• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tôi có khả năng giao tiếp đặc biệt (Ta có đặc thù câu thông kỹ xảo) (1 Viewer)

  • Chương 2: LÀM VIỆC

Cùng thời gian đó, Kinh Sở cũng đã kiếm được tư liệu về Dương Miên Miên. Anh xem sơ qua, những ấn tượng về cô ngày hôm nay lập tức bị lật đổ.

Nếu nói đơn giản, cuộc đời cô gái nhỏ này là bi kịch.

Mẹ của anh và mẹ cô là bạn học thời đại học. Mẹ cô vốn dĩ là thiên kim tiểu thư, thế nhưng sau này gia đình kinh doanh phá sản. Trong phút chốc từ trên trời cao té xuống đất bùn, gả cho một người nhưng lại là một tên đàn ông chẳng ra gì. Ông ta có khuynh hướng bạo lực. Khi bà sinh ra Miên Miên không được bao lâu thì qua đời. Ông ta đương nhiên tái giá, bà mẹ kế là đã có một đời chồng và một đứa con riêng, tính cách bá đạo, không cho phép Miên Miên vào nhà.

Mỗi tháng cha cô sẽ đưa cô 300 đồng gọi là phí nuôi dưỡng, nhưng hiện tại ông ta đã qua đời vì tai nạn xe cộ. Người gây tai nạn tuy có bồi thường một khoản tiền, thế nhưng bà mẹ kế không hề đưa cho Dương Miên Miên một cắc nào.

Như vậy, cô không cảm thấy đau lòng với cái chết của ba mình cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

“Anh đang xem gì vậy?” cô gái đang ngồi cùng anh uống café là bạn gái hiện tại của Kinh Sở, La Bùi Bùi.

Kinh Sở cất điện thoại vào túi, mỉm cười nói: “Không có gì!”

“Không lẽ lại có vụ án nào sao?” giọng của La Bùi Bùi khó tránh vài phần oán giận, “Để giải quyết vụ án gì đó, anh lâu rồi không có hẹn hò với em.”

“Xin lỗi!” Trong giọng nói của anh nghe ra không ít nhiều thành ý, có lẽ, đối với đoạn tình cảm này Kinh Sở sớm cũng đã chuẩn bị tâm lý … Dù sao, đây cũng không phải là người bạn gái đầu tiên vì chuyện công việc của anh mà xảy ra tranh cãi.

“Được rồi!” La Bùi Bùi cũng là người hiểu chuyện, chỉ là muốn làm nũng với anh đôi chút. Bởi vì cô biết rõ cho dù cô có mè nheo vài ba câu cũng không phải là biện pháp để khiến người đàn ông này buông tha công việc, thôi thì cô cứ coi đây là một ưu điểm của anh.

Nếu phải nhận xét, cô đúng là đối với Kinh Sở tất cả đều hài lòng, nhưng đối với công việc của anh rất bất mãn. Tuy nhiên trên đời này có gì là vẹn toàn cả hai bên. Kinh Sở là người đàn ông tuấn tú, tao nhã, gia cảnh giàu có, cũng không có bất cứ thói hư tật xấu nào như các người đàn ông khác. Đứng trên cương vị là một người bạn trai anh cũng rất xứng đáng, chỉ ngoại trừ một việc anh khá cuồng công việc. Ngoài ra, anh không có đến một khuyết điểm dù là nhỏ nhất.

Cô cần phải nắm cho thật chắc người đàn ông này.

Cô cầm tách café cappuccino nhấp một ngụm, mỉm cười hỏi: “Mai anh có việc gì bận không, em vừa phát hiện nhà hàng không tệ.”

“Được!” Kinh Sở suy nghĩ môt chút rồi đồng ý, bởi vụ án trước đây bọn họ đã tăng ca khá nhiều, nên riêng lần này Cục trưởng cho anh nghỉ ngơi ba ngày.

Hôm nay mất cả ngày viết báo cáo kết luận, ngày mai có thể dành một ngày đi hẹn hò.

Ngày kế tiếp, là một ngày ánh nắng chiếu rọi rực rỡ, Dương Miên Miên thức dậy sớm, đánh răng rửa mặt. Cốc uống nước và bồn rửa mặt đều bằng sứ tráng men, phía đáy bồn là hình hai con cá vàng. Tất cả đều đã rất lâu năm.

Bồn rửa mặt bằng men tính cách khá ôn nhu: “Miên Miên, sao hôm nay thức sớm vậy?”

Dương Miên Miên cất bàn chải đánh răng, lấy khăn lau lau mặt, mơ hồ nói: “Chắc đi tìm việc, hết tiền rồi!”

Hôm qua cô kiểm tra tất cả ngăn kéo, phát hiện mình chỉ còn 62 đồng 3 xu, đây là toàn bộ gia sản của cô. Hôm nay đã là ngày 1 tháng 8, đến 1 tháng 9 là khai giảng. Cô còn phải lo tiền học phí.

Dương Miên Miên thay bộ quần áo mới, chiếc áo sơ mi màu xanh da trời đậm đã phai màu thành màu xanh nhạt, một chiếc quần lửng (trước đây là quần dài đến gót nhưng giờ thì chỉ đến bắp chân, may mà cô chỉ cao thêm chứ không béo ra), đôi giày màu trắng mới mua trong đợt giảm giá còn 30 đồng. Chải đầu, buộc tóc đuôi ngựa phía sau.

Bi kịch xảy ra, chiếc thun cột tóc 5 xu màu đen tự dưng “khóc” lớn, đứt làm đôi.

Hết cách, Dương Miên Miên tìm tìm trong đống quần áo cũ được một miếng khăn cũ. Vừa hay lấy nó làm dây cột tóc, phần còn dư làm khăn lau.

Tivi lo lắng: “Chị đi làm công sao? Hãy bán em đi đi!”

“Bán em cũng đâu đủ học phí, đừng quan tâm.” Dương Miên Miên mang theo 10 đồng, “Nếu buồn chán thì mấy em xem tivi nhé, chị khuya lắm mới về.”

Cô mau chóng đi xuống lầu, phía dưới là những hàng quán bán điểm tâm náo nhiệt. Bây giờ đang là nghỉ hè, có mấy sạp đóng cửa. Nhưng sau khi nhập học, hầu như cả con đường bị các sạp hàng chiếm hết.

“Bán hai cái bánh màn thầu.” Dương Miên Miên dừng trước sạp bán bánh bao mua đồ ăn sáng. Lúc trước là 1 đồng ba cái, bây giờ đã là 7 xu một cái. Bất quá là hàng xóm láng giềng ưu đãi đặc biệt, bà chủ ưu đãi 1 đồng được hai cái màn thầu.

Bà chủ cho hai bánh màn thầu vào túi nilon, “Miên Miên ăn màn thầu thôi sao, như vậy sẽ không nhanh lớn đâu.”

“Không sao ạ!” Cô nghĩ hôm qua cô đã rất xa xỉ tiêu hết 5 đồng cho món cơm rang chẳng ra gì, thật đúng là không bỏ một chút tâm tư vào nấu nướng. Bây giờ cô buộc phải tiết kiệm.

“Cho cháu một cái bánh bao nhân thịt nè”, bà chủ tặng cho cô thêm một cái bánh bao. 3 xu tiền một cái, bánh bao nho nhỏ trong lòng bàn tay to to.

“Cám ơn!” Cô ngấu nghiến cho bánh màn thầu và bánh bao bỏ hết vào miệng.

Cô đã chính thức bước vào giai đoạn dậy thì rồi, bây giờ lượng cơm cô ăn so với trước đây nhiều hơn rất nhiều. Đúng với lo lắng của bà chủ bán bánh bao. Cô đành phải gấp rút đi kiếm tiền thôi.

Làm sao để đảm bảo mỗi ngày đều có một ly đậu nành và một trái trứng gà.

“Chị ơi, nhớ cho em vào thùng rác nhé!” Túi nylon màu trắng lao nhao, nhiều lần còn nhảy cẫng lên: “Nhất định nhớ kỹ, không được vứt em lung tung, không thì em sẽ khóc lớn lên cho mà xem.”

Không hiểu tại sao, tuy là mấy túi nilon hình dạng khác nhau một trời một vực, thế nhưng lúc nào cũng cường điệu không dưới một lần: “Nhớ đem bỏ vào thùng rác!”. Suốt trên đường đi không ngại xấu hổ mà gào thét xin chủ nhân vứt mình vào thùng rác.

Hình như vừa sinh ra chúng đã hiểu chuyện.

Dương Miên Miên ăn hết bánh bao và màn thầu, lấy cái túi nilon lại thắt hình chiếc nơ bướm, nhẹ nhàng đặt vào trong thùng rác.

Túi nilon hài lòng tặng cô một nụ hôn gió: “(づ ̄3 ̄)づ Hẹn gặp lại, kiếp sau gặp lại.”

Ăn sáng hết 1 đồng, đi xe buýt hết 2 đồng. Dương Miên Miên đang đứng tại khu thương mại nhộn nhịp nhất thành phố, lúc bước xuống xe, mục tiêu của cô là cố gắng tìm được một công việc tốt. Hiện tại học sinh đi kiếm việc làm thêm khá phổ biến, các quán café hay nhà hàng đều là lựa chọn tối ưu.

Cô liếc mắt chọn một nhà hàng sang trọng, hoa lệ, bầu không khí tao nhã, có đàn violon và đàn dương cầm tô đậm bầu không khí. Hơn nữa nghe nói giá cả ở đây rất đắt, các thành phần tri thức muốn đến đây cũng phải cân nhắc một chút.

Bất quá với dạng kinh doanh này, mức lương sẽ không hề thấp, làm tốt có thể có thêm tiền tip.

Bảng quảng cáo tráng lệ hướng người qua đường hét lớn: “Hôm nay trứng cá muối rất tươi ngon! Đầu bếp danh tiếng của nhà hàng đích thân ra tay, ngày hôm nay chỉ có 30 phần. Có một không hai.”

Là một bảng hiệu của một nhà hàng sang trọng, nhưng cư nhiên nó lại được đặt dưới đất. Thật sự là hiếm có vì thường các nhà hàng cao cấp khác đều treo bảng hiệu của họ rất cao.

Được rồi, nhà hàng này tên là “Thời Quang”.

Bụng của Dương Miên Miên lại réo ùng ục, sau đó nhìn thấy bảo vệ nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.

Ngày hôm nay, tuy rằng cô đã chọn lựa bộ quần áo tốt nhất, thế nhưng cũng chỉ có thể dùng hai từ “mộc mạc” để hình dung. Tuy rằng không đến mức không vào được cửa, nhưng bị người khác quan sát bằng ánh mắt khác thường là điều không tránh khỏi.

Cô đẩy cửa bước vào, ngẩng đầu quan sát hoàn cảnh của nơi này, mở miệng hỏi: “Quản lý của các anh ở đâu?”

“Bạn học, có phải em đi lộn chỗ hay không?” Một lời nói ôn tồn vang lên.

Dương Miên Miên cũng không trông cậy bọn họ sẽ mở miệng nói với cô. Bất quá đi ngang qua ly rượu đỏ, nó nhiệt tâm nói cho biết: “Trực tiếp đi vào trong, gian phòng cuối cùng.”

Dương Miên Miên trực tiếp đi thẳng bên trong.

Ly rượu đỏ: “Σ(っ°Д°っ)っ Trời ạ, cô ta có thể nghe thấy tiếng tôi nói chuyện?”

Quản lý là người đàn ông khoảng 30 tuổi, nghe có tiếng gọi cửa, anh không ngẩng đầu nói: “Vào đi!”

“Xin chào anh!” Dương Miên Miên quét mắt khắp căn phòng làm việc của anh, đại khái đã dàn xếp hết ý muốn nói trong đầu: “Tôi muốn nộp đơn xin việc.”

“Nộp đơn xin việc? Chúng tôi không tuyển người đâu.” Anh ngẩng đầu, lúc nhìn rõ dung nhan của cô, có chút hơi sửng sốt, vô thức hạ thấp giọng: “Bạn học ơi, em đến nhầm nơi đúng không?”

Dương Miên Miên mở miệng nói bằng thanh âm êm tai nhất: “Không sai, tôi muốn làm việc ở đây.”

Quản lí không khỏi tỉ mỉ quan sát cô, là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, mang vẻ đẹp thuần khiết, còn rất trẻ, có thể thấy rõ những sợi lông tơ trên gương mặt cô, da trắng như trứng gà bóc. Trong đám đông, không hề khó khăn để tìm ra cô.

Giọng anh trở nên hòa nhã: “Em muốn ở đây làm việc, ba mẹ của em có biết không?”

“Ba tôi đã mất trong tai nạn giao thông, bây giờ tôi không có tiền đóng học phí.” Dương Miên Miên vừa nói xong, quản lí đối với cô có chút cảm thông: “Em đã đủ tuổi thành niên chưa?”

“Chưa, còn mấy tháng nữa ạ.”

“Như thế này đi, em đầu tiên sẽ tiếp nhận công việc ghi lại các món ăn do thực khách yêu cầu. Làm việc ở đây phải mặc đồng phục, mỗi ngày em được 100 đồng, tiền tips là của em.”

“Cám ơn anh!”

Có điều không phải ai cũng hoan nghênh cô, có mấy người con gái đứng phía sau lưng cô nói: “Không có nghe quản lý nói muốn tuyển dụng, thế nào đột nhiên lại nhảy ra một người?”

Cũng có người đối với cô cũng có chút thiện ý: “Em tên Miên Miên? Nơi này để thay quần áo, kích cỡ có vẻ không lớn lắm, em mặc được không?”

Đồng phục coi như vừa người, áo sơ mi cùng váy ngắn, có điều đôi giày khá lớn.

Quản lý nhìn cô suy tư, cô bé này tám phần là không thể giữ được lâu. Tục ngữ có câu, vĩnh viễn không nên đắc tội với các cô gái xinh đẹp, bởi những cô gái ấy chỉ cần bước đi trên đường, không biết bao nhiêu người muốn giành lấy.

Dương Miên Miên thay xong quần áo, lúc trở ra liền đụng phải một cô gái xinh đẹp. Cô ta liếc nhìn Miên Miên bằng nửa con mắt, vẻ mặt tỏ rõ thái độ khinh thường.

Dương Miên Miên trong vòng 5 phút đã biết toàn bộ thông tin về cô gái này. Cô ta tên Vương Lộ, 23 tuổi, tốt nghiệp đại học Tam Lưu. Ở nơi này làm nhân viên chẳng qua mong muốn “cua” được đại gia. Ngoài gương mặt đẹp, cô còn sở hữu bộ ngực size D.

Vậy cũng không thể trách Vương Lộ có chút thù địch với Miên Miên.

Nhất là ngày hôm nay là ngày đầu tiên Miên Miên đi làm, cô ta vốn dĩ cực kỳ chế nhạo dáng vẻ của Miên Miên, nhưng ai ngờ vượt xa tưởng tượng của cô ta, Miên Miên biểu hiện rất tốt.

Miên Miên không hề có chút luống cuống cho dù là đầu tiên sử dụng ipad. Chỉ cần nghe qua một lần là biết cách sử dụng, trong quá trình khách order món ăn cũng không xuất hiện bất cứ lời phàn nàn nào.

Lần này, đột nhiên Vương Lộ bước lên giựt lại ipad, mặc kệ Dương Miên Miên đang giới thiệu các món ăn với khách, chỉ buông một câu: “Hết pin!”

Sau khi order món ăn quay về, Vương Lộ nhếch môi, gương mặt không có bất cứ biểu cảm nào nhìn Dương Miên Miên. Cô ta đưa ipad cho người phục vụ tổng đài: “Hết pin!”

“Đợi tôi sạc pin”. Nhân viên phục vụ tổng đài là một thanh niên khá điển trai, không quên hỏi Miên Miên: “Các món em đều viết lại chứ?”

“Không có …” Dương Miên Miên ngồi xổm trên sàn, lau lau bàn trong thời gian ngồi chờ ipad khởi động, “Có điều em nhớ được!”

“Có lúc sẽ nhớ nhầm.” Vương Lộ giậm giậm đôi giày cao gót, từ trên cao nhìn xuống, “Nếu bị khách trách cứ tất cả mọi người sẽ bị liên lụy.”

Dương Miên Miên giương mắt nhìn cô ta, không nói lời nào, chỉ yên lặng mở phần mềm dùng order thức ăn, xoẹt xoẹt một chuỗi dài các món ăn nhập vào, không sai một ly.

Mục đích không đạt được, sắc mặt Vương Lộ đang rạng rỡ chợt tối xầm, xoay người rời đi.

Chàng thanh niên trực tổng đài không khỏi cảm thán: “Em phải cẩn thận nhé, cô ta đã đuổi mấy nhân viên nữ rồi đó.”

Dương Miên Miên vỗ vỗ vai anh, ý nói anh ta không cần lo lắng.

Cuộc sống có biết bao nhiêu đau khổ, chuyện này đối với cô, thật sự mà nói chẳng là gì.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom