người hồi phục tinh thần lại thì Diệp Huyền và Lâm Hùng đã rời khỏi đại sảnh rồi.
Hồn sư tháp xảy ra nhiều chuyện như vậy liên trở nên hõn loạn, làm một trong những nơi có địa vị cao quý nhất Lam Nguyệt thành, còn chưa từng có người dám động thủ với luyện hồn sư ở hồn sư tháp bao giờ, chuyện này ở hồn sư tháp chấn động giống như xảy ra động đất vậy.
- Làm càn, Lâm Hùng hắn là ai, chỉ là một kẻ sắp trở thành phế vật mà lại dám ra tay hung ác với luyện hồn sư của hồn sư tháp chúng ta như vậy, quả thực là coi trời bằng vung.
- Đúng vậy, hội trưởng, chúng ta phải lập tức bẩm báo lên phủ thành chủ, yêu cầu nghiêm trị hung thủ, bắt Lâm Hùng về đây, để cho hồn sư tháp của chúng ta xử trí.
- Còn có thiếu niên đi cùng với Lâm Hùng, dám nhục mạ luyện hồn sư của hồn sư tháp ta, tội ác tày trời, phải cùng giải tới để xử trí.
Một đám luyện hồn sư nghe chuyện trở về lúc này đang tụ tập trong phòng họp của hồn sư tháp, lòng đầy căm phẫn, trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ phẫn nộ, nhìn về phía hội trưởng ngồi ở phía trên.
- Hội trưởng, nếu như chuyện này chúng ta không làm gì thì người ngoài sẽ không coi hồn sư tháp chúng ta ra gì, lần này Lâm Hùng kia nhất định phải chết.
Có luyện hồn sư nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn thịt đối phương, luyện hồn sư chính là chức nghiệp cao quý nhất trên đại lục này, bị người ta đánh ngay trên địa bàn của mình, chuyện như vậy căn bản chính là đánh thẳng vào mặt của hồn sư tháp bọn họ.
Lúc này một vị lão giả lên tiếng:
- A, hội trưởng, ta lại cho rằng chuyện này không phải hoàn toàn là lỗi của đối phương, chân tướng sự việc chúng ta cũng đã nghe thấy, lúc đó rõ ràng là Mục Nhân ra tay trước, là hắn sai trước, đương nhiên, Lâm Hùng dám động thủ ở hồn sư tháp chúng ta, trừng phạt hắn cũng đúng.
- Thiết Nhu, lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ ý của ngươi là đối phương đánh Mục Nhân là có lý? Thiếu niên kia là gì, cho dù bị Mục Nhân giết thì cũng là phúc khí của hắn, không lý nào lại dám đánh trả.
- Hừ, Trần Phàm, lời này của ngươi không khỏi quá xem thường luật pháp của vương quốc rồi, luyện hồn sư chúng ta tuy rằng có địa vị cao quý, nhưng cũng không phải phường lưu manh côn đồ.
Trần Phàm vỗ bàn, đột nhiên đứng bật dậy:
- Ngươi nói ai là lưu manh côn đồ, lão già kia, có gan thì ngươi lặp lại lần nữa.
- Trần Phàm, ta cũng không phải nói ngươi, chính ngươi vội vã thừa nhận thì liên quan gì tới ta, sao hả, ngươi còn muốn động thủ với ta sao.
Thiết Nhu cười lạnh.
- Đủ rồi!
Lúc này hội trưởng Trương Huân từ đầu chí cuối không nói gì đột nhiên quát lớn, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén quét qua mọi người:
- Xem ra hồn sư tháp của chúng ta cần phải chỉnh đốn lại một chút rồi, nhìn xem các người đi, cả đám còn ra thể thống gì nữa, khác gì đám đàn bà chanh chua mắng chửi nhau hay không.
Hội trưởng tức giận, toàn trường lập tức im lặng.
Tưởng Huân lạnh lùng nói:
- Chuyện này ta đã biết, Mục Nhân đột nhiên ra tay là đã làm sai trước, nhưng luyện hồn sư của hồn sư tháp chúng ta cũng không phải là nơi bất kỳ kẻ nào cũng có thể giáo huấn được.
- Vậy ý của hội trưởng ngài là?
- Hừ, võ hồn của Lâm Hùng chỉ còn nửa tháng nữa là hoàn toàn bị huỷ rồi, hắn hiện tại chỉ là một con chó điên, vớ được ai thì cắn kẻ đó, huống hồ gì hắn vẫn còn chức phó thống lĩnh thành vệ quân, trước tiên cứ để hắn tự do vài ngày đi, chờ tới khi hắn mất đi địa vị phó thống lĩnh thành vệ quân thì lại tiếp tục đối phó hắn cũng không muộn.
- Vậy thiếu niên đi cùng với Lâm Hùng thì sao?
- Việc của thiếu niên kia thì tạm thời để đó, đợi xử lý Lâm Hùng xong thì ta sẽ định đoạt.
- Vâng, hội trưởng.
Mặc dù một vài luyện hồn sư cảm thấy rất khó chịu trong lòng, nhưng lại không thể làm được gì, ở hồn sư tháp, hội trưởng Tưởng Huân chính là quyền uy tuyệt đối.
- Đúng rồi, còn có một việc, Mục Nhân giận dữ công tâm, huyền thức tán loạn, hồn lực đã giảm xuống tới mức thấp nhất, thực lực hiện tại còn không bằng một luyện hồn sư học đồ, hơn nữa tuổi tác hắn đã cao không có khả năng khôi phục, cho nên thỉnh cầu cáo lão hồi hương để an hưởng tuổi già, ta đã phê chuẩn. Các vị ở đây, mặc kệ trước đây các ngươi có ân oán gì với hắn, cũng không được dùng bất kỳ lý do gì để đi quấy rầy hắn, nếu để ta biết được thì sẽ không bỏ qua đâu.
Tưởng Huân lạnh lùng nói.
Chương 64 Rốt cuộc gặp được đại sư (1)
- Cái gì?
- Hồn lực của Mục Nhân đã không thể khôi phục được nữa?
- Sao có thể chứ?
Mọi người kinh ngạc không hiểu tại sao, võ giả tu luyện bị tẩu hoả nhập ma rất dễ bị huỷ tu vi, nhưng luyện hồn sư thì lại khác, hồn lực của bọn họ cường đại vượt xa võ giả bình thường, cho dù có bị thương thì hồn lực cũng không thể giám xuống thấp, không cách nào khôi phục như vậy.
Nghĩ tới tình trạng từ một luyện hồn sư nhất giai cao cao tại thượng nháy mắt trở thành phế vật của Mục Nhân, trong lòng mọi người cũng có chút cảm giác mèo khóc chuột.
Sau khi kết thúc thảo luận, mọi người đều rời đi, chỉ còn lại một mình hội trưởng Tưởng Huân.
- Thương tích của Mục Nhân cư nhiên là do bị một loại hồn lực nào đó trùng kích, rốt cuộc thiếu niên kia là ai? Hơn nữa nghe Trần Tư Tư nói, Diệp Huyền kia hình như còn có thể trị khỏi cho võ hồn của Lâm Hùng, ta muốn xem rốt cuộc là hắn khoác lác hay thật sự có khả năng đó.
Trong ánh mắt Tưởng Huân loé lên tinh quang, lẩm bẩm:
- Lam Nguyệt thành chúng ta cư nhiên lại xuất hiện người như vậy, thật đúng là có ý tứ.
Sở dĩ gã không làm gì hết là vì gã đang ôm suy nghĩ chờ xem kết quả.
Trên đường lớn, Diệp Huyền đi cùng với Lâm Hùng.
- Huyền thiếu, hôm nay chúng ta đánh Mục Nhân ở hồn sư tháp, theo ta thấy hồn sư tháp tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, mấy ngày sắp tới ngươi nên cẩn thận một chút, bất quá ngươi là đệ tử của Tinh Huyền học viện, chỉ cần ngươi ở trong học viện thì hồn sư tháp tạm thời không thể động tới ngươi được, hơn nữa bọn họ có muốn ra tay thì nhất định cũng sẽ tìm ta trước, ta sẽ kéo hết mọi chuyện về phía mình.
Lâm Hùng cũng coi như có quyết đoán, sau khi đáp ứng Diệp Huyền thì không chút hàm hồ, hoàn toàn coi Diệp Huyền là chủ nhân của mình, lo nghĩ mọi chuyện giúp hắn.
Diệp Huyền đưa mắt nhìn gã.
- Vậy ngươi có thể gánh nổi áp lực từ hồn sư tháp?
Lâm Hùng nói đầy tự tin:
- Huyền thiếu ngươi cứ yên tâm, mặc dù Mục Nhân là luyện hồn sư nhất phẩm nhưng Lâm Hùng ta hiện nay ít nhất vẫn là phó thống lĩnh thành vệ quân, hơn nữa vừa rồi cũng là hắn động thủ trước, cho dù hồn sư tháp có tìm tới phủ thành chủ thì Lâm Hùng ta cũng không sợ hắn. Điều duy nhất ta lo sợ chính là nếu như võ hồn của ta không thể trị được thì chức phó thống lĩnh của ta nhất định sẽ bị tước mất, tới lúc đó thì sẽ khó nói, đương nhiên, trong năm ngày này ta vẫn có thể chống đỡ được.
Gã cũng không còn cách nào khác, đập nồi dìm thuyền cũng đã làm rồi, chỉ có thể hoàn toàn tin tưởng Diệp Huyền, không thành công thì thành nhân.
Cảm nhận được nỗi bất an trong lòng Lâm Hùng, Diệp Huyền cười khẽ nói:
- Ha ha, yên tâm đi, ngươi đã đi theo ta thì ta đương nhiên sẽ không để ngươi gặp khó khăn, lát nữa ngươi sẽ biết quyết định lúc trước của ngươi chính xác tới mức nào, chúng ta đi vào thôi.
Bất tri bất giác Diệp Huyền và Lâm Hùng đã đi tới hiệp hội luyện dược sư.
- Là ngươi!
Bước vào đại sảnh của hiệp hội luyện dược sư, không đợi Diệp Huyền kịp mở miệng thì một đạo thanh âm dễ nghe mang theo vẻ hưng phấn kích động lập tức vang lên bên tai Diệp Huyền.
- Ha ha, tiểu cô nương, chúng ta lại gặp rồi.
Tuy rằng không biết tại sao Lô Duyệt lại kích động như vậy, nhưng Diệp Huyền vẫn cười khẽ một tiếng.
- Mau, mau lấy ghế cho Huyền thiếu ngồi, Diệp Huyền, Huyền thiếu, ngươi không cần nói gì cả, mặc kệ hôm nay ngươi tới làm gì, chờ ta một lát đã, lần này ngươi nhất định không được đi, nhớ kỹ, nhất định đừng đi.
Lô Duyệt vội vàng phân phó hai câu xong lập tức chạy lên lầu:
- Chu quản sự, Huyền thiếu tới rồi, Huyền thiếu tới rồi.
Đang lúc Diệp Huyền cảm thấy không hiểu gì hết thì trên lầu lại một hồi gà bay chó sủa, một trung niên nhân mặc áo quản sự chạy như bay xuống từ trên lầu, long thành hổ bộ, có một loại khí thế gặp thần sát thần gặp phật sát phật, làm cho người ta sợ hãi.
- Đây không phải là Chu Hoa Dung quản sự của hiệp hội luyện dược sư hay sao? Sao lại khí thế hùng hổ thế này, chẳng lẽ Huyền thiếu cũng có thù với y?
Lâm Hùng thân là phó thống lĩnh thành vệ quân, ai mà không biết, nhìn thấy Chu Hoa Dung hùng hổ lao tới như vậy sắc mặt lập tức thay đổi, gã lập tức bước lên chắn trước mặt Diệp Huyền, nhưng trong lòng lại cười khổ không thôi, vừa rồi mình vừa mới đắc tội hồn sư tháp, nếu như bây giờ lại đắc tội luôn cả hiệp hội luyện dược sư vậy thì nửa bước cũng khó đi trong Lam Nguyệt thành rồi.
Quả nhiên, lời của Diệp Huyền đã chứng minh suy đoán của gã.
Chỉ thấy Diệp Huyền nhướng mày:
- Các hạ, chuyện lần trước ta đã nói rất rõ ràng rồi, sao hả, chẳng lẽ ngươi lại muốn ra mặt cho tên tiểu tử kia?
Chu Hoa Dung lập tức nói:
- Ha ha, Huyền thiếu hiểu lầm rồi, chỉ là hiểu lầm thôi, tên tiểu tử kia là gì mà ta phải ra mặt cho hắn, lần này ta là chuyên môn tới gặp Huyền thiếu ngươi.
- Gặp ta, gặp ta làm gì? Ta không rảnh.
Diệp Huyền khoát khoát tay, chỉ cần không phải ra mặt cho tên kia là được.
Lâm Hùng đứng kế bên đổ mồ hôi lạnh, Chu Hoa Dung gã cũng biết, đây chính là tổng quản sự của hiệp hội luyện dược sư, ở Lam Nguyệt thành này hiệp hội luyện dược sư là tổ chức gần với hồn sư tháp, một đám luyện dược sư trong đó mắt đều mọc ở trên đỉnh đầu, tổng quản sự của hiệp hội luyện dược sư cho dù là thống lĩnh thành vệ quân của bọn họ cũng phải khách khí vài phần, Diệp Huyền nói năng với y như vậy, không thù oán cũng sẽ có thù oán.
Gã vừa định mở miệng nói vài lời thì đã thấy Chu Hoa Dung cười ha hả nói:
- Ta biết rõ Huyền thiếu ngày bận trăm việc, không lúc nào rảnh rỗi, không biết lần này Huyền thiếu tới hiệp hội luyện dược sư có việc gì cần, cứ mở miệng, chỉ cần chúng ta có thể làm được thì tuyệt không chối từ.
Nếu Chu Hoa Dung cũng đã mở miệng nói vậy thì Diệp Huyền cũng không khách khí, lập tức nói với Lâm Hùng:
- Lấy thứ ta đưa cho ngươi ra đi.
- Ha ha, Chu quản sự, đây là đơn thuốc, lần này chúng ta tới là để mua dược liệu.
Lâm Hùng vội vàng lấy ra đưa tới.
Chu Hoa Dung nhìn gã một cái:
- Hoá ra là Lâm phó thống lĩnh, ha ha.
Nhận lấy đơn thuốc, Chu Hoa Dung nhìn một cái, chợt mỉm cười:
- Huyền thiếu, dược tài trên đơn thuốc này đều là những dược tài bình thường mà thôi, ngươi chờ một lát, hiệp hội luyện dược sư chúng ta lập tức đưa tới cho ngươi, về phần những tài liệu bên dưới thì bên trong có không ít thứ là tài liệu luyện hồn, cần thời gian mới có thể tìm đủ, nhưng trong vòng ba ngày hiệp hội luyện dược sư chúng ta nhất định có thể tìm đủ.
Chương 65 Rốt cuộc gặp được đại sư (2)
Nghĩ nghĩ, Chu Hoa Dung lại nói:
- Đúng rồi, có phải Huyền thiếu ngươi muốn luyện chế loại đan dược gì hay không, thứ khác hiệp hội luyện dược sư chúng ta không có, chỉ có luyện dược sư là không thiếu, nếu như cần hiệp hội luyện dược sư chúng ta hỗ trợ thì xin cứ nói.
Lâm Hùng ngây người ra nhìn, mấy tên điên luyện dược sư từ khi nào thì dễ nói chuyện như vậy? Gã nhớ rõ mình đã từng bỏ số tiền lớn ra để cầu mua một viên đan dược, hơn nữa toàn bộ tài liệu còn là do mình tự chuẩn bị, cuối cùng phải chờ hơn một tháng mới lấy được.
Hôm nay mình chỉ mới đưa đơn thuốc ra thì Chu Hoa Dung lập tức bắt đầu an bài, lại còn chủ động đưa luyện dược sư ra, thậm chí ngay cả những tài liệu luyện hồn không nằm trong phạm vi kinh doanh của hiệp hội luyện dược sư cũng lên tiếng sẽ hỗ trợ chuẩn bị, làm cho Lâm Hùng thiếu chút nữa bị chói mù hai mắt.
Diệp Huyền nhíu mày:
- Chu quản sự, hiệp hội luyện dược sư các ngươi muốn gì đây? Hình như ta và các ngươi cũng không quen thân tới vậy thì phải?
- Ha ha, Huyền thiếu, ngươi có thể làm khách của chúng ta thì đã là vinh hạnh vạn phần cho hiệp hội luyện dược sư chúng ta rồi, chúng ta tới phòng khách quý đợi một lát, tài liệu sẽ lập tức tới ngay.
Lâm Hùng đã không còn biết nói gì.
Ba người vừa mới tới phòng khách quý ngồi một lát, chỗ còn chưa nóng thì ngoài cửa đã vang lên một tiếng kêu to kinh hỉ.
- Ha ha ha, đại sư tới rồi, đang ở đâu?
Thanh âm vừa vang lên, cửa liền rầm một tiếng mở ra, sau đó một lão giả râu tóc lôi thôi kích động vọt vào trong, đôi mắt tinh quang lấp lánh quét mắt nhìn khắp phòng, nhanh chóng nắm chặt lấy hai tay của Diệp Huyền.
- Ha ha, vị này chính là Diệp Huyền đại sư đúng không, tại hạ là hội trưởng Hoa La Huyên của hiệp hội luyện dược sư tại Lam Nguyệt thành, ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp mặt, quả nhiên là thiếu niên anh hùng, thiên tư ngút trời.
Lâm Hùng:
- …
Hôm nay đám người của hiệp hội luyện dược sư phát điên tập thể rồi đúng không?
- Hội trưởng hiệp hội luyện dược sư?
Diệp Huyền ngẩng đầu, dò xét đối phương một phen, gật đầu nói:
- Không tệ, huyền lực nồng đậm, huyết thức kín kẽ, mềm mại mà hữu lực, luyện dược sư tam phẩm hậu kỳ, xem ra hiệp hội luyện dược sư của Lam Nguyệt thành này cũng có được một vài nhân vật.
Bộ dạng này rõ ràng là của một lão sư đang khen đệ tử đây mà.
- Quả nhiên là đại sư, một câu trúng đích.
Hoa La Huyên không hề phật lòng mà còn kích động nói:
Advertisements
- Nếu như không phải lần trước nhờ đại sư ngươi chỉ điểm ở Hoán Tỉnh dược tề thì ta đây có thể vẫn còn dừng lại ở tam phẩm trung kỳ mà thôi, sau lần đó ta mới cảm ngộ sâu sắc được, sau đó một bước tiến vào tam phẩm hậu kỳ.
Nói xong, trên mặt Hoa La Huyên còn mang theo vẻ đắc ý.
Diệp Huyền thì lại khinh bỉ:
- Lẽ nào ngươi chính là người xin trợ giúp có kiến thức căn bản cực kỳ nát, ngay cả dược tính của Ám Dạ Thảo có mấy tầng cũng không phân biệt được đó sao.
Hoa La Huyên cười ha hả nói:
- Diệp Huyền đại sư, người ngươi nói chính là tại hạ, chính là tại hạ.
Chu Hoa Dung đứng một bên mặt mũi đã đỏ bừng lên, mất mặt, mất mặt quá đi thôi.
Vừa rồi sở dĩ y nhiệt tình với Diệp Huyền như vậy, ngoại trừ việc Diệp Huyền đã giúp y giải quyết vấn đề lớn ở cầu trợ khu ra, nguyên nhân lớn nhất chính là bởi vì hội trưởng Hoa La Huyên coi trọng, nhưng y thật không ngờ sau khi hội trưởng Hoa La Huyên gặp được Diệp Huyền cư nhiên lại có biểu hiện nhược trí như thế.
Bất quá y cũng biết đây là tác phong của hội trưởng Hoa La Huyên từ trước tới nay, chỉ cần gặp được luyện dược sư có sở trưởng đặc biệt nào đó hơn mình ở phương diện luyện dược học thì lão sẽ như thế, vô cùng cuồng nhiệt.
- Đúng rồi Diệp Huyền đại sư, lần trước trải qua sự chỉ điểm của ngươi, ta cẩn thận xem xét lại quyển « Đặc tính của các loài thảo dược thường gặp trên đại lục», quả nhiên có được sự dẫn dắt sâu sắc, không ngờ trong quyển sách căn bản như vậy lại có thể ẩn chứa nhiều điều huyền diệu như thế, nhưng cũng vì vậy mà ta phát hiện ra một vấn đề, như trong quá trình luyện chế Hồi Huyền đan, Thiên Trử thảo và Hồng Mai thảo đều có thể trở thành vị thuốc cuối cùng được cho vào, nhưng ở trên quyển thư tịch này, phân tích thuộc tính của hai loại linh dược này lại hoàn toàn khác nhau, đây là đạo lý gì…
Hoa La Huyên cười nịnh nọt, quay sang Diệp Huyền hỏi han, không có vẻ gì là mới gặp lần đầu, tựa như hai lão bằng hữu lâu năm đã thân quen tới mức không thể thân hơn được nữa.
- Điều này chứng tỏ hiểu biết của ngươi về Hồi Huyền đan vẫn còn chưa đủ tường tận, đặc tính của Thiên Trữ thảo và Hồng Mai hoa quả thực là hoàn toàn khác nhau, nhưng đều đầu tiên chúng ta phải hiểu chính là hai loại linh dược này có tác dụng gì trong quá trình chế tạo Hồi Huyền Đan…
Đối với loại học tập cuồng như Hoa La Huyên, trong lòng Diệp Huyền cũng có chút cảm xúc, kiếp trước hắn cũng giống hệt như Hoa La Huyên, chỉ cần gặp phải vấn đề khó hiểu thì nhất định phải tìm hiểu rõ ràng mới thôi, thường xuyên không ngại học hỏi kẻ dưới, nên mới có được thành tựu sau cùng.
Cho nên đối với mấy nghi hoặc của Hoa La Huyên, Diệp Huyền cũng không chút giấu diếm, đều giải thích kỹ càng.
Nhất thời, bên trong phòng khách quý, hai người Lâm Hùng và Chu Hoa Dung hoàn toàn bị ngó lơ, chỉ thấy Diệp Huyền và Hoa La Huyên giống như hai lão bằng hữu lâu ngày không gặp, hồn nhiên thảo luận đủ thứ với nhau.
Ở trước mặt Diệp Huyền, Hoa La Huyên đã hoàn toàn quên chuyện Diệp Huyền chỉ là một thiếu niên mới mười mấy tuổi, cũng không xem Diệp Huyền là một thiếu niên bình thường, mà xem hắn như một vị dược tề đại sư có đủ tư cách cùng mình cùng nhau nghiên cứu dược tề, thậm chí là một vị lão sư có thể chỉ điểm cho mình ở rất nhiều phương diện khác.
Chu Hoa Dung chỉ đứng bên cạnh lắng nghe, lấy tạo nghệ của y ở luyện dược học thì đã hoàn toàn nghe không kịp tiết tấu của hai người kia.
Nhìn qua hội trưởng Hoa La Huyên đang chăm chú tham khảo và khiêm tốn nghe giảng giải, trong lòng Chu Hoa Dung chỉ đành câm nín, vị này thật sự là hội trưởng Hoa La Huyên sao? Tại sao không khác gì với học sinh tiểu học chăm chú nghe lão sư giảng bài thế này.
Còn Lâm Hùng đứng bên kia thì lại càng cả kinh hơn nữa.
Khiến cho đường đường là một phó thống lĩnh thành vệ quân, địa võ sư nhất trọng xem một thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi làm chủ, chuyện như vậy căn bản thật sự phá vỡ nhận thức của gã, nếu để lộ ra thì tôn nghiêm của gã xem như triệt để mất sạch.
Động tĩnh ở nơi này cũng kinh động không ít người đang đứng đợi trước quầy phục vụ, tuy rằng không biết rõ Diệp Huyền và Lâm Hùng đang nói gì, nhưng bọn họ vẫn cứ xì xào bàn tán, nhìn tới mức vẻ khinh thường và mỉa mai đều lộ hết ra trong mắt họ.
- Ha ha.
Trong lòng Lâm Hùng cười thảm, gã bây giờ còn nói gì tới tôn nghiêm, địa vị nữa, mọi người đều ước gì có thể đi lên đạp thêm cho gã một cước, quả thật như đối phương đã nói, gã còn có quyền lựa chọn hay sao?
- Ta, đồng ý!
Lâm Hùng cắn chặt hàm răng, tựa như phải dốc hết khí lực toàn thân mới có thể nói ra mấy chữ này, tiếp sau đó, gã nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, ánh mắt tựa như một con ác lang, gắt gao nói:
- Chỉ cần ngươi có thể chữa trị cho võ hồn của ta thì bắt đầu từ bây giờ Lâm Hùng ta sẽ coi ngươi là chủ nhân, nhất ngôn vi đỉnh. Nhưng nếu như ngươi dám lừa ta, ta sẽ cho ngươi biết Lâm Hùng ta cũng không phải dễ lừa như vậy đâu.
Sau khi nói ra câu này xong thì cả người Lâm Hùng liền buông lòng, trái tim bị đè nén bóp nghẹn bao lâu nay cũng từ mây đen giăng kín tới trời quang mây tạnh, điều này cũng khiến trong lòng gã vô cùng khiếp sợ.
Trong mắt Diệp Huyền rốt cuộc cũng hiện lên ý cười, gật đầu nói:
- Không tệ, coi như xong. Không bao lâu nữa ngươi sẽ cảm thấy may mắn cỡ nào vì quyết định của ngươi hôm nay.
Lấy giấy bút ra, Diệp Huyền nhanh chóng viết ra một số thứ,
- Đây là tên của một ít thảo dược, ngươi tới hiệp hội luyện dược sư mua mỗi loại mười phần, sau đó nghiền nhỏ, sáng tối một phần, bôi lên vị trí tâm huyệt, chúng có thể tạm thời làm giảm tốc độ vỡ nát của đao võ hồn nằm ở tâm huyệt của ngươi, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời kéo dài mà thôi, một vài tài liệu ở phía dưới chính là những thứ dùng để chữa trị võ hồn của ngươi, trong vòng năm ngày phải tìm đủ, sau đó lập tức đến Tinh Huyền học viện báo cho ra biết, đúng rồi, ta tên Diệp Huyền.
- Làm sao ngươi biết võ hồn của ta nằm ở tâm huyệt?
Lâm Hùng nghe xong liền thoáng kinh ngạc, chuyện này ngoại trừ Mục Nhân từng trị liệu cho mình ra thì không có bao nhiêu người biết được.
Diệp Huyền lạnh lùng nhìn gã một cái, bắn phương thuốc ra, nói giọng mỉa mai:
- Nếu như chuyện đó cũng không nhìn ra thì ta dựa vào cái gì để chữa trị võ hồn cho ngươi.
Lâm Hùng nhận lấy tờ giấy, bên trên quả nhiên viết tên không ít loại thảo dược, bên dưới thảo dược thì lại là một ít tài liệu, những tài liệu này đều có chút quý hiếm, nhưng với thân phận và địa vị của gã, trong vòng năm ngày vẫn có thể tìm đủ.
Nhìn thấy những tài liệu quý hiếm mà chỉ có luyện hồn sư mới có thể dùng được này, trong lòng Lâm Hùng lại có chút kích động, nói không chừng đối phương thật sự có khả năng chữa trị được cho gã.
Dằn cơn kích động trong lòng xuống, Lâm Hùng bồn chồn hỏi:
- Chủ… chủ nhân, ngươi nắm chắc có bao nhiêu phần sẽ chữa trị được cho võ hồn của ta?
Gã khó khăn kêu lên hai chữ chủ nhân, trong lòng cảm thấy xấu hổ khôn cùng xen lẫn tức giận và sỉ nhục, nhưng so với tương lai của mình thì chút xấu hổ và giận dữ đó cũng không phải là không thể nhịn được.
Diệp Huyền nhướng mày:
- Cứ trực tiếp gọi ta là Huyền thiếu là được rồi, về phần vấn đề của ngươi, chỉ cần làm theo những gì ta nói, ta có thể nắm chắc mười phần.
- Cái gì? Mười phần!
Lâm Hùng như bị thiên lôi đánh trúng, thất thanh la lên.
Diệp Huyền lạnh lùng nói:
- Nếu như không nắm chắc mười phần thì ta cũng sẽ không mở miệng, nhớ kỹ, đừng bao giờ nghi ngờ lời ta nói, đây là điều đầu tiên khi đi theo ta.
- Vâng, Huyền thiếu.
Lâm Hùng dè dặt gấp đơn thuốc lại, sau đó cẩn thận đặt vào bên trong trữ vật giới chỉ, giống như đây chính là tuyệt thế bảo vật.
Trần Tư Tư đứng bên cạnh tận mắt nhìn thấy cả quá trình thì khiếp sợ tột đỉnh, tuy rằng nàng không rõ lắm cụ thể rốt cuộc Diệp Huyền và Lâm Hùng đang nói về chuyện gì, nhưng có thể thấy được chính là Diệp Huyền dường như có thể chữa được võ hồn của Lâm Hùng, đưa ra vài yêu cầu với Lâm Hùng, cuối cùng Lâm Hùng hình như đã đồng ý.
Chẳng lẽ đây là nói Diệp Huyền thật sự có khả năng chữa trị cho võ hồn của Lâm Hùng?
Phát hiện này làm cho Trần Tư Tư ngây người ra, Lâm Hùng là phó thống lĩnh thành vệ quân, sau khi võ hồn của gã bị tổn thương, mấy ngày này số lần tới hồn sư tháp cũng không ít, Trần Tư Tư đương nhiên biết rõ vì thương tổn của gã, hồn sư tháp thậm chí từng mở một lần giao lưu hội của các đại sư, kết quả cuối cùng chính là: Võ hồn đã bị hao tổn, không thể trị được.
Bây giờ Diệp Huyền lại nói hắn có thể trị được cho Lâm Hùng, chẳng phải là nói hắn còn cường đại hơn tất cả đại sư của hồn sư tháp hay sao?
- Hừ, ai đứng ồn ào trước cửa phòng của ta.
Ngay trong lúc Trần Tư Tư cảm thấy kinh hoảng không thôi thì căn phòng ở cách đó không xa vang lên một tiếng hừ lạnh bất mãn, sau đó Mục Nhân đi ra với vẻ mặt khinh thường:
- A, ta nói là kẻ nào không biết điều như vậy, dám ồn ào ở đây, coi hồn sư tháp của ta như cái chợ vậy, hoá ra là Lâm phó thống lĩnh, xem ra vừa rồi ta kêu ngươi rời đi nhưng ngươi căn bản không thèm nghe đúng không.
Lâm Hùng vẻ mặt không đổi, thản nhiên nói:
- Chúng ta lập tức đi ngay.
Mục Nhân nhíu mày, trên mặt lập tức lộ ra vẻ trào phúng, cười lạnh nói:
- Lâm phó thống lĩnh, ta vốn cũng xem ngươi là đại nhân vật, bây giờ xem ra cũng chỉ có vậy mà thôi, ngay cả lời của một tiểu quỷ mà ngươi cũng tin, nếu như hắn có thể chữa trị được võ hồn của ngươi thì Mục Nhân ta sẽ bái hắn làm thầy, tuỳ tiện viết ra mấy thứ rác rưởi cũng dám gọi là đơn thuốc, hạng người lừa đời lấy tiếng thế này, Mục Nhân ta đã thấy nhiều rồi…
Vừa rồi lúc ở trong phòng Mục Nhân nghe loáng thoáng được cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, trong lòng cười lạnh không thôi, vấn đề của Lâm Hùng lúc trước ở giao lưu hội của hồn sư tháp bọn họ cũng từng thảo luận qua, ngay cả hội trưởng cũng đã nói không ai có thể trị được, tên tiểu quỷ trước mắt này lại có thể trị được cái rắm.
Chương 62 Tát mặt thật mạnh (1)
Sắc mặt của Diệp Huyền trầm xuống, đơn thuốc tự mình ghi ra thật sự là báu vật vô giá, kiếp trước dù là đám bát giai hồn hoàng, cửu giai hồn đế khác đều tranh nhau cướp lấy, cư nhiên lại bị một nhất phẩm luyện hồn sư nho nhỏ gọi là rác rưởi, lập tức lạnh giọng nói:
- Ngươi tên là Mục Nhân?
Trên mặt Mục Nhân lộ ra vẻ không vui. Một tên tiểu quỷ cũng dám gọi thẳng tên của mình, cho dù là những kẻ quyền quý hiển hách trong thành nhìn thấy mình cũng phải cung kính gọi một tiếng ‘Đại sư’.
Khoé miệng của Diệp Huyền nhếch lên cười lạnh:
- Mục Nhân đúng không, thật đáng tiếc báo cho ngươi biết, loại phế vật phải năm sáu mươi tuổi mới lăn lộn lên được được tới nhất phẩm luyện hồn sư như ngươi muốn làm đệ tử của ta ta còn không thèm.
- Ngươi nói gì?
Toàn thân Mục Nhân rung lên, giống như không nghe thấy lời Diệp Huyền nói, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ.
- Ta nói….
Thanh âm của Diệp Huyền ngày càng lớn, vang dội khắp đại sảnh hồn sư tháp,
- Loại phế vật như ngươi, có muốn làm đệ tử ta, ta cũng không thèm, bây giờ đã nghe rõ chưa? Xem ra ngươi chẳng những phế vật, hơn nữa mắt cũng mờ, tai cũng điếc rồi…
Toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người đều khiếp sợ ngây người.
Trần Tư Tư cũng há hốc mồm, mắt trừng lớn.
- Ngươi… Ngươi… Ngươi…
Mục Nhân tức tới mức thiếu chút nữa không thở được, chỉ vào Diệp Huyền, gương mặt tức giận tới mức cơ thịt đều vặn vẹo, nửa ngày không nói nên lời.
Coi trời bằng vung, thật là coi trời bằng vung.
Một luyện hồn sư nhất phẩm như gã đã bao giờ bị người ta sỉ nhục như vậy, bắt đầu từ khi gã trở thành luyện hồn sư nhất phẩm tới nay, hưởng thụ tất cả sự kính ngưỡng và ánh mắt tôn kính củ tất cả mọi người, dù đi tới nơi nào, đứng trước mặt ai người khác đều phải cung kính gọi gã một tiếng đại nhân, nhưng tất cả những thứ này hôm nay lại bị một thiếu niên phá hỏng.
- Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không, dám nói chuyện với ta như vậy…
Diệp Huyền có loại nào mà chưa thấy qua, khinh thường nói:
- Không phải chỉ là một lão thất phu sao.
- Ngươi!
Mục Nhân giận tím mặt, giận tới mức suýt chút nữa đã phun ra một búng máu, toàn thân run rẩy không dứt, ở hồn sư tháp nào có ai dám nói chuyện với mình như vậy, hơn nữa lại còn ở trước mặt nhiều người như vậy!
- Tiểu tử, ngươi đừng có mà khua môi múa mép, vũ nhục đường đường là luyện hồn sư nhất phẩm như ta, ta mặc kệ ngươi là ai, mặc kệ ngươi từ đâu tới, hôm nay thiên vương lão tử cũng không cứu được ngươi, ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi…
- Ha ha, lão thất phu ngươi tức giận cũng ra dáng lắm. Đường đường là luyện hồn sư nhất phẩm? Chỉ với chút hồn lực của ngươi cũng chỉ mới tới nhất phẩm mà thôi, ra vẻ cái gì.
- A…
Mục Nhân sắp phát điên rồi, đời này gã chưa từng gặp qua kẻ nào vô lễ như vậy.
- Mục Nhân đại sư, xin bớt giận, Huyền thiếu, ngươi đừng nên nói nữa.
Trần Tư Tư vội bước lên khuyên can.
- Cút!
Mục Nhân vung tay, trực tiếp hất Trần Tư Tư ngã ra đất, mắt đỏ hoét sắp phun ra lửa, lớn tiếng chửi ầm lên:
- Thứ ăn cây táo rào cây sung, nếu còn tiếp tục nói nhảm thì ta sẽ giết chết ngươi.
Advertisements
Gã đã tức giận lắm rồi, ngay cả Trần Tư Tư dẫn đường cho Diệp Huyền cũng bị gã giận lây.
- Tiểu tử, hôm nay ngươi đừng hòng còn sống ra khỏi đây, chẳng những là ngươi, ngay cả người nhà của ngươi ta cũng sẽ ngũ mã phanh thây hết.
Mục Nhân hét lớn một tiếng, cả người lao tới như mãnh hổ vồ mồi, tu vi võ sĩ nhất giai tam trọng đều thi triển ra hoàn toàn, hung hăng đánh về phía Diệp Huyền.
Lâm Hùng đứng bên cạnh sao có thể để Mục Nhân đả thương Diệp Huyền, một tay đỡ lấy Mục Nhân vừa phóng tới giữa không trung, ném qua một bên, thản nhiên nói:
- Mục Nhân đại sư, cơn giận của ngươi quá lớn rồi.
Sắc mặt của Mục Nhân trương đỏ, gầm lên:
- Lâm Hùng, ngươi dám ngăn ta?!
Trong mắt Diệp Huyền lộ ra hàn quang, lạnh giọng nói:
- Lâm Hùng, cho hắn chút giáo huấn đi.
Trên mặt Lâm Hùng lộ ra vẻ do dự, đánh nhau với một luyện hồn sư nhất phẩm ở hồn sư tháp, cho dù gã có là phó thống lĩnh thành vệ quân đi nữa cũng hoàn toàn không có lá gan này.
- Hửm?
Ánh mắt của Diệp Huyền trầm xuống, đây là một cơ hội tốt để khảo nghiệm Lâm Hùng, nếu như Lâm Hùng ngay cả can đảm động thủ cũng không có vậy thì coi như xong, dù sao này Lâm Hùng có cầu xin hắn đi nữa hắn cũng sẽ không ra tay giúp đỡ nữa, Diệp Huyền cần chính là một chiến sĩ có thể dũng cảm lao lên phía trước, chứ không phải một kẻ yếu đuối sợ hãi rụt đầu suốt ngày do dự.
Người như vậy không xứng để đi theo hắn.
Nhìn thấy ánh mắt Diệp Huyền, trong lòng Lâm Hùng không khỏi phát lạnh.
- Lâm Hùng, ngươi cút ra cho ta, nếu còn tiếp tục cản ta thì ngươi cũng phải chết.
Lão thất phu kia đã tức giận tới mức hoàn toàn đánh mất lý trí.
Ánh mắt của Lâm Hùng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
- Lão già kia, cho ngươi mặt mũi ngươi lại không biết điều, đắc tội Huyền thiếu, tự tìm đường chết.
- Bốp bốp bốp
Lâm Hùng ra tay, nháy mắt đã tát cho Mục Nhân bảy tám cái toé lửa, đánh tới mức mặt gã sưng lên như bánh bao, ngay cả nói năng cũng khó khăn, xong xuôi mới ném qua một bên, ánh mắt oán độc của Mục Nhân nhìn chằm chằm Lâm Hùng, không dám tin Lâm Hùng lại dám động thủ đánh mình.
Sau khi đánh xong Lâm Hùng lạnh lùng nói:
- Mục Nhân, ngươi thân là luyện hồn sư nhưng lại không xem luật pháp vương quốc ra gì, ở nơi công cộng dám hạ sát thủ với người vị thành niên, Lâm Hùng ta thân là phó thống lĩnh thành vệ quân đương nhiên không thể dễ dàng tha thứ cho hành vi ác độc của ngươi, lần này xem như trừng phạt nho nhỏ, mong ngươi sau này lấy đó làm răn đe, nếu không dù ngươi có là luyện hồn sư cũng khó tránh khỏi lưới pháp luật.
Đánh Mục Nhân xong, Lâm Hùng còn đứng ở góc độ đại nghĩa mắng cho gã một trận, dựa vào thân phận phó thống lĩnh thành vệ quân của gã nói ra những lời này vô cùng phù hợp, hơn nữa lúc trước quả thật là Mục Nhân ra tay trước, dù cho gã có kiện tới phủ thành chủ, Lâm Hùng cũng không sợ.
Đánh xong mấy cái trong lòng của Lâm Hùng cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như một viên thuộc hạ vừa hoàn thành xuất sắc việc lớn nào đó, quay sang nhìn về phía Diệp Huyền như chờ mong được khen ngợi.
- Không tệ.
Diệp Huyền khẽ gật đầu, thản nhiên nói:
- Xem ra ta không nhìn nhầm người, chúng ta đi thôi.
Nghe thấy Diệp Huyền khen làm cho Lâm Hùng giống như ăn được nhân sinh quả vậy, trong lòng vô cùng thoải mái, điều này cũng khiến cho bản thân gã cảm thấy chấn kinh vạn phần.
Chương 63 Tát mặt thật mạnh (2)
- Tiểu… súc sinh, ngươi chết chắc rồi, ngươi…nhớ kỹ, ngươi xong rồi, mặc kệ…ngươi đi tới đâu, ngươi…cũng chết chắc rồi, đắc tội… hồn sư tháp của ta, không ai…có thể cứu được ngươi, cả nhà…. các ngươi đều phải chết…
Nằm trên mặt đất, Mục Nhân rướng cổ thì thào, lọng ngọng không rõ lời, nhưng ánh mắt oán độc nhìn chòng chọc như muốn khắc sâu Diệp Huyền vào trong lòng, hồn lực trong não hải kịch liệt ba động.
- Một tên phế vật, ngươi mà cũng xứng đại biểu cho hồn sư tháp?
Diệp Huyền xoay người, ánh mắt lạnh lẽo, đột nhiên khẽ quát một tiếng.
Theo hắn trầm giọng quát lên, một cỗ linh hồn chi lực khổng lồ bạo phát ra từ bên trong não hải, xông mạnh về phía hồn lực của Mục Nhân, Mục Nhân không ngờ Diệp Huyền lại còn chiêu như vậy, không kịp phản ứng lại, não hải trực tiếp bị hồn lực của Diệp Huyền đánh thật mạnh.
- Phụt!
Hồn lực bị thương, Mục Nhân phun ra một ngụm máu tươi, hoảng sợ bật thốt:
- Ngươi…hồn lực trùng kích, không thể nào!
Lời vừa dứt thì sắc mặt Mục Nhân đột nhiên trở nên trắng bệt, ánh mắt ảm đạm, cả người giống một quả bóng xì hơi, nháy mắt khô quắp lại, gã lập tức hoảng sợ hét lên:
- Hồn lực của ta tại sao đột nhiên lại rớt xuống nhiều như vậy, không…. ta là luyện hồn sư nhất phẩm, không thể nào, ta là luyện hồn sư nhất phẩm…
Gã tự thì thào một mình, đôi mắt oán độc cũng trở nên vô thần, tinh khí trong cơ thể giống như bị thứ gì rút sạch.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ ngơ ngác nhìn, hồn lực của Mục Nhân nháy mắt giảm xuống cực nhanh, từ nguyên bản là luyện hồn sư nhất phẩm, nhanh chóng rớt xuống trình độ của một luyện hồn sư học đồ bình thường, cuối cùng thậm chí còn thua một người bình thường.
Mất đi hồn lực cường đại, mất đi thân phận luyện hồn sư nhất phẩm, Mục Nhân trong nháy mắt giống như mất đi tất cả.
Đây quả thực còn khó chịu hơn so với giết gã.
Hơn nữa, lấy số tuổi của Mục Nhân, một khi hồn lực suy giảm thì không bao giờ còn khả năng khôi phục lại nữa.
Sau này, trên đời này đã không còn luyện hồn sư nhất phẩm Mục Nhân nữa.
Đợi tới khi mọi người hồi phục tinh thần lại thì Diệp Huyền và Lâm Hùng đã rời khỏi đại sảnh rồi.
Hồn sư tháp xảy ra nhiều chuyện như vậy liên trở nên hõn loạn, làm một trong những nơi có địa vị cao quý nhất Lam Nguyệt thành, còn chưa từng có người dám động thủ với luyện hồn sư ở hồn sư tháp bao giờ, chuyện này ở hồn sư tháp chấn động giống như xảy ra động đất vậy.
- Làm càn, Lâm Hùng hắn là ai, chỉ là một kẻ sắp trở thành phế vật mà lại dám ra tay hung ác với luyện hồn sư của hồn sư tháp chúng ta như vậy, quả thực là coi trời bằng vung.
- Đúng vậy, hội trưởng, chúng ta phải lập tức bẩm báo lên phủ thành chủ, yêu cầu nghiêm trị hung thủ, bắt Lâm Hùng về đây, để cho hồn sư tháp của chúng ta xử trí.
- Còn có thiếu niên đi cùng với Lâm Hùng, dám nhục mạ luyện hồn sư của hồn sư tháp ta, tội ác tày trời, phải cùng giải tới để xử trí.
Một đám luyện hồn sư nghe chuyện trở về lúc này đang tụ tập trong phòng họp của hồn sư tháp, lòng đầy căm phẫn, trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ phẫn nộ, nhìn về phía hội trưởng ngồi ở phía trên.
- Hội trưởng, nếu như chuyện này chúng ta không làm gì thì người ngoài sẽ không coi hồn sư tháp chúng ta ra gì, lần này Lâm Hùng kia nhất định phải chết.
Có luyện hồn sư nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn thịt đối phương, luyện hồn sư chính là chức nghiệp cao quý nhất trên đại lục này, bị người ta đánh ngay trên địa bàn của mình, chuyện như vậy căn bản chính là đánh thẳng vào mặt của hồn sư tháp bọn họ.
Lúc này một vị lão giả lên tiếng:
- A, hội trưởng, ta lại cho rằng chuyện này không phải hoàn toàn là lỗi của đối phương, chân tướng sự việc chúng ta cũng đã nghe thấy, lúc đó rõ ràng là Mục Nhân ra tay trước, là hắn sai trước, đương nhiên, Lâm Hùng dám động thủ ở hồn sư tháp chúng ta, trừng phạt hắn cũng đúng.
- Thiết Nhu, lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ ý của ngươi là đối phương đánh Mục Nhân là có lý? Thiếu niên kia là gì, cho dù bị Mục Nhân giết thì cũng là phúc khí của hắn, không lý nào lại dám đánh trả.
- Hừ, Trần Phàm, lời này của ngươi không khỏi quá xem thường luật pháp của vương quốc rồi, luyện hồn sư chúng ta tuy rằng có địa vị cao quý, nhưng cũng không phải phường lưu manh côn đồ.
Trần Phàm vỗ bàn, đột nhiên đứng bật dậy:
- Ngươi nói ai là lưu manh côn đồ, lão già kia, có gan thì ngươi lặp lại lần nữa.
- Trần Phàm, ta cũng không phải nói ngươi, chính ngươi vội vã thừa nhận thì liên quan gì tới ta, sao hả, ngươi còn muốn động thủ với ta sao.
Thiết Nhu cười lạnh.
- Đủ rồi!
Lúc này hội trưởng Trương Huân từ đầu chí cuối không nói gì đột nhiên quát lớn, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén quét qua mọi người:
- Xem ra hồn sư tháp của chúng ta cần phải chỉnh đốn lại một chút rồi, nhìn xem các người đi, cả đám còn ra thể thống gì nữa, khác gì đám đàn bà chanh chua mắng chửi nhau hay không.
Hội trưởng tức giận, toàn trường lập tức im lặng.
Tưởng Huân lạnh lùng nói:
- Chuyện này ta đã biết, Mục Nhân đột nhiên ra tay là đã làm sai trước, nhưng luyện hồn sư của hồn sư tháp chúng ta cũng không phải là nơi bất kỳ kẻ nào cũng có thể giáo huấn được.
- Vậy ý của hội trưởng ngài là?
- Hừ, võ hồn của Lâm Hùng chỉ còn nửa tháng nữa là hoàn toàn bị huỷ rồi, hắn hiện tại chỉ là một con chó điên, vớ được ai thì cắn kẻ đó, huống hồ gì hắn vẫn còn chức phó thống lĩnh thành vệ quân, trước tiên cứ để hắn tự do vài ngày đi, chờ tới khi hắn mất đi địa vị phó thống lĩnh thành vệ quân thì lại tiếp tục đối phó hắn cũng không muộn.
- Vậy thiếu niên đi cùng với Lâm Hùng thì sao?
- Việc của thiếu niên kia thì tạm thời để đó, đợi xử lý Lâm Hùng xong thì ta sẽ định đoạt.
- Vâng, hội trưởng.
Mặc dù một vài luyện hồn sư cảm thấy rất khó chịu trong lòng, nhưng lại không thể làm được gì, ở hồn sư tháp, hội trưởng Tưởng Huân chính là quyền uy tuyệt đối.
- Đúng rồi, còn có một việc, Mục Nhân giận dữ công tâm, huyền thức tán loạn, hồn lực đã giảm xuống tới mức thấp nhất, thực lực hiện tại còn không bằng một luyện hồn sư học đồ, hơn nữa tuổi tác hắn đã cao không có khả năng khôi phục, cho nên thỉnh cầu cáo lão hồi hương để an hưởng tuổi già, ta đã phê chuẩn. Các vị ở đây, mặc kệ trước đây các ngươi có ân oán gì với hắn, cũng không được dùng bất kỳ lý do gì để đi quấy rầy hắn, nếu để ta biết được thì sẽ không bỏ qua đâu.
Tưởng Huân lạnh lùng nói.
Chương 64 Rốt cuộc gặp được đại sư (1)
- Cái gì?
- Hồn lực của Mục Nhân đã không thể khôi phục được nữa?
- Sao có thể chứ?
Mọi người kinh ngạc không hiểu tại sao, võ giả tu luyện bị tẩu hoả nhập ma rất dễ bị huỷ tu vi, nhưng luyện hồn sư thì lại khác, hồn lực của bọn họ cường đại vượt xa võ giả bình thường, cho dù có bị thương thì hồn lực cũng không thể giám xuống thấp, không cách nào khôi phục như vậy.
Nghĩ tới tình trạng từ một luyện hồn sư nhất giai cao cao tại thượng nháy mắt trở thành phế vật của Mục Nhân, trong lòng mọi người cũng có chút cảm giác mèo khóc chuột.
Sau khi kết thúc thảo luận, mọi người đều rời đi, chỉ còn lại một mình hội trưởng Tưởng Huân.
- Thương tích của Mục Nhân cư nhiên là do bị một loại hồn lực nào đó trùng kích, rốt cuộc thiếu niên kia là ai? Hơn nữa nghe Trần Tư Tư nói, Diệp Huyền kia hình như còn có thể trị khỏi cho võ hồn của Lâm Hùng, ta muốn xem rốt cuộc là hắn khoác lác hay thật sự có khả năng đó.
Trong ánh mắt Tưởng Huân loé lên tinh quang, lẩm bẩm:
- Lam Nguyệt thành chúng ta cư nhiên lại xuất hiện người như vậy, thật đúng là có ý tứ.
Sở dĩ gã không làm gì hết là vì gã đang ôm suy nghĩ chờ xem kết quả.
Trên đường lớn, Diệp Huyền đi cùng với Lâm Hùng.
- Huyền thiếu, hôm nay chúng ta đánh Mục Nhân ở hồn sư tháp, theo ta thấy hồn sư tháp tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, mấy ngày sắp tới ngươi nên cẩn thận một chút, bất quá ngươi là đệ tử của Tinh Huyền học viện, chỉ cần ngươi ở trong học viện thì hồn sư tháp tạm thời không thể động tới ngươi được, hơn nữa bọn họ có muốn ra tay thì nhất định cũng sẽ tìm ta trước, ta sẽ kéo hết mọi chuyện về phía mình.
Lâm Hùng cũng coi như có quyết đoán, sau khi đáp ứng Diệp Huyền thì không chút hàm hồ, hoàn toàn coi Diệp Huyền là chủ nhân của mình, lo nghĩ mọi chuyện giúp hắn.
Diệp Huyền đưa mắt nhìn gã.
- Vậy ngươi có thể gánh nổi áp lực từ hồn sư tháp?
Lâm Hùng nói đầy tự tin:
- Huyền thiếu ngươi cứ yên tâm, mặc dù Mục Nhân là luyện hồn sư nhất phẩm nhưng Lâm Hùng ta hiện nay ít nhất vẫn là phó thống lĩnh thành vệ quân, hơn nữa vừa rồi cũng là hắn động thủ trước, cho dù hồn sư tháp có tìm tới phủ thành chủ thì Lâm Hùng ta cũng không sợ hắn. Điều duy nhất ta lo sợ chính là nếu như võ hồn của ta không thể trị được thì chức phó thống lĩnh của ta nhất định sẽ bị tước mất, tới lúc đó thì sẽ khó nói, đương nhiên, trong năm ngày này ta vẫn có thể chống đỡ được.
Gã cũng không còn cách nào khác, đập nồi dìm thuyền cũng đã làm rồi, chỉ có thể hoàn toàn tin tưởng Diệp Huyền, không thành công thì thành nhân.
Cảm nhận được nỗi bất an trong lòng Lâm Hùng, Diệp Huyền cười khẽ nói:
- Ha ha, yên tâm đi, ngươi đã đi theo ta thì ta đương nhiên sẽ không để ngươi gặp khó khăn, lát nữa ngươi sẽ biết quyết định lúc trước của ngươi chính xác tới mức nào, chúng ta đi vào thôi.
Bất tri bất giác Diệp Huyền và Lâm Hùng đã đi tới hiệp hội luyện dược sư.
- Là ngươi!
Bước vào đại sảnh của hiệp hội luyện dược sư, không đợi Diệp Huyền kịp mở miệng thì một đạo thanh âm dễ nghe mang theo vẻ hưng phấn kích động lập tức vang lên bên tai Diệp Huyền.
- Ha ha, tiểu cô nương, chúng ta lại gặp rồi.
Tuy rằng không biết tại sao Lô Duyệt lại kích động như vậy, nhưng Diệp Huyền vẫn cười khẽ một tiếng.
- Mau, mau lấy ghế cho Huyền thiếu ngồi, Diệp Huyền, Huyền thiếu, ngươi không cần nói gì cả, mặc kệ hôm nay ngươi tới làm gì, chờ ta một lát đã, lần này ngươi nhất định không được đi, nhớ kỹ, nhất định đừng đi.
Lô Duyệt vội vàng phân phó hai câu xong lập tức chạy lên lầu:
- Chu quản sự, Huyền thiếu tới rồi, Huyền thiếu tới rồi.
Đang lúc Diệp Huyền cảm thấy không hiểu gì hết thì trên lầu lại một hồi gà bay chó sủa, một trung niên nhân mặc áo quản sự chạy như bay xuống từ trên lầu, long thành hổ bộ, có một loại khí thế gặp thần sát thần gặp phật sát phật, làm cho người ta sợ hãi.
- Đây không phải là Chu Hoa Dung quản sự của hiệp hội luyện dược sư hay sao? Sao lại khí thế hùng hổ thế này, chẳng lẽ Huyền thiếu cũng có thù với y?
Lâm Hùng thân là phó thống lĩnh thành vệ quân, ai mà không biết, nhìn thấy Chu Hoa Dung hùng hổ lao tới như vậy sắc mặt lập tức thay đổi, gã lập tức bước lên chắn trước mặt Diệp Huyền, nhưng trong lòng lại cười khổ không thôi, vừa rồi mình vừa mới đắc tội hồn sư tháp, nếu như bây giờ lại đắc tội luôn cả hiệp hội luyện dược sư vậy thì nửa bước cũng khó đi trong Lam Nguyệt thành rồi.
Quả nhiên, lời của Diệp Huyền đã chứng minh suy đoán của gã.
Chỉ thấy Diệp Huyền nhướng mày:
- Các hạ, chuyện lần trước ta đã nói rất rõ ràng rồi, sao hả, chẳng lẽ ngươi lại muốn ra mặt cho tên tiểu tử kia?
Chu Hoa Dung lập tức nói:
- Ha ha, Huyền thiếu hiểu lầm rồi, chỉ là hiểu lầm thôi, tên tiểu tử kia là gì mà ta phải ra mặt cho hắn, lần này ta là chuyên môn tới gặp Huyền thiếu ngươi.
- Gặp ta, gặp ta làm gì? Ta không rảnh.
Diệp Huyền khoát khoát tay, chỉ cần không phải ra mặt cho tên kia là được.
Lâm Hùng đứng kế bên đổ mồ hôi lạnh, Chu Hoa Dung gã cũng biết, đây chính là tổng quản sự của hiệp hội luyện dược sư, ở Lam Nguyệt thành này hiệp hội luyện dược sư là tổ chức gần với hồn sư tháp, một đám luyện dược sư trong đó mắt đều mọc ở trên đỉnh đầu, tổng quản sự của hiệp hội luyện dược sư cho dù là thống lĩnh thành vệ quân của bọn họ cũng phải khách khí vài phần, Diệp Huyền nói năng với y như vậy, không thù oán cũng sẽ có thù oán.
Gã vừa định mở miệng nói vài lời thì đã thấy Chu Hoa Dung cười ha hả nói:
- Ta biết rõ Huyền thiếu ngày bận trăm việc, không lúc nào rảnh rỗi, không biết lần này Huyền thiếu tới hiệp hội luyện dược sư có việc gì cần, cứ mở miệng, chỉ cần chúng ta có thể làm được thì tuyệt không chối từ.
Nếu Chu Hoa Dung cũng đã mở miệng nói vậy thì Diệp Huyền cũng không khách khí, lập tức nói với Lâm Hùng:
- Lấy thứ ta đưa cho ngươi ra đi.
- Ha ha, Chu quản sự, đây là đơn thuốc, lần này chúng ta tới là để mua dược liệu.
Lâm Hùng vội vàng lấy ra đưa tới.
Chu Hoa Dung nhìn gã một cái:
- Hoá ra là Lâm phó thống lĩnh, ha ha.
Nhận lấy đơn thuốc, Chu Hoa Dung nhìn một cái, chợt mỉm cười:
- Huyền thiếu, dược tài trên đơn thuốc này đều là những dược tài bình thường mà thôi, ngươi chờ một lát, hiệp hội luyện dược sư chúng ta lập tức đưa tới cho ngươi, về phần những tài liệu bên dưới thì bên trong có không ít thứ là tài liệu luyện hồn, cần thời gian mới có thể tìm đủ, nhưng trong vòng ba ngày hiệp hội luyện dược sư chúng ta nhất định có thể tìm đủ.
Chương 65 Rốt cuộc gặp được đại sư (2)
Nghĩ nghĩ, Chu Hoa Dung lại nói:
- Đúng rồi, có phải Huyền thiếu ngươi muốn luyện chế loại đan dược gì hay không, thứ khác hiệp hội luyện dược sư chúng ta không có, chỉ có luyện dược sư là không thiếu, nếu như cần hiệp hội luyện dược sư chúng ta hỗ trợ thì xin cứ nói.
Lâm Hùng ngây người ra nhìn, mấy tên điên luyện dược sư từ khi nào thì dễ nói chuyện như vậy? Gã nhớ rõ mình đã từng bỏ số tiền lớn ra để cầu mua một viên đan dược, hơn nữa toàn bộ tài liệu còn là do mình tự chuẩn bị, cuối cùng phải chờ hơn một tháng mới lấy được.
Hôm nay mình chỉ mới đưa đơn thuốc ra thì Chu Hoa Dung lập tức bắt đầu an bài, lại còn chủ động đưa luyện dược sư ra, thậm chí ngay cả những tài liệu luyện hồn không nằm trong phạm vi kinh doanh của hiệp hội luyện dược sư cũng lên tiếng sẽ hỗ trợ chuẩn bị, làm cho Lâm Hùng thiếu chút nữa bị chói mù hai mắt.
Diệp Huyền nhíu mày:
- Chu quản sự, hiệp hội luyện dược sư các ngươi muốn gì đây? Hình như ta và các ngươi cũng không quen thân tới vậy thì phải?
- Ha ha, Huyền thiếu, ngươi có thể làm khách của chúng ta thì đã là vinh hạnh vạn phần cho hiệp hội luyện dược sư chúng ta rồi, chúng ta tới phòng khách quý đợi một lát, tài liệu sẽ lập tức tới ngay.
Lâm Hùng đã không còn biết nói gì.
Ba người vừa mới tới phòng khách quý ngồi một lát, chỗ còn chưa nóng thì ngoài cửa đã vang lên một tiếng kêu to kinh hỉ.
- Ha ha ha, đại sư tới rồi, đang ở đâu?
Thanh âm vừa vang lên, cửa liền rầm một tiếng mở ra, sau đó một lão giả râu tóc lôi thôi kích động vọt vào trong, đôi mắt tinh quang lấp lánh quét mắt nhìn khắp phòng, nhanh chóng nắm chặt lấy hai tay của Diệp Huyền.
- Ha ha, vị này chính là Diệp Huyền đại sư đúng không, tại hạ là hội trưởng Hoa La Huyên của hiệp hội luyện dược sư tại Lam Nguyệt thành, ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay rốt cuộc cũng được gặp mặt, quả nhiên là thiếu niên anh hùng, thiên tư ngút trời.
Lâm Hùng:
- …
Hôm nay đám người của hiệp hội luyện dược sư phát điên tập thể rồi đúng không?
- Hội trưởng hiệp hội luyện dược sư?
Diệp Huyền ngẩng đầu, dò xét đối phương một phen, gật đầu nói:
- Không tệ, huyền lực nồng đậm, huyết thức kín kẽ, mềm mại mà hữu lực, luyện dược sư tam phẩm hậu kỳ, xem ra hiệp hội luyện dược sư của Lam Nguyệt thành này cũng có được một vài nhân vật.
Bộ dạng này rõ ràng là của một lão sư đang khen đệ tử đây mà.
- Quả nhiên là đại sư, một câu trúng đích.
Hoa La Huyên không hề phật lòng mà còn kích động nói:
Advertisements
- Nếu như không phải lần trước nhờ đại sư ngươi chỉ điểm ở Hoán Tỉnh dược tề thì ta đây có thể vẫn còn dừng lại ở tam phẩm trung kỳ mà thôi, sau lần đó ta mới cảm ngộ sâu sắc được, sau đó một bước tiến vào tam phẩm hậu kỳ.
Nói xong, trên mặt Hoa La Huyên còn mang theo vẻ đắc ý.
Diệp Huyền thì lại khinh bỉ:
- Lẽ nào ngươi chính là người xin trợ giúp có kiến thức căn bản cực kỳ nát, ngay cả dược tính của Ám Dạ Thảo có mấy tầng cũng không phân biệt được đó sao.
Hoa La Huyên cười ha hả nói:
- Diệp Huyền đại sư, người ngươi nói chính là tại hạ, chính là tại hạ.
Chu Hoa Dung đứng một bên mặt mũi đã đỏ bừng lên, mất mặt, mất mặt quá đi thôi.
Vừa rồi sở dĩ y nhiệt tình với Diệp Huyền như vậy, ngoại trừ việc Diệp Huyền đã giúp y giải quyết vấn đề lớn ở cầu trợ khu ra, nguyên nhân lớn nhất chính là bởi vì hội trưởng Hoa La Huyên coi trọng, nhưng y thật không ngờ sau khi hội trưởng Hoa La Huyên gặp được Diệp Huyền cư nhiên lại có biểu hiện nhược trí như thế.
Bất quá y cũng biết đây là tác phong của hội trưởng Hoa La Huyên từ trước tới nay, chỉ cần gặp được luyện dược sư có sở trưởng đặc biệt nào đó hơn mình ở phương diện luyện dược học thì lão sẽ như thế, vô cùng cuồng nhiệt.
- Đúng rồi Diệp Huyền đại sư, lần trước trải qua sự chỉ điểm của ngươi, ta cẩn thận xem xét lại quyển « Đặc tính của các loài thảo dược thường gặp trên đại lục», quả nhiên có được sự dẫn dắt sâu sắc, không ngờ trong quyển sách căn bản như vậy lại có thể ẩn chứa nhiều điều huyền diệu như thế, nhưng cũng vì vậy mà ta phát hiện ra một vấn đề, như trong quá trình luyện chế Hồi Huyền đan, Thiên Trử thảo và Hồng Mai thảo đều có thể trở thành vị thuốc cuối cùng được cho vào, nhưng ở trên quyển thư tịch này, phân tích thuộc tính của hai loại linh dược này lại hoàn toàn khác nhau, đây là đạo lý gì…
Hoa La Huyên cười nịnh nọt, quay sang Diệp Huyền hỏi han, không có vẻ gì là mới gặp lần đầu, tựa như hai lão bằng hữu lâu năm đã thân quen tới mức không thể thân hơn được nữa.
- Điều này chứng tỏ hiểu biết của ngươi về Hồi Huyền đan vẫn còn chưa đủ tường tận, đặc tính của Thiên Trữ thảo và Hồng Mai hoa quả thực là hoàn toàn khác nhau, nhưng đều đầu tiên chúng ta phải hiểu chính là hai loại linh dược này có tác dụng gì trong quá trình chế tạo Hồi Huyền Đan…
Đối với loại học tập cuồng như Hoa La Huyên, trong lòng Diệp Huyền cũng có chút cảm xúc, kiếp trước hắn cũng giống hệt như Hoa La Huyên, chỉ cần gặp phải vấn đề khó hiểu thì nhất định phải tìm hiểu rõ ràng mới thôi, thường xuyên không ngại học hỏi kẻ dưới, nên mới có được thành tựu sau cùng.
Cho nên đối với mấy nghi hoặc của Hoa La Huyên, Diệp Huyền cũng không chút giấu diếm, đều giải thích kỹ càng.
Nhất thời, bên trong phòng khách quý, hai người Lâm Hùng và Chu Hoa Dung hoàn toàn bị ngó lơ, chỉ thấy Diệp Huyền và Hoa La Huyên giống như hai lão bằng hữu lâu ngày không gặp, hồn nhiên thảo luận đủ thứ với nhau.
Ở trước mặt Diệp Huyền, Hoa La Huyên đã hoàn toàn quên chuyện Diệp Huyền chỉ là một thiếu niên mới mười mấy tuổi, cũng không xem Diệp Huyền là một thiếu niên bình thường, mà xem hắn như một vị dược tề đại sư có đủ tư cách cùng mình cùng nhau nghiên cứu dược tề, thậm chí là một vị lão sư có thể chỉ điểm cho mình ở rất nhiều phương diện khác.
Chu Hoa Dung chỉ đứng bên cạnh lắng nghe, lấy tạo nghệ của y ở luyện dược học thì đã hoàn toàn nghe không kịp tiết tấu của hai người kia.
Nhìn qua hội trưởng Hoa La Huyên đang chăm chú tham khảo và khiêm tốn nghe giảng giải, trong lòng Chu Hoa Dung chỉ đành câm nín, vị này thật sự là hội trưởng Hoa La Huyên sao? Tại sao không khác gì với học sinh tiểu học chăm chú nghe lão sư giảng bài thế này.
Còn Lâm Hùng đứng bên kia thì lại càng cả kinh hơn nữa.