Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101
– A lô, Ngọc Nhân. – Anh ta nói, – Con gái không ở đây.
Ninh Ngọc Nhân tức khắc như bị choáng đầu, trước mắt tối sầm, cả người loạng choạng sau đó ngã sang một bên.
Bên cạnh có một trận huyên náo, trợ lý và đạo diễn cũng chạy tới, đạo diễn lo lắng hỏi:
– Em có sao không?
– Em không sao.
Ninh Ngọc Nhân được trợ lý đỡ lên, gắng gượng trả lời,
– Chắc là dạo gần đây mệt mỏi quá, em muốn đi nghỉ một chút.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nếu là người khác nói vậy nhất định sẽ bị đạo diễn mắng cho một trận tơi bời. Nhưng Ninh Ngọc Nhân thì khác, cô là tam nương liều mạng có tiếng trong giới nghệ sĩ, khi đóng “Giấc mộng tương lai” cũng giống thế, cô gần như dành hết thời gian ở tại đoàn phim, buổi sáng mỗi ngày dậy lúc 5 giờ để đọc thuộc lời thoại, thời gian và sức lực dành cho nó là trên hẳn mọi người.
– Đi nghỉ đi. – Đạo diễn xua tay, – Em mau đi về phòng nằm nghỉ đi, có muốn nghỉ một ngày không?
Ninh Ngọc Nhân cười lắc đầu, sau đó vội vàng đi phòng nghỉ.
Đóng cửa phòng lại, cô nhanh chóng gọi điện thoại, giọng nôn nóng:
– Anh đã tìm khắp chỗ đó chưa?
– Tìm rồi, nhưng không thấy con đâu cả.
Đối phương trả lời,
– Anh còn cho người giám sát Hứa Dung, cũng không thấy ở chỗ cô ta, cô ta đi một mình về nhà.
Ninh Ngọc Nhân gục đầu xuống, đôi mắt từng chút từng chút mất đi sự sống, như là biến thành một cái xác không hồn.
– Em đừng lo lắng.
Đối phương nói,
– Nơi này xe không đi vào được, chỉ có thể đi bộ, bất kể là đi vào hay đi ra thì đều mất mười mấy hai mươi phút…con gái…có lẽ họ đi không xa đâu.
– Ừ.
Lúc này Ninh Ngọc Nhân mới khôi phục một chút sự sống, giọng nói mang theo sự khẩn cầu với anh ta,
– Anh nhất định phải tìm được con về.
– Anh nhất định. – Đối phương khẽ cười, – Em đã nói đó là con gái của anh mà.
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Ngọc Nhân dựa lưng vào cánh cửa, từ từ trượt người xuống dưới đất, toàn thân run rẩy, tay phải bất giác đưa lên miệng, cách bao tay, cô ấy cắn mạnh xuống mu bàn tay của mình.
Cho đến khi điện thoại của cô vang lên lần nữa, cô mới như bừng tỉnh.
– A lô?
Cô ấy vội vàng nhận điện thoại,
– Anh tìm được con gái chưa?
- …
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau một hồi yên lặng, một giọng nói của một người đàn ông xa lạ ở bên kia đầu điện thoại vang lên.
– Chào cô, con gái của cô hiện đang ở chỗ cháu.
Ninh Ngọc Nhân lại mắt tối sầm xuống, cả người chợt ngồi thẳng dậy:
– Ninh Ninh!
– Mẹ ơi.
Giọng một cô bé vang lên ở bên kia,
– Con không sao, con đi lạc, con được một anh giúp ạ.
– Đi lạc? – Ninh Ngọc Nhân hỏi, – Hứa Dung đâu con?
– Cô ấy đưa con đến một nơi rất lạ. – Ninh Ninh trả lời, – Nói cháu ở đó chờ cô. Mẹ ơi, mẹ giờ đang ở đâu?
A, quả nhiên đã xảy ra.
Ninh Ngọc Nhân nghĩ như vậy, dịu dàng nói:
– Mẹ còn ở đoàn phim. Ninh Ninh ngoan, con đưa điện thoại cho anh trai kia cho mẹ đi.
Người nhận điện thoại đã được đổi.
– Chào cháu, cô là Ninh Ngọc Nhân, là diễn viên từng đóng trong “Người trong bức họa”.
Ninh Ngọc Nhân nói,
– Xưng hô với cháu thế nào?
– Cháu họ Văn. – Đối phương dừng một chút, – Chúng ta trước kia từng gặp nhau rồi, “Người trong bức họa” là phim của bố cháu, bố cháu họ Thạch, là đạo diễn của “Người trong bức họa”.
Thế giới này thật nhỏ.
– Thì ra là cháu.
Ninh Ngọc Nhân lẩm bẩm, nhớ lại trước kia, nhớ tới người quen cũ, bất giác thở phào nhẹ nhõm, cơ thể căng cứng bất giác thả lỏng,
– Là cháu à, vậy cô yên tâm rồi…
– Bây giờ cô đang ở đâu?- Văn Vũ hỏi, – Cháu đưa em ấy đến chỗ cô ạ?
Ninh Ngọc Nhân nhắm mắt lại, mở mắt ra nói:
– Không, đừng đưa đến chỗ cô.
Đối diện có tiếng ồn ào, Ninh Ninh không ngừng la lên đưa cho em đưa cho em, cuối cùng cô cũng giật được điện thoại từ tay Văn Vũ:
– Mẹ ơi!
– Ninh Ninh, con còn nhớ những lời lúc trước mẹ nói với con không?
Ninh Ngọc Nhân dịu dàng nói,
– Mẹ sẽ bảo chú ấy qua đón con.
– Nhưng con muốn gặp mẹ cơ.
Ninh Ninh sốt ruột,
– Con có rất nhiều điều muốn nói với mẹ.
Có phải mẹ cũng giống con, cùng ngồi trong khán phòng của Rạp chiếu phim Nhân Sinh không.
Mẹ có thật là mẹ của con không? Hay là một người khác?
– Mẹ cũng có rất nhiều lời muốn nói với con.
Ninh Ngọc Nhân khó khăn nói.
– Nhưng bây giờ chưa phải là lúc. Con đi cùng chú ấy đi, chờ mẹ xử lý xong việc ở bên này thì sẽ đến gặp con ngay, được không? Giờ con bảo anh Văn Vũ nghe điện thoại đi.
Ninh Ninh ấm ức đưa lại điện thoại cho Văn Vũ.
– Cô của cháu là người đã đưa cô vào con đường nghiệp diễn này, cũng là nữ diễn viên mà cô sùng bái nhất. Cho nên cô đã đặt tên con gái của cô giống tên cô của cháu.
Ninh Ngọc Nhân nói,
– Nể tình Văn Tiểu Ninh, cháu giúp cô một chuyện được không.
Đã rất lâu rồi mới lại được nghe thấy cái tên này, Văn Vũ hơi cụp mắt xuống:
– Cô nói đi ạ.
– Cháu đưa em ấy đến cạnh nhà ga…Không, tốt nhất là đến trạm xăng gần nhất, nơi đó khá ấm áp.
Ninh Ngọc Nhân nói,
– Mua chút đồ ăn cho em ấy, bảo em ấy chờ một chút, cô sẽ cho người tới đón em ấy ngay.
– Vâng ạ.- Văn Vũ đáp, – Người đến đón tên là gì ạ?
Cũng không biết Ninh Ngọc Nhân đã nói gì với anh mà cả người Văn Vũ chợt cứng đờ.
– Làm sao vậy anh? – Ninh Ninh ngước lên nhìn cậu, – Mẹ em nói gì với anh thế?
– Không có gì đâu.
Văn Vũ cúp điện thoại, ánh mắt phức tạp nhìn cô, sau đó cúi xuống nắm tay cô.
– Đi thôi.
Ra khỏi buồng điện thoại, hai người đi đến trạm xăng gần nhất, tuyết vẫn không ngừng rơi, Ninh Ninh vừa đi vừa ho sù sụ.
Văn Vũ thở dài:
– Em mặc ít quá.
Ninh Ninh muốn nói chuyện lại ho một tiếng. Lúc cô ra ngoài mặc rất ấm, nhưng lúc Hứa Dung đi đã lột áo và mũ của cô rồi cầm đi mất rồi.
Tiếng mở khóa kéo từ bên cạnh truyền đến, cô vừa quay đầu lại, liền thấy Văn Vũ đang cởi áo khoác ngoài, chiếc áo khoác trắng dài bằng cả người ôm lấy cô từ đầu đến chân. Văn Vũ ngồi xổm nàng trước mặt, giúp cô kéo séc áo lên đến tận cổ, lại đội mũ lên cho cô, một khối lông xù xì bao lấy cả khuôn mặt cô.
– Cố gắng một chút. – Anh dịu dàng khích lệ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ninh Ninh gật gật đầu, nắm lấy tay anh, hai người để lại hai dấu chân dài trên tuyết, một lớn và một nhỏ.
Nửa giờ sau, trạm xăng dầu.
Văn Vũ mua vài túi đồ ăn vặt trong căng tin của trạm xăng, hỏi nhân viên bán hàng hai cốc nước nóng rồi mới quay lại Ninh Ninh.
– Đợi lát nữa có ai đến đón em vậy anh? – Ninh Ninh nhận cốc nước từ anh, gữ nó bằng cả hai tay, hấp thụ nhiệt từ cốc.
Văn Vũ như là không nghe thấy cô đang nói chuyện, anh thất thần nhìn ngoài cửa, chờ đến khi Ninh Ninh kéo tay áo anh, anh mới sực tỉnh hồn:
– Em vừa mới nói gì?
Ninh Ninh đành phải lặp lại câu hỏi:
– Đợi lát nữa có ai đến đón em vậy anh?
– Là…bạn của mẹ em.
Văn Vũ trả lời một cách khó khăn.
Ninh Ninh nheo mắt lại nhìn anh chăm chú, phản ứng của Văn Vũ rất kỳ lạ, cô thử thăm dò hỏi:
– Tên là gì ạ? Có phải anh biết người đó không?
– Tên là…
Văn Vũ còn chưa nói hết, một chiếc xe đã chậm rãi dừng ở bên ngoài cửa.
Hai người cùng nhau nhìn ra cửa kính.
Ninh Ninh thậm chí cất bước đi về phía cửa.
Cuộc nói chuyện trước đó với mẹ khiến cô cảm thấy người được mẹ gửi gắm có lẽ chính là ba cô mà cô chưa gặp bao giờ.
Cô hận ông ta chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cô, cô hận ông ta chưa bao giờ xuất hiện vào những lúc mẹ mệt mỏi khổ sở, nhưng có đôi khi cô lại không kìm nén được sự mong chờ, hy vọng là ông ta cũng có nổi khổ riêng…
Cửa xe mở ra, một người đàn ông từ trong xe bước xuống.
Đồng tử của NNinh Ninh co rút lại không kiểm soát được, lỗ mũi cô giãn nở ra.
Bởi vì người bước xuống kia là Trần đạo!
Sau khi xuống xe, Trần đạo vừa nói chuyện với nhân viên trạm xăng vừa nhìn chung quanh như là đang tìm kiếm gì đó, ánh mắt thậm chí còn dán chặt vào cửa.
Đừng tiến vào! Đừng tiến vào!
Ninh Ninh nhanh chóng trốn vào góc, thu mình lại, nội tâm không ngừng gào thét.
Có lẽ lời cầu nguyện của cô với các vị thần phật trên trời đã phát huy tác dụng, Trần đạo dường như chỉ đến cây xăng để đổ xăng, khi xăng đã đầy, nhân viên công tác chỉ hướng cho ông ta, ông ta mau chóng vào xe, lái xe chạy đi.
Bên ngoài quá lạnh, nhân viên công tác vừa xoa tay vừa trở lại bên trong.
– Chú ơi.
Ninh Ninh không dằn nổi tiến tới,
– Người vừa nãy kia nói gì với chú thế ạ?
– À, anh ta tìm người.
Nhân viên công tác cười nói,
– Tìm một cô bé lớn như cháu vậy đó, nhưng mà cô bé kia mang mũ vàng, mặc áo khoác nỉ màu đỏ. Chú nói với anh ta hai mươi phút trước có một chiếc Santana đến đây, trong xe cũng có một cô bé ăn mặc giống thế, giờ đang đi về hướng nội thành.
Ninh Ninh không nói lời nào, hai tay túm chặt áo khoác trắng trên người, bên trong áo khoác có cổ áo lông cừu màu hồng.
Đây là quần áo hiện tại cô mặc, nhưng vào hai giờ trước, cách ăn mặc của cô là mũ vàng, áo khoác nỉ màu đỏ, giày trắng…Chỉ là hiện giờ mũ và áo khoác đã bị Hứa Dung lấy đi mất rồi.
Chờ nhân viên công tác đi rồi, Ninh Ninh từ từ quay lại nhìn Văn Vũ, cười gượng:
– Chú ấy không phải tới tìm em, đúng không ạ?
Làm sao mẹ có thể giao cô cho Trần đạo được!
– Chú ấy rất thích trẻ nhỏ, đặc biệt là cô bé đáng yêu như con vậy. Con muốn gì chú ấy đều cho con, con muốn đi đâu chơi chú ấy sẽ đưa con đi.
Trong số những điều trên, ông ta không trúng một điều nào cả.
Ninh Ninh không muốn tin người mà mẹ nhắc đến là Trần đạo, nhưng nếu thật sự là ông ta…Vậy thì có thể giải thích lúc Văn Vũ nghe điện thoại, ánh mắt anh vì sao lại nhìn cô kỳ lạ như thế.
Phải biết rằng ở trong “Bóng Ma trong rạp hát”, khoảnh khắc Văn Tiểu Ninh chết đi, anh và mẹ gần như tận mắt chứng kiến Trần đạo hô to linh cảm tới rồi, sau đó ngồi xuống mà viết kịch bản, không đưa cô đi bệnh viện, cũng không chạy đi gọi người hỗ trợ, cơ bản là trơ mắt nhìn cô chết đi.
Mẹ cùng Văn Vũ đều bởi vì chuyện này mà có thành kiến với Trần đạo.
Chỉ là khác với Văn Vũ, mẹ cùng với Trần đạo đều lăn lộn trong giới nghệ sĩ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nếu như được phân trong cùng một đoàn phim, vậy thì quá trình giao lưu khó mà tránh được, nhưng nếu ngoài công việc mà quan hệ còn mật thiết như thế…Vậy thì kêu Văn Vũ làm sao chịu nổi?
Bởi vì ở mức độ nào đó, “Văn Tiểu Ninh” chẳng những là ân nhân cứu mạng mẹ, cũng là người thầy đưa mẹ tiến vào con đường trở thành một diễn viên…
Văn Vũ không trả lời cô, anh nhìn phía sau cô.
Phía sau cô có gì?
Ninh Ninh chậm rãi quay đầu lại.
Không biết khi nào, sau lưng cô có một người đàn ông thân hình cao lớn.
Dường như là vừa mới từ bên ngoài đi vào, trên vai còn dính tuyết trắng, một luồng hơi lạnh từ trên người anh ta thổi tới, anh ta cười nói với Ninh Ninh:
– Lại gặp nhau rồi, cô bé thích ăn bánh bao lưu sa.
Không!
Ninh Ninh nhìn anh ta, trong lòng kêu gào, thế này còn tệ hơn cả Trần đạo nữa!
– Sao cháu một mình chạy đến đây vậy, mẹ cháu đâu?
Bùi Huyền ngồi xổm trước mặt cô, cười với cô, sau đó ánh mắt nhấc lên nhìn Văn Vũ.
– Cháu trai này tên là…
– Văn Vũ.
Văn Vũ lạnh lùng nói,
– Học sinh của cô giáo Yến Tình.
Bùi Huyền như là chưa từng nghe thấy hai cái tên này, đứng lên bắt tay với anh?
– Chào cháu.
Một bàn tay đeo găng trắng vươn ra nắm chặt lấy tay anh ta, giống như xiềng xích, không chịu buông ra.
– Chú có muốn biết cô giáo Yến hiện thế nào không? – Văn Vũ lạnh lùng nói.
– Thật xin lỗi chú không quen biết cháu, cũng không biết người tên Yến Tình mà cháu nói.
Bùi Huyền sắc mặt như thường, thậm chí còn mang vẻ vô tội,
– Cháu nhận nhầm người rồi.
Văn Vũ nhìn chằm chằm anh ta một hồi, cười nói:
– Dù chú có hóa thành tro tôi cũng không nhận nhầm đâu.
Sau đó, anh buông tay Bùi Huyền ra, cúi người bế Ninh Ninh lên, đi ra ngoài.
– Đứng lại.
Bùi Huyền hét theo.
Văn Vũ không dừng, tiếp tục bước đi.
– Là Ninh Ngọc Nhân bảo chú tới.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bước chân Văn Vũ khựng lại, cùng Ninh Ninh cùng quay đầu lại nhìn anh ta.
– Làm phiền cháu.- Bùi Huyền vươn một cánh tay ra với anh, cười nho nhã lịch sự, – Hãy giao cô bé kia…cho chú.
Hết chương 101
Ninh Ngọc Nhân tức khắc như bị choáng đầu, trước mắt tối sầm, cả người loạng choạng sau đó ngã sang một bên.
Bên cạnh có một trận huyên náo, trợ lý và đạo diễn cũng chạy tới, đạo diễn lo lắng hỏi:
– Em có sao không?
– Em không sao.
Ninh Ngọc Nhân được trợ lý đỡ lên, gắng gượng trả lời,
– Chắc là dạo gần đây mệt mỏi quá, em muốn đi nghỉ một chút.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nếu là người khác nói vậy nhất định sẽ bị đạo diễn mắng cho một trận tơi bời. Nhưng Ninh Ngọc Nhân thì khác, cô là tam nương liều mạng có tiếng trong giới nghệ sĩ, khi đóng “Giấc mộng tương lai” cũng giống thế, cô gần như dành hết thời gian ở tại đoàn phim, buổi sáng mỗi ngày dậy lúc 5 giờ để đọc thuộc lời thoại, thời gian và sức lực dành cho nó là trên hẳn mọi người.
– Đi nghỉ đi. – Đạo diễn xua tay, – Em mau đi về phòng nằm nghỉ đi, có muốn nghỉ một ngày không?
Ninh Ngọc Nhân cười lắc đầu, sau đó vội vàng đi phòng nghỉ.
Đóng cửa phòng lại, cô nhanh chóng gọi điện thoại, giọng nôn nóng:
– Anh đã tìm khắp chỗ đó chưa?
– Tìm rồi, nhưng không thấy con đâu cả.
Đối phương trả lời,
– Anh còn cho người giám sát Hứa Dung, cũng không thấy ở chỗ cô ta, cô ta đi một mình về nhà.
Ninh Ngọc Nhân gục đầu xuống, đôi mắt từng chút từng chút mất đi sự sống, như là biến thành một cái xác không hồn.
– Em đừng lo lắng.
Đối phương nói,
– Nơi này xe không đi vào được, chỉ có thể đi bộ, bất kể là đi vào hay đi ra thì đều mất mười mấy hai mươi phút…con gái…có lẽ họ đi không xa đâu.
– Ừ.
Lúc này Ninh Ngọc Nhân mới khôi phục một chút sự sống, giọng nói mang theo sự khẩn cầu với anh ta,
– Anh nhất định phải tìm được con về.
– Anh nhất định. – Đối phương khẽ cười, – Em đã nói đó là con gái của anh mà.
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Ngọc Nhân dựa lưng vào cánh cửa, từ từ trượt người xuống dưới đất, toàn thân run rẩy, tay phải bất giác đưa lên miệng, cách bao tay, cô ấy cắn mạnh xuống mu bàn tay của mình.
Cho đến khi điện thoại của cô vang lên lần nữa, cô mới như bừng tỉnh.
– A lô?
Cô ấy vội vàng nhận điện thoại,
– Anh tìm được con gái chưa?
- …
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau một hồi yên lặng, một giọng nói của một người đàn ông xa lạ ở bên kia đầu điện thoại vang lên.
– Chào cô, con gái của cô hiện đang ở chỗ cháu.
Ninh Ngọc Nhân lại mắt tối sầm xuống, cả người chợt ngồi thẳng dậy:
– Ninh Ninh!
– Mẹ ơi.
Giọng một cô bé vang lên ở bên kia,
– Con không sao, con đi lạc, con được một anh giúp ạ.
– Đi lạc? – Ninh Ngọc Nhân hỏi, – Hứa Dung đâu con?
– Cô ấy đưa con đến một nơi rất lạ. – Ninh Ninh trả lời, – Nói cháu ở đó chờ cô. Mẹ ơi, mẹ giờ đang ở đâu?
A, quả nhiên đã xảy ra.
Ninh Ngọc Nhân nghĩ như vậy, dịu dàng nói:
– Mẹ còn ở đoàn phim. Ninh Ninh ngoan, con đưa điện thoại cho anh trai kia cho mẹ đi.
Người nhận điện thoại đã được đổi.
– Chào cháu, cô là Ninh Ngọc Nhân, là diễn viên từng đóng trong “Người trong bức họa”.
Ninh Ngọc Nhân nói,
– Xưng hô với cháu thế nào?
– Cháu họ Văn. – Đối phương dừng một chút, – Chúng ta trước kia từng gặp nhau rồi, “Người trong bức họa” là phim của bố cháu, bố cháu họ Thạch, là đạo diễn của “Người trong bức họa”.
Thế giới này thật nhỏ.
– Thì ra là cháu.
Ninh Ngọc Nhân lẩm bẩm, nhớ lại trước kia, nhớ tới người quen cũ, bất giác thở phào nhẹ nhõm, cơ thể căng cứng bất giác thả lỏng,
– Là cháu à, vậy cô yên tâm rồi…
– Bây giờ cô đang ở đâu?- Văn Vũ hỏi, – Cháu đưa em ấy đến chỗ cô ạ?
Ninh Ngọc Nhân nhắm mắt lại, mở mắt ra nói:
– Không, đừng đưa đến chỗ cô.
Đối diện có tiếng ồn ào, Ninh Ninh không ngừng la lên đưa cho em đưa cho em, cuối cùng cô cũng giật được điện thoại từ tay Văn Vũ:
– Mẹ ơi!
– Ninh Ninh, con còn nhớ những lời lúc trước mẹ nói với con không?
Ninh Ngọc Nhân dịu dàng nói,
– Mẹ sẽ bảo chú ấy qua đón con.
– Nhưng con muốn gặp mẹ cơ.
Ninh Ninh sốt ruột,
– Con có rất nhiều điều muốn nói với mẹ.
Có phải mẹ cũng giống con, cùng ngồi trong khán phòng của Rạp chiếu phim Nhân Sinh không.
Mẹ có thật là mẹ của con không? Hay là một người khác?
– Mẹ cũng có rất nhiều lời muốn nói với con.
Ninh Ngọc Nhân khó khăn nói.
– Nhưng bây giờ chưa phải là lúc. Con đi cùng chú ấy đi, chờ mẹ xử lý xong việc ở bên này thì sẽ đến gặp con ngay, được không? Giờ con bảo anh Văn Vũ nghe điện thoại đi.
Ninh Ninh ấm ức đưa lại điện thoại cho Văn Vũ.
– Cô của cháu là người đã đưa cô vào con đường nghiệp diễn này, cũng là nữ diễn viên mà cô sùng bái nhất. Cho nên cô đã đặt tên con gái của cô giống tên cô của cháu.
Ninh Ngọc Nhân nói,
– Nể tình Văn Tiểu Ninh, cháu giúp cô một chuyện được không.
Đã rất lâu rồi mới lại được nghe thấy cái tên này, Văn Vũ hơi cụp mắt xuống:
– Cô nói đi ạ.
– Cháu đưa em ấy đến cạnh nhà ga…Không, tốt nhất là đến trạm xăng gần nhất, nơi đó khá ấm áp.
Ninh Ngọc Nhân nói,
– Mua chút đồ ăn cho em ấy, bảo em ấy chờ một chút, cô sẽ cho người tới đón em ấy ngay.
– Vâng ạ.- Văn Vũ đáp, – Người đến đón tên là gì ạ?
Cũng không biết Ninh Ngọc Nhân đã nói gì với anh mà cả người Văn Vũ chợt cứng đờ.
– Làm sao vậy anh? – Ninh Ninh ngước lên nhìn cậu, – Mẹ em nói gì với anh thế?
– Không có gì đâu.
Văn Vũ cúp điện thoại, ánh mắt phức tạp nhìn cô, sau đó cúi xuống nắm tay cô.
– Đi thôi.
Ra khỏi buồng điện thoại, hai người đi đến trạm xăng gần nhất, tuyết vẫn không ngừng rơi, Ninh Ninh vừa đi vừa ho sù sụ.
Văn Vũ thở dài:
– Em mặc ít quá.
Ninh Ninh muốn nói chuyện lại ho một tiếng. Lúc cô ra ngoài mặc rất ấm, nhưng lúc Hứa Dung đi đã lột áo và mũ của cô rồi cầm đi mất rồi.
Tiếng mở khóa kéo từ bên cạnh truyền đến, cô vừa quay đầu lại, liền thấy Văn Vũ đang cởi áo khoác ngoài, chiếc áo khoác trắng dài bằng cả người ôm lấy cô từ đầu đến chân. Văn Vũ ngồi xổm nàng trước mặt, giúp cô kéo séc áo lên đến tận cổ, lại đội mũ lên cho cô, một khối lông xù xì bao lấy cả khuôn mặt cô.
– Cố gắng một chút. – Anh dịu dàng khích lệ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ninh Ninh gật gật đầu, nắm lấy tay anh, hai người để lại hai dấu chân dài trên tuyết, một lớn và một nhỏ.
Nửa giờ sau, trạm xăng dầu.
Văn Vũ mua vài túi đồ ăn vặt trong căng tin của trạm xăng, hỏi nhân viên bán hàng hai cốc nước nóng rồi mới quay lại Ninh Ninh.
– Đợi lát nữa có ai đến đón em vậy anh? – Ninh Ninh nhận cốc nước từ anh, gữ nó bằng cả hai tay, hấp thụ nhiệt từ cốc.
Văn Vũ như là không nghe thấy cô đang nói chuyện, anh thất thần nhìn ngoài cửa, chờ đến khi Ninh Ninh kéo tay áo anh, anh mới sực tỉnh hồn:
– Em vừa mới nói gì?
Ninh Ninh đành phải lặp lại câu hỏi:
– Đợi lát nữa có ai đến đón em vậy anh?
– Là…bạn của mẹ em.
Văn Vũ trả lời một cách khó khăn.
Ninh Ninh nheo mắt lại nhìn anh chăm chú, phản ứng của Văn Vũ rất kỳ lạ, cô thử thăm dò hỏi:
– Tên là gì ạ? Có phải anh biết người đó không?
– Tên là…
Văn Vũ còn chưa nói hết, một chiếc xe đã chậm rãi dừng ở bên ngoài cửa.
Hai người cùng nhau nhìn ra cửa kính.
Ninh Ninh thậm chí cất bước đi về phía cửa.
Cuộc nói chuyện trước đó với mẹ khiến cô cảm thấy người được mẹ gửi gắm có lẽ chính là ba cô mà cô chưa gặp bao giờ.
Cô hận ông ta chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cô, cô hận ông ta chưa bao giờ xuất hiện vào những lúc mẹ mệt mỏi khổ sở, nhưng có đôi khi cô lại không kìm nén được sự mong chờ, hy vọng là ông ta cũng có nổi khổ riêng…
Cửa xe mở ra, một người đàn ông từ trong xe bước xuống.
Đồng tử của NNinh Ninh co rút lại không kiểm soát được, lỗ mũi cô giãn nở ra.
Bởi vì người bước xuống kia là Trần đạo!
Sau khi xuống xe, Trần đạo vừa nói chuyện với nhân viên trạm xăng vừa nhìn chung quanh như là đang tìm kiếm gì đó, ánh mắt thậm chí còn dán chặt vào cửa.
Đừng tiến vào! Đừng tiến vào!
Ninh Ninh nhanh chóng trốn vào góc, thu mình lại, nội tâm không ngừng gào thét.
Có lẽ lời cầu nguyện của cô với các vị thần phật trên trời đã phát huy tác dụng, Trần đạo dường như chỉ đến cây xăng để đổ xăng, khi xăng đã đầy, nhân viên công tác chỉ hướng cho ông ta, ông ta mau chóng vào xe, lái xe chạy đi.
Bên ngoài quá lạnh, nhân viên công tác vừa xoa tay vừa trở lại bên trong.
– Chú ơi.
Ninh Ninh không dằn nổi tiến tới,
– Người vừa nãy kia nói gì với chú thế ạ?
– À, anh ta tìm người.
Nhân viên công tác cười nói,
– Tìm một cô bé lớn như cháu vậy đó, nhưng mà cô bé kia mang mũ vàng, mặc áo khoác nỉ màu đỏ. Chú nói với anh ta hai mươi phút trước có một chiếc Santana đến đây, trong xe cũng có một cô bé ăn mặc giống thế, giờ đang đi về hướng nội thành.
Ninh Ninh không nói lời nào, hai tay túm chặt áo khoác trắng trên người, bên trong áo khoác có cổ áo lông cừu màu hồng.
Đây là quần áo hiện tại cô mặc, nhưng vào hai giờ trước, cách ăn mặc của cô là mũ vàng, áo khoác nỉ màu đỏ, giày trắng…Chỉ là hiện giờ mũ và áo khoác đã bị Hứa Dung lấy đi mất rồi.
Chờ nhân viên công tác đi rồi, Ninh Ninh từ từ quay lại nhìn Văn Vũ, cười gượng:
– Chú ấy không phải tới tìm em, đúng không ạ?
Làm sao mẹ có thể giao cô cho Trần đạo được!
– Chú ấy rất thích trẻ nhỏ, đặc biệt là cô bé đáng yêu như con vậy. Con muốn gì chú ấy đều cho con, con muốn đi đâu chơi chú ấy sẽ đưa con đi.
Trong số những điều trên, ông ta không trúng một điều nào cả.
Ninh Ninh không muốn tin người mà mẹ nhắc đến là Trần đạo, nhưng nếu thật sự là ông ta…Vậy thì có thể giải thích lúc Văn Vũ nghe điện thoại, ánh mắt anh vì sao lại nhìn cô kỳ lạ như thế.
Phải biết rằng ở trong “Bóng Ma trong rạp hát”, khoảnh khắc Văn Tiểu Ninh chết đi, anh và mẹ gần như tận mắt chứng kiến Trần đạo hô to linh cảm tới rồi, sau đó ngồi xuống mà viết kịch bản, không đưa cô đi bệnh viện, cũng không chạy đi gọi người hỗ trợ, cơ bản là trơ mắt nhìn cô chết đi.
Mẹ cùng Văn Vũ đều bởi vì chuyện này mà có thành kiến với Trần đạo.
Chỉ là khác với Văn Vũ, mẹ cùng với Trần đạo đều lăn lộn trong giới nghệ sĩ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nếu như được phân trong cùng một đoàn phim, vậy thì quá trình giao lưu khó mà tránh được, nhưng nếu ngoài công việc mà quan hệ còn mật thiết như thế…Vậy thì kêu Văn Vũ làm sao chịu nổi?
Bởi vì ở mức độ nào đó, “Văn Tiểu Ninh” chẳng những là ân nhân cứu mạng mẹ, cũng là người thầy đưa mẹ tiến vào con đường trở thành một diễn viên…
Văn Vũ không trả lời cô, anh nhìn phía sau cô.
Phía sau cô có gì?
Ninh Ninh chậm rãi quay đầu lại.
Không biết khi nào, sau lưng cô có một người đàn ông thân hình cao lớn.
Dường như là vừa mới từ bên ngoài đi vào, trên vai còn dính tuyết trắng, một luồng hơi lạnh từ trên người anh ta thổi tới, anh ta cười nói với Ninh Ninh:
– Lại gặp nhau rồi, cô bé thích ăn bánh bao lưu sa.
Không!
Ninh Ninh nhìn anh ta, trong lòng kêu gào, thế này còn tệ hơn cả Trần đạo nữa!
– Sao cháu một mình chạy đến đây vậy, mẹ cháu đâu?
Bùi Huyền ngồi xổm trước mặt cô, cười với cô, sau đó ánh mắt nhấc lên nhìn Văn Vũ.
– Cháu trai này tên là…
– Văn Vũ.
Văn Vũ lạnh lùng nói,
– Học sinh của cô giáo Yến Tình.
Bùi Huyền như là chưa từng nghe thấy hai cái tên này, đứng lên bắt tay với anh?
– Chào cháu.
Một bàn tay đeo găng trắng vươn ra nắm chặt lấy tay anh ta, giống như xiềng xích, không chịu buông ra.
– Chú có muốn biết cô giáo Yến hiện thế nào không? – Văn Vũ lạnh lùng nói.
– Thật xin lỗi chú không quen biết cháu, cũng không biết người tên Yến Tình mà cháu nói.
Bùi Huyền sắc mặt như thường, thậm chí còn mang vẻ vô tội,
– Cháu nhận nhầm người rồi.
Văn Vũ nhìn chằm chằm anh ta một hồi, cười nói:
– Dù chú có hóa thành tro tôi cũng không nhận nhầm đâu.
Sau đó, anh buông tay Bùi Huyền ra, cúi người bế Ninh Ninh lên, đi ra ngoài.
– Đứng lại.
Bùi Huyền hét theo.
Văn Vũ không dừng, tiếp tục bước đi.
– Là Ninh Ngọc Nhân bảo chú tới.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bước chân Văn Vũ khựng lại, cùng Ninh Ninh cùng quay đầu lại nhìn anh ta.
– Làm phiền cháu.- Bùi Huyền vươn một cánh tay ra với anh, cười nho nhã lịch sự, – Hãy giao cô bé kia…cho chú.
Hết chương 101