Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Edit: Nhi Yến
Beta: Maria
–
13
Những ai hay đọc tiểu thuyết chắc hẳn đã quá quen với từ sống lại.
Nhưng sống lại và xuyên sách là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Xuyên sách, tôi vốn dĩ không phải là nguyên chủ!
Còn sống lại…
Điều này có nghĩa là đại boss Tề Tư Viễn đã trải qua một đời thất bại, đời này anh ta có thể rút ra bài học từ quá khứ và trở nên đáng sợ và biến thái hơn.
Anh ta và tôi đều là người cầm kịch bản bug, nhưng tôi chắc chắn không phải là đối thủ của anh ta!
Tề Tư Viễn dù bận vẫn ung dung nói.
“Quả nhiên nha Phí Tư Nguyệt, tôi đã nói, tại sao đến bây giờ mà Lệ Hựu Đình vẫn chưa ly hôn với cô.”
Anh ta giơ tay về phía tôi.
Tôi nghi ngờ anh ta muốn bóp cổ tôi.
Quả nhiên, tay anh ta đặt trên cổ tôi, nhưng không dùng lực mà dọc theo cổ đi đến vai tôi.
Cuối cùng vỗ một cái.
Trên mặt Tề Tư Viễn lộ ra một nụ cười xán lạn.
“Phí Tư Nguyệt, làm tốt lắm!”
Tề Tư Viễn hơi hưng phấn.
“Đời này, Lệ Hựu Đình là của cô, An Nhiên là của tôi. Phí Tư Nguyệt, tôi cho cô xuống xe ở đây, tôi phải tìm An Nhiên của tôi.”
“…”
Tôi xuống xe, nhìn xe của Tề Tư Viễn quay đầu lại, trong lòng vẫn hơi lơ mơ.
Thật lâu sau tôi mới nhớ ra, đúng rồi, mặc dù thiết lập của Tề Tư Viễn là người sẽ hắc hóa, nhưng sau khi gặp nữ chính, anh ta thật sự rất muốn trở thành người tốt.
Nhưng sau này nữ chính và Lệ Hựu Đình ở bên nhau, ngày ngày thể hiện tình cảm của họ, điều này làm tăng tốc độ hắc hóa của anh ta.
Nhưng dù vậy, sự hắc hóa của anh ta vẫn xoay quanh nữ chính.
Nếu không cũng không đến mức khi nữ chính mang thai thì giam cầm cô ấy, nhưng lại không hề làm tổn thương cô ấy.
Thậm chí cuối cùng biệt thự bị chập điện bất ngờ bốc cháy, anh ta đã cố gắng hết sức để cứu nữ chính ra nhưng anh ta lại ở lại đó mãi mãi.
Nhưng…
Đời này Tề Tư Viễn có thể như ý nguyện không?
Tôi nghĩ đến cảnh Lệ Hựu Đình giúp An Nhiên, không khác trong tiểu thuyết là bao, bất lực lắc đầu.
Tề Tư Viễn, anh và tôi đều là vai phụ, hạ màn thì đã định sẵn phải nhường chỗ cho nhân vật chính.
14
Lần này phải giải quyết ổn thỏa chuyện ly hôn.
Tôi nhanh chóng thu dọn hành lý, sau đó chờ Lệ Hựu Đình quay lại.
Nghĩ đến khối tài sản sắp được chia của mình, nhưng tôi lại không vui nổi.
Thực sắc tính dã*.
*Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Không ăn thì không sao, đã ăn thì sẽ nghiện.
Dù là bao nhiêu tài sản nhưng trước cơ bụng tám múi của Lệ Hựu Đình cũng chả tính là gì.
Chờ đợi, cuối cùng tôi cũng đợi được đến khi Lệ Hựu Đình quay lại.
Vẻ mặt của anh ấy rất khó coi.
Cũng đúng, chắc anh ấy đang khó xử không biết nên mở miệng nói với tôi như thế nào ha?
Từng là vợ chồng, thôi thì tôi giúp anh ấy nốt lần cuối vậy.
Tôi nói: “Lệ Hựu Đình, lấy đồ ra đi, anh đừng lo lắng, tôi sẽ không quấn lấy anh đâu.”
Anh ấy có vẻ hơi sững sờ: “Cái gì?”
“Giấy thỏa thuận ly hôn.”
“Là giấy thỏa thuận ly hôn với ba mươi triệu tệ, hai căn nhà, mỗi tháng mười vạn tệ tiền chu cấp đó?”
Nhìn kìa, quả nhiên nam chính đã chuẩn bị xong.
Tôi gượng cười gật đầu.
Mặt Lệ Hựu Đình càng đen hơn.
Đôi môi mỏng của Lệ Hựu Đình mím chặt.
“Phí Tư Nguyệt, em xem tôi là gì?”
“…” Tôi nghiêng đầu thăm dò: “Anh… chưa từng nghĩ sẽ ly hôn với em?”
Lệ Hựu Đình im lặng nhưng đã dùng sự im lặng để trả lời tôi.
Bỗng nhiên, tôi cũng không biết mình có cảm xúc gì.
Vừa vui, vừa lo lắng, lại hình như có hơi bất ngờ không tin được.
“Nhưng như này lại không đúng, không phải vừa rồi anh đã giúp An Nhiên à?”
Lệ Hựu Đình nhếch môi.
“Phí Tư Nguyệt, vừa rồi là em bảo anh đi.”
Đây là… một sự hiểu lầm lớn.
Nam chính nổi tiếng là khó dỗ dành.
Cho dù tôi xin lỗi, e rằng cũng chẳng có ích gì.
Ngược lại, vẻ mặt của Lệ Hựu Đình lại dịu đi hẳn.
Anh ấy đưa tay nâng mặt tôi.
“Tại sao lại khóc?”
Hóa ra tôi đã bật khóc từ lúc nào không hay.
Tôi đưa tay ra ôm chặt Lệ Hựu Đình, không nói chuyện, khóc như một đứa trẻ.
Lệ Hựu Đình thở dài.
“Xem ra chỉ có cách này mới khiến em vui vẻ.”
Anh ấy thuận thế đẩy tôi xuống giường.
Beta: Maria
–
13
Những ai hay đọc tiểu thuyết chắc hẳn đã quá quen với từ sống lại.
Nhưng sống lại và xuyên sách là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Xuyên sách, tôi vốn dĩ không phải là nguyên chủ!
Còn sống lại…
Điều này có nghĩa là đại boss Tề Tư Viễn đã trải qua một đời thất bại, đời này anh ta có thể rút ra bài học từ quá khứ và trở nên đáng sợ và biến thái hơn.
Anh ta và tôi đều là người cầm kịch bản bug, nhưng tôi chắc chắn không phải là đối thủ của anh ta!
Tề Tư Viễn dù bận vẫn ung dung nói.
“Quả nhiên nha Phí Tư Nguyệt, tôi đã nói, tại sao đến bây giờ mà Lệ Hựu Đình vẫn chưa ly hôn với cô.”
Anh ta giơ tay về phía tôi.
Tôi nghi ngờ anh ta muốn bóp cổ tôi.
Quả nhiên, tay anh ta đặt trên cổ tôi, nhưng không dùng lực mà dọc theo cổ đi đến vai tôi.
Cuối cùng vỗ một cái.
Trên mặt Tề Tư Viễn lộ ra một nụ cười xán lạn.
“Phí Tư Nguyệt, làm tốt lắm!”
Tề Tư Viễn hơi hưng phấn.
“Đời này, Lệ Hựu Đình là của cô, An Nhiên là của tôi. Phí Tư Nguyệt, tôi cho cô xuống xe ở đây, tôi phải tìm An Nhiên của tôi.”
“…”
Tôi xuống xe, nhìn xe của Tề Tư Viễn quay đầu lại, trong lòng vẫn hơi lơ mơ.
Thật lâu sau tôi mới nhớ ra, đúng rồi, mặc dù thiết lập của Tề Tư Viễn là người sẽ hắc hóa, nhưng sau khi gặp nữ chính, anh ta thật sự rất muốn trở thành người tốt.
Nhưng sau này nữ chính và Lệ Hựu Đình ở bên nhau, ngày ngày thể hiện tình cảm của họ, điều này làm tăng tốc độ hắc hóa của anh ta.
Nhưng dù vậy, sự hắc hóa của anh ta vẫn xoay quanh nữ chính.
Nếu không cũng không đến mức khi nữ chính mang thai thì giam cầm cô ấy, nhưng lại không hề làm tổn thương cô ấy.
Thậm chí cuối cùng biệt thự bị chập điện bất ngờ bốc cháy, anh ta đã cố gắng hết sức để cứu nữ chính ra nhưng anh ta lại ở lại đó mãi mãi.
Nhưng…
Đời này Tề Tư Viễn có thể như ý nguyện không?
Tôi nghĩ đến cảnh Lệ Hựu Đình giúp An Nhiên, không khác trong tiểu thuyết là bao, bất lực lắc đầu.
Tề Tư Viễn, anh và tôi đều là vai phụ, hạ màn thì đã định sẵn phải nhường chỗ cho nhân vật chính.
14
Lần này phải giải quyết ổn thỏa chuyện ly hôn.
Tôi nhanh chóng thu dọn hành lý, sau đó chờ Lệ Hựu Đình quay lại.
Nghĩ đến khối tài sản sắp được chia của mình, nhưng tôi lại không vui nổi.
Thực sắc tính dã*.
*Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.
Không ăn thì không sao, đã ăn thì sẽ nghiện.
Dù là bao nhiêu tài sản nhưng trước cơ bụng tám múi của Lệ Hựu Đình cũng chả tính là gì.
Chờ đợi, cuối cùng tôi cũng đợi được đến khi Lệ Hựu Đình quay lại.
Vẻ mặt của anh ấy rất khó coi.
Cũng đúng, chắc anh ấy đang khó xử không biết nên mở miệng nói với tôi như thế nào ha?
Từng là vợ chồng, thôi thì tôi giúp anh ấy nốt lần cuối vậy.
Tôi nói: “Lệ Hựu Đình, lấy đồ ra đi, anh đừng lo lắng, tôi sẽ không quấn lấy anh đâu.”
Anh ấy có vẻ hơi sững sờ: “Cái gì?”
“Giấy thỏa thuận ly hôn.”
“Là giấy thỏa thuận ly hôn với ba mươi triệu tệ, hai căn nhà, mỗi tháng mười vạn tệ tiền chu cấp đó?”
Nhìn kìa, quả nhiên nam chính đã chuẩn bị xong.
Tôi gượng cười gật đầu.
Mặt Lệ Hựu Đình càng đen hơn.
Đôi môi mỏng của Lệ Hựu Đình mím chặt.
“Phí Tư Nguyệt, em xem tôi là gì?”
“…” Tôi nghiêng đầu thăm dò: “Anh… chưa từng nghĩ sẽ ly hôn với em?”
Lệ Hựu Đình im lặng nhưng đã dùng sự im lặng để trả lời tôi.
Bỗng nhiên, tôi cũng không biết mình có cảm xúc gì.
Vừa vui, vừa lo lắng, lại hình như có hơi bất ngờ không tin được.
“Nhưng như này lại không đúng, không phải vừa rồi anh đã giúp An Nhiên à?”
Lệ Hựu Đình nhếch môi.
“Phí Tư Nguyệt, vừa rồi là em bảo anh đi.”
Đây là… một sự hiểu lầm lớn.
Nam chính nổi tiếng là khó dỗ dành.
Cho dù tôi xin lỗi, e rằng cũng chẳng có ích gì.
Ngược lại, vẻ mặt của Lệ Hựu Đình lại dịu đi hẳn.
Anh ấy đưa tay nâng mặt tôi.
“Tại sao lại khóc?”
Hóa ra tôi đã bật khóc từ lúc nào không hay.
Tôi đưa tay ra ôm chặt Lệ Hựu Đình, không nói chuyện, khóc như một đứa trẻ.
Lệ Hựu Đình thở dài.
“Xem ra chỉ có cách này mới khiến em vui vẻ.”
Anh ấy thuận thế đẩy tôi xuống giường.
Bình luận facebook