Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Editor: Siro
Thượng Cổ có linh, không hiểu thế sự, không thông thạo phép thuật, nhưng gặp dữ sẽ hoá lành, gặp được đại cát, triệu năm mới có một.
Mạc Linh Chi chính là linh đó.
Hơn triệu năm mới sinh ra một người như thế, là “linh” được sinh ra một cách tự nhiên trong trời đất.
Sự tồn tại thần kì này nghe thì cảm thấy vô cùng trâu bò, nhưng trên thực tế lại...
Không có năng lực hủy diệt trời đất, không biết phép thuật và chỉ số IQ không cao, khá là vô dụng!
Nếu không thì, trong một trăm năm qua Mạc Linh Chi mãi không thể biến hình được, năm nay mới được cây tùng già cho phép xuống núi sau khi kĩ năng thiên phú của cô thức tỉnh.
Nhờ có cây tùng già, tuy Mạc Linh Chi chưa từng tiếp xúc với loài người nhưng đã có những hiểu biết nhất định về loài người.
Cô xoè ngón tay, tổng kết...
Đầu tiên, cô không thể biến hình trước mặt người khác, nếu không cô sẽ lập tức bị chú cảnh sát bắt giữ.
Kế đến, cô phải tuân thủ quy tắc của loài người. Không có “thẻ căn cước”, không có “văn hoá”, không có đủ bản lĩnh thì ngay cả trong cái giới động vật này cũng khó để tồn tại được.
Cuối cùng, phải nhờ những kĩ năng thiên phú của mình, cô mới có thể sống nương nhờ vào loài người được.
Nghĩ vậy, Mạc Linh Chi khép tay lại và mỉm cười.
Kĩ năng thiên phú của cô là có thể biến thành động vật!
... Dù rằng, hình như... hơi khiếm khuyết thì phải?
“Ủa? Sao có tới chín con hamster?” Bà chủ cửa hàng thú nuôi xách cái lồng lên.
Ông chủ nghiêng đầu nhìn qua: “Lúc nào cũng là chín con mà.”
“Đúng ra là chín con, nhưng hôm qua không phải mới bán một con rồi mà, còn do chính tôi bán nữa, trong lồng chỉ còn lại tám con mới phải chứ.” Bà chủ ra chiều khó hiểu.
Nghe vậy, ông chủ đi tới: “Nhưng ở đây có chín con mà, chắc bà nhớ nhầm rồi chăng?”
“Không thể nào! Chắc chắn có vấn đề!” Hiển nhiên, bà chủ không dễ qua mặt như ông chủ. Bà ấy hơi hé mắt nhìn vào trong lồng với vẻ vô cùng nghi ngờ.
Mạc Linh Chi kẹp chặt đuôi, bắt chước động tác của những con hamster khác, bằng cách cụp đầu xuống. Đôi mắt đậu đen khẽ nhìn quanh.
Móng vuốt hơi run.
“Ủa? Ông xã ơi, ông xem, có phải con này khác với những con hamster khác không. Tôi nhớ hamster nhà chúng ta đâu có con này.” Bà chủ vươn tay.
Toi rồi!
Mạc Linh Chi run lên, bà chủ chuẩn xác bắt cô ra, xách đuôi của Mạc Linh Chi lên ngang trước mắt mình và quan sát kĩ càng.
Toàn thân cô cứng đờ, không nhúc nhích.
Cây tùng già đã nói, nếu loài người phát hiện ra sự khác lạ của cô thì họ nhất định sẽ huỷ diệt cô nhân danh Chủ Nghĩa Nhân Đạo!
“Đúng là không giống lắm, đuôi nó hơi to, lông xù hơn và màu sắc cũng khác chút chút.” Ông chủ đi tới, tỏ ra kinh ngạc.
“Đây nhất định không phải là hamster trong cửa hàng của chúng ta!” Bà chủ chắc như đinh đóng cột.
Mạc Linh Chi run rẩy, nhắm chặt mắt lại, thậm chí đuôi cũng đang phát run.
Quả nhiên, dị năng thiên phú của cô thật sự có khuyết điểm...
“Leng keng...” Bấy giờ, có người từ ngoài đi vào.
Ông chủ và bà chủ vội vàng nhìn sang.
Một cô gái trẻ tuổi cột tóc đuôi ngựa, đeo khẩu trang, thoạt trông bình thường không có gì lạ, đi vào.
“Chào mừng quý khách, xin hỏi cô cần gì ạ?”
“Tôi muốn mua một con hamster.” Cô kia đáp.
Bà chủ cười nói: “Vậy mời cô vào chọn, hamster trong cửa hàng của chúng tôi rất đẹp nhé.”
Bà ấy thuận tay muốn bỏ con vừa giống vừa không giống hamster đang cầm vào lồng, nhưng cô gái trẻ đó lập tức chỉ vào nó: “Vậy lấy con này đi.”
Bà chủ sửng sốt, nhớ tới đây là con chuột “không rõ lai lịch”, bà ấy bèn khuyên: “Hay là cô chọn con khác đi, những con hamster còn lại trong cửa hàng của chúng tôi...”
Lúc này, cô gái đó bắt đầu mất kiên nhẫn, vội cắt ngang lời bà ấy: “Tôi không có thời gian đâu, lấy con đó đi.”
Bà chủ buộc lòng phải tạm ngừng những gì mình muốn nói, đồng thời lấy ra một cái lồng nhỏ và bỏ con hamster vào.
Giờ phút này, họ không nghe thấy toàn bộ thú cảnh trong cửa hàng đang thì thầm bằng những ngôn ngữ mà họ không nghe hiểu được.
Mèo Ragdoll ra chiều hâm mộ: [Trời ơi, cô may mắn thật đó. Hôm nay vừa tới mà đã được loài người nhận nuôi rồi!]
Mạc Linh Chi nhướng môi: [Mọi người cũng sẽ nhanh chóng được loài người nhận nuôi mà.]
Thỏ lắc đầu: [Không dễ vậy đâu.]
Rùa đen: [Tôi ở đây gần nửa năm rồi đấy.]
Mạc Linh Chi: [Mấy bạn là thú cưng, loài người sẽ yêu mến mấy bạn, sẽ nuôi dưỡng mấy bạn mà.]
Mèo Ba Tư kiêu ngạo: [Hừ... bọn này đâu phải là gấu trúc quốc bảo, sao có thể người gặp người thích? Người khác sẽ vi phạm pháp luật nếu làm tổn thương đâu cơ chứ?]
Mạc Linh Chi hơi nghiêng đầu.
Quốc bảo? Gấu trúc? Người gặp người thích? Gây tổn thương sẽ vi phạm pháp luật?
Cô đang định nói thêm, thì cô gái trẻ kia đã thanh toán xong xuôi và xách lồng bỏ đi.
Vì vậy, Mạc Linh Chi đã rời khỏi cửa hàng thú cưng trong ánh mắt hâm mộ của tất cả thú nuôi như thế đấy. Cô còn nhẹ nhàng giơ móng vuốt lên vẫy vẫy, kèm theo đôi mắt đầy sung sướng.
Ông bà chủ đưa mắt tiễn họ rời đi, không khỏi liếc nhìn nhau và đều thấy được sự nghi ngờ trong mắt người còn lại.
“Dường như cô ta chỉ mua đại con hamster kia thôi đúng chứ?”
Người bình thường chọn thú cưng luôn chọn lựa kĩ càng, dù không chọn lựa kĩ càng, họ cũng không qua loa đến mức... Kiểu như chỉ cần hamster là được thế này.
“Thôi, kệ đi, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta cả.”
“Được rồi, cầu mong mọi chuyện đều êm đẹp với cậu nhóc đó.”
-
Mạc Linh Chi khá vui, ngoan ngoãn ngồi trong lồng, nhìn ra ngoài thế giới qua khe hở bằng đôi mắt trong suốt, hoàn toàn không sợ người lạ.
Quả nhiên thế giới loài người không giống với bình thường, rừng núi sâu thẳm chẳng thể nào bì kịp, ngựa xe như nước, người qua kẻ lại, vô cùng tấp nập. Đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, cô còn có thể ngửi được hương thơm hấp dẫn bên trong.
Mũi Mạc Linh Chi khẽ giật.
“Chít chít...” Cô kêu ra tiếng, nhìn cô gái kia bằng đôi mắt khao khát, còn vận dụng cả móng vuốt, với mong muốn cô gái ấy sẽ hiểu được suy nghĩ hiện tại của mình.
Thế nhưng, cô ta không đếm xỉa đến cô, thậm chí không thèm cúi xuống nhìn thử.
Mạc Linh Chi hơi thất vọng, đôi mắt trông ngóng nhìn cửa hàng đó dần dần cách xa, đầu nhỏ chống lên khe hở giữa lồng.
... Loài người này sẵn lòng nhận nuôi cô, đã là người rất tốt rồi.
... Cô sẽ hoà đồng sống chung với người nuôi dưỡng mình.
Cô không yêu cầu này nọ nữa, ngoan ngoãn ngồi im trong lồng.
Cô gái đó lại xách lồng đi vòng qua con đường phía sau và bước vào một chiếc xe bảo mẫu đang đậu ở ven đường.
Bên trong, một cô gái trẻ trang điểm tinh tế và ăn mặc thời trang đang ngồi đó.
Nếu có những người khác ở đây, họ có thể nhận ra ngay...
Đây là tiểu hoa đang nổi tiếng của giới giải trí, người ta gọi là Chưởng môn nhân của giới ngọc nữ - Bạch Ngọc.
“Chị Bạch Ngọc, em mua được hamster rồi ạ.” Cô gái này chính là trợ lý của Bạch Ngọc - Trần Bình. Cô ta thoáng tỏ vẻ không kiên nhẫn, nhưng trên mặt lại nở nụ cười nịnh nọt.
Bạch Ngọc đang trang điểm lại, liếc cô ta: “Lâu thế?”
Trần Bình căng thẳng, vội vàng xách lồng hamster lên đưa cho Bạch Ngọc xem, cất giọng lấy lòng: “Còn không phải vì chị sao ạ, em chọn một con thật sạch sẽ đó.”
Mạc Linh Chi chớp mắt nhìn cô gái trước mặt, đây mới là người nhận nuôi cô sao?
Cô chụm hai móng vuốt lại, làm động tác bái lạy với gương mặt thân thiện...
“Chít chít!” Người nhận nuôi ơi, chào cô nhé.
Trần Bình kinh ngạc: “Ối? Con hamster này thông minh ghê nhỉ!”
Mạc Linh Chi vừa nghe vậy, lập tức lại chắp chân, lần này hướng về phía Trần Bình, trong đôi mắt trong veo cũng tràn ngập sự thân thiện.
Trần Bình trợn tròn mắt: “Chị Bạch Ngọc, con này...”
Bạch Ngọc chỉ lướt nhìn hamster, lạnh nhạt nói: “Được rồi, để bên cạnh đi, về thôi!”
Biết tâm trạng cô ta không tốt, Trần Bình lập tức im miệng, không dám chú ý đến con chuột lang này nữa, yên lặng ngồi thu mình lại.
Tài xế lập tức khởi động xe, lái về một hướng khác.
Ngỏ ý thân thiện nhưng không được đáp lại, Mạc Linh Chi hơi thất vọng, chóp mũi hồng phấn giật nhẹ, đầu nhỏ cúi gằm xuống, đôi mắt đậu đen cũng trở nên bần thần.
Hai chân trước cũng cụp xuống ỉu xìu.
Trong xe khá tĩnh lặng.
Gương mặt Bạch Ngọc trở nên khó coi khi cô ta cầm xem điện thoại di động, không biết lướt thấy tin tức giật gân nào mà cô ta càng thể hiện rõ sự tức tối. Cô ta ném điện thoại di động sang bên, mắng: “Con tiện nhân Trương Diệu Vi đó, không chỉ giành đại ngôn và tung scandals của tôi, mà còn kí hợp đồng với show ‘Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng’, cô ta đủ tầm à?!”
Trần Bình rụt cổ, vội vàng an ủi: “Gần đầy anh Trương đang chạy vạy quan hệ, dù bên ekip chương trình chưa xác nhận thông tin này, nhưng với danh tiếng hiện tại của chị Bạch Ngọc, chắc chắn chị có thể tham gia ekip ‘Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng’ thôi ạ.”
Quả nhiên vẻ mặt Bạch Ngọc trở nên dễ chịu hơn đôi chút, nhưng cô ta vẫn lạnh lùng nói: “Nói cho anh ấy biết, tôi nhất định phải giành được chương trình này! Show này là show có tiềm tực nhất những năm gần đây, còn trực thuộc Hoa Minh, tuyệt đối không thể bỏ qua.”
“Dạ, chị Bạch Ngọc.”
Bạch Ngọc thu bớt cảm xúc lại. Bắt đầu chú ý đến hamster, cô ta cau mày lại, thò tay vào lồng, móng tay sắc bén và tinh xảo đụng phải cơ thể Mạc Linh Chi.
Mạc Linh Chi hơi cứng người lại.
Tay của cô gái tên “Bạch Ngọc” này lạnh quá đi, hơn nữa không biết tại sao móng tay của cô ta như luôn vô tình hay cố ý xẹt qua cổ cô...
Điều này khiến Mạc Linh Chi không khỏi run rẩy.
Nhưng cô vẫn không né tránh, ngược lại mỉm cười thân thiện với Bạch Ngọc.
Lông mềm màu vàng nhạt xen lẫn với rám nắng, đuôi trông lớn hơn hamster thông thường, mũi hồng hồng, màu lông đậm hơn hẳn, và đôi mắt đậu đen vô cùng có sức sống.
Quả thật không giống với một con hamster bình thường chút nào, trái lại cô trông cực kì đáng yêu.
Đặc biệt là khi cô nhẹ nhàng dụi cái đầu tí hon vào ngón tay của Bạch Ngọc.
Những lúc cô nghiêng đầu, thật sự có thể làm con tim người ta tan chảy.
Tuy nhiên Bạch Ngọc chỉ hơi khựng lại, rồi mắt chợt ánh lên sự hưng phấn, cô ta khẽ cử động ngón tay khiến móng tay sắc bén xẹt qua da của hamster.
“Chít chít...” Đau quá!
Động tác đột ngột này buộc Mạc Linh Chi phải kêu lên. Cô không khỏi co người lại, tránh cái tay kia theo bản năng.
Bạch Ngọc mỉm miệng cười: “Làm đau mi à? Xin lỗi nha.”
Cô ta dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu của hamster.
Mạc Linh Chi tạm không lùi về nữa, ngước nhìn cô ta. Ngẫm nghĩ, cô lại tiến lên, khe khẽ dụi vào ngón tay cô ta.
... Loài người này là người nhận nuôi cô. Cô ấy bằng lòng nuôi cô, nghĩa là thân thiện với cô, đúng không?
Hơn nữa cô ấy còn xin lỗi cô nữa, chắc ban nãy cô ấy không cố ý đâu?
Thấy hamster lại đến gần mình, Bạch Ngọc càng tỏ ra hưng phấn.
Ngón tay cô ta nhẹ nhàng nắm lấy cổ của Mạc Linh Chi, lấy cô ra, đặt lên tay, không biết nghĩ gì mà cô ta lại phấn khích đến độ tay run nhẹ.
“Ế? Chị Bạch Ngọc, chị nhìn coi kia có phải là sếp Hoa Minh không ạ?” Trần Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, bất giác reo lên kinh ngạc.
Bạch Ngọc chợt ngẩng đầu nhìn qua, đến khi thấy rõ người kia, bèn hô: “Dừng xe!”
Tài xế thắng gấp dừng lại ngay.
Bạch Ngọc lập tức ném con hamster đang cầm cho Trần Bình, chỉnh trang lại quần áo, nở một nụ cười thật xinh đẹp, rồi mới mở cửa xuống xe và đi thẳng tới trước.
Khu vực này chính là khu dành cho người giàu, xung quanh toàn những cửa hiệu và khu nhà xa hoa, thế nên người qua lại rất thưa thớt. Hiện giờ, một chiếc Maybach màu đen khá khiêm tốn đang đậu trước cửa một hội quán.
Một người đàn ông mặc Âu phục đang chuẩn bị lên xe.
“Tổng giám đốc Hạ!” Bạch Ngọc tươi cười rực rỡ lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng tinh. Cô ta vui vẻ bước tới: “Thật đúng là anh ạ. Suýt nữa em nghĩ mình đã nhận lầm đấy ạ.”
Giọng nói nũng nịu.
Người đàn ông được gọi là “tổng giám đốc Hạ” ngẩng đầu nhìn cô ta và khẽ nhíu mày.
Anh có một gương mặt không kém cạnh gì những ngôi sao nam kiếm cơm dựa vào nhan sắc trong giới giải trí này. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan rõ nét với góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sắc bén, môi mỏng hơi mím và khí thế đáng kinh ngạc.
“Chuyện gì?” Anh mở lời, giọng trầm và khàn, mắt hiện rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
... Tuy không kiên nhẫn nhưng chất giọng này luôn có thể làm người ta u mê.
Như không nhìn thấy, Bạch Ngọc vẫn tươi cười xán lạn: “Em chỉ muốn chào hỏi tổng giám đốc Hạ thôi ạ, có thể gặp tổng giám đốc Hạ ở đây quả là vinh hạnh của Bạch Ngọc.”
Hiển nhiên, để có thể lăn lộn trong giới giải trí, Bạch Ngọc phải rất biết cách ăn nói. Với chất giọng ỏn ẻn, trong lúc nói chuyện, cô ta vừa tâng bốc đàn ông, vừa phơi bày nét quyến rũ của mình, thể hiện vẻ đẹp rạng rỡ nhất của mình trước mặt cánh mày râu.
Sau lưng, Trần Bình theo cô ta xuống xe, dè dặt đứng bên cạnh, không dám đến gần.
Đây chính là Hạ Vân Trù!
Sếp lớn của Hoa Minh - một trong ba công ty khổng lồ trong ngành giải trí. Ngoài ra, anh còn là người nhà họ Hạ. Tài sản trong tay ba anh vô cùng to lớn, nhưng ông ấy chỉ có một đứa con trai duy nhất, vậy tài sản sau này chắc chắn sẽ thuộc về Hạ Vân Trù rồi.
Trong giới giải trí này, có ngôi sao nữ nào không muốn được kết hôn với Hạ Vân Trù chứ?
Đừng nói được kết hôn với anh, dẫu cho l4m tình nhân của anh, có dính líu đến anh thì cũng hữu ích hơn phải liều mình chém giết trong cuộc đấu danh lợi này!
Bạch Ngọc tốn hết tâm tư muốn giành được chương trình tạp kĩ “Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng”, chẳng qua bởi nó là một dự án trực thuộc Hoa Minh mà thôi!
Trần Bình đang mải băn khoăn, không để ý rằng vừa nãy mình đã mang chuột lang xuống theo. Hiện giờ, cô ta đang cầm nó, ngón tay vô thức vu0t ve.
Bạch Ngọc vừa là một tiểu hoa đình đám, vừa là một cô nàng hết sức xinh đẹp, người thường ít nhiều gì sẽ nể mặt cô ta.
Nhưng tất nhiên, Hạ Vân Trù không nằm trong hàng ngũ những người bình thường.
Sự kiên nhẫn trong mắt anh càng đậm nét, anh thản nhiên lướt nhìn nhóm Bạch Ngọc, như thể không xem họ ra gì, chuẩn bị lên xe ngay lập tức.
Tuy nhiên, khi vừa lơ đãng lướt qua Trần Bình, anh chợt khựng lại.
Trần Bình đang ôm một con chuột lang. Hamster ló đầu ra khỏi lòng bàn tay cô ta và tò mò quan sát họ. Khi đôi mắt đậu đen trong veo và sạch sẽ đó khẽ xoay tròn, trông đáng yêu đến cực điểm.
Hai chân trước của hamster cào nhẹ cổ tay Trần Bình, đầu nhỏ đặt lên hai chân trước, và đôi mắt đậu đen đối diện với mắt của Hạ Vân Trù.
Một người một hamster cứ nhìn thẳng vào mắt nhau như thế.
Sau đó...
Bé hamster lặng lẽ che mặt bằng hai chân trước, rồi xoay mông về phía Hạ Vân Trù.
Sao loài người này cứ nhìn cô chằm chằm thế, chẳng lẽ anh ta cũng muốn làm người nuôi dưỡng cô và lo cái ăn cái mặc cho cô à?
Ứm, nhưng cô đã có người nuôi dưỡng rồi mà.
Lần đầu tiên, Hạ Vân Trù thấy một con hamster có đôi mắt đầy tính người đến vậy, bởi thế anh không kiềm lòng được nhìn lâu hơn, ngờ đâu chuột ta lại che mặt xoay lưng và quay mông lại với anh.
Anh hơi kinh ngạc.
Thấy anh không lập tức bỏ đi, trái lại chịu đứng yên nghe mình nói, Bạch Ngọc mừng rơn. Cô ta bước lên một bước, khẽ khàng khoác lên cánh tay Hạ Vân Trù, rồi kề sát người vào.
Quả nhiên, không ai có thể chống đỡ được sức quyến rũ của cô ta!
- -------------------
Thượng Cổ có linh, không hiểu thế sự, không thông thạo phép thuật, nhưng gặp dữ sẽ hoá lành, gặp được đại cát, triệu năm mới có một.
Mạc Linh Chi chính là linh đó.
Hơn triệu năm mới sinh ra một người như thế, là “linh” được sinh ra một cách tự nhiên trong trời đất.
Sự tồn tại thần kì này nghe thì cảm thấy vô cùng trâu bò, nhưng trên thực tế lại...
Không có năng lực hủy diệt trời đất, không biết phép thuật và chỉ số IQ không cao, khá là vô dụng!
Nếu không thì, trong một trăm năm qua Mạc Linh Chi mãi không thể biến hình được, năm nay mới được cây tùng già cho phép xuống núi sau khi kĩ năng thiên phú của cô thức tỉnh.
Nhờ có cây tùng già, tuy Mạc Linh Chi chưa từng tiếp xúc với loài người nhưng đã có những hiểu biết nhất định về loài người.
Cô xoè ngón tay, tổng kết...
Đầu tiên, cô không thể biến hình trước mặt người khác, nếu không cô sẽ lập tức bị chú cảnh sát bắt giữ.
Kế đến, cô phải tuân thủ quy tắc của loài người. Không có “thẻ căn cước”, không có “văn hoá”, không có đủ bản lĩnh thì ngay cả trong cái giới động vật này cũng khó để tồn tại được.
Cuối cùng, phải nhờ những kĩ năng thiên phú của mình, cô mới có thể sống nương nhờ vào loài người được.
Nghĩ vậy, Mạc Linh Chi khép tay lại và mỉm cười.
Kĩ năng thiên phú của cô là có thể biến thành động vật!
... Dù rằng, hình như... hơi khiếm khuyết thì phải?
“Ủa? Sao có tới chín con hamster?” Bà chủ cửa hàng thú nuôi xách cái lồng lên.
Ông chủ nghiêng đầu nhìn qua: “Lúc nào cũng là chín con mà.”
“Đúng ra là chín con, nhưng hôm qua không phải mới bán một con rồi mà, còn do chính tôi bán nữa, trong lồng chỉ còn lại tám con mới phải chứ.” Bà chủ ra chiều khó hiểu.
Nghe vậy, ông chủ đi tới: “Nhưng ở đây có chín con mà, chắc bà nhớ nhầm rồi chăng?”
“Không thể nào! Chắc chắn có vấn đề!” Hiển nhiên, bà chủ không dễ qua mặt như ông chủ. Bà ấy hơi hé mắt nhìn vào trong lồng với vẻ vô cùng nghi ngờ.
Mạc Linh Chi kẹp chặt đuôi, bắt chước động tác của những con hamster khác, bằng cách cụp đầu xuống. Đôi mắt đậu đen khẽ nhìn quanh.
Móng vuốt hơi run.
“Ủa? Ông xã ơi, ông xem, có phải con này khác với những con hamster khác không. Tôi nhớ hamster nhà chúng ta đâu có con này.” Bà chủ vươn tay.
Toi rồi!
Mạc Linh Chi run lên, bà chủ chuẩn xác bắt cô ra, xách đuôi của Mạc Linh Chi lên ngang trước mắt mình và quan sát kĩ càng.
Toàn thân cô cứng đờ, không nhúc nhích.
Cây tùng già đã nói, nếu loài người phát hiện ra sự khác lạ của cô thì họ nhất định sẽ huỷ diệt cô nhân danh Chủ Nghĩa Nhân Đạo!
“Đúng là không giống lắm, đuôi nó hơi to, lông xù hơn và màu sắc cũng khác chút chút.” Ông chủ đi tới, tỏ ra kinh ngạc.
“Đây nhất định không phải là hamster trong cửa hàng của chúng ta!” Bà chủ chắc như đinh đóng cột.
Mạc Linh Chi run rẩy, nhắm chặt mắt lại, thậm chí đuôi cũng đang phát run.
Quả nhiên, dị năng thiên phú của cô thật sự có khuyết điểm...
“Leng keng...” Bấy giờ, có người từ ngoài đi vào.
Ông chủ và bà chủ vội vàng nhìn sang.
Một cô gái trẻ tuổi cột tóc đuôi ngựa, đeo khẩu trang, thoạt trông bình thường không có gì lạ, đi vào.
“Chào mừng quý khách, xin hỏi cô cần gì ạ?”
“Tôi muốn mua một con hamster.” Cô kia đáp.
Bà chủ cười nói: “Vậy mời cô vào chọn, hamster trong cửa hàng của chúng tôi rất đẹp nhé.”
Bà ấy thuận tay muốn bỏ con vừa giống vừa không giống hamster đang cầm vào lồng, nhưng cô gái trẻ đó lập tức chỉ vào nó: “Vậy lấy con này đi.”
Bà chủ sửng sốt, nhớ tới đây là con chuột “không rõ lai lịch”, bà ấy bèn khuyên: “Hay là cô chọn con khác đi, những con hamster còn lại trong cửa hàng của chúng tôi...”
Lúc này, cô gái đó bắt đầu mất kiên nhẫn, vội cắt ngang lời bà ấy: “Tôi không có thời gian đâu, lấy con đó đi.”
Bà chủ buộc lòng phải tạm ngừng những gì mình muốn nói, đồng thời lấy ra một cái lồng nhỏ và bỏ con hamster vào.
Giờ phút này, họ không nghe thấy toàn bộ thú cảnh trong cửa hàng đang thì thầm bằng những ngôn ngữ mà họ không nghe hiểu được.
Mèo Ragdoll ra chiều hâm mộ: [Trời ơi, cô may mắn thật đó. Hôm nay vừa tới mà đã được loài người nhận nuôi rồi!]
Mạc Linh Chi nhướng môi: [Mọi người cũng sẽ nhanh chóng được loài người nhận nuôi mà.]
Thỏ lắc đầu: [Không dễ vậy đâu.]
Rùa đen: [Tôi ở đây gần nửa năm rồi đấy.]
Mạc Linh Chi: [Mấy bạn là thú cưng, loài người sẽ yêu mến mấy bạn, sẽ nuôi dưỡng mấy bạn mà.]
Mèo Ba Tư kiêu ngạo: [Hừ... bọn này đâu phải là gấu trúc quốc bảo, sao có thể người gặp người thích? Người khác sẽ vi phạm pháp luật nếu làm tổn thương đâu cơ chứ?]
Mạc Linh Chi hơi nghiêng đầu.
Quốc bảo? Gấu trúc? Người gặp người thích? Gây tổn thương sẽ vi phạm pháp luật?
Cô đang định nói thêm, thì cô gái trẻ kia đã thanh toán xong xuôi và xách lồng bỏ đi.
Vì vậy, Mạc Linh Chi đã rời khỏi cửa hàng thú cưng trong ánh mắt hâm mộ của tất cả thú nuôi như thế đấy. Cô còn nhẹ nhàng giơ móng vuốt lên vẫy vẫy, kèm theo đôi mắt đầy sung sướng.
Ông bà chủ đưa mắt tiễn họ rời đi, không khỏi liếc nhìn nhau và đều thấy được sự nghi ngờ trong mắt người còn lại.
“Dường như cô ta chỉ mua đại con hamster kia thôi đúng chứ?”
Người bình thường chọn thú cưng luôn chọn lựa kĩ càng, dù không chọn lựa kĩ càng, họ cũng không qua loa đến mức... Kiểu như chỉ cần hamster là được thế này.
“Thôi, kệ đi, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta cả.”
“Được rồi, cầu mong mọi chuyện đều êm đẹp với cậu nhóc đó.”
-
Mạc Linh Chi khá vui, ngoan ngoãn ngồi trong lồng, nhìn ra ngoài thế giới qua khe hở bằng đôi mắt trong suốt, hoàn toàn không sợ người lạ.
Quả nhiên thế giới loài người không giống với bình thường, rừng núi sâu thẳm chẳng thể nào bì kịp, ngựa xe như nước, người qua kẻ lại, vô cùng tấp nập. Đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, cô còn có thể ngửi được hương thơm hấp dẫn bên trong.
Mũi Mạc Linh Chi khẽ giật.
“Chít chít...” Cô kêu ra tiếng, nhìn cô gái kia bằng đôi mắt khao khát, còn vận dụng cả móng vuốt, với mong muốn cô gái ấy sẽ hiểu được suy nghĩ hiện tại của mình.
Thế nhưng, cô ta không đếm xỉa đến cô, thậm chí không thèm cúi xuống nhìn thử.
Mạc Linh Chi hơi thất vọng, đôi mắt trông ngóng nhìn cửa hàng đó dần dần cách xa, đầu nhỏ chống lên khe hở giữa lồng.
... Loài người này sẵn lòng nhận nuôi cô, đã là người rất tốt rồi.
... Cô sẽ hoà đồng sống chung với người nuôi dưỡng mình.
Cô không yêu cầu này nọ nữa, ngoan ngoãn ngồi im trong lồng.
Cô gái đó lại xách lồng đi vòng qua con đường phía sau và bước vào một chiếc xe bảo mẫu đang đậu ở ven đường.
Bên trong, một cô gái trẻ trang điểm tinh tế và ăn mặc thời trang đang ngồi đó.
Nếu có những người khác ở đây, họ có thể nhận ra ngay...
Đây là tiểu hoa đang nổi tiếng của giới giải trí, người ta gọi là Chưởng môn nhân của giới ngọc nữ - Bạch Ngọc.
“Chị Bạch Ngọc, em mua được hamster rồi ạ.” Cô gái này chính là trợ lý của Bạch Ngọc - Trần Bình. Cô ta thoáng tỏ vẻ không kiên nhẫn, nhưng trên mặt lại nở nụ cười nịnh nọt.
Bạch Ngọc đang trang điểm lại, liếc cô ta: “Lâu thế?”
Trần Bình căng thẳng, vội vàng xách lồng hamster lên đưa cho Bạch Ngọc xem, cất giọng lấy lòng: “Còn không phải vì chị sao ạ, em chọn một con thật sạch sẽ đó.”
Mạc Linh Chi chớp mắt nhìn cô gái trước mặt, đây mới là người nhận nuôi cô sao?
Cô chụm hai móng vuốt lại, làm động tác bái lạy với gương mặt thân thiện...
“Chít chít!” Người nhận nuôi ơi, chào cô nhé.
Trần Bình kinh ngạc: “Ối? Con hamster này thông minh ghê nhỉ!”
Mạc Linh Chi vừa nghe vậy, lập tức lại chắp chân, lần này hướng về phía Trần Bình, trong đôi mắt trong veo cũng tràn ngập sự thân thiện.
Trần Bình trợn tròn mắt: “Chị Bạch Ngọc, con này...”
Bạch Ngọc chỉ lướt nhìn hamster, lạnh nhạt nói: “Được rồi, để bên cạnh đi, về thôi!”
Biết tâm trạng cô ta không tốt, Trần Bình lập tức im miệng, không dám chú ý đến con chuột lang này nữa, yên lặng ngồi thu mình lại.
Tài xế lập tức khởi động xe, lái về một hướng khác.
Ngỏ ý thân thiện nhưng không được đáp lại, Mạc Linh Chi hơi thất vọng, chóp mũi hồng phấn giật nhẹ, đầu nhỏ cúi gằm xuống, đôi mắt đậu đen cũng trở nên bần thần.
Hai chân trước cũng cụp xuống ỉu xìu.
Trong xe khá tĩnh lặng.
Gương mặt Bạch Ngọc trở nên khó coi khi cô ta cầm xem điện thoại di động, không biết lướt thấy tin tức giật gân nào mà cô ta càng thể hiện rõ sự tức tối. Cô ta ném điện thoại di động sang bên, mắng: “Con tiện nhân Trương Diệu Vi đó, không chỉ giành đại ngôn và tung scandals của tôi, mà còn kí hợp đồng với show ‘Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng’, cô ta đủ tầm à?!”
Trần Bình rụt cổ, vội vàng an ủi: “Gần đầy anh Trương đang chạy vạy quan hệ, dù bên ekip chương trình chưa xác nhận thông tin này, nhưng với danh tiếng hiện tại của chị Bạch Ngọc, chắc chắn chị có thể tham gia ekip ‘Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng’ thôi ạ.”
Quả nhiên vẻ mặt Bạch Ngọc trở nên dễ chịu hơn đôi chút, nhưng cô ta vẫn lạnh lùng nói: “Nói cho anh ấy biết, tôi nhất định phải giành được chương trình này! Show này là show có tiềm tực nhất những năm gần đây, còn trực thuộc Hoa Minh, tuyệt đối không thể bỏ qua.”
“Dạ, chị Bạch Ngọc.”
Bạch Ngọc thu bớt cảm xúc lại. Bắt đầu chú ý đến hamster, cô ta cau mày lại, thò tay vào lồng, móng tay sắc bén và tinh xảo đụng phải cơ thể Mạc Linh Chi.
Mạc Linh Chi hơi cứng người lại.
Tay của cô gái tên “Bạch Ngọc” này lạnh quá đi, hơn nữa không biết tại sao móng tay của cô ta như luôn vô tình hay cố ý xẹt qua cổ cô...
Điều này khiến Mạc Linh Chi không khỏi run rẩy.
Nhưng cô vẫn không né tránh, ngược lại mỉm cười thân thiện với Bạch Ngọc.
Lông mềm màu vàng nhạt xen lẫn với rám nắng, đuôi trông lớn hơn hamster thông thường, mũi hồng hồng, màu lông đậm hơn hẳn, và đôi mắt đậu đen vô cùng có sức sống.
Quả thật không giống với một con hamster bình thường chút nào, trái lại cô trông cực kì đáng yêu.
Đặc biệt là khi cô nhẹ nhàng dụi cái đầu tí hon vào ngón tay của Bạch Ngọc.
Những lúc cô nghiêng đầu, thật sự có thể làm con tim người ta tan chảy.
Tuy nhiên Bạch Ngọc chỉ hơi khựng lại, rồi mắt chợt ánh lên sự hưng phấn, cô ta khẽ cử động ngón tay khiến móng tay sắc bén xẹt qua da của hamster.
“Chít chít...” Đau quá!
Động tác đột ngột này buộc Mạc Linh Chi phải kêu lên. Cô không khỏi co người lại, tránh cái tay kia theo bản năng.
Bạch Ngọc mỉm miệng cười: “Làm đau mi à? Xin lỗi nha.”
Cô ta dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa đầu của hamster.
Mạc Linh Chi tạm không lùi về nữa, ngước nhìn cô ta. Ngẫm nghĩ, cô lại tiến lên, khe khẽ dụi vào ngón tay cô ta.
... Loài người này là người nhận nuôi cô. Cô ấy bằng lòng nuôi cô, nghĩa là thân thiện với cô, đúng không?
Hơn nữa cô ấy còn xin lỗi cô nữa, chắc ban nãy cô ấy không cố ý đâu?
Thấy hamster lại đến gần mình, Bạch Ngọc càng tỏ ra hưng phấn.
Ngón tay cô ta nhẹ nhàng nắm lấy cổ của Mạc Linh Chi, lấy cô ra, đặt lên tay, không biết nghĩ gì mà cô ta lại phấn khích đến độ tay run nhẹ.
“Ế? Chị Bạch Ngọc, chị nhìn coi kia có phải là sếp Hoa Minh không ạ?” Trần Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, bất giác reo lên kinh ngạc.
Bạch Ngọc chợt ngẩng đầu nhìn qua, đến khi thấy rõ người kia, bèn hô: “Dừng xe!”
Tài xế thắng gấp dừng lại ngay.
Bạch Ngọc lập tức ném con hamster đang cầm cho Trần Bình, chỉnh trang lại quần áo, nở một nụ cười thật xinh đẹp, rồi mới mở cửa xuống xe và đi thẳng tới trước.
Khu vực này chính là khu dành cho người giàu, xung quanh toàn những cửa hiệu và khu nhà xa hoa, thế nên người qua lại rất thưa thớt. Hiện giờ, một chiếc Maybach màu đen khá khiêm tốn đang đậu trước cửa một hội quán.
Một người đàn ông mặc Âu phục đang chuẩn bị lên xe.
“Tổng giám đốc Hạ!” Bạch Ngọc tươi cười rực rỡ lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng tinh. Cô ta vui vẻ bước tới: “Thật đúng là anh ạ. Suýt nữa em nghĩ mình đã nhận lầm đấy ạ.”
Giọng nói nũng nịu.
Người đàn ông được gọi là “tổng giám đốc Hạ” ngẩng đầu nhìn cô ta và khẽ nhíu mày.
Anh có một gương mặt không kém cạnh gì những ngôi sao nam kiếm cơm dựa vào nhan sắc trong giới giải trí này. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan rõ nét với góc cạnh rõ ràng, đôi mắt sắc bén, môi mỏng hơi mím và khí thế đáng kinh ngạc.
“Chuyện gì?” Anh mở lời, giọng trầm và khàn, mắt hiện rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
... Tuy không kiên nhẫn nhưng chất giọng này luôn có thể làm người ta u mê.
Như không nhìn thấy, Bạch Ngọc vẫn tươi cười xán lạn: “Em chỉ muốn chào hỏi tổng giám đốc Hạ thôi ạ, có thể gặp tổng giám đốc Hạ ở đây quả là vinh hạnh của Bạch Ngọc.”
Hiển nhiên, để có thể lăn lộn trong giới giải trí, Bạch Ngọc phải rất biết cách ăn nói. Với chất giọng ỏn ẻn, trong lúc nói chuyện, cô ta vừa tâng bốc đàn ông, vừa phơi bày nét quyến rũ của mình, thể hiện vẻ đẹp rạng rỡ nhất của mình trước mặt cánh mày râu.
Sau lưng, Trần Bình theo cô ta xuống xe, dè dặt đứng bên cạnh, không dám đến gần.
Đây chính là Hạ Vân Trù!
Sếp lớn của Hoa Minh - một trong ba công ty khổng lồ trong ngành giải trí. Ngoài ra, anh còn là người nhà họ Hạ. Tài sản trong tay ba anh vô cùng to lớn, nhưng ông ấy chỉ có một đứa con trai duy nhất, vậy tài sản sau này chắc chắn sẽ thuộc về Hạ Vân Trù rồi.
Trong giới giải trí này, có ngôi sao nữ nào không muốn được kết hôn với Hạ Vân Trù chứ?
Đừng nói được kết hôn với anh, dẫu cho l4m tình nhân của anh, có dính líu đến anh thì cũng hữu ích hơn phải liều mình chém giết trong cuộc đấu danh lợi này!
Bạch Ngọc tốn hết tâm tư muốn giành được chương trình tạp kĩ “Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng”, chẳng qua bởi nó là một dự án trực thuộc Hoa Minh mà thôi!
Trần Bình đang mải băn khoăn, không để ý rằng vừa nãy mình đã mang chuột lang xuống theo. Hiện giờ, cô ta đang cầm nó, ngón tay vô thức vu0t ve.
Bạch Ngọc vừa là một tiểu hoa đình đám, vừa là một cô nàng hết sức xinh đẹp, người thường ít nhiều gì sẽ nể mặt cô ta.
Nhưng tất nhiên, Hạ Vân Trù không nằm trong hàng ngũ những người bình thường.
Sự kiên nhẫn trong mắt anh càng đậm nét, anh thản nhiên lướt nhìn nhóm Bạch Ngọc, như thể không xem họ ra gì, chuẩn bị lên xe ngay lập tức.
Tuy nhiên, khi vừa lơ đãng lướt qua Trần Bình, anh chợt khựng lại.
Trần Bình đang ôm một con chuột lang. Hamster ló đầu ra khỏi lòng bàn tay cô ta và tò mò quan sát họ. Khi đôi mắt đậu đen trong veo và sạch sẽ đó khẽ xoay tròn, trông đáng yêu đến cực điểm.
Hai chân trước của hamster cào nhẹ cổ tay Trần Bình, đầu nhỏ đặt lên hai chân trước, và đôi mắt đậu đen đối diện với mắt của Hạ Vân Trù.
Một người một hamster cứ nhìn thẳng vào mắt nhau như thế.
Sau đó...
Bé hamster lặng lẽ che mặt bằng hai chân trước, rồi xoay mông về phía Hạ Vân Trù.
Sao loài người này cứ nhìn cô chằm chằm thế, chẳng lẽ anh ta cũng muốn làm người nuôi dưỡng cô và lo cái ăn cái mặc cho cô à?
Ứm, nhưng cô đã có người nuôi dưỡng rồi mà.
Lần đầu tiên, Hạ Vân Trù thấy một con hamster có đôi mắt đầy tính người đến vậy, bởi thế anh không kiềm lòng được nhìn lâu hơn, ngờ đâu chuột ta lại che mặt xoay lưng và quay mông lại với anh.
Anh hơi kinh ngạc.
Thấy anh không lập tức bỏ đi, trái lại chịu đứng yên nghe mình nói, Bạch Ngọc mừng rơn. Cô ta bước lên một bước, khẽ khàng khoác lên cánh tay Hạ Vân Trù, rồi kề sát người vào.
Quả nhiên, không ai có thể chống đỡ được sức quyến rũ của cô ta!
- -------------------
Bình luận facebook