Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Editor: Siro
Dáng vẻ khóc đến mức mắt đỏ hoe không khỏi đốn tim, khơi gợi lòng thương tiếc của người khác.
Bị Hạ Vân Trù nhìn chăm chú, Mạc Linh Chi hơi không được tự nhiên. Cô càng cúi thấp hơn, tai cụp sát đầu, cả người tràn ngập bi thương.
Tức giận vì không muốn ăn thức ăn cho chó sao?
Hạ Vân Trù hoàn hồn, mở lời: “Vậy... nhóc không muốn ăn thức ăn cho chó thì không cần ăn cũng được...”
Tuy nhiên, sau khi Hạ Vân Trù dứt câu, Mạc Linh Chi vẫn không tươi lên chút nào. Cô vẫn gục đầu xuống, nước mắt “tí tách” rơi.
Loài người này thật sự biến thành kẻ xấu rồi!
Vấn đề là thức ăn cho chó hả?!
Cô không phải là chó, cô là gấu trúc! Là bảo vật quốc gia đó!!
“Nhóc con? Rốt cuộc nhóc sao thế?” Hạ Vân Trù đưa tay nâng đầu cô lên.
Chó lông xù ngẩng đầu lên, phấn đen kịt xung quanh hai mắt và lông mày bị nước mắt rửa trôi, cả gương mặt trắng toát kết hợp với hai vệt đen in dọc xuống theo mặt chó...
Hạ Vân Trù: “...Phụt.”
Mạc Linh Chi: “!!!”
Cô bò dậy, bốn chân đạp xuống đất, cúi đầu, cơ thể be bé tròn trịa lảo đảo đi ra ngoài, đuôi cũng cụp xuống, hiển nhiên cô đang chuẩn bị bỏ đi.
... Loài người này không nhận ra quốc bảo, quyền lợi của cô sẽ không được bảo đảm, cô còn ở đây làm gì chứ?
Cô nghĩ bây giờ mình nên rời đi thôi.
Ngay cả loài người này cũng không đáng cho cô tin tưởng, cô phải về núi mới được.
Thấy cô bỏ đi, Hạ Vân Trù đưa tay kéo cô lại. Mạc Linh Chi giãy giụa.
Anh ra chiều bất đắc dĩ.
Rốt cuộc thằng nhóc này sao thế nhỉ?
Không phải vấn đề về thức ăn cho chó, vậy là...
Chú ý tới cô quầng mắt màu đen của cô, Hạ Vân Trù chợt nghĩ rồi cất giọng thăm dò: “Là vì anh nhận sai chủng loài của nhóc sao?”
“Soạt...” Mạc Linh Chi không vùng vẫy nữa, lập tức nhìn anh.
Đôi mắt đen tuyền chăm chăm nhìn anh, dường như đang đợi anh nói câu tiếp theo.
Hạ Vân Trù đành trái lương tâm: “Thật ra nhóc là... gấu trúc?”
Hai mắt rưng rưng ngấn lệ, ánh mắt cô vốn đầy đau thương bỗng nhiên sáng lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, đồng tử phóng to, tai từ từ vểnh lên rồi giật nhẹ.
... Một cách rõ ràng, tâm trạng cô đang biến chuyển tốt hơn.
Hạ Vân Trù: “...” Chó này thành tinh rồi.
-
Hai chân trước của Mạc Linh Chi cào nhẹ trên bàn ăn, hai chân sau đạp lên ghế, đứng sát cạnh của bàn dài.
Hạ Vân Trù, người vừa lau chân và mặt cho cô, đang ngồi tại bàn.
Trên bàn ăn vẫn là mấy món đó, may mà trong phòng ấm áp nên chúng không bị nguội đi.
“... Đầu bếp đi nấu đồ ăn cho nhóc rồi, hôm nay nhóc cứ cố ăn đỡ nhé, ngày mai anh sẽ tìm một đầu bếp chuyên nấu đồ ăn cho thú cưng đến. Những món trên bàn không thích hợp với dạ dày của nhóc đâu.” Hạ Vân Trù kiên nhẫn nói với Mạc Linh Chi.
Nếu bị người khác bắt gặp cảnh này, chắc chắn họ sẽ ngờ Hạ Vân Trù bị điên.
Đến cả chính Hạ Vân Trù cũng ngỡ thế mà...
Nhưng quả thật anh cảm thấy... chú chó này có thể nghe hiểu những gì anh nói!
Quả nhiên, sau khi anh dứt lời, Mạc Linh Chi nhìn anh: “Ăng.”
Mắt cô sáng rỡ, đuôi vẫn đang tung tẩy. Con chó này khác hoàn toàn với “chú chó buồn thương” ban nãy!
Dù vậy, anh vẫn không hiểu ý cô.
Thế nên, Hạ Vân Trù tự cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm. Lăng xăng từ nãy giờ, anh cũng đã đói rồi.
“Chít chít.” Mạc Linh Chi tiếp tục kêu.
Một trong hai chân trước đang cào bàn chợt duỗi ra, trông mũm mĩm, chân mềm như nhung với đến chỗ món ăn gần nhất.
Không với tới, cô chỉ có thể nặng nề đập chân ở gần đó.
Hạ Vân Trù: “...”
Nếu anh không nhìn ra cô muốn ăn, vậy anh thật sự ngu ngốc rồi.
Ánh mắt cô quá nóng cháy, vả lại cô còn đang nuốt nước miếng nữa, thỉnh thoảng nhìn về phía anh bằng đôi mắt đen láy và trong veo, trông thiết tha khôn tả.
Hạ Vân Trù không kiềm lòng được, bất đắc dĩ nói: “... Anh đi lấy chén cho nhóc nhé.”
Cũng may, vì anh ăn nhạt nên canh này không quá đậm vị, dù cho chó con ăn một chén thì Hạ Vân Trù cũng không lo lắng lắm.
Chén được đặt trước mặt Mạc Linh Chi, mùi thơm nức mũi của canh sườn ngô khiến tâm trạng của Mạc Linh Chi lập tức thay đổi, thậm chí trong mắt cô Hạ Vân Trù cũng bắt đầu trở nên đáng yêu hơn hẳn.
... Loài người này đúng thật không tồi.
... Cô có thể tạm thời cho anh làm người nuôi dưỡng mình.
Thế nhưng, chén canh trước mặt làm cô không khỏi vò đầu bứt tai. Chân của cô hiện tại không thể dùng để ăn được, trực tiếp chìa tay ra cũng không tiện lắm...
Ngẫm nghĩ một lát, cô chuyển hai chân đang bám trên bàn vào hai bên chén, sau đó cúi đầu ăn.
Hạ Vân Trù: “...” Nhìn sao cũng thấy là chó hết.
Chó thành tinh cũng là chó.
Cho nên, rốt cuộc tại sao cô cứ khăng khăng mình là gấu trúc chứ???
Sau khi kết thúc bữa ăn.
Bác sĩ thú y tới kiểm tra xong xuôi, Hạ Vân Trù mới đưa cô đi tắm.
Anh không biết chăm sóc thú cưng, may thay nhóc con này, ngoài việc không thể nhắc tới “chó” ra thì vô cùng phối hợp trong những chuyện khác.
“Giơ tay lên.” Hạ Vân Trù cầm khăn lông.
Nhúm lông ngồi trong bồn tắm giơ hai chân trước lên.
“Lật người lại.” Hạ Vân Trù đổi khăn khác.
Nhúm lông lật người, vô cùng phối hợp.
Hạ Vân Trù - lần đầu tiên nuôi thú cưng - tuy anh cảm thấy hình như con chó này có thể hiểu tiếng người nhưng anh lại không mấy khiếp đảm.
Nhưng nếu bị người khác nhìn thấy...
Tất nhiên họ sẽ kinh ngạc rớt cả cằm.
“Rửa mặt.” Hạ Vân Trù định rửa mặt cho cô.
“Ăng.” Mạc Linh Chi lùi về sau.
Cô vẫn nhớ rõ trên mặt mình có vẽ quầng mắt đen!
Kĩ năng thiên phú của cô có chút vấn đề nên cô nhất định phải tự lực cánh sinh, nếu không chắc chắn cô sẽ giống như khi còn là hamster, bị người ta nhận ra mình khác biệt với những con hamster khác!
Hạ Vân Trù: “... Lau sơ thôi.” Chủ yếu do mặt cô quá bẩn, anh không nhìn nổi nữa rồi.
Mạc Linh Chi khều chân xuống nước, tránh vùng xung quanh mắt, chỉ vuốt mặt mình vài cái, rồi sau đó cô nhìn anh bằng đôi mắt đen vô tội.
“... Được, nhóc vui là được.” Hạ Vân Trù thấm ướt khăn, kế đến tắm cho cô.
Tắm đến bụng, Hạ Vân Trù thoáng nhìn qua.
... Đây là một con chó cái, hình như chưa triệt sản.
Mạc Linh Chi đang tắm rửa thoải mái, chẳng hề có cảm giác xấu hổ. Cô giơ bốn chân để anh tuỳ ý tắm, dĩ nhiên cô đã quên khuấy đi một vài vấn đề mà cây tùng già đã dặn dò.
“Nhóc tên gì?” Hạ Vân Trù tắm xong, vừa dùng khăn lớn lau lông cho cô, vừa hỏi.
Hỏi xong, anh chợt lắc đầu.
Thật tình, chẳng lẽ anh còn muốn cô trả lời mình sao?
Mạc Linh Chi: “Chít chít (Chi Chi).”
“Hả?” Hạ Vân Trù sửng sốt.
“Chít chít.” Cô lại phát ra âm thanh.
Hạ Vân Trù: “...” Khóe miệng khẽ giật.
Con chó này có thể kêu “chít chít” như chuột, biết “ăng ăng”, cũng biết “áu”, nhưng chắc không biết sủa tiếng chó rồi...
Anh nói với vẻ bất đắc dĩ: “Vậy tạm thời anh sẽ gọi nhóc là Chi Chi nhé.”
Dẫu sao, bất luận là tìm được chủ của cô hay tìm được người nhận nuôi mới, thì cô nhất định sẽ được đặt cho một cái tên khác mà thôi.
-
Đặt chó vào trong ổ lớn, Hạ Vân Trù mặc đồ ngủ về phòng rồi nằm lên giường.
Đến giờ anh phải đi ngủ rồi.
Nhưng thông thường anh luôn làm việc đến giờ này, đúng giờ theo đồng hồ sinh học thì anh sẽ lên giường ngủ, ngay cả ngày Tết anh cũng không cảm thấy khác gì với những ngày còn lại.
Chí ít, nhiều cái Tết nguyên đán qua đi, anh luôn dành thời gian để làm việc.
Tuy nhiên, hôm nay quả thật khác hẳn.
Buổi chiều tìm hamster, buổi tối lại vì con chó kia mà anh bận rộn đến giờ vẫn chưa làm việc. Điều này thật sự bất bình thường với một “cỗ máy công việc” như anh.
Hạ Vân Trù giơ tay day ấn đường. Anh hơi không quen khi trong cuộc sống của mình xuất hiện sự “khác thường”.
... Nếu ngày mai không có tin gì về chủ nhân của chú chó thì anh sẽ bảo trợ lý Cao mau chóng tìm người nhận nuôi cô.
Thế sẽ phù hợp với anh hơn.
Nghĩ vậy, Hạ Vân Trù nhắm mắt lại ngủ.
Anh không biết, giờ phút này, trong một căn phòng khác.
Mạc Linh Chi ló đầu ra khỏi nhà chó, lỗ tai khẽ giật, nghiêng đầu.
... Loài người kia ở đâu nhỉ?
Trong căn phòng này chỉ có một mình cô, dù rất ấm áp nhưng cứ lạ lẫm khó chịu thế nào ấy.
Nghĩ bụng, cô chui ra khỏi ổ.
Như thường lệ, Hạ Vân Trù ngủ không mấy yên giấc. Anh cau mày, mơ thấy toàn là máu tươi và cụ già ngã xuống vì tức giận, tiếng khóc và tiếng chửi rủa đan xen trong giấc mơ.
Anh cựa mình không thoải mái.
Động tác này đã từng có trước đây, nhưng hôm nay lại có vẻ khang khác.
... Anh chạm phải một thứ gì đó vừa mềm vừa ấm.
Hạ Vân Trù chợt bừng tỉnh khỏi cơn mơ, mở đèn rồi cau mày nhìn sang bên cạnh.
Ngay sau đó, huyệt Thái Dương của anh co giật.
Chó con kia đã mở cửa, bò lên từ lúc nào vậy?!
Cô chỉ dài bằng nửa sải tay, lúc co người trông càng ngắn hơn. Bấy giờ, cô đang rúc vào chăn anh, dán sát anh và ngủ ngon lành.
“Chi, Chi!” Hạ Vân Trù nghiến răng nghiến lợi.
“Ứm...” Cô càu nhàu, cái đầu lông dụi dụi vào anh, một bàn chân đè chặt tai, chân còn lại khoác lên người anh và tiếp tục ngủ.
Hạ Vân Trù: “...”
Khoé miệng co rút, anh muốn nhấc cô xuống, nhưng thấy cô ngủ say “ư ử” như mèo vậy nên anh đành nhẫn nhịn.
Chỉ có điều, khi nằm xuống, anh cách xa cô một chút.
Sau khi lại chìm vào giấc ngủ, một người một chó lại dính sát vào nhau.
So với Hạ Vân Trù luôn lạnh lẽo vào ban đêm, cơ thể lông xù của Mạc Linh Chi lại cực kì ấm áp. Đến khi anh lại rơi vào cơn ác mộng tương tự, nhưng vì hơi ấm bên cạnh khác với mọi lần, khiến cơn ác mộng của anh không còn liên tục nữa.
Trong cơn mơ hỗn loạn và tồi tệ, anh thường xuyên giật mình do bị bàn chân đập vào hoặc bị đuôi quét qua mặt, và tiến vào những giấc mơ lạ lùng khác.
... Đây là lần đầu tiên anh không tiếp tục giấc ngủ, thay vào đó cau mày tới trời sáng.
Đến sáng hôm sau, khi tỉnh lại, Hạ Vân Trù mới sững sờ lồm cồm bò dậy.
Bên cạnh, chó lông xù vẫn ngủ say, thỉnh thoảng còn chép miệng, rõ là cô đang mơ thấy mình được ăn món gì đó rất ngon.
Nhận thấy áo ngủ và chăn dính chút phấn mày đen, anh thở dài thườn thượt, giơ tay lên day huyệt Thái Dương.
... Dự là con “quốc bảo” này khá phiền phức đây.
-
Hạ Vân Trù rửa mặt và thay quần áo xong xuôi, bữa ăn sáng đã được đặt sẵn trên bàn.
Đang suy nghĩ có nên gọi con cún kia dậy không, anh bỗng nghe thấy tiếng chạy “bịch bịch bịch”. Chú chó nho nhỏ trông như gấu trúc chợt vọt vào phòng.
Mạc Linh Chi quen đường quen nẻo nhảy lên ghế, hai chân trước cào nhẹ bàn ăn, vừa nhìn anh vừa nhẹ vẫy đuôi: “Chít!”
... Tới giờ ăn rồi hả, sáng nay ăn gì vậy ạ?
... Có ngon như tối qua không anh ơi?
Hạ Vân Trù: “...”
Đầu bếp: “... Nên đặt bữa sáng của Chi Chi ở đâu đây ạ?”
Hạ Vân Trù lại xoa huyệt Thái Dương: “Đặt trên bàn ăn đi.”
Bữa sáng không giống với bữa tối hôm qua, nhưng mùi thơm xộc vào mũi làm người ta thèm thuồng, không, làm gấu trúc thèm thuồng. Đôi mắt Mạc Linh Chi sáng rực hẳn lên.
Vì vậy, một người một chó, kẻ ngồi con đứng, đang ăn sáng tại bàn.
Chó con này thật sự ăn trông cực kỳ ngon miệng, dẫn đến sáng nay Hạ Vân Trù cũng ăn nhiều hơn một ít.
Thư kí Đàm đã nghỉ Tết, mấy ngày gần đây đều do trợ lý Cao hỗ trợ cho Hạ Vân Trù trong công việc. Vào lúc chín giờ, trợ lý Cao đúng hẹn đến nhà Hạ Vân Trù báo cáo.
“Tổng giám đốc Hạ, cho...” Trợ lý Cao nhìn Mạc Linh Chi đang vùi mình bên cạnh Hạ Vân Trù.
Hạ Vân Trù: “Chi Chi.”
“Dạ vâng, tôi đã tìm được người chuyên nấu ăn cho thú cưng cho Chi Chi rồi. Hơn nữa, tôi cũng đã tìm được người chăm sóc cho nó, mười giờ anh ta sẽ tới đây được không ạ?” Vẻ mặt trợ lý Cao rất nghiêm túc, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Mẹ kiếp, dạo này, một con chó thôi mà cũng sống sung sướng hơn cả anh ta nữa.
Hạ Vân Trù khựng lại, hôm qua anh định bữa nay sẽ tìm người nhận nuôi chú chó này. Nếu hôm nay đưa người ta nhận nuôi, vậy quả thật không cần thuê người tới chăm sóc nữa.
Nhưng vừa nhìn thấy cô nhóc mềm mại bên cạnh, trong lòng anh lại nảy ra rất nhiều ý nghĩ.
Lỡ đâu người nuôi ngược đãi nó thì sao?
Có thể lắm chứ, hamster kia đã bị như vậy mà.
Lỡ như nó sống không tốt thì sao?
Biết đâu được, tâm hồn của động vật nhỏ bé rất yếu ớt, hở chút sẽ tủi thân bật khóc, chủ nhân mới chưa chắc sẽ biết không nên nhắc rằng cô là “chó”.
Vả lại, chú ta rất không biết mắc cỡ, lỡ như chọc giận người chủ kế tiếp, thì có khi nào người ta sẽ ném nó ra ngoài không?
Tương tự, chủ nhân cũ của chú chó nhỏ này lại không đi tìm nó, rất có thể người ta đã bỏ rơi nó rồi.
Nghĩ tới những điều đó, anh không thể thốt ra câu kia được.
Cuối cùng, anh đáp: “Bảo người ta đến đây đi.”
“Vâng.”
Báo cáo xong, trợ lý Cao bắt đầu nói về chuyện công việc...
“Hạ tổng, về show mới ‘Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng’ sắp sửa ghi hình, khách mời của mùa một cơ bản đã được xác định, và người cuối cùng được chọn là tiểu hoa đang nổi - Bạch Ngọc. Sau khi công bố tin tức, cô ta lại bắt đầu kiếm chuyện với Trương Diệu Vi.”
Nghe nhắc tới tên này, Hạ Vân Trù khẽ nhíu mày.
Anh nhớ đến hamster kia.
Nếu anh nhớ không lầm, lần đầu tiên anh thấy con hamster kia là khi nó nằm trên tay trợ lý của Bạch Ngọc...
Không biết chuyện mà nhóc hamster kia gặp phải có liên quan gì đến Bạch Ngọc không đây.
Bạch Ngọc?!
Đang lim dim bên cạnh anh, Mạc Linh Chi bỗng cứng người, theo bản năng thu mình lại và dựa sát vào người Hạ Vân Trù.
Nhớ lại cảm giác đau đớn khi bị cạo lông, cắt tai và móng vuốt nhức nhối, khiến cơ thể cô run lên nhè nhẹ, đồng tử cũng thay đổi, cô không kìm được kêu lên “hư hư” với ánh mắt vừa đề phòng vừa hoảng sợ.
“Chi Chi?” Hạ Vân Trù sửng sốt, vội vươn tay ra vỗ về cô.
==============
Dáng vẻ khóc đến mức mắt đỏ hoe không khỏi đốn tim, khơi gợi lòng thương tiếc của người khác.
Bị Hạ Vân Trù nhìn chăm chú, Mạc Linh Chi hơi không được tự nhiên. Cô càng cúi thấp hơn, tai cụp sát đầu, cả người tràn ngập bi thương.
Tức giận vì không muốn ăn thức ăn cho chó sao?
Hạ Vân Trù hoàn hồn, mở lời: “Vậy... nhóc không muốn ăn thức ăn cho chó thì không cần ăn cũng được...”
Tuy nhiên, sau khi Hạ Vân Trù dứt câu, Mạc Linh Chi vẫn không tươi lên chút nào. Cô vẫn gục đầu xuống, nước mắt “tí tách” rơi.
Loài người này thật sự biến thành kẻ xấu rồi!
Vấn đề là thức ăn cho chó hả?!
Cô không phải là chó, cô là gấu trúc! Là bảo vật quốc gia đó!!
“Nhóc con? Rốt cuộc nhóc sao thế?” Hạ Vân Trù đưa tay nâng đầu cô lên.
Chó lông xù ngẩng đầu lên, phấn đen kịt xung quanh hai mắt và lông mày bị nước mắt rửa trôi, cả gương mặt trắng toát kết hợp với hai vệt đen in dọc xuống theo mặt chó...
Hạ Vân Trù: “...Phụt.”
Mạc Linh Chi: “!!!”
Cô bò dậy, bốn chân đạp xuống đất, cúi đầu, cơ thể be bé tròn trịa lảo đảo đi ra ngoài, đuôi cũng cụp xuống, hiển nhiên cô đang chuẩn bị bỏ đi.
... Loài người này không nhận ra quốc bảo, quyền lợi của cô sẽ không được bảo đảm, cô còn ở đây làm gì chứ?
Cô nghĩ bây giờ mình nên rời đi thôi.
Ngay cả loài người này cũng không đáng cho cô tin tưởng, cô phải về núi mới được.
Thấy cô bỏ đi, Hạ Vân Trù đưa tay kéo cô lại. Mạc Linh Chi giãy giụa.
Anh ra chiều bất đắc dĩ.
Rốt cuộc thằng nhóc này sao thế nhỉ?
Không phải vấn đề về thức ăn cho chó, vậy là...
Chú ý tới cô quầng mắt màu đen của cô, Hạ Vân Trù chợt nghĩ rồi cất giọng thăm dò: “Là vì anh nhận sai chủng loài của nhóc sao?”
“Soạt...” Mạc Linh Chi không vùng vẫy nữa, lập tức nhìn anh.
Đôi mắt đen tuyền chăm chăm nhìn anh, dường như đang đợi anh nói câu tiếp theo.
Hạ Vân Trù đành trái lương tâm: “Thật ra nhóc là... gấu trúc?”
Hai mắt rưng rưng ngấn lệ, ánh mắt cô vốn đầy đau thương bỗng nhiên sáng lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, đồng tử phóng to, tai từ từ vểnh lên rồi giật nhẹ.
... Một cách rõ ràng, tâm trạng cô đang biến chuyển tốt hơn.
Hạ Vân Trù: “...” Chó này thành tinh rồi.
-
Hai chân trước của Mạc Linh Chi cào nhẹ trên bàn ăn, hai chân sau đạp lên ghế, đứng sát cạnh của bàn dài.
Hạ Vân Trù, người vừa lau chân và mặt cho cô, đang ngồi tại bàn.
Trên bàn ăn vẫn là mấy món đó, may mà trong phòng ấm áp nên chúng không bị nguội đi.
“... Đầu bếp đi nấu đồ ăn cho nhóc rồi, hôm nay nhóc cứ cố ăn đỡ nhé, ngày mai anh sẽ tìm một đầu bếp chuyên nấu đồ ăn cho thú cưng đến. Những món trên bàn không thích hợp với dạ dày của nhóc đâu.” Hạ Vân Trù kiên nhẫn nói với Mạc Linh Chi.
Nếu bị người khác bắt gặp cảnh này, chắc chắn họ sẽ ngờ Hạ Vân Trù bị điên.
Đến cả chính Hạ Vân Trù cũng ngỡ thế mà...
Nhưng quả thật anh cảm thấy... chú chó này có thể nghe hiểu những gì anh nói!
Quả nhiên, sau khi anh dứt lời, Mạc Linh Chi nhìn anh: “Ăng.”
Mắt cô sáng rỡ, đuôi vẫn đang tung tẩy. Con chó này khác hoàn toàn với “chú chó buồn thương” ban nãy!
Dù vậy, anh vẫn không hiểu ý cô.
Thế nên, Hạ Vân Trù tự cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm. Lăng xăng từ nãy giờ, anh cũng đã đói rồi.
“Chít chít.” Mạc Linh Chi tiếp tục kêu.
Một trong hai chân trước đang cào bàn chợt duỗi ra, trông mũm mĩm, chân mềm như nhung với đến chỗ món ăn gần nhất.
Không với tới, cô chỉ có thể nặng nề đập chân ở gần đó.
Hạ Vân Trù: “...”
Nếu anh không nhìn ra cô muốn ăn, vậy anh thật sự ngu ngốc rồi.
Ánh mắt cô quá nóng cháy, vả lại cô còn đang nuốt nước miếng nữa, thỉnh thoảng nhìn về phía anh bằng đôi mắt đen láy và trong veo, trông thiết tha khôn tả.
Hạ Vân Trù không kiềm lòng được, bất đắc dĩ nói: “... Anh đi lấy chén cho nhóc nhé.”
Cũng may, vì anh ăn nhạt nên canh này không quá đậm vị, dù cho chó con ăn một chén thì Hạ Vân Trù cũng không lo lắng lắm.
Chén được đặt trước mặt Mạc Linh Chi, mùi thơm nức mũi của canh sườn ngô khiến tâm trạng của Mạc Linh Chi lập tức thay đổi, thậm chí trong mắt cô Hạ Vân Trù cũng bắt đầu trở nên đáng yêu hơn hẳn.
... Loài người này đúng thật không tồi.
... Cô có thể tạm thời cho anh làm người nuôi dưỡng mình.
Thế nhưng, chén canh trước mặt làm cô không khỏi vò đầu bứt tai. Chân của cô hiện tại không thể dùng để ăn được, trực tiếp chìa tay ra cũng không tiện lắm...
Ngẫm nghĩ một lát, cô chuyển hai chân đang bám trên bàn vào hai bên chén, sau đó cúi đầu ăn.
Hạ Vân Trù: “...” Nhìn sao cũng thấy là chó hết.
Chó thành tinh cũng là chó.
Cho nên, rốt cuộc tại sao cô cứ khăng khăng mình là gấu trúc chứ???
Sau khi kết thúc bữa ăn.
Bác sĩ thú y tới kiểm tra xong xuôi, Hạ Vân Trù mới đưa cô đi tắm.
Anh không biết chăm sóc thú cưng, may thay nhóc con này, ngoài việc không thể nhắc tới “chó” ra thì vô cùng phối hợp trong những chuyện khác.
“Giơ tay lên.” Hạ Vân Trù cầm khăn lông.
Nhúm lông ngồi trong bồn tắm giơ hai chân trước lên.
“Lật người lại.” Hạ Vân Trù đổi khăn khác.
Nhúm lông lật người, vô cùng phối hợp.
Hạ Vân Trù - lần đầu tiên nuôi thú cưng - tuy anh cảm thấy hình như con chó này có thể hiểu tiếng người nhưng anh lại không mấy khiếp đảm.
Nhưng nếu bị người khác nhìn thấy...
Tất nhiên họ sẽ kinh ngạc rớt cả cằm.
“Rửa mặt.” Hạ Vân Trù định rửa mặt cho cô.
“Ăng.” Mạc Linh Chi lùi về sau.
Cô vẫn nhớ rõ trên mặt mình có vẽ quầng mắt đen!
Kĩ năng thiên phú của cô có chút vấn đề nên cô nhất định phải tự lực cánh sinh, nếu không chắc chắn cô sẽ giống như khi còn là hamster, bị người ta nhận ra mình khác biệt với những con hamster khác!
Hạ Vân Trù: “... Lau sơ thôi.” Chủ yếu do mặt cô quá bẩn, anh không nhìn nổi nữa rồi.
Mạc Linh Chi khều chân xuống nước, tránh vùng xung quanh mắt, chỉ vuốt mặt mình vài cái, rồi sau đó cô nhìn anh bằng đôi mắt đen vô tội.
“... Được, nhóc vui là được.” Hạ Vân Trù thấm ướt khăn, kế đến tắm cho cô.
Tắm đến bụng, Hạ Vân Trù thoáng nhìn qua.
... Đây là một con chó cái, hình như chưa triệt sản.
Mạc Linh Chi đang tắm rửa thoải mái, chẳng hề có cảm giác xấu hổ. Cô giơ bốn chân để anh tuỳ ý tắm, dĩ nhiên cô đã quên khuấy đi một vài vấn đề mà cây tùng già đã dặn dò.
“Nhóc tên gì?” Hạ Vân Trù tắm xong, vừa dùng khăn lớn lau lông cho cô, vừa hỏi.
Hỏi xong, anh chợt lắc đầu.
Thật tình, chẳng lẽ anh còn muốn cô trả lời mình sao?
Mạc Linh Chi: “Chít chít (Chi Chi).”
“Hả?” Hạ Vân Trù sửng sốt.
“Chít chít.” Cô lại phát ra âm thanh.
Hạ Vân Trù: “...” Khóe miệng khẽ giật.
Con chó này có thể kêu “chít chít” như chuột, biết “ăng ăng”, cũng biết “áu”, nhưng chắc không biết sủa tiếng chó rồi...
Anh nói với vẻ bất đắc dĩ: “Vậy tạm thời anh sẽ gọi nhóc là Chi Chi nhé.”
Dẫu sao, bất luận là tìm được chủ của cô hay tìm được người nhận nuôi mới, thì cô nhất định sẽ được đặt cho một cái tên khác mà thôi.
-
Đặt chó vào trong ổ lớn, Hạ Vân Trù mặc đồ ngủ về phòng rồi nằm lên giường.
Đến giờ anh phải đi ngủ rồi.
Nhưng thông thường anh luôn làm việc đến giờ này, đúng giờ theo đồng hồ sinh học thì anh sẽ lên giường ngủ, ngay cả ngày Tết anh cũng không cảm thấy khác gì với những ngày còn lại.
Chí ít, nhiều cái Tết nguyên đán qua đi, anh luôn dành thời gian để làm việc.
Tuy nhiên, hôm nay quả thật khác hẳn.
Buổi chiều tìm hamster, buổi tối lại vì con chó kia mà anh bận rộn đến giờ vẫn chưa làm việc. Điều này thật sự bất bình thường với một “cỗ máy công việc” như anh.
Hạ Vân Trù giơ tay day ấn đường. Anh hơi không quen khi trong cuộc sống của mình xuất hiện sự “khác thường”.
... Nếu ngày mai không có tin gì về chủ nhân của chú chó thì anh sẽ bảo trợ lý Cao mau chóng tìm người nhận nuôi cô.
Thế sẽ phù hợp với anh hơn.
Nghĩ vậy, Hạ Vân Trù nhắm mắt lại ngủ.
Anh không biết, giờ phút này, trong một căn phòng khác.
Mạc Linh Chi ló đầu ra khỏi nhà chó, lỗ tai khẽ giật, nghiêng đầu.
... Loài người kia ở đâu nhỉ?
Trong căn phòng này chỉ có một mình cô, dù rất ấm áp nhưng cứ lạ lẫm khó chịu thế nào ấy.
Nghĩ bụng, cô chui ra khỏi ổ.
Như thường lệ, Hạ Vân Trù ngủ không mấy yên giấc. Anh cau mày, mơ thấy toàn là máu tươi và cụ già ngã xuống vì tức giận, tiếng khóc và tiếng chửi rủa đan xen trong giấc mơ.
Anh cựa mình không thoải mái.
Động tác này đã từng có trước đây, nhưng hôm nay lại có vẻ khang khác.
... Anh chạm phải một thứ gì đó vừa mềm vừa ấm.
Hạ Vân Trù chợt bừng tỉnh khỏi cơn mơ, mở đèn rồi cau mày nhìn sang bên cạnh.
Ngay sau đó, huyệt Thái Dương của anh co giật.
Chó con kia đã mở cửa, bò lên từ lúc nào vậy?!
Cô chỉ dài bằng nửa sải tay, lúc co người trông càng ngắn hơn. Bấy giờ, cô đang rúc vào chăn anh, dán sát anh và ngủ ngon lành.
“Chi, Chi!” Hạ Vân Trù nghiến răng nghiến lợi.
“Ứm...” Cô càu nhàu, cái đầu lông dụi dụi vào anh, một bàn chân đè chặt tai, chân còn lại khoác lên người anh và tiếp tục ngủ.
Hạ Vân Trù: “...”
Khoé miệng co rút, anh muốn nhấc cô xuống, nhưng thấy cô ngủ say “ư ử” như mèo vậy nên anh đành nhẫn nhịn.
Chỉ có điều, khi nằm xuống, anh cách xa cô một chút.
Sau khi lại chìm vào giấc ngủ, một người một chó lại dính sát vào nhau.
So với Hạ Vân Trù luôn lạnh lẽo vào ban đêm, cơ thể lông xù của Mạc Linh Chi lại cực kì ấm áp. Đến khi anh lại rơi vào cơn ác mộng tương tự, nhưng vì hơi ấm bên cạnh khác với mọi lần, khiến cơn ác mộng của anh không còn liên tục nữa.
Trong cơn mơ hỗn loạn và tồi tệ, anh thường xuyên giật mình do bị bàn chân đập vào hoặc bị đuôi quét qua mặt, và tiến vào những giấc mơ lạ lùng khác.
... Đây là lần đầu tiên anh không tiếp tục giấc ngủ, thay vào đó cau mày tới trời sáng.
Đến sáng hôm sau, khi tỉnh lại, Hạ Vân Trù mới sững sờ lồm cồm bò dậy.
Bên cạnh, chó lông xù vẫn ngủ say, thỉnh thoảng còn chép miệng, rõ là cô đang mơ thấy mình được ăn món gì đó rất ngon.
Nhận thấy áo ngủ và chăn dính chút phấn mày đen, anh thở dài thườn thượt, giơ tay lên day huyệt Thái Dương.
... Dự là con “quốc bảo” này khá phiền phức đây.
-
Hạ Vân Trù rửa mặt và thay quần áo xong xuôi, bữa ăn sáng đã được đặt sẵn trên bàn.
Đang suy nghĩ có nên gọi con cún kia dậy không, anh bỗng nghe thấy tiếng chạy “bịch bịch bịch”. Chú chó nho nhỏ trông như gấu trúc chợt vọt vào phòng.
Mạc Linh Chi quen đường quen nẻo nhảy lên ghế, hai chân trước cào nhẹ bàn ăn, vừa nhìn anh vừa nhẹ vẫy đuôi: “Chít!”
... Tới giờ ăn rồi hả, sáng nay ăn gì vậy ạ?
... Có ngon như tối qua không anh ơi?
Hạ Vân Trù: “...”
Đầu bếp: “... Nên đặt bữa sáng của Chi Chi ở đâu đây ạ?”
Hạ Vân Trù lại xoa huyệt Thái Dương: “Đặt trên bàn ăn đi.”
Bữa sáng không giống với bữa tối hôm qua, nhưng mùi thơm xộc vào mũi làm người ta thèm thuồng, không, làm gấu trúc thèm thuồng. Đôi mắt Mạc Linh Chi sáng rực hẳn lên.
Vì vậy, một người một chó, kẻ ngồi con đứng, đang ăn sáng tại bàn.
Chó con này thật sự ăn trông cực kỳ ngon miệng, dẫn đến sáng nay Hạ Vân Trù cũng ăn nhiều hơn một ít.
Thư kí Đàm đã nghỉ Tết, mấy ngày gần đây đều do trợ lý Cao hỗ trợ cho Hạ Vân Trù trong công việc. Vào lúc chín giờ, trợ lý Cao đúng hẹn đến nhà Hạ Vân Trù báo cáo.
“Tổng giám đốc Hạ, cho...” Trợ lý Cao nhìn Mạc Linh Chi đang vùi mình bên cạnh Hạ Vân Trù.
Hạ Vân Trù: “Chi Chi.”
“Dạ vâng, tôi đã tìm được người chuyên nấu ăn cho thú cưng cho Chi Chi rồi. Hơn nữa, tôi cũng đã tìm được người chăm sóc cho nó, mười giờ anh ta sẽ tới đây được không ạ?” Vẻ mặt trợ lý Cao rất nghiêm túc, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Mẹ kiếp, dạo này, một con chó thôi mà cũng sống sung sướng hơn cả anh ta nữa.
Hạ Vân Trù khựng lại, hôm qua anh định bữa nay sẽ tìm người nhận nuôi chú chó này. Nếu hôm nay đưa người ta nhận nuôi, vậy quả thật không cần thuê người tới chăm sóc nữa.
Nhưng vừa nhìn thấy cô nhóc mềm mại bên cạnh, trong lòng anh lại nảy ra rất nhiều ý nghĩ.
Lỡ đâu người nuôi ngược đãi nó thì sao?
Có thể lắm chứ, hamster kia đã bị như vậy mà.
Lỡ như nó sống không tốt thì sao?
Biết đâu được, tâm hồn của động vật nhỏ bé rất yếu ớt, hở chút sẽ tủi thân bật khóc, chủ nhân mới chưa chắc sẽ biết không nên nhắc rằng cô là “chó”.
Vả lại, chú ta rất không biết mắc cỡ, lỡ như chọc giận người chủ kế tiếp, thì có khi nào người ta sẽ ném nó ra ngoài không?
Tương tự, chủ nhân cũ của chú chó nhỏ này lại không đi tìm nó, rất có thể người ta đã bỏ rơi nó rồi.
Nghĩ tới những điều đó, anh không thể thốt ra câu kia được.
Cuối cùng, anh đáp: “Bảo người ta đến đây đi.”
“Vâng.”
Báo cáo xong, trợ lý Cao bắt đầu nói về chuyện công việc...
“Hạ tổng, về show mới ‘Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng’ sắp sửa ghi hình, khách mời của mùa một cơ bản đã được xác định, và người cuối cùng được chọn là tiểu hoa đang nổi - Bạch Ngọc. Sau khi công bố tin tức, cô ta lại bắt đầu kiếm chuyện với Trương Diệu Vi.”
Nghe nhắc tới tên này, Hạ Vân Trù khẽ nhíu mày.
Anh nhớ đến hamster kia.
Nếu anh nhớ không lầm, lần đầu tiên anh thấy con hamster kia là khi nó nằm trên tay trợ lý của Bạch Ngọc...
Không biết chuyện mà nhóc hamster kia gặp phải có liên quan gì đến Bạch Ngọc không đây.
Bạch Ngọc?!
Đang lim dim bên cạnh anh, Mạc Linh Chi bỗng cứng người, theo bản năng thu mình lại và dựa sát vào người Hạ Vân Trù.
Nhớ lại cảm giác đau đớn khi bị cạo lông, cắt tai và móng vuốt nhức nhối, khiến cơ thể cô run lên nhè nhẹ, đồng tử cũng thay đổi, cô không kìm được kêu lên “hư hư” với ánh mắt vừa đề phòng vừa hoảng sợ.
“Chi Chi?” Hạ Vân Trù sửng sốt, vội vươn tay ra vỗ về cô.
==============
Bình luận facebook