Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154
Ổ khóa treo trên cửa đột ngột bị người ta mở ra.
Cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra, trưởng thôn dẫn một nhóm người đứng ở cửa, nói:
– Ninh Ngọc Nhân, mau chóng chuẩn bị rồi đi theo chúng tôi.
Ninh Ngọc Nhân gần như ngồi cả một đêm đứng phắt dậy, gương mặt tái nhợt tiều tụy, trái tim đập loạn lên, bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ nhốt cô ấy, càng không không vô duyên vô cớ thả cô ấy.
– Ninh Ninh xảy ra chuyện gì rồi? – Cô ấy run rẩy hỏi.
Trưởng thôn nhìn cô ấy với ánh mắt kỳ lạ:
– Có phải…cháu đã dạy nó điệu múa Na không?
Ninh Ngọc Nhân:
– Không ạ.
Trưởng thôn lại quay sang nhìn Thôi Hồng Mai trên giường:
– Bà thì sao?
Đáp lại ông ta chỉ có tiếng ngáy.
Trưởng thôn đánh mắt ra hiệu với hai người phía sau, họ bước tới lắc cho Thôi Hồng Mai tỉnh dậy.
– Này này, các người là ai, sáng sớm tinh mơ ồn cái gì đấy…A, trưởng thôn à. – Thôi Hồng Mai bình thường tuy đanh đá nhưng nhìn thấy trưởng thôn thì lại như chuột thấy mèo, vội xuống giường, nghe ông ta lặp lại câu hỏi một lần mới cười ngượng ngùng, – Tôi…Tôi rất muốn dạy nó, nhưng mà phải là trước kia cơ.
Bà ta quen thói ham ăn biếng làm, điệu múa Na nhà mình nhảy như thế nào cũng đã quên mất từ lâu rồi, nào còn nhớ để mà dạy cho người khác.
Nhận được câu trả lời, ánh mắt trưởng thôn càng thêm cổ quái.
– Trưởng thôn à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? – Ninh Ngọc Nhân vô cùng lo lắng ở trong lòng, – Có phải lúc nhảy múa Ninh Ninh đã làm sai rồi không ạ?
– Làm sai à…- Trưởng thôn lặp lại câu nói, – Nó hất một chén rượu vào mặt vũ giả.
Ninh Ngọc Nhân kinh hoảng mặt tái mét, nửa buồn nửa giận nói:
– Là cháu bình thường quá chiều nó, làm nó coi trời bằng vung, quá coi trời bằng vung rồi. Trưởng thôn, ông dẫn cháu đi gặp nó, lần này cháu nhất định phải mắng nó một trận, sau đó bắt nó xin lỗi các chú các bác các thím.
Trưởng thôn nhìn cô ấy chằm chằm rất lâu, thở dài:
– Cháu đúng là đã quên thật rồi.
Ninh Ngọc Nhân ngẩn người.
– Thực ra không chỉ cháu mà ông cũng đã quên…Ai bảo thời gian qua lâu như vậy cơ chứ. – Trưởng thôn chậm rãi nói, – Ngọc Nhân à, “Diễn lâu Nhân Sinh” tổng cộng có ba màn diễn, cháu còn nhớ màn diễn đầu tiên là gì không?
– Nhớ ạ. – Ninh Ngọc Nhân lật lại trí nhớ một chút, – Màn diễn đầu tiên là “Gặp thần”. Người trong thôn khất mệnh với trời, cầu xin xót thương với đất, nhưng mà trời không trả lời đất không quan tâm, mọi người đành phải mang theo người nhà chạy nạn. Trên đường chạy nạn thức ăn đã ăn hết, nước uống cũng không còn, khi đã đến bước đường cùng thì họ nhìn thấy một tòa Diễn lâu, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở trên lầu diễn, cúi nhìn họ, sau đó…
– Sau đó, người đàn ông trẻ tuổi kia cầm chén rượu vẩy xuống những dân chạy nạn đang cơ khát ở dưới lầu. – Trưởng thôn thừa nhận lời nói của cô ấy, giọng trầm trầm nói, – Cho nên Ninh Ninh không hề làm sai, cảnh này trong màn thứ nhất có tên là: Vẩy rượu giải khát.
– Nhưng…làm sao nó biết được ạ? – Ninh Ngọc Nhân lẩm bẩm.
– Đúng vậy, làm sao nó lại biết? – Trưởng thôn nhìn cô ấy chòng chọc, – Từ sau khi bố cháu chết, mấy chục năm nay không có ai nhảy nhân vật Lâu chủ này. Thời gian qua lâu, một vài thứ, một vài chi tiết mọi người đều đã quên, nhưng mọi người đều quên, chú với cháu cũng quên, làm sao nó lại biết?
Ninh Ngọc Nhân cứng họng không trả lời được.
Trong lòng cô ấy mơ hồ có một đáp án nhưng cũng không tính toán nói ra.
Cũng không cần phải nói ra, bởi vì trong lòng trưởng thôn cũng đã có đáp án, bằng không sắc mặt ông ta cũng sẽ không tái nhợt như thế, tay ông ta cũng sẽ không run lẩy bẩy như thế.
– Đi thôi. – Trưởng thôn dừng một chút, nói với Ninh Ngọc Nhân, – Cùng ông đi từ đường, cháu đến nhảy thay nó.
Đoàn người vội vàng đi về hướng từ đường, dọc đường đi, tiếng chiêng trống từ xa đến gần, từ nhỏ thành lớn, mỗi một tiếng trống gõ thì sắc mặt trưởng thôn càng thêm khó coi.
– Sau đó thì sao ạ? – Ninh Ngọc Nhân đi bên cạnh ông ta, vừa quan sát sắc mặt ông ta vừa hỏi, – Lúc màn thứ hai thì Ninh Ninh đã làm gì ạ?
Quả nhiên sắc mặt ông ta càng khó coi hơn.
– Nó chạy lên trên sân khấu. – Cơ thịt trên má trưởng thôn run rẩy một chút, – Đuổi tất cả mọi người xuống.
– Không giữ lại người nào ạ?
– Không giữ lại một ai hết cả.
– Thậm chí tế phẩm cũng đuổi xuống ạ?
– Thậm chí tế phẩm cũng đuổi xuống hết.
Ninh Ngọc Nhân nở nụ cười:
– Chẳng trách mọi người lại sốt sắng đến đây tìm cháu, ngay cả tế phẩm hiến cho Lâu chủ cũng bị đuổi xuống, thế thì màn “tế người” này sao mà tiếp tục diễn được nữa?
Màn thứ hai, “Tế người”.
Người trong thôn lấy hết mọi thứ trên người ra, muốn hiến cho thần trước mặt, nhưng mà thần căn bản không thèm rễ cỏ vỏ cây, rau thối, lá thối mà họ dâng lên, hoặc là nói ngài ấy chỉ ngại phiền phức, không muốn dính dáng đến những trói buộc này, cho nên không chút khách sáo ném toàn bộ những cống phẩm này đi.
Mọi người của thôn rất thất vọng buồn bã, cuối cùng quyết định ngày mai sẽ tiếp tục dâng lên cống phẩm.
Lần này bọn họ dâng lên là thiếu niên đẹp nhất khỏe nhất trong thôn.
Là vì, tế người.
Thần bị người này làm cho dao động mà đã đồng ý mang theo nhóm thôn dân này chạy nạn, tìm một nơi sinh sống mới cho họ, mà trong quá trình chạy nạn, ngài đã bày ra một bản lĩnh thần kỳ với họ – trong tay ngài có một cái hộp nhỏ, trong hộp là một mô hình Diễn lâu, có thể lớn có thể nhỏ, có thể làm con người ta quay trở lại quá khứ, thay đổi Nhân Sinh, cho nên được mọi người gọi là Diễn lâu Nhân Sinh, cũng tôn xưng thần làm Lâu chủ.
– Cháu dạy bảo con gái cháu đi. – Cơ thịt trên má trưởng thôn run rẩy kinh hơn, – Ông nói nó mà nó còn trách lại chú, nói thiếu niên đẹp đẽ dâng lên kia không đủ đẹp, muốn bọn ông phải tuyển chọn lần nữa…
– Vậy thì hiến lại lần nữa ạ. – Nếu không phải thời gian cùng hoàn cảnh đều không cho phép thì Ninh Ngọc Nhân thật sự phá lên cười rồi. Cô ấy trêu chọc, – Lần này thôn mình trở về rất nhiều người mà, bên trong chắc có rất nhiều thiếu niên xinh đẹp phải không ạ?
– Hiến rồi! Nhưng mà vẫn không được chọn! – Biện pháp mà Ninh Ngọc Nhân có thể nghĩ ra thì nào trưởng thôn không nghĩ ra được, chẳng những nghĩ ra mà còn đã làm, nhưng mà kết quả không như mong muốn, ông ta căm phẫm nói, – Cuối cùng ép bọn ông…đành phải đưa người đàn ông kia cho nó!
Ông ta dùng cách nói này làm cho Ninh Ngọc Nhân ngay lập tức nghĩ đến một người.
– Ý ông là Bùi Huyền? – Cô ấy hỏi.
Trưởng thôn liếc cô, cười lạnh:
– Thì ra là tên Bùi Huyền, các cháu quả nhiên là biết nhau.
Dừng một chút, ông ta hooài nghi nhìn Ninh Ngọc Nhân:
– Nếu là các cháu bảo nó giả làm người Lý gia trà trộn vào trong thôn đúng không? Cháu còn có chuyện gì gạt chúng ta?
– Thế các ông có bao nhiêu chuyện gạt cháu? – Ninh Ngọc Nhân cười nói, – Trước kia ông nói với cháu là ông ấy đã rời khỏi thôn đi bệnh viện lớn để khám phải không?
Kẻ tám lạng người nửa cân, không một ai là nói thật, không một ai là đáng tin.
– Tên này biết nhiều bí mật của thôn chúng ta, làm sao có thể thả nó được? – Trưởng thôn lạnh nhạt nói, – Giữ nó lại cũng có chút tác dụng, ví dụ như trấn an đứa con gái không ngoan của cháu.
Không ngoan, ngang bướng, làm việc tùy hứng, mà khiến cho trưởng thôn không thể chịu đựng được chính là lẽ ra toàn bộ nghi thức tế tổ là do ông ta khống chế hoàn toàn, ấy thế mà quyền chủ động đã dần dần chếch đi vào trong tay Ninh Ninh rồi.
Điều này là một sự sỉ nhục lớn.
Làm ông ta nhớ đến về người ông không nghe lời của cô.
Thà để cho chuyện năm đó tái diễn, không bằng từ bỏ Ninh Ninh và lựa chọn Ninh Ngọc Nhân ngoan ngoãn nghe lời.
– Cứ để nó diễn hết màn thứ hai đi. – Bước chân trưởng thôn dừng một chút, phía trước có tiếng người ồn ào, sân khấu kịch ở ngay phía trước, – Màn cuối cùng là cháu nhảy.
Ninh Ngọc Nhân chỉ cười không nói gì.
Trong lòng cô ấy hiểu quá rõ, sở dĩ trưởng thôn lựa chọn mình không phải bởi vì kỹ năng diễn xuất của mình tốt, không phải bởi vì mình thích hợp với nhân vật Lâu chủ này hơn, mà chỉ bởi vì mình ngoan ngoãn nghe lời.
– Cháu sẽ diễn theo ý của ông. – Cô ấy cười nói, – Nhưng mà cháu phải nhắc ông một chuyện.
– Là chuyện gì?
– Nếu cuối cùng cháu xảy ra chuyện gì. – Ninh Ngọc Nhân nhìn nhìn sân khấu kịch cách đó không xa, nhìn Ninh Ninh đứng trên sân khấu, dịu dàng cười nói, – Vậy nó chính là người Ninh gia cuối cùng.
Các người phải bảo vệ nó, không được làm tổn hại đến nó, bởi vì sự tồn tại của nó mới có nghi thức tế tổ tiếp theo, mới có “Diễn lâu Nhân Sinh” tiếp theo.
– Đổi người. – Trưởng thôn hướng về sân khấu hô to.
Mọi người đã chờ câu nói này của ông ta lâu lắm rồi, ngay lập tức túm kéo Ninh Ninh xuống dưới sân khấu, mấy người phụ nữ khỏe mạnh tháo trang phục và trang sức trên người Ninh Ninh xuống, tóc tai Ninh Ninh rối bù, có chút chật vật quay đầu lại, nhìn thấy họ đã chạy đến bên mẹ nhanh chóng tròng trang phục trang sức lên người mẹ, và cuối cùng là tròng một tấm mặt nạ lên.
Răng nanh chĩa ra tứ phía, dữ tợn kh ủng bố.
Gương mặt Ninh Ngọc Nhân bị che lấp đằng sau tấm mặt nạ, một đôi mắt dịu dàng từ xa nhìn cô ấy.
– Màn thứ ba, “Giết quỷ”.
Trưởng thôn hô to một tiếng, Ninh Ngọc Nhân nhấc chân đi lên sân khấu.
Ánh mắt lướt qua mười hai vũ giả, cuối cùng dừng ở trên một người bị thừa ra.
Người nọ vóc dáng thon dài, mặc trang phục màu xanh, trên mặt mang một tấm mặt nạ.
Răng nanh chĩa ra tứ phía, dữ tợn kh ủng bố.
Gương mặt anh bị lấp ở sau mặt nạ, một đôi mắt dịu dàng lặng lẽ chăm chú nhìn cô ấy.
– Con từ trước đến nay luôn không tin ba. – Ninh Thanh sờ sờ mặt nạ trên mặt mình, – Bởi vì ba là một người mang mặt nạ.
Nhóm vũ giả bắt đầu nhảy múa, vây quanh hai người họ vào giữa.
– Ba không trách gì con, bởi vì hầu hết những người mang mặt nạ đích xác đều có suy nghĩ giống con, bởi vì bị giam hãm trong rạp chiếu phim quá lâu, suy nghĩ và cách làm có chút méo mó, nhỡ đâu ba cũng học theo giống họ thì sao. Nhỡ đâu ba vì muốn cả nhà đoàn viên mà lừa mọi người tiến vào rạp chiếu phim biến thành người đeo mặt nạ thì sao.
Ninh Thanh cười nói, đưa tay ra chạm vào mặt Ninh Ngọc Nhân, Ninh Ngọc Nhân lui một bước, tay anh khựng lại, chậm rãi thu về.
Ninh Ngọc Nhân thấy vậy bỗng nhiên lại chút hối hận.
Đích thực cô ấy không tin người đeo mặt nạ, bởi vì cô ấy đã gặp rất nhiều người đeo mặt nạ bởi vì đau đớn khổ sở mà trở nên méo mó, huống chi mấy hôm trước Ninh Thanh còn lừa gạt Ninh Ninh rơi xuống giếng, bởi vì chuyện này giữa họ đã ầm ĩ một trận.
– Con không tin ba thì ít nhất cũng phải tin tưởng Ninh Ninh. – Ninh Thanh quay đầu đưa mắt nhìn Ninh Ninh, – Nó vất vả lắm mới đi được đến bước này, con để nó làm cho xong đi.
Ninh Ngọc Nhân nhìn Ninh Ninh.
Chuyện cô ấy chưa làm xong thì Ninh Ninh đã hoàn thành, chẳng những giúp cô ấy thoát ra mà cũng giúp Bùi Huyền thoát ra, tiếp theo thì sao? Cô ấy có phải nên kết thục trận múa Na này và dẫn họ cùng nhau rời khỏi đây trở về nhà không?
Nhưng cô ấy có thể mạo hiểm như vậy không? Cô ấy có thể tin tưởng một người đeo mặt nạ không? Điệu múa Na này có mờ ám, không một ai biết nhảy xong rồi thì kết cục như thế nào, cô ấy có thể để Ninh Ninh đi mạo hiểm không?
Dưới những ánh mắt chăm chú của mọi người, Ninh Ngọc Nhân nhắm mắt lại, sau một lúc lâu từ từ mở mắt ra, cuối cùng đưa ra quyết định:
– Con…
Hết chương 154
Cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra, trưởng thôn dẫn một nhóm người đứng ở cửa, nói:
– Ninh Ngọc Nhân, mau chóng chuẩn bị rồi đi theo chúng tôi.
Ninh Ngọc Nhân gần như ngồi cả một đêm đứng phắt dậy, gương mặt tái nhợt tiều tụy, trái tim đập loạn lên, bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ nhốt cô ấy, càng không không vô duyên vô cớ thả cô ấy.
– Ninh Ninh xảy ra chuyện gì rồi? – Cô ấy run rẩy hỏi.
Trưởng thôn nhìn cô ấy với ánh mắt kỳ lạ:
– Có phải…cháu đã dạy nó điệu múa Na không?
Ninh Ngọc Nhân:
– Không ạ.
Trưởng thôn lại quay sang nhìn Thôi Hồng Mai trên giường:
– Bà thì sao?
Đáp lại ông ta chỉ có tiếng ngáy.
Trưởng thôn đánh mắt ra hiệu với hai người phía sau, họ bước tới lắc cho Thôi Hồng Mai tỉnh dậy.
– Này này, các người là ai, sáng sớm tinh mơ ồn cái gì đấy…A, trưởng thôn à. – Thôi Hồng Mai bình thường tuy đanh đá nhưng nhìn thấy trưởng thôn thì lại như chuột thấy mèo, vội xuống giường, nghe ông ta lặp lại câu hỏi một lần mới cười ngượng ngùng, – Tôi…Tôi rất muốn dạy nó, nhưng mà phải là trước kia cơ.
Bà ta quen thói ham ăn biếng làm, điệu múa Na nhà mình nhảy như thế nào cũng đã quên mất từ lâu rồi, nào còn nhớ để mà dạy cho người khác.
Nhận được câu trả lời, ánh mắt trưởng thôn càng thêm cổ quái.
– Trưởng thôn à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? – Ninh Ngọc Nhân vô cùng lo lắng ở trong lòng, – Có phải lúc nhảy múa Ninh Ninh đã làm sai rồi không ạ?
– Làm sai à…- Trưởng thôn lặp lại câu nói, – Nó hất một chén rượu vào mặt vũ giả.
Ninh Ngọc Nhân kinh hoảng mặt tái mét, nửa buồn nửa giận nói:
– Là cháu bình thường quá chiều nó, làm nó coi trời bằng vung, quá coi trời bằng vung rồi. Trưởng thôn, ông dẫn cháu đi gặp nó, lần này cháu nhất định phải mắng nó một trận, sau đó bắt nó xin lỗi các chú các bác các thím.
Trưởng thôn nhìn cô ấy chằm chằm rất lâu, thở dài:
– Cháu đúng là đã quên thật rồi.
Ninh Ngọc Nhân ngẩn người.
– Thực ra không chỉ cháu mà ông cũng đã quên…Ai bảo thời gian qua lâu như vậy cơ chứ. – Trưởng thôn chậm rãi nói, – Ngọc Nhân à, “Diễn lâu Nhân Sinh” tổng cộng có ba màn diễn, cháu còn nhớ màn diễn đầu tiên là gì không?
– Nhớ ạ. – Ninh Ngọc Nhân lật lại trí nhớ một chút, – Màn diễn đầu tiên là “Gặp thần”. Người trong thôn khất mệnh với trời, cầu xin xót thương với đất, nhưng mà trời không trả lời đất không quan tâm, mọi người đành phải mang theo người nhà chạy nạn. Trên đường chạy nạn thức ăn đã ăn hết, nước uống cũng không còn, khi đã đến bước đường cùng thì họ nhìn thấy một tòa Diễn lâu, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở trên lầu diễn, cúi nhìn họ, sau đó…
– Sau đó, người đàn ông trẻ tuổi kia cầm chén rượu vẩy xuống những dân chạy nạn đang cơ khát ở dưới lầu. – Trưởng thôn thừa nhận lời nói của cô ấy, giọng trầm trầm nói, – Cho nên Ninh Ninh không hề làm sai, cảnh này trong màn thứ nhất có tên là: Vẩy rượu giải khát.
– Nhưng…làm sao nó biết được ạ? – Ninh Ngọc Nhân lẩm bẩm.
– Đúng vậy, làm sao nó lại biết? – Trưởng thôn nhìn cô ấy chòng chọc, – Từ sau khi bố cháu chết, mấy chục năm nay không có ai nhảy nhân vật Lâu chủ này. Thời gian qua lâu, một vài thứ, một vài chi tiết mọi người đều đã quên, nhưng mọi người đều quên, chú với cháu cũng quên, làm sao nó lại biết?
Ninh Ngọc Nhân cứng họng không trả lời được.
Trong lòng cô ấy mơ hồ có một đáp án nhưng cũng không tính toán nói ra.
Cũng không cần phải nói ra, bởi vì trong lòng trưởng thôn cũng đã có đáp án, bằng không sắc mặt ông ta cũng sẽ không tái nhợt như thế, tay ông ta cũng sẽ không run lẩy bẩy như thế.
– Đi thôi. – Trưởng thôn dừng một chút, nói với Ninh Ngọc Nhân, – Cùng ông đi từ đường, cháu đến nhảy thay nó.
Đoàn người vội vàng đi về hướng từ đường, dọc đường đi, tiếng chiêng trống từ xa đến gần, từ nhỏ thành lớn, mỗi một tiếng trống gõ thì sắc mặt trưởng thôn càng thêm khó coi.
– Sau đó thì sao ạ? – Ninh Ngọc Nhân đi bên cạnh ông ta, vừa quan sát sắc mặt ông ta vừa hỏi, – Lúc màn thứ hai thì Ninh Ninh đã làm gì ạ?
Quả nhiên sắc mặt ông ta càng khó coi hơn.
– Nó chạy lên trên sân khấu. – Cơ thịt trên má trưởng thôn run rẩy một chút, – Đuổi tất cả mọi người xuống.
– Không giữ lại người nào ạ?
– Không giữ lại một ai hết cả.
– Thậm chí tế phẩm cũng đuổi xuống ạ?
– Thậm chí tế phẩm cũng đuổi xuống hết.
Ninh Ngọc Nhân nở nụ cười:
– Chẳng trách mọi người lại sốt sắng đến đây tìm cháu, ngay cả tế phẩm hiến cho Lâu chủ cũng bị đuổi xuống, thế thì màn “tế người” này sao mà tiếp tục diễn được nữa?
Màn thứ hai, “Tế người”.
Người trong thôn lấy hết mọi thứ trên người ra, muốn hiến cho thần trước mặt, nhưng mà thần căn bản không thèm rễ cỏ vỏ cây, rau thối, lá thối mà họ dâng lên, hoặc là nói ngài ấy chỉ ngại phiền phức, không muốn dính dáng đến những trói buộc này, cho nên không chút khách sáo ném toàn bộ những cống phẩm này đi.
Mọi người của thôn rất thất vọng buồn bã, cuối cùng quyết định ngày mai sẽ tiếp tục dâng lên cống phẩm.
Lần này bọn họ dâng lên là thiếu niên đẹp nhất khỏe nhất trong thôn.
Là vì, tế người.
Thần bị người này làm cho dao động mà đã đồng ý mang theo nhóm thôn dân này chạy nạn, tìm một nơi sinh sống mới cho họ, mà trong quá trình chạy nạn, ngài đã bày ra một bản lĩnh thần kỳ với họ – trong tay ngài có một cái hộp nhỏ, trong hộp là một mô hình Diễn lâu, có thể lớn có thể nhỏ, có thể làm con người ta quay trở lại quá khứ, thay đổi Nhân Sinh, cho nên được mọi người gọi là Diễn lâu Nhân Sinh, cũng tôn xưng thần làm Lâu chủ.
– Cháu dạy bảo con gái cháu đi. – Cơ thịt trên má trưởng thôn run rẩy kinh hơn, – Ông nói nó mà nó còn trách lại chú, nói thiếu niên đẹp đẽ dâng lên kia không đủ đẹp, muốn bọn ông phải tuyển chọn lần nữa…
– Vậy thì hiến lại lần nữa ạ. – Nếu không phải thời gian cùng hoàn cảnh đều không cho phép thì Ninh Ngọc Nhân thật sự phá lên cười rồi. Cô ấy trêu chọc, – Lần này thôn mình trở về rất nhiều người mà, bên trong chắc có rất nhiều thiếu niên xinh đẹp phải không ạ?
– Hiến rồi! Nhưng mà vẫn không được chọn! – Biện pháp mà Ninh Ngọc Nhân có thể nghĩ ra thì nào trưởng thôn không nghĩ ra được, chẳng những nghĩ ra mà còn đã làm, nhưng mà kết quả không như mong muốn, ông ta căm phẫm nói, – Cuối cùng ép bọn ông…đành phải đưa người đàn ông kia cho nó!
Ông ta dùng cách nói này làm cho Ninh Ngọc Nhân ngay lập tức nghĩ đến một người.
– Ý ông là Bùi Huyền? – Cô ấy hỏi.
Trưởng thôn liếc cô, cười lạnh:
– Thì ra là tên Bùi Huyền, các cháu quả nhiên là biết nhau.
Dừng một chút, ông ta hooài nghi nhìn Ninh Ngọc Nhân:
– Nếu là các cháu bảo nó giả làm người Lý gia trà trộn vào trong thôn đúng không? Cháu còn có chuyện gì gạt chúng ta?
– Thế các ông có bao nhiêu chuyện gạt cháu? – Ninh Ngọc Nhân cười nói, – Trước kia ông nói với cháu là ông ấy đã rời khỏi thôn đi bệnh viện lớn để khám phải không?
Kẻ tám lạng người nửa cân, không một ai là nói thật, không một ai là đáng tin.
– Tên này biết nhiều bí mật của thôn chúng ta, làm sao có thể thả nó được? – Trưởng thôn lạnh nhạt nói, – Giữ nó lại cũng có chút tác dụng, ví dụ như trấn an đứa con gái không ngoan của cháu.
Không ngoan, ngang bướng, làm việc tùy hứng, mà khiến cho trưởng thôn không thể chịu đựng được chính là lẽ ra toàn bộ nghi thức tế tổ là do ông ta khống chế hoàn toàn, ấy thế mà quyền chủ động đã dần dần chếch đi vào trong tay Ninh Ninh rồi.
Điều này là một sự sỉ nhục lớn.
Làm ông ta nhớ đến về người ông không nghe lời của cô.
Thà để cho chuyện năm đó tái diễn, không bằng từ bỏ Ninh Ninh và lựa chọn Ninh Ngọc Nhân ngoan ngoãn nghe lời.
– Cứ để nó diễn hết màn thứ hai đi. – Bước chân trưởng thôn dừng một chút, phía trước có tiếng người ồn ào, sân khấu kịch ở ngay phía trước, – Màn cuối cùng là cháu nhảy.
Ninh Ngọc Nhân chỉ cười không nói gì.
Trong lòng cô ấy hiểu quá rõ, sở dĩ trưởng thôn lựa chọn mình không phải bởi vì kỹ năng diễn xuất của mình tốt, không phải bởi vì mình thích hợp với nhân vật Lâu chủ này hơn, mà chỉ bởi vì mình ngoan ngoãn nghe lời.
– Cháu sẽ diễn theo ý của ông. – Cô ấy cười nói, – Nhưng mà cháu phải nhắc ông một chuyện.
– Là chuyện gì?
– Nếu cuối cùng cháu xảy ra chuyện gì. – Ninh Ngọc Nhân nhìn nhìn sân khấu kịch cách đó không xa, nhìn Ninh Ninh đứng trên sân khấu, dịu dàng cười nói, – Vậy nó chính là người Ninh gia cuối cùng.
Các người phải bảo vệ nó, không được làm tổn hại đến nó, bởi vì sự tồn tại của nó mới có nghi thức tế tổ tiếp theo, mới có “Diễn lâu Nhân Sinh” tiếp theo.
– Đổi người. – Trưởng thôn hướng về sân khấu hô to.
Mọi người đã chờ câu nói này của ông ta lâu lắm rồi, ngay lập tức túm kéo Ninh Ninh xuống dưới sân khấu, mấy người phụ nữ khỏe mạnh tháo trang phục và trang sức trên người Ninh Ninh xuống, tóc tai Ninh Ninh rối bù, có chút chật vật quay đầu lại, nhìn thấy họ đã chạy đến bên mẹ nhanh chóng tròng trang phục trang sức lên người mẹ, và cuối cùng là tròng một tấm mặt nạ lên.
Răng nanh chĩa ra tứ phía, dữ tợn kh ủng bố.
Gương mặt Ninh Ngọc Nhân bị che lấp đằng sau tấm mặt nạ, một đôi mắt dịu dàng từ xa nhìn cô ấy.
– Màn thứ ba, “Giết quỷ”.
Trưởng thôn hô to một tiếng, Ninh Ngọc Nhân nhấc chân đi lên sân khấu.
Ánh mắt lướt qua mười hai vũ giả, cuối cùng dừng ở trên một người bị thừa ra.
Người nọ vóc dáng thon dài, mặc trang phục màu xanh, trên mặt mang một tấm mặt nạ.
Răng nanh chĩa ra tứ phía, dữ tợn kh ủng bố.
Gương mặt anh bị lấp ở sau mặt nạ, một đôi mắt dịu dàng lặng lẽ chăm chú nhìn cô ấy.
– Con từ trước đến nay luôn không tin ba. – Ninh Thanh sờ sờ mặt nạ trên mặt mình, – Bởi vì ba là một người mang mặt nạ.
Nhóm vũ giả bắt đầu nhảy múa, vây quanh hai người họ vào giữa.
– Ba không trách gì con, bởi vì hầu hết những người mang mặt nạ đích xác đều có suy nghĩ giống con, bởi vì bị giam hãm trong rạp chiếu phim quá lâu, suy nghĩ và cách làm có chút méo mó, nhỡ đâu ba cũng học theo giống họ thì sao. Nhỡ đâu ba vì muốn cả nhà đoàn viên mà lừa mọi người tiến vào rạp chiếu phim biến thành người đeo mặt nạ thì sao.
Ninh Thanh cười nói, đưa tay ra chạm vào mặt Ninh Ngọc Nhân, Ninh Ngọc Nhân lui một bước, tay anh khựng lại, chậm rãi thu về.
Ninh Ngọc Nhân thấy vậy bỗng nhiên lại chút hối hận.
Đích thực cô ấy không tin người đeo mặt nạ, bởi vì cô ấy đã gặp rất nhiều người đeo mặt nạ bởi vì đau đớn khổ sở mà trở nên méo mó, huống chi mấy hôm trước Ninh Thanh còn lừa gạt Ninh Ninh rơi xuống giếng, bởi vì chuyện này giữa họ đã ầm ĩ một trận.
– Con không tin ba thì ít nhất cũng phải tin tưởng Ninh Ninh. – Ninh Thanh quay đầu đưa mắt nhìn Ninh Ninh, – Nó vất vả lắm mới đi được đến bước này, con để nó làm cho xong đi.
Ninh Ngọc Nhân nhìn Ninh Ninh.
Chuyện cô ấy chưa làm xong thì Ninh Ninh đã hoàn thành, chẳng những giúp cô ấy thoát ra mà cũng giúp Bùi Huyền thoát ra, tiếp theo thì sao? Cô ấy có phải nên kết thục trận múa Na này và dẫn họ cùng nhau rời khỏi đây trở về nhà không?
Nhưng cô ấy có thể mạo hiểm như vậy không? Cô ấy có thể tin tưởng một người đeo mặt nạ không? Điệu múa Na này có mờ ám, không một ai biết nhảy xong rồi thì kết cục như thế nào, cô ấy có thể để Ninh Ninh đi mạo hiểm không?
Dưới những ánh mắt chăm chú của mọi người, Ninh Ngọc Nhân nhắm mắt lại, sau một lúc lâu từ từ mở mắt ra, cuối cùng đưa ra quyết định:
– Con…
Hết chương 154