-
Phần 4 END
12.
Ở một bàn ăn lớn, lão đại Tiêu vỗ vào chiếc ghế bên cạnh mình, nói: "Bé cưng, đến ngồi chỗ này."
Bahrton rúc dưới chân lão đại Tiêu, đồ nó ngậm trong miệng có chút quen.
Đến gần mới phát hiện, đó không phải là cánh tay của tên đầu trọc tôi vừa c.ắt sao.
Thấy tôi đến gần, Bahrton co người lại, lặng lẽ tránh ra xa.
Tôi không ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh lão đại Tiêu mà trực tiếp chui vào trong lòng hắn.
Lão đại Tiêu nhướng mày, một tay thuận thế đỡ lấy tôi để tránh tôi ngã xuống.
Tôi nghịch vòng cổ tinh xảo trên cổ hắn một lúc, mạnh mẽ nhón cằm hắn, giống như con sư tử nhỏ nhe nanh múa vuốt hỏi: "Vòng cổ này là người phụ nữ nào tặng anh?"
Lão đại Tiêu cười khẽ, trả lời: "Bé cưng, còn ghen cả với mẹ tôi hả?"
Tôi bèn uống một ngụm rư.ợu vang trong tay hắn.
Trong khoảnh khắc lão đại Tiêu chăm chú nhìn tôi, trong mắt lại nhiều thêm vài phần yêu thích.
"Mới đầu, nghe chuyện xảy ra ở chỗ Lý Ngũ của em, tôi còn nghĩ em là cớm nữa."
Tôi vuốt mái tóc mềm mại của mình.
"Bây giờ ở chung, tôi cảm thấy em càng giống một tên tr.ộm hơn."
"Kiểu tr.ộm tim."
Tôi ở trong lòng hắn bĩu môi.
Chậc, bà đây không có chỗ nào để tỏa mê lực của mình rồi.
Thế nhưng, dáng người hắn không tệ.
So với những người đàn ông tôi bỏ tiền ra tìm thì sờ còn thích hơn.
Tôi không thiệt rồi.
13.
Lão đại Tiêu càng yên tâm về tôi hơn, bắt đầu dẫn tôi đi tham dự khắp nơi.
Mỗi ngày đều đúng giờ ti.êm cho tôi một mũi, nhìn tôi ti.êm thu.ốc vào.
Tôi thì cứ tùy tiện thả b.om trước mặt hắn.
Còn mũi tiê.m của Tiểu An là do A Đông đích thân tiê.m cho.
Tôi thấy ánh mắt trao đổi cực nhanh của hai người thì hiểu Tiểu An sẽ không có chuyện gì.
Tôi không hiểu mấy chuyện của cảnh sát, chỉ khi ở riêng thì tôi sẽ kể hết những chuyện mình nghe được nhìn được không sót một chữ cho Tiểu An.
Lão đại Tiêu rất thích tôi, nhưng lại không thích Tiểu An.
Thế nhưng có tôi ở đây thì không ai có thể làm hại cô ấy.
Ngày tháng cứ thế trôi qua từng ngày, tôi đã ở bên cạnh lão đại Tiêu ước chừng một năm.
Điều này đã phá vỡ kỷ lục của tất cả những người phụ nữ xung quanh hắn.
Hắn tặng tôi một chiếc nhẫn viên kim cương to bằng trứng bồ câu, tất cả mọi người đều gọi tôi là chị dâu.
Thậm chí không biết bắt đầu từ khi nào, hắn nói muốn tôi sinh một đứa bé.
Tôi cho rằng hắn chỉ nói thế thôi, nhưng không ngờ hắn đã thật sự bắt đầu lên kế hoạch.
Tính rằng đợi hắn bận nốt đợt này thì sẽ ngừng tiê.m thu.ốc cho tôi, bồi dưỡng cơ thể tôi thật tốt, sau đó đưa tôi đi du lịch khắp thế giới.
Còn nói muốn cho tôi một đám cưới long trọng.
Đương nhiên, theo tiếng cảnh báo trong boong ke vang lên, tất cả những thứ này đều biến thành ảo ảnh.
14.
Dựa theo manh mối Tiểu An cung cấp, cảnh sát cuối cùng đã phá tan mấy đường dây giao dịch quan trọng của lão đại Tiêu.
Bọn họ đã bao vây nơi này, chuẩn bị một mẻ tóm gọn đám người lão đại Tiêu.
Nhưng boong ke này thật sự kiên cố quá mức, hơn nữa bên trong còn có quá nhiều người vô tội, nên cảnh sát tuyệt nhiên không thể tiến công vào trong được.
Mà lão đại Tiêu không biết đã chuẩn bị trực thăng từ bao giờ nên hắn có thể thoát thân bất cứ lúc nào.
Nhưng trước khi hắn đi, hắn muốn làm nh.ục Tiểu An trước mặt tất cả cảnh sát, gi.ẫm đ.ạp lên tôn nghiêm của cảnh sát.
Tôi vừa chạy đến sân thượng của boong ke, thì thấy đàn em của lão đại Tiêu một tay nắm chặt tóc của Tiểu An, một chân đ.á cô ấy lăn ra đất, liên tiếp đ.ập đ.ầu cô ấy xuống đất.
Trên đất đã có một vũng m.áu lớn.
A Đông nhào ra, muốn khố.ng ch.ế lão đại Tiêu nhưng lại bị trúng một phát đ.ạn vào chân.
Chỗ chúng tôi là góc ch.ết, bên dưới có thể nhìn thấy một chút, nhưng tay sú.ng b.ắn tỉa thì không có tầm nhìn.
Lão đại Tiêu cứng rắn ôm tôi vào lòng.
"Bé cưng, n.ợ của chúng ta sau này từ từ tính."
"Nhưng bây giờ em phải nhìn cho rõ, chúng ta mới là một loại người."
"Em phải cùng tôi xem xem hai tên cớm này từng chút từng chút bị giày vò đến ch.ế.t như thế nào."
Tiểu An nhìn thấy tôi xuất hiện, nhịn đ.au kêu lớn: "Hải Lạp, đừng quên những gì tôi đã nói với cô, tôi tên là Trương Hoài An!"
Tôi nhìn thấy một màn này chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Im miệng."
Hễ khó chịu là tôi muốn gi.ế.t người.
"Trương Hoài An, cô nghe rõ cho tôi."
"Cô không được ch.ế.t, cô phải sống thật tốt cho tôi."
Tôi vồ tay lão đại Tiêu, u ám mỉm cười nói: "Thực sự anh tên Tiêu Tầm đúng không? Tiêu Tầm, anh sẽ bị cảnh sát bắ.n ch.ế.t ngay lập tức."
Lời vừa dứt, một viên đ.ạn xoẹt qua bên tai tôi.
Người đàn ông phía sau tôi theo đó ngã khụy, vẫn không can tâm trừng lớn hai mắt.
Đến khi ch.ế.t hắn cũng không biết, là hắn xem thường tôi, và điều hại ch.ế.t hắn chính là chiếc vòng cổ do mẹ hắn tặng mà hắn đeo.
Tất cả hoa văn trên vòng cổ đều khớp lại với nhau, là đánh vần chữ "Tầm" trong văn cổ của người Maya.
Nhân lúc mọi người ho.ảng lo.ạn do Tiêu Tầm ch.ế.t bất đắc kỳ tử thì cảnh sát ập vào.
Tôi đ.ạp từng tên đàn em tấ.n cô.ng tôi xuống khỏi sân thượng.
Tiểu An dùng hết sức để kiểm soát những tên côn đồ phía sau.
Còn A Đông, hắn không biết đã hôn mê từ khi nào.
"Đúng rồi, còn có mày."
Tôi nở một nụ cười dịu dàng với Bahrton đang run rẩy trong góc.
Giây tiếp theo, nó đã biến thành một đường cong hoàn mỹ trong không trung.
Có tôi ở đây, một tên tội phạm cũng đừng hoàng trốn thoát.
Cả chó cũng vậy.
15.
Tất cả những người vô tội trong boong ke đều được cứu ra ngoài.
Bọn họ ôm lấy nhau, vừa mừng vừa khóc.
Các chàng trai cô gái lẳng lặng ngẩng đầu đón lấy ánh mặt trời, vừa khóc vừa cười trước mặt mọi người.
Những người đàn ông đứng tuổi được cứu cũng kí.ch độ.ng đến mức rơi nước mắt vì trải qua đại nạ.n mà không ch.ế.t.
Bọn họ có người chỉ là muốn đến miền bắc Myanmar để tìm một công việc.
Có người là giận dỗi với người nhà, nghe nói bắc Myanma đâu đâu cũng là vàng, muốn tới để vượt lên trên mọi người.
Còn có người là đến gặp bạn trên mạng, kết quả đến nơi mới phát hiện bạn nữ xinh gái trên mạng là xã hội đen đeo vòng vàng.
Bất kể nói như nào, trải qua việc này, bọn họ nhận ra có một cơ thể hoàn chỉnh vẫn tốt hơn bất kể điều gì.
Chỉ có những người già trông coi hoa anh túc, nhìn thấy đám anh túc bọn họ dày công nuôi dưỡng bị cảnh sát đố.t ch.áy tất cả, bọn họ bày ra tư thế muốn li.ều m.ạng với cảnh sát, hoàn toàn quên mất bản thân mình cũng bị b.ắt đến đây.
Thấy cảnh sát tận tình khuyên bảo không có kết quả, tôi một tay một người quẳng bọn họ lên xe cảnh sát.
Để bọn họ đến trung tâm cai m.a t.úy làm lo.ạn đi.
-------
Tiểu An ôm lấy tro cốt của anh trai mình.
Lúc sắp đi, Tiểu An hỏi tôi có muốn đi với cô ấy không, tôi đã từ chối.
Mặc dù đã xóa sạch nhóm u.ng th.ư của Tiêu Tầm nhưng bắc Myanmar này vẫn tràn ngập o.án khí đậm hơn.
Tội á.c ở nơi này sẽ không chấm dứt.
Mà ở đâu có tội á.c thì ở đó có Hải Lạp tôi.
16.
Tôi đi khắp mảnh đất bắc Myanmar.
Mỗi nơi tôi đi qua thì sẽ có một đám tội phạm bị nhổ tận gốc.
Sau đó những người còn sót lại khóc lóc cầu xin tôi, hỏi tôi như nào mới bằng lòng rời đi.
Tôi tỏ ra không biết gì đáp: "Đi? Vì sao tôi phải đi?"
Nơi đến là nơi không thể đến, đời này cũng mãi không thể đến.
Tôi vẫn chưa học được cách kiềm chế tính nóng nảy nên chỉ có thể giữ lấy mạng sống của mình bằng cách chửi rủa họ không sao như thế này.
Hơn nữa, cảm giác ở miền bắc Myanmar giống như quay về nhà vậy.
Mảnh đất này ai ai cũng là nhân tài, nói chuyện lại dễ nghe, tôi cực thích những người ở đây.
Điều duy nhất khiến tôi phiền muộn chính là Tiểu An không có việc gì sẽ quay lại thăm tôi.
Lần này cô trở thành một vũ nữ, lần tới lại trở thành con gái nuôi mới nhận của lão đại băng nhóm nào đó.
Khiến tôi mỗi lần đều phải suy nghĩ hồi lâu xem xưng hô với cô ấy như thế nào.
Cô ấy nói mình chủ yếu tới thăm tôi, thuận tiện làm chút nhiệm vụ nhỏ mà thôi.
Có khi mấy tháng liên tiếp không thấy cô ấy đâu, tôi còn lo lắng có phải cô ấy đã xảy ra chuyện gì rồi không.
Thật khiến người ta phiền lòng mà!
Tôi hễ bực bội là muốn gi.ế.t người.
Vì thế khắp nơi ở miền bắc Myanmar lại bắt đầu vang lên những tiếng kêu thảm liên tiếp không dứt.
Cho dù là nhân tính mất đi, hay là đạo đức tiêu vong.
Lý do chính khiến các băng nhóm ở miền bắc Myanmar gần như tuyệt chủng, vậy mà lại là do một người phụ nữ đa dạng thân phận khác.
-Hết-