• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tôi đã chờ em rất lâu (2 Viewers)

  • chap-11

Chương 11: Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy (4)






Lúc Kha Lễ xoay người thì thấy Đường Kỳ Sâm, cậu giật nảy cả người

Đường Kỳ Sâm vươn tay giữ tay vịn cửa, nhưng anh cách tay vịn còn một khoảng nên bắt hụt, cả người loạng choạng.

Kha Lễ chạy vội tới đỡ anh lên, "Đường tổng, anh không sao chứ?"

Cậu định gọi điện cho lão Trần thì bị Đường Kỳ Sâm chặn, "Không sao"

Kha Lễ định nói lại thôi, thì anh lại lên tiếng, "Cậu đi ăn cơm cùng Trần Táp đi. Bảo lão Dư không cần tới nữa. Tôi ở nhà nghỉ, cơm nước xong thì cậu quay lại đây một chuyến

Lúc này, Trần Táp bước từ trong nhà ra, cổ tay khoác túi, khom lưng thay giày, "Kha Lễ ở lại đi, không cần đi ăn nữa đâu, các vấn đề cụ thể tối tôi chỉnh lý rồi chuyển phát nhanh tới cho cậu, lúc nào liên lạc cũng được mà"

Phong cách làm việc của Trần Táp chính là như vậy, lanh lẹ quyết đoán, lời lẽ thì cũng chỉ là khách sáo, nói cho có, còn đâu thì chị đã tự có quyết định của riêng mình. Trần Táp bước lên phía trước, liếc nhìn Đường Kỳ Sâm nói, "Y học phát triển là thê vậy mà ít thấy tin tức gì về việc đổi dạ dày nhỉ"

Kha Lễ cười, "Để hôm nào tôi hỏi lão Trần"

Đùa giỡn đôi ba câu kết thúc công việc, mối quan hệ giữa bọn họ rất bền chặt, không ai phải cố lấy lòng ai. Lúc này, Đường Kỳ Sâm có vẻ đã khá hơn, lưng thẳng tắp, tinh thần phơi phới, Kha Lễ yên tâm. Trần Táp đi rồi, hai người một trước một sau bước vào phòng. Không ngờ, vừa đóng cửa, sức lực của Đường Kỳ Sâm như bị rút đi hơn một nửa, ngã thẳng xuống ghế sofa

Vóc dáng cao lớn vật ra đó, tiếng động không hề nhỏ, Kha Lễ sợ hãi, "Ối! Đường tổng!"

Một tay Đường Kỳ Sâm ôm bụng, đầu chôn vùi vào đệm sofa, tay còn lại lắc lắc. Cơn đau từ từ dày vò, hơi thở Đường Kỳ Sâm suy yếu, anh ngẩng đầu nói, "Gọi điện hỏi lão Trần xem uống thuốc gì bây giờ?"

Giọng điệu vẫn như thường ngày nhưng mang theo chút tức giận rất nhẹ. Kha Lễ hiểu, tâm trạng Đường Kỳ Sâm cực kỳ tệ. Cậu không lên tiếng, lấy từ trong tủ một cái dăn dày mang qua đưa cho anh. Mới qua năm giờ mà trời đã tối, đúng là mùa đông. Ánh sáng nhạt dần, nhưng Kha Lễ không dám bật đèn. Đường Kỳ Sâm chớp mắt trong giây lát, nhìn qua còn tưởng anh đã ngủ.

Đợi thêm lát nữa, Kha Lễ mới đứng dậy bật một ngọn đèn nhỏ, rồi ngồi xuống sofa đọc sách

Đọc thì nhanh nhưng tâm không tĩnh nổi. Cậu liên kết lại sự việc ngày hôm nay, nhưng dưới ngọn đèn này khiến cậu không thể tập trung nổi. Cậu liếc nhìn Đường Kỳ Sâm, giấc ngủ của anh không được sâu, tóc cũng rối loạn, ít đi sự tinh anh kiêu ngạo hằng ngày, nhiều hơn nét mệt mỏi. Chắc chắn cuộc nói chuyện giữa cậu và Ôn Dĩ Ninh một tiếng trước đã bị anh nghe thấy hết

Ôn Dĩ Ninh nói chẳng qua cô ấy có chút khó chịu, Kha Lễ hiểu. Lời này nghe thì có vẻ yếu đuối, nhưng ngoài mềm trong cứng, cô đã thẳng thắn bày tỏ thái độ của bản thân. Con người là thế, thường chau chuốt lời nói tới mức không một kẽ hở, đó được gọi là cảnh giới giả tạo. Nhưng nếu không buồn che đậy cả chuyện tốt lẫn chuyện xấu, thì đó mới chính là thái độ phóng khoáng.

Chuyện năm ấy Kha Lễ cũng biết sơ sơ

Khỏi cần nói về tuổi tác, bởi vì dù có 34 tuổi hay là 24 tuổi thì Đường Kỳ Sâm vẫn luôn là một người ôn hòa lạnh nhạt, chẳng thể tìm được nơi anh một thứ tình cảm cháy bỏng mãnh liệt. Nhưng nếu anh cảm thấy thích hợp, thì chắc chắn sẽ dùng sự tinh tế dịu dàng đối xử tốt với bạn.

Như Phó Tây Bình từng nói, Đường Kỳ Sâm điểm nào cũng tốt, trừ một điểm, quá si tình

Sau khi Đường Kỳ Sâm tốt nghiệp và về nước, gia tộc họ Đường xảy ra khá nhiều vấn đề, loạn trong giặc ngoài, bước vào thời kỳ nhạy cảm. Ông cụ Đường không cho Đường Kỳ Sâm sa vào đống hỗn loạn này, thay vào đó, ông sắp xếp để anh vào tìm hiểu thể chế và rèn luyện trong doanh nghệp

Thắm thoắt đã sáu năm

Từ một thanh niên ngây ngô đến một người đàn ông trưởng thành, từ một người trưởng thành tới một người đàn ông biết bày mưu tính kế, trong những năm tháng cần tới sự nỗ lực nhất này, anh đã hoàn thành trọn vẹn

Cũng trong sáu năm này, anh đã dẫn dắt Nghênh Thần, từ một cô gái tuổi còn trẻ, ngây ngô non nớt trở thành một người phụ nữ trưởng thành đủ năng lực tự mình phụ trách công việc. Nghênh Thần là một cô gái tốt, cũng là người chạm được tới trái tim Đường Kỳ Sâm. Nhưng chuyện tình cảm ai mà nói rõ được, Nghênh Thần là người vô tư trong sáng, không thích là không thích, không chấp nhận mập mờ cũng như đeo bám hay cố tình tận hưởng cảm giác được người ta theo đuổi

Cô ấy có nói với Đường Kỳ Sâm một câu rất kinh điển, "Đời người chỉ có vài chục năm, nói dài không dài, nếu gặp phải bất trắc thì có lẽ còn ngắn hơn. Sẽ có người bước vào trong cuộc đời của em, thực ra ông trời đều đã an bài hết cả rồi. Có điều người ấy sắm vai trò gì thì lại là do em quyết định. Em cảm ơn anh, vì anh đã dạy em rất nhiều điều, anh giúp em trở thành người tốt hơn. Nhưng nếu anh muốn tiến xa hơn nữa, thì em thực sự xin lỗi"

Khi ấy, Đường Kỳ Sâm chỉ cười, nhân tài một tay anh bồi dưỡng, không ngờ cái miệng cũng lợi hại vậy, lời nói như lưỡi dao chém thẳng vào lòng anh

Đoạn cuối câu chuyện này là vào bốn năm trước, cô gái ấy đã lấy chồng, gả cho mối tình đầu năm cô ấy 18 tuổi, một người lính đặc chủng khí phách chính trực kiên trung. Khi ấy, trong lòng Đường Kỳ Sâm đã không còn để tâm, anh thấy cô chia sẻ hình ảnh mình mặc áo cưới kèm theo status, "Lấy chồng rồi!"

Một năm sau, cô ấy lại chia sẻ hình ảnh một đứa trẻ sơ sinh kèm status, "Sinh rồi!"

Đây đúng là một quá trình buông bỏ khá chậm rãi. Đường Kỳ Sâm quay về Thượng Hải tiếp nhận tập đoàn Á Hối, trái tim anh đã hoàn toàn tự do.

Khi gặp Ôn Dĩ Ninh, dường như đó chính là duyên phận. Tình cảm đầu đời của cô nở rộ như một đóa hoa giữa ngày xuân, Đường Kỳ Sâm rất thích cảm giác được ở bên cô

Nhưng những người xung quanh lại không tin. Khoảng hai mươi tuổi, sôi nổi xinh đẹp, tính cách cũng có chút tương đồng.

Phó Tây Bình rất hay trêu chọc anh về vấn đề này, hôm ấy anh chàng đã hỏi rất nhiều, "Thật ra tao cảm thấy cũng chả giống lắm, mắt? Mũi?Giống chỗ quái nào hả?"

Đường Kỳ Sâm liếc cậu ta, lười chả buồn nói

Khi ấy, chuyện mà anh làm nhiều nhất đó là đưa cô đi khắp Thượng Hải ăn uống. Ăn bốn năm lần còn có thể hiểu, chứ cứ ăn ăn mãi, ai mà không thắc mắc? Ôn Dĩ Ninh không nhịn được nữa, có lần, sau khi lên xe, cô ngồi ở ghế phó lái hỏi, "Anh lại dẫn em đi ăn à?"

Đường Kỳ Sâm đáp, "Ừ"

"Đợi đã" Ôn Dĩ Ninh vừa nói vừa phanh áo khoác ra, nhéo vào bên eo, "Anh xem này, thịt dầy hơn nửa mét rồi"

Cô mặc một chiếc áo len màu hồng nhạt bên trong, mềm mại bó sát phác họa đường nét cơ thể, tuổi trẻ đúng là tươi tắn đầy sức sống. Ánh mắt Đường Kỳ Sâm rơi trên tay cô, rồi lướt xuống thắt lưng, vẫn eo thon lắm. Cô nhóc này đúng là khoa trương quá thể

Anh cười hỏi, "Không ăn thật à? Vậy anh về làm việc đây"

Đôi mắt Ôn Dĩ Ninh tròn xoe, toét miệng cười, "Ha ha, đi chứ"

Quãng thời gian ấy, các quán ăn lớn nhỏ ở Thượng Hải đều lưu lại dấu chân của hai người. Ôn Dĩ Ninh không phải là người có thể che giấu được tâm tư, lúc nào cô cũng muốn tìm một lý do để thẳng thẳn bày tỏ, nhưng cô lại không làm được, loanh quanh một hồi vẫn ở nguyên chỗ cũ. Hay là thử đi thăm dò anh nhỉ? Nhưng hồi đó còn trẻ không hiểu nhân tình thế thái, mấy chuyện hỏi được chẳng có chút giá trị là bao

Cứ như thế trong một tháng. Định nghĩa rõ ràng nhất Đường Kỳ Sâm dành cho cô chính là, "Niệm Niệm, hai ta rất có duyên"

Lúc ấy tính cách Ôn Dĩ Ninh còn chưa chín chắn và chưa điều khiển được cảm xúc của mình. Cô giận Đường Kỳ Sâm, hai người ngồi trong xe, bầu không khí trở nên căng thẳng

Ôn Dĩ Ninh không kiềm chế được, đã tối rồi nhưng cô nhất quyết đòi xuống xe. Lão Dư lái xe, không có lệnh của Đường Kỳ Sâm ông nào dám mở cửa. Về sau, xe vẫn ngừng lại, Ôn Dĩ Ninh hòa mình vào trong gió rét, thân người gày gò nhỏ bé, nhìn vô cùng xót xa

Trông thấy cảnh này, Lão Dư cảm thấy đúng là được chiều quá hóa kiêu căng. Theo hiểu biết của ông, quá nửa là boss sẽ mặc kệ. Mãi lâu sau, người đàn ông ngồi sau mới mở miệng, "Lão Dư, dừng phia trước đi, ông theo sau, đưa cô ấy về trường"

Lão Dư đáp, "Tôi thấy mấy cô gái mà giận thì tám mươi phần trăm sẽ không lên xe đâu"

Đường Kỳ Sâm nói, "Tôi xuống xe"

Lão Dư chấn kinh, vội nói, "Đường tổng, thế không được. Bên ngoài đang mưa phùn, gió Tây thổi mạnh, lạnh lắm"

Đường Kỳ Sâm tiếp lời, "Dừng xe, tôi bắt taxi về"

Lão Dư nghe lời, đuổi theo Ôn Dĩ Ninh. Dù sao là bậc trưởng bối, lời nói của ông vẫn có chút trọng lượng. Ông nói công ty đang có việc gấp phải xử lý, Đường tổng ngồi xe trợ lý Kha đi rồi. Lúc đó Ôn Dĩ Ninh đang lạnh cóng run lẩy bẩy mới chịu lên xe. Trong xe, mùi hương của anh vẫn còn thoang thoảng, ngửi là thấy phiền

Đêm đó, Đường Kỳ Sâm bị cảm lạnh, bệnh tới như núi đổ. Hai người không hề liên lạc với nhau, tới khi anh khỏi bệnh mới chủ động gọi cho cô. Ôn Dĩ Ninh vừa bắt máy đã tuôn xối xả, "Em không đi ăn cùng anh đâu, anh đừng có mà tới đón, cơm của anh ăn không ngon!"

Đường Kỳ Sâm nghe mà phì cười, cười tới mức nhăn cả mắt. Giọng anh khẽ trêu chọc, "....con nhóc vô lương tâm"

Về sau biết được anh bị ốm, không biết là do áy náy hay là do muốn gặp anh mà rốt cục Ôn Dĩ Ninh đã tới thăm bệnh. Một người đàn ông 30 tuổi đương nhiên sẽ không để một cô gái nhỏ phải khó xử, cho nên anh luôn là người bao dung. Em không đên thì tôi gọi điện thoại. Em không tới, thì tôi nói cho em biết. Em cảm ơn, thì tôi vui vẻ nhận

Ôn Dĩ Ninh nấu cơm cho anh, anh tựa người vào cửa bếp, cầm điện thoại quay clip. Ôn Dĩ Ninh quay đầu trông thấy, giơ dao lên kêu la, "Anh chụp em làm gì!"

Bộ dạng cô lúc này giống một con hổ ra oai, Đường Kỳ Sâm cười, "Đang cầm dao đừng khua bậy bạ, cẩn thận bị thương. Em nấu cơm đi, anh ghi lại, sau này có thể học theo

Ôn Dĩ Ninh không tin, "Anh còn biết nấu cơm à? Anh mà biết nấu thì em theo họ anh"

Đường Kỳ Sâm không nói gì, chỉ nở nụ cười nhàn nhạt. Anh ra phòng khách ngồi xuống sofa, điện thoại Ôn Dĩ Ninh đặt trên bàn không ngừng tít tít. Nôi dung tin nhắn tự động hiện ra. Đường Kỳ Sâm liếc qua, gương mặt vui vẻ, quay đầu nói với người đang ở trong bếp, "Em còn bán hàng trên wechat đấy à?"

Ôn Dĩ Ninh bước nhanh ra, háo hức cầm điện thoại, "Hả? À, đúng vậy"

"Bán gì?"

"A giao, tổ yến" Ôn Dĩ Ninh tay cầm điện thoại vui vẻ bước vào bếp

(*)A giao là thuốc để bổ huyết

Đường Kỳ Sâm suy nghĩ, gửi cho cô em họ một tin nhắn. Gần mười phút sau, Ôn Dĩ Ninh cực kỳ kích động, lao ra, "Khách hàng lớn này, mới thêm bạn với em, đặt mua tận 15 hộp"

Đường Kỳ Sâm nhìn cô, nghiêm túc hỏi, "Vậy em kiếm được bao nhiêu tiền?"

"Một hộp là 75 tệ, 20 hộp là..." Ôn Dĩ Ninh nghiêng đầu, thiếu điều giơ cả ngón tay lên đếm

Đường Kỳ Sâm cười cho cô đáp án, "1500"

"Đúng" Ôn Dĩ Ninh nhìn chằm chằm anh, ánh mắt long lanh tựa sao sáng, "Anh lợi hại quá đi"

Đúng là tuổi trẻ, không giấu được tâm tư, không che đậy được ý nghĩ, tình cảm như một ngọn lửa nhỏ, lan dần thiêu cháy cả cánh đồng.

Bị cô nhìn chăm chú, Đường Kỳ Sâm vẫn bình tĩnh đáp lời, "Đương nhiên, dù sao anh cũng tốt nghiệp Thanh Hoa mà"

Ôn Dĩ Ninh cười gập cả người, "Kinh kinh, Phục Đán không sánh bằng rồi"

Thật kỳ lạ, dù nhiều năm đã trôi qua nhưng ngày hôm đó lại luôn là một điểm sáng trong hồi ức. Nói thế nào nhỉ, không hẳn là khắc sâu, càng không phải dồn tâm trí để nhớ tới, chỉ là vào giây phút đó, giống như khi bạn vừa ngủ trưa dậy thấy căn phòng ngập tràn ánh nắng, hay trông thấy bên đường có một cô gái trẻ chạy băng băng mái tóc dài phất phơ theo làn gió....Cứ như vậy, đoạn ký ức ngắn ấy đột nhiên tới viếng thăm

Chuyện sau đó thì Kha Lễ biết

Phó Tây Bình tới chô Đường Kỳ Sâm tán dóc, nói đông nói tây, cuối cùng trọng tâm lại vòng về Ôn Dĩ Ninh. Cậu ta đã quen nói chuyện lố lăng, dở dở ương ương, "Tao nhận ra rồi nhé. Niệm Niệm trông giống Tiểu Thần thật đấy!"

Đường Kỳ Sâm nói, "Mày có thể câm miệng không?"

Phó Tây Bình kích anh, "Góc nghiêng! Tính cách!"

Đường Kỳ Sâm luôn kiềm chế cũng không nhịn được thôt ra một câu thô tục, dường như vô cùng mất hứng, nghĩ một đằng nói một nẻo, "Mày nói giống thì là giống, được chưa? Tao thích như thế, trước đây thích, hiện tại thích, tương lai cũng vẫn thích. Hài lòng chưa? Sau này đừng có hỏi nữa nhé?"

Anh em với nhau thường chẳng giấu nhau chuyện gì, nhưng về vấn đề này, Đường Kỳ Sâm luôn thận trọng, thái độ cũng không rõ ràng

Khi đó, Ôn Dĩ Ninh đứng ở một góc, cửa khép hờ không đóng chặt, ngoài tối trong sáng, ánh đèn giống như xối thẳng vào vết thương đẫm máu. Không biết gió từ đâu thổi tới, đẩy cánh cửa hé rộng

Ánh mắt Đường Kỳ Sâm và Ôn Dĩ Ninh cứ thế chạm nhau. Vào khoảnh khắc ấy, toàn bộ nhiệt huyết của người con gái đối với tình yêu vừa nảy nở đã bị dập tắt. Mỗi một giây trôi qua, anh đều có thể cảm nhận được có thứ gì đó đang dần tan thành mây khói, tung tóe thành hoa lửa, thiêu đốt đôi mắt anh

Kiêu ngạo của tuổi trẻ, giận lên là chỉ tin vào đôi tai, con mắt. Không phải không giải thích được, mà là so với tận mắt nhìn thấy thì lời giải thích chỉ là gió thoảng mây bay. Ngày hai người biệt ly ồn ào như thế, một người khóc, một người dỗ dành, một người hận, một người lặng im.Cuối cùng Đường Kỳ Sâm cũng thấy mệt mỏi, anh bóp đầu, thở dài, tai như ù đi

Ôn Dĩ Ninh đột ngột bỏ đi

Kha Lễ đã tra được số hiệu chuyến tàu và giờ chạy là hai giờ chiều. Sợ tàu lăn bánh sớm nên Đường Kỳ Sâm lập tức rời khỏi cuộc họp hội đồng quản trị, lái xe đuổi theo. Tính khá chuẩn thời gian tàu cao tốc dừng lại, tay anh xách theo một cái hộp giữ nhiệt, trên mu bàn tay có vết dao cắt lúc làm cơm.

Hy vọng trong anh hoàn toàn bị dập tắt bởi số hiệu con tàu là giả

Kha Lễ đi theo Đường Kỳ Sâm rất lâu rồi, đã từng trông thấy nhuệ khí của anh trên bàn đàm phán, đừng thấy ý cười khi anh trò chuyện vui vẻ, cũng đã kinh qua áp lực anh mang tới mỗi khi anh nổi giận. Nhưng ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là bóng lưng cô đơn của anh cái hôm anh xách hộp cơm lạnh ngắt, đứng giữa dòng người tấp tập ở sân ga.

Kha Lễ từng thử phỏng đoán tâm tư Đường Kỳ Sâm. Anh có thích cô ấy không? Có hối hận không? Đã quên được cô ấy chưa? Và....

Có muốn bắt đầu lại không?

Trong lòng Kha Lễ có đáp án, nhưng cậu không dám nói

Trên sofa, Đường Kỳ Sâm trở mình làm chăn rớt xuống đất một nửa. Kha Lễ sực tỉnh, đặt quyển sách chưa đọc được mấy chữ xuống, bước tới định dém chăn giúp anh. Kết quả, vừa ngẩng đầu đã thấy anh tỉnh giấc

Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, từ vị tri này, có thể nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của anh ngược sáng, trông vô cùng nghệ thuật.

Kha Lễ hỏi nhỏ, "Đường tổng, anh có muốn ngủ thêm không?"

Trên trán Đường Kỳ Sâm rịn mồ hôi, nét mặt khác lạ. Anh cau mày đáp, "Tôi vừa mơ" Sau đó nuốt nước bọt, giọng nói khô khốc, mệt mỏi, "Bảo lão Trần mang thuốc tới đi".

Kha Lễ lập tức căng thẳng, như gặp phải kẻ thù,"Đường tổng, anh thế này nên đi viện rồi"

Đường Kỳ Sâm lắc đầu, tựa như đang mê sảng,"Không sao, tôi chỉ là....có chút khó chịu"
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom